Đời thứ nhất, A Hán sinh trong một hộ gia đình bần cùng. Trước y đã có năm ca ca, ba tỷ tỷ. Trong nhà căn bản nghèo tới mức chẳng có gì ăn, cho nên đứa bé không quan trọng như y phải bị bán đi cũng là chuyện đương nhiên.
Lúc y còn ở cái tuổi chưa cần tham gia lao động gì thì đã bị nhiều lần bán lại. Khi y năm sáu tuổi, đã lộ ra chút mi thanh mục tú, xem diện mạo sẽ không quá kém, vậy là lần bán lại cuối cùng, y bị đưa vào nam xướng quán.
Đương nhiên trong đây không phải là hoàn toàn không có lực lượng của Tiểu Lâu dẫn đường, tuy nói người trong Tiểu Lâu không được phép sử dụng lực lượng khác người, nhưng nếu không trợ giúp dẫn đường, trời đất bao la, e rằng sẽ cách luận đề nhà mình mười vạn tám ngàn dặm, đời này xong luôn.
Muốn nghiên cứu tình yêu của đế vương, chung quy phải có đủ thân phận và cơ hội tiếp cận quân chủ, muốn nghiên cứu cuộc sống của người giàu có, ít nhất phải có tư cách và lý do ở lại bên người giàu. Mà thân phận A Hán chọn đầu tiên đã là nam sủng, vậy nam xướng quán đương nhiên là nơi thích hợp để đào tạo y.
A Hán thời điểm năm tuổi rưỡi, vào nam xướng quán. Sinh hoạt giữa nhân thế đã làm cho y mở rộng tầm mắt, cổ đại khoa học kỹ thuật lạc hậu mà nguyên thủy đã là mỗi người đều biết, cũng may với những hưởng thụ ngoài thân, y chưa từng có yêu cầu lớn, ngược lại có thể thích ứng rất nhanh. Chẳng qua cuộc sống tâm tính, đủ loại quy củ của người cổ đại khiến người cảm thấy quá kỳ lạ. Song cho dù tò mò và kinh ngạc, y cũng chỉ thản nhiên nhìn, đây là thế giới của người khác, thiên địa của người khác, hết thảy có không hợp lý nữa, kỳ lạ nữa, y cũng chỉ là người bàng quan. Không có bất bình, không có kích động, không có nhiệt tình.
Làm một người can dự ngẫu nhiên, với rất nhiều chuyện, y cơ hồ thấy quái không quái. Nhưng mà, trong nam xướng quán, y vẫn được mở rộng tầm mắt một phen.
Các chủng các dạng huấn luyện hầu hạ nam nhân, đủ loại yêu cầu khó bề tưởng tượng trái với sinh lý tự nhiên của thân thể, A Hán tới nay mới nghe lần đầu.
Trong nam xướng quán, y là đứa trẻ rất được quản sự ưa thích.
Bao nhiêu đứa trẻ vừa vào đã kêu gào ầm ĩ, khóc lóc thảm thiết, nhỏ chút thì la hét gọi mẹ, ngày ngày đòi về nhà, lớn một chút hiểu chuyện một chút thì dùi trời đào lỗ muốn chạy trốn.
Đời đời năm năm tháng tháng ngày ngày, người từ bên ngoài vừa đến, vĩnh viễn là như thế, cần người lớn vất vả dạy dỗ, làm từng đứa phục tùng.
Chỉ có A Hán là rất ngoan, ngoan đến lạ thường, mặc dù y luôn uể oải, nhưng thứ phải học, luôn học rất ngoan ngoãn nghiêm túc. Chuyện ngoài phần mình y chưa bao giờ làm, nhưng chuyện của mình cũng chưa từng đùn đẩy trách nhiệm.
Nam xướng quán nho nhỏ, đương hồng, quá thì, ông chủ, nam xướng, tạp dịch, học đồ, lại là một bức tranh chúng sinh, vô số tâm cơ và phân tranh phiền phức, vô số đấu đá. Nhưng trong đây, chưa từng có A Hán.
Y không chụm đầu kề tai với bất kỳ ai, không kết giao quá sâu với bất kỳ ai, không kéo bè kết phái, không phá phách sinh sự, chưa từng than phiền tiền tiêu vặt ít, thức ăn dở. Mỗi ngày sau khi học xong, y chẳng ngoài ăn ngủ ngủ ăn, làm tất cả quản sự được bớt lo vô cùng.
Đứa trẻ này bởi vì lười, tương lai có lẽ sẽ không đại hồng đại tử, nhưng nó chưa bao giờ kết thù, không gây chuyện, diện mạo cũng thanh tú, làm nam xướng không cao không thấp, thu nhập bình bình, hẳn là không thành vấn đề.
Lúc A Hán mười hai tuổi, ngày khai bao đã định, nhưng mà trước đó ba hôm, y đã gặp Địch Phi.
Bởi A Hán trước nay luôn rất ngoan ngoãn nghe lời, cho nên quản sự hầu như không ước thúc gì, y có thể tự do ra vào nam xướng quán, tùy tiện đi lại khắp nơi, chẳng qua A Hán trước giờ rất lười, ngay cả số lần ra ngoài tản bộ cũng ít đến thảm.
