Mã Lãnh Bình đang đứng dựa vào bàn làm việc của Lục Di. Khi cửa mở, anh ngước nhìn nàng qua cốc cà phê trên tay:
– Tôi tin cuộc hành trình của cô để đối mặt với ngài cháu nội hoang tàn của bà Phùng Gia Yến không lấy gì làm thành công.
Lục Di tự rót cho mình một tách trà nóng. Rồi Bàng đi qua cái bàn làm việc và ngồi phịch xuống ghế.
– Anh có cần thay cà phê bằng một cốc sâm-banh để chúc mừng sự việc này không?
Lãnh Bình nhếch môi cười, nụ cười mãn nguyện:
– Thật đúng như lời đồn đại về Nhậm Triều Phong. Hắn là một con người lạnh lùng, tàn nhẫn, một con chuột kiêu ngạo chẳng hề có chút tình người.
– Đó chỉ là một sự vờ vĩnh nhằm củng cố địa vị của mình.
– Nói một cách khác, hắn vẫn dửng dưng khi thấy cô quỳ xuống cầu xin hắn hãy quay về trong vòng tay của gia đình, để được điền tên trong bản di chúc của bà Phùng Gia Yến, và nắm quyền thống lĩnh mãi mãi trận địa này.
– Còn nếu anh ta trở về thì anh lại gán cho anh ta những cái tội khác, phải không?
– Sao bỗng nhiên cô trở nên gay gắt? Tôi đoán chắc, cũng với giọng điệu này, cô đã giảng giải cho Triều Phong về trách nhiệm và nghĩa vụ, có đúng không? Lục Di, thế đến bao giờ cô mới biết là dùng mật có thể bắt được nhiều ruồi hơn là dùng giấm?
– Có những loại người không thể dùng mật ngọt.
– Nhưng cô cần anh ta?
– Tất cả chúng ta đều cần anh ta.
Đêm tĩnh lặng và bình yên. Không khí lạnh bao trùm vạn vật. Và chỉ vài phút nữa thôi, cơn mưa sẽ ập đến nuốt chửng tòa nhà cổ kính tráng lệ và mọi thứ sẽ biến mất kể cả nàng.
Lục Di đứng bên cửa sổ căn phòng cảm thấy như bị vướng vào một chiếc vòng lẩn quẩn khi tự vấn lương tâm mình.
Tại sao nàng luôn xốn xang khi nhớ đến ánh mắt vừa lạnh lùng, vừa tha thiết của Nhậm Triều Phong? Chưa bao giờ, ngay cả những giấc mơ đẹp nhất, nàng lại thấy mình gắn bó với mọi người đàn ông như vậy. Nàng thù ghét cảm giác ấy.
Giờ thì nàng thật sự hiểu rằng:
Nhậm Triều Phong đã xử sự đúng như lời anh ấy đã từng nói là không bao giờ trở về mảnh đất này nữa.
Thế là hết.
Không có gì thay đổi ở anh, cũng như ở mọi người. Riêng đối với nàng, giờ đây nàng đã biết được một điều mà trước đây chưa hề có một người đàn ông nào gợi lên trong nàng, đó là nỗi nhớ nhung.
Có thể trong một thời gian ngắn nữa thôi, hình bóng Nhậm Triều Phong cũng tan nhòa đi như trong một giấc mơ và nàng sẽ trở về cái không khí quen thuộc trong cuộc sống mỗi ngày.
Trời tối dần và gió bắt đầu thổi mạnh.
Nàng đau buồn như một kẻ bị lãng quên ...
Lục Di đang chìm đắm trong dòng suy tưởng, thì chiếc máy đàm thoại nội bộ nhấp nháy tín hiệu kéo nàng trở về thực tại.
Nàng nhấc máy lên giọng bà Gia Yến hòa lẫn trong tiếng mưa tràn đầy cảm xúc:
– Lục Di! Ta muốn gặp cháu ngay bây giờ.
– Thưa bà ...
