Sau này Điền Mật Nhi nói lại với Triệu Phương Nghị rằng Vương Văn Tĩnh muốn tặng cho cô mấy cái váy, Triệu Phương Nghị cũng thấy phản cảm nói: " Đồ này của cô ta nhất định là của người đàn ông trước kia mua cho, chúng ta chỉ mặc đồ mình mua, không cho mặc đồ của tên đàn ông đó! Dương Dực thật là quá nhu nhược rồi, vợ của mình cũng không quản được, đã ăn cơm thừa lại còn giữ lại đồ của chủ cũ, muốn thời khắc nhắc nhở nồi cơm còn rất thơm hay sao."
Toát mồ hôi hột, thật là tư tưởng thật sự khác nhau, ý tưởng căn bản không ở trên cùng một vạch xuất phát. Bất quá nếu thiếu tá đại nhân mà bá đạo hơn một chút thì những đàn ông làm nghề cắt may không biết còn tồn tại được không.
Nói đến quần áo, Triệu Phương Nghị cũng phát hiện vợ của mình bình thường quá mức mộc mạc, chưa bao giờ thấy cô mặc những loại quần áo đẹp đẽ đa dạng. Điền Mật Nhi thông minh xinh đẹp, lại tâm cam tình nguyện giặt quần áo nấu cơm cho anh mà chưa từng có câu câu oán hận nào. Người phụ nữ như Vương Văn Tĩnh thì lại đều cảm thấy tiếc khi phải gả cho quân nhân trong khi đó trong mắt vợ của anh từ lúc gặp cho tới bây giờ đều là tin tưởng lẫn không muốn xa rời.
Nhưng anh là một người đàn ông, thô kệch không tinh tế, có lúc vợ của anh còn phải nhân nhượng, nghĩ đến đây anh cảm giác mình thật CMN không có chút lôi cuốn nào.
"Ngày nghỉ của anh rất ít, cũng không còn thời gian đi mua sắm với em, thỉnh thoảng em nên đi mua sắm với bạn bè, thích gì thì cứ mua, tiền lương của anh cũng không phải là không đủ dùng!"
"Cũng chit tốn thời gian ..., rót đầy một bụng gió tây bắc, ăn uống còn không có nói gì đến việc làm đỏm!"
Điền Mật Nhi bình thường cũng rất ít khi đi dạo phố, mua sắm đều theo thói quen, thật sự là bây giờ quần áo của cô có ít cái nhìn không thuận mắt. Mặc dù tủ treo quần áo không khả quan như của Vương Văn Tĩnh, nhưng lấy ra mấy bộ đều phù hợp với thân hình và khí chất ôn hòa của cô, tôn chỉ của cô là không cần nhiều chỉ cần tinh tế là được.
"Vậy cũng không nên tiết kiệm quá, tiền này cũng để cho em mua quần áo mà!" Vợ mà ăn mặc đẹp thì chồng cũng được nở mày nở mặt. Tuy nhiên lúc đi học mộc mạc một chút cũng tốt, vẫn đang là học sinh. . . . . . Anh cũng không có ý gì khác, không phải là sợ người để ý thương thầm nhớ trộm, mà chỉ sợ Điền Mật Nhi đem tâm tư đặt hết lên những chuyện này sẽ ảnh hưởng đến học tập! Khụ!
Nhìn ý anh giống như không mua thì không thể, không mua thì không được nên Điền Mật Nhi vội nói: "Anh cảm thấy em mặc màu sắc rực rỡ thì đẹp hay là cứ như bây giờ thì đẹp hơn! Không mua không phải là vì tiết kiệm tiền, chẳng qua là em cảm thấy không thích hợp với mình mà thôi. Lại nói chúng ta cũng không phải là thiếu tiền, công ty hiện tại hoạt động cũng không tệ, có thể kiếm được bao nhiêu trong lòng anh vẫn chưa rõ hay sao."
