Bình An còn muốn hỏi thêm chuyện liên quan đến Bạch Hàm nhưng vì Ôn Triệu Dung cũng biết không nhiều, hơn nữa cũng chả hăng hái gì với đề tài này bởi đến tột cùng Bạch Hàm là ai anh cũng không có hứng thú để biết. Theo ý anh, anh và Bạch Hàm cũng chỉ là người qua đường mà thôi.
“Học trưởng, vậy rốt cuộc anh định làm gì? Tính đám cưới thật à?” Bình An quan tâm.
Ôn Triệu Dung buồn cười hỏi, “Sao, em hy vọng anh đám cưới đến vậy à?”
“Cũng không phải là hy vọng, chủ yếu là dù có đám cưới thì em cũng muốn anh cảm thấy trong lòng tình nguyện, chứ kết hôn với người mà mình không thích cũng khó chịu lắm.” Bình An nói chân thành.
“Người anh thích...” Ôn Triệu Dung nhìn cô, nửa đùa nửa thật, “Nếu thật sự muốn đám cưới, anh cũng chỉ muốn đám cưới với em.”
Bình An liếc trắng mắt, “Lửa cháy đến đít rồi mà anh còn nói giỡn.”
Nói giỡn hay không tự lòng anh rõ nhất. Thật ra, nếu như không thể sống chung với người mình thích thì với bất kỳ ai khác cũng như nhau cả thôi. Từ đầu, anh thật sự muốn như vậy, nhưng hiện tại ý tưởng của anh dường như đã thay đổi rồi, anh vẫn muốn cố gắng thêm chút nữa, cố gắng làm được người đủ năng lực đứng bên cạnh cô che gió che mưa.
“Bình An, anh nói thật lòng nhé, tình huống gia tộc nhà anh rất phức tạp, em không nên bị cuốn vào.” Ôn Triệu Dung nói, “Tình huống bên Nghiêm gia em cũng biết rồi đấy, có một số việc nếu có thể tránh được thì liền tránh ngay, đừng để đến lúc đó phải chịu uất ức. Nhưng mà anh nghĩ Nghiêm Túc sẽ không để em phải chịu uất ức gì đâu.”
Đến giờ anh cũng không biết Nghiêm Túc thật sự mạnh mẽ đến mức nào, nhưng chắc chắn có thể bảo vệ tốt người mà anh ấy muốn bảo vệ.
“Chuyện Nghiêm gia mắc mớ gì tới em, em có phải người nhà họ đâu.” Bình An vô tâm phất phất tay, “Nếu học trưởng đã định liệu trước được rồi, vậy thì em an tâm. Bất kể anh làm cái gì, em đều sẽ ủng hộ anh.”
Ôn Triệu Dung cảm kích nhìn Bình An, “Bình An, cám ơn em.”
Bình An cười rực rỡ, “Chúng ta là bạn, quan tâm lẫn nhau mới phải mà.”
“Được rồi. Anh phải về nhà đây, từ tối qua đến giờ cũng chưa về đấy.” Ôn Triệu Dung đứng lên, vì trốn tránh chất vấn của mẹ, tối hôm qua anh ngủ lại nhà trọ của mình.
Nhìn đồng hồ, chắc cũng sắp đến giờ ba về nhà rồi, Bình An cũng đứng lên, “Học trưởng, nếu thật sự có gì cần em giúp đỡ thì đừng ngại nhé.” Cô thật sự rất muốn giúp đỡ Ôn Triệu Dung.
Ôn Triệu Dung cười sáng ngời, “Được.”
Sau khi tạm biệt Bình An, Ôn Triệu Dung lên xe của mình, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, ánh mặt trời phóng khoáng trong mắt bị thay thế bởi sự thâm trầm. Anh nổ máy xe, chạy về hướng nhà mình.
