55. Thiên nga (Uncut)
Đặt vài cuốn mua ở hiệu sách bên góc làm việc, hắn nhận được tin nhắn của Đồng Cẩn: Chị đi ăn tối cùng Văn Phong, em nhớ thu dọn hành lý sớm nhé.
Đại học ở Anh một năm chia làm ba học kỳ, khoảng nghỉ ở giữa tuy nhiều nhưng không dài nên những năm qua Đồng Ngôn chưa từng một lần về nước. Họ đính hôn vào năm nay và Tết cũng đang đến gần, đây là lúc hắn phải về cùng Yên Hồi Nam chúc tết họ hàng.
Đầu bếp làm cơm xong thì đi. Yên Hồi Nam tắm rửa, Đồng Ngôn chạy loanh quanh trong nhà xếp quần áo. Vali còn dư dả nên hắn đang cân nhắc xem có nên giúp Yên Hồi Nam gấp quần áo luôn không.
Nghe được tiếng nước đã ngừng, Đồng Ngôn về lại phòng ngủ mở cửa tủ bên phải, lấy hai áo khoác dày rồi trầm ngâm suy nghĩ.
“Em đang tìm gì?” Yên Hồi Nam đứng trước cửa, áo choàng tắm cỡ rộng được buộc tuỳ tiện. Những giọt nước còn hơi nóng chạy dọc theo đường quai hàm và biến mất giữa thớ cơ rắn rỏi, mắt anh đầy tính gọi mời.
Cái áo choàng nhà mình vẫn còn quá nhỏ so với chú, Đồng Ngôn nghĩ bụng. “Em soạn hành lý xong rồi, đang muốn xếp quần áo cho chú,“ hắn vùi nửa mặt sau cánh cửa tủ.
Đưa mắt nhìn hai hàng cà-vạt đa màu đa kiểu, hắn bèn đánh trống lảng: “Chú có nhiều cà-vạt thế.”
Yên Hồi Nam đi tới, hơi nóng vẫn còn quanh đây. “Chọn một cái đi em.”
“Ừm?” Đồng Ngôn bị dồn vào góc, vờ không hiểu. “Về nước rồi chú vẫn định mặc suit sao?”
Yên Hồi Nam kéo tủ trượt ra, hàng chục chiếc cà-vạt với nhiều màu sắc khác nhau được phơi bày trước mặt Đồng Ngôn. “Em thích cái nào cứ lấy,“ anh lặp lại. “Lát nữa dùng nó trói em.”
Vòm trời ngả màu sẫm tối. Phòng ngủ không bật đèn, và những đợt mưa ngoài kia tuồng như vẫn gói theo những bông tuyết chưa tan.
“Anh chơi với bạn nhỏ cả ngày trời, bạn nhỏ cũng nên 'chơi' với anh một chút chứ nhỉ?” chạm lên viên ngọc trên chiếc khuyên, Yên Hồi Nam vuốt ve thuỳ tai đẫy đà của hắn.
Đồng Ngôn cúi đầu chẳng nói chẳng rằng, làm Yên Hồi Nam không rõ hắn đang như thế nào. Và ngay lúc anh định thôi, Đồng Ngôn chợt mím môi rút chiếc cà-vạt chấm sao xanh coban ra, nhét vào tay anh và cố nói sao cho thật bình tĩnh. “Vậy... cái này đi.”
Yên Hồi Nam nhướng mày, đây chính là chiếc anh mang trong lần đầu họ gặp nhau ở đêm mưa nọ, hoá ra Đồng Ngôn vẫn nhớ. Anh bèn lại gần, đặt lòng bàn tay lên động mạch cảnh của hắn.
Ngỡ anh hôn nên Đồng Ngôn cúi đầu, hướng ánh nhìn xuống. Nhưng hồi sau, Yên Hồi Nam bỗng lật mạnh hắn lại và ép vào sát cánh tủ.
Đồng Ngôn khuỵu gối trong cái xoa nắn của anh. Hắn vội vàng bảo, khi lý trí chẳng còn bao nhiêu: “Em vẫn chưa soạn hành lý cho chú...”
“Không gấp,“ anh đáp gọn lỏn. “Vẫn còn dư dả thời gian.” Yên Hồi Nam giữ hai cổ tay hắn, cà-vạt lụa lướt qua làn da trắng và quấn hai vòng trên xương cổ tay đỏ hỏn. Anh thậm chí còn thong thả buộc thành chiếc nơ con trang nhã.
Yên Hồi Nam luôn ở vị thế thống trị, với “sự đầm đìa” về ham muốn kiểm soát trong chuyện giường chiếu. Họ duy trì quan điểm nhất quán này trong suốt những lần mây mưa, còn sự bạo tàn của anh luôn được Đồng Ngôn dung chứa và đón nhận.
Đồng Ngôn được anh bế lên giường. Yên Hồi Nam sà xuống nắn cổ tay, làm hai mắt Đồng Ngôn hoen đỏ như con thú nhỏ bất lực lâm vào đường cùng, với những lần hé miệng thở gấp. Một cách thô bạo, anh mút đôi môi đỏ đầu lưỡi hồng; và không dừng lại ở đó, anh hôn lên ngực hắn cách một lớp áo ngủ satin.
Chưa đủ; đối với em, anh chưa bao giờ cảm thấy đủ. Yên Hồi Nam kéo vạt áo hắn lên, để lộ đường xăm màu biển cùng hai đỉnh đào quyến rũ.
Sao có thể buông bỏ từng vị ngọt trên món tráng miệng này, anh để lại dấu vết tình yêu trên làn da đang nóng của Đồng Ngôn.
Đôi môi ẩm ngậm đầu v*, cái lưỡi không xương xe liếm theo nhịp - sự giày vò này khiến Đồng Ngôn bứt rứt khôn nguôi. Hai tay bị trói bấu vào drap giường, bả vai co lại, hắn dang rộng đôi cánh như con bướm dâng con tim trinh nguyên cho người mình yêu.
Yên Hồi Nam vần vò dạo đầu, đoạn ngẩng lên nhìn hắn trong đôi mắt tăm tối đang cồn lên biết bao nghĩ suy. Anh cọ xát phần thân dưới của Đồng Ngôn, rồi cởi nút ra ngắm nhìn vật thể được bọc trong quần cotton, nó đã có dấu hiệu ngóc dậy. Anh đứng thẳng lên, cúi nhìn Đồng Ngôn và nhịp đầu ngón tay lên môi dưới hắn.
Đồng Ngôn thuộc nằm lòng ánh mắt này của anh. Hắn hơi hé môi, cuốn lấy ngón tay anh vào.
Yên Hồi Nam liền kéo quần lót hắn xuống, dương v*t màu hồng bật ra đón chào sự chinh phạt mới. Tuy không biết anh muốn làm gì nhưng khi cảm nhận được có luồng hơi phả vào giữa hai đùi, Đồng Ngôn lập tức lồm cồm bò dậy nhả tay anh ra: “Uncle... e-em còn chưa tắm.”
