Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 534: Khổ Trung Tác Nhạc

/586


Vui Trong Gian Khổ

Yến Phi đang tập trung một trăm phần trăm tinh thần. Chỉ cần "Ma môn thánh quân" Mộ Thanh Lưu hạ thủ gây thương tổn cho Tạ Chung Tú, chàng sẽ bất chấp tất cả mà ra tay với y, cho đến khi phân ra sinh tử thắng bại.

Lúc này, Mộ Thanh Lưu đi về phía Tạ Chung Tú rồi đứng ở cạnh giường. Dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu, y cúi đầu yên lặng dò xét Tạ Chung Tú đang say giấc nồng trong màn.

Dưới lầu có một tỳ nữ, đã đi lấy thuốc và đang chuẩn bị đi lên.

Mộ Thanh Lưu nhanh chóng xoay người lại, di chuyển đến cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm. Yến Phi có thể rõ ràng thấy thần sắc thương cảm trên vẻ mặt của y, đó tuyệt không phải là giả dối, mà là tâm có cảm xúc thì tình ý dâng lên. Ánh mắt y vốn lạnh lùng đến gần như vô cảm nhưng bỗng có thay đổi, long lanh đầy cảm xúc khiến người ta khó mà biết đang có thứ tình tự nào cấu xé con tim y.

Lúc này tiếng tiểu tỳ nữ bước trên cầu thang vang lên.

Mộ Thanh Lưu biểu lộ thần tình đau khổ không gì sánh bằng, lắc đầu lầm bầm một câu. Tiếp đến y theo lối cửa sổ mà ra, không phát ra một chút tiếng gió nào tựa như lá rụng về cội. Sau đó y không dừng bước, cũng chẳng đi vào vườn mà nhanh chóng rời xa.

Trong bóng đêm Yến Phi cảm thấy lạnh gáy, tâm thần rung động. Bởi vì chàng nghe thấy lời thầm thì tự thoại của Mộ Thanh Lưu.

Tự dưng Yến Phi sinh ra cảm giác mềm yếu không dám đối mặt với sự thật, nhưng trước mắt cũng không thể trốn tránh nó.

Bốn chữ Mộ Thanh Lưu lầm bầm chính là "thiên đố hồng nhan"*.

Rốt cuộc thì y nhìn thấy chuyện gì nhỉ? Vì sao lại bỏ cơ hội tốt để hạ độc? Yến Phi lại không có dũng khí mà nghĩ đến việc đi xuống, bồn chồn chờ đợi cơ hội để lên lầu.

Đồ Phụng Tam ngồi xuống bên cạnh Tống Bi Phong nói: "Huynh không cần lo lắng, bằng vào thân thủ của Yến Phi một khi muốn đào tẩu, dù thiên quân vạn mã cũng không thể ngăn hắn lại."

Tống Bi Phong cười khổ: "Ta không phải đang lo lắng cho tiểu Phi, mà là suy nghĩ đến chuyện của Tạ gia. Tình huống năm đó ta biết rõ ràng nhất. An công thật sự không muốn ra làm quan. Vì "bàng quan giả thanh"** nên sớm biết cảnh không người nối dõi mà sinh loạn Vương Đôn và Tô Tuấn. Một lần bọn chúng tấn công đến Kiến Khang, khiến cho người hiểu được tình hình chính trị của Tấn thất như thế nào."

Đồ Phụng Tam yên lặng lắng nghe những hoài niệm ấp ủ trong lòng về chủ cũ, như đã thành một phần cuộc sống của Tống Bi Phong. Nhưng Đồ Phụng Tam đối với chủ cũ Hoàn Huyền thì chỉ có mối cừu hận gặm nhấm con tim mà thôi.