Triệu gia đầu tư vào đó cũng coi như là cho vợ chồng son bọn họ, mặc dù lợi nhuận vẫn đem đầu tư để phát triển kỹ thuật mới, nhưng có thể thấy trị giá trên thị trường bây giờ đã là một khoản không nhỏ.
Kể từ khi công ty quảng cáo các sản phẩm của bọn họ trên các phương tiện truyền thông thì số lượng các sản phẩm ăn liền tiêu thụ cũng không tệ. Bây giờ bọn họ ở thành phố mình cũng đã phải nộp thuế của nhà giàu, năm nay Điền Dã càng đẩy mạnh mảng tuyên truyền trên xe lửa, nhà ga , bến xe, trên radio và truyền hình cũng có thể nghe được tên công ty của bọn họ. Mì gói ăn liền, mì bát ăn liền có thể dùng để ăn sáng, ăn trưa,.. rất tiện lợi khi ăn có thể ăn kèm với dưa muối. Bởi vì giá tiền rất phải chăng, nên rất được người tiêu dùng hoan nghênh, hiện tại khi bọn nhỏ cứ nói đến đồ ăn vặt đến thì mì tôm lúc nào cũng đứng đầu bảng cùng với chân gà và cánh gà.
Điền Dã xuất phát từ nông thôn, nhảy một cái bây giờ liến trở thành giám đốc của công ty, ai có thể nghĩ tới ban đầu lúc mới lên đại học thiếu chút nữa không kham nổi. Lý Vĩ bây giờ đối với tình cảm của Lý Diều Dương cũng coi như là đồng ý một nửa, nhưng Điền Dã vẫn không thông suốt, hai người bọn họ cứ dây dưa như vậy. Những người bên cạnh nhìn thấy cũng gấp gáp thay bọn họ, nhưng một người thì không nhận thức được, một người thì cho tới bây giờ cũng không hề dè dặt chút nào, cứ như vậy dậm chân tại chỗ, một điểm cũng không có tiến triển.
Lúc mới bắt đầu Điền Mật Nhi còn thay bọn họ gấp gáp, ở bên cạnh làm một ít tác động, nhưng cũng không thấy khả thi, thời gian càng lâu cô cũng mất hết kiên nhẫn, bọn họ vốn là như vậy đổi thành kiểu khác ngược lại lại làm cho người ta cảm thấy kỳ quái. Chỉ là, sau một lần kia, Điền Mật Nhi mới biết mình và mọi người đều nghĩ sai rồi.
Vì Triệu Phương Nghị được nghỉ phép nên hai người liền trở về thành phố thăm người thân, em gái và em rể trở lại thì anh vợ đương nhiên là phải khoản đãi rồi. Thiết đãi ở một nhà hàng lớn nhất trong thành phố, sau khi đưa các vị tiền bối trong nhà trở về, ba người lại đi đến nhà tắm hơi mới mở để thư giãn. Điền Dã uống cũng không ít..., cả người đều giống như lâng lâng, cũng không biết là rượu vào lời ra hay còn là hồ ngôn loạn ngữ, ánh mắt anh dần mơ hồ nói líu cả lưỡi, không rõ ràng chút nào.
"Chuyện của anh mọi người không cần quan tâm! ~ em cũng nên khuyên ba mẹ nhiều vào, đừng có vội vàng sốt ruột chuyện của anh. Anh biết trong lòng mọi người nghĩ cái gì, các người đều cho rằng đầu gỗ, thật ra thì cái gì anh cũng đều hiểu. Lý Kiều Dương đối với anh như thế nào cũng đều hiểu, chỉ là anh đối với cô ấy thật không có cái tâm tư kia, nhưng anh lại không đành lòng cự tuyệt, làm cô ấy tổn thương, cũng không muốn thấy khổ sở, bất đắc dĩ mới giả vờ như cái gì cũng không biết."
Cái gì? ! ! ! Thì ra là cái gì cũng hiểu nhưng lại giả bộ hồ đồ! Vậy còn Lý Kiều Dương thì sao?
