Tuy ngoài mặt tôi và Landry vẫn như bình thường, không có gì khác trước, nhưng rốt cục tôi vẫn cảm thấy chuyện phát sinh lúc đó đã thay đổi một số thứ. Trong tình cảnh ấy tôi vô thức tránh né tiếp xúc của hắn, thậm chí không chỉ là ngoài mặt, trong tiềm thức đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ Landry. Loại cảm giác này tôi hoàn toàn không cách nào vượt qua, nhưng Landry vẫn cư xử với tôi như trước đây lại càng làm tôi thấy hận chính bản thân mình.
Nhưng có một điểm tôi không thể không chú ý. Landry thường xuyên nhìn chằm chằm vào tôi, miệng lẩm bẩm gì đó, có lần tôi vô tình nghe thấy hắn thì thầm trong miệng: “Xem ra không còn nhiều thời gian nữa!”
Tôi không biết hắn nói vậy là có ý gì. Khi tôi hỏi, Landry liền vội vàng giải thích, nhưng vẻ mặt bất an cùng kích động không thể qua được mắt tôi. Đủ loại nghi hoặc khiến tôi bối rối.
Một sáng, tôi thấy Landry đang bới tung đồ đạc trong phòng hắn, tựa hồ đang tìm vật gì đó.
“Landry, sao vậy? Làm rơi vật gì à?” Nhìn bộ dạng hoảng hốt của Landry, tôi cũng rất muốn giúp.
“Không có gì, chờ tôi về rồi nói sau! Tôi đi đây.” Dường như hắn muốn che giấu thứ gì đó, nhưng tôi vẫn nhìn ra. Thứ đó hẳn là rất quan trọng với hắn, nếu không hắn đã không có kiểu vừa mở cửa vừa liên tục ngó nghiêng xung quanh, quay đầu nhìn thêm lần nữa như vậy.
Thế nên xuất phát từ ý tốt nhưng phần nhiều là do tò mò, Landry vừa rời đi được một lúc tôi liền bắt đầu giúp hắn tìm kiếm. Kỳ thật tìm mà không biết rõ thứ cần tìm thì tính ra chỉ là uổng công vô ích, bởi tôi hoàn toàn không biết Landry muốn tìm thứ gì.
“Ai ~~” ngay khi tôi định bỏ cuộc, mệt mỏi nằm lên sô pha, bỗng tôi thấy một cái gì đó sáng lấp lánh.
“A?” Tôi thuận tay cầm lấy thứ đó. Nguyên lai là một sợi dây chuyền có mặt hình trái tim, đáng tiếc là đã bị đứt. Trực giác nói cho tôi biết, vật Landry muốn tìm chính là sợi dây chuyền này.
Tôi tò mò mở mặt dây chuyền ra, bên trong để một bức ảnh nhỏ. Trên ảnh là một cậu trai có đôi mắt màu lam cùng mái tóc vàng xinh đẹp.
Thực ra người trong ảnh với tôi không hề quen biết, nhưng khi nhìn đến bức ảnh của cậu trai này trong lòng lại nổi lên bất an. Người này nhìn thực quen mắt, nhưng tôi trước sau vẫn không nhớ nổi cậu ấy là ai, tôi đã gặp cậu ấy ở đâu!
Buổi tối, Landry vừa về đến nhà lại bắt đầu lục tung phòng của chính mình.
“Landry, có phải cậu đang tìm vật này không?” Tôi quơ quơ sợi dây trong tay.
“A!Mau đưa tôi!” Khi hắn thấy rõ thứ trên taytôi, lập tức ngừng tay, đoạt lấy sợi dây tôi đang cầm. “Nói! Có phải anh lấy không?” Landry lúc này trở thành một con người đáng sợ khiến tôi kinh ngạc.
“Không… Không phải, là cậu làm rơi trên sô pha!” Ánh mắt Landry đầy phẫn nộ, tơ máu che kín đôi mắt, Landry xa lạ như thế khiến tôi không khỏi sợ hãi.
“Thực xin lỗi, tôi không nên…” Lát sau Landry ý thức được hành động có phần quá mức của mình, lập tức khôi phục vẻ nhu hòa trước kia, nhưng hơi thở tràn ngập cừu hận nơi Landry khiến tôikhông thể nào quên được. Cho dù hắn vươn tay muốn cùng tôi bắt tay giảng hòa, nhưng tôi không tự chủ được mà lùi lại tránh né tiếp xúc của hắn.
Mãi đến khi lên giường ngủ, tôi vẫn không thỏai mái với hình ảnh xa lạ kia của Landry. Có lẽ kia mới chính là con người thật của Landry.
Sau khi nặng nề rơi vào giấc ngủ, tôi phát hiện mình đang đi vào một thế giới tối đen, bóng đêm vô hạn làm cho người tôi không thể thấy được điểm dừng.
“Yang ~” Thanh âm của Tusitante từ trong bóng đêm truyền đến, tiếng nói quanh quẩn như âm hồn khiến người phải sợ hãi nhưng lại có chút xao động.
“AndrewYang ~~” Giọng nữ xuất hiện nơi bóng tối sâu thẳm, tôi biết đó là thanh âm của Di Dian.
“Mr. Yang!” Thanh âm xa lạ của một người đàn ông.
Tôi sợ, thế giới tăm tối này giống như nỗi sợ trong tâm hồn tôi.Đột nhiên tôi thấy bàn tay thiếu ngón của Di Dian hướng tới người mình, cảnh sát Dell mang theo cái đầu bị đập dẹp, lắc lư đi về phía tôi, miệng mỗi người đều đang nói lầm bầm. Tôi liều mạng chạy trốn nhưng hoàn toàn không thoát được.
Mọi thứ bắt đầu quay xung quanh, trước mắt tôi tất cả đều là hình ảnh thi thể phủ đầy máu tươi của Di DianvàDell. Đột nhiên tôi lại mơ mơ hồ hồ thấy có thân ảnh của bốn người, dường như có hai người lớn và hai đứa nhỏ, bọn họ cũng tiến đến gần tôi.
Ngay khi bốn thân ảnh xuất hiện trong tầm nhìn, tôi hét thất thanh. Đó chính là gia đình Green, là Mr. Green và Mrs,Green cùng với hai đứa con của họ.
Nhưng đúng vào lúc tôi nhìn rõ gương mặt của Green tiên sinh, lòng tôi càng run lên lợi hại hơn, gương mặt đó đáng lẽ ra tôi không nên quên!
“A!!!” tôi bất lực thét chói tai.
“A!” Tôi bỗng bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhìn lên trần nhà, tôi lúc này mới phát hiện kia chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Dùng hai tay ép lấy trái tim, dù đã ra khỏi giấc mơ nhưng tim vẫn không thể đập bình thường, cả người ướt sũng mồ hôi, cảm giác hoảng sợ này quả thực không thể dùng lời nào diễn tả hết.
Đúng vậy, tôi đã biết người trong bức ảnh kia là ai. Hắn là Mr. Green. Tôi nhất định không nhận sai. Lúc trước thu thập tư liệu, tôi đã lật xem rất nhiều tạp chí cùng báo kể về sự việc cả gia đình Green mất tích, gần như tờ báo nào cũng đều đăng ảnh cả nhà Green, nên tôi tuyệt đối không có nhận lầm.
Nhưng tôi không ngờ tới ngay lúc ngủ lại nhớ được hắn là ai.
“Yang, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Có lẽ Landry nghe thấy tiếng thét của tôi, nên tốt bụng chạy lại đây xem tôi có cần giúp gì không.
