16
“Nàng buông tay, nhanh chóng cút xuống cho ta.”
Bùi Tri Hành bị ta đè trên giường, hai tay hắn giữ chặt vạt áo, gương mặt đỏ bừng như tôm hấp, giọng nói dần trở nên sốt ruột.
Ta tặc lưỡi cảm thán, ngắm nhìn vẻ bối rối của hắn: “Công tử là nam tử hán, để ta nhìn một chút có mất mát gì đâu, đừng có nhỏ mọn thế chứ. Ta đảm bảo chỉ nhìn một chút thôi.”
Hắn không chịu thỏa hiệp, gắt gỏng ra lệnh: “Ta đếm đến ba, không cút thì đừng trách ta không khách khí.”
“Một, hai, ...”
Ta kiên nhẫn giải thích: “Yên tâm, ta thật sự chỉ nhìn một chút, không chiếm lợi của công tử đâu.”
Đúng lúc ấy, rèm bị bất ngờ vén lên, ta và hắn lập tức đều sững người.
Ta vừa tháo xong đai áo của hắn, để lộ nửa bờ n.g.ự.c săn chắc, quả thực là một cảnh tượng dễ gây hiểu lầm.
Ánh mắt kinh ngạc của Thôi Yên và Bùi Tri Lăng cho thấy rõ ràng họ đã hiểu lầm.
Bùi Tri Lăng thậm chí theo bản năng quay đi, dùng tay che mắt Thôi Yên.
Qua đôi tay dài thanh mảnh, ánh mắt trong trẻo của Thôi Yên tràn ngập sự tò mò và hiếu kỳ.
Chắc chắn họ nghĩ rằng ta đói khát đến mức lao vào cưỡng ép một người bệnh bị thương ở chân.
Đúng là oan quá trời ơi!
“Không phải như các người nghĩ đâu, đều là hiểu lầm cả.”
Hai chúng ta cùng nói đồng thanh, rồi nhìn nhau.
Hắn gầm lên: “Nàng im miệng.”
Nói xong, hắn đẩy ta ra một cách khó chịu, ngồi dậy nhanh chóng thắt lại đai áo.
Ta nhún vai: “Được thôi, vậy công tử giải thích đi.”
Bùi Tri Hành suy ngẫm trong chốc lát, ánh mắt ánh lên vẻ không có ý tốt, rồi chậm rãi nói: “Không liên quan gì đến ta. Chân ta bị thương, chính là người bị ép buộc ở đây, tất cả đều do nàng ta chủ động.”
Ta không tin vào tai mình: “?”
Cái gì gọi là ngươi là người bị ép buộc?
Dù đó là sự thật, nhưng rất dễ làm người ta hiểu lầm chứ!
Không phải nói là giải thích sao?
Lại còn chân bị thương?
Ta thấy ngươi rõ ràng rất khỏe mạnh.
Ta cố gắng cứu vãn tình hình và danh dự: “Đúng, quả là ta ra tay trước, nhưng đây là hiểu lầm, không phải như các người nghĩ đâu.”
Ánh mắt nghi hoặc của họ lướt qua chúng ta, rõ ràng là chẳng tin lời giải thích của ta.
Hỏng rồi.
Giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng rửa sạch nổi.
Bùi Tri Lăng cười khẽ, đúng lúc ấy nói: “A Hành, nếu đệ thật lòng thích Sở tiểu thư, đợi về phủ ta sẽ thưa với phụ thân, rồi chọn ngày đến cầu thân.”
“Không cần đâu.”
Ta và Bùi Tri Hành đồng thanh từ chối.
Hắn lườm ta một cái, sau đó quay đầu hừ lạnh với Bùi Tri Lăng: “Lo cho huynh đi, chuyện của ta không cần huynh bận tâm.”
Nói xong, hắn đứng dậy đi ra khỏi lều, không quên giả vờ khập khiễng.
Ra khỏi lều, đến khi ngồi lên xe ngựa của Thôi phủ, ta vẫn còn tiếc nuối vì không thể vạch áo hắn ra xem, lại còn để hắn nhân cơ hội giành lại miếng ngọc bội.
Thôi Yên cũng tiếc nuối, tiếc vì đến không đúng lúc. Lẽ ra hai người họ định đến báo tin chiến thắng của trận mã cầu, ai ngờ lại gặp chuyện này.
Ta ngao ngán ôm đầu, cố gắng giải thích: “A Yên, thật sự không phải như tiểu thư nghĩ đâu, ta chỉ muốn xác nhận một chuyện thôi.”
Nghe xong, gương mặt thanh tú không trang điểm của Thôi Yên đỏ bừng, nụ cười bên khóe miệng càng sâu hơn.
Rõ ràng, lời giải thích của ta chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Nàng lại càng nghĩ lệch lạc hơn.
