09
Nhớ lại kiếp trước lần đầu gặp Bùi Tri Lăng, cũng chẳng phải là cảnh gì tốt đẹp.
Lúc ấy, vừa qua Trung Thu, trăng tròn đã lại khuyết.
Lần đầu tiên ta cùng các sư huynh sư tỷ đến Lâm An hộ tiêu, tình cờ gặp hắn ngoài vùng hoang vu, cứu mạng hắn.
Hắn bị người truy sát, khắp thân đẫm máu, ngã gục trong bụi cỏ, hơi thở yếu ớt, vô cùng thảm hại. Trọng thương hôn mê mấy ngày mới tỉnh, tính tình cực kỳ nóng nảy, động chút là đập phá đồ đạc, không biết bao nhiêu chiếc bát đã bị hắn đập nát. Nói năng cứ như nuốt phải pháo, câu nào cũng đầy mùi thuốc súng.
Ta hiểu nguồn cơn tính tình nóng nảy của hắn, chân gãy, gân cốt bị lưỡi d.a.o cứa đứt, trong thời gian ngắn không thể đi lại.
Nhưng hiểu thì hiểu, không thể để hắn đập bát.
Đập bát nghĩa là đập nát tiền.
Các sư huynh sư tỷ khuyên nhủ cũng không được, ta thì chẳng nhân nhượng.
Ta giữ lấy cằm hắn, ép hắn nuốt thuốc còn nóng hổi, mặc kệ hắn có nuốt nổi hay không.
Cho hắn uống xong, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y đe dọa: “Ngươi mà dám đập thêm bát nữa, ta không ngại dán ngươi lên tường đâu, bảo đảm không ai gỡ nổi.”
Hắn bị sặc thuốc, ho sù sụ, muốn nói cũng không nói được, gương mặt tuấn tú tái nhợt dần đỏ ửng lên, bực bội nhắm mắt nằm trên giường, mặt mày cau có chẳng nói tiếng nào.
Nhìn vẻ nửa sống nửa chếc của hắn, ta nổi giận, túm lấy cổ áo hắn mà mắng: “Bộ dạng ốm yếu này là muốn cho ai xem? Là cha mẹ ngươi, hay là kẻ thù của ngươi? Nếu để kẻ thù thấy ngươi thế này, chỉ sợ chúng sẽ lập tức bày tiệc ăn mừng. Bọn chúng mong ngươi chếc lắm đấy. Ngươi cam lòng ư?”
Mắt hắn đỏ lên, ánh mắt đen tối như vực sâu, ngập tràn chán nản, tự trách: “Nàng biết gì chứ? Ta không cam lòng thì sao? Với bộ dạng này, ta còn làm được gì? Ta lấy gì để đấu với kẻ ấy?”
Rồi hắn lẩm bẩm: “Tất cả bọn họ đều chếc cả rồi, tại sao không phải là ta? Tại sao lại là ta còn sống?”
Đây là câu hắn nói nhiều nhất sau khi tỉnh lại.
Hắn không giải thích, ta cũng chưa từng hỏi ý nghĩa của nó.
Ta chỉ biết rằng, hắn là người chúng ta đã tốn bao công sức cứu về, lại càng không thể để lãng phí tiền thuốc men.
Nếu hắn chếc, ta biết đòi nợ ai.
“Vậy là ngươi muốn bỏ cuộc? Ngươi muốn đầu hàng? Ngươi muốn để bọn họ hy sinh vô ích? Đến cả dũng khí thử sức cũng không có? Thật là vô dụng. Được thôi, nếu ngươi muốn chếc, ta sẽ giúp ngươi. Xem ngươi chếc rồi có mặt mũi nào đối diện với những người đã khuất.”
Nói rồi, ta nhấc hắn khỏi giường, ôm ngang bước đến cửa sổ, làm ra vẻ định ném xuống.
Căn phòng ở tầng hai khách điếm, ngã xuống không chếc ngay nhưng sẽ bị cơn đau đớn xé rách xương cốt dày vò, cảm nhận rõ rệt từng giọt m.á.u dần dần rời bỏ cơ thể.
Hắn nhắm mắt không giãy giụa, chỉ có sắc mặt dần đỏ lên.
Thân hắn vượt quá cửa sổ, nhưng ta vẫn chưa buông tay.
Không gian lặng như tờ, gió đêm khẽ lướt qua tai.
Cứ như thế đối diện hồi lâu, đến mức tay ta gần như tê cứng.