Điền Mật Nhi ngẫm lại cũng cảm giác được có thể trong lòng Lý Kiều Dương cũng có cân nhắc, nếu không rõ ràng với cá tính mạnh mẽ không thích dây dưa lại vì một câu nói mà dậm chân tại chỗ lâu như vậy. Chính là bởi vì thật sự thích, sợ bị tổn thương, cho nên mới trốn tránh mà thôi.
Ngay cả là của anh trai của cô cũng thật sự rất đáng giận, làm cho người ta không thể tha thứ được. Điền Mật Nhi chỉ vào mũi của anh, nửa ngày không nói ra lời nói, nếu đổi lại là người khác nhất định cô sẽ hung hăng cho hắn ta hai bạt tai. Nhưng bao che khuyết điểm cũng là lẽ thường, đã là máu mủ ruột già rõ ràng làm ra chuyện không thể tha thứ nhưng đáy lòng cũng sẽ tự động cho giảm bớt một nửa tội cho anh của mình.
"Vậy anh định làm như thế nào! Đừng có nói với em là sẽ tiếp tục như vậy, được hay không được anh cũng phải cho ý kiến! Nếu anh không phải là anh trai của em, người đàn ông không dám chịu trách nhiệm như vậy em thật sự sẽ tát cho anh mấy cái!" Điền Mật Nhi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghĩ rằng Điền Dã rốt cuộc trong thời gian dài sẽ trưởng thành hơn, như thế nào lại trở thành người có tính tình đà điểu như thế.
Điền Dã cầm cốc cúi đầu nhấp một ngụm trà, thì thầm nói: "Anh cũng không biết, anh chỉ biết rằng không muốn làm cho cô ấy tổn thương."
"Nhưng bây giờ anh đã tổn thương cô ấy rồi! Cô ấy là người phóng khoáng tiêu sái nhưng vẫn cố chấp ở chỗ này làm một công việc nhỏ như vậy, anh nghĩ trong lòng cô ấy có thể không hiểu không."
Triệu Phương Nghị ngồi ở một bên nghe, vì tuổi lớn hơn một chút nên tính tình và suy nghĩ cũng chín chắn hơn, hình như nhìn cũng hiểu chút vấn đề ở trong đó.
Điền Mật Nhi lại hỏi Điền Dã: "Anh có cẩn thận nghĩ tới tại sao anh lại sợ cô ấy bị tổn thương, bị khó chịu, hay thật ra là anh đã rất quan tâm tới cô ấy hay không! Vậy anh muốn lấy người anh không thương là Lý Kiều Dương sống cả đời hay là nguyện ý cưới người anh thật lòng yêu, nhưng lại khiến cho Lý Kiều Dương đau lòng khổ sở, tinh thần chán nản."
Điền Dã vừa nghe liền vội nói: "Anh không muốn để cho cô ấy khổ sở."
"Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Cũng không nghĩ tới việc kết hôn với cô ấy."
"Nào có chuyện vẹn toàn cả đôi bên như vậy, anh đừng có chút tiền đã không biết họ của mình là gì, nếu bây giờ anh đang ở trong thôn đào đất, cuối cùng còn không phải là tìm một co gái nông thôn lấy làm vợ, chẳng lẽ đó chính là người mà anh yêu sao! Còn không phải hiện tại tầm mắt đã mở rộng, lo lắng cũng đủ rồi, tâm cũng lớn lên theo! Ạnh à, người không bao giờ hiểu biết được đủ cả, thành công rồi phải biết nhớ ơn, không thể ở cùng người mình yêu tất nhiên là thật đáng buồn, có thể tìm được người yêu mình thì đời này đã là một hạnh phúc rồi. Anh xác định rằng nhất định có thể tìm được một nửa kia mà không muốn nhìn người luôn ở bên cạnh anh bây giờ! Chân tình cùng giả vờ, rốt cuộc bên nào khinh bên nào trọng! Không nên bị mặt ngoài sáng rỡ làm mờ mắt."
