Sau khi chấp nhận ý kiến của Phó Hán Khanh, cả Tu La giáo đều chấn động. Tiến hành tự tra nội bộ, nhưng tra không phải nội gian, mà là mọi sơ hở trong chế độ. Bất luận có từng xuất hiện tổn thất lớn hay không, bất luận có phải từng bị Địch Cửu tính kế hay không, tất cả phân đàn, tất cả sinh ý, hết thảy cơ chế vận hành nội bộ, chỉ cần phát hiện chỗ không đủ, phải toàn lực bù lại cải tiến ngay.
Sinh ý và lực lượng quá phân tán trước kia, cũng bắt đầu co cụm kết hợp. Với những sinh ý không thể toàn lực chú ý, hoặc lợi nhuận không phải đặc biệt lớn đó, liền dứt khoát chuyển bán, dốc toàn lực bảo vệ sản nghiệp quan trọng nhất ở các nơi.
Cách làm này nhìn từ sâu xa, kỳ thật có ích vô hại, càng lợi cho phát triển hơn. Song với tình trạng trước mắt mà nhìn, lại như thật sự bị một phen phản loạn này của Địch Cửu dọa sợ. Tư thái yếu đuối như thế, cẩn thận chú ý như thế, đích xác khiến rất nhiều đại nhân vật thật sự do mấy năm qua Tu La giáo phát triển thần tốc mà thoáng có tâm bệnh cảm thấy thư thái an khang. Quả nhiên thời gian thoải mái qua lâu rồi, Ma giáo hiện tại cũng không còn sự xâm phạm cường đại và sự khủng bố điên cuồng bất chấp tất cả trong truyền thuyết.
Mà đám nhân sĩ chính đạo luôn đối địch với Tu La giáo, chính có thể thừa cơ hội này bày ra thái độ chính nhân quân tử không đánh chó rơi xuống nước, lấy tư thái khinh thường phất tay, tự cảm thấy mình là người thắng lợi, nhẹ nhàng rời khỏi chiến đoàn, vừa quay người đã tụ lại một chỗ, nghiên cứu Địch Cửu nghe nói đã chiếm được kho báu to kia, hiện giờ rốt cuộc đang trốn đâu. Kẻ này tâm tính ác độc, tay lại nắm kho báu như thế, tương lai tất là đại họa, vì chính nghĩa, vì võ lâm, mọi người nhất định phải chú ý chặt chẽ, vừa có cơ hội là toàn lực diệt trừ thế lực ác này.
Hết thảy phản loạn, lại dưới sự ứng đối chính xác, đã tiêu bù rất nhiều ẩn hoạn tương lai cho Tu La giáo, mà vì ổn định tâm tình chúng đệ tử, cao tầng cũng thực thi rất nhiều biện pháp trấn an lòng người, thậm chí chư vương tự mình lên đường, tuần hành phân đàn các nơi. Cho dù là với các đệ tử trước kia đi lại thân mật với Địch Cửu, cũng đối đãi thân thiết, ôn hòa trò chuyện, giao tâm giao đáy biểu minh ý tín nhiệm, để mọi người nhất thiết đừng đa tâm, bản giáo tuyệt không thể vì mấy phản đồ mà tự bẻ cánh.
Tiêu Thương là một nam tử, hành sự khá thuận tiện, thường xuyên kéo thuộc hạ đi uống rượu tán dóc, lúc uống rượu đắc ý, quả thực như muốn moi tim ra luôn, đập bàn quát cho dù Địch Cửu lưu lại rất nhiều quân ngầm, an bài không ít nội gian thì thế nào? Nếu vì tra rõ nội gian như vậy mà tổn thương đám đệ tử trung tâm các ngươi, mà khiến các ngươi chịu áp bức và tra tấn, đó mới là tổn thất lớn nhất của giáo ta. Mạo hiểm thì thế nào, bên dưới có người không phục thì thế nào, mọi người yên tâm, cho dù người phản đối nhiều nữa, ta cũng nhất định sẽ bảo vệ các ngươi.
Sau một buổi uống rượu như vậy, thường thường đối phương cảm động moi tim gan, thề chết báo đáp.
Dao Quang tinh thông mị thuật, thường chỉ cần ngưng mắt nhìn một cái thâm sâu, nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu ngay cả ngươi mà ta cũng không tin, vậy còn người nào có thể tin tưởng.” Đối phương sẽ tay chân nhũn nhão thân mềm oặt, run rẩy thề chết cống hiến trung thành.
Bích Lạc thì càng thích nói đạo lý hơn: “Nội gian có lẽ có. Nhưng vì một hai nội gian mà dấy lên mưa gió, vì một Địch Cửu mà khiến tất cả các huynh đệ lục đục nội bộ thì rất không đáng. Ta chỉ biết phải công chính đối đãi thuộc hạ, vì thần giáo bỏ ra bao nhiêu, các ngươi luôn có thể được càng nhiều hồi báo hơn. Thần giáo và Địch Cửu hành sự như thế nào, đối đãi cấp dưới như thế nào, mọi người đều có thể rất nhanh chóng nhìn rõ, đều có thể phân ra cao thấp, đi con đường nào, mọi người đều có thể tự mình lựa chọn, ta nghĩ…” Nàng mỉm cười bưng nghiên “Cho dù vốn là nội gian, cuối cùng cũng nhất định sẽ trở thành đệ tử trung tâm nhất của giáo ta.”
