15. Điều ước thành hiện thực
Đồng Ngôn, mười tuổi, rất vui vì cuối tuần này không phải tham gia những lớp ngoại khoá buồn tẻ. Cô bảo mẫu chăm sóc cậu mang đến bộ suit dành cho trẻ em, cái trang phục mà người chủ trì liên hoan ở trường hay mặc, nom rất đỏm dáng. Cô thắt nơ. Cậu hiếu kỳ đứng trước gương ngắm nghía chính mình.
Lần đầu tiên dự tiệc với cha, tiếng cậu gọi “chú” nghe vừa ngọt vừa bùi làm những người lớn nọ rất thích.
Song, chẳng được bao lâu, họ cau mày thở dài và nói về những chủ đề Đồng Ngôn không hiểu. Họ chuyền tay nhau gói thuốc. Họ rút ra và rít hơi dài. Gói thuốc là những hộp phấn chưa bao giờ đầy. Khói ngập trong phòng. Phòng là bầu trời đầy mây.
Họ vây quanh Đồng Sĩ Hoa, chẳng ai để ý tới đứa trẻ xinh xắn trong góc. Cậu, con búp bê nhỏ, với đôi mắt to tròn tò mò nhìn thế giới người lớn. Những chiếc bật lửa kim loại. Căn phòng hội nghị xám xịt. Tàn thuốc đỏ màu dây tóc.
Đồng Ngôn sặc thuốc, ho sù sụ. Cậu lặng lẽ chạy ra ngoài khi người lớn không để ý.
Khách sạn trang trí theo phong cách Tây Âu, với hành lang miên man trải thảm đỏ dày. Dọc hai bên tường là những chiếc đèn hình nến cách nhau chừng một mét, cách cửa phòng không đến nửa mét.
Yên Hồi Nam ngồi dưới ngọn đèn tường ngậm thuốc, hí hoáy với con bật lửa rẻ tiền.
Ngọn lửa bùng lên. Cửa mở ra đánh két.
Đập vào mắt đầu tiên là con bật lửa sáng rực. Nó có màu kẹo vàng, là sắc thái sống động nhất cậu nhìn thấy hôm nay.
Đồng Ngôn nhăn mặt, bỗng cúi đầu ho khan.
Rút điếu thuốc ra khỏi miệng, Yên Hồi Nam nhét trở lại vào gói.
Khoác vest hàng giảm giá được anh ôm trong ngực, tay áo phất phơ quét qua lại dưới nền đất. Anh đứng dậy sửa sang túi tài liệu trên đùi, bên trong còn đựng một hộp sữa thay cho bữa sáng. Anh đang ký thác vào nó, với hy vọng quét tan cơn đau dạ dày sau nhiều ngày chén chú chén anh. Hôm nay là một ngày tồi tệ đối với anh, thực sự. Anh đến muộn, và anh chỉ đang cố chống chế bằng cách rít thuốc.
Mười tuổi là độ tuổi tò mò với nhiều thứ. Đồng Ngôn hổn hà hổn hển đứng trước cửa nhìn anh. A, không thấy bật lửa đâu nữa. A, bụng đói rồi, ọt ọt.
Yên Hồi Nam khoác vest vào, nhìn bạn nhỏ xí hổ che bụng lại. Anh bèn mở dây khoá túi và lấy hộp sữa đưa cho nhóc.
Cao quá; áo khoác của anh này có mùi cồn nữa. Đồng Ngôn tần ngần không dám nhận ngay.
Yên Hồi Nam khoá túi lại, rảnh ra một tay giúp cậu nhét ống hút. Anh nhướng mày, lại đưa cho bạn nhỏ.
Đồng Ngôn vươn hai tay nhận. Cậu hút cái rột. Mùi sữa thơm ngát.
Túi đựng tài liệu ngang tầm mắt, bìa giấy kraft sau nhiều lần quăng quật đã trắng bệch và cong vênh. Thứ trong đó hẳn rất quan trọng với anh nhỉ? Nhưng nên gọi anh là “anh” hay “chú” đây? Anh trông rất trẻ; cách ăn mặc lại chững chạc, đóng sơ vin thắt cà vạt như các chú trong phòng.