Về đến nhà, phòng khách to thế mà lại yên tĩnh không tiếng động, anh lắc đầu, đi về phía phòng của Ôn Quốc Quang cha anh. Từ sau khi Ôn Triệu Mẫn mất tích, Ôn Quốc Quang liền bệnh nặng không dậy nổi, đến giờ vẫn chưa thấy khởi sắc lên được chút nào.
“Ba, hôm nay có khá hơn chút nào không?” Anh gõ cửa rồi đi vào, thấy Ôn Quốc Quang đứng bên cửa sổ sát đất liền nhỏ giọng quan tâm hỏi một câu.
Ôn Quốc Quang xoay người lại, nhìn thấy con trai thứ, khuôn mặt tái nhợt vàng như nến lộ ra nụ cười nhẹ, “Về rồi đấy hả? Gặp mẹ con chưa?”
“Không biết mẹ đã bớt giận chưa?” Ôn Triệu Dung đi tới, đỡ tay Ôn Quốc Quang ngồi xuống sofa bên cạnh.
“Tức hết cả một buổi tối, chắc giờ đã nguôi nguôi rồi. Hôm nay con có đến công ty không? Phía bác cả con còn cố ý gây khó khăn cho con à?” Ôn Quốc Quang ho khan vài tiếng, khàn giọng hỏi.
Ôn Triệu Dung vỗ nhè nhẹ lên lưng ông, “Ba, ba phải dưỡng thân thể cho khỏe lên đi đã, chuyện công ty không cần phải lo lắng, con sẽ giải quyết.”
“Giải quyết? Con nghĩ phải giải quyết thế nào? Bác cả con và Triệu Tân đã lôi kéo được Nguyệt Nga, đến lúc đó bọn họ cùng nhau đối phó con thì công ty này còn có chỗ cho chúng ta ngồi sao?” Thanh âm đầy lửa giận hừng hực của Ôn phu nhân từ ngoài cửa truyền vào, khuôn mặt không hóa trang nhìn như mất hết tinh thần.
Ôn Triệu Dung cảm giác não mình lại có gì đó đập thình thịch đau đớn, vô lực vuốt vuốt giữa mày, “Mẹ, về nhà thì đừng nói chuyện công ty nữa. Con sẽ có biện pháp, mẹ với ba không cần lo lắng.”
“Biện pháp? Con có biện pháp gì, nói mẹ nghe thử xem. Sắp xếp chu đáo để con nói chuyện với cô Bạch nhà người ta sao con không làm, lại đi chào hỏi con bé không đứng đắn kia. Nó giúp được gì cho con? Nếu giờ Anh Hai con đang ở đây, đám người bên Ôn Quốc Hoa có dám đối xử với chúng ta như vậy không?” Ôn phu nhân nói xong hốc mắt liền đỏ lên, bà hao tâm tổn sức là vì cái nhà này thế mà cả hai đứa con trai đều không cảm kích, ai biết được lòng bà khổ sở đâu cơ chứ.
“Mẹ, tụi con còn chưa đến mức phải dựa vào bán đứng hôn nhân mới có thể tự cứu.” Ôn Triệu Dung nhấn mạnh, anh thật sự không muốn nghe mẹ lao thẳng vào việc so sánh giữa anh và Anh Hai.
“Cái gì mà bán đứng!” Ôn phu nhân cao giọng, “Mẹ muốn tốt cho con, chẳng lẽ con cho rằng con bé không đứng đắn kia mới có lợi cho con đấy à?”
“Bình An không phải là cô gái không đứng đắn.” Ôn Triệu Dung đứng lên, hít sâu rồi thở ra một hơi dài để mình không bị kích động mà phiền não, “Mẹ, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa. Sức khỏe ba không tốt, để ba an tâm dưỡng bệnh đi.”
Ôn Quốc Quang nghe đối thoại giữa vợ và con trai thì cũng hiểu được tình huống công ty còn bết bát hơn ông tưởng tượng, sắc mặt càng thêm khó nhìn hơn lúc nãy, cứ trắng bệch như chết.