Không gian trở lại yên lặng, càng gây thêm sự kích động mãnh liệt trong nàng. Lục Di gác máy rồi vụt ra khỏi cửa, nàng chạy dọc theo dãy hành lang vắng lặng và lao vội xuống cầu thang. Hơi thở hổn hển khi nàng đặt tay lên nắm cửa.
Cửa mở. .... Nàng đứng phắt lại.
Con tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đang vỡ tung của nàng.
Không khí lạnh lẽo, căng thẳng trong căn phòng khách vốn sang trọng và lộng lẫy đập vào nàng như chạm phải một tản băng rắn. Lục Di như ngạt thở vì kinh ngạc. Nàng sững sờ nơi ngưỡng cửa, liếc nhìn toàn cảnh ...
Bà Gia Yến vẫn ngồi trên chiếc ghế bành quen thuộc của bà. Vẫn còn đầy đủ nét quý phái và sự tinh anh trong ánh mắt.
Bà đang nói chuyện với một người đàn ông trang trọng trong bộ âu phục đen tuyền. Bóng dáng cao ráo và khuôn mặt ấy Lục Di không sao lầm lẫn được, dù anh có đứng giữa đám đông hàng vạn người:
Nhậm Triều Phong.
Nàng tự nhủ mình đang tỉnh hay mơ? Đây là sự thật hay ảo giác? Làm gì có chuyện Nhậm Triều Phong có mặt ở đây. Nhưng hỡi ơi! Những cảm giác của nàng là thật. ''Anh ấy đã đến''.
Nàng đã chiến thắng, chiến thắng một cách cao thượng và yên tâm với ý, nghĩ cơ nghiệp này được đặt trong một đôi cánh tay vững chắc.
Tim nàng, đập rộn và reo lên trong lòng khi nàng bước đến gần. Nàng nhìn Triều Phong.
Anh đứng quay lưng lại nhìn ra phía cửa sổ. Anh nhìn chăm chú xuống cảnh sắc bên dưới đang chìm đắm trong màn mưa. Nàng biết anh đã ý thức được sự có mặt của nàng, nhưng không quay lại.
Anh đứng đó trông có vẻ rất ung dung, nhưng Lục Di cảm giác đó chỉ là sự phớt lờ giả tạo. Anh ta trông như đang thu mình lại để chuẩn bị đối phó. Và bằng một cảm nhận rất sâu sắc, nàng đã tin rằng, hai con người đang hiện diện trước mặt nàng đều tránh không lao vào ôm chầm lấy nhau sau bao ngày xa cách.
Sự im lặng bay mất, bà Gia Yến rõ ràng nhẹ nhõm khi trông thấy nàng.
– Chào cháu Lục Di, cháu hãy ngồi xuống đây.
Lục Di ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bà. Bà ôn tồn nói:
– Ta rất vui vì cháu nội của ta cuối cùng cũng đến và đã có một quyết định quan trọng.
Bất chấp không khí căng thẳng trong phòng, Lục Di nhìn về phía Triều Phong.
– Tôi rất mừng khi thấy ông đã quyết định đúng đắn thưa ông Triều Phong.
Tôi biết là ông không thấy hối tiếc.
Triều Phong chầm chậm quay lại nhìn nàng, cặp mắt đen thẫm của anh chớp chớp:
– Tôi chưa đi đến quyết định cuối cùng. Tôi vừa giải thích cho bà Gia Yến biết là tôi sẽ lãnh nhiệm vụ giải nguy cho công ty với một điều kiện nhất định.
Bụng nàng như muốn thắt lại, nhưng nàng cố giữ nụ cười trên môi:
– Điều kiện gì vậy, thưa ông?
Bà Gia Yến trở mình nhè nhẹ trên ghế bành:
Triều Phong nói là không cần điền tên vào bản di chúc của ta cũng như không vĩnh viễn nắm quyền kiểm soát công ty. Cậu ấy nói sẽ giúp chúng ta qua khỏi những vướng mắc hiện nay để đổi lấy một khoản lệ phí.