Hừm, cứ gọi “chú” vậy. Vì anh mặt mày trông cũng buồn xo như họ. Mà họ sẽ bật cười hô hố khi nghe cậu gọi “chú“. Anh hẳn rất đẹp khi cười.
“Cảm ơn chú. Chú cũng tới đây gặp cha cháu ạ?” Cậu chỉ về phía cánh cửa đằng sau.
Yên Hồi Nam vốn đã toan về. Nghe thế, anh cười nhạt: “Chú đến muộn, tốt nhất không nên vào.”
Đấy, đã bảo chú hẳn rất đẹp khi cười. Hmm... Để xem nào, Đồng Sĩ Hoa ghét nhất ai trễ hẹn sai giờ.
Yên Hồi Nam thở dài, nghĩ đến tương lai mù mịt.
Đồng Ngôn níu vạt áo anh. Cậu ngẩng đầu lên, hút cái rột nhẵn hộp sữa. “Cháu đói quá. Chú có thể dẫn cháu đi ăn kem trong sảnh được không ạ? Lát nữa cháu sẽ nói với cha rằng cháu đi theo chú, cứ mãi làm phiền chú.”
Yên Hồi Nam sửng sốt.
Đồng Ngôn nắm tay anh, cái nắm tay mềm mại mà vững chãi. “Đi thôi, chú ơi.”
...
Đây không phải chuyện gì to tát, thật đấy. Hắn không nghĩ Yên Hồi Nam lại nhớ trong lòng lâu như vậy. Mười năm đã qua, tất thảy những gì hắn nhớ về vụ việc ngày đó là mình đã bị phạt thê thảm như thế nào sau khi trở về. “Đó là lần đầu tiên cha đưa tôi ra ngoài. Không biết điều thì chớ, còn làm ầm làm ĩ. Về rồi tôi bị nhốt rất lâu đấy,“ trán hắn nhăn tít. “Tôi không được phép ăn cơm, không được phép rời khỏi thư phòng. Và chú biết không, tôi chỉ biết chắp tay thầm ước thôi.”
“Em ước gì?”
“Ước sao Superman tới cứu tôi.”
Yên Hồi Nam cười to: “Sao em cứ phải đáng yêu thế này.”
Nụ cười anh vẫn còn đâu đây vết tích thời trẻ. Nhưng cái ngây ngô thuở xuân thì biến mất, thay vào là sự chín chắn đáng tin cậy. Mùi rượu cay nồng cũng mất, thế chỗ là hương man mát của nước hoa.
Dưới ánh hào quang, chỉ có Đồng Ngôn mười tuổi mới hay anh từng suy sụp như thế nào. Không ai là hoàn hảo, cả Venus cũng khuyết hai tay. Sự không hoàn hảo này khiến Yên Hồi Nam trong lòng hắn trọn vẹn và tràn đầy. Anh không còn là người bạn đời cao xa không thể với.
“Em của mười năm trước đã gọi tôi là chú,“ anh nhìn Đồng Ngôn, cười nhướng mi.
“Kỳ thật tôi đã do dự không biết nên gọi chú là 'anh' hay 'chú'. Chú khi đó ăn mặc quá trịnh trọng,“ Đồng Ngôn nhún vai.
“Nên tiếng 'uncle' của em không còn tác dụng với tôi nữa. Vì tôi đã bị em 'chơi một vố' ở mười năm trước,“ Yên Hồi Nam nhìn hắn, mắt nói tôi đang nghiêm túc với em đấy.
“Nhưng tôi đã giúp chú,“ hắn hừ giọng.
Yên Hồi Nam gật đầu. Anh cười mỉm, xúc động khi nhắc tới chuyện cũ: “Nếu không gặp em, có lẽ tôi đã sớm đầu hàng trước cha rồi.” Đầu hàng, đồng nghĩa với việc giao nộp tự do. Vốn liếng mà anh sở hữu, bao gồm Tian, mười năm sau có thể đã khác.
Đồng Ngôn ngẩng đầu, nhìn anh lom lom: “Này, việc cha tôi giận điên lên còn bởi một nguyên nhân khác đấy. Tôi không được phép ăn kem.” Hắn vẫn giữ anh lại dù biết chờ đợi mình là tiếng mắng và roi phạt.