Điền Dã nửa ngày cũng không nói, cô cũng biết việc làm cho tâm của một người chợt thay đổi nhận thức so với trước kia thật không phải là chuyện dễ dàng. Cô đã đem lợi hại phân tích rõ ràng cho anh, hiện tại phải nhìn anh có hiểu cái gì gọi là bỏ được hay không, còn có lương tâm hay không.
Triệu Phương Nghị cũng nói: "Một người đàn ông sống trên đời này cái đầu tiên phải có chính là trách nhiệm và gánh vác. Chỉ lo bản thân có chịu được hay không, nếu để người thân của mình đau lòng khổ sở, vậy thì không xứng với làm đàn ông rồi. Anh phải thấy rõ được vấn đề và cách giải quyết vấn đề mới được."
Điền Mật Nhi không buộc Điền Dã thể hiện lòng mình, dù sao đây cũng chính là chuyện của anh, vấn đề mấu chốt phải do chính anh quyết định. Đây là vấn đề cả đời của anh, nếu buộc anh ra quyết định, về sau hạnh phúc hay bất hạnh cũng khó thoát được oán giận. Từ ngày đó về sau Điền Dã vẫn luôn ở trong nhà máy không về nhà, Vương Tứ Nhi cho là con trai đã xảy ra chuyện gì, liền gọi điện thoại cho con gái để trở lại xem anh trai thế nào, đứa nhỏ này trong đầu có chuyện buồn bực cũng không nói với ai một câu.
Điền Mật Nhi bảo mẹ mình đừng lo lắng, mấy ngày nữa là tốt thôi, thật ra thì trong lòng cô cũng đang lo lắng, thật lòng hi vọng anh mình và Lý Kiều Dương có thể có kết quả, nếu không một bên là anh trai, một bên là bạn tốt về sau cũng không có cách nào đối mặt với bất kỳ bên nào. Bọn họ lúc gần đi, Lý Kiều Dương tới tiến cô, người vẫn bình thường không có tim không có phổi mà lại hành động như vậy, khiến lòng của Điền Mật Nhi rất hồi hộp.
Lý Kiều Dương mỉm cười hỏi: "Nghĩ gì thế, nhìn như có ai thiếu nợ cậu vậy, mặt cũng sắp thành bánh bao rồi."
Điền Mật Nhi sợ vạch trần nỗi đau của cô ấy, mặc kệ cô ấy cố ý giấu giếm hay có khả năng bị Điền Dã cự tuyệt thì cô đều không mở miệng được.
Ai biết được Lý Kiều Dương lại sâu kín nói: "Điền Dã nói muốn cùng mình tìm hiểu thử xem sao!"
Điền Mật Nhi kinh ngạc, cũng cảm thấy rốt cuộc đã không nhìn lầm Điền Dã, mặc kệ như thế nào, trong lòng anh vẫn giữ được cái chất phác mạnh hơn trách nhiệm của một người anh tốt.
"Anh ấy nói bây giờ chỉ xem mình như em gái, nhưng vẫn muốn cho nhau một cơ hội, nếu đến tuổi kết hôn mà mình không thay đổi tâm ý thì anh ấy sẽ lấy mình." Lý Kiều Dương bây giờ nhìn không ra vui mừng, cũng nhìn không ra khổ sở, Điền Mật Nhi cũng không hiểu rõ rốt cuộc là cô ấy đang nghĩ cái gì.
Thật giống như cũng nhìn thấu được tâm tư của cô, Lý Kiều Dương vui mừng nói: "Mình rất vui mừng! Yêu lâu như vậy, mệt mỏi đến mức sắp buông tay rồi, không ngờ nhận được kết quả tốt như vậy! Thật ra thì mình đã sớm biết được suy nghĩ của anh ấy, chỉ là không cam lòng cũng không muốn chết tâm mà thôi, sự thật chứng minh mình kiên trì là rất đúng đắn! Không cần lo lắng cho mình, anh ấy khẳng định cũng sẽ yêu mình thôi, mình đối với bản thân rất có lòng tin! Vẫn giống như trước đây, sẽ cố gắng hết sức!"
