Vừa mới bước vào cửa đã có ngay một cái bóng đen nhảy chồm tới.
Hà Nghiên Luật buông sách, cởi áo khoác, ngồi xuống sô pha, trong tình trạng vẫn còn bị mèo đen vô cùng thân thiết cọ cọ đến phát ngứa, anh cười khẽ kéo cái chân mèo xuống ôm trước mặt: “… Nhớ tôi sao?”
“Ân.”Diệp Dịch Hành nỉ non, cái đầu vẫn như trước ngửi đông ngửi tây, sau đó ngẩng đầu nói: “Có mùi lạ.”
Hà Nghiên Luật một tay ôm mèo, một tay kia túm áo kéo lên ngửi ngửi: “Cái gì?”
“Trên người anh có mùi lạ, không thích,” Diệp Dịch Hành không thích nói, “Đi tắm đi.”
Hà Nghiên Luật cười cười: “Tôi ở trong trường cả ngày, trên người đương nhiên sẽ dính một số mùi lạ rồi, thằng nhóc cậu gần đây càng ngày càng xoi mói nha, ân?”
Ở trong hình dạng một con mèo quá lâu, có lẽ cũng đã lây nhiễm tập tính của loài mèo, tính độc chiếm của loài động vật này có lẽ đã từ từ thấm vào trong máu của Diệp Dịch Hành rồi. Hà Nghiên Luật, Hà Nghiên Luật và nơi này phải là của cậu.
Nhưng mà, cậu có thể đánh dấu phòng ngừa được mấy con mèo khác, lại phòng không được con người a. Nghĩ đến đây, Diệp Dịch Hành liền cảm thấy bất an.
Nói thật, Hà Nghiên Luật mấy ngày nay càng ngày càng mê người.
Lúc Diệp Dịch Hành tiếp xúc với Hà Nghiên Luật, đối phương nếu tâm tình tốt, ngữ khí sẽ mang theo ý cười. Hiện tại, anh hoàn toàn đem tâm tình của mình viết lên mặt, hơn nữa còn thông qua ánh mắt, biểu tình, ngôn ngữ thân thể, hơi thở, tựa hồ toàn thân cao thấp mỗi một tế bào đều không hề phát giác chính mình phát ra một cỗ khí tức “Tôi muốn bị đụng chạm, tôi muốn được vuốt ve…”
Cậu dám chắc anh không chỉ có một mình con mèo như cậu tình nguyện ở bên cạnh anh (= =)!
Nếu có thể, Diệp Dịch Hành tình nguyện vì Hà Nghiên Luật một tấc cũng không rời, như vậy mới có để cho hương vị của cậu dính lên toàn thân cao thấp của đối phương.
“Nhanh đi tắm.” Diệp Dịch Hành đưa đầu ủng trước ngực Hà Nghiên Luật, “Tắm xong còn muốn liếm liếm.”
Hà Nghiên Luật bất đắc dĩ, cho mèo đen một cái liếc mắt: “Thật sự là càng ngày càng không sợ ha!” Nói xong một bên đứng dậy cởi quần áo đi đến phòng tắm.
“Là do anh.” Diệp Dịch Hành ghé vào trên ghế salon hưởng thụ xem động tác tao nhã của Hà Nghiên Luật, “… Là anh làm hư tôi.” Như vậy cũng không phòng bị, thật sự được chứ? Ông đây tuy rằng bây giờ là mèo, nhưng vẫn là có loại gọi là dục vọng a!
Tuy rằng rất muốn nhảy vào tắm chung, nhưng lý trí Diệp Dịch Hành cho biết bây giờ vẫn còn chưa được!
Chỉ là nhìn đối phương thoát quần áo liền không thể bình tĩnh, một khi đã khỏa thân hoàn toàn, liền càng không thể khống chế được cảm tình như hồng thủy tràn ra. Cậu cũng không muốn trước mặt Hà Nghiên Luật trình diễn thêm một lần biến người lõa thể sốc hàng nữa!
Cậu trở mình một cái chôn đầu vào cái đùi con thỏ bông, nhắm mắt làm ngơ.
Hà Nghiên Luật y chang như con cua, mặt ngoài kiên cường lạnh lùng, nội tâm lại ôn nhu nhát gan, muốn phá vỏ nhất định phải chậm rãi hòa tan anh. Tuyệt đối không thể bức bách, không thể kinh hách, nếu không anh lại chui trở về vỏ của mình, muốn hống trở ra cũng khó.
Con người làm việc thường thường cho rằng nhất định sẽ có may mắn, lần này không được, còn có cơ hội thứ hai. Nếu có, tất chính là ân huệ trời ban cho. Trọng sinh, xuyên không, này đều là chỉ có trong phim hoặc tiểu thuyết mới phát sinh, tựa hồ mọi người đều muốn biểu đạt ý tưởng “nếu có một lần nữa tôi sẽ quý trọng”…
Nhưng mà, sự thật phần lớn là không có cơ hội thứ hai.
Có một số việc làm không thành công, nói đã cố gắng hoặc đã cố hết sức, chính là phương thức chúng ta tự an ủi chính mình.
Bạn thật sự đã cố gắng sao? Thật sự đã làm hết sức sao? Thật sự không thẹn với lương tâm sao? Nếu muốn đạt được thứ gì đó, chỉ có cái loại nguyện ước đập nồi dìm thuyền hay là cái loại được ăn cả ngã về không mới có được phân nửa phần thắng.
Nếu mọi người ngay từ đầu đã nghĩ, bất cứ chuyện gì đó chỉ có cơ hội một lần, làm không tốt sẽ không còn nữa, thứ quý trọng liền bị mất đi. Như vậy, cảm tình có lẽ sẽ giảm đi rất nhiều, bi kịch sẽ không thể vãn hồi.