Nàng thân phận cao quý, dung nhan mỹ lệ, dáng vẻ đoan trang, ngôn từ dễ thân, luôn là sau một phen nói chuyện, liền thuyết phục được rất nhiều người.
Dưới sự nỗ lực của họ, các nơi phân đàn đều từ trong kinh hoàng hoảng hốt rất nhanh chóng chuyển thành bình tĩnh, mọi người đều nhanh chóng mà trấn định duy trì phân đàn vận hành bình thường, mà biện pháp phòng vệ bảo hộ ứng biến liên quan cũng nhiều lần tăng mạnh thêm, chỉ là vẫn ngoài lỏng trong chặt, không để người ngoài nhìn ra manh mối mà thôi.
Lúc mọi người bôn ba chung quanh, Phó Hán Khanh thương thế dần dần khá lên dưới sự bảo vệ của đại đội nhân mã đã về đến tổng đàn.
Lúc nhìn thấy y, nếp nhăn trên cả khuôn mặt già nua của quản gia Phương thúc đều đang run rẩy, Triệu bá dưới bếp trực tiếp lão lệ tung hoành: “Giáo chủ, cậu rốt cuộc đã bình yên quay về, làm chúng ta lo chết được.”
Phù Yên lúc đầu biểu hiện vẫn trấn định, chỉ là khi hầu hạ y thay quần áo, nhìn thấy vết thương đáng sợ ở ngực kia, rốt cuộc nhịn không được đỏ hoe mắt: “Y… Y làm sao hạ thủ được.”
Ngay cả Lăng Tiêu cũng nhìn mà chau mày, sắc mặt xanh xám, theo bên cạnh, luôn miệng mắng độc ác vô tình.
Năm đó khi y mới theo Địch Cửu và Phó Hán Khanh tuần du tứ phương, chẳng biết đã hâm mộ khâm phục Thiên vương cường đại tài ba, khinh bỉ giáo chủ lười nhác và không có trách nhiệm cỡ nào, thời điểm đó, tuyệt đối không thể nghĩ đến hôm nay sẽ cừu thị phẫn hận Thiên vương đến thế này, nếu không phải võ nghệ thấp kém, quả thực đã định cầm kiếm xông ra ngoài tìm Địch Cửu liều mạng.
Ở tổng đàn phần lớn các đệ tử bởi vì cuộc sống hiện tại vô cùng tốt, mà có sự kính trọng cực sâu với giáo chủ, hiện giờ thấy một giáo chủ đang yên đang lành, tinh thần vạn phần vui vẻ đi ra ngoài, lúc trở về lại biến thành hữu khí vô lực, dở sống dở chết, tiều tụy tái nhợt như vậy, cũng quần tình kích phẫn, khẩu hiệu thề giết phản đồ hô vang rung trời.
Nhìn thấy chúng nộ như thế, Mạc Ly tọa trấn tổng đàn tất nhiên là vừa trộm cao hứng trong lòng, vừa giả người tốt ra trấn an cảm xúc của mọi người, quay lưng còn phải đến trước mặt Phó Hán Khanh lĩnh nhân tình. Giáo chủ à, ngươi xem, mọi người đều vội vã muốn đi tìm phản đồ Địch Cửu kia liều mạng. Ta là tôn trọng ý kiến của ngươi, vì mệnh lệnh của ngươi, mới gánh sự chỉ trích của mọi người, kiên quyết áp việc này xuống đó. Thật là vất vả, thật là khó làm người mà.
Phó Hán Khanh còn không thể không cảm kích, không dám không cảm kích, chỉ đành cười khổ mà thôi.
Sau khi về tổng đàn, phương diện an toàn đã bảo đảm, lại có mấy đệ tử đắc ý nhất của Bích Lạc ngày đêm trông giữ bên cạnh, giúp y điều trị thân thể. Thương của Phó Hán Khanh, rốt cuộc chậm rãi khá lên.
Chỉ là, độc tán công y trúng, căn bản không có giải dược, một thân nội lực kinh thế hãi tục kia tất nhiên chẳng còn cơ hội khôi phục nữa.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, chư vương trong giáo, mọi người bên cạnh, không ai không buồn bã, cũng đều cẩn thận tuyệt không nhắc đến việc này bên cạnh y, để tránh chọc y thương tâm. Lại nào biết đâu rằng, Phó Hán Khanh căn bản chẳng để bụng việc nội công này. Không có thì thôi, dù sao công phu của y tới dễ dàng, lại không cần vất vả luyện. Trong lúc hô hấp, nội lực đã đang tu luyện, ngay cả lúc ngủ, nội công cũng sẽ tăng trưởng. Huống chi, cho dù hiện tại nội công phế hết, về sau vẫn có thể chậm rãi luyện.
Chỉ là nội lực tuy nói có thể luyện lại, thương tổn thân thể phải chịu lại là vĩnh viễn không thể khôi phục, không thể đảo ngược.
Một kiếm kia tuy chưa đâm vào tim, nhưng quả thật đã khiến nội phủ bị thương rất nặng. Y thuật thời đại này vốn có rất nhiều chỗ không đủ, cho dù là thần y cũng không thể trị tận gốc vết thương nghiêm trọng như thế.
Huống chi Phó Hán Khanh lại là dưới tình huống trúng độc trọng thương, trong gió lạnh bóng đêm vùng vẫy lâu như vậy, bị hàn độc xâm nhập lại thêm mất máu quá nhiều, sự kiện khang của y đã bị hủy diệt triệt để.
