Buổi trưa, lão Thủy không đợi Thủy An dẫn đi đã nhanh chóng sang nhà cho Tiểu Bình đo quần áo. Dù ông đã lớn tuổi nhưng nam nữ vẫn là hữu biệt. Người đo may vẫn là Ngô thúc. Sau khi lấy số đo, hai người ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ trước nhà trò chuyện. Lâu rồi Ngô thúc mới thấy ông bạn già của mình tỉnh táo và vui vẻ như thế nên cũng vui lây:
–Thủy An về là huynh yên tâm rồi…
-Nói vậy chứ cũng lo -Lão Thủy thở dài- Tuy thấy nó nên người hơn nhưng chỉ sợ đợt tuyển binh tháng mười này không thoát được. Mà vào trong binh, sợ sẽ đi đánh giặc.
Vài năm nay quốc thái dân an, tương đối yên bình. Nhưng quân đội vẫn phải sẵn sàng đề phòng mọi việc. Năm nào triều đình cũng tuyển quân, chỉ là gần đây điều kiện dễ dàng hơn.
-Nhà lão huynh chỉ có Thủy An là nam đinh, chắc không sao đâu. Bằng không thì nộp bạc, hình như khoảng ba bốn mươi lượng.
-Tôi biết người ngoài chỉ nghĩ là số bạc đó săn vài con heo rừng là được. Nhưng tôi thì già yếu, Tiểu An nhà tôi xem vậy chứ cũng không giỏi săn bắn lắm. Hôm đó giết được heo rừng hoàn toàn là nhờ ra tay đột ngột thôi.
Ba bốn mươi lượng là số tiền mười năm nông dân chi dùng. Ngô thúc không khỏi thở dài khi nghĩ đến cảnh nhà Thủy An hiện tại. Ngoài săn bắn, chắc gia đình lão Thủy cũng không giỏi trồng trọt, canh tác, mấy mẫu đất cằn cũng khó kiếm được tiền.
Chợt, ông nghĩ tới một khả năng.
Nếu lập gia đình, tạo nên một môn hộ mới thì người đàn ông sẽ được miễn quân dịch. Chỉ là…
Tiểu Bình mười tám tuổi, Thủy An hai mươi mốt tuổi. Thời gian trước đây hai bên từng hẹn ước. Nhưng….Tiểu Bình gả cho Thủy An chưa chắc sẽ sống vui vẻ. Tính cách của nó năm năm trước cũng không hẳn là tốt lành gì nên Ngô thúc chưa đi lập hôn thư.
Bây giờ Thủy An hiểu chuyện hơn, tính cách trầm tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng người ta cũng nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
-Cha ơi!
Thủy An đến đón lão Thủy. Hắn thay một chiếc áo cũ màu lam nhạt, người đổ mồ hôi, mặt đỏ rực khiến vết sẹo càng rõ ràng hơn.
Ngô thúc lại chần chừ.
-Chào Ngô thúc!
-Tiểu An đó à? -Ngô thúc sực tỉnh -Cháu ở ruộng mới về à?
-Dạ….Cháu gieo hạt giống, cũng định trồng lúa. Nhưng nhà không có đủ cuốc nên định sang hỏi thúc nên mua ở đâu ạ?
-Chút nông cụ đó không cần mua, lát thúc cho cháu mượn. Nhưng mùa này không nên trồng lúa -Ngô thúc khoát tay- Nước bên ruộng của cháu không đủ, trồng ngô hay mua ít khoai lang về trồng lấy củ, mùa đông có thêm lương thực dự trữ.
Bên trong một tràng ho dài của phụ nữ khiến Ngô thúc vội vàng chấm dứt câu chuyện, chạy vào nhà.