Yên Hồi Nam thảng thốt: “Em... là cố ý muốn giúp tôi ư?”
“Ừm,“ bạn nhỏ vẫn cho rằng đây không phải chuyện đáng ghi tạc. Dù là mười năm trước hay mười năm sau, hắn vẫn chỉ có một lý do. “Chú rất đẹp khi cười.”
Yên Hồi Nam đặt bật lửa lên bàn, ít khi á khẩu.
“Tôi hơi mệt rồi,“ hắn lên tiếng trước. “Tôi nên ngủ ở đâu?” Đồng Ngôn mười tuổi hay hai mươi tuổi cũng là hắn, lòng đầy hiếu kỳ với vạn vật.
“Trên lầu,“ Yên Hồi Nam đứng lên, đưa tay về phía hắn. “Em còn đi được không? Có cần tôi bồng em lên không?”
Hắn lưỡng lự. Chuyện tình cảm đối với hắn là một mảnh đất trống. Hắn tò mò muốn khám phá và thử nghiệm, nhất là khi nhận ra mình không quá phản cảm với việc tiếp xúc thân mật cùng Yên Hồi Nam. Hắn muốn thử.
Linh hồn hắn là sứ giả của Tự Do. Không bị bất kỳ điều gì giới hạn.
Nhưng hắn nghĩ cho Yên Hồi Nam. Anh mới tỏ bày, và hắn cũng cảm nhận được sự chân thành của anh trong mối quan hệ này. Hắn không nên cư xử tuỳ tiện với anh. Đó là thái độ thiếu tôn trọng. Là thái độ khinh nhờn Vườn Địa Đàng.
Hắn chỉ mượn sức tay anh đứng dậy.
Nhưng hắn để lại cho anh những điều rất khác. Đứng trước cửa phòng cho khách, hắn uể oải tiết lộ: “Shooter cậu ta mời tôi uống đã thay Kahlúa(1) bằng Vodka,“ hắn nheo mắt, lời như gạ gẫm. “Tôi say rồi. Chú liệu có nhân lúc này mà 'thừa nước đục thả câu' không?”
(1) Kahlúa là một loại rượu hương cafe. B52 là một loại cocktail nhiều tầng gồm rượu hương cà phê, rượu Baileys Irish Cream và rượu hương cam Le Grand Marnier. Shooter ý chỉ “Glass Shooter” tiêu chuẩn, loại ly được dùng cho B52.
Một câu hỏi, nghìn gợi ý. Yên Hồi Nam vặn lại: “Vậy em có muốn tôi 'thừa nước đục thả câu' không?”
Đồng Ngôn im tịt. Ranh giới sáng tối khắc lên xương quai xanh hắn một vệt bóng. Có đôi khi hắn giống như đứa trẻ, bộc lộ sự ngô nghê của mình khi được hỏi những câu hỏi hóc búa và khi nói những điều mà người lớn cho là sỗ sàng hay thậm chí chết chóc.
Thiên sứ trong Vườn Địa Đàng, báng bổ hắn anh mang tội.
“Tôi không biết. Khoản hỗ trợ tài chính cha cho chú năm đó chẳng là bao nhiêu so với số tiền chú bỏ ra. Có lẽ chú nên tính lãi ở chỗ tôi một chút. Hơn nữa chúng ta có hôn ước nên mọi việc chú làm đều sẽ hợp pháp.”
Cái hay ở Đồng Ngôn là sức hấp dẫn khiến người ta yêu và mụ mị. Yên Hồi Nam phải thừa nhận anh đúng là có suy nghĩ đó. Nhưng nghĩ là một chuyện, làm hay không là chuyện khác. Có đôi lúc anh bất lực lắm, khi bạn nhỏ không biết tín hiệu mình phát ra sẽ nguy hiểm đến nhường nào. “Bé cưng à, thế này nhé. Tốt nhất em không nên nói những lời này khi bên trong em chưa thực sự sẵn lòng. Dù tôi sẽ không dùng tiền cưỡng ép em nhưng mong em hãy nhớ, rằng bản chất tôi vẫn là tay thương nhân vô sỉ.”