Tống Bi Phong thở dài: "Vương Đạo chính là một ví dụ điển hình. Người mà An công bình sinh bội phục nhất là Vương Đạo. Trước khi An công hai mươi tuổi, quyền lực Tấn thất luôn nằm trong tay Vương Đạo. Thậm chí dù trên triều Vương Đạo có thông minh sáng suốt nhường nào nhưng những người sau lưng thống hận ông ta, bày mưu tính kế để hạ bệ ông ta không hề thiếu. Có thể thấy được điều này, nên những người còn lại như An công không muốn bị cuốn vào vòng xoáy ấy. Vả lại lúc ấy Hoàn Ôn đã sớm lộ dã tâm, nên An công sao có thể đầu nhập vào triều đình mà ra sức đấu tranh? Ài! Khi chiếu thư đưa đến Đông sơn, An công vì chuyện này mà cả ngày không nói một câu, nhưng sau khi người quyết định nhận lời, thì chưa bao giờ lùi bước."

Đồ Phụng Tam hiểu được Tống Bi Phong đang nói tới những kiến giải của Tạ An. Đó là những ý kiến cá nhân nhằm vào Kiến Khang của Tạ An khi đàm luận hàng ngày. Bởi vì Tạ An có tác phong của nhất phái danh sĩ, nên cho dù trong lúc đang đi tĩnh dưỡng ở Đông sơn, cũng mang ca kỹ theo cùng, chính là nghĩ rằng "kí nhiên dữ nhân đồng lạc, tựu bất năng bất dữ nhân đồng ưu"***. Ngụ ý là ông ta không thể thỏa mãn với cuộc sống đạm bạc và thiếu thốn.

Đồ Phụng Tam gật đầu: "Đệ hiểu được!"

Tống Bi Phong lộ vẻ sầu thảm nói: "An công bằng lòng xuất sơn là một sự hy sinh, chẳng những từ bỏ cuộc sống tiêu diêu tự tại nơi núi rừng, mà còn khiến Tạ gia trở thành đích ngắm của công luận. Nhưng người không phải vì vinh nhục cá nhân, cũng chẳng phải vì thanh danh và địa vị của gia tộc, mà chỉ nghĩ đến tạo phúc cho người Hán, duy trì sự thống trị của Hán tộc. May là Tạ gia ngoại trừ người ra còn có Tạ Huyền, truyền đến tiểu Dụ hiện tại. Nếu không, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi." Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

Đồ Phụng Tam sợ lão đa cảm quá mức, nói lảng: "Sau khi Lưu soái thu thập Hoàn Huyền, bình định phương Nam, Tống đại ca có dự định gì không?"

Tống Bi Phong hai mắt lóe lên vẻ kỳ dị, trầm giọng đáp: "Đi đến địa phương nào cũng tốt, ta không nghĩ sẽ lại ở Kiến Khang, cũng không muốn lại nghe bất cứ thứ gì về Kiến Khang."

Đồ Phụng Tam nhíu mày nói: "Rời khỏi Kiến Khang thì chỉ cần cất bước là xong, nhưng không muốn nghe tin tức gì về Kiến Khang thì thật là không dễ dàng."

Tống Bi Phong nói: "Đến Lĩnh Nam thì như thế nào? Di cư đến một chân trời xa lạ chính là ý tưởng mà bình sinh An công thích nhất. Nghe An công nói, Lĩnh Nam sơn thủy hùng kỳ, lúc nào cũng như mùa xuân, phong cảnh hữu tình, lại xa các loạn sự chiến tranh ở Trung thổ, nhân dân tự canh tự túc. Quả thật là chốn thiên đường ở nhân gian."

Đồ Phụng Tam ngạc nhiên: "Nguyên lai Tống đại ca lại có lòng thoái ẩn tránh xa trần thế. Tiểu Dụ chắc chắn đối với quyết định này của Tống đại ca thất vọng vô cùng."

Tống Bi Phong lý luận: "Ta từ khi mười lăm tuổi đã theo hầu An công, hai thứ cơ thể và tinh thần đã quen với với cuộc sống an nhàn ẩn dật ở Đông sơn. Cho đến hôm nay vẫn chưa quen với sự ồn ào và huyên náo của Kiến Khang. Kiến Khang tịnh không phải nơi cư ngụ lý tưởng của ta, nó thuộc về ngươi và tiểu Dụ."

Đồ Phụng Tam lắc đầu phủ nhận: "Kiến Khang cũng chẳng hợp với đệ."