Thân thể mấy người bạn học hao hết khổ tâm giúp y an bài tốt, có được khí lực cực mạnh, bình thường ngay cả cảm cúm cũng chưa bao giờ mắc. Hiện tại lại nhất định vĩnh viễn làm bạn với y dược, bệnh nặng bệnh nhẹ rốt cuộc không dứt. Cho dù là thời tiết bình thường, ban ngày phải mặc quần áo dày cộm, buổi tối phải đắp hai ba lớp chăn, trong phòng luôn đốt bếp lò nóng hầm hập. Cho dù như vậy, vẫn sẽ bỗng dưng cảm thấy lạnh.
Y không thể nhảy, không thể vận động quá kịch liệt. Ngay cả cưỡi ngựa cũng có phần miễn cưỡng, mà cả bước đi, chỉ cần thời gian hơi dài là phải cần người khác đỡ. Ngay cả thời gian nói chuyện dài quá, cũng sẽ thở dốc ho khan.
Đồ ăn mỗi ngày ăn cũng cực ít. Rõ ràng biết như vậy không tốt cho thân thể, nhưng vì thân thể này yếu đuối, mọi người cũng chẳng dám ép y ăn nhiều.
Nhìn y cứ ngày một gầy yếu tiều tụy, nhưng vẫn nỗ lực làm như vô sự, kiên trì mỉm cười với mọi người như vậy, mọi người đều cảm thấy lòng nóng như lửa đốt.
Giáo chủ trước kia, tuy nói luôn uể oải không có tinh thần, suy cho cùng chạy được nhảy được, suy cho cùng mặt mày hồng hào, suy cho cùng chưa bao giờ sinh bệnh, mà hiện nay, hiện nay lại mỗi ngày đều phải uống thuốc, đi nhiều hai bước cũng phải dừng lại thở. Dù là đệ tử Tu La giáo cấp thấp nhất cách giáo chủ xa nhất, nhìn tình hình thế này, trong lòng cũng cực khó chịu, huống chi chư vương cao tầng, cùng với đám người bên cạnh Phó Hán Khanh.
Chư vương bao lần âm thầm mắng Bích Lạc danh tiếng không đúng không dùng được. Tổng đàn hạ bao nhiêu đạo vương lệnh, yêu cầu phân đàn các nơi thu thập dược vật kỳ bảo bổ thân, những thứ này đều không ai có thể đếm hết.Đám Phù Yên Lăng Tiêu hầu hạ chăm sóc bên cạnh Phó Hán Khanh, không còn dám như dĩ vãng, thuận miệng trêu đùa y, ẩu tả với y, luôn chăm sóc y cẩn thận, ngôn từ thái độ cực ôn nhu, chỉ sợ chọc y thương tâm khổ sở, chỉ là ở chỗ không người, Phù Yên đã khóc bao nhiêu bận, Phương thúc thoạt nhìn già đi nhiều, mà Triệu bá dưới bếp luôn vắt hết óc, hao hết tâm tư, nỗ lực muốn làm đồ ăn ngon miệng một chút, để y ăn nhiều một chút, lại luôn hết lần này đến lần khác phải thất vọng.
Ngay cả chư vương khác, đối với Phó Hán Khanh cũng không còn không khách khí, mở miệng ngậm miệng là thích chống đối cười nhạo như trước kia nữa, đối đãi y đúng là tôn trọng hơn ngày xưa rất nhiều lần.
Bị mọi người coi trọng như vậy, khách khí như vậy, đối đãi cẩn thận từng li từng tí như vậy, Phó Hán Khanh trong khoảng thời gian rất lâu không thể thích ứng.
Y mỉm cười cho mọi người biết, không quan trọng, như thế này cũng không hề gì, thân thể kém thì có càng nhiều lý do để làm biếng, nội công hủy rồi đâu tính là việc lớn, dù sao có như thế nào cũng không đến phiên y đi đánh nhau, có nội lực hay không kỳ thật không quan trọng.
Bất quá, rất hiển nhiên, lời thật tâm của y, là không ai tin tưởng.
Kỳ thật đôi khi chính Phó Hán Khanh cũng sẽ thoáng ngơ ngẩn, những lời này thật sự là lời thật tâm sao?
Cuộc sống vẫn từng ngày qua đi như vậy, Phó Hán Khanh nỗ lực mỉm cười với mọi người, nhìn như tuyệt không để ý sự thay đổi của thân thể hiện tại. Dù rằng mọi người đều cảm thấy, y làm như vậy, chỉ là không muốn người bên cạnh không khoái hoạt, nhưng chẳng ai nhẫn tâm nói toạc ra.
Mọi người đối với y đều chăm sóc cẩn thận, ôn hòa khách khí, mọi người đều khắc ý không nhắc đến Địch Cửu, không nhắc đến biến cố, không nhắc đến thân thể Phó Hán Khanh, Phó Hán Khanh cũng biết thái độ cẩn thận quá mức này của mọi người chỉ là vì không để y thương tâm, nhưng chẳng biết nên đi khuyên giải an ủi như thế nào.
Cho dù là giả tượng, mọi người cũng chỉ đành tiếp tục duy trì giả tượng như vậy mà sống thôi.
Chẳng qua, trong lúc tĩnh dưỡng, trách nhiệm nên tận Phó Hán Khanh vẫn không quên. Y từng cùng chư vương thảo luận vấn đề rằng với thân thể y hiện tại phải chăng đã không còn thích hợp để tiếp tục làm giáo chủ Tu La giáo.