Yên Hồi Nam vuốt thuỳ tai hắn, tháo khuyên ra. Hơi nóng tản đi, để lại viên đá xanh nằm gọn trong bàn tay gã-thương-nhân-vô-sỉ. Anh đưa khuyên cho hắn: “Ngủ đi em.”
Một quý ngài lý trí, tôn trọng và biết bao dung. Nếu tự do bị đánh mất, hắn có lẽ sẽ không dễ dàng bị anh thu hút.
Yên Hồi Nam thay quần áo ở nhà. Không có bác giúp việc nên anh mất chút thời gian tìm hộp thuốc.
Khi ngang qua phòng khách, trên bàn trà vốn sạch bong nay đã có dấu tích bạn nhỏ để lại. Anh thích sự gọn gàng ngăn nắp, thích mọi thứ cần được đặt về đúng vị trí ban đầu. Nhưng anh không thấy khó chịu khi ngôi nhà nhỏ mà mình quen thuộc dần có lại sức sống.
Anh bước tới cầm ly trà sữa chưa mở lên.
Anh ít khi ghé vào quán cafe kiểu này. Nó quá ngọt so với anh. Nhưng Đồng Ngôn thích. Và có vẻ như anh nên bảo Chang lập danh sách các món tráng miệng ở London.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Chang, người vừa tan sở ở bên kia bờ đại dương, nhận được nhiệm vụ vinh quang thứ hai từ ông sếp của mình, có thể sánh ngang với việc học lịch sử Scotland - một chuyến khảo sát cửa hàng có trả phí.
Phòng cho khách tầng hai thoang thoảng mùi sữa tắm.
Đồng Ngôn ngủ rất nhanh, khi Yên Hồi Nam cầm hộp thuốc mở cửa thì hắn đã ngủ rồi.
Hắn áp một bên mặt vào gối. Áo choàng tắm trắng tinh gói hắn lại, tóc hãy còn nhỏ nước. Hắn lúc này là đại dương bao la ấm áp.
Yên Hồi Nam không bật đèn. Anh ngồi ở mép giường và nương theo ánh sáng hành lang nâng đôi tay chẳng còn ngón nào lành lặn lên. Anh tỉ mẩn khử trùng từng ngón và dán băng cá nhân cho hắn.
Đồng Ngôn hừ mũi, mơ mơ màng màng thế nào giữ được tay anh.
Yên Hồi Nam để yên cho hắn nắm, cũng chậm rãi xếp gọn hộp thuốc.
Đồng Ngôn trở lại năm mười tuổi. Nhưng linh hồn trong hắn đã kinh qua hai mươi năm thăng trầm.
Đó là giấc mộng đau đớn kéo dài. Đó là cảnh trốn thoát đầy hỗn loạn. Đó là hắn cầu cứu trong thư phòng tối tăm. Đó là hắn ngỡ mình đã nắm được ánh sáng trong tầm tay. Đó là những mảnh ghép chồng chất đan xen, là sự rung chuyển dữ dội, là tiếng thở mệt nhoài sau nhiều lần vươn mình ra khỏi miệng hố.
Một cơn gió nóng sang ngang. Vòng sáng ngày càng mở rộng. Tà dương lao về phía hắn.
Hắn mở mắt, phát hiện mình đương đứng trên bờ biển. Gió thổi lồng lộng, ẩm ướt. Hắn thấy một bóng hình rất quen. Rồi hắn bỗng dưng an tâm hẳn đi.
Hắn đến gần với đôi tay đưa về phía mình. Hắn thấy Yên Hồi Nam rồi. Anh rất cao, làm hắn phải ngước mắt. Đó là cách họ trở lại mười năm trước.
Đồng Ngôn nắm tay anh, nghèn nghẹn: “Chú ơi, Superman không đến...”
Trả lời hắn là vòng tay của gã đàn ông, đượm hương nước hoa quen thuộc.
Hắn cảm nhận được lồng ngực ấm, nghe được tiếng tim vững lòng. Hắn thấy mình rung động và cộng hưởng với âm điệu này. Thình thịch, thình thịch.
“Đừng sợ. Điều ước của em sẽ thành hiện thực,“ anh nói.
