Sau khi gánh nước về, lão Thủy cương quyết nấu nước nóng cho Thủy An tắm trước. Biết không từ chối được, đành phải làm theo.
Tắm rửa xong, Thủy An mang quần áo đi giặt. Trên bàn có đặt một bộ quần áo cũ, xem ra thường xuyên được giặt. Nhìn lại ông lão, chiếc áo trên người đã rách bươm.
Trên người ông, theo những vết rách là vài miệng vết thương hở. Có lẽ bị thương không nhẹ đâu.
Một ít thuốc trị thương bình thường thì vẫn có. Nhưng thương thế như vậy, có lẽ chút thuốc này không có tác dụng gì.
Thủy An nhìn xung quanh, cầm trên tay một quả cà khô, có lẽ để dành gieo hạt, nghiền nát, tán thành bột, hòa vào rượu. Quá trình khoảng nửa canh giờ, sau đó trao cho lão Thủy.
-Cha uống đi!
Thấy lão Thủy ngạc nhiên nhìn mình, hắn tiếp lời:
-Là học được khi ở trong núi. Chữa được một ít ngoại thương.
-Ừ.
Lão Thủy không ngần ngại, uống cạn. Thủy An nhìn xung quanh nhà lần nữa. Thật ra việc giết heo rừng vừa qua một phần là do yếu tố bất ngờ. Hơn nữa, Thủy An nắm rõ huyệt vị trên người nó. Song lâu dài thì không thể được. Hắn hiểu bản thân hơn ai hết, vốn không có tài nghệ trong lĩnh vực này.
-Cha phải nghỉ ngơi. Không thể đi săn nữa.
-Ừ. Cha biết rồi.
-Chúng ta có ruộng lúa gì không ạ?
-Còn mảnh ruộng khi trước còn ở nhà -Lão Thủy ngớ người nhớ ra- Nhưng con đâu có muốn làm ruộng.
Ngay cả bây giờ cũng không biết làm ruộng. Nhưng sống thì vẫn phải sống. Thủy An chỉ có thể làm ruộng thôi.
-Gieo lúa thôi ạ! Không nên vào núi nữa.
Những ngày lưu lạc, khi thân thể chỉ còn một hơi yếu ớt, Thủy An đã biết, chốn rừng sâu không dễ dàng gì. Nhất là với một ông lão đã ngoài tuổi ngũ tuần như lão Thủy.
…Hôm sau, Thủy An ra chợ. Trong người có khoảng ba trăm đồng tiền, theo lời lão Thủy, có thể mua được vài loại hạt giống. Hắn đứng yên tại đầu làng chờ đợi. Nhiều người bước qua, Thủy An cũng chỉ nhàn nhạt nụ cười.
Đằng xa, một cô gái đi đến. Hôm nay Ngô Tiểu Bình lại ra trấn giao ít đồ thêu.
-Chào huynh!
-Chào cô nương!
Tiểu Bình nhận ra Thủy An rất nhanh. Người trong làng ai nàng cũng quen mặt, chỉ có hắn là lạ thôi.
Xe ngựa tới. Tiểu Bình chọn một góc ngồi cạnh thím Mã. Thủy An vẫn khá lạnh nhạt. Dường như tâm hồn đang lơ lửng nơi đâu.
-Thủy huynh đệ.
Một người chào hỏi hắn. Thủy An gật đầu đáp lễ. Thím Mã như nhớ ra chuyện gì đó, bỗng xen vào:
-Thủy huynh đệ đã về, vậy chuyện lúc trước cha cháu tính sao? Có gả cháu cho….
Khuôn mặt Tiểu Bình thoáng biến đổi. Thủy An cũng đang nhìn nàng.
Hứa hẹn! Năm năm trước Tiểu Bình còn là một cô nương mười ba tuổi. Thủy An nhìn thấy nàng cũng hay trêu chọc. Có khi say rượu, một vài người bạn của hắn còn đẩy Thủy An ra chặn lối Tiểu Bình. Nhìn thấy nàng vội vàng lảng tránh, hắn không ngớt cười khoái trá. Ấn tượng của Tiểu Bình với Thủy An dù không tốt, nhưng thực ra hắn cũng chưa lần nào chân chính vô lễ với nàng. Chỉ là về hùa với đám bạn cũ thôi.
Giờ đây, hắn hai mươi mốt tuổi, bao nhiêu thời gian mất tích, gặp lại, cảm giác khác hẳn ngày xưa.
Thủy An vẫn lặng lẽ, không nói cùng nàng một lời nào cả. Khi ở trên xe, cũng như lúc xuống xe.