Điền Mật Nhi nhìn vẻ mặt cô ấy quật cường như vậy không kìm được chảy nước mắt, nha đầu ngốc này, thật là làm cho người ta đau lòng.
"Đúng vậy, Điền Dã tính là cái gì, làm sao mà là đối thủ của Lý đại *****, quả thật là dễ như trở bàn tay. Chỉ là nếu như về sau cậu không thích anh ấy nữa thì hãy nói với mình, ***** khác không thiếu, tài tử phong lưu thì có rất nhiều đến lúc đó sẽ giới thiệu cho cậu một người tốt hơn."
"Ha ha, về sau Điền Dã thảm rồi, phía trước bị vây phía sau còn châm lửa, sớm muộn gì mà không rơi vào trong túi của mình!" Lý Kiều Dương lại khôi phục lại tự tin kiêu ngạo thường ngày của mình.
Lúc trở về nói với Triệu Phương Nghị chuyện này, Điền Mật Nhi có chút lo lắng, sợ một bên lạnh một bên nóng, nếu chỉ mình Lý Kiều Dương bỏ ra thì không đủ để duy trì tình cảm của hai người.
Triệu Phương Nghị liền nói cô cứ quan tâm thái quá, nếu Điền Dã một chút ý định cũng không có, làm sao có thể để Lý Kiều Dương ở bên cạnh nhiều năm như vậy. Lý kiều dương từ trước đến giờ đã quen bá đạo, Điền Dã sau khi kiếm được tiền cũng có không ít người đặt tâm tư lên đó, nhưng tất cả đều bị cô ấy hoặc ở ngoài sáng hoặc ở trong tối xử lý, còn thỉnh thoảng đi bộ một vòng quanh công ty bọn họ, âm thầm tuyên cáo quyền sở hữu.
Đổi lại nếu có người ở phương diện sinh hoạt cá nhân của mình bị vung tay múa chân, có thể dễ dàng bỏ qua hay không. Thật ra thì trong tiềm thức của Điền Dã đã sớm đón nhận Lý Kiều Dương rồi, chỉ là trong lòng còn chưa có nhận thức rõ mà thôi. Hiện tại hai người đã nói ra, trải qua cọ sát, tin rằng sẽ càng ngày càng tốt lên .
Lại nói đối với tính khí của Lý Kiều Dương, nếu không phải thật lòng bao dung thì thật không có mấy người chịu được. Đối với người cô ấy thích thì có thể đào tim móc phổi ra cho, nhưng họa gây ra cũng đủ để cho người ta nhức đầu, có một điểm tốt là nha đầu này chưa bao giờ chịu thua thiệt, người ta chưa kịp đánh vào má trái thì đã lôi người tar a dữ dội dần cho một trận, nếu không thả ra ngoài thật đúng là khiến cho người lo lắng!
Hai người lui tới tạm thời không có đặt ở trên mặt nổi, dù sao cũng lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết, suy tính cũng nhiều hơn một chút, muốn chờ có tiến triển mới thông báo cho người trong nhà. Tránh cho ngày sau bởi vì chuyện của bọn trẻ mà các trưởng bối của ba nhà trở nên lúng túng. Thật ra thì hai người bọn họ không nói, mọi người trong lòng cũng đều biết, đã xác định Lý Kiều Dương tựa như hoa hướng dương chỉ đón ánh mặt trời, ai có thể có ảnh hưởng lớn đối với cô được, trừ Điền Dã ra thì còn ai vào đây nữa.
Toát mồ hôi hột, thật là tư tưởng thật sự khác nhau, ý tưởng căn bản không ở trên cùng một vạch xuất phát. Bất quá nếu thiếu tá đại nhân mà bá đạo hơn một chút thì những đàn ông làm nghề cắt may không biết còn tồn tại được không.