Cho nên nói, nếu chỉ có một lần cơ hội, bạn có thể trả giá nhiều một chút không?
Diệp Dịch Hành cho tới bây giờ không cho phép mình suy xét bất luận cái đường lui “vãn hồi” linh tinh gì đó, cậu cũng không muốn lặp lại, cậu muốn một lần liền bắt được lấy. Cậu muốn Hà Nghiên Luật tập quen với sự hiện hữu của cậu, bắt đầu từ giọng nói, hình thành tiếp vô số phản xạ có điều kiện, hoàn toàn ỷ lại, không thể rời đi.
“Tiểu Hắc, buổi tối tôi muốn ăn thịt…” Hà Nghiên Luật mang theo khăn mặt đối mèo đen nói.
“Thịt gì a? Thịt heo, thịt bò, thịt gà?” Diệp Dịch Hành từ trên ghế salon khởi động thân mình nhảy đến trên bàn trà, hướng đến cái điện thoại có bàn phím siêu bự mấy ngày trước Hà Nghiên Luật mua cho.
“…Tất cả đều muốn ăn.” Thanh âm Hà Nghiên Luật trong phòng tắm truyền tới, “thịt kho tàu của Từ Ký, thịt bò xiên que nướng của Phiêu Hương Các, cánh gà rút xương KFC…”
“Chỉ có thể gọi một chỗ!” Mèo đen trên bàn trà phát điên nói.
Mở cửa phòng tắm, Hà Nghiên Luật thò đầu ra cười: “Vậy cậu tự quyết định đi.”
A a! Một chút cũng không có bộ dáng ba ba! Không nấu cơm còn chưa tính! Ngày hôm qua còn bắt cậu học gọi mua đồ ăn!! Diệp Dịch Hành mài móng vuốt, tùy tiện rút ra một cái trương mục thực đơn ——[ Nhà hàng yêu mèo ].
A, đây là quán gì? Một lần cũng chưa từng thử qua.
Diệp Dịch Hành híp mắt xem thông tin trên thực đơn:
[Bổn quán có các món ăn thích hợp cho người và mèo cùng ăn, hoan nghênh quý khách mang theo thú cưng nhỏ xinh tới thăm nga! Khách hàng mèo nhỏ cũng được ưu đãi 30%, hơn nữa còn tặng thêm một phần cá hồi tươi…]
…
[Đặt mua: đặt hàng từ ba mươi đồng trở lên mới vận chuyển, chọn lựa món ăn tình yêu dành cho chủ nhân và mèo, khi nhân viên giao hàng đến chỗ ngài, làm ơn đưa con mèo của ngài ra để được chiết khấu 30%!]
Diệp Dịch Hành sửa tầm mắt dời về phía thực đơn ——
Cơm cá viên chua ngọt [chủ quán đề nghị] 20 đồng
Cơm cá philê chiên với hành lá [chủ quán đề nghị] 20 đồng
Cơm cà ri với cá tuyết chiên [chủ quán đề nghị] 25 đồng
… Nấm hương chưng với cá tuyết, cá điêu chiên trứng, diêm tiêu ngư (cá chiên muối và tiêu), philê cá ướp mai tử….
Diệp Dịch Hành nuốt nước miếng, cậu muốn ăn…!
Không chút do dự vươn móng vuốt đè ống nghe điện thoại xuống, ba ba ba ba quay một chuỗi dãy số——
[Uy xin chào, đây là nhà hàng yêu mèo.] thanh âm nữ sinh thanh thúy theo điện thoại đầu kia truyền tới.
“Xin chào, xin hỏi… Quán các cô có hay không làm mấy món thịt?”
“Xin chào? Thỉnh ngài có thể lớn tiếng một chút được không?”
(=皿=)Mỗi lần gọi điện thoại đặt mua đồ đối phương cơ hồ đều nhắc tới vấn đề này. Thân là mèo đen Diệp Dịch Hành quả thật có thể nói tiếng người, nhưng âm lượng so với lúc làm người chỉ còn có một nửa! Khi cùng Hà Nghiên Luật ở một chỗ khoảng cách của cậu và anh đều rất gần, cho nên ngay từ đầu Diệp Dịch Hành không có phát hiện ra âm lượng mình có điểm nhỏ…
Diệp Dịch Hành hắng giọng một cái, ghé vào sát cái điện thoại, lớn tiếng nói: “Thỉnh hỏi chỗ các cô có làm thịt không? Thịt nấu thịt hầm thịt xào gì cũng được!”
[Có, xin hỏi trên tay ngài hiện tại đang cầm thực đơn của nhà hàng yêu mèo sao?] người bán hàng lễ phép hỏi.
“Đang cầm,” chính xác là cái chân mèo đang đè lên đi…
Diệp Dịch Hành nói, “Tôi nhìn thấy chỉ có cá thôi.”
Người bán hàng cười cười, nói: [Ngài làm ơn lật thực đơn qua mặt trái, ngài vừa rồi xem chính là thực đơn cho mèo.]
(=皿=)Hèn gì! Làm cậu vừa rồi xem đến chảy nước miếng….
Đối phương một chút đều không ngại, nhiệt tình nói: [Ngài là muốn một mình dùng cơm hay là cùng với mèo yêu ăn chung?]
Yêu… Mèo yêu…
Diệp Dịch Hành cọ cọ hai chân vào nhau, nói: “Cùng mèo yêu cùng nhau.” (= =)
[Trong đây là những món quán tôi đề cử, phiền ngài trước chọn cơm dành cho chủ nhân, rồi chọn một món ở mặt sau nga!]
