“Biểu ca, anh về sớm vậy, sao không bảo người thông báo một tiếng, để em ra cửa đón.” Chỉ Lan vốn ngồi trong thư phòng xem sổ sách, Huyền Diệp vừa vào cửa liền cho người hầu lui hết ra ngoài.
“Không cần, Lan nhi đang xem sổ sách sao?” Huyền Diệp thấy Chỉ Lan đứng liền giữ ngồi lại ghế, nhẹ nhàng vuốt ve cổ Chỉ Lan.
“Biểu ca, đừng sờ, rất ngứa.” Chỉ Lan né tránh.
“Thật sự rất ngứa?” Huyền Diệp cúi đầu phà hơi vào tai Chỉ Lan, thấy nàng e thẹn mới hài lòng kéo nàng đứng lên, còn hắn ngồi xuống ghế.
“Lan nhi cũng ngồi đi.” Huyền Diệp nhàn nhã ngồi ghế, Chỉ Lan nhìn nhìn Huyền Diệp, lại nhìn sang cái ghế cách đó, quyết đoán chuẩn bị tách xa Huyền Diệp.
“Lan nhi sao lại bỏ gần tìm xa?” Huyền Diệp vươn tay kéo nàng ngồi lên lòng.
“Biểu ca!” Chỉ Lan vòng tay qua cổ Huyền Diệp, “Đang là ban ngày ban mặt mà!”
“Đúng là đang ban ngày, chẳng lẽ có chuyện gì không thể làm lúc ban ngày sao?” Huyền Diệp ngậm vành tai Chỉ Lan.
“Biểu ca, xin anh.” Chỉ Lan cúi đầu cầu xin tha thứ, hy vọng Huyền Diệp có thể nổi lòng hảo tâm mà buông tha nàng.
“Xin tôi cái gì?” Huyền Diệp lần tay vào trong áo, ý đồ giở trò xấu xa.
“Đừng ở trong này.” Chỉ Lan thật sự là xấu hổ chết đi được, giữa ban ngày còn là ở trong thư phòng, để người khác biết thì nàng còn mặt mũi nào.
“Muộn rồi.” Huyền Diệp gạt áo Chỉ Lan, tâm tình của hắn hiện tại có chút phấn khích, dạo đầu một chút liền mạnh mẽ tiến công.
“Biểu ca!” Mới đầu còn có chút ngăn cản, nhưng vì Chỉ Lan luyện bí tịch bị che tên, toàn thân nhanh chóng mềm nhũn, Huyền Diệp ôm lấy nàng, vận động dồn dập.
“Lan nhi thật là một bảo bối.” Huyền Diệp chưa từng có nữ nhân khác, nhưng hắn khẳng định nữ nhân khác không thể mê hồn như Chỉ Lan, khiến người khác muốn ngừng mà không được.
Chỉ Lan không nói gì, nàng mệt muốn ngất, ngửa đầu rưng rưng nước mắt, không nói ra lời.
Sau cơn kích tình, Huyền Diệp ôm Chỉ Lan, vỗ nhẹ lưng nàng, xiêm y của hai người vẫn rất ổn thỏa, ngoài mấy vệt nhàu thì không thể nhìn ra vừa qua một hồi đại chiến.
“Lan nhi ngoan.” Huyền Diệp hôn phớt lên môi Chỉ Lan, “Lần sau biểu ca sẽ không càn rỡ như vậy.”
“Thật chứ?” Chỉ Lan nghe thế mới ngẩng đầu, mắt vẫn ngấn nước, nhìn Huyền Diệp lại nổi tâm tư khác.
“Thật sự.” Huyền Diệp chột dạ sờ mũi, “Biểu ca giúp em mặc quần áo.”
“Em muốn tắm rửa.” Chỉ Lan nhíu mày, nàng vừa bị bắt nạt, giờ phóng túng bản thân.
“Được, chúng ta tắm rửa.” Huyền Diệp sửa sang lại quần áo, chỉnh lại xiêm y cho Chỉ Lan, đánh giá một phen, thấy không còn chỗ nào bất ổn mới bế bổng nàng lên, dùng chân đá cửa. Thư phòng này chỉ cách phòng ngủ Chỉ Lan mấy bước chân.
“Mang một bồn tắm vào đây.” Huyền Diệp sai người hầu, lại nhìn Chỉ Lan đang vùi mặt vào ngực hắn trốn tránh, “Vào phòng rồi, Lan nhi có thể ngẩng đầu.”
Chỉ Lan trừng mắt nhìn Huyền Diệp, thật là ngượng chết người, “Biểu ca, anh bảo em sau này làm người thế nào?”
“Bọn họ không dám dèm pha đâu, em yên tâm.” Huyền Diệp đặt Chỉ Lan xuống giường, “Bảo Uyên Ương vào xõa tóc em ra, được không?”