“A ~ không có, Landry, tôi… tôi ổn rồi, đúng, tôi ổn rồi! Chỉ là gặp ác mộng thôi.” Tôi tận lực khiến chính mình phải thật bình tĩnh trả lời hắn, không biết vì cái gì mà lúc này Landry lại khiến tôi tràn ngập sợ hãi.
“Vậy tôi yên tâm rồi! Ngủ ngon, Yang!” Thẳng đến lúc nghe được tiếng chân của hắn rời đi tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này tôi đã hiểu được, Landry không hề bỏ cuộc. Chỉ qua mức độ hắn coi trọng sợi dây chuyền kia, tôi có thể đại khái đoán ra Mr. Green trong lòng hắn quan trọng dường nào. Mà Tusitante lại được phóng thích vì vô tội, không khác nào gây cho hắn một vết thương to lớn, hắn sẽ không dễ dàng buông tha tôi cùng Tusitante, tôi phải đi. Dù hắn không có ác ý, tôi cũng không thể sống cùng hắn nữa. Một khi nghĩ đến hắn là bằng hữu hoặc là người nào đó của Mr. Green, Tôi hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào hắn, tựa hồ tôi cũng mang tội lỗi nặng nề.
Đến lúc ý thức được điểm này, ngực tôi nhất thời đau đến nghẹt thở. Vốn tưởng Landry hoàn toàn xuất phát từ lòng hảo tâm hoặc vì tình yêu mà giữ tôi lại, thì ra tất cả đều chỉ là ảo giác, tất cả đều là bẫy rập, một cái bẫy của thợ săn bày ra. Mỗi một chuyện hắn làm đều có mục đích.
“Thật là…” Thế sự xoay vần như thế khiến kẻ yếu ớt như tôi đây không thể nào chịu nổi, mọi cảm xúc đều tuôn trào ra bằng nước mắt, dùng hay tay che đi hai mắt, dằn xuống cũng không thể khống chế được những giọt lệ kia.
Tôi có cảm giác bị phản bội. Tuy an ủi chính mình có lẽ chỉ là hiểu lầm, nhưng bản thân lại tự nói cho tôi biết, đây không do mình quá đa nghi, nhất là sau khi nhìn thấy dáng vẻ xa lạ kia của Landry, bất an trong lòng lại càng lan rộng ra.
Ngay khi tôi yếu ớt nhất, nghèo túng nhất, tôi biết Landry. Bởi có hắn tồn tại nên tôi mới có thể cố gắng trở lại. Cũng bởi vậy mà tôi gần như đã đem hắn trở thành bằng hữu tốt nhất, một huynh trưởng đáng tin, nơi hắn giúp tôi tìm được sự tín nhiệm cùng an toàn, nhưng tựa hồ vận mệnh luôn muốn đùa giỡn với tôi!
Cả đêm tôi không thể nhắm mắt lại, cho dù thân thể đã mệt mỏi dị thường, nhưng đầu óc vẫn phi thường thanh tỉnh. Chuyện cũ giống như thước phim, trong đầu đem nhiều thời điểm trước kia từng chút từng chút quay về một lần. Tôi nghĩ tới Tusitante, hy vọng xa vời có thể tìm kiếm nơi thủ phạm đã gây nên cơn ác mộng kinh hoàng kia sự bảo hộ! Thì ra con người đến đường cùng thì cái gì cũng có thể làm.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi sợ hãi phải nhìn thấy Landry nên một mực ở trong phòng, chậm chạp không chịu rời khỏi.
“Yang, anh không sao chứ?” Landry bất an ở ngoài cửa dò hỏi.
“Tôi không sao. Tại đêm qua ngủ không được, giờ không muốn dậy!” Tôi tìm lấy cái cớ, tránh chạm mặt Landry.
“Ừm, vậy anh ngủ thêm một chút đi! Tôi đi đến cục cảnh sát đây!” Dường như hắn tin lời tôi nói, tôi nghe thấy hắn ra khỏi phòng, tiếp theo là tiếng đóng cửa.
Lúc sau, khi đã xác định được hắn đã đi khỏi, tôi mới cẩn thận mở cửa ra. Tuy căn phòng trọ này cùng ngày hôm qua không có gì khác biệt, nhưng không biết vì cái gì, tôi vẫn cảm thấy mọi thứ rất xa lạ.
Tôi vội vàng ăn chút điểm tâm, liền sau đó tôi bắt tay vào thu dọn hành lý. Tuy tôi không tìm được chỗ ở, nhưng tôi cấp thiết muốn rời khỏi nơi này ngay, thoát khỏi Landry, dù đêm nay có phải ngủ ở hầm để xe của khách sạn tôi cũng cam lòng.
Ngày trước muốn chạy trốn khỏi Tusitante, giờ lại tiếp tục muốn chạy, chỉ là lần này đối tượng đổi thành Landry.
Chờ tôi thu dọn thỏa đáng cũng đã là buổi chiều. Tôi tính lưu lại một tờ giấy rồi mới đi, nhưng trong lòng lại cảm thấy như thế thực bất lịch sự. Huống chi ý nghĩ không tốt này đó cũng là do tôi quá đa nghi mà thôi, nên tôi quyết định chờ hắn trở về, hướng hắn từ biệt.
***
Landry về sớm hơn tôi dự tính, nên khi nghe thấy tiếng hắn mở cửa làm tôi có chút giật mình.
“Yang, tôi có mua đồ rất ngon này, chúng tôi đêm nay tha hồ ăn!” Trong tay hắn xách một túi lớn, tâm trang hết sức vui vẻ.
“Landry, tôi…” Tôi không biết có nói ra ngay bây giờ không, tôi không muốn phá hư tâm trạng tốt của hắn.
“Làm sao vậy, Yang? Có chuyện gì không?” Landry đem các thứ vào phòng bếp.
“Ân! Chờ ăn xong sẽ nói cho cậu biết!” Tôi quyết định tạm thời trì hoãn một chút.
“Chuyện gì a? Bí mật như vậy!” Landry vừa nấu nướng vừa thì thầm nói chuyện. Landry hiền lành như vậy thấy thế nào cũng không giống một người có tâm kế. Tôi bắt đầu hoài nghi mình có hay không quá đa nghi đi.
Sau này hiểu được, tôi thật sự nhận ra thần kinh của mình cực kì nhạy cảm!
“Thế nào? Cười gian như vậy, trên mặt tôi có gì sao?” Nhất định là Landry nhìn tôi đang cười ngây ngô với hắn mà thấy kỳ quái. “Mau tới đây. Một mình tôi làm không hết!” Hắn vẫy vẫy tay với tôi.
“Được!” Dường như đã thông suốt điều gì đó, có lẽ, tại tôi không có chút căn cứ nào lại đi đoán mò.
Chúngtôi tựa hồ lại nhớ tới khoảng thời gian ở chung lúc đầu. Vui vẻ, ấm áp thậm chí khiến tôi bắt đầu có chút dao động cùng do dự với quyết định kia.
Gần hai giờ sau cơm tối mới chuẩn bị xong. Khi bọn tôi nhìn một bàn đầy thức ăn, cảm thấy công sức bỏ ra hoàn toàn xứng đáng.
“Kể ra có thêm ánh nến nữa thì tuyệt!” Landry hưng phấn đề nghị. “Tôi đi tìm nến.”
“Landry, hình như trong phòng tôi còn có một cây!” Nhưng vừa nói xong tôi liền lập tức hối hận, bởi hành lý đã được đóng gói đang ở trong phòng tôi.