Diệp Dịch Hành tại thực đơn cho chủ nhân quét một vòng, nói: “Một phần nhỏ thịt xào vừng thơm.” Sức ăn Hà Nghiên Luật không lớn, chỉ ăn một chút liền no rồi.
[OK, như vậy cơm cho mèo thì sao ạ?]
Diệp Dịch Hành liếm liếm miệng nói: “Cơm cà ri cá tuyết chiên, cá hấp nước sốt chanh…”
[Thật có lỗi, cơm cho mèo chỉ có thể chọn một phần.] người bán hàng đánh gãy lời cậu nói.
“…” Diệp Dịch Hành mị hí mắt, nói, “Nhà của chúng tôi có hai con.”
[nga~ đến lúc nhân viên chúng tôi giao hàng tới phiền ngài đưa ra hai con mèo của ngài để được giảm giá nga!] Người bán hàng vui vẻ nói.
“Được rồi, kỳ thật chỉ có một con.”
[… ]
“Một phần lớn cơm cà ri cá tuyết chiên!”
[…OK, tặng ngài thêm một đồ uống miễn phí hoặc là một phần cơm rất nhỏ, xin hỏi ngài cần…]
“Một phần cơm mini cá hấp nước sốt chanh!” Diệp Dịch Hành quyết đoán đánh nhịp.
[Được, được… Xin hỏi địa chỉ của ngài… ]
Diệp Dịch Hành báo địa chỉ, cúp điện thoại, cẩn thận nghiên cứu thực đơn, ngày mai ăn cá tuyết chưng nấm hương cùng phần mini cá điêu chiên trứng, ngày mốt ăn…
Hà Nghiên Luật tắm rửa xong vừa ra phòng tắm liền nhìn thấy gia hỏa nào đó trên ghế salon vui vẻ lăn qua lăn lại, buồn cười hỏi han: “Cậu đang làm gì đó?”
Diệp Dịch Hành nghe được thanh âm, lăn một cái phóng lên người Hà Nghiên Luật ngửi ngửi, thơm quá!
Vươn đầu lưỡi liếm liếm, cọ cổ Hà Nghiên Luật nói, “Tôi đói bụng.”
Tóc Hà Nghiên Luật còn không chưa có lau khô, bọt nước trên mặt dọc theo bên tai trượt xuống, nháy mắt bị áo choàng tắm hút đi. Anh tùy ý đặt khăn mặt lên đầu, túm lấy cái mũi mèo đen cười hỏi: “Cậu chọn cái gì rồi? Như vậy mà cũng vui vẻ sao?”
“Hắc hắc…” Diệp Dịch Hành cười cười, nói: “Chút nữa anh sẽ biết.”
Người nào đó lấy tay bắt đầu sát tóc, mặt anh bị hơi nước chưng đến giống mật dào, trong trắng lộ ra hồng hồng, khăn mặt tham lam hút bọt nước trên tóc cùng cổ, sóng mắt lưu chuyển, Hà Nghiên Luật tiếu ngâm: “Thần bí hề hề…”
Diệp Dịch Hành nhìn động tác của đối phương, chỉ là lau khô tóc thôi cũng không cần khiến người ta mất hồn như vậy a!
Cậu nhất định là đói bụng đói bụng đói bụng đến mau chết đói rồi! !
Lại qua mười phút, chuông cửa vang lên, Hà Nghiên Luật đứng dậy đi mở cửa, Diệp Dịch Hành vội kêu lên: “Mang tôi theo!”
Hà Nghiên Luật ôm lấy mèo đen: “Một khắc cũng bỏ không được sao?”
Diệp Dịch Hành nói: “Người đưa cơm muốn xem mèo.”
(= =) Tôi nói, cậu rốt cuộc là gọi đồ ăn ở đâu? Quỷ dị như vậy.
Hà Nghiên Luật bất động thanh sắc ôm chặt mèo đen, mở cửa, chỉ thấy người đưa cơm đội cái mũ lưỡi trai vẽ hình con mèo hoạt họa đứng ở cửa, trên tay mang theo túi đồ ăn, cậu ta nhìn thấy Hà Nghiên Luật ôm mèo đen, cười hỏi: “Hà tiên sinh, là mèo của anh sao?”
Hà Nghiên Luật gật gật đầu: “Ân.”
Người đưa cơm nhìn thoáng qua đơn đặt hàng, nói: “Giá gốc năm mươi bốn đồng, anh được giảm giá 30% cho nên còn lại bốn mươi ba nguyên.”
Có ưu đãi? Hà Nghiên Luật tâm còn nghi vấn hỏi nhưng cũng không nói ra.
Anh lấy ví trả tiền, lại nghe người đưa cơm cảm thán: “Mèo của anh thật đẹp a! Hoan nghênh anh đến quán của chúng tôi nga!” Đã lâu không thấy được mấy thứ phẩm vị như vậy rồi, chẳng những người xinh đẹp, mèo cũng là một dạng như vậy a, lông đen mắt xanh đeo dây cổ màu bạc! Nếu mà bọn họ thật sự tới quán, nhất định có thể kéo theo không ít khách hàng.
Hà Nghiên Luật khách khí lên tiếng trả lời.
Đóng cửa, người đưa cơm mơ hồ nghe được mèo đen trên tay người trẻ tuổi kia nói, thật đói….
Cậu lắc lắc đầu, mèo làm sao có thể có thể nói… ? Thật sự là!
“Chúng ta đi lên lầu ăn?” Hà Nghiên Luật hỏi.
Diệp Dịch Hành lung tung quơ đầu: “Đâu cũng được.”