Mỗi tối Huyền Diệp đều phải vuốt tóc Chỉ Lan chán chê mới ngủ, lúc không có người lại muốn Chỉ Lan xõa tóc, Chỉ Lan tốt tính mới chịu được yêu cầu cổ quái này của hắn.
“Vâng, dù gì cũng chuẩn bị đi tắm.” Chỉ Lan ngồi trên giường, hai má hồng hồng, ngáp một cái, mắt vẫn ngấn lệ.
“Ngoan, tắm xong chợp mắt một lúc.” Huyền Diệp vuốt ve bàn tay nhỏ bé.
Đến khi Huyền Diệp và Chỉ Lan tỉnh dậy thì đã quá bữa tối, “Lan nhi dậy đi, ăn chút gì rồi ngủ tiếp.” Huyền Diệp dùng tay phải chống đầu, buồn cười nhìn Chỉ Lan mắt vẫn ngái ngủ, tay trái vuốt ve mái tóc đen bóng của nàng.
“Vâng, biểu ca sẽ qua thư phòng sao?” Chỉ Lan dụi mắt, hai tay ôm chăn nhìn Huyền Diệp.
“Uh, gần đây hơi bận, Lan nhi đừng trách biểu ca bỏ bê em.” Huyền Diệp véo mũi Chỉ Lan, “Nếu nhớ biểu ca thì tới thư phòng, biết không?”
“Không đi.” Chỉ Lan lắc đầu lia lịa, nàng không dám đến thư phòng nữa.
“Lan nhi lại nghĩ đi đâu đấy?” Huyền Diệp chỉ vào trán Chỉ Lan, “Nhớ mang canh cho biểu ca.”
“Vâng, canh gà canh vịt canh bồ câu, mỗi ngày một kiểu, được chưa ạ?” Chỉ Lan đột nhiên giữ cánh tay Huyền Diệp, đưa lên miệng cắn, “Biểu ca ăn ngon thật!”
“Lan nhi ăn còn ngon hơn biểu ca, có muốn biểu ca chứng minh không?” Huyền Diệp trêu tức hỏi.
“Em đùa thôi mà, biểu ca chúng ta rời giường đi.” Chỉ Lan thông minh đánh chống lảng, nếu kích thích thú tính của người này, đừng nói đêm nay, đến sáng mai cũng chẳng cần đến giường.
“Uh, hôm nay ăn rồi, ngày mai lại ăn tiếp.” Dứt lời Huyền Diệp liền đứng dậy cần xiêm y của Chỉ Lan tới, “Biểu ca mặc quần áo cho Chỉ Lan nhé?”
“Biểu ca, anh làm được sao?” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp hoài nghi, nàng nghe lời đứng lên, giang tay, chờ Huyền Diệp làm lúng túng.
“Thử là biết.” Tay Huyền Diệp hoạt động rất linh hoạt, Chỉ Lan trợn mắt há mồm phát hiện kỹ thuật mặc quần áo của Huyền Diệp cũng không tệ lắm.
“Quả nhiên không có gì làm khó được biểu ca.” Ánh mắt sùng bái của Chỉ Lan khiến Huyền Diệp thấy rất hưởng thụ, không uổng công hắn quan sát nha hoàn hầu hạ Chỉ Lan mặc quần áo.
“Giờ đến lượt Lan nhi.” Huyền Diệp chỉ quần áo đang treo, rồi lại chỉ vào mình.
Chỉ Lan rất thành thạo mặc quần áo cho Huyền Diệp, “Biểu ca, sắp phải lại mặt.”
“Là ba ngày nữa đúng không?” Huyền Diệp nghĩ nghĩ.
“Vâng, ngày đó nhất định phải đi từ sáng sớm.” Bởi vì lại mặt chỉ có thể ở đến giữa trưa là cùng, vì thế đi sớm thì có nhiều thời gian hơn.
“Hôm đấy tôi đi cùng em, tối mới cần hồi phủ.” Huyền Diệp chu đáo đề nghị.
“Biểu ca anh thật tốt.” Chỉ Lan ôm thắt lưng Huyền Diệp, cọ cọ quần áo của hắn.
“Vẫn như trẻ con.” Huyền Diệp xoa đầu Chỉ Lan, nhớ tới Chỉ Lan hồi nhỏ vẫn hay năn nỉ hắn cho về nhà, cũng cọ đầu vào quần áo hắn thế này, lòng mềm nhũn ra. “Đã lâu không gặp Long Khoa Đa, không biết tiểu tử kia có tiến bộ không.”
“Đệ đệ rất ngoan, biểu ca không được bắt nạt.” Chỉ Lan đúng là trợn mắt nói dối, đàn ông nhà họ Đông mà ngoan thì chẳng có ai đáng gọi là thô lỗ.
“Uh, biểu ca chỉ bắt nạt em.” Huyền Diệp ôm Chỉ Lan, hôn lên tóc nàng, hắn rất hưởng thụ cuộc sống vợ chồng này, cũng chỉ có ở bên tiểu biểu muội trái tim hắn mới được nghỉ ngơi.