“Nếu con thật sự suy nghĩ cho ba thì lập tức đến xin lỗi cô Bạch đi. Tối qua con thật vô phép.” Ôn phu nhân liếc chồng một cái, giọng nhỏ xuống.
“Con sẽ không đi.” Giọng Ôn Triệu Dung rất kiên quyết.
“Con...”
“Đủ rồi.” Ôn Quốc Quang nặng nề quát một tiếng, rồi lại vì quá kích động mà ho khù khụ, “Khụ khụ, tôi vô dụng chứ có liên quan gì đến Triệu Dung đâu, không thể lấy hôn nhân của Triệu Dung ra mà buôn bán. Cô đã mất đứa con lớn rồi, giờ còn muốn mất một đứa nữa sao?”
Lời này của ông lại đâm vào chỗ đau trong lòng Ôn phu nhân, lập tức làm bà rơi nước mắt.
Bà tự nhận là bà đã tận tâm tận lực, toàn tâm toàn ý vì muốn tốt cho cái nhà này, cho chồng và hai con. Ngăn cản con lớn ở cùng một minh tinh tai tiếng cũng là vì suy nghĩ cho tương lai sự nghiệp của nó. Nó không cảm kích thì thôi, đã vậy còn trốn đi. Con thứ thì còn tệ hơn, vì giúp nó đứng vững trong công ty nên bà muốn tìm cho nó một cô vợ môn đăng hộ đối, thế mà ngay cả mặt bà nó cũng không nể mà đứng dậy bỏ đi ngay. Bà làm mẹ kiểu này thật cũng quá khổ đi mà.
Ôn Quốc Quang không cảm thông với nước mắt của vợ chút nào, ông nhìn Ôn Triệu Dung, “Nếu con thích cô gái kia, vậy mang về cho ba mẹ xem mặt một chút.”
“Tôi không cho phép.” Ôn phu nhân nghe vậy lập tức hét lên, “Con bé kia chẳng có chút tố chất nào, làm sao làm nổi bật được Triệu Dung của chúng ta.”
“Mẹ.” Ôn Triệu Dung rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cao giọng, “Không phải Bình An không xứng với con, mà là con không với cao tới cô ấy nổi.”
“Con bé đó có là gì đâu...” Ôn phu nhân lúc nào cũng xem những đứa con trai của mình tốt đẹp mọi mặt, cô gái nào cũng không xứng với các anh.
“Mẹ, cô ấy là Phương Bình An.” Ôn Triệu Dung nghiêm mặt nói.
Ôn phu nhân hừ một tiếng, “Mẹ mặc kệ con bé là cái gì An.”
“Phương Bình An? Con gái Phương Hữu Lợi?” Mặc dù Ôn Quốc Quang đang bệnh nhưng đầu óc vẫn còn nhanh nhẹn, lập tức liền nhớ lại đã từng gặp cô bé này tại tiệc rượu. Đó là một cô gái khí chất tươi mát thanh tú nhã nhặn, tính tình tu dưỡng tốt, không hề giống với lời chê bai của vợ mình.
Ôn Triệu Dung gật đầu, “Đúng là cô ấy.”
“Con bé đó là Phương Bình An?” Sắc mặt Ôn phu nhân lúc đỏ lúc trắng. Lúc bà chọn thí sinh có thể làm vợ Ôn Triệu Dung, Phương Bình An là lựa chọn đầu tiên của bà, nhưng vì nghĩ cô là cành vàng lá ngọc, sợ Phương gia sẽ xem thường Ôn gia nên mới không tính tiếp, thậm chí ngay cả tìm tư liệu để xem một chút về cô cũng không làm. Nếu biết trước con trai quen biết với con bé, bà sẽ trực tiếp tới cửa cầu hôn...