Vừa lên lầu, Hà Nghiên Luật đem đồ ăn đặt tại bàn làm việc, mèo đen từ trên người anh nhảy xuống, đi vòng quanh cái gói to, quơ quơ cái đuôi, ánh mắt xanh biếc như tia X-quang quét tới quét lui cái túi, mùi cá trong túi phảng phất qua mũi làm đầu óc đều choáng váng.
“…. Ngửi thơm a!” Hà Nghiên Luật cười mở túi ra, “Ba hộp sao?”
Diệp Dịch Hành ngửi ngửi, vươn chân đem cái hộp vừa vừa hướng Hà Nghiên Luật đẩy tới: “Đây là của anh.”
Sau đó đem hộp lớn nhất cùng hộp nhỏ nhất cùng nhau ôm lấy, nhìn về phía Hà Nghiên Luật, nói: “Hai cái này của tôi.”
“Cậu xấu!” Hà Nghiên Luật kêu lên, “Vì cái gì tôi chỉ có một thôi a! Tôi muốn cái hộp lớn kia!”
“Anh sẽ lại ăn không hết cho coi,” Cho anh cũng lãng phí, Diệp Dịch hành dùng mông nói chuyện với Hà Nghiên Luật, “Của anh là thịt, còn tôi là cá.”
Hà Nghiên Luật có một thói quen phi thường không tốt! Mỗi lần ăn cơm cùng anh đều bị anh cướp thức ăn! Đều do anh cảm thấy thức ăn trong bát cậu ăn ngon hơn!! (=皿=)Khi dễ cậu là mèo nên ăn chậm sao! Hừ!
Hà Nghiên Luật giả bộ đáng thương nói: “Rõ ràng là tôi xuất tiền, lại chỉ được ăn ít như vậy a.”
Diệp Dịch Hành liếc anh một cái, rối rắm trong chốc lát, vạn phần không muốn đem cái hộp nhỏ đem ra, dời dời cái hộp ra ngoài một chút, nói: “Kia, này cho anh luôn.”
Hà Nghiên Luật hỏi: “Này là cái gì?”
Diệp Dịch Hành nói: “Cá hấp sốt nước chanh.”
Hà Nghiên Luật hỏi: “Cái kia là gì?”
Diệp Dịch Hành cắn răng nói: “… Cơm cà ri cá tuyết chiên.”
“Cảm thấy cái kia của cậu ăn ngon hơn…”
Diệp Dịch Hành lại liếc mắt nhìn Hà Nghiên Luật, chỉ thấy người nào đó rất chi ủy khuất thùy mi, phiết miệng.
Một người một mèo mắt to trừng đôi mắt nhỏ nhìn nhau trong chốc lát, Hà Nghiên Luật thực sự nhịn không được “phốc xuy” một tiếng cười ra, nói: “Không được, nhịn không nổi… ha ha ha ha…”Thằng nhóc kia hẳn là phải trải qua một phen nội tâm cực lực giãy dụa đi, xem biểu tình của nó thật sự là rất có ý tứ!
“Đùa tôi thì thích lắm đi!” Diệp Dịch Hành muốn nhổ cả nắm lông.
“Thích a.” Hà Nghiên Luật gật gật đầu.
(=皿=)Anh….!
Mở hộp ra, Hà Nghiên Luật như trước chuyên chọn đồ ăn của mèo đen mà ăn, còn cường ngạnh đem thịt của mình nhét vào miệng mèo đen.
“Không thể khi dễ mèo tinh.” Diệp Dịch Hành híp mắt, một bên nhai kĩ nuốt chậm, vừa nói, “Khi dễ đến quá phận liền cắn anh.”
Hà Nghiên Luật đưa tay đến miệng hắn, cười tủm tỉm nói: “Nè, cho cậu cắn.”
Diệp Dịch Hành liếc mắt nhìn đối phương một cái, bất đắc dĩ buông tha cho.
Cậu như thế nào lại bậy bạ đi thích một gia hỏa bốc đồng như vậy a!
Vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay bên miệng, Diệp Dịch Hành thấp giọng nói: “… Luyến tiếc.”
“Ha hả, ” Hà Nghiên Luật sờ sờ đầu mèo đen, nói, “Ngoan.”
…
Hai người cơm nước xong, thu thập xong đồ ăn, Hà Nghiên Luật mở máy tính, đối với mèo đen trong lòng nói: “Tiểu Hắc, nói cho cậu biết một bí mật!”
“Cái gì?” Diệp Dịch Hành nhìn Hà Nghiên Luật mở trang chủ mạng tiểu thuyết huyễn huyễn, thầm nghĩ, không phải là nói cho tôi biết anh là “Chi Ngôn” đi, làm mèo hẳn là nên ra vẻ không hiểu chứ hả.
Hà Nghiên Luật nói: “Ba ba kỳ thật rất sùng bái một người.”
Diệp Dịch Hành cả kinh, có người để sùng bái? Hà Nghiên Luật có người để sùng bái?
“Ai?” Diệp Dịch Hành cố gắng trấn định xuống hỏi.
“Bất quá…” Hà Nghiên Luật theo liên kết của trang chủ mở ra một danh sách, Diệp Dịch Hành tim đập đột nhiên gia tốc, nhìn Hà Nghiên Luật mở ra chuyên mục “Lạc Mộc Tri Thu”, cậu gần như quên luôn cả hô hấp.
Hà Nghiên Luật nói tiếp: “… Cậu ta gần đây đã biến mất.”
