Phương Hữu Lợi đặt chiếc điện thoại di động đã nóng sực lên bàn, khóe miệng bất giác cong lên. Trái tim bao ngày qua thấp thỏm bất an dường như đã có được sự an ủi nên cảm xúc nội tâm cuối cùng đã trầm tĩnh lại, đột nhiên cảm thấy nhớ Trình Vận vô cùng.
Ngày mai là có thể gặp được.
Ông đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, phía trên đã không còn bị dán băng dính nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết tiểu phẫu. Ông không muốn Trình Vận nhìn ra được vết này. Bác sỹ đã nói, mặc dù đã làm thủ thuật nhưng không nhất định có thể tái sinh, ông không muốn cho chị hy vọng rồi lại một lần nữa làm cho chị thất vọng.
Phương Hữu Lợi xoa xoa đầu mày, mặt mày tươi cười lên giường đi ngủ.
Bình An không biết rằng bà mai bé con là cô còn chưa kịp cố gắng quay vần thì Trình Vận người ta đã tự mình thấu hiểu, ngày hôm sau vừa từ Hongkong về trước tiên đến công ty báo danh, xong thì đã đi tìm Phương Hữu Lợi ngay.
Phương Hữu Lợi khó khi nào được phóng túng chính mình nên cũng không cùng Trình Vận ra ngoài ăn cơm mà về thẳng nhà, hai người đắm mình trong thế giới đầy ấm áp ngọt ngào của riêng hai người.
Điện thoại di động tất cả đều tắt, mặc kệ ai gọi đều không nghe.
Bình An vốn định hẹn Trình Vận ăn cơm, ai biết gọi điện thoại nửa ngày mà chẳng gọi được cú nào, lúc gọi cho Phương Hữu Lợi thì cũng gặp tình huống y chang. Nếu còn không rõ đây là tình huống gì thì cô cũng quá ngu ngốc rồi.
Buổi tối lúc Nghiêm Túc về nhà, Bình An cùng anh ăn xong bữa tối thì một hai đòi phải về nhà mình để thăm dò tin tức.
“Em về lúc này sẽ làm kỳ đà cản mũi là cái chắc!” Nghiêm Túc buồn cười nói.
“Cả một ngày rồi nha, có lời gì cần nói thì cũng phải nói xong rồi chứ.” Bình An nhăn mũi, cô rất tò mò không biết rốt cuộc ba và Trình Vận thế nào rồi.
Nghiêm Túc cưng chiều sờ sờ đầu cô, hôn lên môi cô một cái, cười nói, “Tin anh đi, với ba em mà nói, một ngày tuyệt đối không đủ, huống chi họ đã không gặp nhau lâu như vậy rồi. Ngày mai hãy gọi điện thoại sang hỏi thì hơn, nhé?”
Bình An chu chu cái miệng nhỏ nhắn, miễn miễn cưỡng cưỡng gật gật đầu, “Được rồi, vậy thì chờ ngày mai thôi.”
Từ sau khi mang thai, vợ yêu càng ngày càng giống như một đứa bé, có đôi khi còn làm nũng hoặc cắm cảu bắt bẻ anh nho nhỏ. Anh chẳng những không cảm thấy phiền mà ngược lại càng cảm thấy cuộc sống thật mỹ mãn, ước gì thương yêu cô thêm nhiều một chút.
“Hôm nay khẩu vị có ổn không? Hình như vừa rồi em ăn không được bao nhiêu.” Nghiêm Túc ôm cô ngồi vào trên đùi mình, hai tay che lấy bụng cô. Đây là tư thế mà dạo gần đây anh thích nhất, giống như được ôm hết bảo bối mà anh yêu quý nhất vào lòng.