Hôm nay nhận được nhắc nhở của máy tính, bảo y ra bờ sông gặp người mệnh định, y bấy giờ mới uể oải ra cửa.
Y ở bờ sông chờ mãi, chờ đến tối, người đi đường đều không thấy, mới nương ánh trăng loáng thoáng trông thấy thượng du có thứ gì đó rất lớn, giống thân thể người đang xuôi dòng trôi xuống.
Y lấy một khúc cây, kiễng chân cố gắng kều, may mà thế nước rất chậm, may mà chỗ y đứng rất bằng phẳng, cuối cùng đã kều được cái người đang hôn mê kia lại.
Người nọ đầu đầy cỏ dại bùn đất, không nhìn rõ diện mạo thế nào, nhưng vết thương khắp mình, đến bây giờ vẫn còn chảy máu, thoạt nhìn khá dọa người.
A Hán vất vả mà cố gắng nhóm một đống lửa, cẩn thận cởi hết y phục người nọ ra hong khô, lau sạch vết máu cho y, lại xé quần áo mình thành từng mảnh băng bó giúp.
Chờ mọi việc đã làm xong, y mệt lử đặt mông ngồi xuống bên cạnh người nọ, ôi, muốn làm nam sủng, kỳ thật cũng vất vả ghê.
Bằng lương tâm mà nói, y muốn canh đêm, trông nom nam nhân này đàng hoàng, nhưng sau một lần lao động nặng nhất trong đời, vẫn không cự được con ma ngủ dụ dỗ, cái đầu nhỏ xíu từng chút chìm vào cõi mộng.
Lúc tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng mà uy nghiêm, thanh âm nghe được bên tai cũng lạnh tanh: “Tiểu hài tử, là ngươi đã cứu ta sao? Ngươi muốn báo đáp gì?”
A Hán không nghĩ ngợi gì đáp ngay: “Ta là tiểu quan trong nam xướng quán, ông để ta làm nam sủng của ông đi.”
Y không chú ý đến đôi mắt kia, sau khi thoáng ngẩn ra đã nổi lên vẻ khinh miệt và coi thường. Hoặc cho dù đã chú ý đến, cũng sẽ không để ý.
Một ngày sau, A Hán được chuộc khỏi nam xướng quán, đưa vào Kình Thiên trang, trở thành một trong những nam sủng của Địch Phi trang chủ Kình Thiên trang khổng lồ.
Tất cả chỉ thị của máy tính cho y đến đó là kết thúc, hết thảy sau này phải dùng năng lực của chính A Hán đi ứng phó. Hoàn thành luận đề thế nào, đây là bài tập của mỗi một học sinh, Tiểu Lâu sẽ không có bất cứ trợ giúp nào nữa.
Tất cả thành bại được mất, hết thảy hậu quả, đều phải do mỗi học sinh tự mình gánh vác. Từ đây về sau, liên hệ chỉ đạo của Tiểu Lâu với A Hán đã gián đoạn, mà liên hệ ý niệm cũng chỉ có Tiểu Lâu bên này chủ động phát tin tức, A Hán mới có thể tiếp thu. Dưới mọi tình huống, y đều không thể đơn phương cầu trợ Tiểu Lâu.
Lúc này, những học trò khác cũng đã lũ lượt vào đời, tiến vào luân hồi, triển khai lịch trình của mình, phòng khống chế trung ương của Tiểu Lâu chỉ còn lại giáo sư Trang nắm giữ toàn cục, đối với đạo sư phải đồng thời chú ý hai mươi học trò này mà nói, cũng không thể đặt nhiều lực chú ý lên người một học sinh.
A Hán cực kỳ hạnh phúc mà bắt đầu cuộc sống nam sủng ăn uống no đủ không làm việc của y.
Trong một góc Kình Thiên trang lớn đến hù chết người, có một loạt phòng, trong mỗi một gian là một nam nhân không cần làm gì, cả ngày chỉ ăn ăn uống uống, chờ chủ nhân gọi đến.
Những người này nhỏ nhất là A Hán mười hai tuổi, lớn nhất cũng không quá hai mươi hai tuổi, đa phần bộ dạng âm nhu xinh đẹp, tuấn tú khác thường.
Viên có một trù phòng đơn độc, một ngày ba bữa, mọi người đến ăn ở đại thực đường ngoài trù phòng, mỗi người đều có phần, sau khi ăn xong thích làm gì thì làm.Mỗi người mỗi tháng có hai lượng bạc tiêu vặt, mỗi người cũng phải tuân thủ một vài quy củ. Nào là không được tùy tiện tìm người thân mật, ra ngoài phải báo, được cho phép mới có thể ra, nào là cấm địa nào đó trong trang không thể xông vào, trước trang chỗ nào không thể tùy tiện đi này kia.
Những quy củ này tự nhiên cũng từng có người máy móc nói bên tai A Hán bao nhiêu lần, A Hán mặc dù mỗi lần đều nửa ngủ nửa tỉnh nửa mơ hồ mà nghe, nhưng với sự lười nhác của y, căn bản cũng chẳng có khả năng đi trái với quy củ.