Tống Bi Phong ngạc nhiên chăm chú nhìn y, cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Ngươi không phải đã quyết định theo tiểu Dụ, giúp gã dương uy thiên hạ sao?"

Đồ Phụng Tam cười khổ: "Đối với đấu tranh chính trị kéo dài vô cùng tận, đệ đã sớm sinh ý chán nản. Sau khi tiêu diệt Hoàn Huyền đệ sẽ đến Biên Hoang tập, tham gia với Hoang nhân huynh đệ hành động để cứu chủ tỳ Thiên Thiên."

Tống Bi Phong nhịn không được hỏi: "Sau đó thì sao?"

Đồ Phụng Tam hiện ra thần sắc sầu não, nhàn nhạt nói: "Sau đó à? Đệ chưa nghĩ tới, và cũng không có khí lực để nghĩ nữa."

Tống Bi Phong nghe vậy nhất thời không nói nên lời.

Đồ Phụng Tam khuấy động tinh thần, miễn cưỡng cười: "Thứ giữ đệ lại chính là cừu hận với Hoàn Huyền. Bây giờ sự thật đã phơi bày ra trước mắt, Hoàn Huyền lộ ra mục ruỗng toàn diện. Đệ chẳng những biết rõ Hoàn Huyền, mà còn hiểu thông Lưu soái, thực sự Hoàn Huyền không phải là đối thủ của gã. Nhậm Thanh Thị cũng thấy rõ điểm này, cho nên theo về với Lưu soái. Nhưng thật kỳ quái, cho dù hiện tại trông rõ đại thù sẽ được báo, trong lòng đệ lại có cảm giác chẳng muốn gì cả."

Tống Bi Phong gật đầu nói: "Ta hiểu được tâm sự của Phụng Tam, bởi vì cái gì đã qua đi thì sẽ không thể lấy lại được. Cũng như An công từng nói 'đời là bể khổ', do đó chúng ta phải biết cách tìm lấy niềm vui trong khổ đau, hết sức để cuộc sống có một điểm thú vị. Hắc! Ta không phải là người giỏi diễn đạt những ý nghĩ trong lòng, chỉ có thể dùng những lời nói của An công để cùng Phụng Tam động viên lẫn nhau."

Đồ Phụng Tam vui vẻ nói: "Tống đại ca lại có đại kế 'khổ trung tác nhạc' nào à? Nhân khi tiểu Phi chưa trở về, tại sao không nói ra để đệ có thể cùng với đại ca chia sẻ lạc thú."

Tống Bi Phong cười khổ: "Ta vốn không định nói ra, chỉ vì chuyện này càng ít người biết càng tốt, nhưng thấy ngươi có vẻ bất cần đời, cứ như vậy mà tiếp tục cũng không phải là một biện pháp? Ài! Nói cho ngươi đây! Nhưng ngươi phải giữ bí mật cho ta, không được để lộ ra cho ai biết, kể cả tiểu Phi và tiểu Dụ."

Đồ Phụng Tam ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy, đến cả Yến Phi và tiểu Dụ cũng phải giấu giếm à?"

Hai mắt Tống Bi Phong long lanh nói: "Sau khi tiểu Dụ bình định phương Nam, ta sẽ đến Tạ gia cầu một người, sau đó sẽ dẫn nàng đi đến Lĩnh Nam. Ta có thể cam đoan bản thân sẽ vĩnh viễn quên đi thống khổ. Điều này đúng như lời An công đã nói về chân lý đích thực của 'khổ trung tác nhạc'."

Đồ Phụng Tam ngạc nhiên thốt: "Tới Tạ gia cầu một người? Nghe ngữ khí của lão ca ngươi, người này là một nữ nhân, phải không?"

Tống Bi Phong mỉm cười: "Ngươi đoán đúng rồi đó! Năm đó ở Tạ gia nàng là tiểu tỳ của ta. Khi Yến Phi hôn mê một trăm ngày tại Kiến Khang cũng do nàng chiếu cố. Nàng là một người dịu dàng và nhân ái. Ta vốn không để ý đến nàng, bởi vì nàng thực sự quá trẻ, lúc đó mới chỉ mười bảy tuổi. Ta thừa tuổi để làm cha nàng và đương nhiên là vô cùng thương yêu nàng."