Lão Thủy nhìn theo bạn già, thở dài. Ông cũng nghĩ đến việc sẽ nhắc lại lời hẹn, xin cưới Tiểu Bình cho Thủy An. Mấy năm nay vẫn còn ít tiền, đủ để lo sính lễ cho lũ trẻ. Nhưng con bé Tiểu Bình xưa nay hiếu thảo, gia đình lại có Ngô mẫu là một con ma bệnh. Bản thân Thủy An nhìn là biết không giỏi trồng trọt, cưới Tiểu Bình về, nếu phải gánh luôn gánh nặng nhà con bé, liệu có đủ sức làm không?
Nhưng Tiểu Bình là một cô nương tốt, hiền lành, hiếu thảo. Chỉ có vấn đề kia….
Tiếng ho bên trong vẫn không dứt. Một lát sau, bên trong nhà nhỏ tiếng hét thất thanh của đứa bé khiến hai cha con cũng giật mình.
-Cha ơi, mẹ….mẹ phun ra máu. Cha ơi!
…..Chuyện Ngô thị phun ra máu chẳng bao lâu sau đã lan khắp thôn. Nghe nói đã mời Phương đại phu ở trấn về xem bệnh. Kết luận là bị “dồn ép khí huyết, bệnh lâu ngày”, kê đơn điều trị vẫn không thuyên giảm. Tiểu Bình đã mang hết số đồ thêu thùa đi giao, nhận về thêm hàng mà vẫn không đủ tiền hốt thuốc. Mười ngày tám trăm đồng tiền xem bệnh và tiền thuốc, Ngô thúc đã định đến việc bán mấy mẫu ruộng nhà mình.
-Cha nó à….Bỏ đi cha nó….Bỏ đi!
-Mẹ….
Mấy đứa nhỏ trong nhà khóc nấc. Tiểu Bình thờ thẫn ngồi một góc. Tiền thuốc như muối bỏ biển. Mẹ không cầu sống, còn nàng….nàng biết làm gì để giữ sinh mạng của mẹ mình.
Lời bà mối vang lên bên tai. Mới hôm qua bà ta đến, thủ thỉ vào tai nàng.
-Hà Vượng cũng là người tốt, tuổi đã lớn, xứng đôi vừa lứa với cô nương. Hơn nữa nhà sẵn sàng bỏ ra hai lượng sính lễ, cũng là nhiều rồi. Cô xem ở đây có ai dám cưới con dâu mà bỏ nhiều bạc như vậy không?
Tiểu Bình từng nói với bà mối lúc bà ta đến cầu hôn mấy lần trước, tiền sính là năm lượng bạc. Dù đó cũng chỉ là một cái cớ để tránh khỏi việc hôn phối, nhưng bây giờ gia đình Tiểu Bình đang khó khăn như vậy, hạ từ năm lượng xuống hai lượng tiền sính lễ, bà mối cũng có phần bất bình với Hà đại thẩm. Khác gì trả giá ngoài chợ mua hàng.
Nhưng Tiểu Bình có chọn lựa khác sao? Hai lượng! Nàng mười tám tuổi, dù có xinh đẹp thì cũng đã bị xem là “gái ế”, lỡ thời. Trong thôn có ai bỏ ra được hai lượng bạc để cưới nàng? Mà bây giờ mười ngày đã mấy trăm đồng tiền, đại phu nói, còn phải điều trị lâu dài.
-Cha à….Chuyện bà mối nói hôm qua. Con…
Ngô thúc nghẹn ngào nhìn con gái. Ông biết Tiểu Bình không thích.Song, còn con đường nào để lựa chọn sao?
-Ngô thúc…
Thủy An bất ngờ xuất hiện. Trên tay là một con gà rừng nhỏ. Hắn khẽ cười:
-Cha con bảo mang sang cho Thím. Đêm qua mới bẫy được.
Ngô thị lại ho thêm một tràng dài nữa. Tiểu Bình gạt nước mắt, đón lấy con gà từ tay Thủy An. Chợt nhớ ra điều gì, nàng nhỏ giọng:
-Huynh đợi một chút.