Đồng Ngôn, mười tuổi, rất vui vì cuối tuần này không phải tham gia những lớp ngoại khoá buồn tẻ. Cô bảo mẫu chăm sóc cậu mang đến bộ suit dành cho trẻ em, cái trang phục mà người chủ trì liên hoan ở trường hay mặc, nom rất đỏm dáng. Cô thắt nơ. Cậu hiếu kỳ đứng trước gương ngắm nghía chính mình.
Lần đầu tiên dự tiệc với cha, tiếng cậu gọi “chú” nghe vừa ngọt vừa bùi làm những người lớn nọ rất thích.
Song, chẳng được bao lâu, họ cau mày thở dài và nói về những chủ đề Đồng Ngôn không hiểu. Họ chuyền tay nhau gói thuốc. Họ rút ra và rít hơi dài. Gói thuốc là những hộp phấn chưa bao giờ đầy. Khói ngập trong phòng. Phòng là bầu trời đầy mây.
Họ vây quanh Đồng Sĩ Hoa, chẳng ai để ý tới đứa trẻ xinh xắn trong góc. Cậu, con búp bê nhỏ, với đôi mắt to tròn tò mò nhìn thế giới người lớn. Những chiếc bật lửa kim loại. Căn phòng hội nghị xám xịt. Tàn thuốc đỏ màu dây tóc.
Đồng Ngôn sặc thuốc, ho sù sụ. Cậu lặng lẽ chạy ra ngoài khi người lớn không để ý.
Khách sạn trang trí theo phong cách Tây Âu, với hành lang miên man trải thảm đỏ dày. Dọc hai bên tường là những chiếc đèn hình nến cách nhau chừng một mét, cách cửa phòng không đến nửa mét.
Yên Hồi Nam ngồi dưới ngọn đèn tường ngậm thuốc, hí hoáy với con bật lửa rẻ tiền.
Ngọn lửa bùng lên. Cửa mở ra đánh két.
Đập vào mắt đầu tiên là con bật lửa sáng rực. Nó có màu kẹo vàng, là sắc thái sống động nhất cậu nhìn thấy hôm nay.
Đồng Ngôn nhăn mặt, bỗng cúi đầu ho khan.
Rút điếu thuốc ra khỏi miệng, Yên Hồi Nam nhét trở lại vào gói.
Khoác vest hàng giảm giá được anh ôm trong ngực, tay áo phất phơ quét qua lại dưới nền đất. Anh đứng dậy sửa sang túi tài liệu trên đùi, bên trong còn đựng một hộp sữa thay cho bữa sáng. Anh đang ký thác vào nó, với hy vọng quét tan cơn đau dạ dày sau nhiều ngày chén chú chén anh. Hôm nay là một ngày tồi tệ đối với anh, thực sự. Anh đến muộn, và anh chỉ đang cố chống chế bằng cách rít thuốc.
Mười tuổi là độ tuổi tò mò với nhiều thứ. Đồng Ngôn hổn hà hổn hển đứng trước cửa nhìn anh. A, không thấy bật lửa đâu nữa. A, bụng đói rồi, ọt ọt.
Yên Hồi Nam khoác vest vào, nhìn bạn nhỏ xí hổ che bụng lại. Anh bèn mở dây khoá túi và lấy hộp sữa đưa cho nhóc.
Cao quá; áo khoác của anh này có mùi cồn nữa. Đồng Ngôn tần ngần không dám nhận ngay.
Yên Hồi Nam khoá túi lại, rảnh ra một tay giúp cậu nhét ống hút. Anh nhướng mày, lại đưa cho bạn nhỏ.
Đồng Ngôn vươn hai tay nhận. Cậu hút cái rột. Mùi sữa thơm ngát.
Túi đựng tài liệu ngang tầm mắt, bìa giấy kraft sau nhiều lần quăng quật đã trắng bệch và cong vênh. Thứ trong đó hẳn rất quan trọng với anh nhỉ? Nhưng nên gọi anh là “anh” hay “chú” đây? Anh trông rất trẻ; cách ăn mặc lại chững chạc, đóng sơ vin thắt cà vạt như các chú trong phòng.