Đồ Phụng Tam cảm thấy thần thái và ngữ điệu của Tống Bi Phong lúc này so với ngày thường khác biệt hoàn toàn, lại càng nói càng hưng phấn, chứng tỏ lão đang có tâm tình cực tốt, khiến Đồ Phụng Tam phát sinh tư vị cổ quái.

Sức mạnh tình yêu thực sự vĩ đại như thế sao? Có thể làm thay đổi một con người sao? Nhìn Tống Bi Phong là có thể hiểu được.

Đồ Phụng Tam gật đầu nói: "Đệ hiểu được cái loại cảm giác này. Thật ra đại ca đối với nàng ta có tình cảm đặc biệt, chỉ là cố gắng kiềm chế xúc cảm của mình, có phải vậy không?"

Tống Bi Phong lộ ra thần sắc trầm tư rồi nói: "Ta thực sự không có cái loại cảm giác mà ngươi nói ấy, thật ra là coi nàng như con gái mà thôi. Ta để nàng ta chăm sóc Yến Phi là hy vọng hắn yêu thích và đưa nàng đi khỏi Tạ gia."

Đồ Phụng Tam cảm thấy khó hiểu hỏi: "Tống đại ca khi nào thì động tâm với nàng ta?"

Tống Bi Phong đáp: "Đó là chuyện mãi về sau này. Khi ta quyết định rời khỏi Tạ gia, tiểu Kỳ biết chuyện, liền đến cầu xin ta dẫn nàng đi cùng, lại nói sẽ vĩnh viễn hầu hạ ta. Sau khi bị ta cương quyết cự tuyệt thì khóc chết đi sống lại."

Đồ Phụng Tam trầm ngâm hỏi: "Đại ca cự tuyệt nàng ta, liệu có phải vì nàng ta không thực sự yêu thương huynh, chỉ là vì muốn đi theo rời khỏi Tạ gia nên sẵn sàng hy sinh bất cứ thứ gì?"

Tống Bi Phong nói: "Như vậy có thể thấy được ta và Phụng Tam là hai loại người khác hẳn nhau. Ta tưởng tượng cũng không hề nghĩ tới phương diện này của vấn đề, lại không nghĩ tới việc chung sống cả đời cũng như những thứ liên quan đến tình cảm nam nữ. Nếu ta đưa nàng đi, sẽ chọn cho nàng một như ý lang quân, đem đến cho nàng sung sướng và hạnh phúc."

Đồ Phụng Tam chẳng chút ngượng ngùng nói: "Đệ đem lòng dạ tiểu nhân đi đo tấm lòng quân tử của huynh."

Tống Bi Phong không đừng được, bật cười nói: "Ngươi không phải tiểu nhân, ta cũng chẳng phải quân tử. Từ đầu ta đã không nghĩ đến phương diện này của vấn đề. Chỉ là khi ấy ta cho rằng để tiểu Kỳ ở lại Tạ gia thì tốt hơn so với việc đi theo ta bôn ba giang hồ. Tạ gia tịnh không phải là một nơi đáng sợ, người người đều lấy lễ mà đối đãi nhau."

Lại nói: "Tiện đây nói cho ngươi một chuyện khác, đó là về cái tên của ta. Hai chữ 'Bi Phong' là An công đặt cho ta. Người nói mệnh của ta là Thái ngạnh cách, danh tự này sẽ dĩ độc công độc, nói không chừng có thể thu được hiệu quả kỳ lạ. An công từng nói qua, ta là loại người trời sinh chỉ tìm khổ trong vui, cùng người là loại tìm vui trong khổ, vừa vặn đối ngược nhau."

Đồ Phụng Tam giật mình nói: "Đệ vẫn thấy kỳ quái là làm sao đại ca lại đổi ra cái tên bi thương và chán như vậy, thì ra nguyên lai là thuật Hồi thiên**** của An công. Nói như vậy, vận mệnh lại phụ thuộc vào tên sao?"