———————— Đường phân cách “lại mặt” ————————
“Đưa danh sách quà biếu lại mặt cho ta xem.” Chỉ Lan bận rộn sổ sách suốt mấy ngày, ngay cả danh sách quà biếu lại mặt cũng không xem xét được, chỉ có thể giao cho Uyên Ương.
“Được rồi, thêm một phần sâm Lão Sơn, cả dược liệu trong kho của ta cũng thêm vào. Bổ sung cả đồ chơi cho trẻ con nữa.”
“Vâng, chủ tử uống tách trà đi.”
“Uh, chuyện ăn uống ngươi nhớ chú ý.” Chỉ Lan không cho phép có sơ suất gì trong lúc nàng đang chuẩn bị mang bầu, “Khi nào có thực đơn ngươi đưa cho Tư Kỳ xem, sau đó để Tư Kỳ và Tư Họa canh chừng nhà bếp cho ta.”
“Vâng.” Uyên Ương cũng biết tầm quan trọng của vấn đề ăn uống, Chỉ Lan vào phủ rồi việc đầu tiên làm là chấn chỉnh nhà bếp.
Ngày lại mặt, Huyền Diệp và Chỉ Lan dậy rất sớm, Huyền Diệp còn xin phép Thuận Trị nghỉ một buổi lên triều, để có thể đi cùng Chỉ Lan.
“Bộ đấy đẹp rồi, không cần thay nữa.” Huyền Diệp nhìn mà chóng mặt, tuy ngắm người mình yêu thay quần áo là hưởng thụ thị giác, nhưng cứ ẩn hiện trước mắt mãi thật là nguy hiểm. Quan trọng nhất là, Huyền Diệp ghen tị.
“Ngày thường không thấy Chỉ Lan tỉ mỉ như thế.” Nếu không phải dẩu môi sẽ ảnh hưởng đến hình tượng anh minh thần võ, khẳng định là môi Huyền Diệp có thể dẩu đến mức treo được bình nước tương, nhưng chỉ khi ở riêng với Chỉ Lan, Huyền Diệp mới để lộ tính tình trẻ con.
“Bởi vì ngày nào em cũng gặp biểu ca, nếu ngày nào cũng kén cá chọn canh thế này, bổng lộc của anh chỉ đủ để em mua xiêm y trang sức.” Rõ ràng là Chỉ Lan không sợ Huyền Diệp, những lúc thế này Huyền Diệp chẳng khác gì hổ giấy.
“Dù sao chúng ta còn có thôn trang, sau này Lan nhi thích xiêm y thế nào thì may thế, bổng lộc của biểu ca sẽ giao hết cho em.” Huyền Diệp là người đàn ông hào phóng, đặc biệt là người hắn yêu, sủng bao nhiêu cũng chưa đủ.
“Ai cần bổng lộc của anh, mặc bộ này đi.” Huyền Diệp có chút tức tối nhìn tiểu biểu muội điểm trang lộng lẫy, sao lúc đấy hắn lại u mê đồng ý cho nàng về nhà đến tối chứ.
“Lát nữa về nhà không cho khóc nhè.”
“Biểu ca thấy em khóc khi nào?”
“Từ lúc sáu tuổi đến lúc mười tuổi, lần nào về nhà cũng khóc.”
“Người đấy không thể là em, biểu ca anh nhớ lầm rồi.”
“Ồ? Vậy có lẽ nên ở đến trưa rồi hồi phủ.”
“Là em là em, nhất định là em!”
“Thế mới ngoan, vậy ở đến bữa tối.”
“Cám ơn biểu ca.”
Xe ngựa nhanh chóng đến Đông phủ, cả nhà Đông Quốc Duy đã chờ sẵn.
“Nô tài tham kiến Khang Quận vương, phúc tấn Khang Quận vương.” Chỉ Lan vừa xuống xe liền thấy người nhà đồng loạt quỳ xuống, nhất thời nghẹn ngào.
“Xin đứng lên.” Huyền Diệp nâng Đông Quốc Duy, “Cậu thật khách khí.”
“Ama ngạch nương mau đứng lên, mọi người quỳ như vậy nữ nhi biết làm sao cho phải.” Chỉ Lan cũng tiến đến nâng Hách Xá Lí thị.
“Chúng ta vào thôi.” Chỉ Lan dùng ánh mắt hỏi Huyền Diệp, Huyền Diệp gật đầu, đoàn người vào Đông phủ.
“Tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu, Lan nhi đi trước vậy.” Huyền Diệp không đành lòng nhìn dáng vẻ nghẹn ngào của Chỉ Lan, vì vậy chỉ giữ Đông Quốc Duy, để Chỉ Lan đoàn tụ cùng mọi người.
“Tỷ, tỷ phu có bắt nạt tỷ không?!” Vừa đến phòng khác Long Khoa Đa liền vội hỏi Chỉ Lan, rất có tinh thần đòi công bằng cho tỷ tỷ.