Hừm, cứ gọi “chú” vậy. Vì anh mặt mày trông cũng buồn xo như họ. Mà họ sẽ bật cười hô hố khi nghe cậu gọi “chú“. Anh hẳn rất đẹp khi cười.
“Cảm ơn chú. Chú cũng tới đây gặp cha cháu ạ?” Cậu chỉ về phía cánh cửa đằng sau.
Yên Hồi Nam vốn đã toan về. Nghe thế, anh cười nhạt: “Chú đến muộn, tốt nhất không nên vào.”
Đấy, đã bảo chú hẳn rất đẹp khi cười. Hmm... Để xem nào, Đồng Sĩ Hoa ghét nhất ai trễ hẹn sai giờ.
Yên Hồi Nam thở dài, nghĩ đến tương lai mù mịt.
Đồng Ngôn níu vạt áo anh. Cậu ngẩng đầu lên, hút cái rột nhẵn hộp sữa. “Cháu đói quá. Chú có thể dẫn cháu đi ăn kem trong sảnh được không ạ? Lát nữa cháu sẽ nói với cha rằng cháu đi theo chú, cứ mãi làm phiền chú.”
Yên Hồi Nam sửng sốt.
Đồng Ngôn nắm tay anh, cái nắm tay mềm mại mà vững chãi. “Đi thôi, chú ơi.”
...
Đây không phải chuyện gì to tát, thật đấy. Hắn không nghĩ Yên Hồi Nam lại nhớ trong lòng lâu như vậy. Mười năm đã qua, tất thảy những gì hắn nhớ về vụ việc ngày đó là mình đã bị phạt thê thảm như thế nào sau khi trở về. “Đó là lần đầu tiên cha đưa tôi ra ngoài. Không biết điều thì chớ, còn làm ầm làm ĩ. Về rồi tôi bị nhốt rất lâu đấy,“ trán hắn nhăn tít. “Tôi không được phép ăn cơm, không được phép rời khỏi thư phòng. Và chú biết không, tôi chỉ biết chắp tay thầm ước thôi.”
“Em ước gì?”
“Ước sao Superman tới cứu tôi.”
Yên Hồi Nam cười to: “Sao em cứ phải đáng yêu thế này.”
Nụ cười anh vẫn còn đâu đây vết tích thời trẻ. Nhưng cái ngây ngô thuở xuân thì biến mất, thay vào là sự chín chắn đáng tin cậy. Mùi rượu cay nồng cũng mất, thế chỗ là hương man mát của nước hoa.
Dưới ánh hào quang, chỉ có Đồng Ngôn mười tuổi mới hay anh từng suy sụp như thế nào. Không ai là hoàn hảo, cả Venus cũng khuyết hai tay. Sự không hoàn hảo này khiến Yên Hồi Nam trong lòng hắn trọn vẹn và tràn đầy. Anh không còn là người bạn đời cao xa không thể với.
“Em của mười năm trước đã gọi tôi là chú,“ anh nhìn Đồng Ngôn, cười nhướng mi.
“Kỳ thật tôi đã do dự không biết nên gọi chú là 'anh' hay 'chú'. Chú khi đó ăn mặc quá trịnh trọng,“ Đồng Ngôn nhún vai.
“Nên tiếng 'uncle' của em không còn tác dụng với tôi nữa. Vì tôi đã bị em 'chơi một vố' ở mười năm trước,“ Yên Hồi Nam nhìn hắn, mắt nói tôi đang nghiêm túc với em đấy.
“Nhưng tôi đã giúp chú,“ hắn hừ giọng.
Yên Hồi Nam gật đầu. Anh cười mỉm, xúc động khi nhắc tới chuyện cũ: “Nếu không gặp em, có lẽ tôi đã sớm đầu hàng trước cha rồi.” Đầu hàng, đồng nghĩa với việc giao nộp tự do. Vốn liếng mà anh sở hữu, bao gồm Tian, mười năm sau có thể đã khác.
Đồng Ngôn ngẩng đầu, nhìn anh lom lom: “Này, việc cha tôi giận điên lên còn bởi một nguyên nhân khác đấy. Tôi không được phép ăn kem.” Hắn vẫn giữ anh lại dù biết chờ đợi mình là tiếng mắng và roi phạt.