“Hôm nay khá tốt, đỡ hơn hôm qua một chút.” Bình An miễn cưỡng tựa vào vai anh, ôm cổ anh thì thầm. Cô đã mang thai hơn hai tháng, hồi đầu vốn vẫn tốt, tự dưng mấy ngày trước vừa ngửi thấy mùi thịt mỡ liền buồn nôn, buổi sáng thức dậy còn nôn oẹ, vô cùng khó chịu. Nghiêm Túc còn lo lắng hơn cả cô, dù đến công ty nhưng vẫn thường xuyên gọi điện về hỏi tình huống của cô thế nào.
Nghiêm Túc đưa tay ôm lấy cái bụng còn bằng phẳng của Bình An, rồi như bất giác mà dời lên phía trên, nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực đã trở nên đầy đặn hơn so với lúc trước, bụng đột nhiên trở nên nhộn nhạo.
Kể từ sau khi Bình An mang thai, anh luôn ở trong tình trạng ngày ngày ôm mỹ nhân trong ngực mà không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì Bình An và đứa bé, dù thế nào anh đều có thể nhịn xuống dục vọng cơ thể.
“Ưm...” Bình An không kềm được một tiếng rên nhẹ, giật mình bất an ngẩng đầu oán trách nhìn anh, “Anh làm em đau.”
Bị vợ yêu kêu một tiếng ngọt mềm kiều mỵ như vậy, có là Thánh cũng không cưỡng nổi.
Nghiêm Túc cúi đầu hôn lấy môi cô, nụ hôn sâu xa mà triền miên, ngón tay động tình nắm lấy nhụy hoa trên ngực cô nhẹ nhàng kích thích.
Bình An cảm giác được dục vọng nóng bỏng của Nghiêm Túc đang cương cứng chọc vào bắp đùi mình thì trong lòng mềm nhũn, ôm thật chặt lấy cổ Nghiêm Túc mà thở hổn hển khe khẽ.
“Bình An, Bình An...” Nghiêm Túc muốn ôm lấy thật chặt vợ yêu mềm mại như nước trong lòng, nhưng lại không dám dùng sức, chỉ có thể thở hổn hển buông cô ra, “Đứng lên đi, anh đi tắm!”
Rõ ràng sắp sửa không kềm lòng được nữa mà vẫn còn kiên quyết đến thế mà buông cô ra, do sợ tổn thương đến cô sao?
“Ông xã à, anh rất khó chịu đúng không?” Bình An cười trộm trong bụng. Bác sỹ đã dặn họ, trong ba tháng đầu mang thai phải kiêng chuyện phòng the, cho nên Nghiêm Túc vẫn rất khắc chế. Cô đương nhiên cũng hiểu sự nhẫn nại của anh, chẳng qua lúc này nhịn không được muốn đùa giỡn anh một tí thôi.
“Không được quậy. Đứng lên!” Mặt Nghiêm Túc tỏ rõ vẻ căng thẳng, hạ giọng quát một câu.
Bình An cũng không sợ con cọp giấy này, cắn cắn nhay nhay cằm của anh cười nói, “Không nhịn được rồi, vậy giờ làm sao đây. Bác sỹ nói ba tháng đầu không được đó nha. Vậy anh còn phải chờ chừng mười ngày nữa đó, ráng lên nhe!”
Nghiêm Túc giận đến bật cười, nhéo mạnh trên ngực cô một cái, “Đứng lên, không chịu đứng là anh xử lý em đó.”
“Xem anh dám xử em thế nào nào?” Bình An dùng đùi cọ xát hạ thân của anh, cười hì hì hỏi.
“Quỷ này...” Nghiêm Túc vừa bực mình vừa buồn cười, ôm ngang người cô lên, nhẹ nhàng thả vào trên giường, “Bà trẻ à, anh sợ em rồi. Chờ đi, sau này em sẽ biết tay.”
Bình An cười khanh khách.
Nghiêm Túc vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh, lúc đi ra đã hầu như bình ổn được nỗi bức bối trên người. Bình An đang dựa vào đầu giường đọc sách, nhìn thấy anh ra ngoài thì cười hề hề gian xảo.
“Lại nghĩ ra trò xấu gì nữa phải không?” Nghiêm Túc nằm xuống cạnh cô, cười hỏi.