“Mẹ, mẹ cũng đừng nghĩ là Bình An sẽ đồng ý đám cưới với Ôn gia, Phương Hữu Lợi sẽ không đồng ý.” Ai hiểu mẹ bằng con, Ôn Triệu Dung lập tức biết Ôn phu nhân đang nghĩ gì.
Ôn Quốc Quang cũng than một tiếng, “Hôn nhân của con nó là chuyện trọng đại cả đời, cô cứ để cho nó tự thân vận động thôi.”
“Tôi làm vậy là vì ai hả, các người không cảm kích thì tôi mặc kệ, sau này có bị mấy kẻ kia đuổi khỏi công ty thì cùng mất mặt vậy.” Ôn phu nhân tức giận phất tay rời khỏi phòng.
“Mẹ.” Ôn Triệu Dung cảm thấy bất lực vô cùng.
“Đừng để ý đến bà ấy, giận một chút rồi thôi ấy mà. Con ngồi xuống, nói ba nghe một chút về chuyện công ty...” Ôn Quốc Quang cầm gối dựa đặt sau lưng, kêu Ôn Triệu Dung ngồi đối diện nói chuyện với ông.
Ống kính quay lại bên Bình An.
Sau khi từ quán trà ra, Bình An đi thẳng về nhà. Phương Hữu Lợi còn chưa về, cô và Dì Liên tíu tít trong bếp chuẩn bị cơm tối, ba món ăn một món canh.
“Canh cá trích nấu sắn dây này ông Phương thích ăn nhất, không ngờ Bình An cũng biết nấu, mà nấu cũng không tệ nha.” Dì Liên kinh ngạc nhìn động tác thành thạo của Bình An, sao mới chưa bao lâu mà tài nấu nướng của con bé giống như tiến bộ không ít vậy.
“Dạ, vì để chăm sóc ba, con cố ý đi học lớp nấu ăn đấy.” Bình An cười nói. Tài nấu nướng này của cô chỉ được học sau khi gả cho Lê Thiên Thần, nhưng nếu không tìm một lý do hợp lý thì chắc chắn Dì Liên sẽ cảm thấy kỳ quái.
“Nếu ông chủ biết được tấm lòng của con nhất định sẽ rất vui.” Nghi ngờ trong lòng Dì Liên được xóa tan, càng cảm thấy thiên kim tiểu thư trước mắt này thật đáng quý.
Bình An cười ngọt ngào, chiên sơ cá trích trong dầu rồi thả vào nồi nấu canh.
Bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở, Dì Liên lập tức cười nói, “Ông chủ về.”
“Được rồi, chút nữa con xào rau.” Nấu canh cần hơn một giờ, nghỉ tay một chút rồi quay lại làm đồ ăn khác sau.
Bước từ phòng bếp ra nhà ngoài cũng vừa nhìn thấy Phương Hữu Lợi đi vào phòng khách, Bình An vui sướng hô một tiếng, “Ba.”
Rồi chạy tới ôm cổ Phương Hữu Lợi nũng nịu, “Ba, hôm nay con nấu cho ba nồi canh cá trích đó nha, ba nhất định phải ăn hết đó.”
Phương Hữu Lợi cười ha ha, “Được được, có khó ăn ba cũng ráng nuốt bằng hết.”
Bình An nhăn mũi, “Ba, ba phải có lòng tin với con gái một chút chứ, con cũng đi học lớp nấu ăn rồi chứ bộ.”
Hồng Dịch Vũ từ cửa vào, trên tay còn kéo theo một cặp da nhỏ mà Phương Hữu Lợi thường dùng khi đi công tác, “Chủ Tịch từ chối dự xã giao chỉ để về nhà ăn cơm với cô thôi đấy.”
“Đương nhiên rồi, con gái quan trọng hơn mọi thứ, đúng không ba?” Bình An cười hì hì hỏi, vừa đón lấy cặp da từ tay Hồng Dịch Vũ.
Phương Hữu Lợi gật đầu, “Chính xác.”