Yên Hồi Nam thảng thốt: “Em... là cố ý muốn giúp tôi ư?”
“Ừm,“ bạn nhỏ vẫn cho rằng đây không phải chuyện đáng ghi tạc. Dù là mười năm trước hay mười năm sau, hắn vẫn chỉ có một lý do. “Chú rất đẹp khi cười.”
Yên Hồi Nam đặt bật lửa lên bàn, ít khi á khẩu.
“Tôi hơi mệt rồi,“ hắn lên tiếng trước. “Tôi nên ngủ ở đâu?” Đồng Ngôn mười tuổi hay hai mươi tuổi cũng là hắn, lòng đầy hiếu kỳ với vạn vật.
“Trên lầu,“ Yên Hồi Nam đứng lên, đưa tay về phía hắn. “Em còn đi được không? Có cần tôi bồng em lên không?”
Hắn lưỡng lự. Chuyện tình cảm đối với hắn là một mảnh đất trống. Hắn tò mò muốn khám phá và thử nghiệm, nhất là khi nhận ra mình không quá phản cảm với việc tiếp xúc thân mật cùng Yên Hồi Nam. Hắn muốn thử.
Linh hồn hắn là sứ giả của Tự Do. Không bị bất kỳ điều gì giới hạn.
Nhưng hắn nghĩ cho Yên Hồi Nam. Anh mới tỏ bày, và hắn cũng cảm nhận được sự chân thành của anh trong mối quan hệ này. Hắn không nên cư xử tuỳ tiện với anh. Đó là thái độ thiếu tôn trọng. Là thái độ khinh nhờn Vườn Địa Đàng.
Hắn chỉ mượn sức tay anh đứng dậy.
Nhưng hắn để lại cho anh những điều rất khác. Đứng trước cửa phòng cho khách, hắn uể oải tiết lộ: “Shooter cậu ta mời tôi uống đã thay Kahlúa(1) bằng Vodka,“ hắn nheo mắt, lời như gạ gẫm. “Tôi say rồi. Chú liệu có nhân lúc này mà 'thừa nước đục thả câu' không?”
(1) Kahlúa là một loại rượu hương cafe. B52 là một loại cocktail nhiều tầng gồm rượu hương cà phê, rượu Baileys Irish Cream và rượu hương cam Le Grand Marnier. Shooter ý chỉ “Glass Shooter” tiêu chuẩn, loại ly được dùng cho B52.
Một câu hỏi, nghìn gợi ý. Yên Hồi Nam vặn lại: “Vậy em có muốn tôi 'thừa nước đục thả câu' không?”
Đồng Ngôn im tịt. Ranh giới sáng tối khắc lên xương quai xanh hắn một vệt bóng. Có đôi khi hắn giống như đứa trẻ, bộc lộ sự ngô nghê của mình khi được hỏi những câu hỏi hóc búa và khi nói những điều mà người lớn cho là sỗ sàng hay thậm chí chết chóc.
Thiên sứ trong Vườn Địa Đàng, báng bổ hắn anh mang tội.
“Tôi không biết. Khoản hỗ trợ tài chính cha cho chú năm đó chẳng là bao nhiêu so với số tiền chú bỏ ra. Có lẽ chú nên tính lãi ở chỗ tôi một chút. Hơn nữa chúng ta có hôn ước nên mọi việc chú làm đều sẽ hợp pháp.”
Cái hay ở Đồng Ngôn là sức hấp dẫn khiến người ta yêu và mụ mị. Yên Hồi Nam phải thừa nhận anh đúng là có suy nghĩ đó. Nhưng nghĩ là một chuyện, làm hay không là chuyện khác. Có đôi lúc anh bất lực lắm, khi bạn nhỏ không biết tín hiệu mình phát ra sẽ nguy hiểm đến nhường nào. “Bé cưng à, thế này nhé. Tốt nhất em không nên nói những lời này khi bên trong em chưa thực sự sẵn lòng. Dù tôi sẽ không dùng tiền cưỡng ép em nhưng mong em hãy nhớ, rằng bản chất tôi vẫn là tay thương nhân vô sỉ.”