Nàng vỗ nhẹ tay ta, an ủi: “Cô nương, không cần phải giải thích, cũng không có gì phải ngại. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, trước khi thành thân thì tìm hiểu khả năng của phu quân tương lai cũng là chuyện bình thường thôi. Chỉ là ta không ngờ, cô nương thật chủ động, nhanh chóng nắm bắt được Bùi Nhị Lang như vậy.”
Tìm hiểu khả năng của phu quân tương lai?
Đến lượt ta sững sờ, không khỏi ho khan liên tục.
Lời này từ miệng nàng nói ra nghe có vẻ... không bình thường.
Không đúng, là rất không bình thường.
Giữa chừng đường đi, xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài vọng vào giọng của Hàn Ấp.
Hắn dẫn theo vài tiểu đồng chặn xe ngựa của Thôi gia, đòi ta trả lại ngọc bội.
Không thể trả thù Bùi Tri Hành, tự nhiên hắn trút giận lên ta.
Ta định bước xuống xe, nhưng Thôi Yên kéo tay lại: “Yên tâm, hắn không dám làm gì đâu.”
Nàng nâng cao giọng, giọng điệu thường ngày dịu dàng nay đã lạnh lùng hơn: “Hàn tiểu công tử nói thị nữ của ta cướp ngọc bội của ngươi, có phải ngươi nghĩ Thôi gia không có nổi một miếng ngọc ra hồn không? Người của Thôi gia cần phải cướp ngọc của ngươi ư? Ngươi còn dẫn người chặn xe ngựa của ta, chẳng lẽ định lục soát xe? Ta là một nữ tử chưa gả, nếu vì chuyện này mà hỏng thanh danh, Hàn gia các ngươi gánh nổi không?”
Bên ngoài tiếng ồn ào dần lắng xuống, cuối cùng Hàn Ấp không dám lục soát xe ngựa.
Nếu không có Thôi Yên che chở, hắn đương nhiên dám tìm ta gây sự.
Nhưng giờ đây Thôi Yên đã quyết ý bảo vệ ta, hắn không dám đối địch với Thôi gia, đành thả chúng ta đi.
Nhân cơ hội, ta kể lại việc Hàn Ấp bị đánh cho nàng nghe.
Thôi Yên không nhịn được cười: “Đúng là phong cách của Bùi Nhị Lang. Có đại phu làm chứng là bị thương chân trước, lại có ngọc bội trong tay ngươi làm bằng chứng sau.”
“Không có nhân chứng vật chứng, dù Hàn Ấp có muốn kiện lên quan phủ cũng chẳng được, đành nuốt hận mà thôi.”
“Nàng buông tay, nhanh chóng cút xuống cho ta.”
Bùi Tri Hành bị ta đè trên giường, hai tay hắn giữ chặt vạt áo, gương mặt đỏ bừng như tôm hấp, giọng nói dần trở nên sốt ruột.
Ta tặc lưỡi cảm thán, ngắm nhìn vẻ bối rối của hắn: “Công tử là nam tử hán, để ta nhìn một chút có mất mát gì đâu, đừng có nhỏ mọn thế chứ. Ta đảm bảo chỉ nhìn một chút thôi.”
Hắn không chịu thỏa hiệp, gắt gỏng ra lệnh: “Ta đếm đến ba, không cút thì đừng trách ta không khách khí.”
“Một, hai, ...”
Ta kiên nhẫn giải thích: “Yên tâm, ta thật sự chỉ nhìn một chút, không chiếm lợi của công tử đâu.”
Đúng lúc ấy, rèm bị bất ngờ vén lên, ta và hắn lập tức đều sững người.
Ta vừa tháo xong đai áo của hắn, để lộ nửa bờ n.g.ự.c săn chắc, quả thực là một cảnh tượng dễ gây hiểu lầm.
Ánh mắt kinh ngạc của Thôi Yên và Bùi Tri Lăng cho thấy rõ ràng họ đã hiểu lầm.
Bùi Tri Lăng thậm chí theo bản năng quay đi, dùng tay che mắt Thôi Yên.
Qua đôi tay dài thanh mảnh, ánh mắt trong trẻo của Thôi Yên tràn ngập sự tò mò và hiếu kỳ.
Chắc chắn họ nghĩ rằng ta đói khát đến mức lao vào cưỡng ép một người bệnh bị thương ở chân.
Đúng là oan quá trời ơi!
“Không phải như các người nghĩ đâu, đều là hiểu lầm cả.”
Hai chúng ta cùng nói đồng thanh, rồi nhìn nhau.
Hắn gầm lên: “Nàng im miệng.”
Nói xong, hắn đẩy ta ra một cách khó chịu, ngồi dậy nhanh chóng thắt lại đai áo.
Ta nhún vai: “Được thôi, vậy công tử giải thích đi.”
Bùi Tri Hành suy ngẫm trong chốc lát, ánh mắt ánh lên vẻ không có ý tốt, rồi chậm rãi nói: “Không liên quan gì đến ta. Chân ta bị thương, chính là người bị ép buộc ở đây, tất cả đều do nàng ta chủ động.”