“Biểu ca sao có thể bắt nạt ta, tiểu hài tử đừng nghĩ bừa.” Đối ngoại Chỉ Lan rất bảo vệ quyền uy của Huyền Diệp.
“Vậy là tốt rồi, em thấy tỷ phu cũng là người tốt.” Long Khoa Đa lập tức thay đổi vẻ mặt, như thể hắn và Huyền Diệp là tương giao chí cốt đã nhiều năm.
“Đồ láu cá!” Chỉ Lan ôm cô bé hắn đang dắt tay là Chỉ Hi, “Chỉ Hi dạo này có ngoan không?”
“Ngoan!” Chỉ Hi rút ngón tay đang ngậm ra, chỉ vào Hách Xá Lí thị, “Ngạch nương nói, Hi nhi ngoan!”
“Cả nhà đều ổn, con không cần lo lắng.” Hách Xá Lí thị ngồi trên bục, vẫy tay bảo Chỉ Lan đến ngồi cạnh, “Nay con đã là phúc tấn Quận vương, đừng trẻ con nhõng nhẽo nữa, phải đối tốt với Tam aka, không thể ghen tuông.”
“Ngạch nương, con biết rồi.” Chỉ Lan biết Hách Xá Lí thị muốn tốt cho nàng, nếu không đã chẳng nói lời này, “Ngạch nương và ama có khỏe không?”
“Hai chúng ta rất khỏe, ta thấy quà con mang về có hơi nhiều, Tam aka có biết không?”
“Ngạch nương yên tâm, biểu ca biết, hắn còn bảo con bổ sung thêm.” Chỉ Lan giải thích, Huyền Diệp sẽ không so đo chuyện đấy, tặng quà người thân cũng là có qua có lại, huống hồ đây lại là thân càng thêm thân, không đưa nhiều mới là kẻ keo kiệt.
“Sao lúc này còn gọi là biểu ca, phải gọi là Gia, để Tam aka nghe được còn ra thể thống gì.” Hách Xá Lí thị không rõ lắm về tình cảm của Huyền Diệp và Chỉ Lan, vì thế dạy dỗ theo tiêu chuẩn vợ chồng bình thường.
“Sau này nữ nhi sẽ chú ý.” Chỉ Lan không phản bác, hiếm hoi mới được về nhà một lần, cho dù là ngạch nương trách mắng nàng cũng thấy ấm lòng.
“Còn nữa, con đã gả cho Tam aka thì đừng vun vén cho Đông phủ nữa, Long Khoa Đa và Ngạc Luân Đại sẽ tự cố gắng tạo sự nghiệp.”
“Con biết.” Chỉ Lan gật đầu, mắt ngấn lệ, trước ngày nàng xuất giá ama và ngạch nương nói Đông phủ luôn làm chỗ dựa cho nàng, nhưng lại không muốn nàng vì Đông phủ mà tạo thành hiểu lầm với Huyền Diệp.
“Được rồi, đã lấy chồng còn khóc, nhanh sinh cháu ngoại cho ngạch nương bế, biết không?” Hách Xá Lí thị không can thiệp nhiều vào chuyện của con, bà biết còn xem ý trời, cũng không muốn tạo áp lực với Chỉ Lan.
“Ngạch nương yên tâm, sang năm ngạch nương sẽ có một cháu ngoại bụ bẫm.” Chỉ Lan nín khóc mỉm cười.
“Vậy ngạch nương sẽ chờ.” Hách Xá Lí thị bắt đầu kể những chuyện vặt trong nhà với Chỉ Lan, ví dụ như Long Khoa Đa lại chọc giận Đông Quốc Duy như thế nào, Ngạc Luân Đại lại cãi nhau với Long Khoa Đa, hay Chỉ Hi ngày nào cũng ầm ĩ đòi gặp đại tỷ.
Chỉ Lan tựa vai Hách Xá Lí thị, cảm thấy cuộc sống hạnh phúc bắt nguồn từ những điều rất nhỏ nhặt, giữa những củi gạo dầu muối mới là hạnh phúc thật sự.
Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã đến lúc Chỉ Lan phải hồi phủ, không biết lúc nào mới được gặp lại, nghĩ đến đấy Chỉ Lan lại ngậm ngùi.
“Đừng khổ sở, nhanh sinh cho biểu ca một em bé bụ bẫm, em sẽ không có thời gian để buồn bã nữa.” Huyền Diệp xoa xoa phần bụng phẳng lì của Chỉ Lan, “Nói không chừng giờ đã có rồi.”
Chỉ Lan quả nhiên mất tập trung, “Sao nhanh vậy được, nhưng sang năm chắc chắc có em bé.”
“Uh, tối nay về chúng ta tiếp tục cố gắng.” Huyền Diệp ôm chặt Chỉ Lan, thỏa mãn hít sâu một hơi, chỉ cầu ngày nào cũng được thế này, được ở bên người mình yêu, kiếp này an ổn, năm tháng bình an.