Yên Hồi Nam vuốt thuỳ tai hắn, tháo khuyên ra. Hơi nóng tản đi, để lại viên đá xanh nằm gọn trong bàn tay gã-thương-nhân-vô-sỉ. Anh đưa khuyên cho hắn: “Ngủ đi em.”
Một quý ngài lý trí, tôn trọng và biết bao dung. Nếu tự do bị đánh mất, hắn có lẽ sẽ không dễ dàng bị anh thu hút.
Yên Hồi Nam thay quần áo ở nhà. Không có bác giúp việc nên anh mất chút thời gian tìm hộp thuốc.
Khi ngang qua phòng khách, trên bàn trà vốn sạch bong nay đã có dấu tích bạn nhỏ để lại. Anh thích sự gọn gàng ngăn nắp, thích mọi thứ cần được đặt về đúng vị trí ban đầu. Nhưng anh không thấy khó chịu khi ngôi nhà nhỏ mà mình quen thuộc dần có lại sức sống.
Anh bước tới cầm ly trà sữa chưa mở lên.
Anh ít khi ghé vào quán cafe kiểu này. Nó quá ngọt so với anh. Nhưng Đồng Ngôn thích. Và có vẻ như anh nên bảo Chang lập danh sách các món tráng miệng ở London.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Chang, người vừa tan sở ở bên kia bờ đại dương, nhận được nhiệm vụ vinh quang thứ hai từ ông sếp của mình, có thể sánh ngang với việc học lịch sử Scotland - một chuyến khảo sát cửa hàng có trả phí.
Phòng cho khách tầng hai thoang thoảng mùi sữa tắm.
Đồng Ngôn ngủ rất nhanh, khi Yên Hồi Nam cầm hộp thuốc mở cửa thì hắn đã ngủ rồi.
Hắn áp một bên mặt vào gối. Áo choàng tắm trắng tinh gói hắn lại, tóc hãy còn nhỏ nước. Hắn lúc này là đại dương bao la ấm áp.
Yên Hồi Nam không bật đèn. Anh ngồi ở mép giường và nương theo ánh sáng hành lang nâng đôi tay chẳng còn ngón nào lành lặn lên. Anh tỉ mẩn khử trùng từng ngón và dán băng cá nhân cho hắn.
Đồng Ngôn hừ mũi, mơ mơ màng màng thế nào giữ được tay anh.
Yên Hồi Nam để yên cho hắn nắm, cũng chậm rãi xếp gọn hộp thuốc.
Đồng Ngôn trở lại năm mười tuổi. Nhưng linh hồn trong hắn đã kinh qua hai mươi năm thăng trầm.
Đó là giấc mộng đau đớn kéo dài. Đó là cảnh trốn thoát đầy hỗn loạn. Đó là hắn cầu cứu trong thư phòng tối tăm. Đó là hắn ngỡ mình đã nắm được ánh sáng trong tầm tay. Đó là những mảnh ghép chồng chất đan xen, là sự rung chuyển dữ dội, là tiếng thở mệt nhoài sau nhiều lần vươn mình ra khỏi miệng hố.
Một cơn gió nóng sang ngang. Vòng sáng ngày càng mở rộng. Tà dương lao về phía hắn.
Hắn mở mắt, phát hiện mình đương đứng trên bờ biển. Gió thổi lồng lộng, ẩm ướt. Hắn thấy một bóng hình rất quen. Rồi hắn bỗng dưng an tâm hẳn đi.
Hắn đến gần với đôi tay đưa về phía mình. Hắn thấy Yên Hồi Nam rồi. Anh rất cao, làm hắn phải ngước mắt. Đó là cách họ trở lại mười năm trước.
Đồng Ngôn nắm tay anh, nghèn nghẹn: “Chú ơi, Superman không đến...”
Trả lời hắn là vòng tay của gã đàn ông, đượm hương nước hoa quen thuộc.
Hắn cảm nhận được lồng ngực ấm, nghe được tiếng tim vững lòng. Hắn thấy mình rung động và cộng hưởng với âm điệu này. Thình thịch, thình thịch.
“Đừng sợ. Điều ước của em sẽ thành hiện thực,“ anh nói.
/69
|