Tống Bi Phong nói: "Ta cũng hỏi An công tương tự như vậy, người chỉ cười nói tên là một bộ phận của vận mệnh, nhưng lại không giải thích."

Đồ Phụng Tam hỏi: "Đại ca đặc biệt nhắc tới việc này, có phải vì cảm thấy không lạc quan về cuộc sống tương lai sau khi rời khỏi Tạ gia, cho nên không dám đưa tiểu Kỳ đi, sợ nàng ta phải chịu khổ?"

Tống Bi Phong vui mừng đáp: "Rốt cuộc Phụng Tam đã hiểu tâm ý của ta, nhưng ta thật sự đối với nàng không hề có lòng chiếm hữu."

Đồ Phụng Tam mỉm cười: "Thực sự đệ lại cho rằng tiểu Kỳ đã sớm thương thầm nhớ trộm đại ca. Đại ca tuy không để ý đến chuyện tình yêu nam nữ, nhưng nhân tài như đại ca, bất luận võ công hay tính tình, đều là lựa chọn lý tưởng của nữ nhân. Chỉ là đại ca không nhận thức được thôi! Tiểu Kỳ theo hầu huynh lâu như thế, đương nhiên sẽ biết rõ về ưu điểm của đại ca hơn bất kỳ kẻ nào, cũng vì đó mà bị đại ca hấp dẫn. Tiểu Kỳ chắc chắn đã yêu huynh chẳng còn nghi ngờ gì nữa."

Tống Bi Phong cười sằng sặc: "Ngươi không cần phải thêm dầu vào lửa, vì chẳng cần nữa rồi. Lần thứ hai ta có cơ hội ở với nàng một mình, thì đúng lúc đại cô gia chết trận ở Cối Kê. Lúc ta hộ tống đại tiểu thư quay lại Tạ gia, rồi lưu lại đó một thời gian."

Đồ Phụng Tam thật lòng cảm thấy cao hứng vì Tống Bi Phong, hứng trí cười sằng sặc hỏi: "Nàng ta có lại cầu huynh đưa đi không?"

Tống Bi Phong đáp: "Nàng chẳng những chưa đề cập đến chuyện này, mà so với trước kia còn trầm mặc. Nhưng thực sự lại chăm sóc ta quá kỹ càng, tất cả tinh thần đều dồn hết cho sinh hoạt hàng ngày của ta. Nhãn thần của nàng lay động nhân tâm, cũng khiến ta bắt đầu có cảm xúc."

Tiếp theo thở dài: "Nhưng ở cái tình thế hôm nay chẳng biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, ta sao dám để nàng đi theo ta? Lúc đó ta căn bản nghĩ tiểu Dụ không thể có hy vọng."

Đồ Phụng Tam đồng tình: "Đổi lại là đệ, cũng không dám đáp ứng nàng ta chuyện gì."

Tống Bi Phong nói: "Nhưng sự tình chuyển biến rất nhanh. Tiểu Dụ trổ hết tài năng, trong tuyệt cảnh cố gắng cầu tồn, cùng Tư Mã Đạo Tử tạm thời giảng hòa, hy vọng lại xuất hiện, khiến chúng ta có thể bố trí giết chết Can Quy. Ta như có cảm giác gạt đi mây mù thấy lại bầu trời xanh, củng cố vững chắc niềm tin tiểu Dụ cuối cùng sẽ có một ngày bình định phương Nam, nối tiếp chí hướng của đại thiếu gia đang dang dở."

Đồ Phụng Tam hỏi: "Đệ chỉ muốn biết tình huống lần thứ ba đại ca và tiểu Kỳ ở chung với nhau, rốt cuộc là do ai đề xuất?"