Lục Di kinh ngạc, nàng ngước nhìn Triều Phong:
– Một khoản lệ phí à? Tiền bạc ư? Ông định sẽ đối xử với gia đình của chính ông như cách xử sự với những khách hàng khác ư?
Triều Phong nhẹ nhàng nói:
Không phải chỉ có như vậy đâu. Khoản phí cho tôi chắc chắn sẽ cao hơn mức một khách hàng thông thường.
– Trời ơi! Ông nói cái gì vậy?
Triều Phong nhún vai:
– Cô đã nghe tôi nói rồi đấy.
Lục Di kinh ngạc đến nhìn bà Gia Yến. Nàng chắc là mình đã bỏ sót điều gì đó trong khi cân nhắc. Nhưng bà Gia Yến chỉ cười một cách miễn cưỡng.
Bà nói như thì thầm:
– Ta e rằng cậu ấy muốn như vậy.
Lục Di quay lại nhìn chằm chặp vào Triều Phong:
– Thật là quá quắt. Sau những gì bà nội ông đã dành cho ông, tôi không ngờ ông lại gay thêm đau khổ cho bà. Ông đúng là chai sạn và độc ác, là thứ bọt bèo.
– Thật đáng tiếc phải không? Nhưng tôi đến đây không phải để làm theo cách mà các người đã mong mỏi ở tôi.
– Ông không thể ...
Bà Gia Yến vội chìa bàn tay ra:
– Thôi đủ rồi, Lục Di ạ. Ta đã đồng ý với cái giá của Triều Phong.
Lục Di bước đến bên bà Gia Yến và ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế bành của bà. Nàng nắm lấy bàn tay khô mảnh với những ngón tay dài thon của bà, lồi bóp thật chặt. Chiếc nhẫn kim cương trên tay bà đâm vào lòng bàn tay nàng đau nhói.
– Thưa bà, bà không thể chấp nhận những điều kiện của ông ta. Ta đã định trao cả cơ nghiệp này cho cậu ấy, ta muốn có một người cai quản xứng đáng để làm rạng danh dòng họ.
– Vâng, đúng vậy. Nhưng bà vẫn nghĩ điều đó sẽ xảy ra khi ông ta gia nhập công ty trên cơ sở lâu dài và lãnh đầy đủ trách nhiệm với gia đình.
Lục Di vẫy tay về phía Triều Phong với tất cả phẫn nộ.
– Ông rõ ràng chỉ hành động như một gã làm thuê. Cơ nghiệp này chẳng hề có một ý nghĩa gì.
Bà Gia Yến điềm tĩnh nói:
– Ta sẽ quyết định những gì trong quyền hạn của mình.
– Cháu sẽ không để bà hạ mình cầu xin ai cả, cháu không muốn bà như vậy.
Ông ta không có quyền đòi hỏi như thế.
Nụ cười của Triều Phong thật đáng sợ:
– Lục Di! Tốt nhất là cô nên nén cơn tức giận cao quý của cô lại. Cô chỉ mới nghe điều kiện thứ nhất của tôi, còn điều kiện khác nữa.
Lục Di quắc mắt nhìn Triều Phong một cách dữ dội:
– Điều kiện thứ hai của ông là gì?
– Tôi muốn cô là trợ lý riêng cho tôi, cô sẽ làm việc cho tôi chứ không phải cho bà Gia Yến.
Lục Di rúm người lại vì choáng váng:
– Ồ! Không bao giờ có chuyện đó.
– Nhưng tôi thì lại nghĩ dù muốn hay không những điều tôi nói, cô cũng phải đồng ý với tôi. Cô nhất định phải đồng ý.
– Vậy thì ông đã lầm. Tôi không phải là loại người như ông tưởng.