Nói đến quần áo, Triệu Phương Nghị cũng phát hiện vợ của mình bình thường quá mức mộc mạc, chưa bao giờ thấy cô mặc những loại quần áo đẹp đẽ đa dạng. Điền Mật Nhi thông minh xinh đẹp, lại tâm cam tình nguyện giặt quần áo nấu cơm cho anh mà chưa từng có câu câu oán hận nào. Người phụ nữ như Vương Văn Tĩnh thì lại đều cảm thấy tiếc khi phải gả cho quân nhân trong khi đó trong mắt vợ của anh từ lúc gặp cho tới bây giờ đều là tin tưởng lẫn không muốn xa rời.
Nhưng anh là một người đàn ông, thô kệch không tinh tế, có lúc vợ của anh còn phải nhân nhượng, nghĩ đến đây anh cảm giác mình thật CMN không có chút lôi cuốn nào.
"Ngày nghỉ của anh rất ít, cũng không còn thời gian đi mua sắm với em, thỉnh thoảng em nên đi mua sắm với bạn bè, thích gì thì cứ mua, tiền lương của anh cũng không phải là không đủ dùng!"
"Cũng chit tốn thời gian ..., rót đầy một bụng gió tây bắc, ăn uống còn không có nói gì đến việc làm đỏm!"
Điền Mật Nhi bình thường cũng rất ít khi đi dạo phố, mua sắm đều theo thói quen, thật sự là bây giờ quần áo của cô có ít cái nhìn không thuận mắt. Mặc dù tủ treo quần áo không khả quan như của Vương Văn Tĩnh, nhưng lấy ra mấy bộ đều phù hợp với thân hình và khí chất ôn hòa của cô, tôn chỉ của cô là không cần nhiều chỉ cần tinh tế là được.
"Vậy cũng không nên tiết kiệm quá, tiền này cũng để cho em mua quần áo mà!" Vợ mà ăn mặc đẹp thì chồng cũng được nở mày nở mặt. Tuy nhiên lúc đi học mộc mạc một chút cũng tốt, vẫn đang là học sinh. . . . . . Anh cũng không có ý gì khác, không phải là sợ người để ý thương thầm nhớ trộm, mà chỉ sợ Điền Mật Nhi đem tâm tư đặt hết lên những chuyện này sẽ ảnh hưởng đến học tập! Khụ!
Nhìn ý anh giống như không mua thì không thể, không mua thì không được nên Điền Mật Nhi vội nói: "Anh cảm thấy em mặc màu sắc rực rỡ thì đẹp hay là cứ như bây giờ thì đẹp hơn! Không mua không phải là vì tiết kiệm tiền, chẳng qua là em cảm thấy không thích hợp với mình mà thôi. Lại nói chúng ta cũng không phải là thiếu tiền, công ty hiện tại hoạt động cũng không tệ, có thể kiếm được bao nhiêu trong lòng anh vẫn chưa rõ hay sao."
Triệu gia đầu tư vào đó cũng coi như là cho vợ chồng son bọn họ, mặc dù lợi nhuận vẫn đem đầu tư để phát triển kỹ thuật mới, nhưng có thể thấy trị giá trên thị trường bây giờ đã là một khoản không nhỏ.
Kể từ khi công ty quảng cáo các sản phẩm của bọn họ trên các phương tiện truyền thông thì số lượng các sản phẩm ăn liền tiêu thụ cũng không tệ. Bây giờ bọn họ ở thành phố mình cũng đã phải nộp thuế của nhà giàu, năm nay Điền Dã càng đẩy mạnh mảng tuyên truyền trên xe lửa, nhà ga , bến xe, trên radio và truyền hình cũng có thể nghe được tên công ty của bọn họ. Mì gói ăn liền, mì bát ăn liền có thể dùng để ăn sáng, ăn trưa,.. rất tiện lợi khi ăn có thể ăn kèm với dưa muối. Bởi vì giá tiền rất phải chăng, nên rất được người tiêu dùng hoan nghênh, hiện tại khi bọn nhỏ cứ nói đến đồ ăn vặt đến thì mì tôm lúc nào cũng đứng đầu bảng cùng với chân gà và cánh gà.