Nàng cầm chiếc áo mới may xong đêm qua ra cho Thủy An. Xấp vải đó vốn có thể may được hai chiếc áo nhưng trong lúc gấp gáp chỉ mới xong một chiếc thôi.
-Cho tôi xin lỗi. Vài ngày nữa, tôi sẽ đem áo qua cho huynh.
Ngô thị oằn người uống, phun tiếp một ngụm máu. Người bà mềm oặt, Ngô thúc vịn lấy bà, hoảng hốt ra sức mà lay:
-Mẹ bọn nhỏ….Tỉnh dậy, tỉnh dậy mẹ bọn nhỏ ơi!
Tiểu Bình và mấy đứa nhỏ cũng hốt hoảng. Ngô Trọng, Tiểu Thúy ôm lấy mẹ. Hai đứa còn bé nên chỉ biết gào khóc. Tiểu Bình đã không nhìn thấy gì nữa. Trước mắt nàng chỉ có máu. Máu của mẹ, hòa lẫn với nước mắt của nàng.
Tay Thủy An nắm chặt. Đó là một sinh mạng. Một sinh mạng đang từ từ, từng chút một rời khỏi thế gian.
Dáng hình của một người hiện lên trước mặt. Người đêm thức trắng, cạnh bên là người bệnh mặt vàng như nghệ. Còn một tia hy vọng, sao lại có thể buông tay?
Buông tay?
Thủy An cũng không thể hiểu, sao lúc ấy lại làm vậy. Có lẽ là đó là bản năng của người thầy thuốc trước con bệnh thập tử nhất sinh.
-Giữ chặt lấy bà ấy…
Bên trong tay áo của Thủy An có một cây kim dài,loại đặc chế để châm cứu. Vốn là một bộ, nhưng chỉ còn sót lại có mũi cuối cùng này.
Cả nhà Ngô thúc sững sờ chứng kiến điều kì diệu. Cây kim hạ xuống nhanh như chớp vào các huyệt vị. Người Ngô thị mềm oặt bỗng nhiên có sức sống. Bà lại ho một tràng rũ rượi, mở to mắt, rồi chầm chậm thiếp đi…..
–Thủy An về là huynh yên tâm rồi…
-Nói vậy chứ cũng lo -Lão Thủy thở dài- Tuy thấy nó nên người hơn nhưng chỉ sợ đợt tuyển binh tháng mười này không thoát được. Mà vào trong binh, sợ sẽ đi đánh giặc.
Vài năm nay quốc thái dân an, tương đối yên bình. Nhưng quân đội vẫn phải sẵn sàng đề phòng mọi việc. Năm nào triều đình cũng tuyển quân, chỉ là gần đây điều kiện dễ dàng hơn.
-Nhà lão huynh chỉ có Thủy An là nam đinh, chắc không sao đâu. Bằng không thì nộp bạc, hình như khoảng ba bốn mươi lượng.
-Tôi biết người ngoài chỉ nghĩ là số bạc đó săn vài con heo rừng là được. Nhưng tôi thì già yếu, Tiểu An nhà tôi xem vậy chứ cũng không giỏi săn bắn lắm. Hôm đó giết được heo rừng hoàn toàn là nhờ ra tay đột ngột thôi.
Ba bốn mươi lượng là số tiền mười năm nông dân chi dùng. Ngô thúc không khỏi thở dài khi nghĩ đến cảnh nhà Thủy An hiện tại. Ngoài săn bắn, chắc gia đình lão Thủy cũng không giỏi trồng trọt, canh tác, mấy mẫu đất cằn cũng khó kiếm được tiền.
Chợt, ông nghĩ tới một khả năng.