Triều Phong điềm tĩnh nói:
– Bà Gia Yến khẳng định với tôi là cô biết nhiều như cụ về hoạt động bên trong của công ty. Bà nói cô có sự hiểu biết thấu đáo về hầu hết những người ở bộ phận quản lý. Trên tất cả những thứ ấy cô hầu như là một thành viên của gia đình.
Nhưng tôi không phải một món hàng để ông ngã giá.
Triều Phong nhún vai:
– Tôi cần cô. Tôi cần một người có đầy đủ kiến thức để tạo ra sự liên tục và đảm nhận vai trò liên lạc giữa bộ phận quản lý và gia đình. Cô cần phải giúp tôi cứu vãn công ty vì đó là nguyện vọng cả đời của ân nhân cô.
Lục Di nhích người ra xa liếc qua khoảng tối trong căn phòng và nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của bà Gia Yến, cố nuốt cơn uất nghẹn:
– Thưa bà, bà giao cháu lại cho ông ta theo kiểu như thế phải không?
– Cháu có quyền quyết định, Lục Di ạ.
Triều Phong nhìn nàng thách thức:
– Cô còn thời gian để suy nghĩ, thưa cô.
Và khi nhìn vào ánh mắt của bà Gia Yến. Lục Di suy nghĩ thật nhanh. Nàng nói một cách lạnh lùng với Triều Phong:
– Cũng chẳng cần phải chờ quyết định của tôi đâu. Tôi sẽ ở lại cùng công ty trong một khoảng thời gian nhất định.
Triều Phong cười, ánh mắt anh ánh lên niềm vui chiến thắng:
– Tuyệt vời!
– Ông quả xứng đáng với tiếng tăm của mình, thưa ông Nhậm Triều Phong.
– Cô cứ gọi tôi là Triều Phong. Thật ra, chúng ta sẽ cộng tác chặt chẽ với nhau. Nếu đối đầu với kẻ khác là bản năng của cô thì theo tôi cô không nên tiếp diễn nữa.
– Đó là sự ép buộc. Xin lỗi ông, tôi còn có công việc phải giải quyết.
Chẳng đợi trả lời, Lục Di xoay người lại rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
– Tôi tin cuộc hành trình của cô để đối mặt với ngài cháu nội hoang tàn của bà Phùng Gia Yến không lấy gì làm thành công.
Lục Di tự rót cho mình một tách trà nóng. Rồi Bàng đi qua cái bàn làm việc và ngồi phịch xuống ghế.
– Anh có cần thay cà phê bằng một cốc sâm-banh để chúc mừng sự việc này không?
Lãnh Bình nhếch môi cười, nụ cười mãn nguyện:
– Thật đúng như lời đồn đại về Nhậm Triều Phong. Hắn là một con người lạnh lùng, tàn nhẫn, một con chuột kiêu ngạo chẳng hề có chút tình người.
– Đó chỉ là một sự vờ vĩnh nhằm củng cố địa vị của mình.
– Nói một cách khác, hắn vẫn dửng dưng khi thấy cô quỳ xuống cầu xin hắn hãy quay về trong vòng tay của gia đình, để được điền tên trong bản di chúc của bà Phùng Gia Yến, và nắm quyền thống lĩnh mãi mãi trận địa này.
– Còn nếu anh ta trở về thì anh lại gán cho anh ta những cái tội khác, phải không?
– Sao bỗng nhiên cô trở nên gay gắt? Tôi đoán chắc, cũng với giọng điệu này, cô đã giảng giải cho Triều Phong về trách nhiệm và nghĩa vụ, có đúng không? Lục Di, thế đến bao giờ cô mới biết là dùng mật có thể bắt được nhiều ruồi hơn là dùng giấm?
– Có những loại người không thể dùng mật ngọt.
– Nhưng cô cần anh ta?
– Tất cả chúng ta đều cần anh ta.
Đêm tĩnh lặng và bình yên. Không khí lạnh bao trùm vạn vật. Và chỉ vài phút nữa thôi, cơn mưa sẽ ập đến nuốt chửng tòa nhà cổ kính tráng lệ và mọi thứ sẽ biến mất kể cả nàng.
