32
Đêm hôm đó, Từ Nguyên Tấn cùng tiểu thiếp của ông ta đều bị Triệu Kỳ g.i.ế.c hại.
Từ Nguyên Tấn vừa chếc, chuyện gian lận kỳ thi Hội xem như không còn bằng chứng, chắc hẳn Triệu Kỳ đã sớm tính toán trừ khử ông ta, và ta cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
Dù may mắn thoát được cuộc truy bắt của Triệu Kỳ, nhưng ta lại bị thương nặng.
Khi ta lang thang trên phố, không mục đích né tránh đám cấm quân, vô tình gặp Tống Từ trong một con hẻm tối.
Y mặc bộ y phục bó sát tay áo màu đen, thấy ta bị thương nặng, liền tiến lên đỡ ta.
Vô tình, khi chạm vào tay trái của y, trực giác báo cho ta rằng có điều bất thường.
Suy nghĩ một lát, ta lập tức rút đoản đao giấu trong tay áo, dí sát vào cổ y: “Ngươi không phải Tống Từ.”
Y dừng tay lại, điềm nhiên hỏi: “Cớ gì cô nương lại nghĩ thế?”
“Ngón tay trái của Tống Từ có vết chai do thường xuyên tiếp xúc với dây đàn cổ cầm, còn ngươi thì không, ngược lại, hổ khẩu tay phải của ngươi có vết chai. Ngươi là kẻ luyện võ.”
“Nói vậy thì cũng dễ hiểu tại sao ta lại bị Triệu Kỳ gài bẫy ở Từ phủ. Ngươi rốt cuộc là ai? Tống Từ đâu?”
Y khẽ cười, điềm nhiên đáp: “Xem ra cũng không ngốc, chỉ tiếc là ngươi phát hiện quá muộn.”
Một mùi hương lạ lan tỏa, xộc vào mũi ta, ta bỗng chốc mất hết ý thức.
...
Lúc tỉnh lại, ta thấy mình bị nhốt trong một căn phòng kín.
Căn phòng trống trơn, không có lấy một món đồ thừa thãi.
Một tia sáng hắt qua khe cửa, bụi bặm vẩn lên trong ánh sáng mờ mịt.
Ta ngồi tựa lưng vào tường, lạnh lẽo thấm vào áo, hơi buốt giá, nhưng lại giúp hạ bớt cơn sốt nóng rát.
Có lẽ vì biết ta bị thương nặng không thể trốn thoát, nên chúng không trói ta lại, nhưng toàn bộ đoản đao và cung nỏ trên người đã bị lục soát mang đi.
Chỉ còn lại một mũi tên.
Đó là mũi tên mà Triệu Kỳ đã dùng để g.i.ế.c Từ Nguyên Tấn.
Khi rời Từ phủ, ta đã cố tình mang theo mũi tên này.
Lúc đó ta định giữ nó làm bằng chứng, nhưng lại tình cờ phát hiện mũi tên này giống hệt mũi tên đã b.ắ.n trúng ta ở Lâm An.
Có lẽ sát thủ tấn công ta khi ấy vốn cũng là người của Triệu Kỳ?
Mục đích của hắn là mượn tay nhà họ Bùi để lật đổ thái tử, rồi ngồi không hưởng lợi.
Lát sau, bên ngoài vọng lại tiếng mở khóa loảng xoảng, cánh cửa bị đẩy ra.
Ánh chiều tà rực đỏ chiếu rọi từ bên ngoài vào khiến ta không quen, liền nheo mắt, đưa tay che ánh sáng.
Qua kẽ ngón tay, ta thấy một thân ảnh mặc y phục đơn sắc – đó là Triệu Hành Triết.
Xem ra kẻ giả mạo Tống Từ chính là người của hắn.
“Thái tử?” Ta cười mỉa: “À không, là phế thái tử mới đúng chứ.”
Hắn tức giận, bóp chặt lấy cổ ta: “Ngươi là kẻ đã sa cơ thất thế, có tư cách gì mà giễu cợt ta?”
Ta ngồi yên, không phản kháng, hơi thở dần trở nên khó khăn, nhắm mắt, cố gắng bảo toàn sức lực.
Hắn dường như thấy chẳng còn thú vị, liền buông tay và tự nói: “Ve sầu đuổi bắt, rồi sẽ có chim sẻ phía sau. Kẻ chiến thắng cuối cùng, chỉ có thể là ta.”
Để giải đáp thắc mắc trong lòng, ta thẳng thừng hỏi: “Nhị hoàng tử, ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi cứ bám lấy ta không buông? Thậm chí khi ta còn ở tận Lâm An, ngươi đã phái người đến ám sát ta.”
Triệu Hành Triết nheo mắt cười nhạt: “Ám sát ngươi? Ngươi quá đề cao mình rồi. Khi đó ta còn chẳng biết đến sự tồn tại của ngươi, cớ gì phải tốn công tốn sức đi g.i.ế.c một kẻ vô hại? Giờ bắt ngươi chẳng qua vì cả nhà họ Bùi và Triệu Kỳ đều đang tìm ngươi.”