Nếu lập gia đình, tạo nên một môn hộ mới thì người đàn ông sẽ được miễn quân dịch. Chỉ là…
Tiểu Bình mười tám tuổi, Thủy An hai mươi mốt tuổi. Thời gian trước đây hai bên từng hẹn ước. Nhưng….Tiểu Bình gả cho Thủy An chưa chắc sẽ sống vui vẻ. Tính cách của nó năm năm trước cũng không hẳn là tốt lành gì nên Ngô thúc chưa đi lập hôn thư.
Bây giờ Thủy An hiểu chuyện hơn, tính cách trầm tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng người ta cũng nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
-Cha ơi!
Thủy An đến đón lão Thủy. Hắn thay một chiếc áo cũ màu lam nhạt, người đổ mồ hôi, mặt đỏ rực khiến vết sẹo càng rõ ràng hơn.
Ngô thúc lại chần chừ.
-Chào Ngô thúc!
-Tiểu An đó à? -Ngô thúc sực tỉnh -Cháu ở ruộng mới về à?
-Dạ….Cháu gieo hạt giống, cũng định trồng lúa. Nhưng nhà không có đủ cuốc nên định sang hỏi thúc nên mua ở đâu ạ?
-Chút nông cụ đó không cần mua, lát thúc cho cháu mượn. Nhưng mùa này không nên trồng lúa -Ngô thúc khoát tay- Nước bên ruộng của cháu không đủ, trồng ngô hay mua ít khoai lang về trồng lấy củ, mùa đông có thêm lương thực dự trữ.
Bên trong một tràng ho dài của phụ nữ khiến Ngô thúc vội vàng chấm dứt câu chuyện, chạy vào nhà.
Lão Thủy nhìn theo bạn già, thở dài. Ông cũng nghĩ đến việc sẽ nhắc lại lời hẹn, xin cưới Tiểu Bình cho Thủy An. Mấy năm nay vẫn còn ít tiền, đủ để lo sính lễ cho lũ trẻ. Nhưng con bé Tiểu Bình xưa nay hiếu thảo, gia đình lại có Ngô mẫu là một con ma bệnh. Bản thân Thủy An nhìn là biết không giỏi trồng trọt, cưới Tiểu Bình về, nếu phải gánh luôn gánh nặng nhà con bé, liệu có đủ sức làm không?
Nhưng Tiểu Bình là một cô nương tốt, hiền lành, hiếu thảo. Chỉ có vấn đề kia….
Tiếng ho bên trong vẫn không dứt. Một lát sau, bên trong nhà nhỏ tiếng hét thất thanh của đứa bé khiến hai cha con cũng giật mình.
-Cha ơi, mẹ….mẹ phun ra máu. Cha ơi!
…..Chuyện Ngô thị phun ra máu chẳng bao lâu sau đã lan khắp thôn. Nghe nói đã mời Phương đại phu ở trấn về xem bệnh. Kết luận là bị “dồn ép khí huyết, bệnh lâu ngày”, kê đơn điều trị vẫn không thuyên giảm. Tiểu Bình đã mang hết số đồ thêu thùa đi giao, nhận về thêm hàng mà vẫn không đủ tiền hốt thuốc. Mười ngày tám trăm đồng tiền xem bệnh và tiền thuốc, Ngô thúc đã định đến việc bán mấy mẫu ruộng nhà mình.
-Cha nó à….Bỏ đi cha nó….Bỏ đi!
-Mẹ….
Mấy đứa nhỏ trong nhà khóc nấc. Tiểu Bình thờ thẫn ngồi một góc. Tiền thuốc như muối bỏ biển. Mẹ không cầu sống, còn nàng….nàng biết làm gì để giữ sinh mạng của mẹ mình.
Lời bà mối vang lên bên tai. Mới hôm qua bà ta đến, thủ thỉ vào tai nàng.
-Hà Vượng cũng là người tốt, tuổi đã lớn, xứng đôi vừa lứa với cô nương. Hơn nữa nhà sẵn sàng bỏ ra hai lượng sính lễ, cũng là nhiều rồi. Cô xem ở đây có ai dám cưới con dâu mà bỏ nhiều bạc như vậy không?