“Không cần, Lan nhi đang xem sổ sách sao?” Huyền Diệp thấy Chỉ Lan đứng liền giữ ngồi lại ghế, nhẹ nhàng vuốt ve cổ Chỉ Lan.
“Biểu ca, đừng sờ, rất ngứa.” Chỉ Lan né tránh.
“Thật sự rất ngứa?” Huyền Diệp cúi đầu phà hơi vào tai Chỉ Lan, thấy nàng e thẹn mới hài lòng kéo nàng đứng lên, còn hắn ngồi xuống ghế.
“Lan nhi cũng ngồi đi.” Huyền Diệp nhàn nhã ngồi ghế, Chỉ Lan nhìn nhìn Huyền Diệp, lại nhìn sang cái ghế cách đó, quyết đoán chuẩn bị tách xa Huyền Diệp.
“Lan nhi sao lại bỏ gần tìm xa?” Huyền Diệp vươn tay kéo nàng ngồi lên lòng.
“Biểu ca!” Chỉ Lan vòng tay qua cổ Huyền Diệp, “Đang là ban ngày ban mặt mà!”
“Đúng là đang ban ngày, chẳng lẽ có chuyện gì không thể làm lúc ban ngày sao?” Huyền Diệp ngậm vành tai Chỉ Lan.
“Biểu ca, xin anh.” Chỉ Lan cúi đầu cầu xin tha thứ, hy vọng Huyền Diệp có thể nổi lòng hảo tâm mà buông tha nàng.
“Xin tôi cái gì?” Huyền Diệp lần tay vào trong áo, ý đồ giở trò xấu xa.
“Đừng ở trong này.” Chỉ Lan thật sự là xấu hổ chết đi được, giữa ban ngày còn là ở trong thư phòng, để người khác biết thì nàng còn mặt mũi nào.
“Muộn rồi.” Huyền Diệp gạt áo Chỉ Lan, tâm tình của hắn hiện tại có chút phấn khích, dạo đầu một chút liền mạnh mẽ tiến công.
“Biểu ca!” Mới đầu còn có chút ngăn cản, nhưng vì Chỉ Lan luyện bí tịch bị che tên, toàn thân nhanh chóng mềm nhũn, Huyền Diệp ôm lấy nàng, vận động dồn dập.
“Lan nhi thật là một bảo bối.” Huyền Diệp chưa từng có nữ nhân khác, nhưng hắn khẳng định nữ nhân khác không thể mê hồn như Chỉ Lan, khiến người khác muốn ngừng mà không được.
Chỉ Lan không nói gì, nàng mệt muốn ngất, ngửa đầu rưng rưng nước mắt, không nói ra lời.
Sau cơn kích tình, Huyền Diệp ôm Chỉ Lan, vỗ nhẹ lưng nàng, xiêm y của hai người vẫn rất ổn thỏa, ngoài mấy vệt nhàu thì không thể nhìn ra vừa qua một hồi đại chiến.
“Lan nhi ngoan.” Huyền Diệp hôn phớt lên môi Chỉ Lan, “Lần sau biểu ca sẽ không càn rỡ như vậy.”
“Thật chứ?” Chỉ Lan nghe thế mới ngẩng đầu, mắt vẫn ngấn nước, nhìn Huyền Diệp lại nổi tâm tư khác.
“Thật sự.” Huyền Diệp chột dạ sờ mũi, “Biểu ca giúp em mặc quần áo.”
“Em muốn tắm rửa.” Chỉ Lan nhíu mày, nàng vừa bị bắt nạt, giờ phóng túng bản thân.
“Được, chúng ta tắm rửa.” Huyền Diệp sửa sang lại quần áo, chỉnh lại xiêm y cho Chỉ Lan, đánh giá một phen, thấy không còn chỗ nào bất ổn mới bế bổng nàng lên, dùng chân đá cửa. Thư phòng này chỉ cách phòng ngủ Chỉ Lan mấy bước chân.
“Mang một bồn tắm vào đây.” Huyền Diệp sai người hầu, lại nhìn Chỉ Lan đang vùi mặt vào ngực hắn trốn tránh, “Vào phòng rồi, Lan nhi có thể ngẩng đầu.”
Chỉ Lan trừng mắt nhìn Huyền Diệp, thật là ngượng chết người, “Biểu ca, anh bảo em sau này làm người thế nào?”
“Bọn họ không dám dèm pha đâu, em yên tâm.” Huyền Diệp đặt Chỉ Lan xuống giường, “Bảo Uyên Ương vào xõa tóc em ra, được không?”
Mỗi tối Huyền Diệp đều phải vuốt tóc Chỉ Lan chán chê mới ngủ, lúc không có người lại muốn Chỉ Lan xõa tóc, Chỉ Lan tốt tính mới chịu được yêu cầu cổ quái này của hắn.