Tống Bi Phong đáp: "Ta gặp lại nàng là lúc theo Lưu Dụ đến hẻm Ô Y gặp đại tiểu thư, Yến Phi cũng có đi theo. Ta và nàng nói chuyện phiếm tại một góc sảnh trong khi đợi tiểu Dụ, khi ấy Yến Phi cũng ở đó. Chẳng biết tại sao khi nàng nói những chuyện lặt vặt trong Tạ gia, hay đề cập đến chuyện ngày xưa lúc ta ở đó, đều khiến ta cảm thấy rất xúc động. Giống như nghe người vợ nhỏ yêu thương xinh đẹp của mình, hàng ngày chỉ nói những chuyện bình thường, nhưng lại tràn ngập lạc thú của cuộc đời, khiến quan hệ chúng ta lúc đó thân mật hơn. Bắt đầu từ khi đó ta đã thầm quyết định, nếu trong tương lai mà tình thế cho phép, ta sẽ đưa nàng đi."

Tiếp theo thở dài: "Bất quá vẫn cho nàng cơ hội để lựa chọn, sẽ không bắt nàng phải cưới ta."

Đồ Phụng Tam lộ ra thần sắc tôn kính nói: "Trong cao môn đại tộc, chuyện ông lão sáu mươi tuổi còn nạp nữ tử mười tám tuổi làm thiếp chỉ là bình thường. Hiếm khi thấy người như đại ca, hoàn toàn không bị tiêm nhiễm cái thói quen cao môn này."

Tống Bi Phong đáp: "Bởi vì ta thật sự yêu thương nàng nên không muốn nàng không được hạnh phúc."

Đồ Phụng Tam nói: "Tiểu Kỳ đang tuổi cập kê, huynh không sợ Tạ gia tác chủ, gả nàng ta cho người khác à?"

Tống Bi Phong đáp: "Đối với tục lệ hiện tại ở Tạ gia, đương nhiên ta hiểu rõ. Ngay cả là khó có thể nói ra, ta cũng không ngại mà thỉnh đại tiểu thư chiếu cố, vì đại tiểu thư rất hiểu tâm ý của ta."

Đồ Phụng Tam cảm thấy rất hứng thú hỏi: "Đại tiểu thư có phản ứng như thế nào?"

Tống Bi Phong vui vẻ đáp: "Đại tiểu thư nghe xong mừng rỡ vô cùng, không hỏi nhiều chỉ nói một câu chấp thuận, lại nói là tuyệt đối đồng ý với quyết định của ta."

Đồ Phụng Tam tán dương Tạ Đạo Uẩn xong, nhịn không được hỏi: "Sau đó Tống đại ca lại nói như thế nào với tiểu Kỳ?"

Tống Bi Phong cười ha hả: "Không ngờ Phụng Tam lại quan tâm đến chuyện của ta, băn khoăn tình tiết như thế nào, khiến ta không thể tưởng tượng nổi."

Đồ Phụng Tam thản nhiên: "Đại ca là một trong những người mà đệ kính trọng nhất, không quan tâm đến huynh thì quan tâm đến ai?"

Tống Bi Phong cười nói: "Được rồi! Tiện đây ta cũng có một việc muốn nói cho ngươi biết. Thời gian này khi ta đến Kiến Khang, so với khi trước lúc quay lại đó thì tâm tình quả là khác một trời một vực, cảm thấy ưu thế đã hướng về phía chúng ta, cũng khiến ta có đủ dũng khí để hứa với tiểu Kỳ. Nên trước khi đại tiểu thư trở về, ta đã tìm tiểu Kỳ nói chuyện riêng, hỏi nàng có nguyện ý đi theo ta hay không, ta có thể nhận nàng làm con nuôi."

Đồ Phụng Tam ngạc nhiên thốt: "Huynh vẫn muốn thử nàng ta à?"

Tống Bi Phong đáp: "Không phải thử, mà thật ra là muốn nàng có cơ hội lựa chọn."

Đồ Phụng Tam hiện ra thần sắc cảm động hỏi tiếp: "Tiểu Kỳ trả lời như thế nào?"

Tống Bi Phong mặt lộ ra vẻ chìm đắm trong hồi ức, giọng điệu chuyển sang nhẹ nhàng: "Vẻ mặt nàng tỏ ra thái độ kinh ngạc và thẹn thùng mà ta chưa từng nhìn thấy, nhu mỳ cúi xuống hạ thấp giọng đáp: 'Tiểu Kỳ nguyện ý cả đời đi theo Tống gia, hầu hạ Tống gia, nhưng lại không muốn trở thành con gái nuôi của Tống gia, chỉ mong được làm tiểu thiếp của người'."