Ánh đèn ngoài cửa sổ rớt rơi, và những tinh tú nép mình trong mắt hắn. Phút này đây trông hắn chật vật mà cũng thánh thiện làm sao. Những của lễ buộc trên tế đàn phải được dâng lên Người tối cao để vui hưởng. Yên Hồi Nam cúi đầu, âu yếm hôn cặp môi gần. “Không. Em luôn thơm,“ tay nâng eo lên cao hơn, đây là một tư thế không cho phép hắn từ khước, và trong tiếng không không lặp lại của Đồng Ngôn, nụ hôn cháy bỏng của Yên Hồi Nam rơi xuống đỉnh dương v*t. Anh chơi đùa với nó một hồi, đến khi kéo ra chất dịch trong suốt và nhớp nháp. “Bé yêu à, không phải anh đã nhắc em đừng gọi uncle trên giường rồi sao?” giọng anh hung hãn và xấu xa lạ kỳ.
Đồng Ngôn ngớ ra, chưa kịp thốt gì đã há hốc mồm kinh ngạc khi thấy Yên Hồi Nam ngậm sự cương cứng của mình vào miệng. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn được ấp ôm bằng cách này, cũng là lần đầu tiên hắn chạm đến một khoái cảm khác biệt mà trước đây chưa được trải. Da đầu tê dại, thân thể như làn sóng chiều thấm vào bãi cát vàng mềm mại, gói theo các giác quan rong ruổi trong chuyến hành trình mới. Hắn sắp sửa đầu hàng chào thua rồi. Hai chân ép chặt vào nhau, bắp đùi non mịn được Yên Hồi Nam véo thành những đốm xanh tím. Hắn như biển cạn, run lên từng gợn sóng cuối cùng.
Yên Hồi Nam rủ lòng thương xót, buông tha hai đầu v* khi thấy Đồng Ngôn sắp bật khóc. Anh đưa hắn đến vùng cực cảm, ve vuốt hắn đến khi tinh dịch đầy ắp lòng bàn tay. Anh tha cho một bé đã mềm nhũn để mà hôn những giọt nước mắt trong veo ấy. “Good boy,“ anh khen.
Như con rối gỗ gầy guộc, tứ chi bị quấn trong những sợi tơ không còn là của mình, Đồng Ngôn được Yên Hồi Nam ôm vào lòng và nâng eo hông lên. Anh bôi tất thảy những gì thuộc về Đồng Ngôn vào giữa khe mông hắn, ép hắn mở hết châu thân mình nghênh đón anh. Và khoảnh khắc khi đưa ngón tay vào, Đồng Ngôn như cơn gió xuân tràn về, nằm nhoài bên vai anh thở hổn hển. Hắn luôn miệng gọi chú, làm Yên Hồi Nam ghìm không đặng lật hắn lại, cho hắn chìm thẵm trong tấm chăn mềm mụp. Yên Hồi Nam tách hai bờ mông hồng hào ra, cầm dương v*t được đeo bao cao su nhét vào nơi khiến anh hoan lạc.
Đầu gối hắn cọ vào thành giường, ưng ửng đỏ. Yên Hồi Nam bèn ôm eo hắn, đôi mắt dấy lửa tình cháy hừng hực khoá chặt hõm thắt lưng xinh đẹp. Anh đâm liên tục ba lần trước khi vùi sâu vào Đồng Ngôn, tiếng va giòn giã như những cái khẽ mông ngày nào.
Ngỡ anh lại đét, Đồng Ngôn thả hai nắm tay siết chặt mà che hờ bờ mông tội nghiệp. Hắn run giọng xin anh tha cho: “Đừng mà...”
“Hửm, sao lại đừng?” Yên Hồi Nam cởi phăng áo choàng tắm cồng kềnh. Da kề da, mồ hôi rịn ra dính vào nhau. “Chẳng phải Ngôn Ngôn thích lắm sao?” anh nhấc một tay Đồng Ngôn ra, vỗ vào mông hắn như đang lấy ví dụ, tiếng thì nghe kêu đấy nhưng chẳng đau chút nào.
“Không...” Đồng Ngôn hơi run lên.
“Đây là phần thưởng dành riêng cho bạn nhỏ nào ngoan ngoãn,“ anh trầm giọng. Và như vị thần tối thượng giáng xuống lời tiên tri, hay như ác ma ngỏ lời mê hoặc, anh thỏ thẻ. “Ngôn Ngôn có ngoan không?”
“Em ngoan mà...” Đồng Ngôn nức nở gật đầu.
“Vậy em nên gọi anh là gì đây? Gọi anh như cách em gọi ở nhà thờ ấy,“ Yên Hồi Nam ân cần nhắc nhở. Anh đứng thẳng dậy, ưỡn hông tìm vào sâu hơn.
Đồng Ngôn liếm môi, gọi: “Hồi Nam ơi...”
“Ngoan,“ anh cười khẽ. “Phải thưởng thôi.” Những cú đâm ập đến như vũ bão, dương v*t thô to đang dần lớn hơn nữa bên trong Đồng Ngôn. Yên Hồi Nam quả nói được làm được, mỗi khi tìm vào sâu, anh lại đét lên mông hắn, để rồi cuối cùng chúng ửng hồng như những rặng mây chiều chín đỏ. Anh không làm bé đau như lần trước, những cú đét mông thực sự rất nhẹ; song, âm thanh giòn tan nó mang tới vẫn khiến Đồng Ngôn ngại ngùng chết thẹn. Nhịp tim rộn ràng hối hả, gương mặt giàn giụa nước mắt, hắn vùi trong chăn gối thầm ước mây ơi, hãy cuốn theo mưa bay đi.
Mưa dường như chẳng chịu nghỉ ngơi, từ ngoài cửa quấn ràn rạt vào lòng hắn.
Yên Hồi Nam kéo hắn đến trước cửa sổ, đối mặt với một thành phố London hoa lệ.
Hai tay bị trói, Đồng Ngôn cực chẳng đã ngửa đầu tựa lên vai anh. Cần cổ thon thon bị Yên Hồi Nam nắm trong tay, những đường gân xanh hằn lên cho thấy anh cũng đang chịu giày vò không kém gì hắn. Xa xa có con tàu du lịch chạy ngang qua, đèn định vị loé sáng, rọi lên ô cửa kính tăm tối thành một mặt gương, phản chiếu đôi gò má đẫm mồ hôi của Đồng Ngôn. Và hãy nhìn kìa, nhìn kẻ bất lợi trong cuộc mây mưa này, đang ngẩng cao đầu ưỡn cổ như một con thiên nga bễ nghễ trịch thượng.
“Bé ơi, Ngôn Ngôn ơi... Em thật đẹp,“ Yên Hồi Nam si mê gọi hắn. Anh ôm rịt và kéo cằm Đồng Ngôn sang hôn, tay còn lại mân mê đôi vú nhạy cảm. Anh thả cho mình chuyển động trong hắn bằng những động tác mau mắn và hung hãn. Anh hăm he rút cạn Đồng Ngôn. Hỡi ôi, anh muốn xuyên thủng hắn và gắn kết tình yêu của họ mãi mãi!
Đồng Ngôn khuỵu xuống. Yên Hồi Nam bèn vịn chắc vai ép hắn lên cửa kính.