Cả trong viện ngoại trừ những nam sủng này thì chính là mấy hạ nhân, hai đầu bếp phụ trách nấu cơm, ba hạ nhân phụ trách quét tước khắp các phòng, làm bao nhiêu tạp vụ, một quản sự, phụ trách quản lý các sự vụ lớn nhỏ cùng chi tiêu tiền bạc.
Các nam sủng trong viên không khác mấy với tiểu quan trong nam xướng quán. Đại bộ phận rất thích ăn diện. Tuy nói hết thảy áo cơm chi tiêu đã có trang chi, nhưng rất nhiều người vẫn tình nguyện dùng một nửa bạc phân lệ của mình để mua y sức đẹp, hoặc hương liệu đặc biệt nào đó nghe nói, hoặc dầu cao đặc biệt có tác dụng dưỡng da mềm mại, nửa khác thì đa phần dùng để cho quản sự ưu đãi, cầu y giúp họ tìm cơ hội có thể tiếp cận chủ nhân nhiều hơn.
Đối với những nam sủng này mà nói, so với theo niên hoa già đi thì chưa già mà không lường được càng đáng sợ hơn. Chỉ có được chủ nhân sủng ái, mới có thể một bước lên trời, thoát khỏi bể khổ, huống chi chỉ bằng mỗi một lần hầu hạ chủ nhân, tháng đó có thể được thêm mười lượng bạc, hơn nữa trong vòng ba ngày, trù phòng chỉ làm thức ăn mình thích, còn cho hạ nhân cung kính đưa đến tận phòng, không cần đến đại thực đường chen chúc ăn cơm, đã là chỗ tốt.
Cho dù không được sủng ái, hầu hạ vài lần, tích cóp chút tiền, tương lai cũng là một đường ra.
Cho nên, minh tranh ám đấu trong cái viên nho nhỏ này, đúng là chưa từng ngừng. Không được gọi thì ngày ngày u oán, nhớn nhác sốt ruột, được phụng vài lần thì vênh váo hống hách, hất hàm sai khiến.
Thường có người tự dưng rơi xuống hồ, cũng có người bệnh vặt, cư nhiên càng chữa càng không xong, còn có người bị xét thấy rất nhiều tài vật không thuộc về mình ở trong phòng, cực lực biện bạch chưa bao giờ biết là chuyện gì, lại cũng có người, nửa đêm trần truồng ở cùng người khác bị phát hiện, mặt như tro tàn.
So với nam xướng quán ân khách đông đúc, tại cái nơi chỉ có một vị chủ nhân để phụ thuộc trông chờ này, đủ loại tuồng thường xuyên trình diễn, người xem hoa cả mắt.
Song hết thảy đều không liên quan đến A Hán. Y vẫn giống như trước đây, mỗi ngày ngoại trừ đến thực đường ăn cơm thì hầu như không ra ngoài, mỗi ngày đóng cửa ngủ ngon, tranh tranh đấu đấu bên ngoài căn bản chẳng chạm đến nửa chéo áo.
Lúc mới đến, mọi người đều phòng bị y, cho y là tân sủng của chủ thượng, thế nhưng liên tục ba tháng, chủ thượng không triệu y một lần. Dần dần địch ý của mọi người với y cũng tiêu tan. Người không được sủng cũng bắt đầu muốn lôi kéo, người được sủng ái thì ăn nói bóng gió, cực lực châm chọc y.
Nhưng vô luận là thiện ý hay ác ý, y đều không để tâm. Tất cả âm mưu phân tranh, đều chẳng thể gần người y, chẳng vào được lòng y.
Cuộc sống của y, vô hạn an nhàn tự tại, hạnh phúc khoái hoạt, y cơ hồ phải cảm kích Trương Mẫn Hân.
Nhưng mà, khoái hoạt thế này chẳng kéo dài được bao lâu, trong cái viên nhỏ này, nam sủng không được sủng vẫn thường có, nhưng chưa từng được gọi đến hầu hạ lại chỉ có mình y, dần dần bọn hạ nhân đều bắt đầu lạnh nhạt nhìn y. Dần dà lúc đi ăn, cho dù y đến sớm, cũng bị đuổi ra sau cùng, trong bát dành cho y chỉ có cơm thừa canh cặn.
Dần dần, quần áo đồ dùng phân cho mỗi người mỗi tháng, đồ y được phân, thường là thứ phẩm, vải vừa cũ vừa nát, vừa mở ra đã rách thành cái quạt, bất kỳ thứ gì, phân đến tay y cơ hồ không thể sử dụng, thậm chí cả bạc phân lệ mỗi tháng cũng chẳng phát đến tay y nữa.
Lúc này y còn chưa biết, bởi vì mình không được chú ý, bởi vì mình không được ngó ngàng, cho nên quản sự đã bắt đầu chiếm hết thảy đồ đạc trên danh nghĩa là của y một cách đúng lý hợp tình.
Nhưng y cứ bình chân như vại, cơm lạnh một chút, đồ ăn ít một chút thì có làm sao, yêu cầu của y với cuộc sống luôn rất thấp. Người khác gạt bỏ y, mọi chuyện đều đuổi y đến cuối cùng cũng chẳng sao cả, chờ thêm một lúc là được.