Bình An càng cười vui vẻ hơn, “Con đi mở nước tắm cho ba nhé. Ba nè, lên ngâm bồn chút cho dãn gân dãn cốt, xuống tới là có thể ăn được ngay.”
“Học trưởng, vậy rốt cuộc anh định làm gì? Tính đám cưới thật à?” Bình An quan tâm.
Ôn Triệu Dung buồn cười hỏi, “Sao, em hy vọng anh đám cưới đến vậy à?”
“Cũng không phải là hy vọng, chủ yếu là dù có đám cưới thì em cũng muốn anh cảm thấy trong lòng tình nguyện, chứ kết hôn với người mà mình không thích cũng khó chịu lắm.” Bình An nói chân thành.
“Người anh thích...” Ôn Triệu Dung nhìn cô, nửa đùa nửa thật, “Nếu thật sự muốn đám cưới, anh cũng chỉ muốn đám cưới với em.”
Bình An liếc trắng mắt, “Lửa cháy đến đít rồi mà anh còn nói giỡn.”
Nói giỡn hay không tự lòng anh rõ nhất. Thật ra, nếu như không thể sống chung với người mình thích thì với bất kỳ ai khác cũng như nhau cả thôi. Từ đầu, anh thật sự muốn như vậy, nhưng hiện tại ý tưởng của anh dường như đã thay đổi rồi, anh vẫn muốn cố gắng thêm chút nữa, cố gắng làm được người đủ năng lực đứng bên cạnh cô che gió che mưa.
“Bình An, anh nói thật lòng nhé, tình huống gia tộc nhà anh rất phức tạp, em không nên bị cuốn vào.” Ôn Triệu Dung nói, “Tình huống bên Nghiêm gia em cũng biết rồi đấy, có một số việc nếu có thể tránh được thì liền tránh ngay, đừng để đến lúc đó phải chịu uất ức. Nhưng mà anh nghĩ Nghiêm Túc sẽ không để em phải chịu uất ức gì đâu.”
Đến giờ anh cũng không biết Nghiêm Túc thật sự mạnh mẽ đến mức nào, nhưng chắc chắn có thể bảo vệ tốt người mà anh ấy muốn bảo vệ.
“Chuyện Nghiêm gia mắc mớ gì tới em, em có phải người nhà họ đâu.” Bình An vô tâm phất phất tay, “Nếu học trưởng đã định liệu trước được rồi, vậy thì em an tâm. Bất kể anh làm cái gì, em đều sẽ ủng hộ anh.”
Ôn Triệu Dung cảm kích nhìn Bình An, “Bình An, cám ơn em.”
Bình An cười rực rỡ, “Chúng ta là bạn, quan tâm lẫn nhau mới phải mà.”
“Được rồi. Anh phải về nhà đây, từ tối qua đến giờ cũng chưa về đấy.” Ôn Triệu Dung đứng lên, vì trốn tránh chất vấn của mẹ, tối hôm qua anh ngủ lại nhà trọ của mình.
Nhìn đồng hồ, chắc cũng sắp đến giờ ba về nhà rồi, Bình An cũng đứng lên, “Học trưởng, nếu thật sự có gì cần em giúp đỡ thì đừng ngại nhé.” Cô thật sự rất muốn giúp đỡ Ôn Triệu Dung.
Ôn Triệu Dung cười sáng ngời, “Được.”
Sau khi tạm biệt Bình An, Ôn Triệu Dung lên xe của mình, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, ánh mặt trời phóng khoáng trong mắt bị thay thế bởi sự thâm trầm. Anh nổ máy xe, chạy về hướng nhà mình.
Về đến nhà, phòng khách to thế mà lại yên tĩnh không tiếng động, anh lắc đầu, đi về phía phòng của Ôn Quốc Quang cha anh. Từ sau khi Ôn Triệu Mẫn mất tích, Ôn Quốc Quang liền bệnh nặng không dậy nổi, đến giờ vẫn chưa thấy khởi sắc lên được chút nào.