Đồng Ngôn đã không thấy rõ mình nữa, hơi thở của hắn đọng thành lớp sương mờ trên cửa sổ. Và khi mây tạnh mưa tan, sương tản đi, bầu trời u ám dần được phủ trong màu trắng trong suốt như pha lê, Yên Hồi Nam mới thở gấp một hơi cắn vào gáy hắn, ra toàn bộ trong hắn qua bao cao su.
London, tuyết rơi.
Đồng Ngôn ngủ vỏn vẹn được năm tiếng, đang hết dỗ rồi dụ chào tạm biệt Free. Hắn thực tình đi đứng chẳng thoải mái gì, nhưng được cái quần áo mùa đông dày cộp che đi mất những bất thường của hắn.
Đường đến sân bay, để tránh chị nhận ra mình mệt mỏi, Đồng Ngôn vừa cúi đầu chơi điện thoại vừa bâng quơ bắt chuyện với cô. Aisa đang lên án Dương Doanh trong nhóm, rằng tôi tức lắm mấy cậu biết không, chơi với tôi cho qua cái năm mới rồi khăn gói về nước; ngay cả Đồng Ngôn, người đang trên đường ra sân bay, cũng bị liên luỵ nghe những bất bình vô căn cứ.
London đón đợt tuyết đầu tiên trong năm, trộm vía tuyết rơi nhẹ nên không bị hoãn chuyến.
Đồng Ngôn tắt điện thoại, nghiêng đầu ngắm tuyết ngoài cửa sổ. Một con xe thể thao màu bạc bám đuôi phía sau, tỏ rõ sự hiện diện của mình trên gương chiếu hậu, làm Đồng Cẩn chẳng phân tâm đi nổi.
Chang thề thốt với Yên Hồi Nam sếp cứ yên tâm, Free nhất định sẽ có kỳ nghỉ lễ tuyệt vời ở nhà tôi. Đồng Ngôn dựa sát vào kính cửa, qua khe hẹp nhìn lén Yên Hồi Nam ngồi ở ghế phụ.
Hôm qua chới với đến nửa đêm, sáng ra mở mắt, hắn thấy Yên Hồi Nam còn đang lúi húi thu dọn hành lý ở phòng khách.
Hàng ghế đầu vang tiếng loạt xoạt. Yên Hồi Nam không nhìn hắn mà từ đâu đó lấy ra gói bích quy, đưa qua khe hở nhỏ chỉ hai người họ biết.
Vừa đến nơi, Văn Phong đã lật đật phóng xuống cùng Đồng Cẩn nói vài câu trước khi tạm biệt. Gia đình đã gọi sang, réo gã chạy về Quận Hồ đón lên.
Đồng Ngôn nhìn cô, mới hay chị đã đeo chiếc vòng cổ hồng ngọc.
“Chờ anh nhé, đón cha mẹ rồi anh sẽ lập tức mua vé về nước đến ngỏ lời với bác trai.” Văn Phong nắm tay Đồng Cẩn đưa lên miệng hà hơi sưởi ấm.
Đồng Cẩn hơi ngại khi ân ái trước mặt em. Cô bèn gật đầu, cười dịu dàng: “Anh lái xe cẩn thận, đừng dừng lại nhặt lá phong nữa.”
“Ừa!” Gã cười hì hì, ngố không chịu được.
Văn Phong tiễn họ đến tận cổng lên máy bay; nếu không bị Chang kéo lại, có lẽ gã đã mua vé theo cô về nước mất dạng.
Đồng Ngôn dìu chị về chỗ; và khi đang định tắt điện thoại, hắn vô tình trông thấy hình nền màn hình khoá của cô đã từ lá rơi chuyển thành hộp thư màu đỏ ở ngã tư Notting Hill.
Bắc Kinh quả thật rất lạnh, những cơn gió mùa đông luôn tàn nhẫn là thế. Nó quét qua góc phố dịu dàng và dễ dàng thổi bay những ảo mộng còn sót lại ở London.
Song rất may, họ vẫn còn những kỷ niệm để nhớ.
Sau khi xuống máy bay, Yên Hồi Nam lục tìm chiếc mũ len hình gấu trong hành lý. Đồng Ngôn tậu được nó ở chợ phiên Giáng Sinh, đôi tai gấu màu nâu được trang trí bằng những chiếc chuông vàng nhí.
“Đội vào đi, gió lớn lắm.” Yên Hồi Nam chỉnh lại cho hắn. Chuông kêu tiếng leng keng trong gió.
Không, trông trẻ con cực. Đồng Ngôn lén nhìn chị, muốn cởi ra.
Đồng Cẩn dặn dò, như đang dặn một bạn nhỏ nghịch ngợm: “Đội đi, kẻo cảm lạnh lần nữa.”
Đồng Ngôn chun mũi phồng má, trông thật giống chú gấu con.
Thi Lê gọi điện tới, bảo cơm nước đã đâu ra đó, còn chờ mấy cậu thôi.
“Mệt không em, có muốn về nhà nghỉ ngơi một lát không?” Yên Hồi Nam thấp giọng hỏi Đồng Ngôn.
Đồng Ngôn lắc đầu, đôi tai gấu giật giật: “Không sao đâu. Em cũng phải đi, đã lâu rồi em chưa gặp chị Lily.” Sau lần tụ hội trước, Đồng Ngôn lo anh bạn họ Tôn nọ lại tới gây chuyện với chị, mặc dầu địa điểm là nhà hàng của Thi Lê nhưng trước khi về nước hắn đã hứa với Văn Phong sẽ bảo vệ Đồng Cẩn thật tốt.
Chuỗi nhà hàng của Thi Lê nằm trong một trung tâm thương mại sầm uất; cô rất thích nghiên cứu các món tráng miệng, sau khi tốt nghiệp đại học đã xây dựng thương hiệu cá nhân và đặt trụ sở chính ở đây. Lâm Gia Dương cũng đến, hai vợ chồng đang đứng ngoài cửa đón họ.
“Eo ôi, chú gấu dễ thương này từ đâu đến vậy!” Thi Lê cười trêu Đồng Ngôn. Cô vẫn xinh đẹp như ngày nào, có điều đã trông hồng hào và giàu sức sống hơn. Cô không cao lắm, đành đưa tay véo má hắn thay vì xoa đầu. “Tiểu Ngôn vẫn xinh xắn như hồi nào. Đâu coi, để chị ngắm em thêm chút nữa.”
Sự nhiệt tình của cô khiến Đồng Ngôn không tiện từ chối. Hắn mím môi cười nhẹ.
Thi Lê chọc Lâm Gia Dương, bảo: “Sẽ thật tuyệt nếu con hai mình trông xinh xắn đáng yêu như Tiểu Ngôn, tốt nhất là đừng sinh ra với gương mặt than của anh.”
Một mũi tên bắn trúng hai con nhạn. Yên Hồi Nam sững người.
Đồng Cẩn chớp mắt, cười hỏi: “Cậu...”