Lục Di đứng bên cửa sổ căn phòng cảm thấy như bị vướng vào một chiếc vòng lẩn quẩn khi tự vấn lương tâm mình.
Tại sao nàng luôn xốn xang khi nhớ đến ánh mắt vừa lạnh lùng, vừa tha thiết của Nhậm Triều Phong? Chưa bao giờ, ngay cả những giấc mơ đẹp nhất, nàng lại thấy mình gắn bó với mọi người đàn ông như vậy. Nàng thù ghét cảm giác ấy.
Giờ thì nàng thật sự hiểu rằng:
Nhậm Triều Phong đã xử sự đúng như lời anh ấy đã từng nói là không bao giờ trở về mảnh đất này nữa.
Thế là hết.
Không có gì thay đổi ở anh, cũng như ở mọi người. Riêng đối với nàng, giờ đây nàng đã biết được một điều mà trước đây chưa hề có một người đàn ông nào gợi lên trong nàng, đó là nỗi nhớ nhung.
Có thể trong một thời gian ngắn nữa thôi, hình bóng Nhậm Triều Phong cũng tan nhòa đi như trong một giấc mơ và nàng sẽ trở về cái không khí quen thuộc trong cuộc sống mỗi ngày.
Trời tối dần và gió bắt đầu thổi mạnh.
Nàng đau buồn như một kẻ bị lãng quên ...
Lục Di đang chìm đắm trong dòng suy tưởng, thì chiếc máy đàm thoại nội bộ nhấp nháy tín hiệu kéo nàng trở về thực tại.
Nàng nhấc máy lên giọng bà Gia Yến hòa lẫn trong tiếng mưa tràn đầy cảm xúc:
– Lục Di! Ta muốn gặp cháu ngay bây giờ.
– Thưa bà ...
Không gian trở lại yên lặng, càng gây thêm sự kích động mãnh liệt trong nàng. Lục Di gác máy rồi vụt ra khỏi cửa, nàng chạy dọc theo dãy hành lang vắng lặng và lao vội xuống cầu thang. Hơi thở hổn hển khi nàng đặt tay lên nắm cửa.
Cửa mở. .... Nàng đứng phắt lại.
Con tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đang vỡ tung của nàng.
Không khí lạnh lẽo, căng thẳng trong căn phòng khách vốn sang trọng và lộng lẫy đập vào nàng như chạm phải một tản băng rắn. Lục Di như ngạt thở vì kinh ngạc. Nàng sững sờ nơi ngưỡng cửa, liếc nhìn toàn cảnh ...
Bà Gia Yến vẫn ngồi trên chiếc ghế bành quen thuộc của bà. Vẫn còn đầy đủ nét quý phái và sự tinh anh trong ánh mắt.
Bà đang nói chuyện với một người đàn ông trang trọng trong bộ âu phục đen tuyền. Bóng dáng cao ráo và khuôn mặt ấy Lục Di không sao lầm lẫn được, dù anh có đứng giữa đám đông hàng vạn người:
Nhậm Triều Phong.
Nàng tự nhủ mình đang tỉnh hay mơ? Đây là sự thật hay ảo giác? Làm gì có chuyện Nhậm Triều Phong có mặt ở đây. Nhưng hỡi ơi! Những cảm giác của nàng là thật. ''Anh ấy đã đến''.
Nàng đã chiến thắng, chiến thắng một cách cao thượng và yên tâm với ý, nghĩ cơ nghiệp này được đặt trong một đôi cánh tay vững chắc.
Tim nàng, đập rộn và reo lên trong lòng khi nàng bước đến gần. Nàng nhìn Triều Phong.
Anh đứng quay lưng lại nhìn ra phía cửa sổ. Anh nhìn chăm chú xuống cảnh sắc bên dưới đang chìm đắm trong màn mưa. Nàng biết anh đã ý thức được sự có mặt của nàng, nhưng không quay lại.