Nhưng ngoại trừ Dạ Xoa không tỏ ý kiến, những người khác đều ra sức phản đối ý rút lui của y.
Dao Quang càng là mặt hàm sát khí hỏi: “Bằng bộ dáng bệnh tật này của ngươi, không làm giáo chủ, đừng nói kiếm tiền, cả bản thân cũng chẳng nuôi nổi, bạc cứu tế chúng ta móc ra giúp ngươi, ngươi tính quỵt luôn không trả hả?”
Phó Hán Khanh rùng mình, không dám nhắc đến việc này nữa.
Nếu vẫn là giáo chủ, đương nhiên phải làm chuyện giáo chủ nên làm.
Y dùng khoảng thời gian hai tháng, đọc ra hết tất cả võ công bí tịch trong kho báu. Mấy người ghi chép nhanh theo bên cạnh y một tấc không rời, ghi lại không sai một chữ, chư vương đem tất cả đi sắp chữ in ấn, phát tặng hàng loạt trong giáo, các đệ tử, cho dù chỉ là nhân sĩ cấp thấp nhất phụ trách tạp vụ, cũng người lấy một phần như thế.
Mà ngay cả Tu La giáo tuyển nhận đệ tử cũng đã thêm một khẩu hiệu tuyên truyền mới.
Phàm người nhập giáo, lập tức tặng hai mươi bản trở lên, các loại võ công bí tịch cấp cao, có thể tùy hứng thú chọn học, cam đoan trở thành cao thủ võ lâm.
Hơn nữa, khẩu hiệu thế này đúng thật đã hấp dẫn rất nhiều thiếu niên bất chấp tất cả đầu thân.
Ngay cả rất nhiều kẻ gọi là nhân sĩ chính đạo, cũng bị những bí tịch này hấp dẫn, phái môn hạ đệ tử đầu thân Tu La giáo, bí tịch vào tay thì lại sao chép ra, cũng có mỹ kỳ danh là xả thân nuôi hổ.
Một phen biến hóa này, chấn động đã tạo thành cho giang hồ võ lâm, quả thực không thể tưởng tượng. Mà đả kích Địch Cửu phải chịu, tự nhiên là có thể nghĩ được.
Bất quá, Phó Hán Khanh thời gian dài ở trong tổng đàn điều dưỡng thân thể, với chuyện bên ngoài rất ít hỏi đến, mà những người khác cũng khắc ý không đề cập với y, cho nên ảnh hưởng lớn y có thể tưởng tượng, cụ thể rốt cuộc ra sao thì không rõ lắm.
Chư vương sau khi tuần tra phân đàn các nơi, trấn an lòng người, cải cách tệ nạn, cũng đều lũ lượt quay về tổng đàn, bắt đầu để Phó Hán Khanh trợ giúp họ nâng cao tạo nghệ võ công.
Mọi người đều rất biết điều, không ai đi nhìn trộm cao thấp trong võ công của người khác, mọi người phân ban phân ngày, ở riêng với Phó Hán Khanh, đối với võ công tiến cảnh của người khác mọi người đều không biết, nhưng đối với sự tiến triển một ngày ngàn dặm trên võ công của mình, lại đều biết rõ trong lòng, sáng tỏ sâu sắc.
Sau khi được Phó Hán Khanh chỉ điểm liên tục ba ngày, Tiêu Thương đã bắt đầu đấm ngực giậm chân ảo não trước kia tại sao không đến tìm Phó Hán Khanh luận bàn võ công vài lần, chẳng qua phương thức luận bàn hơi bất đồng với nhận tri của y ngày xưa.
Người bình tĩnh đoan trang như Bích Lạc cũng không khỏi cắn răng thầm hận, uổng phí để Địch Cửu một mình được chỉ điểm nhiều năm như vậy, mọi người hoàn toàn không có cơ hội chia lợi ích.
Dao Quang càng ảo não thương tâm hơn, năm đó lúc mới quen, Phó Hán Khanh đã từng nói, về sau có thể giúp nàng tìm chỗ sai sót trong võ công, chỉ là khi đó có quá nhiều tâm phòng bị, võ công tuyệt kỹ bản môn há chịu tùy ý bày ra cho người khác xem, thật là bỏ lỡ cơ hội phí hoài bao nhiêu năm.
Mạc Ly tuổi tác đã lớn, không để ý lắm đối với việc tu vi võ đạo cá nhân tăng lên bao nhiêu, nghĩ cũng lâu dài hơn người khác. Tu luyện ngắn ngủi vài ngày này, mọi người đều chấn động mạnh như thế, vậy thì ngần ấy năm qua Địch Cửu vẫn được Phó Hán Khanh chỉ điểm trợ giúp, y hiện giờ, võ công rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào rồi? Mỗi khi nghĩ đến việc này, Mạc Ly luôn sẽ cảm thấy mỏi mệt mà vô lực.
Chỉ có Dạ Xoa, thủy chung không có phản ứng mãnh liệt rõ ràng gì, chỉ là sắc mặt ngày càng lạnh, bình nhật cũng càng thêm kiệm lời.
Thời gian từng ngày qua đi, thương của Phó Hán Khanh sớm đã khỏi, thân thể tuy rằng rất yếu, nhưng cũng dần dần thích ứng. Bí tịch nên đọc đã đọc xong, nên dạy cũng đã dạy tàm tạm, tự hỏi với việc tăng tiến võ công của mọi người, y không thể có trợ giúp quá lớn nữa. Nếu vẫn là giáo chủ, tự nhiên vẫn phải tận trách nhiệm giáo chủ một chút, bắt đầu thường tham dự vào giáo vụ.