Điền Dã xuất phát từ nông thôn, nhảy một cái bây giờ liến trở thành giám đốc của công ty, ai có thể nghĩ tới ban đầu lúc mới lên đại học thiếu chút nữa không kham nổi. Lý Vĩ bây giờ đối với tình cảm của Lý Diều Dương cũng coi như là đồng ý một nửa, nhưng Điền Dã vẫn không thông suốt, hai người bọn họ cứ dây dưa như vậy. Những người bên cạnh nhìn thấy cũng gấp gáp thay bọn họ, nhưng một người thì không nhận thức được, một người thì cho tới bây giờ cũng không hề dè dặt chút nào, cứ như vậy dậm chân tại chỗ, một điểm cũng không có tiến triển.
Lúc mới bắt đầu Điền Mật Nhi còn thay bọn họ gấp gáp, ở bên cạnh làm một ít tác động, nhưng cũng không thấy khả thi, thời gian càng lâu cô cũng mất hết kiên nhẫn, bọn họ vốn là như vậy đổi thành kiểu khác ngược lại lại làm cho người ta cảm thấy kỳ quái. Chỉ là, sau một lần kia, Điền Mật Nhi mới biết mình và mọi người đều nghĩ sai rồi.
Vì Triệu Phương Nghị được nghỉ phép nên hai người liền trở về thành phố thăm người thân, em gái và em rể trở lại thì anh vợ đương nhiên là phải khoản đãi rồi. Thiết đãi ở một nhà hàng lớn nhất trong thành phố, sau khi đưa các vị tiền bối trong nhà trở về, ba người lại đi đến nhà tắm hơi mới mở để thư giãn. Điền Dã uống cũng không ít..., cả người đều giống như lâng lâng, cũng không biết là rượu vào lời ra hay còn là hồ ngôn loạn ngữ, ánh mắt anh dần mơ hồ nói líu cả lưỡi, không rõ ràng chút nào.
"Chuyện của anh mọi người không cần quan tâm! ~ em cũng nên khuyên ba mẹ nhiều vào, đừng có vội vàng sốt ruột chuyện của anh. Anh biết trong lòng mọi người nghĩ cái gì, các người đều cho rằng đầu gỗ, thật ra thì cái gì anh cũng đều hiểu. Lý Kiều Dương đối với anh như thế nào cũng đều hiểu, chỉ là anh đối với cô ấy thật không có cái tâm tư kia, nhưng anh lại không đành lòng cự tuyệt, làm cô ấy tổn thương, cũng không muốn thấy khổ sở, bất đắc dĩ mới giả vờ như cái gì cũng không biết."
Cái gì? ! ! ! Thì ra là cái gì cũng hiểu nhưng lại giả bộ hồ đồ! Vậy còn Lý Kiều Dương thì sao?
Điền Mật Nhi ngẫm lại cũng cảm giác được có thể trong lòng Lý Kiều Dương cũng có cân nhắc, nếu không rõ ràng với cá tính mạnh mẽ không thích dây dưa lại vì một câu nói mà dậm chân tại chỗ lâu như vậy. Chính là bởi vì thật sự thích, sợ bị tổn thương, cho nên mới trốn tránh mà thôi.
Ngay cả là của anh trai của cô cũng thật sự rất đáng giận, làm cho người ta không thể tha thứ được. Điền Mật Nhi chỉ vào mũi của anh, nửa ngày không nói ra lời nói, nếu đổi lại là người khác nhất định cô sẽ hung hăng cho hắn ta hai bạt tai. Nhưng bao che khuyết điểm cũng là lẽ thường, đã là máu mủ ruột già rõ ràng làm ra chuyện không thể tha thứ nhưng đáy lòng cũng sẽ tự động cho giảm bớt một nửa tội cho anh của mình.
