Bình An Trọng Sinh

Chương 24 - Câu Lạc Bộ Golden Bay

/300


Edit :Quảng Hằng

Nghe được lời nói của Viên lão phu nhân, mắt Bình An sáng rực lên, chân mày khóe mắt tràn đầy vui mừng cười, Viên lão phu nhân, ngài nói là sự thật?

Bà có thể gạt con sao? Viên lão phu nhân liếc xéo cô một cái, Tiền của bà cũng đâu phải cho con, là nhập cổ phần đó cô bé.

Dạ dạ dạ, lão thái thái, bà nhất định là Đại Cổ Đông, con sẽ không để cho bà lỗ vốn. Bình An cười hì hì bảo đảm, có bà ngoại tài trợ giúp, con đường gây dựng sự nghiệp của cô rốt cuộc có thể lái sang trang mới.

Thật ra thì cô vốn là cũng không nhớ muốn tự chủ gây dựng sự nghiệp, chỉ là trải qua mấy ngày nay tự hỏi, cô luôn có cảm giác mình ở trong suy nghĩ của người khác vẫn mãi còn là đóa hoa nhỏ được ba nâng niu trong nhà ấm, bất kể là Lê Thiên Thần hay là Đỗ Hiểu Mị, bọn họ cũng sẽ không đem lời cô nói để ở trong lòng, chỉ cho là cô đang giận dỗi, đừng nói chi là ba.

Cô không muốn ba tiếp tục xem cô là đứa trẻ không hiểu chuyện .

Muốn thay đổi cái nhìn của người khác đối với mình, nhất định phải từ từ bắt đầu thay đổi bản thân.

Được rồi, con nói thử xem, có kế hoạch gì? Viên lão phu nhân thấy dáng vẻ cháu gái vui mừng không thôi, trong lòng cũng hãnh diện, tính tình cháu gái này cùng con gái thật sự bất đồng, cũng không biết là theo người nào, con rể rõ ràng cũng là người chững chạc thâm trầm, con gái cũng độc lập lý tính, Bình An lại ngây thơ đơn thuần, một chút xíu chuyện nhỏ cũng có thể cao hứng thật lâu.

Bình An một tay nâng cằm lên, có chút khó xử mà nói, Con đã nghĩ qua, bây giờ con còn là học sinh, nếu muốn đầu tư lớn sợ rằng còn chưa có năng lực kia, cho bắt đầu nên chỉ có thể từ đầu tư nhỏ, vừa phải tự mình chăm sóc lấy, Đại Học Thành thuộc Thành phố G vừa mới thành lập hai năm, mấu chốt kinh doanh nhất định là không ít, phải chắc chắn mới có thể bắt đầu đầu từ vào chỗ nào.

Viên lão phu nhân hài lòng gật đầu, không có vừa bắt đầu đã ngồi cao vọng xa, rõ ràng năng lực bản thân có hạn, hiểu được từ thấp làm lên, biết suy nghĩ như vậy rất có bản năng để kinh doanh

Con có thể nghĩ như vậy rất tốt, cũng chứng minh là con dụng tâm, vậy con cảm thấy phương diện nào kinh doanh thích hợp với Đại Học Thành?

Đại Học Thành không có kinh doanh gì ngoài ăn uống, đồ trang sức, thời trang, tiền của phụ nữ là dễ kiếm nhất, con muốn thừa dịp ngày nghỉ này đi tìm hiểu thị trường các nơi xem một chút, sau đó sẽ làm một điều tra, sau khi xác định mới bắt đầu đầu tư kinh doanh. Chỉ là cô chưa bao giờ làm những chuyện này, lại càng không biết bắt đầu dò xét từ thị trường nào mà cô cần, tất cả đều phải đi điều tra tìm hiểu rõ mới được.

Từ nhỏ con đã quen sung sướng, lại được nâng niu từ bé , muốn tự mình làm kinh doanh sẽ rất vất vả . Nghe được tính toán của Bình An, Viên lão phu nhân không nhịn được nhắc nhở cô, loại kinh doanh nhỏ này không phải khó khăn, nhưng bắt đầu cũng không dễ dàng, đặc biệt là đối với cô công chúa từ nhỏ không thiếu tiền, cơm bưng nước rót, chỉ sợ còn chưa kịp bắt đầu, đã giận dỗi hoặc là để cho người khác đi giúp cô hoàn thành.

“Con mà sợ chút khổ cực nhỏ này sao? Bình An đặt bàn tay ở trên đầu gối nhẹ nhàng nắm thành quả đấm, lúc ở bệnh viện tâm thần, những khổ sở mà cô trải qua, so với chút khổ cực này , có là bao?

“Đừng quá chắc chắn như vậy, con đó, từ nhỏ làm chuyện gì cũng không bền lòng, kiên trì quá ba phút là giỏi lắm rồi. Viên lão phu nhân cười nói.

Bình An ngã vào trong ngực của Viên lão phu nhân, Bà ngoại, sao bà lại không tin tưởng cháu mình như vậy?”

Viên lão phu nhân bị cử chỉ trẻ con này của cô chọc cười không ngừng, ngoài miệng lại vẫn nghiêm nghị nói, Đừng chỉ nói mà không làm việc, cũng đừng cho là bà cụ như bà không biết chuyện kinh doanh, bà đương nhiên có quân sư .