Anh đứng đó trông có vẻ rất ung dung, nhưng Lục Di cảm giác đó chỉ là sự phớt lờ giả tạo. Anh ta trông như đang thu mình lại để chuẩn bị đối phó. Và bằng một cảm nhận rất sâu sắc, nàng đã tin rằng, hai con người đang hiện diện trước mặt nàng đều tránh không lao vào ôm chầm lấy nhau sau bao ngày xa cách.
Sự im lặng bay mất, bà Gia Yến rõ ràng nhẹ nhõm khi trông thấy nàng.
– Chào cháu Lục Di, cháu hãy ngồi xuống đây.
Lục Di ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bà. Bà ôn tồn nói:
– Ta rất vui vì cháu nội của ta cuối cùng cũng đến và đã có một quyết định quan trọng.
Bất chấp không khí căng thẳng trong phòng, Lục Di nhìn về phía Triều Phong.
– Tôi rất mừng khi thấy ông đã quyết định đúng đắn thưa ông Triều Phong.
Tôi biết là ông không thấy hối tiếc.
Triều Phong chầm chậm quay lại nhìn nàng, cặp mắt đen thẫm của anh chớp chớp:
– Tôi chưa đi đến quyết định cuối cùng. Tôi vừa giải thích cho bà Gia Yến biết là tôi sẽ lãnh nhiệm vụ giải nguy cho công ty với một điều kiện nhất định.
Bụng nàng như muốn thắt lại, nhưng nàng cố giữ nụ cười trên môi:
– Điều kiện gì vậy, thưa ông?
Bà Gia Yến trở mình nhè nhẹ trên ghế bành:
Triều Phong nói là không cần điền tên vào bản di chúc của ta cũng như không vĩnh viễn nắm quyền kiểm soát công ty. Cậu ấy nói sẽ giúp chúng ta qua khỏi những vướng mắc hiện nay để đổi lấy một khoản lệ phí.
Lục Di kinh ngạc, nàng ngước nhìn Triều Phong:
– Một khoản lệ phí à? Tiền bạc ư? Ông định sẽ đối xử với gia đình của chính ông như cách xử sự với những khách hàng khác ư?
Triều Phong nhẹ nhàng nói:
Không phải chỉ có như vậy đâu. Khoản phí cho tôi chắc chắn sẽ cao hơn mức một khách hàng thông thường.
– Trời ơi! Ông nói cái gì vậy?
Triều Phong nhún vai:
– Cô đã nghe tôi nói rồi đấy.
Lục Di kinh ngạc đến nhìn bà Gia Yến. Nàng chắc là mình đã bỏ sót điều gì đó trong khi cân nhắc. Nhưng bà Gia Yến chỉ cười một cách miễn cưỡng.
Bà nói như thì thầm:
– Ta e rằng cậu ấy muốn như vậy.
Lục Di quay lại nhìn chằm chặp vào Triều Phong:
– Thật là quá quắt. Sau những gì bà nội ông đã dành cho ông, tôi không ngờ ông lại gay thêm đau khổ cho bà. Ông đúng là chai sạn và độc ác, là thứ bọt bèo.
– Thật đáng tiếc phải không? Nhưng tôi đến đây không phải để làm theo cách mà các người đã mong mỏi ở tôi.
– Ông không thể ...
Bà Gia Yến vội chìa bàn tay ra:
– Thôi đủ rồi, Lục Di ạ. Ta đã đồng ý với cái giá của Triều Phong.
Lục Di bước đến bên bà Gia Yến và ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế bành của bà. Nàng nắm lấy bàn tay khô mảnh với những ngón tay dài thon của bà, lồi bóp thật chặt. Chiếc nhẫn kim cương trên tay bà đâm vào lòng bàn tay nàng đau nhói.
– Thưa bà, bà không thể chấp nhận những điều kiện của ông ta. Ta đã định trao cả cơ nghiệp này cho cậu ấy, ta muốn có một người cai quản xứng đáng để làm rạng danh dòng họ.