“À, vẫn chưa. Nhưng gần đây bắt đầu 'thả' rồi,“ cô nắm tay Đồng Cẩn dẫn họ vào trong. “Cậu với chàng ta thế nào hả? Anh ta có được không vậy, sao không về nước cùng cậu?”
“Mấy ngày nữa anh ấy sẽ về,“ Đồng Cẩn nói.
“Thật à? Vậy nhất định phải dẫn tới để tôi xem sao đấy,“ Thi Lê ho khan, thầm thì bên tai Đồng Cẩn. “Nhưng có lẽ sắp tới tôi hơi bận. Cửa hàng này chuẩn bị đóng cửa, cũng dự định từ mấy năm trước rồi. Nhân dịp Gia Dương nghỉ đông, bọn tôi muốn tranh thủ một chút.”
Đồng Ngôn đi phía sau, cố tránh phải nghe những tâm sự của hai chị em khuê mật nhưng vô ích. Mùi nước hoa thân quen bao trùm hắn, ký ức là một thứ có thể được dễ dàng liên kết qua nhiều con đường khác nhau.
Đồng Ngôn cúi thấp đầu, muốn vùi mình trong khăn quàng và mũ gấu.
Yên Hồi Nam bỗng véo nhẹ cái chuông nhí trên đầu hắn. Đồng Ngôn bèn ngẩng lên nhìn anh, va phải một đôi mắt hấp háy cười.
Những khoảnh khắc mắt đưa mày lại này giống như thầm tán tỉnh nhau trước mặt bạn bè và gia đình. Đồng Ngôn lườm anh một cái rồi chạy tới ngồi cạnh chị, để lại hai gã đàn ông đóng comple cà-vạt ngồi phía bên kia bàn.
Nhà hàng của Thi Lê được thiết kế theo phong cách nữ tính, thực đơn cũng nổi tiếng với những món tráng miệng độc lạ. Để phù hợp với tiệc gia đình, cô đã đặc biệt yêu cầu nhà bếp làm một số món vốn không có trong thực đơn, đâm ra hầu như các món ngọt trên bàn đều được Đồng Ngôn xơi tái.
Những tưởng bạn nhỏ đang cố làm vui lòng mình, Thi Lê ngó nghiêng ngó dọc hắn, rồi bỗng quay sang chỉ trích Lâm Gia Dương: “Anh thấy chưa, đây mới gọi là chân thành thắm thiết, là tình cảm gia đình đích thực! Con hai mình tốt nhất phải giống Ngôn Ngôn vậy đấy, ngoan ngoãn đáng yêu!”
Lâm Gia Dương lắng tai nghe cô nói, tuy chỉ là những câu giận dỗi vu vơ nhưng anh vẫn lặp lại không sót một chữ.
Đồng Ngôn nghĩ thầm, thôi đừng, chị ạ, đừng giống em có lẽ sẽ tốt hơn, sinh ra trong một gia đình ấm áp như vậy, đứa nhỏ hẳn phải là một mặt trời bé con chứ không cần giả vờ suốt ngày như em.
Giữa tiệc, Đồng Cẩn và Thi Lê lướt điện thoại mua sắm. Đồng Ngôn cầm nĩa cúi đầu xắn bánh mousse, chân dưới gầm bàn hốt nhiên bị mũi giày cọ trúng. Hắn ngẩng đầu lên, Yên Hồi Nam đang cùng Lâm Gia Dương thảo luận tình hình trong nước, anh còn nghiêng nghiêng đầu nở nụ cười với hắn.
Đồng Ngôn cọ mũi giày vải lên đôi giày da, như muốn nói em không sao đâu.
Đang lén lút truyền tín hiệu dưới bàn thì, trước mặt Đồng Ngôn bỗng xuất hiện một chiếc điện thoại. Đồng Cẩn còn đang bảo: “Đừng cho em ấy xem!”
Thi Lê rướn người tới hỏi Đồng Ngôn: “Chị em nói màu trắng đẹp, nhưng chị thấy màu đỏ xinh hơn. Tiểu Ngôn thì sao, chị muốn nghe thử ý kiến của đàn ông bọn em.”
Đồng Ngôn lướt mắt qua, thấy Victoria's Secret thì đã muộn. Thi Lê đang bấm qua bấm lại hai bộ nội y gợi cảm, màu đỏ quyến rũ và màu trắng thanh lịch, loại vải ren xuyên thấu có điểm xuyết lông vũ... Đồng Ngôn ngượng chín mặt, ngước mắt nhìn Yên Hồi Nam cầu cứu: “Ơ thì... tr-trắng.”
Thi Lê ngẩng đầu, ngoại trừ Đồng Ngôn, còn lại hai người khác đều nhìn cô với ánh mắt khó tả. Yên Hồi Nam là rõ ràng nhất, ý đừng bắt nạt bạn nhỏ nhà tôi.
Thi Lê khó hiểu: “Làm sao cơ? Hai tên đàn ông mấy người khô khan muốn chết.”
“Sao em không đưa cho anh chọn luôn?” Lâm Gia Dương bất đắc dĩ ôm trán.
“Anh nghĩ mình có gu lắm chắc?” Thi Lê giận ngược lại. Cô quay sang nói với Đồng Cẩn, “Tôi vẫn thích màu đỏ cơ. Đặt hàng rồi nhé, cái màu trắng là quà tặng cậu!”
Một nốt trầm xao xuyến, mặt Đồng Cẩn cũng đỏ y hệt Đồng Ngôn.
Đồng Ngôn im lìm làm gấu suốt đường về, mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn cây nhìn cỏ.
Đồng Cẩn vào nhà trước, chừa lại không gian thích hợp cho đôi tình nhân tình tứ. Yên Hồi Nam cố khuấy động bầu không khí bằng cách: “Màu trắng rất hợp với Ngôn Ngôn, như bé thiên nga.”
Đồng Ngôn nghẹn họng, nhìn anh trân trối.
Yên Hồi Nam còn ra vẻ tiếc nuối dữ lắm. “Chán thật, mình không có giai đoạn trước mang thai như người ta. Nếu không Ngôn Ngôn hẳn sẽ có rất nhiều quần áo nhỏ xinh để diện rồi.”
Đồng Ngôn nói, giọng buồn buồn: “Vậy chú cứ mua đi, em mặc cũng được mà...”
Yên Hồi Nam sửng sốt, như không ngờ hắn sẽ dễ dàng đón nhận như vậy. Anh tiến tới một bước và ôm bạn nhỏ đang đắm chìm trong cảm xúc bồi hồi khi về nhà. “Mật khẩu biệt thự là 092040, em có thể đến gặp anh bất cứ lúc nào,“ anh chỉnh lại mũ gấu cho hắn. “Kể cả lúc em muốn hút thuốc.”
Đồng Ngôn có cảm giác sáu chữ số này không phải ngẫu nhiên mà có. “Mật khẩu có ý nghĩa gì vậy?”
“Sinh nhật của đôi mình cộng lại cùng với đêm mưa chúng ta gặp nhau vào tháng Chín.”
Lời tác giả:
092040,
tháng Chín gặp nhau, sinh nhật Ngôn Ngôn 1214, sinh nhật sếp Yên 0826.