Mà Landry vừa nghe tôi nói vậy liền lập tức đi vào, tôi căn bản không kịp ngăn lại.
“Yang, anh định bỏ đi sao?” Landry nhìn căn phòng trống rỗng cùng số hành lý đã được thu dọn thỏa đáng gần như đã hiểu được, giọng điệu hắn nghe có chút trầm đi.
“Landry, tôi…tôi cảm thấy tôi không nên ở mãi nơi đây, như vậy rất… rất phiền cho cậu!” Nếu đã bị phát hiện, tôi chỉ có thể nói ra sự thật, vội vàng đem ý nghĩ muốn sắp xếp lại khi nãy quăng ra sau đầu, hoàn toàn không có tác dụng gì cho tình cảnh hiện giờ.
“Anh thật sự muốn rời bỏ tôi nhanh như vậy? Vì sao?” Landry xoay người, đôi mắt màu đen nhìn vào không thể nhận ra chút cảm xúc nào. Thanh âm u ám từ hắn khiến tôi không thể nào chịu đựng được.
“Không, không phải, cậu hiểu lầm ý tôi rồi…” Tôi vội vàng hướng hắn giải thích, nhưng tôi chưa kịp nói xong, hắn liền vung tay về phía tôi, tôi bị hành động của hắn dọa cho ngây người.
Nhưng nắm tay hắn không có đánh tới như tôi nghĩ, mà là nặng nề đập vào vách tường bên cạnh tôi, nhưng bên tai truyền tới âm thanh xé gió cùng tiếng va đập ngay bên cạnh vẫn làm cho lòng tôi run rẩy sợ hãi.
TayLandry bị thương, máu chảy từ miệng vết thương rơi xuống, nhưng dường như hắn không hề có cảm giác đau đớn.
“Tôi sẽ không để anh đi, sẽ không để anh đi…” Hắn một lần lại một lần thì thầm, không hề báo trước vươn hai tay bóp lấy cổ tôi, tôi không ngờ tới hắn lại muốn giết tôi.
Tôi liều mạng phản kháng, mong có thể giảy khỏi sự khống chế của hắn, nhưng tôi hoàn toàn không thể thoát khỏi loại cảm giác tắc thở này. Tay hắn giống như xiềng xích gắt gao đè ép cổ tôi, hơi thở của tôi từng chút từng chút biến mất, phản kháng cũng ngày càng yếu ớt đi. Tôi nhìn vào gương mặt dữ tợn của Landry, dường như có hình bóng của Tusitante, vẻ mặt hắn cùng vẻ cố chấp kia của Tusitante chồng chéo lên nhau, thì ra tôi luôn luôn thông qua hắn để tìm kiếm ảo ảnh của một người khác. Ngay giây phút sắp mất đi ý thức, trực giác nói cho tôi biết, đôi mắt kia cũng đang thông qua tôi tìm kiếm một bóng dáng khác. Người đó là ai?
***
Khi tôi tỉnh lại thì trước mắt một mảnh tối đen, bóng đêm sâu thẳm khiến tôi nghi ngờ tôi đã thật sự mở hai mắt ra chưa? Yết hầu rất đau, cổ nhức nhói, tôi theo bản năng vươn tay sờ sờ lên cổ.
“Tôi vẫn chưa chết sao?” Thanh âm khàn khàn của tôi càng làm cho bóng đêm xung quanh như tăng thêm phần quỷ dị. Đầu óc trì trệ lúc này mới bắt đầu nhớ lại hình ảnh trước khi hôn mê.
“Thế nào, anh tỉnh rồi?” Thanh âm giống như tới từ một cơn ác mộng vang lên trong thế giới tối đen.
“Landry?” Tôi yên lặng nhớ lại cái tên vừa thân quen lại vừa xa lạ này, không thể ngờ được con người như thế lại có thể nhanh chóng biến thành một con người khác.
“Tách ~” Landry mở đèn. Ánh đèn chói mắt làm cho trước mắt tôi nhất thời là một khoảng sáng lóa, không thể thấy rõ tình cảnh trước mắt.
Đến khi tôi thật vất vả mới thích ứng được với ánh sáng, tôi phát hiện Landry cách tôi không hề xa, hắn ở nơi cao hơn nhìn xuống phía tôi – đang nằm trên mặt đất, một kẻ “ti tiện”.
“Biết nơi này là đâu không?” Biểu tình Landry lúc này dị thường lãnh khốc. Đây có lẽ là một bộ mặt khác của hắn. Nếu như nói trong mỗi người đều tồn tại cả hai mặt hiền lương và tà ác, vậy hiện tại bộ mặt trước mắt tôi chính là bộ mặt tà ác.
Tôi theo lời hắn nhìn quanh bốn phía, tất cả đều khiến tôi cái gì cũng không thể quên. Đồ vật bày trí quanh phòng so với khi tôi rời đi hoàn toàn không có chút thay đổi.
“Nơi này là…” Đúng, nơi này chính là nơi bắt đầu cơn ác mộng của tôi, cũng chính là nơi vô cùng quen thuộc với tôi cùng Tusitante – biệt thự.
“Vì…vì sao mang tôi tới đây?” Landry bay giờ đã không còn là Landry trước kia nữa, thanh âm run run của tôi hiện rõ sự sợ hãi.
“Bởi vì tôi phải giết chết Tusitante ở đây. Giống như hắn ở nơi đây giết chết Green!” Hắn phẫn hận nắm lấy cằm tôi, từng chữ từng chữ nói ra dụng ý nguy hiểm đó, hơi thở lạnh băng phun lên mặt tôi.
“Cậu… Cậu ta sẽ không tới!” Thì ra hắn đối với Tusitante là tràn ngập thù hận.
“Không. Hắn sẽ đến! Vì anh chính là mồi nhử cũng như lợi thế tốt nhất của tôi!” Ngón tay ghê tởm của hắn nhẹ nhàng lướt qua hai má tôi. “Bất quá, anh yên tâm. Chờ tôi giết hắn xong, tôi sẽ cho anh cùng xuống địa ngục gặp hắn.” Trong mắt hắn, mạng người lại rẻ mạt cùng mỏng manh đến thế.
“Cậu điên rồi!” Landry điên rồi. Theo tôi thấy hắn chỉ trong một khắc đã hóa kẻ điên. Hắn làm hết thảy đều chỉ vì điều bí mật không thể cho ai biết kia.
“Ba!” Hắn hung hăng tát tôi một cái.
“Anh biết không? Tôi yêu Green. Tôi yêu em trai tôi!” Hắn quỳ rạp trên mặt đất, đối người khóe miệng bị chảy máu, hai má đau đớn không chịu nổi là tôi mà điên cuồng gào thét.
Tôi không ngờ được Mr. Green lại là em trai của hắn!
“Tôi…tôi hiểu!” Tôi chịu đựng đau đớn, tận lực trấn an cảm xúc nóng nảy của hắn.
“Anh không hiểu. Tôi yêu em tôi, như yêu một tình nhân! Ngay thời khắc cậu ấy vừa sinh ra tôi đã vô cùng yêu cậu ấy.” Hắn điên cuồng vò đầu mình, đập vào ***g ngực. Trong mắt tôi hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí.
“Tôi che giấu tình cảm của chính mình. Ngay cả khi cậu ấy nói cậu ấy sẽ kết hôn cũng như thế, tôi an ủi chính mình, dù cậu ta có kết hôn nhưng ít nhất tôi còn có thể thấy cậu ấy, đụng chạm cậu ấy!” Landry chậm rãi kể ra tình cảm hắn đối vớiGreen của hắn. “Thế nhưng, tên Tusitante kia lại giết cậu ấy, là cái tên sát nhân cuồng điên kia giết Green của tôi!” Khi hắn nhắc đến Tusitante, trong nháy mắt, hắn giống như con sư tử đang tức giận, gần như có thể thấy lông mao hắn dựng thẳng lên.