Ai là quân sư của ngoại vậy? Viên lão phu nhân, chẳng lẽ bà. . . . . . Bình An nhíu mày, ánh mắt rất mập mờ không nghi ngờ là rất có ý không tốt.

Viên lão phu nhân không khách sáo cốc cô một cái, Là cháu nội đồng nghiệp trước kia của bà, người ta là làm kinh doanh lớn .

Bình An cười hắc hắc không ngừng, Lão thái thái, vậy bà phải thảo luận với anh ta nhiều hơn, lấy thêm nhiều kinh nghiệm tới dạy bảo bối tôn nữ của bà.

Tuần sau con qua đây một chuyến nhé. Đáy mắt Viên lão phu nhân thoáng qua một tia giảo hoạt, nhưng mà trên mặt lại làm ra vẻ rất nghiêm túc.

Tuân lệnh thủ trưởng! Bình An không hề nhận thấy được khác thường nơi đáy mắt của lão thái thái, đứng lên nghiêm chào theo kiểu quân nhân.

“Trưa nay bà nấu hoành thánh cho con ăn, tối nay có muốn ở chỗ này qua đêm hay không? Viên lão phu nhân nhìn đồng hồ cổ bên cạnh chiếc TV một chút, đã sắp đến giờ cơm trưa rồi nhớ tới cháu gái thích ăn nhất là sủi cảo, lão thái thái định hôm nay tự mình làm cho cô ăn.

Ngao, thích nhất là sủi cảo do chính tay Viên lão phu nhân làm a. Bình An cao hứng hôn lên mặt bà một cái, trời mới biết cô nhớ sủi cảo của bà ngoại đến mức nào, đó là sủi cảo ngon nhất mà cô từng ăn. Nhưng mà. . . . . . Ngày mai còn phải đi học, ba nói tối nay phải ăn cơm với ba, hay là bà ngoại đến ăn com với con đi?

Hai cha con cô đi đi. Viên lão phu nhân có chút thất vọng, nhưng biết con rể có lẽ đã lâu không ăn cơm cùng với Bình An, công việc kinh doanh của nó cũng là rất bận rộn, cho nên trong lòng rất hiểu.

Hay con gọi ba tới đây ăn cơm cùng chúng ta nhé. Bình An không đành lòng thấy bà ngoại thất vọng, lập tức đề nghị.

Bà ngoại muốn cùng dì đi khiêu vũ, không rảnh đi với hai cha con cô. Viên lão phu nhân cười ha hả nói.

Bình An biết bà bình thường thích cùng đồng nghiệp trong tiểu khu khiêu vũ rèn luyện thân thể, liền cười nói, Vậy lần sau chúng ta ăn chung vậy.”

Bà cháu hai người cùng nhau đến chợ bán thức ăn gần đó mua bột mì cùng cải trắng, lúc Viên lão phu nhân đang làm hoành thánh, Bình An cũng đòi học, đem khuôn mặt tươi cười của mình biến thành con mèo hoa, chỉ là cuối cùng vẫn học xong làm hoành thánh như thế nào, mặc dù hình dáng xem ra thật sự không ra hồn.

Có vài thứ luôn là đợi sau khi mất đi mới biết quý trọng, tựa như sau khi bà qua đời, cô cũng không ăn được sủi cảo giống như trong trí nhớ, mới nhớ tới mình vì Lê Thiên Thần, bỏ quên quá nhiều người thân thương yêu bên cạnh mình.

Cùng bà ngoại ăn sủi cảo mà bà gói, trong lòng Bình An cảm thấy hạnh phúc và an bình, giờ khắc này, những thù hận kia giống như cách cô rất xa.

Bà cháu hai người cười cười nói nói, một buổi trưa cứ như thế mà đi qua, lão thái thái bình thường có thói quen ngủ trưa, Bình An không làm phiền bà ngoại ngủ trưa, ở đến hai giờ rưỡi rồi rời đi.

Lái xe ra khỏi tiểu khu, Bình An gọi điện thoại cho Phương Hữu Lợi.

Phương Hữu Lợi vẫn còn ở sân đánh Golf Golden Bay, hỏi Bình An có muốn cùng đến chơi với ông hay không, Bình An vốn định về nhà chờ ông, ai biết ở bên đầu điện thoại kia nghe được thanh âm của Đỗ Hiểu Mị, lập tức quay đầu xe, chạy về hướng Golden Bay.

Golden Bay là Câu Lạc Bộ đánh Golf duy nhất có tiêu chuẩn quốc tế ở Thành phố G, sân bong do nhà thiết kế lừng danh T. W. P của công ty Pe­terThom­son Australia thiết kế, thiết kế tạo hình dựa vào ruộng được tưới nước thế, cấu tứ sáng tạo, là địa phương mấy nhà giàu có ở thành thị làm nơi gặp mặt.

Nhưng phí hội viên Câu Lạc Bộ Golden Bay không thấp, làm thẻ hội viên đều cần trên trăm vạn phí sử dụng, hơn nữa mỗi tấm thẻ hội viên chỉ có một thẻ phụ, thẻ phụ của ba Bình An đang giữ, Đỗ Hiểu Mị làm sao vào được?

Xe lái vào bãi đỗ xe ngầm của Golden Bay, Bình An dáng vẻ nóng nảy xuống xe, ba cô hiện tại đang ở trong nghỉ ngơi, cô dọc theo sân cỏ rộng rãi quanh co hướng tòa hội sở hào hoa lộng lẫy này đi tới.

/300

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status