“Ba, hôm nay có khá hơn chút nào không?” Anh gõ cửa rồi đi vào, thấy Ôn Quốc Quang đứng bên cửa sổ sát đất liền nhỏ giọng quan tâm hỏi một câu.
Ôn Quốc Quang xoay người lại, nhìn thấy con trai thứ, khuôn mặt tái nhợt vàng như nến lộ ra nụ cười nhẹ, “Về rồi đấy hả? Gặp mẹ con chưa?”
“Không biết mẹ đã bớt giận chưa?” Ôn Triệu Dung đi tới, đỡ tay Ôn Quốc Quang ngồi xuống sofa bên cạnh.
“Tức hết cả một buổi tối, chắc giờ đã nguôi nguôi rồi. Hôm nay con có đến công ty không? Phía bác cả con còn cố ý gây khó khăn cho con à?” Ôn Quốc Quang ho khan vài tiếng, khàn giọng hỏi.
Ôn Triệu Dung vỗ nhè nhẹ lên lưng ông, “Ba, ba phải dưỡng thân thể cho khỏe lên đi đã, chuyện công ty không cần phải lo lắng, con sẽ giải quyết.”
“Giải quyết? Con nghĩ phải giải quyết thế nào? Bác cả con và Triệu Tân đã lôi kéo được Nguyệt Nga, đến lúc đó bọn họ cùng nhau đối phó con thì công ty này còn có chỗ cho chúng ta ngồi sao?” Thanh âm đầy lửa giận hừng hực của Ôn phu nhân từ ngoài cửa truyền vào, khuôn mặt không hóa trang nhìn như mất hết tinh thần.
Ôn Triệu Dung cảm giác não mình lại có gì đó đập thình thịch đau đớn, vô lực vuốt vuốt giữa mày, “Mẹ, về nhà thì đừng nói chuyện công ty nữa. Con sẽ có biện pháp, mẹ với ba không cần lo lắng.”
“Biện pháp? Con có biện pháp gì, nói mẹ nghe thử xem. Sắp xếp chu đáo để con nói chuyện với cô Bạch nhà người ta sao con không làm, lại đi chào hỏi con bé không đứng đắn kia. Nó giúp được gì cho con? Nếu giờ Anh Hai con đang ở đây, đám người bên Ôn Quốc Hoa có dám đối xử với chúng ta như vậy không?” Ôn phu nhân nói xong hốc mắt liền đỏ lên, bà hao tâm tổn sức là vì cái nhà này thế mà cả hai đứa con trai đều không cảm kích, ai biết được lòng bà khổ sở đâu cơ chứ.
“Mẹ, tụi con còn chưa đến mức phải dựa vào bán đứng hôn nhân mới có thể tự cứu.” Ôn Triệu Dung nhấn mạnh, anh thật sự không muốn nghe mẹ lao thẳng vào việc so sánh giữa anh và Anh Hai.
“Cái gì mà bán đứng!” Ôn phu nhân cao giọng, “Mẹ muốn tốt cho con, chẳng lẽ con cho rằng con bé không đứng đắn kia mới có lợi cho con đấy à?”
“Bình An không phải là cô gái không đứng đắn.” Ôn Triệu Dung đứng lên, hít sâu rồi thở ra một hơi dài để mình không bị kích động mà phiền não, “Mẹ, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa. Sức khỏe ba không tốt, để ba an tâm dưỡng bệnh đi.”
Ôn Quốc Quang nghe đối thoại giữa vợ và con trai thì cũng hiểu được tình huống công ty còn bết bát hơn ông tưởng tượng, sắc mặt càng thêm khó nhìn hơn lúc nãy, cứ trắng bệch như chết.
“Nếu con thật sự suy nghĩ cho ba thì lập tức đến xin lỗi cô Bạch đi. Tối qua con thật vô phép.” Ôn phu nhân liếc chồng một cái, giọng nhỏ xuống.