Ta đếm ngược từng tiếng, ép hắn phải đưa ra quyết định: “Ba, hai…”
Đến khi ta đếm đến “một” mồ hôi lạnh rịn ra trên trán hắn, hắn nắm chặt lấy áo ta.
Ta biết, từ khoảnh khắc này hắn đã có lựa chọn, công sức ta không hề uổng phí.
Hắn như vừa thoát chếc, trong mắt ánh lên hình bóng của chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên, lửa sáng lập lòe, khẽ nói:
“Nàng nói đúng. Nếu ta cứ chếc thảm hại như thế này, chẳng có mặt mũi nào đối diện với bọn họ. Đa tạ nàng đã giúp ta tỉnh ngộ.”
“Khách sáo gì chứ. Nếu lần sau còn muốn chếc, nhớ gọi ta, nhưng bản cô nương chỉ g.i.ế.c không chôn, tiền chôn là phải trả thêm đấy. Lần sau ta không nương tay đâu.”
Từ đó về sau, chỉ trong một đêm hắn trở nên ôn hòa, thay đổi hoàn toàn tính tình, ngoan ngoãn uống thuốc, đúng giờ ăn cơm, không còn buông thả nữa.
Và ta hầu như trở thành nha hoàn của hắn, mỗi ngày sắc thuốc, mang cơm nước, đôi khi còn làm cây gậy của hắn.
Tất nhiên, ta chưa từng làm việc gì mà bị lỗ vốn.
Những gì hắn thiếu ta, tất cả đều ghi trong sổ nợ.
Chân hắn vừa lành lại, liền để lại một bức thư rồi lặng lẽ rời đi, nói rằng nợ sẽ trả trong lần gặp tiếp theo. Kèm theo thư là một miếng ngọc bội trắng bị vỡ một góc, chất ngọc ấm áp, bề mặt nhẵn mịn, có lẽ là vật thân thuộc thường được hắn vuốt ve.
Trong thư chỉ có vài lời cảm tạ ngắn ngủi, hắn chẳng nói sẽ đi đâu, cũng chẳng hỏi ta đến từ nơi nào.
Trời đất mênh mông, làm gì có lần gặp tiếp theo.
Ta đoán, hắn chỉ muốn trốn nợ mà thôi.
Tuy bực, nhưng ta vẫn giữ lá thư và miếng ngọc bội ấy cẩn thận.
Nhớ lại kiếp trước lần đầu gặp Bùi Tri Lăng, cũng chẳng phải là cảnh gì tốt đẹp.
Lúc ấy, vừa qua Trung Thu, trăng tròn đã lại khuyết.
Lần đầu tiên ta cùng các sư huynh sư tỷ đến Lâm An hộ tiêu, tình cờ gặp hắn ngoài vùng hoang vu, cứu mạng hắn.
Hắn bị người truy sát, khắp thân đẫm máu, ngã gục trong bụi cỏ, hơi thở yếu ớt, vô cùng thảm hại. Trọng thương hôn mê mấy ngày mới tỉnh, tính tình cực kỳ nóng nảy, động chút là đập phá đồ đạc, không biết bao nhiêu chiếc bát đã bị hắn đập nát. Nói năng cứ như nuốt phải pháo, câu nào cũng đầy mùi thuốc súng.
Ta hiểu nguồn cơn tính tình nóng nảy của hắn, chân gãy, gân cốt bị lưỡi d.a.o cứa đứt, trong thời gian ngắn không thể đi lại.
Nhưng hiểu thì hiểu, không thể để hắn đập bát.
Đập bát nghĩa là đập nát tiền.
Các sư huynh sư tỷ khuyên nhủ cũng không được, ta thì chẳng nhân nhượng.
Ta giữ lấy cằm hắn, ép hắn nuốt thuốc còn nóng hổi, mặc kệ hắn có nuốt nổi hay không.
Cho hắn uống xong, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y đe dọa: “Ngươi mà dám đập thêm bát nữa, ta không ngại dán ngươi lên tường đâu, bảo đảm không ai gỡ nổi.”
Hắn bị sặc thuốc, ho sù sụ, muốn nói cũng không nói được, gương mặt tuấn tú tái nhợt dần đỏ ửng lên, bực bội nhắm mắt nằm trên giường, mặt mày cau có chẳng nói tiếng nào.
Nhìn vẻ nửa sống nửa chếc của hắn, ta nổi giận, túm lấy cổ áo hắn mà mắng: “Bộ dạng ốm yếu này là muốn cho ai xem? Là cha mẹ ngươi, hay là kẻ thù của ngươi? Nếu để kẻ thù thấy ngươi thế này, chỉ sợ chúng sẽ lập tức bày tiệc ăn mừng. Bọn chúng mong ngươi chếc lắm đấy. Ngươi cam lòng ư?”