Cho đến lúc Tiểu Bình bước chân vào tiệm vải. Nếu không có lần bước chân vào cửa tiệm đó, cũng có thể nàng và Thủy An cứ thế mà lướt qua nhau mãi mãi. Mang theo ký ức và ấn tượng thời thơ ấu mà lướt qua nhau,
Tắm rửa xong, Thủy An mang quần áo đi giặt. Trên bàn có đặt một bộ quần áo cũ, xem ra thường xuyên được giặt. Nhìn lại ông lão, chiếc áo trên người đã rách bươm.
Trên người ông, theo những vết rách là vài miệng vết thương hở. Có lẽ bị thương không nhẹ đâu.
Một ít thuốc trị thương bình thường thì vẫn có. Nhưng thương thế như vậy, có lẽ chút thuốc này không có tác dụng gì.
Thủy An nhìn xung quanh, cầm trên tay một quả cà khô, có lẽ để dành gieo hạt, nghiền nát, tán thành bột, hòa vào rượu. Quá trình khoảng nửa canh giờ, sau đó trao cho lão Thủy.
-Cha uống đi!
Thấy lão Thủy ngạc nhiên nhìn mình, hắn tiếp lời:
-Là học được khi ở trong núi. Chữa được một ít ngoại thương.
-Ừ.
Lão Thủy không ngần ngại, uống cạn. Thủy An nhìn xung quanh nhà lần nữa. Thật ra việc giết heo rừng vừa qua một phần là do yếu tố bất ngờ. Hơn nữa, Thủy An nắm rõ huyệt vị trên người nó. Song lâu dài thì không thể được. Hắn hiểu bản thân hơn ai hết, vốn không có tài nghệ trong lĩnh vực này.
-Cha phải nghỉ ngơi. Không thể đi săn nữa.
-Ừ. Cha biết rồi.
-Chúng ta có ruộng lúa gì không ạ?
-Còn mảnh ruộng khi trước còn ở nhà -Lão Thủy ngớ người nhớ ra- Nhưng con đâu có muốn làm ruộng.
Ngay cả bây giờ cũng không biết làm ruộng. Nhưng sống thì vẫn phải sống. Thủy An chỉ có thể làm ruộng thôi.
-Gieo lúa thôi ạ! Không nên vào núi nữa.
Những ngày lưu lạc, khi thân thể chỉ còn một hơi yếu ớt, Thủy An đã biết, chốn rừng sâu không dễ dàng gì. Nhất là với một ông lão đã ngoài tuổi ngũ tuần như lão Thủy.
…Hôm sau, Thủy An ra chợ. Trong người có khoảng ba trăm đồng tiền, theo lời lão Thủy, có thể mua được vài loại hạt giống. Hắn đứng yên tại đầu làng chờ đợi. Nhiều người bước qua, Thủy An cũng chỉ nhàn nhạt nụ cười.
Đằng xa, một cô gái đi đến. Hôm nay Ngô Tiểu Bình lại ra trấn giao ít đồ thêu.
-Chào huynh!
-Chào cô nương!
Tiểu Bình nhận ra Thủy An rất nhanh. Người trong làng ai nàng cũng quen mặt, chỉ có hắn là lạ thôi.
Xe ngựa tới. Tiểu Bình chọn một góc ngồi cạnh thím Mã. Thủy An vẫn khá lạnh nhạt. Dường như tâm hồn đang lơ lửng nơi đâu.
-Thủy huynh đệ.
Một người chào hỏi hắn. Thủy An gật đầu đáp lễ. Thím Mã như nhớ ra chuyện gì đó, bỗng xen vào:
-Thủy huynh đệ đã về, vậy chuyện lúc trước cha cháu tính sao? Có gả cháu cho….
Khuôn mặt Tiểu Bình thoáng biến đổi. Thủy An cũng đang nhìn nàng.
Hứa hẹn! Năm năm trước Tiểu Bình còn là một cô nương mười ba tuổi. Thủy An nhìn thấy nàng cũng hay trêu chọc. Có khi say rượu, một vài người bạn của hắn còn đẩy Thủy An ra chặn lối Tiểu Bình. Nhìn thấy nàng vội vàng lảng tránh, hắn không ngớt cười khoái trá. Ấn tượng của Tiểu Bình với Thủy An dù không tốt, nhưng thực ra hắn cũng chưa lần nào chân chính vô lễ với nàng. Chỉ là về hùa với đám bạn cũ thôi.
Giờ đây, hắn hai mươi mốt tuổi, bao nhiêu thời gian mất tích, gặp lại, cảm giác khác hẳn ngày xưa.
Thủy An vẫn lặng lẽ, không nói cùng nàng một lời nào cả. Khi ở trên xe, cũng như lúc xuống xe.
Cho đến lúc Tiểu Bình bước chân vào tiệm vải. Nếu không có lần bước chân vào cửa tiệm đó, cũng có thể nàng và Thủy An cứ thế mà lướt qua nhau mãi mãi. Mang theo ký ức và ấn tượng thời thơ ấu mà lướt qua nhau,
/17
|