“Em đang nghĩ có phải ba và Chị Vận nên kết hôn rồi hay không. Phải tổ chức hôn lễ thế nào đây? Ừm, ngày mai phải hỏi hai người đó cho rõ mới được.” Bình An thao thao bất tuyệt, ước gì mình được tự tay tổ chức hôn lễ cho Phương Hữu Lợi và Trình Vận.
Nghiêm Túc cốc trán cô một cái, “Làm như ba sẽ để cho em lo lắng mấy chuyện hôn lễ vậy? Em bây giờ như vậy, đừng có mà mơ.”
Bình An không vui càu nhàu, “Em bây giờ như vậy là sao? Em có thể ăn có thể uống có thể đi có thể nhảy, sao lại không thể tổ chức hôn lễ cho ba em chứ?”
“Ngoan, đến giờ ngủ rồi. Ba muốn kết hôn lúc nào còn chưa biết, em ở đây lo bò trắng răng.” Nghiêm Túc dịu dàng dụ dỗ, vỗ nhè nhẹ lưng cô.
“Nghiêm Túc, liệu anh có đi tìm phụ nữ khác không?” Bình An vùi vào lòng Nghiêm Túc nhưng vẫn chưa có cảm giác buồn ngủ. Đã lâu lắm rồi cô không còn nghĩ đến chuyện kiếp trước, nhưng mấy năm qua cô thỉnh thoảng lại nhớ đến chuyện sau khi kết hôn với Lê Thiên Thần không lâu thì anh ta đã giấu cô ngoại tình. Không phải cô còn chưa buông bỏ được sự thù hận đã qua, mà chỉ là có chút lo lắng nho nhỏ thôi.
Phụ nữ mang thai thì cảm xúc thường trở nên nhạy cảm và đa nghi ấy mà.
“Sao lại đột nhiên hỏi cái này?” Nghiêm Túc kinh ngạc cúi đầu nhìn cô, chẳng lẽ có ai đó nói hưu nói vượn gì bên tai cô? Kể từ sau khi xác định quan hệ với Bình An, anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có bất kỳ quan hệ mập mờ nào với phụ nữ khác. Anh rất quý trọng cô và tình cảm của cô, cũng biết rõ ranh giới cuối cùng của cô là gì.
Anh không muốn mất cô, cũng chẳng có hứng thú với cuộc sống phóng đãng trước kia, cho nên đối với những phụ nữ cố ý tiếp cận anh đều rất lãnh đạm. Chẳng lẽ những phụ nữ kia gây sự với Bình An?
“Em chỉ hỏi vậy thôi. Không phải người ta hay nói lúc vợ mang thai thì đàn ông dễ ngoại tình nhất đó sao?” Bình An cười nói.
“Đồ ngốc!” Nghiêm Túc buồn cười sờ sờ mặt cô, “Đừng nghĩ lung tung, trừ em ra anh không cần ai hết.”
Môi Bình An cong thật cao, nhắm mắt lại, “Ừ.”
Con người ta khi trong tâm trạng an tâm thoải mái thì chất lượng giấc ngủ cũng sẽ trở nên đặc biệt tốt, một buổi tối này Bình An ngủ rất sâu. Cô đã được sống lại một đời, tuy phải nói là không thay đổi số mệnh được quá nhiều để bản thân trở nên ghê gớm lợi hại, nhưng ít ra cô cũng đã đi một con đường hoàn toàn khác. Mặc dù ngẫu nhiên cũng nhớ đến những chuyện không vui kiếp trước, nhưng đối với cuộc sống hiện tại, cô đã cảm thấy thỏa mãn.
Người mà cô yêu thương vẫn ở cạnh cô, cuộc sống kiếp này so với kiếp trước hạnh phúc hơn rất nhiều. Cô còn có điều gì mà không hài lòng?
Nghiêm Túc nhìn vợ yêu ngay cả lúc ngủ cũng nở nụ cười thì cũng không kềm được mà khẽ cười lên.