Nghe câu trả lời của hắn, suy đoán trong lòng ta đã được xác thực.
Quả nhiên, tất cả đều là cái bẫy mà Triệu Kỳ đã giăng ra.
Cả ta và Bùi Tri Hành đều đã trúng kế của hắn.
Ta nói: “Xem ra Triệu Kỳ mới chính là con chim sẻ ở phía sau. Ngươi và nhà họ Bùi trở mặt, đều do hắn đứng sau giật dây.”
“Nếu không phải do nhà họ Bùi, ta làm sao mất đi vị trí thái tử. Nhà họ Bùi, Triệu Kỳ, rồi cả Triệu Ngự Châu, bản cung sớm muộn sẽ đòi lại tất cả từ bọn họ.”
“Phải rồi, cho ngươi hay một chuyện. Giờ ngươi đang bị truy nã khắp thành, tốt nhất đừng chạy lung tung. Nếu để Triệu Kỳ bắt được, ngươi sẽ chẳng may mắn được thế này đâu.”
Hắn nói như thể lọt vào tay hắn là vận may lắm không bằng.
Nói xong, Triệu Hành Triết liền rời đi.
Hắn nhắc đến lệnh truy nã, e rằng chính là chuyện Triệu Kỳ đổ tội g.i.ế.c Từ Nguyên Tấn lên đầu ta.
Triệu Hành Triết tạm thời chưa có ý định g.i.ế.c ta, nên ta cũng an tâm dưỡng thương, chỉ đợi đến khi sức khỏe hồi phục rồi tìm cơ hội trốn thoát.
Trong lúc hôn mê vì sốt cao, ta liên tục gặp phải những cơn ác mộng.
Ta mơ thấy Bùi Tri Hành nằm giữa vũng máu, hơi thở yếu ớt, giữa khu rừng tối tăm đầy vẻ hiểm ác, từng đàn sói lao đến, xé xác thân hình của hắn.
Ta điên cuồng đuổi bọn sói đi, nhưng tựa hồ trở nên trong suốt, không thể chạm vào chúng, chỉ đành bất lực nhìn cảnh tượng ấy, vừa gọi tên hắn hết lần này đến lần khác.
Khi tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đã thấm ướt khắp người.
Bùi Tri Hành, hãy đợi ta thêm một thời gian nữa.
Ta sẽ tìm mọi cách để tìm thấy chàng.
Hắn đã hứa sẽ giữ lại một mạng để trở về cưới ta.
Không thể thất hứa.
Đêm hôm đó, Từ Nguyên Tấn cùng tiểu thiếp của ông ta đều bị Triệu Kỳ g.i.ế.c hại.
Từ Nguyên Tấn vừa chếc, chuyện gian lận kỳ thi Hội xem như không còn bằng chứng, chắc hẳn Triệu Kỳ đã sớm tính toán trừ khử ông ta, và ta cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
Dù may mắn thoát được cuộc truy bắt của Triệu Kỳ, nhưng ta lại bị thương nặng.
Khi ta lang thang trên phố, không mục đích né tránh đám cấm quân, vô tình gặp Tống Từ trong một con hẻm tối.
Y mặc bộ y phục bó sát tay áo màu đen, thấy ta bị thương nặng, liền tiến lên đỡ ta.
Vô tình, khi chạm vào tay trái của y, trực giác báo cho ta rằng có điều bất thường.
Suy nghĩ một lát, ta lập tức rút đoản đao giấu trong tay áo, dí sát vào cổ y: “Ngươi không phải Tống Từ.”
Y dừng tay lại, điềm nhiên hỏi: “Cớ gì cô nương lại nghĩ thế?”
“Ngón tay trái của Tống Từ có vết chai do thường xuyên tiếp xúc với dây đàn cổ cầm, còn ngươi thì không, ngược lại, hổ khẩu tay phải của ngươi có vết chai. Ngươi là kẻ luyện võ.”
“Nói vậy thì cũng dễ hiểu tại sao ta lại bị Triệu Kỳ gài bẫy ở Từ phủ. Ngươi rốt cuộc là ai? Tống Từ đâu?”
Y khẽ cười, điềm nhiên đáp: “Xem ra cũng không ngốc, chỉ tiếc là ngươi phát hiện quá muộn.”
Một mùi hương lạ lan tỏa, xộc vào mũi ta, ta bỗng chốc mất hết ý thức.
...
Lúc tỉnh lại, ta thấy mình bị nhốt trong một căn phòng kín.
Căn phòng trống trơn, không có lấy một món đồ thừa thãi.
Một tia sáng hắt qua khe cửa, bụi bặm vẩn lên trong ánh sáng mờ mịt.
Ta ngồi tựa lưng vào tường, lạnh lẽo thấm vào áo, hơi buốt giá, nhưng lại giúp hạ bớt cơn sốt nóng rát.
Có lẽ vì biết ta bị thương nặng không thể trốn thoát, nên chúng không trói ta lại, nhưng toàn bộ đoản đao và cung nỏ trên người đã bị lục soát mang đi.