“Con sẽ không đi.” Giọng Ôn Triệu Dung rất kiên quyết.
“Con...”
“Đủ rồi.” Ôn Quốc Quang nặng nề quát một tiếng, rồi lại vì quá kích động mà ho khù khụ, “Khụ khụ, tôi vô dụng chứ có liên quan gì đến Triệu Dung đâu, không thể lấy hôn nhân của Triệu Dung ra mà buôn bán. Cô đã mất đứa con lớn rồi, giờ còn muốn mất một đứa nữa sao?”
Lời này của ông lại đâm vào chỗ đau trong lòng Ôn phu nhân, lập tức làm bà rơi nước mắt.
Bà tự nhận là bà đã tận tâm tận lực, toàn tâm toàn ý vì muốn tốt cho cái nhà này, cho chồng và hai con. Ngăn cản con lớn ở cùng một minh tinh tai tiếng cũng là vì suy nghĩ cho tương lai sự nghiệp của nó. Nó không cảm kích thì thôi, đã vậy còn trốn đi. Con thứ thì còn tệ hơn, vì giúp nó đứng vững trong công ty nên bà muốn tìm cho nó một cô vợ môn đăng hộ đối, thế mà ngay cả mặt bà nó cũng không nể mà đứng dậy bỏ đi ngay. Bà làm mẹ kiểu này thật cũng quá khổ đi mà.
Ôn Quốc Quang không cảm thông với nước mắt của vợ chút nào, ông nhìn Ôn Triệu Dung, “Nếu con thích cô gái kia, vậy mang về cho ba mẹ xem mặt một chút.”
“Tôi không cho phép.” Ôn phu nhân nghe vậy lập tức hét lên, “Con bé kia chẳng có chút tố chất nào, làm sao làm nổi bật được Triệu Dung của chúng ta.”
“Mẹ.” Ôn Triệu Dung rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cao giọng, “Không phải Bình An không xứng với con, mà là con không với cao tới cô ấy nổi.”
“Con bé đó có là gì đâu...” Ôn phu nhân lúc nào cũng xem những đứa con trai của mình tốt đẹp mọi mặt, cô gái nào cũng không xứng với các anh.
“Mẹ, cô ấy là Phương Bình An.” Ôn Triệu Dung nghiêm mặt nói.
Ôn phu nhân hừ một tiếng, “Mẹ mặc kệ con bé là cái gì An.”
“Phương Bình An? Con gái Phương Hữu Lợi?” Mặc dù Ôn Quốc Quang đang bệnh nhưng đầu óc vẫn còn nhanh nhẹn, lập tức liền nhớ lại đã từng gặp cô bé này tại tiệc rượu. Đó là một cô gái khí chất tươi mát thanh tú nhã nhặn, tính tình tu dưỡng tốt, không hề giống với lời chê bai của vợ mình.
Ôn Triệu Dung gật đầu, “Đúng là cô ấy.”
“Con bé đó là Phương Bình An?” Sắc mặt Ôn phu nhân lúc đỏ lúc trắng. Lúc bà chọn thí sinh có thể làm vợ Ôn Triệu Dung, Phương Bình An là lựa chọn đầu tiên của bà, nhưng vì nghĩ cô là cành vàng lá ngọc, sợ Phương gia sẽ xem thường Ôn gia nên mới không tính tiếp, thậm chí ngay cả tìm tư liệu để xem một chút về cô cũng không làm. Nếu biết trước con trai quen biết với con bé, bà sẽ trực tiếp tới cửa cầu hôn...
“Mẹ, mẹ cũng đừng nghĩ là Bình An sẽ đồng ý đám cưới với Ôn gia, Phương Hữu Lợi sẽ không đồng ý.” Ai hiểu mẹ bằng con, Ôn Triệu Dung lập tức biết Ôn phu nhân đang nghĩ gì.