Cả đêm mộng đẹp, hôm sau, Nghiêm Túc đi làm trong ánh mắt dõi theo của Bình An.
Bình An còn chưa kịp gọi điện thoại cho Trình Vận thì Trình Vận đã gọi lại trước cho cô. Biết được Trình Vận hiện đang ở nhà mình cùng với ba, Bình An lập tức bảo sẽ qua ngay.
Hôm nay Phương Hữu Lợi tiếp tục không đi làm, lúc Bình An về tới nhà thì thấy Trình Vận đang mặc quần áo ở nhà loay hoay trong bếp, liền kềm lòng không đậu mà cười đầy mập mờ với Phương Hữu Lợi, “Ba, ba với chị Vận ở nhà suốt cả ngày à?”
“Ừ.” Phương Hữu Lợi mặt không đổi gật đầu.
“Thế giới của riêng hai người đúng là hạnh phúc chứ?” Bình An tiếp tục cười híp cả mắt mà làm bà tám.
Phương Hữu Lợi liếc xéo cô một cái, “Sắp sửa làm mẹ rồi mà còn y như con nít thế còn ra thể thống gì nữa. Ngồi xuống đi.”
“Ba, ba đang xấu hổ đấy à?” Bình An ôm cánh tay Phương Hữu Lợi, chả sợ ông sẽ phát giận chút nào, “Đây có phải chứng tỏ là chuyện tốt của ba và chị Vận sắp đến rồi không?”
Phương Hữu Lợi còn chưa trả lời, Trình Vận đã từ trong bếp bước ra, trong tay cầm một dĩa táo và cam cắt sẵn, vừa đi tới vừa nói, “Bình An, em giờ không thể đi lung tung khắp nơi được, phải ngoan ngoãn ngồi nhà dưỡng thai.”
“Em biết, chẳng qua vì em quan tâm chị với ba đấy thôi.” Bình An cười nói.
Phương Hữu Lợi tức giận dí dí ngón tay vào trán Bình An, “Thế này mà đòi làm mẹ người ta.”
Bình An chu miệng, “Cho dù con làm mẹ thì cũng vẫn là con gái của ba mà.”
Trình Vận nở nụ cười, trao đổi ánh mắt cùng Phương Hữu Lợi.
Phương Hữu Lợi yêu chiều vỗ vỗ tay Bình An, “Ba có chuyện này muốn nói với con, à...” Phương Hữu Lợi chần chờ một chút, sắp xếp lại câu chữ xem nên mở miệng thế nào.
Bình An hết nhìn ông lại nhìn sang Trình Vận, đại khái cũng đoán được là chuyện gì nên mắt sáng lên long lanh, hưng phấn kích động chờ câu nói kế tiếp của Phương Hữu Lợi.
“Bọn ba định kết hôn, à, tuổi hai người cũng không xê xích gì lắm.” Phương Hữu Lợi nói một cách khô khan, cảm thấy nói với chính con gái của mình chuyện mình sắp kết hôn thì cũng có hơi mắc cỡ.
Bình An ráng nín cười, “Đúng là nên kết hôn. Ba, hôn lễ nhất định phải tổ chức long trọng...”
“Bình An, hai chúng tôi định tổ chức đơn sơ thôi, mời bạn bè thân thích cùng ăn một bữa cơm là được, không cần thiết phải làm cho long trọng.” Trình Vận cắt ngang Bình An đang thao thao bất tuyệt, nói ra ý tứ của hai người.
“Hả? Vậy sao được, chuyện vui như thế đương nhiên phải làm cho náo nhiệt chứ.” Bình An nói.
“Bọn ba tự náo nhiệt được rồi, những chuyện kia ứng phó sơ sơ cho xong thôi.” Phương Hữu Lợi vốn cũng muốn vì Trình Vận mà cử hành một hôn lễ long trọng, nhưng bản thân Trình Vận lại không thích, cho nên tất cả đều theo ý chị.