“Vâng, dù gì cũng chuẩn bị đi tắm.” Chỉ Lan ngồi trên giường, hai má hồng hồng, ngáp một cái, mắt vẫn ngấn lệ.
“Ngoan, tắm xong chợp mắt một lúc.” Huyền Diệp vuốt ve bàn tay nhỏ bé.
Đến khi Huyền Diệp và Chỉ Lan tỉnh dậy thì đã quá bữa tối, “Lan nhi dậy đi, ăn chút gì rồi ngủ tiếp.” Huyền Diệp dùng tay phải chống đầu, buồn cười nhìn Chỉ Lan mắt vẫn ngái ngủ, tay trái vuốt ve mái tóc đen bóng của nàng.
“Vâng, biểu ca sẽ qua thư phòng sao?” Chỉ Lan dụi mắt, hai tay ôm chăn nhìn Huyền Diệp.
“Uh, gần đây hơi bận, Lan nhi đừng trách biểu ca bỏ bê em.” Huyền Diệp véo mũi Chỉ Lan, “Nếu nhớ biểu ca thì tới thư phòng, biết không?”
“Không đi.” Chỉ Lan lắc đầu lia lịa, nàng không dám đến thư phòng nữa.
“Lan nhi lại nghĩ đi đâu đấy?” Huyền Diệp chỉ vào trán Chỉ Lan, “Nhớ mang canh cho biểu ca.”
“Vâng, canh gà canh vịt canh bồ câu, mỗi ngày một kiểu, được chưa ạ?” Chỉ Lan đột nhiên giữ cánh tay Huyền Diệp, đưa lên miệng cắn, “Biểu ca ăn ngon thật!”
“Lan nhi ăn còn ngon hơn biểu ca, có muốn biểu ca chứng minh không?” Huyền Diệp trêu tức hỏi.
“Em đùa thôi mà, biểu ca chúng ta rời giường đi.” Chỉ Lan thông minh đánh chống lảng, nếu kích thích thú tính của người này, đừng nói đêm nay, đến sáng mai cũng chẳng cần đến giường.
“Uh, hôm nay ăn rồi, ngày mai lại ăn tiếp.” Dứt lời Huyền Diệp liền đứng dậy cần xiêm y của Chỉ Lan tới, “Biểu ca mặc quần áo cho Chỉ Lan nhé?”
“Biểu ca, anh làm được sao?” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp hoài nghi, nàng nghe lời đứng lên, giang tay, chờ Huyền Diệp làm lúng túng.
“Thử là biết.” Tay Huyền Diệp hoạt động rất linh hoạt, Chỉ Lan trợn mắt há mồm phát hiện kỹ thuật mặc quần áo của Huyền Diệp cũng không tệ lắm.
“Quả nhiên không có gì làm khó được biểu ca.” Ánh mắt sùng bái của Chỉ Lan khiến Huyền Diệp thấy rất hưởng thụ, không uổng công hắn quan sát nha hoàn hầu hạ Chỉ Lan mặc quần áo.
“Giờ đến lượt Lan nhi.” Huyền Diệp chỉ quần áo đang treo, rồi lại chỉ vào mình.
Chỉ Lan rất thành thạo mặc quần áo cho Huyền Diệp, “Biểu ca, sắp phải lại mặt.”
“Là ba ngày nữa đúng không?” Huyền Diệp nghĩ nghĩ.
“Vâng, ngày đó nhất định phải đi từ sáng sớm.” Bởi vì lại mặt chỉ có thể ở đến giữa trưa là cùng, vì thế đi sớm thì có nhiều thời gian hơn.
“Hôm đấy tôi đi cùng em, tối mới cần hồi phủ.” Huyền Diệp chu đáo đề nghị.
“Biểu ca anh thật tốt.” Chỉ Lan ôm thắt lưng Huyền Diệp, cọ cọ quần áo của hắn.
“Vẫn như trẻ con.” Huyền Diệp xoa đầu Chỉ Lan, nhớ tới Chỉ Lan hồi nhỏ vẫn hay năn nỉ hắn cho về nhà, cũng cọ đầu vào quần áo hắn thế này, lòng mềm nhũn ra. “Đã lâu không gặp Long Khoa Đa, không biết tiểu tử kia có tiến bộ không.”
“Đệ đệ rất ngoan, biểu ca không được bắt nạt.” Chỉ Lan đúng là trợn mắt nói dối, đàn ông nhà họ Đông mà ngoan thì chẳng có ai đáng gọi là thô lỗ.
“Uh, biểu ca chỉ bắt nạt em.” Huyền Diệp ôm Chỉ Lan, hôn lên tóc nàng, hắn rất hưởng thụ cuộc sống vợ chồng này, cũng chỉ có ở bên tiểu biểu muội trái tim hắn mới được nghỉ ngơi.