Người ta trào phúng y? Việc này, đó là trào phúng à? Xấu hổ quá, không nghe rõ, chỉ lo vừa đi vừa gà gật.
Y không tranh không cãi không oán hận, cứ yên lặng tiếp nhận hết thảy. Ban đầu cả quản sự cũng hơi ngại khi khắt khe với y quá. Nhưng lòng người xưa nay không chừng, dung quá mức để cùng an thuận, một khi để người ta quen thói, sẽ có càng nhiều yêu cầu quá phận.
Đầu tiên là sư phụ ở trù phòng yêu cầu y giúp bổ củi thái rau, sau đó thì đầy tớ yêu cầu y hỗ trợ quét tước phòng viện, sau đó nữa, là những nam sủng khác lý đương nhiên, đúng lý hợp tình sai y như đầy tớ.
A Hán không thích làm việc, không thích hết thảy công tác vất vả mệt nhọc, nhưng y chưa từng lảng tránh trách nhiệm. Nam sủng không cần làm việc, có thể ăn uống miễn phí, nhưng y biết, mình không như người khác tận trách nhiệm nam sủng, ở trên giường để chủ nhân vận động, vậy thì yêu cầu y làm việc, dường như là chuyện đương nhiên.
Vì thế, tuy rằng không tình nguyện, nhưng y vẫn không khước từ, thế là, bởi vì y rất dễ nói, công việc thêm lên người y càng ngày càng nặng, thậm chí muốn y một mình làm việc của hai ba người. Y vẫn không cãi không ồn, nguyên nhân chẳng phải vì y tốt tính, mà là y cảm thấy cãi nhau đánh nhau thật sự rất phí tinh thần, rất lao tâm lao lực. Mặc dù công việc cũng rất mệt, nhưng ít ra không cần tốn tâm tư, chỉ là làm việc chết.
Cho dù A Hán làm công việc của bốn năm người, cảm giác cho người ta vẫn là y rất lười, bởi vì y hệt như một khúc gỗ, chưa từng chủ động làm việc, ngươi đá một cái y mới động một cái, ngươi bảo y xuống bếp lấy muối, vậy thì cho dù lọ tương bên cạnh bị đổ, y cũng tuyệt không thuận tay nâng lên, trừ phi ngươi tự mình dặn dò thêm một câu “Dựng cái lọ đó lên.”
Mỗi buổi sáng, cần người đi gọi y dậy, mỗi một công việc, cần người giao cho y, thiếu một câu là y sẽ không làm.
Cho nên, việc của y tuy nặng nhọc nhất trong viên, mọi người vẫn rất đương nhiên mà mắng y lười như heo.
A Hán không hề tức giận, chẳng qua cũng ít nhiều có phần buồn bực, giấc mộng không làm việc hưởng thụ nhân sinh kia của y sao cứ thế tan biến. Không thể chủ động liên hệ với Tiểu Lâu, y đành phải tự mình động não suy nghĩ, đúng rồi, Trương Mẫn Hân từng nói, làm nam sủng bình thường không được, phải làm nam sủng đương sủng, mới có thể đạt thành giấc mộng, mà nam sủng đương sủng làm thế nào đây?
Y bắt đầu gắng sức nhớ lại chi tiết của những tiểu thuyết đam mỹ từng bị bắt xem trong lúc nửa mơ nửa tỉnh đó.
Trong ấn tượng, những nam sủng đó, căn bản không cần làm chuyện gì đã đương sủng.
Chỉ cần ngươi là tiểu thụ, chỉ cần ngươi là nhân vật chính, vậy thì cho dù ngươi chỉ là một kẻ tướng mạo bình thường nhất, tri thức kém nhất, bản lĩnh thấp nhất trong cả đống nam sủng, tiểu công cũng sẽ gặp ngươi, chú ý ngươi.
Ngươi đi đường sẽ đụng phải tiểu công, bị ngã sẽ ngã vào lòng tiểu công, nhảy qua tường sẽ đáp lên đầu tiểu công, ca hát thì tiểu công nhất định nghe thấy, bỏ trốn khẳng định tiểu công đụng trúng, cho dù nhắm mắt ngủ, tiểu công cũng sẽ từ trên trời giáng xuống, rớt ngay bên cạnh ngươi.
Tiểu thụ không cần phí bất cứ tâm cơ gì, không cần mảy may cố gắng, cũng không cần có tài năng đặc biệt xuất chúng, chỉ cần tiểu công vừa đụng phải ngươi, sẽ lập tức cảm thấy ngươi không như mọi người, những người khác toàn là bụi đất dưới chân, tức khắc xem ngươi như châu như bảo, sủng ngươi lên trời.
A Hán cố gắng suy nghĩ, nghĩ một hồi, kết luận cuối cùng chính là, không phải không sủng, thời điểm chưa tới, cứ chờ đi, tiểu công một ngày nào đó sẽ xuất hiện, một ngày nào đó sẽ yêu y, một ngày nào đó y sẽ được quay về cuộc sống hạnh phúc như heo kia.
Vì thế, y cũng chẳng buồn phí tâm tư nữa, mỗi ngày vẫn làm công việc của mình. Mặc dù rất vất vả, y cũng không oán giận, cuộc sống cứ thế trôi đi như nước. Nháy mắt đã bốn năm, A Hán mười sáu tuổi, vẫn chưa từng gặp lại chủ nhân của y.