Chỉ thấy chủ trang chuyên mục Lạc Mộc Tri Thu nhắn trên bảng thông báo hệ thống tin tức ——
[Tác giả mạng internet Lạc Mộc Tri Thu được ưa thích bị mất tích]
*thịt kho tàu = hồng thiêu nhục:
Hà Nghiên Luật buông sách, cởi áo khoác, ngồi xuống sô pha, trong tình trạng vẫn còn bị mèo đen vô cùng thân thiết cọ cọ đến phát ngứa, anh cười khẽ kéo cái chân mèo xuống ôm trước mặt: “… Nhớ tôi sao?”
“Ân.”Diệp Dịch Hành nỉ non, cái đầu vẫn như trước ngửi đông ngửi tây, sau đó ngẩng đầu nói: “Có mùi lạ.”
Hà Nghiên Luật một tay ôm mèo, một tay kia túm áo kéo lên ngửi ngửi: “Cái gì?”
“Trên người anh có mùi lạ, không thích,” Diệp Dịch Hành không thích nói, “Đi tắm đi.”
Hà Nghiên Luật cười cười: “Tôi ở trong trường cả ngày, trên người đương nhiên sẽ dính một số mùi lạ rồi, thằng nhóc cậu gần đây càng ngày càng xoi mói nha, ân?”
Ở trong hình dạng một con mèo quá lâu, có lẽ cũng đã lây nhiễm tập tính của loài mèo, tính độc chiếm của loài động vật này có lẽ đã từ từ thấm vào trong máu của Diệp Dịch Hành rồi. Hà Nghiên Luật, Hà Nghiên Luật và nơi này phải là của cậu.
Nhưng mà, cậu có thể đánh dấu phòng ngừa được mấy con mèo khác, lại phòng không được con người a. Nghĩ đến đây, Diệp Dịch Hành liền cảm thấy bất an.
Nói thật, Hà Nghiên Luật mấy ngày nay càng ngày càng mê người.
Lúc Diệp Dịch Hành tiếp xúc với Hà Nghiên Luật, đối phương nếu tâm tình tốt, ngữ khí sẽ mang theo ý cười. Hiện tại, anh hoàn toàn đem tâm tình của mình viết lên mặt, hơn nữa còn thông qua ánh mắt, biểu tình, ngôn ngữ thân thể, hơi thở, tựa hồ toàn thân cao thấp mỗi một tế bào đều không hề phát giác chính mình phát ra một cỗ khí tức “Tôi muốn bị đụng chạm, tôi muốn được vuốt ve…”
Cậu dám chắc anh không chỉ có một mình con mèo như cậu tình nguyện ở bên cạnh anh (= =)!
Nếu có thể, Diệp Dịch Hành tình nguyện vì Hà Nghiên Luật một tấc cũng không rời, như vậy mới có để cho hương vị của cậu dính lên toàn thân cao thấp của đối phương.
“Nhanh đi tắm.” Diệp Dịch Hành đưa đầu ủng trước ngực Hà Nghiên Luật, “Tắm xong còn muốn liếm liếm.”
Hà Nghiên Luật bất đắc dĩ, cho mèo đen một cái liếc mắt: “Thật sự là càng ngày càng không sợ ha!” Nói xong một bên đứng dậy cởi quần áo đi đến phòng tắm.
“Là do anh.” Diệp Dịch Hành ghé vào trên ghế salon hưởng thụ xem động tác tao nhã của Hà Nghiên Luật, “… Là anh làm hư tôi.” Như vậy cũng không phòng bị, thật sự được chứ? Ông đây tuy rằng bây giờ là mèo, nhưng vẫn là có loại gọi là dục vọng a!
Tuy rằng rất muốn nhảy vào tắm chung, nhưng lý trí Diệp Dịch Hành cho biết bây giờ vẫn còn chưa được!
Chỉ là nhìn đối phương thoát quần áo liền không thể bình tĩnh, một khi đã khỏa thân hoàn toàn, liền càng không thể khống chế được cảm tình như hồng thủy tràn ra. Cậu cũng không muốn trước mặt Hà Nghiên Luật trình diễn thêm một lần biến người lõa thể sốc hàng nữa!
Cậu trở mình một cái chôn đầu vào cái đùi con thỏ bông, nhắm mắt làm ngơ.
Hà Nghiên Luật y chang như con cua, mặt ngoài kiên cường lạnh lùng, nội tâm lại ôn nhu nhát gan, muốn phá vỏ nhất định phải chậm rãi hòa tan anh. Tuyệt đối không thể bức bách, không thể kinh hách, nếu không anh lại chui trở về vỏ của mình, muốn hống trở ra cũng khó.
Con người làm việc thường thường cho rằng nhất định sẽ có may mắn, lần này không được, còn có cơ hội thứ hai. Nếu có, tất chính là ân huệ trời ban cho. Trọng sinh, xuyên không, này đều là chỉ có trong phim hoặc tiểu thuyết mới phát sinh, tựa hồ mọi người đều muốn biểu đạt ý tưởng “nếu có một lần nữa tôi sẽ quý trọng”…
Nhưng mà, sự thật phần lớn là không có cơ hội thứ hai.
Có một số việc làm không thành công, nói đã cố gắng hoặc đã cố hết sức, chính là phương thức chúng ta tự an ủi chính mình.
Bạn thật sự đã cố gắng sao? Thật sự đã làm hết sức sao? Thật sự không thẹn với lương tâm sao? Nếu muốn đạt được thứ gì đó, chỉ có cái loại nguyện ước đập nồi dìm thuyền hay là cái loại được ăn cả ngã về không mới có được phân nửa phần thắng.
Nếu mọi người ngay từ đầu đã nghĩ, bất cứ chuyện gì đó chỉ có cơ hội một lần, làm không tốt sẽ không còn nữa, thứ quý trọng liền bị mất đi. Như vậy, cảm tình có lẽ sẽ giảm đi rất nhiều, bi kịch sẽ không thể vãn hồi.