Đặt vài cuốn mua ở hiệu sách bên góc làm việc, hắn nhận được tin nhắn của Đồng Cẩn: Chị đi ăn tối cùng Văn Phong, em nhớ thu dọn hành lý sớm nhé.
Đại học ở Anh một năm chia làm ba học kỳ, khoảng nghỉ ở giữa tuy nhiều nhưng không dài nên những năm qua Đồng Ngôn chưa từng một lần về nước. Họ đính hôn vào năm nay và Tết cũng đang đến gần, đây là lúc hắn phải về cùng Yên Hồi Nam chúc tết họ hàng.
Đầu bếp làm cơm xong thì đi. Yên Hồi Nam tắm rửa, Đồng Ngôn chạy loanh quanh trong nhà xếp quần áo. Vali còn dư dả nên hắn đang cân nhắc xem có nên giúp Yên Hồi Nam gấp quần áo luôn không.
Nghe được tiếng nước đã ngừng, Đồng Ngôn về lại phòng ngủ mở cửa tủ bên phải, lấy hai áo khoác dày rồi trầm ngâm suy nghĩ.
“Em đang tìm gì?” Yên Hồi Nam đứng trước cửa, áo choàng tắm cỡ rộng được buộc tuỳ tiện. Những giọt nước còn hơi nóng chạy dọc theo đường quai hàm và biến mất giữa thớ cơ rắn rỏi, mắt anh đầy tính gọi mời.
Cái áo choàng nhà mình vẫn còn quá nhỏ so với chú, Đồng Ngôn nghĩ bụng. “Em soạn hành lý xong rồi, đang muốn xếp quần áo cho chú,“ hắn vùi nửa mặt sau cánh cửa tủ.
Đưa mắt nhìn hai hàng cà-vạt đa màu đa kiểu, hắn bèn đánh trống lảng: “Chú có nhiều cà-vạt thế.”
Yên Hồi Nam đi tới, hơi nóng vẫn còn quanh đây. “Chọn một cái đi em.”
“Ừm?” Đồng Ngôn bị dồn vào góc, vờ không hiểu. “Về nước rồi chú vẫn định mặc suit sao?”
Yên Hồi Nam kéo tủ trượt ra, hàng chục chiếc cà-vạt với nhiều màu sắc khác nhau được phơi bày trước mặt Đồng Ngôn. “Em thích cái nào cứ lấy,“ anh lặp lại. “Lát nữa dùng nó trói em.”
Vòm trời ngả màu sẫm tối. Phòng ngủ không bật đèn, và những đợt mưa ngoài kia tuồng như vẫn gói theo những bông tuyết chưa tan.
“Anh chơi với bạn nhỏ cả ngày trời, bạn nhỏ cũng nên 'chơi' với anh một chút chứ nhỉ?” chạm lên viên ngọc trên chiếc khuyên, Yên Hồi Nam vuốt ve thuỳ tai đẫy đà của hắn.
Đồng Ngôn cúi đầu chẳng nói chẳng rằng, làm Yên Hồi Nam không rõ hắn đang như thế nào. Và ngay lúc anh định thôi, Đồng Ngôn chợt mím môi rút chiếc cà-vạt chấm sao xanh coban ra, nhét vào tay anh và cố nói sao cho thật bình tĩnh. “Vậy... cái này đi.”
Yên Hồi Nam nhướng mày, đây chính là chiếc anh mang trong lần đầu họ gặp nhau ở đêm mưa nọ, hoá ra Đồng Ngôn vẫn nhớ. Anh bèn lại gần, đặt lòng bàn tay lên động mạch cảnh của hắn.
Ngỡ anh hôn nên Đồng Ngôn cúi đầu, hướng ánh nhìn xuống. Nhưng hồi sau, Yên Hồi Nam bỗng lật mạnh hắn lại và ép vào sát cánh tủ.
Đồng Ngôn khuỵu gối trong cái xoa nắn của anh. Hắn vội vàng bảo, khi lý trí chẳng còn bao nhiêu: “Em vẫn chưa soạn hành lý cho chú...”
“Không gấp,“ anh đáp gọn lỏn. “Vẫn còn dư dả thời gian.” Yên Hồi Nam giữ hai cổ tay hắn, cà-vạt lụa lướt qua làn da trắng và quấn hai vòng trên xương cổ tay đỏ hỏn. Anh thậm chí còn thong thả buộc thành chiếc nơ con trang nhã.
Yên Hồi Nam luôn ở vị thế thống trị, với “sự đầm đìa” về ham muốn kiểm soát trong chuyện giường chiếu. Họ duy trì quan điểm nhất quán này trong suốt những lần mây mưa, còn sự bạo tàn của anh luôn được Đồng Ngôn dung chứa và đón nhận.
Đồng Ngôn được anh bế lên giường. Yên Hồi Nam sà xuống nắn cổ tay, làm hai mắt Đồng Ngôn hoen đỏ như con thú nhỏ bất lực lâm vào đường cùng, với những lần hé miệng thở gấp. Một cách thô bạo, anh mút đôi môi đỏ đầu lưỡi hồng; và không dừng lại ở đó, anh hôn lên ngực hắn cách một lớp áo ngủ satin.
Chưa đủ; đối với em, anh chưa bao giờ cảm thấy đủ. Yên Hồi Nam kéo vạt áo hắn lên, để lộ đường xăm màu biển cùng hai đỉnh đào quyến rũ.
Sao có thể buông bỏ từng vị ngọt trên món tráng miệng này, anh để lại dấu vết tình yêu trên làn da đang nóng của Đồng Ngôn.
Đôi môi ẩm ngậm đầu v*, cái lưỡi không xương xe liếm theo nhịp - sự giày vò này khiến Đồng Ngôn bứt rứt khôn nguôi. Hai tay bị trói bấu vào drap giường, bả vai co lại, hắn dang rộng đôi cánh như con bướm dâng con tim trinh nguyên cho người mình yêu.
Yên Hồi Nam vần vò dạo đầu, đoạn ngẩng lên nhìn hắn trong đôi mắt tăm tối đang cồn lên biết bao nghĩ suy. Anh cọ xát phần thân dưới của Đồng Ngôn, rồi cởi nút ra ngắm nhìn vật thể được bọc trong quần cotton, nó đã có dấu hiệu ngóc dậy. Anh đứng thẳng lên, cúi nhìn Đồng Ngôn và nhịp đầu ngón tay lên môi dưới hắn.
Đồng Ngôn thuộc nằm lòng ánh mắt này của anh. Hắn hơi hé môi, cuốn lấy ngón tay anh vào.
Yên Hồi Nam liền kéo quần lót hắn xuống, dương v*t màu hồng bật ra đón chào sự chinh phạt mới. Tuy không biết anh muốn làm gì nhưng khi cảm nhận được có luồng hơi phả vào giữa hai đùi, Đồng Ngôn lập tức lồm cồm bò dậy nhả tay anh ra: “Uncle... e-em còn chưa tắm.”