Ta không tin vào tai mình: “?”
Cái gì gọi là ngươi là người bị ép buộc?
Dù đó là sự thật, nhưng rất dễ làm người ta hiểu lầm chứ!
Không phải nói là giải thích sao?
Lại còn chân bị thương?
Ta thấy ngươi rõ ràng rất khỏe mạnh.
Ta cố gắng cứu vãn tình hình và danh dự: “Đúng, quả là ta ra tay trước, nhưng đây là hiểu lầm, không phải như các người nghĩ đâu.”
Ánh mắt nghi hoặc của họ lướt qua chúng ta, rõ ràng là chẳng tin lời giải thích của ta.
Hỏng rồi.
Giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng rửa sạch nổi.
Bùi Tri Lăng cười khẽ, đúng lúc ấy nói: “A Hành, nếu đệ thật lòng thích Sở tiểu thư, đợi về phủ ta sẽ thưa với phụ thân, rồi chọn ngày đến cầu thân.”
“Không cần đâu.”
Ta và Bùi Tri Hành đồng thanh từ chối.
Hắn lườm ta một cái, sau đó quay đầu hừ lạnh với Bùi Tri Lăng: “Lo cho huynh đi, chuyện của ta không cần huynh bận tâm.”
Nói xong, hắn đứng dậy đi ra khỏi lều, không quên giả vờ khập khiễng.
Ra khỏi lều, đến khi ngồi lên xe ngựa của Thôi phủ, ta vẫn còn tiếc nuối vì không thể vạch áo hắn ra xem, lại còn để hắn nhân cơ hội giành lại miếng ngọc bội.
Thôi Yên cũng tiếc nuối, tiếc vì đến không đúng lúc. Lẽ ra hai người họ định đến báo tin chiến thắng của trận mã cầu, ai ngờ lại gặp chuyện này.
Ta ngao ngán ôm đầu, cố gắng giải thích: “A Yên, thật sự không phải như tiểu thư nghĩ đâu, ta chỉ muốn xác nhận một chuyện thôi.”
Nghe xong, gương mặt thanh tú không trang điểm của Thôi Yên đỏ bừng, nụ cười bên khóe miệng càng sâu hơn.
Rõ ràng, lời giải thích của ta chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Nàng lại càng nghĩ lệch lạc hơn.
Nàng vỗ nhẹ tay ta, an ủi: “Cô nương, không cần phải giải thích, cũng không có gì phải ngại. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, trước khi thành thân thì tìm hiểu khả năng của phu quân tương lai cũng là chuyện bình thường thôi. Chỉ là ta không ngờ, cô nương thật chủ động, nhanh chóng nắm bắt được Bùi Nhị Lang như vậy.”
Tìm hiểu khả năng của phu quân tương lai?
Đến lượt ta sững sờ, không khỏi ho khan liên tục.
Lời này từ miệng nàng nói ra nghe có vẻ... không bình thường.
Không đúng, là rất không bình thường.
Giữa chừng đường đi, xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài vọng vào giọng của Hàn Ấp.
Hắn dẫn theo vài tiểu đồng chặn xe ngựa của Thôi gia, đòi ta trả lại ngọc bội.
Không thể trả thù Bùi Tri Hành, tự nhiên hắn trút giận lên ta.
Ta định bước xuống xe, nhưng Thôi Yên kéo tay lại: “Yên tâm, hắn không dám làm gì đâu.”
Nàng nâng cao giọng, giọng điệu thường ngày dịu dàng nay đã lạnh lùng hơn: “Hàn tiểu công tử nói thị nữ của ta cướp ngọc bội của ngươi, có phải ngươi nghĩ Thôi gia không có nổi một miếng ngọc ra hồn không? Người của Thôi gia cần phải cướp ngọc của ngươi ư? Ngươi còn dẫn người chặn xe ngựa của ta, chẳng lẽ định lục soát xe? Ta là một nữ tử chưa gả, nếu vì chuyện này mà hỏng thanh danh, Hàn gia các ngươi gánh nổi không?”
Bên ngoài tiếng ồn ào dần lắng xuống, cuối cùng Hàn Ấp không dám lục soát xe ngựa.
Nếu không có Thôi Yên che chở, hắn đương nhiên dám tìm ta gây sự.
Nhưng giờ đây Thôi Yên đã quyết ý bảo vệ ta, hắn không dám đối địch với Thôi gia, đành thả chúng ta đi.
Nhân cơ hội, ta kể lại việc Hàn Ấp bị đánh cho nàng nghe.
Thôi Yên không nhịn được cười: “Đúng là phong cách của Bùi Nhị Lang. Có đại phu làm chứng là bị thương chân trước, lại có ngọc bội trong tay ngươi làm bằng chứng sau.”
“Không có nhân chứng vật chứng, dù Hàn Ấp có muốn kiện lên quan phủ cũng chẳng được, đành nuốt hận mà thôi.”
/35
|