———————— Đường phân cách “lại mặt” ————————
“Đưa danh sách quà biếu lại mặt cho ta xem.” Chỉ Lan bận rộn sổ sách suốt mấy ngày, ngay cả danh sách quà biếu lại mặt cũng không xem xét được, chỉ có thể giao cho Uyên Ương.
“Được rồi, thêm một phần sâm Lão Sơn, cả dược liệu trong kho của ta cũng thêm vào. Bổ sung cả đồ chơi cho trẻ con nữa.”
“Vâng, chủ tử uống tách trà đi.”
“Uh, chuyện ăn uống ngươi nhớ chú ý.” Chỉ Lan không cho phép có sơ suất gì trong lúc nàng đang chuẩn bị mang bầu, “Khi nào có thực đơn ngươi đưa cho Tư Kỳ xem, sau đó để Tư Kỳ và Tư Họa canh chừng nhà bếp cho ta.”
“Vâng.” Uyên Ương cũng biết tầm quan trọng của vấn đề ăn uống, Chỉ Lan vào phủ rồi việc đầu tiên làm là chấn chỉnh nhà bếp.
Ngày lại mặt, Huyền Diệp và Chỉ Lan dậy rất sớm, Huyền Diệp còn xin phép Thuận Trị nghỉ một buổi lên triều, để có thể đi cùng Chỉ Lan.
“Bộ đấy đẹp rồi, không cần thay nữa.” Huyền Diệp nhìn mà chóng mặt, tuy ngắm người mình yêu thay quần áo là hưởng thụ thị giác, nhưng cứ ẩn hiện trước mắt mãi thật là nguy hiểm. Quan trọng nhất là, Huyền Diệp ghen tị.
“Ngày thường không thấy Chỉ Lan tỉ mỉ như thế.” Nếu không phải dẩu môi sẽ ảnh hưởng đến hình tượng anh minh thần võ, khẳng định là môi Huyền Diệp có thể dẩu đến mức treo được bình nước tương, nhưng chỉ khi ở riêng với Chỉ Lan, Huyền Diệp mới để lộ tính tình trẻ con.
“Bởi vì ngày nào em cũng gặp biểu ca, nếu ngày nào cũng kén cá chọn canh thế này, bổng lộc của anh chỉ đủ để em mua xiêm y trang sức.” Rõ ràng là Chỉ Lan không sợ Huyền Diệp, những lúc thế này Huyền Diệp chẳng khác gì hổ giấy.
“Dù sao chúng ta còn có thôn trang, sau này Lan nhi thích xiêm y thế nào thì may thế, bổng lộc của biểu ca sẽ giao hết cho em.” Huyền Diệp là người đàn ông hào phóng, đặc biệt là người hắn yêu, sủng bao nhiêu cũng chưa đủ.
“Ai cần bổng lộc của anh, mặc bộ này đi.” Huyền Diệp có chút tức tối nhìn tiểu biểu muội điểm trang lộng lẫy, sao lúc đấy hắn lại u mê đồng ý cho nàng về nhà đến tối chứ.
“Lát nữa về nhà không cho khóc nhè.”
“Biểu ca thấy em khóc khi nào?”
“Từ lúc sáu tuổi đến lúc mười tuổi, lần nào về nhà cũng khóc.”
“Người đấy không thể là em, biểu ca anh nhớ lầm rồi.”
“Ồ? Vậy có lẽ nên ở đến trưa rồi hồi phủ.”
“Là em là em, nhất định là em!”
“Thế mới ngoan, vậy ở đến bữa tối.”
“Cám ơn biểu ca.”
Xe ngựa nhanh chóng đến Đông phủ, cả nhà Đông Quốc Duy đã chờ sẵn.
“Nô tài tham kiến Khang Quận vương, phúc tấn Khang Quận vương.” Chỉ Lan vừa xuống xe liền thấy người nhà đồng loạt quỳ xuống, nhất thời nghẹn ngào.
“Xin đứng lên.” Huyền Diệp nâng Đông Quốc Duy, “Cậu thật khách khí.”
“Ama ngạch nương mau đứng lên, mọi người quỳ như vậy nữ nhi biết làm sao cho phải.” Chỉ Lan cũng tiến đến nâng Hách Xá Lí thị.
“Chúng ta vào thôi.” Chỉ Lan dùng ánh mắt hỏi Huyền Diệp, Huyền Diệp gật đầu, đoàn người vào Đông phủ.
“Tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu, Lan nhi đi trước vậy.” Huyền Diệp không đành lòng nhìn dáng vẻ nghẹn ngào của Chỉ Lan, vì vậy chỉ giữ Đông Quốc Duy, để Chỉ Lan đoàn tụ cùng mọi người.
“Tỷ, tỷ phu có bắt nạt tỷ không?!” Vừa đến phòng khác Long Khoa Đa liền vội hỏi Chỉ Lan, rất có tinh thần đòi công bằng cho tỷ tỷ.