Ngày này, tổng đàn đã đến một vị khách bất ngờ.
Sinh ý và lực lượng quá phân tán trước kia, cũng bắt đầu co cụm kết hợp. Với những sinh ý không thể toàn lực chú ý, hoặc lợi nhuận không phải đặc biệt lớn đó, liền dứt khoát chuyển bán, dốc toàn lực bảo vệ sản nghiệp quan trọng nhất ở các nơi.
Cách làm này nhìn từ sâu xa, kỳ thật có ích vô hại, càng lợi cho phát triển hơn. Song với tình trạng trước mắt mà nhìn, lại như thật sự bị một phen phản loạn này của Địch Cửu dọa sợ. Tư thái yếu đuối như thế, cẩn thận chú ý như thế, đích xác khiến rất nhiều đại nhân vật thật sự do mấy năm qua Tu La giáo phát triển thần tốc mà thoáng có tâm bệnh cảm thấy thư thái an khang. Quả nhiên thời gian thoải mái qua lâu rồi, Ma giáo hiện tại cũng không còn sự xâm phạm cường đại và sự khủng bố điên cuồng bất chấp tất cả trong truyền thuyết.
Mà đám nhân sĩ chính đạo luôn đối địch với Tu La giáo, chính có thể thừa cơ hội này bày ra thái độ chính nhân quân tử không đánh chó rơi xuống nước, lấy tư thái khinh thường phất tay, tự cảm thấy mình là người thắng lợi, nhẹ nhàng rời khỏi chiến đoàn, vừa quay người đã tụ lại một chỗ, nghiên cứu Địch Cửu nghe nói đã chiếm được kho báu to kia, hiện giờ rốt cuộc đang trốn đâu. Kẻ này tâm tính ác độc, tay lại nắm kho báu như thế, tương lai tất là đại họa, vì chính nghĩa, vì võ lâm, mọi người nhất định phải chú ý chặt chẽ, vừa có cơ hội là toàn lực diệt trừ thế lực ác này.
Hết thảy phản loạn, lại dưới sự ứng đối chính xác, đã tiêu bù rất nhiều ẩn hoạn tương lai cho Tu La giáo, mà vì ổn định tâm tình chúng đệ tử, cao tầng cũng thực thi rất nhiều biện pháp trấn an lòng người, thậm chí chư vương tự mình lên đường, tuần hành phân đàn các nơi. Cho dù là với các đệ tử trước kia đi lại thân mật với Địch Cửu, cũng đối đãi thân thiết, ôn hòa trò chuyện, giao tâm giao đáy biểu minh ý tín nhiệm, để mọi người nhất thiết đừng đa tâm, bản giáo tuyệt không thể vì mấy phản đồ mà tự bẻ cánh.
Tiêu Thương là một nam tử, hành sự khá thuận tiện, thường xuyên kéo thuộc hạ đi uống rượu tán dóc, lúc uống rượu đắc ý, quả thực như muốn moi tim ra luôn, đập bàn quát cho dù Địch Cửu lưu lại rất nhiều quân ngầm, an bài không ít nội gian thì thế nào? Nếu vì tra rõ nội gian như vậy mà tổn thương đám đệ tử trung tâm các ngươi, mà khiến các ngươi chịu áp bức và tra tấn, đó mới là tổn thất lớn nhất của giáo ta. Mạo hiểm thì thế nào, bên dưới có người không phục thì thế nào, mọi người yên tâm, cho dù người phản đối nhiều nữa, ta cũng nhất định sẽ bảo vệ các ngươi.
Sau một buổi uống rượu như vậy, thường thường đối phương cảm động moi tim gan, thề chết báo đáp.
Dao Quang tinh thông mị thuật, thường chỉ cần ngưng mắt nhìn một cái thâm sâu, nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu ngay cả ngươi mà ta cũng không tin, vậy còn người nào có thể tin tưởng.” Đối phương sẽ tay chân nhũn nhão thân mềm oặt, run rẩy thề chết cống hiến trung thành.
Bích Lạc thì càng thích nói đạo lý hơn: “Nội gian có lẽ có. Nhưng vì một hai nội gian mà dấy lên mưa gió, vì một Địch Cửu mà khiến tất cả các huynh đệ lục đục nội bộ thì rất không đáng. Ta chỉ biết phải công chính đối đãi thuộc hạ, vì thần giáo bỏ ra bao nhiêu, các ngươi luôn có thể được càng nhiều hồi báo hơn. Thần giáo và Địch Cửu hành sự như thế nào, đối đãi cấp dưới như thế nào, mọi người đều có thể rất nhanh chóng nhìn rõ, đều có thể phân ra cao thấp, đi con đường nào, mọi người đều có thể tự mình lựa chọn, ta nghĩ…” Nàng mỉm cười bưng nghiên “Cho dù vốn là nội gian, cuối cùng cũng nhất định sẽ trở thành đệ tử trung tâm nhất của giáo ta.”
Nàng thân phận cao quý, dung nhan mỹ lệ, dáng vẻ đoan trang, ngôn từ dễ thân, luôn là sau một phen nói chuyện, liền thuyết phục được rất nhiều người.