Bình An thất vọng than một tiếng, “Được rồi, chỉ cần hai người thích là tốt rồi. Vậy hôn lễ định vào ngày nào?”
“Ngay tháng sau.” Phương Hữu Lợi nói.
Ngày mai là có thể gặp được.
Ông đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, phía trên đã không còn bị dán băng dính nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết tiểu phẫu. Ông không muốn Trình Vận nhìn ra được vết này. Bác sỹ đã nói, mặc dù đã làm thủ thuật nhưng không nhất định có thể tái sinh, ông không muốn cho chị hy vọng rồi lại một lần nữa làm cho chị thất vọng.
Phương Hữu Lợi xoa xoa đầu mày, mặt mày tươi cười lên giường đi ngủ.
Bình An không biết rằng bà mai bé con là cô còn chưa kịp cố gắng quay vần thì Trình Vận người ta đã tự mình thấu hiểu, ngày hôm sau vừa từ Hongkong về trước tiên đến công ty báo danh, xong thì đã đi tìm Phương Hữu Lợi ngay.
Phương Hữu Lợi khó khi nào được phóng túng chính mình nên cũng không cùng Trình Vận ra ngoài ăn cơm mà về thẳng nhà, hai người đắm mình trong thế giới đầy ấm áp ngọt ngào của riêng hai người.
Điện thoại di động tất cả đều tắt, mặc kệ ai gọi đều không nghe.
Bình An vốn định hẹn Trình Vận ăn cơm, ai biết gọi điện thoại nửa ngày mà chẳng gọi được cú nào, lúc gọi cho Phương Hữu Lợi thì cũng gặp tình huống y chang. Nếu còn không rõ đây là tình huống gì thì cô cũng quá ngu ngốc rồi.
Buổi tối lúc Nghiêm Túc về nhà, Bình An cùng anh ăn xong bữa tối thì một hai đòi phải về nhà mình để thăm dò tin tức.
“Em về lúc này sẽ làm kỳ đà cản mũi là cái chắc!” Nghiêm Túc buồn cười nói.
“Cả một ngày rồi nha, có lời gì cần nói thì cũng phải nói xong rồi chứ.” Bình An nhăn mũi, cô rất tò mò không biết rốt cuộc ba và Trình Vận thế nào rồi.
Nghiêm Túc cưng chiều sờ sờ đầu cô, hôn lên môi cô một cái, cười nói, “Tin anh đi, với ba em mà nói, một ngày tuyệt đối không đủ, huống chi họ đã không gặp nhau lâu như vậy rồi. Ngày mai hãy gọi điện thoại sang hỏi thì hơn, nhé?”
Bình An chu chu cái miệng nhỏ nhắn, miễn miễn cưỡng cưỡng gật gật đầu, “Được rồi, vậy thì chờ ngày mai thôi.”
Từ sau khi mang thai, vợ yêu càng ngày càng giống như một đứa bé, có đôi khi còn làm nũng hoặc cắm cảu bắt bẻ anh nho nhỏ. Anh chẳng những không cảm thấy phiền mà ngược lại càng cảm thấy cuộc sống thật mỹ mãn, ước gì thương yêu cô thêm nhiều một chút.
“Hôm nay khẩu vị có ổn không? Hình như vừa rồi em ăn không được bao nhiêu.” Nghiêm Túc ôm cô ngồi vào trên đùi mình, hai tay che lấy bụng cô. Đây là tư thế mà dạo gần đây anh thích nhất, giống như được ôm hết bảo bối mà anh yêu quý nhất vào lòng.
“Hôm nay khá tốt, đỡ hơn hôm qua một chút.” Bình An miễn cưỡng tựa vào vai anh, ôm cổ anh thì thầm. Cô đã mang thai hơn hai tháng, hồi đầu vốn vẫn tốt, tự dưng mấy ngày trước vừa ngửi thấy mùi thịt mỡ liền buồn nôn, buổi sáng thức dậy còn nôn oẹ, vô cùng khó chịu. Nghiêm Túc còn lo lắng hơn cả cô, dù đến công ty nhưng vẫn thường xuyên gọi điện về hỏi tình huống của cô thế nào.