Mắt hắn đỏ lên, ánh mắt đen tối như vực sâu, ngập tràn chán nản, tự trách: “Nàng biết gì chứ? Ta không cam lòng thì sao? Với bộ dạng này, ta còn làm được gì? Ta lấy gì để đấu với kẻ ấy?”
Rồi hắn lẩm bẩm: “Tất cả bọn họ đều chếc cả rồi, tại sao không phải là ta? Tại sao lại là ta còn sống?”
Đây là câu hắn nói nhiều nhất sau khi tỉnh lại.
Hắn không giải thích, ta cũng chưa từng hỏi ý nghĩa của nó.
Ta chỉ biết rằng, hắn là người chúng ta đã tốn bao công sức cứu về, lại càng không thể để lãng phí tiền thuốc men.
Nếu hắn chếc, ta biết đòi nợ ai.
“Vậy là ngươi muốn bỏ cuộc? Ngươi muốn đầu hàng? Ngươi muốn để bọn họ hy sinh vô ích? Đến cả dũng khí thử sức cũng không có? Thật là vô dụng. Được thôi, nếu ngươi muốn chếc, ta sẽ giúp ngươi. Xem ngươi chếc rồi có mặt mũi nào đối diện với những người đã khuất.”
Nói rồi, ta nhấc hắn khỏi giường, ôm ngang bước đến cửa sổ, làm ra vẻ định ném xuống.
Căn phòng ở tầng hai khách điếm, ngã xuống không chếc ngay nhưng sẽ bị cơn đau đớn xé rách xương cốt dày vò, cảm nhận rõ rệt từng giọt m.á.u dần dần rời bỏ cơ thể.
Hắn nhắm mắt không giãy giụa, chỉ có sắc mặt dần đỏ lên.
Thân hắn vượt quá cửa sổ, nhưng ta vẫn chưa buông tay.
Không gian lặng như tờ, gió đêm khẽ lướt qua tai.
Cứ như thế đối diện hồi lâu, đến mức tay ta gần như tê cứng.
Ta đếm ngược từng tiếng, ép hắn phải đưa ra quyết định: “Ba, hai…”
Đến khi ta đếm đến “một” mồ hôi lạnh rịn ra trên trán hắn, hắn nắm chặt lấy áo ta.
Ta biết, từ khoảnh khắc này hắn đã có lựa chọn, công sức ta không hề uổng phí.
Hắn như vừa thoát chếc, trong mắt ánh lên hình bóng của chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên, lửa sáng lập lòe, khẽ nói:
“Nàng nói đúng. Nếu ta cứ chếc thảm hại như thế này, chẳng có mặt mũi nào đối diện với bọn họ. Đa tạ nàng đã giúp ta tỉnh ngộ.”
“Khách sáo gì chứ. Nếu lần sau còn muốn chếc, nhớ gọi ta, nhưng bản cô nương chỉ g.i.ế.c không chôn, tiền chôn là phải trả thêm đấy. Lần sau ta không nương tay đâu.”
Từ đó về sau, chỉ trong một đêm hắn trở nên ôn hòa, thay đổi hoàn toàn tính tình, ngoan ngoãn uống thuốc, đúng giờ ăn cơm, không còn buông thả nữa.
Và ta hầu như trở thành nha hoàn của hắn, mỗi ngày sắc thuốc, mang cơm nước, đôi khi còn làm cây gậy của hắn.
Tất nhiên, ta chưa từng làm việc gì mà bị lỗ vốn.
Những gì hắn thiếu ta, tất cả đều ghi trong sổ nợ.
Chân hắn vừa lành lại, liền để lại một bức thư rồi lặng lẽ rời đi, nói rằng nợ sẽ trả trong lần gặp tiếp theo. Kèm theo thư là một miếng ngọc bội trắng bị vỡ một góc, chất ngọc ấm áp, bề mặt nhẵn mịn, có lẽ là vật thân thuộc thường được hắn vuốt ve.
Trong thư chỉ có vài lời cảm tạ ngắn ngủi, hắn chẳng nói sẽ đi đâu, cũng chẳng hỏi ta đến từ nơi nào.
Trời đất mênh mông, làm gì có lần gặp tiếp theo.
Ta đoán, hắn chỉ muốn trốn nợ mà thôi.
Tuy bực, nhưng ta vẫn giữ lá thư và miếng ngọc bội ấy cẩn thận.
/35
|