“Anh làm sao biết khi tôi nghe tin Green mất tích đã đau đớn đến dường nào. Cho dù bằng trực giác của cảnh sát tôi biết Green có thể đã chết, bị sát hại, nhưng tôi thà tin hắn là mất tích hoặc bị ai đó bắt cóc. Tôi tìm khắp nước Mĩ, bất cứ nơi nào có thể nghĩ ra tôi đều đi, nhưng phải làm cách nào mới có được tung tích của Green? Tôi chỉ là đang lừa dối chính mình. Nhưng ngay lúc tôi đang tuyệt vọng thì tôi tìm ra Tusitante, em trai tôi trước kia có từng nhắc tới hắn. Vào thời điểm em tôi mất tích thì Tusitante cũng ngay lập tức biết mất không chút tung tích. Sau tôi tra cứu tất cả các tư liệu có liên quan đến Tusitante, phát hiện hắn không chỉ đơn giản là một con người bình thường. Từ đó tôi tìm được hồ sơ ghi chép vụ án có trường hợp tương tự ở quốc gia khác, tất cả những thứ đó khiến tôi đem mọi nghi ngờ dồn về phía hắn. Nhưng hắn rất giảo hoạt, hoàn toàn không có bất cứ chứng cứ nào có thể đem hắn ra công lý. Tôi chỉ có thể chờ đợi, cuối cùng thì thượng đế cũng cho tôi một cơ hội.” Đôi mắt hắn lóe lên tia sáng khác thường nhìn về phía tôi tràn đầy hưng phấn. “Nhưng tôi không dự đoán được, lần này hắn lại có thể thoát. Tôi không cam lòng. Tôi quyết không thể buông tha dễ dàng cho tên giết người như thế, nên tôi muốn dùng thủ đoạn của chính mình mà trừng phạt hắn!!”
“Cậu là tên điên!” Tôi đau xót cho tâm hồn đáng thương kia, lại là một nam nhân bởi vì yêu mà phát cuồng.
“Ha haha, anh biết không? Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy anh xuất hiện nơi cửa sổ, tôi dường như nhìn thấy Green sống lại! Lúc ấy tôi kinh ngạc đến nói không ra lời.” Landry nhẹ nhàng lau đi vết máu bên khóe miệng tôi, kề bên taitôi thì thầm. “Lúc ấy tôi đã tự hứa với chính mình, tôi không cứu được Green thì ít nhất tôi có thể cứu anh!”
“Vì… vì sao đối với tôi tốt như vậy? Có phải là muốn lợi dụng tôi?” Tôi hoang mang hỏi ra vấn đề đã nghi ngờ từ lâu.
“Ngay từ đầu tôi đã muốn lợi dụng anh, để ngươi tố cáo Tusitante, nhưng kết quả lại thất bại. Nên tôi lại nghĩ ra một ý khác, chính là câu dẫn anh!” Hắn cuối cùng cũng nói ra đáp án tôi không muốn nghe nhất. “Tôi có thể nhận ra, anh chính là điểm yếu trí mạng của Tusitante. Thế nên hắn đã cướp đi người tôi yêu nhất thì tôi cũng quyết không bỏ qua người mà hắn dành tất cả chân tình! Kể ra anh thật cũng rất giống em tôi, tôi thực sự vui vẻ làm thế đấy!”
“Cậu thật đê tiện!” Tôi không ngờ hắn lại là kẻ mưu mô như vậy.
“Ha haha, Tusitante của anh còn tàn ác hơn!” Hắn đối lời chửi mắng của tôi dường như không chút tức giận. “Tôi biết một khi Tusitante ra khỏi ngục giam nhất định sẽ tìm đến anh, vậy nên tôi phải thừa dịp hắn còn trong thời hạn bị tạm giam ngắn ngủi này mà chiếm được tâm anh! Nhưng tôi không dự đoán được tiện nhân như anh lại không những nhớ mãi không quên, thậm chí còn thật sự động tình vì hắn!” Hắn dao động ngón tay lại bóp lấy cần cổ yếu ớt của tôi, lửa giận bên trong đã đốt đỏ hai mắt hắn.
“Anh cho rằng chạy khỏi tôi sẽ không sao? Tôi sẽ không khinh địch tới mức buông tha cơ hội trời cho này!” Ánh mắt kiên định nói hắn thể hiện sự quyết tâm. “Phải kết thúc tất cả mọi chuyện ở đây!” Ngón tay hắn lạnh băng vuốt ve thân thể run rẩy của tôi, có lẽ trong mắt hắn khối thân thể này chỉ là một món hàng mà thôi.
“Cậu là cảnh sát, sao có thể tùy tiện giết người a!” Tôi hoàn toàn khổng hiểu nổi hành động của hắn. Hắn đã đánh mất lý trí của chính mình.
“Ha ha ha, cảnh sát?!” Hắn đột nhiên cười ha hả. Nhìn bộ dạng hắn cười đến hết gập người lại ngửa người, làm tôi hoài nghi chẳng lẽ lời tôi nói lại buồn cười đến vậy? Nhưng sau khi hắn cười đủ, hắn lại lộ ra vẻ mặt khiến người tôi phải sởn gai ốc. “Từ cái ngày Green chết, trong lòng tôi đã bắt đầu nổi lên nghi hoặc đối với năng lực của cảnh sát. Nhất là, rõ ràng Tusitante chính là hung thủ, vậy mà hắn vẫn có thể thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật. Thế thì cái gì là công bằng? Cái gì là chính nghĩa? Giờ trong mắt tôi pháp luật cũng không bằng loài chó má, cảnh sát cũng chỉ có thể uất ức đứng một bên nhìn!”
Tôi chưa từng ngờ đến một cảnh sát có bề ngoài uy phong đến vậy lại có thể nói ra những lời như thế, xem ra hắn đã điên không nhẹ.
“Cậu thực sự điên rồi. Hành vi của cậu bây giờ so với tội giết người có gì khác nhau?!” Phẫn nộ dâng lên khiến tôi nói ra những lời lớn mật như vậy.
“Ha hả a, khác nhau? Tôi không cần biết. Tôi chỉ cần biết tôi muốn báo thù. Tôi muốn Tusitante và anh phải cùng chịu một nỗi thống khổ cùng cực như tôi với Green!” Trên gương mặt tươi cười của hắn lộ vẻ tà ác, thanh âm trầm thấp giống như ma âm đến từ địa ngục. Tay hắn di chuyển từ cổ tôi xuống tới mắt cá chân, hắn nhẹ nhàng vuốt ve. Tôi hoàn toàn không thể đoán được dụng ý của hắn, nhưng cả người hắn toát ra hơi thở đầy mùi nguy hiểm chết người. “Để anh ngoan ngoãn ở trong này đợi tôi thì chỉ có thể ủy khuất anh!”
“A!” Lời hắn còn chưa nói xong, mắt cá chân tôi đã truyền tới đau nhức, Landry dứt khoát đem mắt cá chân tôi đánh gãy. Không chịu nổi đau đớn khiến tôi hít thở khó khăn, loại cảm giác đau đớn này cả đời tôi cũng không thể quên được.