Cho nên nói, nếu chỉ có một lần cơ hội, bạn có thể trả giá nhiều một chút không?
Diệp Dịch Hành cho tới bây giờ không cho phép mình suy xét bất luận cái đường lui “vãn hồi” linh tinh gì đó, cậu cũng không muốn lặp lại, cậu muốn một lần liền bắt được lấy. Cậu muốn Hà Nghiên Luật tập quen với sự hiện hữu của cậu, bắt đầu từ giọng nói, hình thành tiếp vô số phản xạ có điều kiện, hoàn toàn ỷ lại, không thể rời đi.
“Tiểu Hắc, buổi tối tôi muốn ăn thịt…” Hà Nghiên Luật mang theo khăn mặt đối mèo đen nói.
“Thịt gì a? Thịt heo, thịt bò, thịt gà?” Diệp Dịch Hành từ trên ghế salon khởi động thân mình nhảy đến trên bàn trà, hướng đến cái điện thoại có bàn phím siêu bự mấy ngày trước Hà Nghiên Luật mua cho.
“…Tất cả đều muốn ăn.” Thanh âm Hà Nghiên Luật trong phòng tắm truyền tới, “thịt kho tàu của Từ Ký, thịt bò xiên que nướng của Phiêu Hương Các, cánh gà rút xương KFC…”
“Chỉ có thể gọi một chỗ!” Mèo đen trên bàn trà phát điên nói.
Mở cửa phòng tắm, Hà Nghiên Luật thò đầu ra cười: “Vậy cậu tự quyết định đi.”
A a! Một chút cũng không có bộ dáng ba ba! Không nấu cơm còn chưa tính! Ngày hôm qua còn bắt cậu học gọi mua đồ ăn!! Diệp Dịch Hành mài móng vuốt, tùy tiện rút ra một cái trương mục thực đơn ——[ Nhà hàng yêu mèo ].
A, đây là quán gì? Một lần cũng chưa từng thử qua.
Diệp Dịch Hành híp mắt xem thông tin trên thực đơn:
[Bổn quán có các món ăn thích hợp cho người và mèo cùng ăn, hoan nghênh quý khách mang theo thú cưng nhỏ xinh tới thăm nga! Khách hàng mèo nhỏ cũng được ưu đãi 30%, hơn nữa còn tặng thêm một phần cá hồi tươi…]
…
[Đặt mua: đặt hàng từ ba mươi đồng trở lên mới vận chuyển, chọn lựa món ăn tình yêu dành cho chủ nhân và mèo, khi nhân viên giao hàng đến chỗ ngài, làm ơn đưa con mèo của ngài ra để được chiết khấu 30%!]
Diệp Dịch Hành sửa tầm mắt dời về phía thực đơn ——
Cơm cá viên chua ngọt [chủ quán đề nghị] 20 đồng
Cơm cá philê chiên với hành lá [chủ quán đề nghị] 20 đồng
Cơm cà ri với cá tuyết chiên [chủ quán đề nghị] 25 đồng
… Nấm hương chưng với cá tuyết, cá điêu chiên trứng, diêm tiêu ngư (cá chiên muối và tiêu), philê cá ướp mai tử….
Diệp Dịch Hành nuốt nước miếng, cậu muốn ăn…!
Không chút do dự vươn móng vuốt đè ống nghe điện thoại xuống, ba ba ba ba quay một chuỗi dãy số——
[Uy xin chào, đây là nhà hàng yêu mèo.] thanh âm nữ sinh thanh thúy theo điện thoại đầu kia truyền tới.
“Xin chào, xin hỏi… Quán các cô có hay không làm mấy món thịt?”
“Xin chào? Thỉnh ngài có thể lớn tiếng một chút được không?”
(=皿=)Mỗi lần gọi điện thoại đặt mua đồ đối phương cơ hồ đều nhắc tới vấn đề này. Thân là mèo đen Diệp Dịch Hành quả thật có thể nói tiếng người, nhưng âm lượng so với lúc làm người chỉ còn có một nửa! Khi cùng Hà Nghiên Luật ở một chỗ khoảng cách của cậu và anh đều rất gần, cho nên ngay từ đầu Diệp Dịch Hành không có phát hiện ra âm lượng mình có điểm nhỏ…
Diệp Dịch Hành hắng giọng một cái, ghé vào sát cái điện thoại, lớn tiếng nói: “Thỉnh hỏi chỗ các cô có làm thịt không? Thịt nấu thịt hầm thịt xào gì cũng được!”
[Có, xin hỏi trên tay ngài hiện tại đang cầm thực đơn của nhà hàng yêu mèo sao?] người bán hàng lễ phép hỏi.
“Đang cầm,” chính xác là cái chân mèo đang đè lên đi…
Diệp Dịch Hành nói, “Tôi nhìn thấy chỉ có cá thôi.”
Người bán hàng cười cười, nói: [Ngài làm ơn lật thực đơn qua mặt trái, ngài vừa rồi xem chính là thực đơn cho mèo.]
(=皿=)Hèn gì! Làm cậu vừa rồi xem đến chảy nước miếng….
Đối phương một chút đều không ngại, nhiệt tình nói: [Ngài là muốn một mình dùng cơm hay là cùng với mèo yêu ăn chung?]
Yêu… Mèo yêu…
Diệp Dịch Hành cọ cọ hai chân vào nhau, nói: “Cùng mèo yêu cùng nhau.” (= =)
[Trong đây là những món quán tôi đề cử, phiền ngài trước chọn cơm dành cho chủ nhân, rồi chọn một món ở mặt sau nga!]