Ôn Quốc Quang cũng than một tiếng, “Hôn nhân của con nó là chuyện trọng đại cả đời, cô cứ để cho nó tự thân vận động thôi.”
“Tôi làm vậy là vì ai hả, các người không cảm kích thì tôi mặc kệ, sau này có bị mấy kẻ kia đuổi khỏi công ty thì cùng mất mặt vậy.” Ôn phu nhân tức giận phất tay rời khỏi phòng.
“Mẹ.” Ôn Triệu Dung cảm thấy bất lực vô cùng.
“Đừng để ý đến bà ấy, giận một chút rồi thôi ấy mà. Con ngồi xuống, nói ba nghe một chút về chuyện công ty...” Ôn Quốc Quang cầm gối dựa đặt sau lưng, kêu Ôn Triệu Dung ngồi đối diện nói chuyện với ông.
Ống kính quay lại bên Bình An.
Sau khi từ quán trà ra, Bình An đi thẳng về nhà. Phương Hữu Lợi còn chưa về, cô và Dì Liên tíu tít trong bếp chuẩn bị cơm tối, ba món ăn một món canh.
“Canh cá trích nấu sắn dây này ông Phương thích ăn nhất, không ngờ Bình An cũng biết nấu, mà nấu cũng không tệ nha.” Dì Liên kinh ngạc nhìn động tác thành thạo của Bình An, sao mới chưa bao lâu mà tài nấu nướng của con bé giống như tiến bộ không ít vậy.
“Dạ, vì để chăm sóc ba, con cố ý đi học lớp nấu ăn đấy.” Bình An cười nói. Tài nấu nướng này của cô chỉ được học sau khi gả cho Lê Thiên Thần, nhưng nếu không tìm một lý do hợp lý thì chắc chắn Dì Liên sẽ cảm thấy kỳ quái.
“Nếu ông chủ biết được tấm lòng của con nhất định sẽ rất vui.” Nghi ngờ trong lòng Dì Liên được xóa tan, càng cảm thấy thiên kim tiểu thư trước mắt này thật đáng quý.
Bình An cười ngọt ngào, chiên sơ cá trích trong dầu rồi thả vào nồi nấu canh.
Bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở, Dì Liên lập tức cười nói, “Ông chủ về.”
“Được rồi, chút nữa con xào rau.” Nấu canh cần hơn một giờ, nghỉ tay một chút rồi quay lại làm đồ ăn khác sau.
Bước từ phòng bếp ra nhà ngoài cũng vừa nhìn thấy Phương Hữu Lợi đi vào phòng khách, Bình An vui sướng hô một tiếng, “Ba.”
Rồi chạy tới ôm cổ Phương Hữu Lợi nũng nịu, “Ba, hôm nay con nấu cho ba nồi canh cá trích đó nha, ba nhất định phải ăn hết đó.”
Phương Hữu Lợi cười ha ha, “Được được, có khó ăn ba cũng ráng nuốt bằng hết.”
Bình An nhăn mũi, “Ba, ba phải có lòng tin với con gái một chút chứ, con cũng đi học lớp nấu ăn rồi chứ bộ.”
Hồng Dịch Vũ từ cửa vào, trên tay còn kéo theo một cặp da nhỏ mà Phương Hữu Lợi thường dùng khi đi công tác, “Chủ Tịch từ chối dự xã giao chỉ để về nhà ăn cơm với cô thôi đấy.”
“Đương nhiên rồi, con gái quan trọng hơn mọi thứ, đúng không ba?” Bình An cười hì hì hỏi, vừa đón lấy cặp da từ tay Hồng Dịch Vũ.
Phương Hữu Lợi gật đầu, “Chính xác.”
Bình An càng cười vui vẻ hơn, “Con đi mở nước tắm cho ba nhé. Ba nè, lên ngâm bồn chút cho dãn gân dãn cốt, xuống tới là có thể ăn được ngay.”
/300
|