“Ha ha ha ha ha ~” Kẻ điên kia đối với gương mặt bởi vì thống khổ mà trắng bệch của tôi lại thoải mái cười to. Tiếng cười đó làm lòng tôi run sợ, tôi chưa từng ý thức được thế giới này ngoại trừ Tusitante là kẻ điên ra vẫn còn tồn tại một tên điên khác.
Nhưng có một điểm tôi không thể không chú ý. Landry thường xuyên nhìn chằm chằm vào tôi, miệng lẩm bẩm gì đó, có lần tôi vô tình nghe thấy hắn thì thầm trong miệng: “Xem ra không còn nhiều thời gian nữa!”
Tôi không biết hắn nói vậy là có ý gì. Khi tôi hỏi, Landry liền vội vàng giải thích, nhưng vẻ mặt bất an cùng kích động không thể qua được mắt tôi. Đủ loại nghi hoặc khiến tôi bối rối.
Một sáng, tôi thấy Landry đang bới tung đồ đạc trong phòng hắn, tựa hồ đang tìm vật gì đó.
“Landry, sao vậy? Làm rơi vật gì à?” Nhìn bộ dạng hoảng hốt của Landry, tôi cũng rất muốn giúp.
“Không có gì, chờ tôi về rồi nói sau! Tôi đi đây.” Dường như hắn muốn che giấu thứ gì đó, nhưng tôi vẫn nhìn ra. Thứ đó hẳn là rất quan trọng với hắn, nếu không hắn đã không có kiểu vừa mở cửa vừa liên tục ngó nghiêng xung quanh, quay đầu nhìn thêm lần nữa như vậy.
Thế nên xuất phát từ ý tốt nhưng phần nhiều là do tò mò, Landry vừa rời đi được một lúc tôi liền bắt đầu giúp hắn tìm kiếm. Kỳ thật tìm mà không biết rõ thứ cần tìm thì tính ra chỉ là uổng công vô ích, bởi tôi hoàn toàn không biết Landry muốn tìm thứ gì.
“Ai ~~” ngay khi tôi định bỏ cuộc, mệt mỏi nằm lên sô pha, bỗng tôi thấy một cái gì đó sáng lấp lánh.
“A?” Tôi thuận tay cầm lấy thứ đó. Nguyên lai là một sợi dây chuyền có mặt hình trái tim, đáng tiếc là đã bị đứt. Trực giác nói cho tôi biết, vật Landry muốn tìm chính là sợi dây chuyền này.
Tôi tò mò mở mặt dây chuyền ra, bên trong để một bức ảnh nhỏ. Trên ảnh là một cậu trai có đôi mắt màu lam cùng mái tóc vàng xinh đẹp.
Thực ra người trong ảnh với tôi không hề quen biết, nhưng khi nhìn đến bức ảnh của cậu trai này trong lòng lại nổi lên bất an. Người này nhìn thực quen mắt, nhưng tôi trước sau vẫn không nhớ nổi cậu ấy là ai, tôi đã gặp cậu ấy ở đâu!
Buổi tối, Landry vừa về đến nhà lại bắt đầu lục tung phòng của chính mình.
“Landry, có phải cậu đang tìm vật này không?” Tôi quơ quơ sợi dây trong tay.
“A!Mau đưa tôi!” Khi hắn thấy rõ thứ trên taytôi, lập tức ngừng tay, đoạt lấy sợi dây tôi đang cầm. “Nói! Có phải anh lấy không?” Landry lúc này trở thành một con người đáng sợ khiến tôi kinh ngạc.
“Không… Không phải, là cậu làm rơi trên sô pha!” Ánh mắt Landry đầy phẫn nộ, tơ máu che kín đôi mắt, Landry xa lạ như thế khiến tôi không khỏi sợ hãi.
“Thực xin lỗi, tôi không nên…” Lát sau Landry ý thức được hành động có phần quá mức của mình, lập tức khôi phục vẻ nhu hòa trước kia, nhưng hơi thở tràn ngập cừu hận nơi Landry khiến tôikhông thể nào quên được. Cho dù hắn vươn tay muốn cùng tôi bắt tay giảng hòa, nhưng tôi không tự chủ được mà lùi lại tránh né tiếp xúc của hắn.
Mãi đến khi lên giường ngủ, tôi vẫn không thỏai mái với hình ảnh xa lạ kia của Landry. Có lẽ kia mới chính là con người thật của Landry.
Sau khi nặng nề rơi vào giấc ngủ, tôi phát hiện mình đang đi vào một thế giới tối đen, bóng đêm vô hạn làm cho người tôi không thể thấy được điểm dừng.
“Yang ~” Thanh âm của Tusitante từ trong bóng đêm truyền đến, tiếng nói quanh quẩn như âm hồn khiến người phải sợ hãi nhưng lại có chút xao động.
“AndrewYang ~~” Giọng nữ xuất hiện nơi bóng tối sâu thẳm, tôi biết đó là thanh âm của Di Dian.
“Mr. Yang!” Thanh âm xa lạ của một người đàn ông.
Tôi sợ, thế giới tăm tối này giống như nỗi sợ trong tâm hồn tôi.Đột nhiên tôi thấy bàn tay thiếu ngón của Di Dian hướng tới người mình, cảnh sát Dell mang theo cái đầu bị đập dẹp, lắc lư đi về phía tôi, miệng mỗi người đều đang nói lầm bầm. Tôi liều mạng chạy trốn nhưng hoàn toàn không thoát được.
Mọi thứ bắt đầu quay xung quanh, trước mắt tôi tất cả đều là hình ảnh thi thể phủ đầy máu tươi của Di DianvàDell. Đột nhiên tôi lại mơ mơ hồ hồ thấy có thân ảnh của bốn người, dường như có hai người lớn và hai đứa nhỏ, bọn họ cũng tiến đến gần tôi.
Ngay khi bốn thân ảnh xuất hiện trong tầm nhìn, tôi hét thất thanh. Đó chính là gia đình Green, là Mr. Green và Mrs,Green cùng với hai đứa con của họ.
Nhưng đúng vào lúc tôi nhìn rõ gương mặt của Green tiên sinh, lòng tôi càng run lên lợi hại hơn, gương mặt đó đáng lẽ ra tôi không nên quên!
“A!!!” tôi bất lực thét chói tai.
“A!” Tôi bỗng bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhìn lên trần nhà, tôi lúc này mới phát hiện kia chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Dùng hai tay ép lấy trái tim, dù đã ra khỏi giấc mơ nhưng tim vẫn không thể đập bình thường, cả người ướt sũng mồ hôi, cảm giác hoảng sợ này quả thực không thể dùng lời nào diễn tả hết.
Đúng vậy, tôi đã biết người trong bức ảnh kia là ai. Hắn là Mr. Green. Tôi nhất định không nhận sai. Lúc trước thu thập tư liệu, tôi đã lật xem rất nhiều tạp chí cùng báo kể về sự việc cả gia đình Green mất tích, gần như tờ báo nào cũng đều đăng ảnh cả nhà Green, nên tôi tuyệt đối không có nhận lầm.
Nhưng tôi không ngờ tới ngay lúc ngủ lại nhớ được hắn là ai.
“Yang, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Có lẽ Landry nghe thấy tiếng thét của tôi, nên tốt bụng chạy lại đây xem tôi có cần giúp gì không.
“A ~ không có, Landry, tôi… tôi ổn rồi, đúng, tôi ổn rồi! Chỉ là gặp ác mộng thôi.” Tôi tận lực khiến chính mình phải thật bình tĩnh trả lời hắn, không biết vì cái gì mà lúc này Landry lại khiến tôi tràn ngập sợ hãi.