Diệp Dịch Hành tại thực đơn cho chủ nhân quét một vòng, nói: “Một phần nhỏ thịt xào vừng thơm.” Sức ăn Hà Nghiên Luật không lớn, chỉ ăn một chút liền no rồi.
[OK, như vậy cơm cho mèo thì sao ạ?]
Diệp Dịch Hành liếm liếm miệng nói: “Cơm cà ri cá tuyết chiên, cá hấp nước sốt chanh…”
[Thật có lỗi, cơm cho mèo chỉ có thể chọn một phần.] người bán hàng đánh gãy lời cậu nói.
“…” Diệp Dịch Hành mị hí mắt, nói, “Nhà của chúng tôi có hai con.”
[nga~ đến lúc nhân viên chúng tôi giao hàng tới phiền ngài đưa ra hai con mèo của ngài để được giảm giá nga!] Người bán hàng vui vẻ nói.
“Được rồi, kỳ thật chỉ có một con.”
[… ]
“Một phần lớn cơm cà ri cá tuyết chiên!”
[…OK, tặng ngài thêm một đồ uống miễn phí hoặc là một phần cơm rất nhỏ, xin hỏi ngài cần…]
“Một phần cơm mini cá hấp nước sốt chanh!” Diệp Dịch Hành quyết đoán đánh nhịp.
[Được, được… Xin hỏi địa chỉ của ngài… ]
Diệp Dịch Hành báo địa chỉ, cúp điện thoại, cẩn thận nghiên cứu thực đơn, ngày mai ăn cá tuyết chưng nấm hương cùng phần mini cá điêu chiên trứng, ngày mốt ăn…
Hà Nghiên Luật tắm rửa xong vừa ra phòng tắm liền nhìn thấy gia hỏa nào đó trên ghế salon vui vẻ lăn qua lăn lại, buồn cười hỏi han: “Cậu đang làm gì đó?”
Diệp Dịch Hành nghe được thanh âm, lăn một cái phóng lên người Hà Nghiên Luật ngửi ngửi, thơm quá!
Vươn đầu lưỡi liếm liếm, cọ cổ Hà Nghiên Luật nói, “Tôi đói bụng.”
Tóc Hà Nghiên Luật còn không chưa có lau khô, bọt nước trên mặt dọc theo bên tai trượt xuống, nháy mắt bị áo choàng tắm hút đi. Anh tùy ý đặt khăn mặt lên đầu, túm lấy cái mũi mèo đen cười hỏi: “Cậu chọn cái gì rồi? Như vậy mà cũng vui vẻ sao?”
“Hắc hắc…” Diệp Dịch Hành cười cười, nói: “Chút nữa anh sẽ biết.”
Người nào đó lấy tay bắt đầu sát tóc, mặt anh bị hơi nước chưng đến giống mật dào, trong trắng lộ ra hồng hồng, khăn mặt tham lam hút bọt nước trên tóc cùng cổ, sóng mắt lưu chuyển, Hà Nghiên Luật tiếu ngâm: “Thần bí hề hề…”
Diệp Dịch Hành nhìn động tác của đối phương, chỉ là lau khô tóc thôi cũng không cần khiến người ta mất hồn như vậy a!
Cậu nhất định là đói bụng đói bụng đói bụng đến mau chết đói rồi! !
Lại qua mười phút, chuông cửa vang lên, Hà Nghiên Luật đứng dậy đi mở cửa, Diệp Dịch Hành vội kêu lên: “Mang tôi theo!”
Hà Nghiên Luật ôm lấy mèo đen: “Một khắc cũng bỏ không được sao?”
Diệp Dịch Hành nói: “Người đưa cơm muốn xem mèo.”
(= =) Tôi nói, cậu rốt cuộc là gọi đồ ăn ở đâu? Quỷ dị như vậy.
Hà Nghiên Luật bất động thanh sắc ôm chặt mèo đen, mở cửa, chỉ thấy người đưa cơm đội cái mũ lưỡi trai vẽ hình con mèo hoạt họa đứng ở cửa, trên tay mang theo túi đồ ăn, cậu ta nhìn thấy Hà Nghiên Luật ôm mèo đen, cười hỏi: “Hà tiên sinh, là mèo của anh sao?”
Hà Nghiên Luật gật gật đầu: “Ân.”
Người đưa cơm nhìn thoáng qua đơn đặt hàng, nói: “Giá gốc năm mươi bốn đồng, anh được giảm giá 30% cho nên còn lại bốn mươi ba nguyên.”
Có ưu đãi? Hà Nghiên Luật tâm còn nghi vấn hỏi nhưng cũng không nói ra.
Anh lấy ví trả tiền, lại nghe người đưa cơm cảm thán: “Mèo của anh thật đẹp a! Hoan nghênh anh đến quán của chúng tôi nga!” Đã lâu không thấy được mấy thứ phẩm vị như vậy rồi, chẳng những người xinh đẹp, mèo cũng là một dạng như vậy a, lông đen mắt xanh đeo dây cổ màu bạc! Nếu mà bọn họ thật sự tới quán, nhất định có thể kéo theo không ít khách hàng.
Hà Nghiên Luật khách khí lên tiếng trả lời.
Đóng cửa, người đưa cơm mơ hồ nghe được mèo đen trên tay người trẻ tuổi kia nói, thật đói….
Cậu lắc lắc đầu, mèo làm sao có thể có thể nói… ? Thật sự là!
“Chúng ta đi lên lầu ăn?” Hà Nghiên Luật hỏi.
Diệp Dịch Hành lung tung quơ đầu: “Đâu cũng được.”