Tiểu Bình từng nói với bà mối lúc bà ta đến cầu hôn mấy lần trước, tiền sính là năm lượng bạc. Dù đó cũng chỉ là một cái cớ để tránh khỏi việc hôn phối, nhưng bây giờ gia đình Tiểu Bình đang khó khăn như vậy, hạ từ năm lượng xuống hai lượng tiền sính lễ, bà mối cũng có phần bất bình với Hà đại thẩm. Khác gì trả giá ngoài chợ mua hàng.
Nhưng Tiểu Bình có chọn lựa khác sao? Hai lượng! Nàng mười tám tuổi, dù có xinh đẹp thì cũng đã bị xem là “gái ế”, lỡ thời. Trong thôn có ai bỏ ra được hai lượng bạc để cưới nàng? Mà bây giờ mười ngày đã mấy trăm đồng tiền, đại phu nói, còn phải điều trị lâu dài.
-Cha à….Chuyện bà mối nói hôm qua. Con…
Ngô thúc nghẹn ngào nhìn con gái. Ông biết Tiểu Bình không thích.Song, còn con đường nào để lựa chọn sao?
-Ngô thúc…
Thủy An bất ngờ xuất hiện. Trên tay là một con gà rừng nhỏ. Hắn khẽ cười:
-Cha con bảo mang sang cho Thím. Đêm qua mới bẫy được.
Ngô thị lại ho thêm một tràng dài nữa. Tiểu Bình gạt nước mắt, đón lấy con gà từ tay Thủy An. Chợt nhớ ra điều gì, nàng nhỏ giọng:
-Huynh đợi một chút.
Nàng cầm chiếc áo mới may xong đêm qua ra cho Thủy An. Xấp vải đó vốn có thể may được hai chiếc áo nhưng trong lúc gấp gáp chỉ mới xong một chiếc thôi.
-Cho tôi xin lỗi. Vài ngày nữa, tôi sẽ đem áo qua cho huynh.
Ngô thị oằn người uống, phun tiếp một ngụm máu. Người bà mềm oặt, Ngô thúc vịn lấy bà, hoảng hốt ra sức mà lay:
-Mẹ bọn nhỏ….Tỉnh dậy, tỉnh dậy mẹ bọn nhỏ ơi!
Tiểu Bình và mấy đứa nhỏ cũng hốt hoảng. Ngô Trọng, Tiểu Thúy ôm lấy mẹ. Hai đứa còn bé nên chỉ biết gào khóc. Tiểu Bình đã không nhìn thấy gì nữa. Trước mắt nàng chỉ có máu. Máu của mẹ, hòa lẫn với nước mắt của nàng.
Tay Thủy An nắm chặt. Đó là một sinh mạng. Một sinh mạng đang từ từ, từng chút một rời khỏi thế gian.
Dáng hình của một người hiện lên trước mặt. Người đêm thức trắng, cạnh bên là người bệnh mặt vàng như nghệ. Còn một tia hy vọng, sao lại có thể buông tay?
Buông tay?
Thủy An cũng không thể hiểu, sao lúc ấy lại làm vậy. Có lẽ là đó là bản năng của người thầy thuốc trước con bệnh thập tử nhất sinh.
-Giữ chặt lấy bà ấy…
Bên trong tay áo của Thủy An có một cây kim dài,loại đặc chế để châm cứu. Vốn là một bộ, nhưng chỉ còn sót lại có mũi cuối cùng này.
Cả nhà Ngô thúc sững sờ chứng kiến điều kì diệu. Cây kim hạ xuống nhanh như chớp vào các huyệt vị. Người Ngô thị mềm oặt bỗng nhiên có sức sống. Bà lại ho một tràng rũ rượi, mở to mắt, rồi chầm chậm thiếp đi…..
/17
|