“Vậy tôi yên tâm rồi! Ngủ ngon, Yang!” Thẳng đến lúc nghe được tiếng chân của hắn rời đi tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này tôi đã hiểu được, Landry không hề bỏ cuộc. Chỉ qua mức độ hắn coi trọng sợi dây chuyền kia, tôi có thể đại khái đoán ra Mr. Green trong lòng hắn quan trọng dường nào. Mà Tusitante lại được phóng thích vì vô tội, không khác nào gây cho hắn một vết thương to lớn, hắn sẽ không dễ dàng buông tha tôi cùng Tusitante, tôi phải đi. Dù hắn không có ác ý, tôi cũng không thể sống cùng hắn nữa. Một khi nghĩ đến hắn là bằng hữu hoặc là người nào đó của Mr. Green, Tôi hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào hắn, tựa hồ tôi cũng mang tội lỗi nặng nề.
Đến lúc ý thức được điểm này, ngực tôi nhất thời đau đến nghẹt thở. Vốn tưởng Landry hoàn toàn xuất phát từ lòng hảo tâm hoặc vì tình yêu mà giữ tôi lại, thì ra tất cả đều chỉ là ảo giác, tất cả đều là bẫy rập, một cái bẫy của thợ săn bày ra. Mỗi một chuyện hắn làm đều có mục đích.
“Thật là…” Thế sự xoay vần như thế khiến kẻ yếu ớt như tôi đây không thể nào chịu nổi, mọi cảm xúc đều tuôn trào ra bằng nước mắt, dùng hay tay che đi hai mắt, dằn xuống cũng không thể khống chế được những giọt lệ kia.
Tôi có cảm giác bị phản bội. Tuy an ủi chính mình có lẽ chỉ là hiểu lầm, nhưng bản thân lại tự nói cho tôi biết, đây không do mình quá đa nghi, nhất là sau khi nhìn thấy dáng vẻ xa lạ kia của Landry, bất an trong lòng lại càng lan rộng ra.
Ngay khi tôi yếu ớt nhất, nghèo túng nhất, tôi biết Landry. Bởi có hắn tồn tại nên tôi mới có thể cố gắng trở lại. Cũng bởi vậy mà tôi gần như đã đem hắn trở thành bằng hữu tốt nhất, một huynh trưởng đáng tin, nơi hắn giúp tôi tìm được sự tín nhiệm cùng an toàn, nhưng tựa hồ vận mệnh luôn muốn đùa giỡn với tôi!
Cả đêm tôi không thể nhắm mắt lại, cho dù thân thể đã mệt mỏi dị thường, nhưng đầu óc vẫn phi thường thanh tỉnh. Chuyện cũ giống như thước phim, trong đầu đem nhiều thời điểm trước kia từng chút từng chút quay về một lần. Tôi nghĩ tới Tusitante, hy vọng xa vời có thể tìm kiếm nơi thủ phạm đã gây nên cơn ác mộng kinh hoàng kia sự bảo hộ! Thì ra con người đến đường cùng thì cái gì cũng có thể làm.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi sợ hãi phải nhìn thấy Landry nên một mực ở trong phòng, chậm chạp không chịu rời khỏi.
“Yang, anh không sao chứ?” Landry bất an ở ngoài cửa dò hỏi.
“Tôi không sao. Tại đêm qua ngủ không được, giờ không muốn dậy!” Tôi tìm lấy cái cớ, tránh chạm mặt Landry.
“Ừm, vậy anh ngủ thêm một chút đi! Tôi đi đến cục cảnh sát đây!” Dường như hắn tin lời tôi nói, tôi nghe thấy hắn ra khỏi phòng, tiếp theo là tiếng đóng cửa.
Lúc sau, khi đã xác định được hắn đã đi khỏi, tôi mới cẩn thận mở cửa ra. Tuy căn phòng trọ này cùng ngày hôm qua không có gì khác biệt, nhưng không biết vì cái gì, tôi vẫn cảm thấy mọi thứ rất xa lạ.
Tôi vội vàng ăn chút điểm tâm, liền sau đó tôi bắt tay vào thu dọn hành lý. Tuy tôi không tìm được chỗ ở, nhưng tôi cấp thiết muốn rời khỏi nơi này ngay, thoát khỏi Landry, dù đêm nay có phải ngủ ở hầm để xe của khách sạn tôi cũng cam lòng.
Ngày trước muốn chạy trốn khỏi Tusitante, giờ lại tiếp tục muốn chạy, chỉ là lần này đối tượng đổi thành Landry.
Chờ tôi thu dọn thỏa đáng cũng đã là buổi chiều. Tôi tính lưu lại một tờ giấy rồi mới đi, nhưng trong lòng lại cảm thấy như thế thực bất lịch sự. Huống chi ý nghĩ không tốt này đó cũng là do tôi quá đa nghi mà thôi, nên tôi quyết định chờ hắn trở về, hướng hắn từ biệt.
***
Landry về sớm hơn tôi dự tính, nên khi nghe thấy tiếng hắn mở cửa làm tôi có chút giật mình.
“Yang, tôi có mua đồ rất ngon này, chúng tôi đêm nay tha hồ ăn!” Trong tay hắn xách một túi lớn, tâm trang hết sức vui vẻ.
“Landry, tôi…” Tôi không biết có nói ra ngay bây giờ không, tôi không muốn phá hư tâm trạng tốt của hắn.
“Làm sao vậy, Yang? Có chuyện gì không?” Landry đem các thứ vào phòng bếp.
“Ân! Chờ ăn xong sẽ nói cho cậu biết!” Tôi quyết định tạm thời trì hoãn một chút.
“Chuyện gì a? Bí mật như vậy!” Landry vừa nấu nướng vừa thì thầm nói chuyện. Landry hiền lành như vậy thấy thế nào cũng không giống một người có tâm kế. Tôi bắt đầu hoài nghi mình có hay không quá đa nghi đi.
Sau này hiểu được, tôi thật sự nhận ra thần kinh của mình cực kì nhạy cảm!
“Thế nào? Cười gian như vậy, trên mặt tôi có gì sao?” Nhất định là Landry nhìn tôi đang cười ngây ngô với hắn mà thấy kỳ quái. “Mau tới đây. Một mình tôi làm không hết!” Hắn vẫy vẫy tay với tôi.
“Được!” Dường như đã thông suốt điều gì đó, có lẽ, tại tôi không có chút căn cứ nào lại đi đoán mò.
Chúngtôi tựa hồ lại nhớ tới khoảng thời gian ở chung lúc đầu. Vui vẻ, ấm áp thậm chí khiến tôi bắt đầu có chút dao động cùng do dự với quyết định kia.
Gần hai giờ sau cơm tối mới chuẩn bị xong. Khi bọn tôi nhìn một bàn đầy thức ăn, cảm thấy công sức bỏ ra hoàn toàn xứng đáng.
“Kể ra có thêm ánh nến nữa thì tuyệt!” Landry hưng phấn đề nghị. “Tôi đi tìm nến.”
“Landry, hình như trong phòng tôi còn có một cây!” Nhưng vừa nói xong tôi liền lập tức hối hận, bởi hành lý đã được đóng gói đang ở trong phòng tôi.
Mà Landry vừa nghe tôi nói vậy liền lập tức đi vào, tôi căn bản không kịp ngăn lại.
“Yang, anh định bỏ đi sao?” Landry nhìn căn phòng trống rỗng cùng số hành lý đã được thu dọn thỏa đáng gần như đã hiểu được, giọng điệu hắn nghe có chút trầm đi.