Vừa lên lầu, Hà Nghiên Luật đem đồ ăn đặt tại bàn làm việc, mèo đen từ trên người anh nhảy xuống, đi vòng quanh cái gói to, quơ quơ cái đuôi, ánh mắt xanh biếc như tia X-quang quét tới quét lui cái túi, mùi cá trong túi phảng phất qua mũi làm đầu óc đều choáng váng.
“…. Ngửi thơm a!” Hà Nghiên Luật cười mở túi ra, “Ba hộp sao?”
Diệp Dịch Hành ngửi ngửi, vươn chân đem cái hộp vừa vừa hướng Hà Nghiên Luật đẩy tới: “Đây là của anh.”
Sau đó đem hộp lớn nhất cùng hộp nhỏ nhất cùng nhau ôm lấy, nhìn về phía Hà Nghiên Luật, nói: “Hai cái này của tôi.”
“Cậu xấu!” Hà Nghiên Luật kêu lên, “Vì cái gì tôi chỉ có một thôi a! Tôi muốn cái hộp lớn kia!”
“Anh sẽ lại ăn không hết cho coi,” Cho anh cũng lãng phí, Diệp Dịch hành dùng mông nói chuyện với Hà Nghiên Luật, “Của anh là thịt, còn tôi là cá.”
Hà Nghiên Luật có một thói quen phi thường không tốt! Mỗi lần ăn cơm cùng anh đều bị anh cướp thức ăn! Đều do anh cảm thấy thức ăn trong bát cậu ăn ngon hơn!! (=皿=)Khi dễ cậu là mèo nên ăn chậm sao! Hừ!
Hà Nghiên Luật giả bộ đáng thương nói: “Rõ ràng là tôi xuất tiền, lại chỉ được ăn ít như vậy a.”
Diệp Dịch Hành liếc anh một cái, rối rắm trong chốc lát, vạn phần không muốn đem cái hộp nhỏ đem ra, dời dời cái hộp ra ngoài một chút, nói: “Kia, này cho anh luôn.”
Hà Nghiên Luật hỏi: “Này là cái gì?”
Diệp Dịch Hành nói: “Cá hấp sốt nước chanh.”
Hà Nghiên Luật hỏi: “Cái kia là gì?”
Diệp Dịch Hành cắn răng nói: “… Cơm cà ri cá tuyết chiên.”
“Cảm thấy cái kia của cậu ăn ngon hơn…”
Diệp Dịch Hành lại liếc mắt nhìn Hà Nghiên Luật, chỉ thấy người nào đó rất chi ủy khuất thùy mi, phiết miệng.
Một người một mèo mắt to trừng đôi mắt nhỏ nhìn nhau trong chốc lát, Hà Nghiên Luật thực sự nhịn không được “phốc xuy” một tiếng cười ra, nói: “Không được, nhịn không nổi… ha ha ha ha…”Thằng nhóc kia hẳn là phải trải qua một phen nội tâm cực lực giãy dụa đi, xem biểu tình của nó thật sự là rất có ý tứ!
“Đùa tôi thì thích lắm đi!” Diệp Dịch Hành muốn nhổ cả nắm lông.
“Thích a.” Hà Nghiên Luật gật gật đầu.
(=皿=)Anh….!
Mở hộp ra, Hà Nghiên Luật như trước chuyên chọn đồ ăn của mèo đen mà ăn, còn cường ngạnh đem thịt của mình nhét vào miệng mèo đen.
“Không thể khi dễ mèo tinh.” Diệp Dịch Hành híp mắt, một bên nhai kĩ nuốt chậm, vừa nói, “Khi dễ đến quá phận liền cắn anh.”
Hà Nghiên Luật đưa tay đến miệng hắn, cười tủm tỉm nói: “Nè, cho cậu cắn.”
Diệp Dịch Hành liếc mắt nhìn đối phương một cái, bất đắc dĩ buông tha cho.
Cậu như thế nào lại bậy bạ đi thích một gia hỏa bốc đồng như vậy a!
Vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay bên miệng, Diệp Dịch Hành thấp giọng nói: “… Luyến tiếc.”
“Ha hả, ” Hà Nghiên Luật sờ sờ đầu mèo đen, nói, “Ngoan.”
…
Hai người cơm nước xong, thu thập xong đồ ăn, Hà Nghiên Luật mở máy tính, đối với mèo đen trong lòng nói: “Tiểu Hắc, nói cho cậu biết một bí mật!”
“Cái gì?” Diệp Dịch Hành nhìn Hà Nghiên Luật mở trang chủ mạng tiểu thuyết huyễn huyễn, thầm nghĩ, không phải là nói cho tôi biết anh là “Chi Ngôn” đi, làm mèo hẳn là nên ra vẻ không hiểu chứ hả.
Hà Nghiên Luật nói: “Ba ba kỳ thật rất sùng bái một người.”
Diệp Dịch Hành cả kinh, có người để sùng bái? Hà Nghiên Luật có người để sùng bái?
“Ai?” Diệp Dịch Hành cố gắng trấn định xuống hỏi.
“Bất quá…” Hà Nghiên Luật theo liên kết của trang chủ mở ra một danh sách, Diệp Dịch Hành tim đập đột nhiên gia tốc, nhìn Hà Nghiên Luật mở ra chuyên mục “Lạc Mộc Tri Thu”, cậu gần như quên luôn cả hô hấp.
Hà Nghiên Luật nói tiếp: “… Cậu ta gần đây đã biến mất.”
Chỉ thấy chủ trang chuyên mục Lạc Mộc Tri Thu nhắn trên bảng thông báo hệ thống tin tức ——
[Tác giả mạng internet Lạc Mộc Tri Thu được ưa thích bị mất tích]
*thịt kho tàu = hồng thiêu nhục:
/58
|