Lúc y còn ở cái tuổi chưa cần tham gia lao động gì thì đã bị nhiều lần bán lại. Khi y năm sáu tuổi, đã lộ ra chút mi thanh mục tú, xem diện mạo sẽ không quá kém, vậy là lần bán lại cuối cùng, y bị đưa vào nam xướng quán.
Đương nhiên trong đây không phải là hoàn toàn không có lực lượng của Tiểu Lâu dẫn đường, tuy nói người trong Tiểu Lâu không được phép sử dụng lực lượng khác người, nhưng nếu không trợ giúp dẫn đường, trời đất bao la, e rằng sẽ cách luận đề nhà mình mười vạn tám ngàn dặm, đời này xong luôn.
Muốn nghiên cứu tình yêu của đế vương, chung quy phải có đủ thân phận và cơ hội tiếp cận quân chủ, muốn nghiên cứu cuộc sống của người giàu có, ít nhất phải có tư cách và lý do ở lại bên người giàu. Mà thân phận A Hán chọn đầu tiên đã là nam sủng, vậy nam xướng quán đương nhiên là nơi thích hợp để đào tạo y.
A Hán thời điểm năm tuổi rưỡi, vào nam xướng quán. Sinh hoạt giữa nhân thế đã làm cho y mở rộng tầm mắt, cổ đại khoa học kỹ thuật lạc hậu mà nguyên thủy đã là mỗi người đều biết, cũng may với những hưởng thụ ngoài thân, y chưa từng có yêu cầu lớn, ngược lại có thể thích ứng rất nhanh. Chẳng qua cuộc sống tâm tính, đủ loại quy củ của người cổ đại khiến người cảm thấy quá kỳ lạ. Song cho dù tò mò và kinh ngạc, y cũng chỉ thản nhiên nhìn, đây là thế giới của người khác, thiên địa của người khác, hết thảy có không hợp lý nữa, kỳ lạ nữa, y cũng chỉ là người bàng quan. Không có bất bình, không có kích động, không có nhiệt tình.
Làm một người can dự ngẫu nhiên, với rất nhiều chuyện, y cơ hồ thấy quái không quái. Nhưng mà, trong nam xướng quán, y vẫn được mở rộng tầm mắt một phen.
Các chủng các dạng huấn luyện hầu hạ nam nhân, đủ loại yêu cầu khó bề tưởng tượng trái với sinh lý tự nhiên của thân thể, A Hán tới nay mới nghe lần đầu.
Trong nam xướng quán, y là đứa trẻ rất được quản sự ưa thích.
Bao nhiêu đứa trẻ vừa vào đã kêu gào ầm ĩ, khóc lóc thảm thiết, nhỏ chút thì la hét gọi mẹ, ngày ngày đòi về nhà, lớn một chút hiểu chuyện một chút thì dùi trời đào lỗ muốn chạy trốn.
Đời đời năm năm tháng tháng ngày ngày, người từ bên ngoài vừa đến, vĩnh viễn là như thế, cần người lớn vất vả dạy dỗ, làm từng đứa phục tùng.
Chỉ có A Hán là rất ngoan, ngoan đến lạ thường, mặc dù y luôn uể oải, nhưng thứ phải học, luôn học rất ngoan ngoãn nghiêm túc. Chuyện ngoài phần mình y chưa bao giờ làm, nhưng chuyện của mình cũng chưa từng đùn đẩy trách nhiệm.
Nam xướng quán nho nhỏ, đương hồng, quá thì, ông chủ, nam xướng, tạp dịch, học đồ, lại là một bức tranh chúng sinh, vô số tâm cơ và phân tranh phiền phức, vô số đấu đá. Nhưng trong đây, chưa từng có A Hán.
Y không chụm đầu kề tai với bất kỳ ai, không kết giao quá sâu với bất kỳ ai, không kéo bè kết phái, không phá phách sinh sự, chưa từng than phiền tiền tiêu vặt ít, thức ăn dở. Mỗi ngày sau khi học xong, y chẳng ngoài ăn ngủ ngủ ăn, làm tất cả quản sự được bớt lo vô cùng.
Đứa trẻ này bởi vì lười, tương lai có lẽ sẽ không đại hồng đại tử, nhưng nó chưa bao giờ kết thù, không gây chuyện, diện mạo cũng thanh tú, làm nam xướng không cao không thấp, thu nhập bình bình, hẳn là không thành vấn đề.
Lúc A Hán mười hai tuổi, ngày khai bao đã định, nhưng mà trước đó ba hôm, y đã gặp Địch Phi.
Bởi A Hán trước nay luôn rất ngoan ngoãn nghe lời, cho nên quản sự hầu như không ước thúc gì, y có thể tự do ra vào nam xướng quán, tùy tiện đi lại khắp nơi, chẳng qua A Hán trước giờ rất lười, ngay cả số lần ra ngoài tản bộ cũng ít đến thảm.
Hôm nay nhận được nhắc nhở của máy tính, bảo y ra bờ sông gặp người mệnh định, y bấy giờ mới uể oải ra cửa.