Đồ Phụng Tam vỗ đùi cái đét: "Thành công rồi! Chúc mừng đại ca!"

Tống Bi Phong nói: "Ta nói với nàng: Chỉ cần ngươi không chê ta, Tống Bi Phong ta sẽ lấy ngươi làm vợ, vĩnh viễn yêu thương ngươi, chỉ đem đến các điều tốt cho ngươi, suốt cuộc đời này không hề thay đổi."

Đồ Phụng Tam động dung nói: "Đây là những lời ngọt ngào nhất của tình yêu."

Tống Bi Phong nhìn y đánh giá rồi nói: "Tốt! Nghe xong qua biện pháp 'khổ trung tác nhạc' của ta, ngươi có cảm nhận gì?"

Đồ Phụng Tam thở dài: "Đầu tiên là chấn động cả tinh thần rồi sau đó vô cùng cao hứng."

Tống Bi Phong nói: "Đại trượng phu lập thân trên đời, cần gì hơn ngoài sự nghiệp và gia thất? Có khoái lạc hay không phần lớn là từ trong tâm niệm mà ra, Phụng Tam chắc không phải tự tìm đau khổ, thế giới này cũng giống như Biên Hoang tập mà lão Trác mô tả, tràn ngập kỳ ngộ, Phụng Tam không thể bỏ qua đâu."

Đồ Phụng Tam gật đầu nói: "Chuyện cũ của đại ca mới nhìn chỉ bình thường, chẳng biết thế nào lại có thể đả kích mạnh mẽ, cho đệ một nguồn cảm hứng lớn. Đại ca yên tâm! Đệ sẽ học theo hình mẫu của huynh. Hắc! Đệ lại muốn hỏi rõ ràng một chuyện, có thật là Lưu soái và Vương Đạm Chân có quan hệ không?"

Tống Bi Phong nhíu mày hỏi lại: "Ngươi vì sao lại muốn biết? Việc này tốt hơn hết ngươi nên trực tiếp hỏi tiểu Dụ."

Đồ Phụng Tam tiếp lời: "Gã vẫn bảo đệ là không có quan hệ gì với Vương Đạm Chân, có thể thấy là gã không muốn nói ra, cho nên đệ không nghĩ đến việc trực tiếp đi hỏi."

Tống Bi Phong hỏi: "Biết để làm gì?"

Ánh mắt Đồ Phụng Tam hiện lên vẻ kỳ lạ, lãnh đạm đáp: "Việc này sẽ giúp đệ tới đây đưa ra một quyết định trọng yếu."

Tống Bi Phong ngạc nhiên hỏi: "Quyết định gì thế?"

Đồ Phụng Tam hạ giọng từng từ từng từ nói ra: "Đó là quyết định đến giây phút cuối cùng, đệ được chính tay đâm Hoàn Huyền hay Lưu soái là người hạ thủ."

Tống Bi Phong có chút ngạc nhiên.

Đồ Phụng Tam cười khổ: "Đệ hiểu được con người Lưu soái, nếu đệ xin thì sẽ do đệ hạ thủ. Vô luận Lưu soái có muốn hay không, cũng sẽ đem khoái sự này nhường cho đệ."

Tống Bi Phong lập tức cảm thấy nhẹ nhàng, gật đầu nói: "Được rồi! Nhân khi tiểu Phi còn chưa trở về, ta sẽ đem những điều ta biết nói cho ngươi hay!"

Chú thích:

* Nghĩa: Trời ghen hồng nhan. Tạm dịch: "hồng nhan bạc mệnh".

** "Đương cuộc giả mê, bàng quan giả thanh" (當局者迷,旁觀者清) – người trong cuộc thì hồ đồ, người ngoài thì hiểu rõ mọi việc.

*** Ý: Có lúc cùng người vui vẻ, thì cũng phải cùng người chia sẻ ưu tư.

**** Cứu vãn một số phận hẩm hiu.


/586

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status