“Landry, tôi…tôi cảm thấy tôi không nên ở mãi nơi đây, như vậy rất… rất phiền cho cậu!” Nếu đã bị phát hiện, tôi chỉ có thể nói ra sự thật, vội vàng đem ý nghĩ muốn sắp xếp lại khi nãy quăng ra sau đầu, hoàn toàn không có tác dụng gì cho tình cảnh hiện giờ.
“Anh thật sự muốn rời bỏ tôi nhanh như vậy? Vì sao?” Landry xoay người, đôi mắt màu đen nhìn vào không thể nhận ra chút cảm xúc nào. Thanh âm u ám từ hắn khiến tôi không thể nào chịu đựng được.
“Không, không phải, cậu hiểu lầm ý tôi rồi…” Tôi vội vàng hướng hắn giải thích, nhưng tôi chưa kịp nói xong, hắn liền vung tay về phía tôi, tôi bị hành động của hắn dọa cho ngây người.
Nhưng nắm tay hắn không có đánh tới như tôi nghĩ, mà là nặng nề đập vào vách tường bên cạnh tôi, nhưng bên tai truyền tới âm thanh xé gió cùng tiếng va đập ngay bên cạnh vẫn làm cho lòng tôi run rẩy sợ hãi.
TayLandry bị thương, máu chảy từ miệng vết thương rơi xuống, nhưng dường như hắn không hề có cảm giác đau đớn.
“Tôi sẽ không để anh đi, sẽ không để anh đi…” Hắn một lần lại một lần thì thầm, không hề báo trước vươn hai tay bóp lấy cổ tôi, tôi không ngờ tới hắn lại muốn giết tôi.
Tôi liều mạng phản kháng, mong có thể giảy khỏi sự khống chế của hắn, nhưng tôi hoàn toàn không thể thoát khỏi loại cảm giác tắc thở này. Tay hắn giống như xiềng xích gắt gao đè ép cổ tôi, hơi thở của tôi từng chút từng chút biến mất, phản kháng cũng ngày càng yếu ớt đi. Tôi nhìn vào gương mặt dữ tợn của Landry, dường như có hình bóng của Tusitante, vẻ mặt hắn cùng vẻ cố chấp kia của Tusitante chồng chéo lên nhau, thì ra tôi luôn luôn thông qua hắn để tìm kiếm ảo ảnh của một người khác. Ngay giây phút sắp mất đi ý thức, trực giác nói cho tôi biết, đôi mắt kia cũng đang thông qua tôi tìm kiếm một bóng dáng khác. Người đó là ai?
***
Khi tôi tỉnh lại thì trước mắt một mảnh tối đen, bóng đêm sâu thẳm khiến tôi nghi ngờ tôi đã thật sự mở hai mắt ra chưa? Yết hầu rất đau, cổ nhức nhói, tôi theo bản năng vươn tay sờ sờ lên cổ.
“Tôi vẫn chưa chết sao?” Thanh âm khàn khàn của tôi càng làm cho bóng đêm xung quanh như tăng thêm phần quỷ dị. Đầu óc trì trệ lúc này mới bắt đầu nhớ lại hình ảnh trước khi hôn mê.
“Thế nào, anh tỉnh rồi?” Thanh âm giống như tới từ một cơn ác mộng vang lên trong thế giới tối đen.
“Landry?” Tôi yên lặng nhớ lại cái tên vừa thân quen lại vừa xa lạ này, không thể ngờ được con người như thế lại có thể nhanh chóng biến thành một con người khác.
“Tách ~” Landry mở đèn. Ánh đèn chói mắt làm cho trước mắt tôi nhất thời là một khoảng sáng lóa, không thể thấy rõ tình cảnh trước mắt.
Đến khi tôi thật vất vả mới thích ứng được với ánh sáng, tôi phát hiện Landry cách tôi không hề xa, hắn ở nơi cao hơn nhìn xuống phía tôi – đang nằm trên mặt đất, một kẻ “ti tiện”.
“Biết nơi này là đâu không?” Biểu tình Landry lúc này dị thường lãnh khốc. Đây có lẽ là một bộ mặt khác của hắn. Nếu như nói trong mỗi người đều tồn tại cả hai mặt hiền lương và tà ác, vậy hiện tại bộ mặt trước mắt tôi chính là bộ mặt tà ác.
Tôi theo lời hắn nhìn quanh bốn phía, tất cả đều khiến tôi cái gì cũng không thể quên. Đồ vật bày trí quanh phòng so với khi tôi rời đi hoàn toàn không có chút thay đổi.
“Nơi này là…” Đúng, nơi này chính là nơi bắt đầu cơn ác mộng của tôi, cũng chính là nơi vô cùng quen thuộc với tôi cùng Tusitante – biệt thự.
“Vì…vì sao mang tôi tới đây?” Landry bay giờ đã không còn là Landry trước kia nữa, thanh âm run run của tôi hiện rõ sự sợ hãi.
“Bởi vì tôi phải giết chết Tusitante ở đây. Giống như hắn ở nơi đây giết chết Green!” Hắn phẫn hận nắm lấy cằm tôi, từng chữ từng chữ nói ra dụng ý nguy hiểm đó, hơi thở lạnh băng phun lên mặt tôi.
“Cậu… Cậu ta sẽ không tới!” Thì ra hắn đối với Tusitante là tràn ngập thù hận.
“Không. Hắn sẽ đến! Vì anh chính là mồi nhử cũng như lợi thế tốt nhất của tôi!” Ngón tay ghê tởm của hắn nhẹ nhàng lướt qua hai má tôi. “Bất quá, anh yên tâm. Chờ tôi giết hắn xong, tôi sẽ cho anh cùng xuống địa ngục gặp hắn.” Trong mắt hắn, mạng người lại rẻ mạt cùng mỏng manh đến thế.
“Cậu điên rồi!” Landry điên rồi. Theo tôi thấy hắn chỉ trong một khắc đã hóa kẻ điên. Hắn làm hết thảy đều chỉ vì điều bí mật không thể cho ai biết kia.
“Ba!” Hắn hung hăng tát tôi một cái.
“Anh biết không? Tôi yêu Green. Tôi yêu em trai tôi!” Hắn quỳ rạp trên mặt đất, đối người khóe miệng bị chảy máu, hai má đau đớn không chịu nổi là tôi mà điên cuồng gào thét.
Tôi không ngờ được Mr. Green lại là em trai của hắn!
“Tôi…tôi hiểu!” Tôi chịu đựng đau đớn, tận lực trấn an cảm xúc nóng nảy của hắn.
“Anh không hiểu. Tôi yêu em tôi, như yêu một tình nhân! Ngay thời khắc cậu ấy vừa sinh ra tôi đã vô cùng yêu cậu ấy.” Hắn điên cuồng vò đầu mình, đập vào ***g ngực. Trong mắt tôi hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí.
“Tôi che giấu tình cảm của chính mình. Ngay cả khi cậu ấy nói cậu ấy sẽ kết hôn cũng như thế, tôi an ủi chính mình, dù cậu ta có kết hôn nhưng ít nhất tôi còn có thể thấy cậu ấy, đụng chạm cậu ấy!” Landry chậm rãi kể ra tình cảm hắn đối vớiGreen của hắn. “Thế nhưng, tên Tusitante kia lại giết cậu ấy, là cái tên sát nhân cuồng điên kia giết Green của tôi!” Khi hắn nhắc đến Tusitante, trong nháy mắt, hắn giống như con sư tử đang tức giận, gần như có thể thấy lông mao hắn dựng thẳng lên.