Dưới sự nỗ lực của họ, các nơi phân đàn đều từ trong kinh hoàng hoảng hốt rất nhanh chóng chuyển thành bình tĩnh, mọi người đều nhanh chóng mà trấn định duy trì phân đàn vận hành bình thường, mà biện pháp phòng vệ bảo hộ ứng biến liên quan cũng nhiều lần tăng mạnh thêm, chỉ là vẫn ngoài lỏng trong chặt, không để người ngoài nhìn ra manh mối mà thôi.
Lúc mọi người bôn ba chung quanh, Phó Hán Khanh thương thế dần dần khá lên dưới sự bảo vệ của đại đội nhân mã đã về đến tổng đàn.
Lúc nhìn thấy y, nếp nhăn trên cả khuôn mặt già nua của quản gia Phương thúc đều đang run rẩy, Triệu bá dưới bếp trực tiếp lão lệ tung hoành: “Giáo chủ, cậu rốt cuộc đã bình yên quay về, làm chúng ta lo chết được.”
Phù Yên lúc đầu biểu hiện vẫn trấn định, chỉ là khi hầu hạ y thay quần áo, nhìn thấy vết thương đáng sợ ở ngực kia, rốt cuộc nhịn không được đỏ hoe mắt: “Y… Y làm sao hạ thủ được.”
Ngay cả Lăng Tiêu cũng nhìn mà chau mày, sắc mặt xanh xám, theo bên cạnh, luôn miệng mắng độc ác vô tình.
Năm đó khi y mới theo Địch Cửu và Phó Hán Khanh tuần du tứ phương, chẳng biết đã hâm mộ khâm phục Thiên vương cường đại tài ba, khinh bỉ giáo chủ lười nhác và không có trách nhiệm cỡ nào, thời điểm đó, tuyệt đối không thể nghĩ đến hôm nay sẽ cừu thị phẫn hận Thiên vương đến thế này, nếu không phải võ nghệ thấp kém, quả thực đã định cầm kiếm xông ra ngoài tìm Địch Cửu liều mạng.
Ở tổng đàn phần lớn các đệ tử bởi vì cuộc sống hiện tại vô cùng tốt, mà có sự kính trọng cực sâu với giáo chủ, hiện giờ thấy một giáo chủ đang yên đang lành, tinh thần vạn phần vui vẻ đi ra ngoài, lúc trở về lại biến thành hữu khí vô lực, dở sống dở chết, tiều tụy tái nhợt như vậy, cũng quần tình kích phẫn, khẩu hiệu thề giết phản đồ hô vang rung trời.
Nhìn thấy chúng nộ như thế, Mạc Ly tọa trấn tổng đàn tất nhiên là vừa trộm cao hứng trong lòng, vừa giả người tốt ra trấn an cảm xúc của mọi người, quay lưng còn phải đến trước mặt Phó Hán Khanh lĩnh nhân tình. Giáo chủ à, ngươi xem, mọi người đều vội vã muốn đi tìm phản đồ Địch Cửu kia liều mạng. Ta là tôn trọng ý kiến của ngươi, vì mệnh lệnh của ngươi, mới gánh sự chỉ trích của mọi người, kiên quyết áp việc này xuống đó. Thật là vất vả, thật là khó làm người mà.
Phó Hán Khanh còn không thể không cảm kích, không dám không cảm kích, chỉ đành cười khổ mà thôi.
Sau khi về tổng đàn, phương diện an toàn đã bảo đảm, lại có mấy đệ tử đắc ý nhất của Bích Lạc ngày đêm trông giữ bên cạnh, giúp y điều trị thân thể. Thương của Phó Hán Khanh, rốt cuộc chậm rãi khá lên.
Chỉ là, độc tán công y trúng, căn bản không có giải dược, một thân nội lực kinh thế hãi tục kia tất nhiên chẳng còn cơ hội khôi phục nữa.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, chư vương trong giáo, mọi người bên cạnh, không ai không buồn bã, cũng đều cẩn thận tuyệt không nhắc đến việc này bên cạnh y, để tránh chọc y thương tâm. Lại nào biết đâu rằng, Phó Hán Khanh căn bản chẳng để bụng việc nội công này. Không có thì thôi, dù sao công phu của y tới dễ dàng, lại không cần vất vả luyện. Trong lúc hô hấp, nội lực đã đang tu luyện, ngay cả lúc ngủ, nội công cũng sẽ tăng trưởng. Huống chi, cho dù hiện tại nội công phế hết, về sau vẫn có thể chậm rãi luyện.
Chỉ là nội lực tuy nói có thể luyện lại, thương tổn thân thể phải chịu lại là vĩnh viễn không thể khôi phục, không thể đảo ngược.
Một kiếm kia tuy chưa đâm vào tim, nhưng quả thật đã khiến nội phủ bị thương rất nặng. Y thuật thời đại này vốn có rất nhiều chỗ không đủ, cho dù là thần y cũng không thể trị tận gốc vết thương nghiêm trọng như thế.
Huống chi Phó Hán Khanh lại là dưới tình huống trúng độc trọng thương, trong gió lạnh bóng đêm vùng vẫy lâu như vậy, bị hàn độc xâm nhập lại thêm mất máu quá nhiều, sự kiện khang của y đã bị hủy diệt triệt để.