Y ở bờ sông chờ mãi, chờ đến tối, người đi đường đều không thấy, mới nương ánh trăng loáng thoáng trông thấy thượng du có thứ gì đó rất lớn, giống thân thể người đang xuôi dòng trôi xuống.
Y lấy một khúc cây, kiễng chân cố gắng kều, may mà thế nước rất chậm, may mà chỗ y đứng rất bằng phẳng, cuối cùng đã kều được cái người đang hôn mê kia lại.
Người nọ đầu đầy cỏ dại bùn đất, không nhìn rõ diện mạo thế nào, nhưng vết thương khắp mình, đến bây giờ vẫn còn chảy máu, thoạt nhìn khá dọa người.
A Hán vất vả mà cố gắng nhóm một đống lửa, cẩn thận cởi hết y phục người nọ ra hong khô, lau sạch vết máu cho y, lại xé quần áo mình thành từng mảnh băng bó giúp.
Chờ mọi việc đã làm xong, y mệt lử đặt mông ngồi xuống bên cạnh người nọ, ôi, muốn làm nam sủng, kỳ thật cũng vất vả ghê.
Bằng lương tâm mà nói, y muốn canh đêm, trông nom nam nhân này đàng hoàng, nhưng sau một lần lao động nặng nhất trong đời, vẫn không cự được con ma ngủ dụ dỗ, cái đầu nhỏ xíu từng chút chìm vào cõi mộng.
Lúc tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng mà uy nghiêm, thanh âm nghe được bên tai cũng lạnh tanh: “Tiểu hài tử, là ngươi đã cứu ta sao? Ngươi muốn báo đáp gì?”
A Hán không nghĩ ngợi gì đáp ngay: “Ta là tiểu quan trong nam xướng quán, ông để ta làm nam sủng của ông đi.”
Y không chú ý đến đôi mắt kia, sau khi thoáng ngẩn ra đã nổi lên vẻ khinh miệt và coi thường. Hoặc cho dù đã chú ý đến, cũng sẽ không để ý.
Một ngày sau, A Hán được chuộc khỏi nam xướng quán, đưa vào Kình Thiên trang, trở thành một trong những nam sủng của Địch Phi trang chủ Kình Thiên trang khổng lồ.
Tất cả chỉ thị của máy tính cho y đến đó là kết thúc, hết thảy sau này phải dùng năng lực của chính A Hán đi ứng phó. Hoàn thành luận đề thế nào, đây là bài tập của mỗi một học sinh, Tiểu Lâu sẽ không có bất cứ trợ giúp nào nữa.
Tất cả thành bại được mất, hết thảy hậu quả, đều phải do mỗi học sinh tự mình gánh vác. Từ đây về sau, liên hệ chỉ đạo của Tiểu Lâu với A Hán đã gián đoạn, mà liên hệ ý niệm cũng chỉ có Tiểu Lâu bên này chủ động phát tin tức, A Hán mới có thể tiếp thu. Dưới mọi tình huống, y đều không thể đơn phương cầu trợ Tiểu Lâu.
Lúc này, những học trò khác cũng đã lũ lượt vào đời, tiến vào luân hồi, triển khai lịch trình của mình, phòng khống chế trung ương của Tiểu Lâu chỉ còn lại giáo sư Trang nắm giữ toàn cục, đối với đạo sư phải đồng thời chú ý hai mươi học trò này mà nói, cũng không thể đặt nhiều lực chú ý lên người một học sinh.
A Hán cực kỳ hạnh phúc mà bắt đầu cuộc sống nam sủng ăn uống no đủ không làm việc của y.
Trong một góc Kình Thiên trang lớn đến hù chết người, có một loạt phòng, trong mỗi một gian là một nam nhân không cần làm gì, cả ngày chỉ ăn ăn uống uống, chờ chủ nhân gọi đến.
Những người này nhỏ nhất là A Hán mười hai tuổi, lớn nhất cũng không quá hai mươi hai tuổi, đa phần bộ dạng âm nhu xinh đẹp, tuấn tú khác thường.
Viên có một trù phòng đơn độc, một ngày ba bữa, mọi người đến ăn ở đại thực đường ngoài trù phòng, mỗi người đều có phần, sau khi ăn xong thích làm gì thì làm.Mỗi người mỗi tháng có hai lượng bạc tiêu vặt, mỗi người cũng phải tuân thủ một vài quy củ. Nào là không được tùy tiện tìm người thân mật, ra ngoài phải báo, được cho phép mới có thể ra, nào là cấm địa nào đó trong trang không thể xông vào, trước trang chỗ nào không thể tùy tiện đi này kia.
Những quy củ này tự nhiên cũng từng có người máy móc nói bên tai A Hán bao nhiêu lần, A Hán mặc dù mỗi lần đều nửa ngủ nửa tỉnh nửa mơ hồ mà nghe, nhưng với sự lười nhác của y, căn bản cũng chẳng có khả năng đi trái với quy củ.
Cả trong viện ngoại trừ những nam sủng này thì chính là mấy hạ nhân, hai đầu bếp phụ trách nấu cơm, ba hạ nhân phụ trách quét tước khắp các phòng, làm bao nhiêu tạp vụ, một quản sự, phụ trách quản lý các sự vụ lớn nhỏ cùng chi tiêu tiền bạc.