Ánh đèn ngoài cửa sổ rớt rơi, và những tinh tú nép mình trong mắt hắn. Phút này đây trông hắn chật vật mà cũng thánh thiện làm sao. Những của lễ buộc trên tế đàn phải được dâng lên Người tối cao để vui hưởng. Yên Hồi Nam cúi đầu, âu yếm hôn cặp môi gần. “Không. Em luôn thơm,“ tay nâng eo lên cao hơn, đây là một tư thế không cho phép hắn từ khước, và trong tiếng không không lặp lại của Đồng Ngôn, nụ hôn cháy bỏng của Yên Hồi Nam rơi xuống đỉnh dương v*t. Anh chơi đùa với nó một hồi, đến khi kéo ra chất dịch trong suốt và nhớp nháp. “Bé yêu à, không phải anh đã nhắc em đừng gọi uncle trên giường rồi sao?” giọng anh hung hãn và xấu xa lạ kỳ.
Đồng Ngôn ngớ ra, chưa kịp thốt gì đã há hốc mồm kinh ngạc khi thấy Yên Hồi Nam ngậm sự cương cứng của mình vào miệng. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn được ấp ôm bằng cách này, cũng là lần đầu tiên hắn chạm đến một khoái cảm khác biệt mà trước đây chưa được trải. Da đầu tê dại, thân thể như làn sóng chiều thấm vào bãi cát vàng mềm mại, gói theo các giác quan rong ruổi trong chuyến hành trình mới. Hắn sắp sửa đầu hàng chào thua rồi. Hai chân ép chặt vào nhau, bắp đùi non mịn được Yên Hồi Nam véo thành những đốm xanh tím. Hắn như biển cạn, run lên từng gợn sóng cuối cùng.
Yên Hồi Nam rủ lòng thương xót, buông tha hai đầu v* khi thấy Đồng Ngôn sắp bật khóc. Anh đưa hắn đến vùng cực cảm, ve vuốt hắn đến khi tinh dịch đầy ắp lòng bàn tay. Anh tha cho một bé đã mềm nhũn để mà hôn những giọt nước mắt trong veo ấy. “Good boy,“ anh khen.
Như con rối gỗ gầy guộc, tứ chi bị quấn trong những sợi tơ không còn là của mình, Đồng Ngôn được Yên Hồi Nam ôm vào lòng và nâng eo hông lên. Anh bôi tất thảy những gì thuộc về Đồng Ngôn vào giữa khe mông hắn, ép hắn mở hết châu thân mình nghênh đón anh. Và khoảnh khắc khi đưa ngón tay vào, Đồng Ngôn như cơn gió xuân tràn về, nằm nhoài bên vai anh thở hổn hển. Hắn luôn miệng gọi chú, làm Yên Hồi Nam ghìm không đặng lật hắn lại, cho hắn chìm thẵm trong tấm chăn mềm mụp. Yên Hồi Nam tách hai bờ mông hồng hào ra, cầm dương v*t được đeo bao cao su nhét vào nơi khiến anh hoan lạc.
Đầu gối hắn cọ vào thành giường, ưng ửng đỏ. Yên Hồi Nam bèn ôm eo hắn, đôi mắt dấy lửa tình cháy hừng hực khoá chặt hõm thắt lưng xinh đẹp. Anh đâm liên tục ba lần trước khi vùi sâu vào Đồng Ngôn, tiếng va giòn giã như những cái khẽ mông ngày nào.
Ngỡ anh lại đét, Đồng Ngôn thả hai nắm tay siết chặt mà che hờ bờ mông tội nghiệp. Hắn run giọng xin anh tha cho: “Đừng mà...”
“Hửm, sao lại đừng?” Yên Hồi Nam cởi phăng áo choàng tắm cồng kềnh. Da kề da, mồ hôi rịn ra dính vào nhau. “Chẳng phải Ngôn Ngôn thích lắm sao?” anh nhấc một tay Đồng Ngôn ra, vỗ vào mông hắn như đang lấy ví dụ, tiếng thì nghe kêu đấy nhưng chẳng đau chút nào.
“Không...” Đồng Ngôn hơi run lên.
“Đây là phần thưởng dành riêng cho bạn nhỏ nào ngoan ngoãn,“ anh trầm giọng. Và như vị thần tối thượng giáng xuống lời tiên tri, hay như ác ma ngỏ lời mê hoặc, anh thỏ thẻ. “Ngôn Ngôn có ngoan không?”
“Em ngoan mà...” Đồng Ngôn nức nở gật đầu.
“Vậy em nên gọi anh là gì đây? Gọi anh như cách em gọi ở nhà thờ ấy,“ Yên Hồi Nam ân cần nhắc nhở. Anh đứng thẳng dậy, ưỡn hông tìm vào sâu hơn.
Đồng Ngôn liếm môi, gọi: “Hồi Nam ơi...”
“Ngoan,“ anh cười khẽ. “Phải thưởng thôi.” Những cú đâm ập đến như vũ bão, dương v*t thô to đang dần lớn hơn nữa bên trong Đồng Ngôn. Yên Hồi Nam quả nói được làm được, mỗi khi tìm vào sâu, anh lại đét lên mông hắn, để rồi cuối cùng chúng ửng hồng như những rặng mây chiều chín đỏ. Anh không làm bé đau như lần trước, những cú đét mông thực sự rất nhẹ; song, âm thanh giòn tan nó mang tới vẫn khiến Đồng Ngôn ngại ngùng chết thẹn. Nhịp tim rộn ràng hối hả, gương mặt giàn giụa nước mắt, hắn vùi trong chăn gối thầm ước mây ơi, hãy cuốn theo mưa bay đi.
Mưa dường như chẳng chịu nghỉ ngơi, từ ngoài cửa quấn ràn rạt vào lòng hắn.
Yên Hồi Nam kéo hắn đến trước cửa sổ, đối mặt với một thành phố London hoa lệ.
Hai tay bị trói, Đồng Ngôn cực chẳng đã ngửa đầu tựa lên vai anh. Cần cổ thon thon bị Yên Hồi Nam nắm trong tay, những đường gân xanh hằn lên cho thấy anh cũng đang chịu giày vò không kém gì hắn. Xa xa có con tàu du lịch chạy ngang qua, đèn định vị loé sáng, rọi lên ô cửa kính tăm tối thành một mặt gương, phản chiếu đôi gò má đẫm mồ hôi của Đồng Ngôn. Và hãy nhìn kìa, nhìn kẻ bất lợi trong cuộc mây mưa này, đang ngẩng cao đầu ưỡn cổ như một con thiên nga bễ nghễ trịch thượng.
“Bé ơi, Ngôn Ngôn ơi... Em thật đẹp,“ Yên Hồi Nam si mê gọi hắn. Anh ôm rịt và kéo cằm Đồng Ngôn sang hôn, tay còn lại mân mê đôi vú nhạy cảm. Anh thả cho mình chuyển động trong hắn bằng những động tác mau mắn và hung hãn. Anh hăm he rút cạn Đồng Ngôn. Hỡi ôi, anh muốn xuyên thủng hắn và gắn kết tình yêu của họ mãi mãi!
Đồng Ngôn khuỵu xuống. Yên Hồi Nam bèn vịn chắc vai ép hắn lên cửa kính.