Nghiêm Túc đưa tay ôm lấy cái bụng còn bằng phẳng của Bình An, rồi như bất giác mà dời lên phía trên, nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực đã trở nên đầy đặn hơn so với lúc trước, bụng đột nhiên trở nên nhộn nhạo.
Kể từ sau khi Bình An mang thai, anh luôn ở trong tình trạng ngày ngày ôm mỹ nhân trong ngực mà không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì Bình An và đứa bé, dù thế nào anh đều có thể nhịn xuống dục vọng cơ thể.
“Ưm...” Bình An không kềm được một tiếng rên nhẹ, giật mình bất an ngẩng đầu oán trách nhìn anh, “Anh làm em đau.”
Bị vợ yêu kêu một tiếng ngọt mềm kiều mỵ như vậy, có là Thánh cũng không cưỡng nổi.
Nghiêm Túc cúi đầu hôn lấy môi cô, nụ hôn sâu xa mà triền miên, ngón tay động tình nắm lấy nhụy hoa trên ngực cô nhẹ nhàng kích thích.
Bình An cảm giác được dục vọng nóng bỏng của Nghiêm Túc đang cương cứng chọc vào bắp đùi mình thì trong lòng mềm nhũn, ôm thật chặt lấy cổ Nghiêm Túc mà thở hổn hển khe khẽ.
“Bình An, Bình An...” Nghiêm Túc muốn ôm lấy thật chặt vợ yêu mềm mại như nước trong lòng, nhưng lại không dám dùng sức, chỉ có thể thở hổn hển buông cô ra, “Đứng lên đi, anh đi tắm!”
Rõ ràng sắp sửa không kềm lòng được nữa mà vẫn còn kiên quyết đến thế mà buông cô ra, do sợ tổn thương đến cô sao?
“Ông xã à, anh rất khó chịu đúng không?” Bình An cười trộm trong bụng. Bác sỹ đã dặn họ, trong ba tháng đầu mang thai phải kiêng chuyện phòng the, cho nên Nghiêm Túc vẫn rất khắc chế. Cô đương nhiên cũng hiểu sự nhẫn nại của anh, chẳng qua lúc này nhịn không được muốn đùa giỡn anh một tí thôi.
“Không được quậy. Đứng lên!” Mặt Nghiêm Túc tỏ rõ vẻ căng thẳng, hạ giọng quát một câu.
Bình An cũng không sợ con cọp giấy này, cắn cắn nhay nhay cằm của anh cười nói, “Không nhịn được rồi, vậy giờ làm sao đây. Bác sỹ nói ba tháng đầu không được đó nha. Vậy anh còn phải chờ chừng mười ngày nữa đó, ráng lên nhe!”
Nghiêm Túc giận đến bật cười, nhéo mạnh trên ngực cô một cái, “Đứng lên, không chịu đứng là anh xử lý em đó.”
“Xem anh dám xử em thế nào nào?” Bình An dùng đùi cọ xát hạ thân của anh, cười hì hì hỏi.
“Quỷ này...” Nghiêm Túc vừa bực mình vừa buồn cười, ôm ngang người cô lên, nhẹ nhàng thả vào trên giường, “Bà trẻ à, anh sợ em rồi. Chờ đi, sau này em sẽ biết tay.”
Bình An cười khanh khách.
Nghiêm Túc vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh, lúc đi ra đã hầu như bình ổn được nỗi bức bối trên người. Bình An đang dựa vào đầu giường đọc sách, nhìn thấy anh ra ngoài thì cười hề hề gian xảo.
“Lại nghĩ ra trò xấu gì nữa phải không?” Nghiêm Túc nằm xuống cạnh cô, cười hỏi.