Các nam sủng trong viên không khác mấy với tiểu quan trong nam xướng quán. Đại bộ phận rất thích ăn diện. Tuy nói hết thảy áo cơm chi tiêu đã có trang chi, nhưng rất nhiều người vẫn tình nguyện dùng một nửa bạc phân lệ của mình để mua y sức đẹp, hoặc hương liệu đặc biệt nào đó nghe nói, hoặc dầu cao đặc biệt có tác dụng dưỡng da mềm mại, nửa khác thì đa phần dùng để cho quản sự ưu đãi, cầu y giúp họ tìm cơ hội có thể tiếp cận chủ nhân nhiều hơn.
Đối với những nam sủng này mà nói, so với theo niên hoa già đi thì chưa già mà không lường được càng đáng sợ hơn. Chỉ có được chủ nhân sủng ái, mới có thể một bước lên trời, thoát khỏi bể khổ, huống chi chỉ bằng mỗi một lần hầu hạ chủ nhân, tháng đó có thể được thêm mười lượng bạc, hơn nữa trong vòng ba ngày, trù phòng chỉ làm thức ăn mình thích, còn cho hạ nhân cung kính đưa đến tận phòng, không cần đến đại thực đường chen chúc ăn cơm, đã là chỗ tốt.
Cho dù không được sủng ái, hầu hạ vài lần, tích cóp chút tiền, tương lai cũng là một đường ra.
Cho nên, minh tranh ám đấu trong cái viên nho nhỏ này, đúng là chưa từng ngừng. Không được gọi thì ngày ngày u oán, nhớn nhác sốt ruột, được phụng vài lần thì vênh váo hống hách, hất hàm sai khiến.
Thường có người tự dưng rơi xuống hồ, cũng có người bệnh vặt, cư nhiên càng chữa càng không xong, còn có người bị xét thấy rất nhiều tài vật không thuộc về mình ở trong phòng, cực lực biện bạch chưa bao giờ biết là chuyện gì, lại cũng có người, nửa đêm trần truồng ở cùng người khác bị phát hiện, mặt như tro tàn.
So với nam xướng quán ân khách đông đúc, tại cái nơi chỉ có một vị chủ nhân để phụ thuộc trông chờ này, đủ loại tuồng thường xuyên trình diễn, người xem hoa cả mắt.
Song hết thảy đều không liên quan đến A Hán. Y vẫn giống như trước đây, mỗi ngày ngoại trừ đến thực đường ăn cơm thì hầu như không ra ngoài, mỗi ngày đóng cửa ngủ ngon, tranh tranh đấu đấu bên ngoài căn bản chẳng chạm đến nửa chéo áo.
Lúc mới đến, mọi người đều phòng bị y, cho y là tân sủng của chủ thượng, thế nhưng liên tục ba tháng, chủ thượng không triệu y một lần. Dần dần địch ý của mọi người với y cũng tiêu tan. Người không được sủng cũng bắt đầu muốn lôi kéo, người được sủng ái thì ăn nói bóng gió, cực lực châm chọc y.
Nhưng vô luận là thiện ý hay ác ý, y đều không để tâm. Tất cả âm mưu phân tranh, đều chẳng thể gần người y, chẳng vào được lòng y.
Cuộc sống của y, vô hạn an nhàn tự tại, hạnh phúc khoái hoạt, y cơ hồ phải cảm kích Trương Mẫn Hân.
Nhưng mà, khoái hoạt thế này chẳng kéo dài được bao lâu, trong cái viên nhỏ này, nam sủng không được sủng vẫn thường có, nhưng chưa từng được gọi đến hầu hạ lại chỉ có mình y, dần dần bọn hạ nhân đều bắt đầu lạnh nhạt nhìn y. Dần dà lúc đi ăn, cho dù y đến sớm, cũng bị đuổi ra sau cùng, trong bát dành cho y chỉ có cơm thừa canh cặn.
Dần dần, quần áo đồ dùng phân cho mỗi người mỗi tháng, đồ y được phân, thường là thứ phẩm, vải vừa cũ vừa nát, vừa mở ra đã rách thành cái quạt, bất kỳ thứ gì, phân đến tay y cơ hồ không thể sử dụng, thậm chí cả bạc phân lệ mỗi tháng cũng chẳng phát đến tay y nữa.
Lúc này y còn chưa biết, bởi vì mình không được chú ý, bởi vì mình không được ngó ngàng, cho nên quản sự đã bắt đầu chiếm hết thảy đồ đạc trên danh nghĩa là của y một cách đúng lý hợp tình.
Nhưng y cứ bình chân như vại, cơm lạnh một chút, đồ ăn ít một chút thì có làm sao, yêu cầu của y với cuộc sống luôn rất thấp. Người khác gạt bỏ y, mọi chuyện đều đuổi y đến cuối cùng cũng chẳng sao cả, chờ thêm một lúc là được.
Người ta trào phúng y? Việc này, đó là trào phúng à? Xấu hổ quá, không nghe rõ, chỉ lo vừa đi vừa gà gật.