Đồng Ngôn đã không thấy rõ mình nữa, hơi thở của hắn đọng thành lớp sương mờ trên cửa sổ. Và khi mây tạnh mưa tan, sương tản đi, bầu trời u ám dần được phủ trong màu trắng trong suốt như pha lê, Yên Hồi Nam mới thở gấp một hơi cắn vào gáy hắn, ra toàn bộ trong hắn qua bao cao su.
London, tuyết rơi.
Đồng Ngôn ngủ vỏn vẹn được năm tiếng, đang hết dỗ rồi dụ chào tạm biệt Free. Hắn thực tình đi đứng chẳng thoải mái gì, nhưng được cái quần áo mùa đông dày cộp che đi mất những bất thường của hắn.
Đường đến sân bay, để tránh chị nhận ra mình mệt mỏi, Đồng Ngôn vừa cúi đầu chơi điện thoại vừa bâng quơ bắt chuyện với cô. Aisa đang lên án Dương Doanh trong nhóm, rằng tôi tức lắm mấy cậu biết không, chơi với tôi cho qua cái năm mới rồi khăn gói về nước; ngay cả Đồng Ngôn, người đang trên đường ra sân bay, cũng bị liên luỵ nghe những bất bình vô căn cứ.
London đón đợt tuyết đầu tiên trong năm, trộm vía tuyết rơi nhẹ nên không bị hoãn chuyến.
Đồng Ngôn tắt điện thoại, nghiêng đầu ngắm tuyết ngoài cửa sổ. Một con xe thể thao màu bạc bám đuôi phía sau, tỏ rõ sự hiện diện của mình trên gương chiếu hậu, làm Đồng Cẩn chẳng phân tâm đi nổi.
Chang thề thốt với Yên Hồi Nam sếp cứ yên tâm, Free nhất định sẽ có kỳ nghỉ lễ tuyệt vời ở nhà tôi. Đồng Ngôn dựa sát vào kính cửa, qua khe hẹp nhìn lén Yên Hồi Nam ngồi ở ghế phụ.
Hôm qua chới với đến nửa đêm, sáng ra mở mắt, hắn thấy Yên Hồi Nam còn đang lúi húi thu dọn hành lý ở phòng khách.
Hàng ghế đầu vang tiếng loạt xoạt. Yên Hồi Nam không nhìn hắn mà từ đâu đó lấy ra gói bích quy, đưa qua khe hở nhỏ chỉ hai người họ biết.
Vừa đến nơi, Văn Phong đã lật đật phóng xuống cùng Đồng Cẩn nói vài câu trước khi tạm biệt. Gia đình đã gọi sang, réo gã chạy về Quận Hồ đón lên.
Đồng Ngôn nhìn cô, mới hay chị đã đeo chiếc vòng cổ hồng ngọc.
“Chờ anh nhé, đón cha mẹ rồi anh sẽ lập tức mua vé về nước đến ngỏ lời với bác trai.” Văn Phong nắm tay Đồng Cẩn đưa lên miệng hà hơi sưởi ấm.
Đồng Cẩn hơi ngại khi ân ái trước mặt em. Cô bèn gật đầu, cười dịu dàng: “Anh lái xe cẩn thận, đừng dừng lại nhặt lá phong nữa.”
“Ừa!” Gã cười hì hì, ngố không chịu được.
Văn Phong tiễn họ đến tận cổng lên máy bay; nếu không bị Chang kéo lại, có lẽ gã đã mua vé theo cô về nước mất dạng.
Đồng Ngôn dìu chị về chỗ; và khi đang định tắt điện thoại, hắn vô tình trông thấy hình nền màn hình khoá của cô đã từ lá rơi chuyển thành hộp thư màu đỏ ở ngã tư Notting Hill.
Bắc Kinh quả thật rất lạnh, những cơn gió mùa đông luôn tàn nhẫn là thế. Nó quét qua góc phố dịu dàng và dễ dàng thổi bay những ảo mộng còn sót lại ở London.
Song rất may, họ vẫn còn những kỷ niệm để nhớ.
Sau khi xuống máy bay, Yên Hồi Nam lục tìm chiếc mũ len hình gấu trong hành lý. Đồng Ngôn tậu được nó ở chợ phiên Giáng Sinh, đôi tai gấu màu nâu được trang trí bằng những chiếc chuông vàng nhí.
“Đội vào đi, gió lớn lắm.” Yên Hồi Nam chỉnh lại cho hắn. Chuông kêu tiếng leng keng trong gió.
Không, trông trẻ con cực. Đồng Ngôn lén nhìn chị, muốn cởi ra.
Đồng Cẩn dặn dò, như đang dặn một bạn nhỏ nghịch ngợm: “Đội đi, kẻo cảm lạnh lần nữa.”
Đồng Ngôn chun mũi phồng má, trông thật giống chú gấu con.
Thi Lê gọi điện tới, bảo cơm nước đã đâu ra đó, còn chờ mấy cậu thôi.
“Mệt không em, có muốn về nhà nghỉ ngơi một lát không?” Yên Hồi Nam thấp giọng hỏi Đồng Ngôn.
Đồng Ngôn lắc đầu, đôi tai gấu giật giật: “Không sao đâu. Em cũng phải đi, đã lâu rồi em chưa gặp chị Lily.” Sau lần tụ hội trước, Đồng Ngôn lo anh bạn họ Tôn nọ lại tới gây chuyện với chị, mặc dầu địa điểm là nhà hàng của Thi Lê nhưng trước khi về nước hắn đã hứa với Văn Phong sẽ bảo vệ Đồng Cẩn thật tốt.
Chuỗi nhà hàng của Thi Lê nằm trong một trung tâm thương mại sầm uất; cô rất thích nghiên cứu các món tráng miệng, sau khi tốt nghiệp đại học đã xây dựng thương hiệu cá nhân và đặt trụ sở chính ở đây. Lâm Gia Dương cũng đến, hai vợ chồng đang đứng ngoài cửa đón họ.
“Eo ôi, chú gấu dễ thương này từ đâu đến vậy!” Thi Lê cười trêu Đồng Ngôn. Cô vẫn xinh đẹp như ngày nào, có điều đã trông hồng hào và giàu sức sống hơn. Cô không cao lắm, đành đưa tay véo má hắn thay vì xoa đầu. “Tiểu Ngôn vẫn xinh xắn như hồi nào. Đâu coi, để chị ngắm em thêm chút nữa.”
Sự nhiệt tình của cô khiến Đồng Ngôn không tiện từ chối. Hắn mím môi cười nhẹ.
Thi Lê chọc Lâm Gia Dương, bảo: “Sẽ thật tuyệt nếu con hai mình trông xinh xắn đáng yêu như Tiểu Ngôn, tốt nhất là đừng sinh ra với gương mặt than của anh.”
Một mũi tên bắn trúng hai con nhạn. Yên Hồi Nam sững người.
Đồng Cẩn chớp mắt, cười hỏi: “Cậu...”