“Em đang nghĩ có phải ba và Chị Vận nên kết hôn rồi hay không. Phải tổ chức hôn lễ thế nào đây? Ừm, ngày mai phải hỏi hai người đó cho rõ mới được.” Bình An thao thao bất tuyệt, ước gì mình được tự tay tổ chức hôn lễ cho Phương Hữu Lợi và Trình Vận.
Nghiêm Túc cốc trán cô một cái, “Làm như ba sẽ để cho em lo lắng mấy chuyện hôn lễ vậy? Em bây giờ như vậy, đừng có mà mơ.”
Bình An không vui càu nhàu, “Em bây giờ như vậy là sao? Em có thể ăn có thể uống có thể đi có thể nhảy, sao lại không thể tổ chức hôn lễ cho ba em chứ?”
“Ngoan, đến giờ ngủ rồi. Ba muốn kết hôn lúc nào còn chưa biết, em ở đây lo bò trắng răng.” Nghiêm Túc dịu dàng dụ dỗ, vỗ nhè nhẹ lưng cô.
“Nghiêm Túc, liệu anh có đi tìm phụ nữ khác không?” Bình An vùi vào lòng Nghiêm Túc nhưng vẫn chưa có cảm giác buồn ngủ. Đã lâu lắm rồi cô không còn nghĩ đến chuyện kiếp trước, nhưng mấy năm qua cô thỉnh thoảng lại nhớ đến chuyện sau khi kết hôn với Lê Thiên Thần không lâu thì anh ta đã giấu cô ngoại tình. Không phải cô còn chưa buông bỏ được sự thù hận đã qua, mà chỉ là có chút lo lắng nho nhỏ thôi.
Phụ nữ mang thai thì cảm xúc thường trở nên nhạy cảm và đa nghi ấy mà.
“Sao lại đột nhiên hỏi cái này?” Nghiêm Túc kinh ngạc cúi đầu nhìn cô, chẳng lẽ có ai đó nói hưu nói vượn gì bên tai cô? Kể từ sau khi xác định quan hệ với Bình An, anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có bất kỳ quan hệ mập mờ nào với phụ nữ khác. Anh rất quý trọng cô và tình cảm của cô, cũng biết rõ ranh giới cuối cùng của cô là gì.
Anh không muốn mất cô, cũng chẳng có hứng thú với cuộc sống phóng đãng trước kia, cho nên đối với những phụ nữ cố ý tiếp cận anh đều rất lãnh đạm. Chẳng lẽ những phụ nữ kia gây sự với Bình An?
“Em chỉ hỏi vậy thôi. Không phải người ta hay nói lúc vợ mang thai thì đàn ông dễ ngoại tình nhất đó sao?” Bình An cười nói.
“Đồ ngốc!” Nghiêm Túc buồn cười sờ sờ mặt cô, “Đừng nghĩ lung tung, trừ em ra anh không cần ai hết.”
Môi Bình An cong thật cao, nhắm mắt lại, “Ừ.”
Con người ta khi trong tâm trạng an tâm thoải mái thì chất lượng giấc ngủ cũng sẽ trở nên đặc biệt tốt, một buổi tối này Bình An ngủ rất sâu. Cô đã được sống lại một đời, tuy phải nói là không thay đổi số mệnh được quá nhiều để bản thân trở nên ghê gớm lợi hại, nhưng ít ra cô cũng đã đi một con đường hoàn toàn khác. Mặc dù ngẫu nhiên cũng nhớ đến những chuyện không vui kiếp trước, nhưng đối với cuộc sống hiện tại, cô đã cảm thấy thỏa mãn.
Người mà cô yêu thương vẫn ở cạnh cô, cuộc sống kiếp này so với kiếp trước hạnh phúc hơn rất nhiều. Cô còn có điều gì mà không hài lòng?
Nghiêm Túc nhìn vợ yêu ngay cả lúc ngủ cũng nở nụ cười thì cũng không kềm được mà khẽ cười lên.
Cả đêm mộng đẹp, hôm sau, Nghiêm Túc đi làm trong ánh mắt dõi theo của Bình An.