Thân thể mấy người bạn học hao hết khổ tâm giúp y an bài tốt, có được khí lực cực mạnh, bình thường ngay cả cảm cúm cũng chưa bao giờ mắc. Hiện tại lại nhất định vĩnh viễn làm bạn với y dược, bệnh nặng bệnh nhẹ rốt cuộc không dứt. Cho dù là thời tiết bình thường, ban ngày phải mặc quần áo dày cộm, buổi tối phải đắp hai ba lớp chăn, trong phòng luôn đốt bếp lò nóng hầm hập. Cho dù như vậy, vẫn sẽ bỗng dưng cảm thấy lạnh.
Y không thể nhảy, không thể vận động quá kịch liệt. Ngay cả cưỡi ngựa cũng có phần miễn cưỡng, mà cả bước đi, chỉ cần thời gian hơi dài là phải cần người khác đỡ. Ngay cả thời gian nói chuyện dài quá, cũng sẽ thở dốc ho khan.
Đồ ăn mỗi ngày ăn cũng cực ít. Rõ ràng biết như vậy không tốt cho thân thể, nhưng vì thân thể này yếu đuối, mọi người cũng chẳng dám ép y ăn nhiều.
Nhìn y cứ ngày một gầy yếu tiều tụy, nhưng vẫn nỗ lực làm như vô sự, kiên trì mỉm cười với mọi người như vậy, mọi người đều cảm thấy lòng nóng như lửa đốt.
Giáo chủ trước kia, tuy nói luôn uể oải không có tinh thần, suy cho cùng chạy được nhảy được, suy cho cùng mặt mày hồng hào, suy cho cùng chưa bao giờ sinh bệnh, mà hiện nay, hiện nay lại mỗi ngày đều phải uống thuốc, đi nhiều hai bước cũng phải dừng lại thở. Dù là đệ tử Tu La giáo cấp thấp nhất cách giáo chủ xa nhất, nhìn tình hình thế này, trong lòng cũng cực khó chịu, huống chi chư vương cao tầng, cùng với đám người bên cạnh Phó Hán Khanh.
Chư vương bao lần âm thầm mắng Bích Lạc danh tiếng không đúng không dùng được. Tổng đàn hạ bao nhiêu đạo vương lệnh, yêu cầu phân đàn các nơi thu thập dược vật kỳ bảo bổ thân, những thứ này đều không ai có thể đếm hết.Đám Phù Yên Lăng Tiêu hầu hạ chăm sóc bên cạnh Phó Hán Khanh, không còn dám như dĩ vãng, thuận miệng trêu đùa y, ẩu tả với y, luôn chăm sóc y cẩn thận, ngôn từ thái độ cực ôn nhu, chỉ sợ chọc y thương tâm khổ sở, chỉ là ở chỗ không người, Phù Yên đã khóc bao nhiêu bận, Phương thúc thoạt nhìn già đi nhiều, mà Triệu bá dưới bếp luôn vắt hết óc, hao hết tâm tư, nỗ lực muốn làm đồ ăn ngon miệng một chút, để y ăn nhiều một chút, lại luôn hết lần này đến lần khác phải thất vọng.
Ngay cả chư vương khác, đối với Phó Hán Khanh cũng không còn không khách khí, mở miệng ngậm miệng là thích chống đối cười nhạo như trước kia nữa, đối đãi y đúng là tôn trọng hơn ngày xưa rất nhiều lần.
Bị mọi người coi trọng như vậy, khách khí như vậy, đối đãi cẩn thận từng li từng tí như vậy, Phó Hán Khanh trong khoảng thời gian rất lâu không thể thích ứng.
Y mỉm cười cho mọi người biết, không quan trọng, như thế này cũng không hề gì, thân thể kém thì có càng nhiều lý do để làm biếng, nội công hủy rồi đâu tính là việc lớn, dù sao có như thế nào cũng không đến phiên y đi đánh nhau, có nội lực hay không kỳ thật không quan trọng.
Bất quá, rất hiển nhiên, lời thật tâm của y, là không ai tin tưởng.
Kỳ thật đôi khi chính Phó Hán Khanh cũng sẽ thoáng ngơ ngẩn, những lời này thật sự là lời thật tâm sao?
Cuộc sống vẫn từng ngày qua đi như vậy, Phó Hán Khanh nỗ lực mỉm cười với mọi người, nhìn như tuyệt không để ý sự thay đổi của thân thể hiện tại. Dù rằng mọi người đều cảm thấy, y làm như vậy, chỉ là không muốn người bên cạnh không khoái hoạt, nhưng chẳng ai nhẫn tâm nói toạc ra.
Mọi người đối với y đều chăm sóc cẩn thận, ôn hòa khách khí, mọi người đều khắc ý không nhắc đến Địch Cửu, không nhắc đến biến cố, không nhắc đến thân thể Phó Hán Khanh, Phó Hán Khanh cũng biết thái độ cẩn thận quá mức này của mọi người chỉ là vì không để y thương tâm, nhưng chẳng biết nên đi khuyên giải an ủi như thế nào.
Cho dù là giả tượng, mọi người cũng chỉ đành tiếp tục duy trì giả tượng như vậy mà sống thôi.
Chẳng qua, trong lúc tĩnh dưỡng, trách nhiệm nên tận Phó Hán Khanh vẫn không quên. Y từng cùng chư vương thảo luận vấn đề rằng với thân thể y hiện tại phải chăng đã không còn thích hợp để tiếp tục làm giáo chủ Tu La giáo.
Nhưng ngoại trừ Dạ Xoa không tỏ ý kiến, những người khác đều ra sức phản đối ý rút lui của y.