– Vâng, đúng vậy. Nhưng bà vẫn nghĩ điều đó sẽ xảy ra khi ông ta gia nhập công ty trên cơ sở lâu dài và lãnh đầy đủ trách nhiệm với gia đình.
Lục Di vẫy tay về phía Triều Phong với tất cả phẫn nộ.
– Ông rõ ràng chỉ hành động như một gã làm thuê. Cơ nghiệp này chẳng hề có một ý nghĩa gì.
Bà Gia Yến điềm tĩnh nói:
– Ta sẽ quyết định những gì trong quyền hạn của mình.
– Cháu sẽ không để bà hạ mình cầu xin ai cả, cháu không muốn bà như vậy.
Ông ta không có quyền đòi hỏi như thế.
Nụ cười của Triều Phong thật đáng sợ:
– Lục Di! Tốt nhất là cô nên nén cơn tức giận cao quý của cô lại. Cô chỉ mới nghe điều kiện thứ nhất của tôi, còn điều kiện khác nữa.
Lục Di quắc mắt nhìn Triều Phong một cách dữ dội:
– Điều kiện thứ hai của ông là gì?
– Tôi muốn cô là trợ lý riêng cho tôi, cô sẽ làm việc cho tôi chứ không phải cho bà Gia Yến.
Lục Di rúm người lại vì choáng váng:
– Ồ! Không bao giờ có chuyện đó.
– Nhưng tôi thì lại nghĩ dù muốn hay không những điều tôi nói, cô cũng phải đồng ý với tôi. Cô nhất định phải đồng ý.
– Vậy thì ông đã lầm. Tôi không phải là loại người như ông tưởng.
Triều Phong điềm tĩnh nói:
– Bà Gia Yến khẳng định với tôi là cô biết nhiều như cụ về hoạt động bên trong của công ty. Bà nói cô có sự hiểu biết thấu đáo về hầu hết những người ở bộ phận quản lý. Trên tất cả những thứ ấy cô hầu như là một thành viên của gia đình.
Nhưng tôi không phải một món hàng để ông ngã giá.
Triều Phong nhún vai:
– Tôi cần cô. Tôi cần một người có đầy đủ kiến thức để tạo ra sự liên tục và đảm nhận vai trò liên lạc giữa bộ phận quản lý và gia đình. Cô cần phải giúp tôi cứu vãn công ty vì đó là nguyện vọng cả đời của ân nhân cô.
Lục Di nhích người ra xa liếc qua khoảng tối trong căn phòng và nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của bà Gia Yến, cố nuốt cơn uất nghẹn:
– Thưa bà, bà giao cháu lại cho ông ta theo kiểu như thế phải không?
– Cháu có quyền quyết định, Lục Di ạ.
Triều Phong nhìn nàng thách thức:
– Cô còn thời gian để suy nghĩ, thưa cô.
Và khi nhìn vào ánh mắt của bà Gia Yến. Lục Di suy nghĩ thật nhanh. Nàng nói một cách lạnh lùng với Triều Phong:
– Cũng chẳng cần phải chờ quyết định của tôi đâu. Tôi sẽ ở lại cùng công ty trong một khoảng thời gian nhất định.
Triều Phong cười, ánh mắt anh ánh lên niềm vui chiến thắng:
– Tuyệt vời!
– Ông quả xứng đáng với tiếng tăm của mình, thưa ông Nhậm Triều Phong.
– Cô cứ gọi tôi là Triều Phong. Thật ra, chúng ta sẽ cộng tác chặt chẽ với nhau. Nếu đối đầu với kẻ khác là bản năng của cô thì theo tôi cô không nên tiếp diễn nữa.
– Đó là sự ép buộc. Xin lỗi ông, tôi còn có công việc phải giải quyết.
Chẳng đợi trả lời, Lục Di xoay người lại rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
/16
|