Bình An còn chưa kịp gọi điện thoại cho Trình Vận thì Trình Vận đã gọi lại trước cho cô. Biết được Trình Vận hiện đang ở nhà mình cùng với ba, Bình An lập tức bảo sẽ qua ngay.
Hôm nay Phương Hữu Lợi tiếp tục không đi làm, lúc Bình An về tới nhà thì thấy Trình Vận đang mặc quần áo ở nhà loay hoay trong bếp, liền kềm lòng không đậu mà cười đầy mập mờ với Phương Hữu Lợi, “Ba, ba với chị Vận ở nhà suốt cả ngày à?”
“Ừ.” Phương Hữu Lợi mặt không đổi gật đầu.
“Thế giới của riêng hai người đúng là hạnh phúc chứ?” Bình An tiếp tục cười híp cả mắt mà làm bà tám.
Phương Hữu Lợi liếc xéo cô một cái, “Sắp sửa làm mẹ rồi mà còn y như con nít thế còn ra thể thống gì nữa. Ngồi xuống đi.”
“Ba, ba đang xấu hổ đấy à?” Bình An ôm cánh tay Phương Hữu Lợi, chả sợ ông sẽ phát giận chút nào, “Đây có phải chứng tỏ là chuyện tốt của ba và chị Vận sắp đến rồi không?”
Phương Hữu Lợi còn chưa trả lời, Trình Vận đã từ trong bếp bước ra, trong tay cầm một dĩa táo và cam cắt sẵn, vừa đi tới vừa nói, “Bình An, em giờ không thể đi lung tung khắp nơi được, phải ngoan ngoãn ngồi nhà dưỡng thai.”
“Em biết, chẳng qua vì em quan tâm chị với ba đấy thôi.” Bình An cười nói.
Phương Hữu Lợi tức giận dí dí ngón tay vào trán Bình An, “Thế này mà đòi làm mẹ người ta.”
Bình An chu miệng, “Cho dù con làm mẹ thì cũng vẫn là con gái của ba mà.”
Trình Vận nở nụ cười, trao đổi ánh mắt cùng Phương Hữu Lợi.
Phương Hữu Lợi yêu chiều vỗ vỗ tay Bình An, “Ba có chuyện này muốn nói với con, à...” Phương Hữu Lợi chần chờ một chút, sắp xếp lại câu chữ xem nên mở miệng thế nào.
Bình An hết nhìn ông lại nhìn sang Trình Vận, đại khái cũng đoán được là chuyện gì nên mắt sáng lên long lanh, hưng phấn kích động chờ câu nói kế tiếp của Phương Hữu Lợi.
“Bọn ba định kết hôn, à, tuổi hai người cũng không xê xích gì lắm.” Phương Hữu Lợi nói một cách khô khan, cảm thấy nói với chính con gái của mình chuyện mình sắp kết hôn thì cũng có hơi mắc cỡ.
Bình An ráng nín cười, “Đúng là nên kết hôn. Ba, hôn lễ nhất định phải tổ chức long trọng...”
“Bình An, hai chúng tôi định tổ chức đơn sơ thôi, mời bạn bè thân thích cùng ăn một bữa cơm là được, không cần thiết phải làm cho long trọng.” Trình Vận cắt ngang Bình An đang thao thao bất tuyệt, nói ra ý tứ của hai người.
“Hả? Vậy sao được, chuyện vui như thế đương nhiên phải làm cho náo nhiệt chứ.” Bình An nói.
“Bọn ba tự náo nhiệt được rồi, những chuyện kia ứng phó sơ sơ cho xong thôi.” Phương Hữu Lợi vốn cũng muốn vì Trình Vận mà cử hành một hôn lễ long trọng, nhưng bản thân Trình Vận lại không thích, cho nên tất cả đều theo ý chị.
Bình An thất vọng than một tiếng, “Được rồi, chỉ cần hai người thích là tốt rồi. Vậy hôn lễ định vào ngày nào?”
“Ngay tháng sau.” Phương Hữu Lợi nói.
/300
|