Dao Quang càng là mặt hàm sát khí hỏi: “Bằng bộ dáng bệnh tật này của ngươi, không làm giáo chủ, đừng nói kiếm tiền, cả bản thân cũng chẳng nuôi nổi, bạc cứu tế chúng ta móc ra giúp ngươi, ngươi tính quỵt luôn không trả hả?”
Phó Hán Khanh rùng mình, không dám nhắc đến việc này nữa.
Nếu vẫn là giáo chủ, đương nhiên phải làm chuyện giáo chủ nên làm.
Y dùng khoảng thời gian hai tháng, đọc ra hết tất cả võ công bí tịch trong kho báu. Mấy người ghi chép nhanh theo bên cạnh y một tấc không rời, ghi lại không sai một chữ, chư vương đem tất cả đi sắp chữ in ấn, phát tặng hàng loạt trong giáo, các đệ tử, cho dù chỉ là nhân sĩ cấp thấp nhất phụ trách tạp vụ, cũng người lấy một phần như thế.
Mà ngay cả Tu La giáo tuyển nhận đệ tử cũng đã thêm một khẩu hiệu tuyên truyền mới.
Phàm người nhập giáo, lập tức tặng hai mươi bản trở lên, các loại võ công bí tịch cấp cao, có thể tùy hứng thú chọn học, cam đoan trở thành cao thủ võ lâm.
Hơn nữa, khẩu hiệu thế này đúng thật đã hấp dẫn rất nhiều thiếu niên bất chấp tất cả đầu thân.
Ngay cả rất nhiều kẻ gọi là nhân sĩ chính đạo, cũng bị những bí tịch này hấp dẫn, phái môn hạ đệ tử đầu thân Tu La giáo, bí tịch vào tay thì lại sao chép ra, cũng có mỹ kỳ danh là xả thân nuôi hổ.
Một phen biến hóa này, chấn động đã tạo thành cho giang hồ võ lâm, quả thực không thể tưởng tượng. Mà đả kích Địch Cửu phải chịu, tự nhiên là có thể nghĩ được.
Bất quá, Phó Hán Khanh thời gian dài ở trong tổng đàn điều dưỡng thân thể, với chuyện bên ngoài rất ít hỏi đến, mà những người khác cũng khắc ý không đề cập với y, cho nên ảnh hưởng lớn y có thể tưởng tượng, cụ thể rốt cuộc ra sao thì không rõ lắm.
Chư vương sau khi tuần tra phân đàn các nơi, trấn an lòng người, cải cách tệ nạn, cũng đều lũ lượt quay về tổng đàn, bắt đầu để Phó Hán Khanh trợ giúp họ nâng cao tạo nghệ võ công.
Mọi người đều rất biết điều, không ai đi nhìn trộm cao thấp trong võ công của người khác, mọi người phân ban phân ngày, ở riêng với Phó Hán Khanh, đối với võ công tiến cảnh của người khác mọi người đều không biết, nhưng đối với sự tiến triển một ngày ngàn dặm trên võ công của mình, lại đều biết rõ trong lòng, sáng tỏ sâu sắc.
Sau khi được Phó Hán Khanh chỉ điểm liên tục ba ngày, Tiêu Thương đã bắt đầu đấm ngực giậm chân ảo não trước kia tại sao không đến tìm Phó Hán Khanh luận bàn võ công vài lần, chẳng qua phương thức luận bàn hơi bất đồng với nhận tri của y ngày xưa.
Người bình tĩnh đoan trang như Bích Lạc cũng không khỏi cắn răng thầm hận, uổng phí để Địch Cửu một mình được chỉ điểm nhiều năm như vậy, mọi người hoàn toàn không có cơ hội chia lợi ích.
Dao Quang càng ảo não thương tâm hơn, năm đó lúc mới quen, Phó Hán Khanh đã từng nói, về sau có thể giúp nàng tìm chỗ sai sót trong võ công, chỉ là khi đó có quá nhiều tâm phòng bị, võ công tuyệt kỹ bản môn há chịu tùy ý bày ra cho người khác xem, thật là bỏ lỡ cơ hội phí hoài bao nhiêu năm.
Mạc Ly tuổi tác đã lớn, không để ý lắm đối với việc tu vi võ đạo cá nhân tăng lên bao nhiêu, nghĩ cũng lâu dài hơn người khác. Tu luyện ngắn ngủi vài ngày này, mọi người đều chấn động mạnh như thế, vậy thì ngần ấy năm qua Địch Cửu vẫn được Phó Hán Khanh chỉ điểm trợ giúp, y hiện giờ, võ công rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào rồi? Mỗi khi nghĩ đến việc này, Mạc Ly luôn sẽ cảm thấy mỏi mệt mà vô lực.
Chỉ có Dạ Xoa, thủy chung không có phản ứng mãnh liệt rõ ràng gì, chỉ là sắc mặt ngày càng lạnh, bình nhật cũng càng thêm kiệm lời.
Thời gian từng ngày qua đi, thương của Phó Hán Khanh sớm đã khỏi, thân thể tuy rằng rất yếu, nhưng cũng dần dần thích ứng. Bí tịch nên đọc đã đọc xong, nên dạy cũng đã dạy tàm tạm, tự hỏi với việc tăng tiến võ công của mọi người, y không thể có trợ giúp quá lớn nữa. Nếu vẫn là giáo chủ, tự nhiên vẫn phải tận trách nhiệm giáo chủ một chút, bắt đầu thường tham dự vào giáo vụ.
Ngày này, tổng đàn đã đến một vị khách bất ngờ.
/215
|