“À, vẫn chưa. Nhưng gần đây bắt đầu 'thả' rồi,“ cô nắm tay Đồng Cẩn dẫn họ vào trong. “Cậu với chàng ta thế nào hả? Anh ta có được không vậy, sao không về nước cùng cậu?”
“Mấy ngày nữa anh ấy sẽ về,“ Đồng Cẩn nói.
“Thật à? Vậy nhất định phải dẫn tới để tôi xem sao đấy,“ Thi Lê ho khan, thầm thì bên tai Đồng Cẩn. “Nhưng có lẽ sắp tới tôi hơi bận. Cửa hàng này chuẩn bị đóng cửa, cũng dự định từ mấy năm trước rồi. Nhân dịp Gia Dương nghỉ đông, bọn tôi muốn tranh thủ một chút.”
Đồng Ngôn đi phía sau, cố tránh phải nghe những tâm sự của hai chị em khuê mật nhưng vô ích. Mùi nước hoa thân quen bao trùm hắn, ký ức là một thứ có thể được dễ dàng liên kết qua nhiều con đường khác nhau.
Đồng Ngôn cúi thấp đầu, muốn vùi mình trong khăn quàng và mũ gấu.
Yên Hồi Nam bỗng véo nhẹ cái chuông nhí trên đầu hắn. Đồng Ngôn bèn ngẩng lên nhìn anh, va phải một đôi mắt hấp háy cười.
Những khoảnh khắc mắt đưa mày lại này giống như thầm tán tỉnh nhau trước mặt bạn bè và gia đình. Đồng Ngôn lườm anh một cái rồi chạy tới ngồi cạnh chị, để lại hai gã đàn ông đóng comple cà-vạt ngồi phía bên kia bàn.
Nhà hàng của Thi Lê được thiết kế theo phong cách nữ tính, thực đơn cũng nổi tiếng với những món tráng miệng độc lạ. Để phù hợp với tiệc gia đình, cô đã đặc biệt yêu cầu nhà bếp làm một số món vốn không có trong thực đơn, đâm ra hầu như các món ngọt trên bàn đều được Đồng Ngôn xơi tái.
Những tưởng bạn nhỏ đang cố làm vui lòng mình, Thi Lê ngó nghiêng ngó dọc hắn, rồi bỗng quay sang chỉ trích Lâm Gia Dương: “Anh thấy chưa, đây mới gọi là chân thành thắm thiết, là tình cảm gia đình đích thực! Con hai mình tốt nhất phải giống Ngôn Ngôn vậy đấy, ngoan ngoãn đáng yêu!”
Lâm Gia Dương lắng tai nghe cô nói, tuy chỉ là những câu giận dỗi vu vơ nhưng anh vẫn lặp lại không sót một chữ.
Đồng Ngôn nghĩ thầm, thôi đừng, chị ạ, đừng giống em có lẽ sẽ tốt hơn, sinh ra trong một gia đình ấm áp như vậy, đứa nhỏ hẳn phải là một mặt trời bé con chứ không cần giả vờ suốt ngày như em.
Giữa tiệc, Đồng Cẩn và Thi Lê lướt điện thoại mua sắm. Đồng Ngôn cầm nĩa cúi đầu xắn bánh mousse, chân dưới gầm bàn hốt nhiên bị mũi giày cọ trúng. Hắn ngẩng đầu lên, Yên Hồi Nam đang cùng Lâm Gia Dương thảo luận tình hình trong nước, anh còn nghiêng nghiêng đầu nở nụ cười với hắn.
Đồng Ngôn cọ mũi giày vải lên đôi giày da, như muốn nói em không sao đâu.
Đang lén lút truyền tín hiệu dưới bàn thì, trước mặt Đồng Ngôn bỗng xuất hiện một chiếc điện thoại. Đồng Cẩn còn đang bảo: “Đừng cho em ấy xem!”
Thi Lê rướn người tới hỏi Đồng Ngôn: “Chị em nói màu trắng đẹp, nhưng chị thấy màu đỏ xinh hơn. Tiểu Ngôn thì sao, chị muốn nghe thử ý kiến của đàn ông bọn em.”
Đồng Ngôn lướt mắt qua, thấy Victoria's Secret thì đã muộn. Thi Lê đang bấm qua bấm lại hai bộ nội y gợi cảm, màu đỏ quyến rũ và màu trắng thanh lịch, loại vải ren xuyên thấu có điểm xuyết lông vũ... Đồng Ngôn ngượng chín mặt, ngước mắt nhìn Yên Hồi Nam cầu cứu: “Ơ thì... tr-trắng.”
Thi Lê ngẩng đầu, ngoại trừ Đồng Ngôn, còn lại hai người khác đều nhìn cô với ánh mắt khó tả. Yên Hồi Nam là rõ ràng nhất, ý đừng bắt nạt bạn nhỏ nhà tôi.
Thi Lê khó hiểu: “Làm sao cơ? Hai tên đàn ông mấy người khô khan muốn chết.”
“Sao em không đưa cho anh chọn luôn?” Lâm Gia Dương bất đắc dĩ ôm trán.
“Anh nghĩ mình có gu lắm chắc?” Thi Lê giận ngược lại. Cô quay sang nói với Đồng Cẩn, “Tôi vẫn thích màu đỏ cơ. Đặt hàng rồi nhé, cái màu trắng là quà tặng cậu!”
Một nốt trầm xao xuyến, mặt Đồng Cẩn cũng đỏ y hệt Đồng Ngôn.
Đồng Ngôn im lìm làm gấu suốt đường về, mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn cây nhìn cỏ.
Đồng Cẩn vào nhà trước, chừa lại không gian thích hợp cho đôi tình nhân tình tứ. Yên Hồi Nam cố khuấy động bầu không khí bằng cách: “Màu trắng rất hợp với Ngôn Ngôn, như bé thiên nga.”
Đồng Ngôn nghẹn họng, nhìn anh trân trối.
Yên Hồi Nam còn ra vẻ tiếc nuối dữ lắm. “Chán thật, mình không có giai đoạn trước mang thai như người ta. Nếu không Ngôn Ngôn hẳn sẽ có rất nhiều quần áo nhỏ xinh để diện rồi.”
Đồng Ngôn nói, giọng buồn buồn: “Vậy chú cứ mua đi, em mặc cũng được mà...”
Yên Hồi Nam sửng sốt, như không ngờ hắn sẽ dễ dàng đón nhận như vậy. Anh tiến tới một bước và ôm bạn nhỏ đang đắm chìm trong cảm xúc bồi hồi khi về nhà. “Mật khẩu biệt thự là 092040, em có thể đến gặp anh bất cứ lúc nào,“ anh chỉnh lại mũ gấu cho hắn. “Kể cả lúc em muốn hút thuốc.”
Đồng Ngôn có cảm giác sáu chữ số này không phải ngẫu nhiên mà có. “Mật khẩu có ý nghĩa gì vậy?”
“Sinh nhật của đôi mình cộng lại cùng với đêm mưa chúng ta gặp nhau vào tháng Chín.”
Lời tác giả:
092040,
tháng Chín gặp nhau, sinh nhật Ngôn Ngôn 1214, sinh nhật sếp Yên 0826.
/69
|