Chỉ còn lại một mũi tên.
Đó là mũi tên mà Triệu Kỳ đã dùng để g.i.ế.c Từ Nguyên Tấn.
Khi rời Từ phủ, ta đã cố tình mang theo mũi tên này.
Lúc đó ta định giữ nó làm bằng chứng, nhưng lại tình cờ phát hiện mũi tên này giống hệt mũi tên đã b.ắ.n trúng ta ở Lâm An.
Có lẽ sát thủ tấn công ta khi ấy vốn cũng là người của Triệu Kỳ?
Mục đích của hắn là mượn tay nhà họ Bùi để lật đổ thái tử, rồi ngồi không hưởng lợi.
Lát sau, bên ngoài vọng lại tiếng mở khóa loảng xoảng, cánh cửa bị đẩy ra.
Ánh chiều tà rực đỏ chiếu rọi từ bên ngoài vào khiến ta không quen, liền nheo mắt, đưa tay che ánh sáng.
Qua kẽ ngón tay, ta thấy một thân ảnh mặc y phục đơn sắc – đó là Triệu Hành Triết.
Xem ra kẻ giả mạo Tống Từ chính là người của hắn.
“Thái tử?” Ta cười mỉa: “À không, là phế thái tử mới đúng chứ.”
Hắn tức giận, bóp chặt lấy cổ ta: “Ngươi là kẻ đã sa cơ thất thế, có tư cách gì mà giễu cợt ta?”
Ta ngồi yên, không phản kháng, hơi thở dần trở nên khó khăn, nhắm mắt, cố gắng bảo toàn sức lực.
Hắn dường như thấy chẳng còn thú vị, liền buông tay và tự nói: “Ve sầu đuổi bắt, rồi sẽ có chim sẻ phía sau. Kẻ chiến thắng cuối cùng, chỉ có thể là ta.”
Để giải đáp thắc mắc trong lòng, ta thẳng thừng hỏi: “Nhị hoàng tử, ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi cứ bám lấy ta không buông? Thậm chí khi ta còn ở tận Lâm An, ngươi đã phái người đến ám sát ta.”
Triệu Hành Triết nheo mắt cười nhạt: “Ám sát ngươi? Ngươi quá đề cao mình rồi. Khi đó ta còn chẳng biết đến sự tồn tại của ngươi, cớ gì phải tốn công tốn sức đi g.i.ế.c một kẻ vô hại? Giờ bắt ngươi chẳng qua vì cả nhà họ Bùi và Triệu Kỳ đều đang tìm ngươi.”
Nghe câu trả lời của hắn, suy đoán trong lòng ta đã được xác thực.
Quả nhiên, tất cả đều là cái bẫy mà Triệu Kỳ đã giăng ra.
Cả ta và Bùi Tri Hành đều đã trúng kế của hắn.
Ta nói: “Xem ra Triệu Kỳ mới chính là con chim sẻ ở phía sau. Ngươi và nhà họ Bùi trở mặt, đều do hắn đứng sau giật dây.”
“Nếu không phải do nhà họ Bùi, ta làm sao mất đi vị trí thái tử. Nhà họ Bùi, Triệu Kỳ, rồi cả Triệu Ngự Châu, bản cung sớm muộn sẽ đòi lại tất cả từ bọn họ.”
“Phải rồi, cho ngươi hay một chuyện. Giờ ngươi đang bị truy nã khắp thành, tốt nhất đừng chạy lung tung. Nếu để Triệu Kỳ bắt được, ngươi sẽ chẳng may mắn được thế này đâu.”
Hắn nói như thể lọt vào tay hắn là vận may lắm không bằng.
Nói xong, Triệu Hành Triết liền rời đi.
Hắn nhắc đến lệnh truy nã, e rằng chính là chuyện Triệu Kỳ đổ tội g.i.ế.c Từ Nguyên Tấn lên đầu ta.
Triệu Hành Triết tạm thời chưa có ý định g.i.ế.c ta, nên ta cũng an tâm dưỡng thương, chỉ đợi đến khi sức khỏe hồi phục rồi tìm cơ hội trốn thoát.
Trong lúc hôn mê vì sốt cao, ta liên tục gặp phải những cơn ác mộng.
Ta mơ thấy Bùi Tri Hành nằm giữa vũng máu, hơi thở yếu ớt, giữa khu rừng tối tăm đầy vẻ hiểm ác, từng đàn sói lao đến, xé xác thân hình của hắn.
Ta điên cuồng đuổi bọn sói đi, nhưng tựa hồ trở nên trong suốt, không thể chạm vào chúng, chỉ đành bất lực nhìn cảnh tượng ấy, vừa gọi tên hắn hết lần này đến lần khác.
Khi tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đã thấm ướt khắp người.
Bùi Tri Hành, hãy đợi ta thêm một thời gian nữa.
Ta sẽ tìm mọi cách để tìm thấy chàng.
Hắn đã hứa sẽ giữ lại một mạng để trở về cưới ta.
Không thể thất hứa.
/35
|