Y không tranh không cãi không oán hận, cứ yên lặng tiếp nhận hết thảy. Ban đầu cả quản sự cũng hơi ngại khi khắt khe với y quá. Nhưng lòng người xưa nay không chừng, dung quá mức để cùng an thuận, một khi để người ta quen thói, sẽ có càng nhiều yêu cầu quá phận.
Đầu tiên là sư phụ ở trù phòng yêu cầu y giúp bổ củi thái rau, sau đó thì đầy tớ yêu cầu y hỗ trợ quét tước phòng viện, sau đó nữa, là những nam sủng khác lý đương nhiên, đúng lý hợp tình sai y như đầy tớ.
A Hán không thích làm việc, không thích hết thảy công tác vất vả mệt nhọc, nhưng y chưa từng lảng tránh trách nhiệm. Nam sủng không cần làm việc, có thể ăn uống miễn phí, nhưng y biết, mình không như người khác tận trách nhiệm nam sủng, ở trên giường để chủ nhân vận động, vậy thì yêu cầu y làm việc, dường như là chuyện đương nhiên.
Vì thế, tuy rằng không tình nguyện, nhưng y vẫn không khước từ, thế là, bởi vì y rất dễ nói, công việc thêm lên người y càng ngày càng nặng, thậm chí muốn y một mình làm việc của hai ba người. Y vẫn không cãi không ồn, nguyên nhân chẳng phải vì y tốt tính, mà là y cảm thấy cãi nhau đánh nhau thật sự rất phí tinh thần, rất lao tâm lao lực. Mặc dù công việc cũng rất mệt, nhưng ít ra không cần tốn tâm tư, chỉ là làm việc chết.
Cho dù A Hán làm công việc của bốn năm người, cảm giác cho người ta vẫn là y rất lười, bởi vì y hệt như một khúc gỗ, chưa từng chủ động làm việc, ngươi đá một cái y mới động một cái, ngươi bảo y xuống bếp lấy muối, vậy thì cho dù lọ tương bên cạnh bị đổ, y cũng tuyệt không thuận tay nâng lên, trừ phi ngươi tự mình dặn dò thêm một câu “Dựng cái lọ đó lên.”
Mỗi buổi sáng, cần người đi gọi y dậy, mỗi một công việc, cần người giao cho y, thiếu một câu là y sẽ không làm.
Cho nên, việc của y tuy nặng nhọc nhất trong viên, mọi người vẫn rất đương nhiên mà mắng y lười như heo.
A Hán không hề tức giận, chẳng qua cũng ít nhiều có phần buồn bực, giấc mộng không làm việc hưởng thụ nhân sinh kia của y sao cứ thế tan biến. Không thể chủ động liên hệ với Tiểu Lâu, y đành phải tự mình động não suy nghĩ, đúng rồi, Trương Mẫn Hân từng nói, làm nam sủng bình thường không được, phải làm nam sủng đương sủng, mới có thể đạt thành giấc mộng, mà nam sủng đương sủng làm thế nào đây?
Y bắt đầu gắng sức nhớ lại chi tiết của những tiểu thuyết đam mỹ từng bị bắt xem trong lúc nửa mơ nửa tỉnh đó.
Trong ấn tượng, những nam sủng đó, căn bản không cần làm chuyện gì đã đương sủng.
Chỉ cần ngươi là tiểu thụ, chỉ cần ngươi là nhân vật chính, vậy thì cho dù ngươi chỉ là một kẻ tướng mạo bình thường nhất, tri thức kém nhất, bản lĩnh thấp nhất trong cả đống nam sủng, tiểu công cũng sẽ gặp ngươi, chú ý ngươi.
Ngươi đi đường sẽ đụng phải tiểu công, bị ngã sẽ ngã vào lòng tiểu công, nhảy qua tường sẽ đáp lên đầu tiểu công, ca hát thì tiểu công nhất định nghe thấy, bỏ trốn khẳng định tiểu công đụng trúng, cho dù nhắm mắt ngủ, tiểu công cũng sẽ từ trên trời giáng xuống, rớt ngay bên cạnh ngươi.
Tiểu thụ không cần phí bất cứ tâm cơ gì, không cần mảy may cố gắng, cũng không cần có tài năng đặc biệt xuất chúng, chỉ cần tiểu công vừa đụng phải ngươi, sẽ lập tức cảm thấy ngươi không như mọi người, những người khác toàn là bụi đất dưới chân, tức khắc xem ngươi như châu như bảo, sủng ngươi lên trời.
A Hán cố gắng suy nghĩ, nghĩ một hồi, kết luận cuối cùng chính là, không phải không sủng, thời điểm chưa tới, cứ chờ đi, tiểu công một ngày nào đó sẽ xuất hiện, một ngày nào đó sẽ yêu y, một ngày nào đó y sẽ được quay về cuộc sống hạnh phúc như heo kia.
Vì thế, y cũng chẳng buồn phí tâm tư nữa, mỗi ngày vẫn làm công việc của mình. Mặc dù rất vất vả, y cũng không oán giận, cuộc sống cứ thế trôi đi như nước. Nháy mắt đã bốn năm, A Hán mười sáu tuổi, vẫn chưa từng gặp lại chủ nhân của y.
/215
|