“Anh làm sao biết khi tôi nghe tin Green mất tích đã đau đớn đến dường nào. Cho dù bằng trực giác của cảnh sát tôi biết Green có thể đã chết, bị sát hại, nhưng tôi thà tin hắn là mất tích hoặc bị ai đó bắt cóc. Tôi tìm khắp nước Mĩ, bất cứ nơi nào có thể nghĩ ra tôi đều đi, nhưng phải làm cách nào mới có được tung tích của Green? Tôi chỉ là đang lừa dối chính mình. Nhưng ngay lúc tôi đang tuyệt vọng thì tôi tìm ra Tusitante, em trai tôi trước kia có từng nhắc tới hắn. Vào thời điểm em tôi mất tích thì Tusitante cũng ngay lập tức biết mất không chút tung tích. Sau tôi tra cứu tất cả các tư liệu có liên quan đến Tusitante, phát hiện hắn không chỉ đơn giản là một con người bình thường. Từ đó tôi tìm được hồ sơ ghi chép vụ án có trường hợp tương tự ở quốc gia khác, tất cả những thứ đó khiến tôi đem mọi nghi ngờ dồn về phía hắn. Nhưng hắn rất giảo hoạt, hoàn toàn không có bất cứ chứng cứ nào có thể đem hắn ra công lý. Tôi chỉ có thể chờ đợi, cuối cùng thì thượng đế cũng cho tôi một cơ hội.” Đôi mắt hắn lóe lên tia sáng khác thường nhìn về phía tôi tràn đầy hưng phấn. “Nhưng tôi không dự đoán được, lần này hắn lại có thể thoát. Tôi không cam lòng. Tôi quyết không thể buông tha dễ dàng cho tên giết người như thế, nên tôi muốn dùng thủ đoạn của chính mình mà trừng phạt hắn!!”
“Cậu là tên điên!” Tôi đau xót cho tâm hồn đáng thương kia, lại là một nam nhân bởi vì yêu mà phát cuồng.
“Ha haha, anh biết không? Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy anh xuất hiện nơi cửa sổ, tôi dường như nhìn thấy Green sống lại! Lúc ấy tôi kinh ngạc đến nói không ra lời.” Landry nhẹ nhàng lau đi vết máu bên khóe miệng tôi, kề bên taitôi thì thầm. “Lúc ấy tôi đã tự hứa với chính mình, tôi không cứu được Green thì ít nhất tôi có thể cứu anh!”
“Vì… vì sao đối với tôi tốt như vậy? Có phải là muốn lợi dụng tôi?” Tôi hoang mang hỏi ra vấn đề đã nghi ngờ từ lâu.
“Ngay từ đầu tôi đã muốn lợi dụng anh, để ngươi tố cáo Tusitante, nhưng kết quả lại thất bại. Nên tôi lại nghĩ ra một ý khác, chính là câu dẫn anh!” Hắn cuối cùng cũng nói ra đáp án tôi không muốn nghe nhất. “Tôi có thể nhận ra, anh chính là điểm yếu trí mạng của Tusitante. Thế nên hắn đã cướp đi người tôi yêu nhất thì tôi cũng quyết không bỏ qua người mà hắn dành tất cả chân tình! Kể ra anh thật cũng rất giống em tôi, tôi thực sự vui vẻ làm thế đấy!”
“Cậu thật đê tiện!” Tôi không ngờ hắn lại là kẻ mưu mô như vậy.
“Ha haha, Tusitante của anh còn tàn ác hơn!” Hắn đối lời chửi mắng của tôi dường như không chút tức giận. “Tôi biết một khi Tusitante ra khỏi ngục giam nhất định sẽ tìm đến anh, vậy nên tôi phải thừa dịp hắn còn trong thời hạn bị tạm giam ngắn ngủi này mà chiếm được tâm anh! Nhưng tôi không dự đoán được tiện nhân như anh lại không những nhớ mãi không quên, thậm chí còn thật sự động tình vì hắn!” Hắn dao động ngón tay lại bóp lấy cần cổ yếu ớt của tôi, lửa giận bên trong đã đốt đỏ hai mắt hắn.
“Anh cho rằng chạy khỏi tôi sẽ không sao? Tôi sẽ không khinh địch tới mức buông tha cơ hội trời cho này!” Ánh mắt kiên định nói hắn thể hiện sự quyết tâm. “Phải kết thúc tất cả mọi chuyện ở đây!” Ngón tay hắn lạnh băng vuốt ve thân thể run rẩy của tôi, có lẽ trong mắt hắn khối thân thể này chỉ là một món hàng mà thôi.
“Cậu là cảnh sát, sao có thể tùy tiện giết người a!” Tôi hoàn toàn khổng hiểu nổi hành động của hắn. Hắn đã đánh mất lý trí của chính mình.
“Ha ha ha, cảnh sát?!” Hắn đột nhiên cười ha hả. Nhìn bộ dạng hắn cười đến hết gập người lại ngửa người, làm tôi hoài nghi chẳng lẽ lời tôi nói lại buồn cười đến vậy? Nhưng sau khi hắn cười đủ, hắn lại lộ ra vẻ mặt khiến người tôi phải sởn gai ốc. “Từ cái ngày Green chết, trong lòng tôi đã bắt đầu nổi lên nghi hoặc đối với năng lực của cảnh sát. Nhất là, rõ ràng Tusitante chính là hung thủ, vậy mà hắn vẫn có thể thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật. Thế thì cái gì là công bằng? Cái gì là chính nghĩa? Giờ trong mắt tôi pháp luật cũng không bằng loài chó má, cảnh sát cũng chỉ có thể uất ức đứng một bên nhìn!”
Tôi chưa từng ngờ đến một cảnh sát có bề ngoài uy phong đến vậy lại có thể nói ra những lời như thế, xem ra hắn đã điên không nhẹ.
“Cậu thực sự điên rồi. Hành vi của cậu bây giờ so với tội giết người có gì khác nhau?!” Phẫn nộ dâng lên khiến tôi nói ra những lời lớn mật như vậy.
“Ha hả a, khác nhau? Tôi không cần biết. Tôi chỉ cần biết tôi muốn báo thù. Tôi muốn Tusitante và anh phải cùng chịu một nỗi thống khổ cùng cực như tôi với Green!” Trên gương mặt tươi cười của hắn lộ vẻ tà ác, thanh âm trầm thấp giống như ma âm đến từ địa ngục. Tay hắn di chuyển từ cổ tôi xuống tới mắt cá chân, hắn nhẹ nhàng vuốt ve. Tôi hoàn toàn không thể đoán được dụng ý của hắn, nhưng cả người hắn toát ra hơi thở đầy mùi nguy hiểm chết người. “Để anh ngoan ngoãn ở trong này đợi tôi thì chỉ có thể ủy khuất anh!”
“A!” Lời hắn còn chưa nói xong, mắt cá chân tôi đã truyền tới đau nhức, Landry dứt khoát đem mắt cá chân tôi đánh gãy. Không chịu nổi đau đớn khiến tôi hít thở khó khăn, loại cảm giác đau đớn này cả đời tôi cũng không thể quên được.
“Ha ha ha ha ha ~” Kẻ điên kia đối với gương mặt bởi vì thống khổ mà trắng bệch của tôi lại thoải mái cười to. Tiếng cười đó làm lòng tôi run sợ, tôi chưa từng ý thức được thế giới này ngoại trừ Tusitante là kẻ điên ra vẫn còn tồn tại một tên điên khác.
/14
|