“Biểu ca sao có thể bắt nạt ta, tiểu hài tử đừng nghĩ bừa.” Đối ngoại Chỉ Lan rất bảo vệ quyền uy của Huyền Diệp.
“Vậy là tốt rồi, em thấy tỷ phu cũng là người tốt.” Long Khoa Đa lập tức thay đổi vẻ mặt, như thể hắn và Huyền Diệp là tương giao chí cốt đã nhiều năm.
“Đồ láu cá!” Chỉ Lan ôm cô bé hắn đang dắt tay là Chỉ Hi, “Chỉ Hi dạo này có ngoan không?”
“Ngoan!” Chỉ Hi rút ngón tay đang ngậm ra, chỉ vào Hách Xá Lí thị, “Ngạch nương nói, Hi nhi ngoan!”
“Cả nhà đều ổn, con không cần lo lắng.” Hách Xá Lí thị ngồi trên bục, vẫy tay bảo Chỉ Lan đến ngồi cạnh, “Nay con đã là phúc tấn Quận vương, đừng trẻ con nhõng nhẽo nữa, phải đối tốt với Tam aka, không thể ghen tuông.”
“Ngạch nương, con biết rồi.” Chỉ Lan biết Hách Xá Lí thị muốn tốt cho nàng, nếu không đã chẳng nói lời này, “Ngạch nương và ama có khỏe không?”
“Hai chúng ta rất khỏe, ta thấy quà con mang về có hơi nhiều, Tam aka có biết không?”
“Ngạch nương yên tâm, biểu ca biết, hắn còn bảo con bổ sung thêm.” Chỉ Lan giải thích, Huyền Diệp sẽ không so đo chuyện đấy, tặng quà người thân cũng là có qua có lại, huống hồ đây lại là thân càng thêm thân, không đưa nhiều mới là kẻ keo kiệt.
“Sao lúc này còn gọi là biểu ca, phải gọi là Gia, để Tam aka nghe được còn ra thể thống gì.” Hách Xá Lí thị không rõ lắm về tình cảm của Huyền Diệp và Chỉ Lan, vì thế dạy dỗ theo tiêu chuẩn vợ chồng bình thường.
“Sau này nữ nhi sẽ chú ý.” Chỉ Lan không phản bác, hiếm hoi mới được về nhà một lần, cho dù là ngạch nương trách mắng nàng cũng thấy ấm lòng.
“Còn nữa, con đã gả cho Tam aka thì đừng vun vén cho Đông phủ nữa, Long Khoa Đa và Ngạc Luân Đại sẽ tự cố gắng tạo sự nghiệp.”
“Con biết.” Chỉ Lan gật đầu, mắt ngấn lệ, trước ngày nàng xuất giá ama và ngạch nương nói Đông phủ luôn làm chỗ dựa cho nàng, nhưng lại không muốn nàng vì Đông phủ mà tạo thành hiểu lầm với Huyền Diệp.
“Được rồi, đã lấy chồng còn khóc, nhanh sinh cháu ngoại cho ngạch nương bế, biết không?” Hách Xá Lí thị không can thiệp nhiều vào chuyện của con, bà biết còn xem ý trời, cũng không muốn tạo áp lực với Chỉ Lan.
“Ngạch nương yên tâm, sang năm ngạch nương sẽ có một cháu ngoại bụ bẫm.” Chỉ Lan nín khóc mỉm cười.
“Vậy ngạch nương sẽ chờ.” Hách Xá Lí thị bắt đầu kể những chuyện vặt trong nhà với Chỉ Lan, ví dụ như Long Khoa Đa lại chọc giận Đông Quốc Duy như thế nào, Ngạc Luân Đại lại cãi nhau với Long Khoa Đa, hay Chỉ Hi ngày nào cũng ầm ĩ đòi gặp đại tỷ.
Chỉ Lan tựa vai Hách Xá Lí thị, cảm thấy cuộc sống hạnh phúc bắt nguồn từ những điều rất nhỏ nhặt, giữa những củi gạo dầu muối mới là hạnh phúc thật sự.
Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã đến lúc Chỉ Lan phải hồi phủ, không biết lúc nào mới được gặp lại, nghĩ đến đấy Chỉ Lan lại ngậm ngùi.
“Đừng khổ sở, nhanh sinh cho biểu ca một em bé bụ bẫm, em sẽ không có thời gian để buồn bã nữa.” Huyền Diệp xoa xoa phần bụng phẳng lì của Chỉ Lan, “Nói không chừng giờ đã có rồi.”
Chỉ Lan quả nhiên mất tập trung, “Sao nhanh vậy được, nhưng sang năm chắc chắc có em bé.”
“Uh, tối nay về chúng ta tiếp tục cố gắng.” Huyền Diệp ôm chặt Chỉ Lan, thỏa mãn hít sâu một hơi, chỉ cầu ngày nào cũng được thế này, được ở bên người mình yêu, kiếp này an ổn, năm tháng bình an.
/137
|