"Vậy anh định làm như thế nào! Đừng có nói với em là sẽ tiếp tục như vậy, được hay không được anh cũng phải cho ý kiến! Nếu anh không phải là anh trai của em, người đàn ông không dám chịu trách nhiệm như vậy em thật sự sẽ tát cho anh mấy cái!" Điền Mật Nhi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghĩ rằng Điền Dã rốt cuộc trong thời gian dài sẽ trưởng thành hơn, như thế nào lại trở thành người có tính tình đà điểu như thế.
Điền Dã cầm cốc cúi đầu nhấp một ngụm trà, thì thầm nói: "Anh cũng không biết, anh chỉ biết rằng không muốn làm cho cô ấy tổn thương."
"Nhưng bây giờ anh đã tổn thương cô ấy rồi! Cô ấy là người phóng khoáng tiêu sái nhưng vẫn cố chấp ở chỗ này làm một công việc nhỏ như vậy, anh nghĩ trong lòng cô ấy có thể không hiểu không."
Triệu Phương Nghị ngồi ở một bên nghe, vì tuổi lớn hơn một chút nên tính tình và suy nghĩ cũng chín chắn hơn, hình như nhìn cũng hiểu chút vấn đề ở trong đó.
Điền Mật Nhi lại hỏi Điền Dã: "Anh có cẩn thận nghĩ tới tại sao anh lại sợ cô ấy bị tổn thương, bị khó chịu, hay thật ra là anh đã rất quan tâm tới cô ấy hay không! Vậy anh muốn lấy người anh không thương là Lý Kiều Dương sống cả đời hay là nguyện ý cưới người anh thật lòng yêu, nhưng lại khiến cho Lý Kiều Dương đau lòng khổ sở, tinh thần chán nản."
Điền Dã vừa nghe liền vội nói: "Anh không muốn để cho cô ấy khổ sở."
"Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Cũng không nghĩ tới việc kết hôn với cô ấy."
"Nào có chuyện vẹn toàn cả đôi bên như vậy, anh đừng có chút tiền đã không biết họ của mình là gì, nếu bây giờ anh đang ở trong thôn đào đất, cuối cùng còn không phải là tìm một co gái nông thôn lấy làm vợ, chẳng lẽ đó chính là người mà anh yêu sao! Còn không phải hiện tại tầm mắt đã mở rộng, lo lắng cũng đủ rồi, tâm cũng lớn lên theo! Ạnh à, người không bao giờ hiểu biết được đủ cả, thành công rồi phải biết nhớ ơn, không thể ở cùng người mình yêu tất nhiên là thật đáng buồn, có thể tìm được người yêu mình thì đời này đã là một hạnh phúc rồi. Anh xác định rằng nhất định có thể tìm được một nửa kia mà không muốn nhìn người luôn ở bên cạnh anh bây giờ! Chân tình cùng giả vờ, rốt cuộc bên nào khinh bên nào trọng! Không nên bị mặt ngoài sáng rỡ làm mờ mắt."
Điền Dã nửa ngày cũng không nói, cô cũng biết việc làm cho tâm của một người chợt thay đổi nhận thức so với trước kia thật không phải là chuyện dễ dàng. Cô đã đem lợi hại phân tích rõ ràng cho anh, hiện tại phải nhìn anh có hiểu cái gì gọi là bỏ được hay không, còn có lương tâm hay không.
Triệu Phương Nghị cũng nói: "Một người đàn ông sống trên đời này cái đầu tiên phải có chính là trách nhiệm và gánh vác. Chỉ lo bản thân có chịu được hay không, nếu để người thân của mình đau lòng khổ sở, vậy thì không xứng với làm đàn ông rồi. Anh phải thấy rõ được vấn đề và cách giải quyết vấn đề mới được."
Điền Mật Nhi không buộc Điền Dã thể hiện lòng mình, dù sao đây cũng chính là chuyện của anh, vấn đề mấu chốt phải do chính anh quyết định. Đây là vấn đề cả đời của anh, nếu buộc anh ra quyết định, về sau hạnh phúc hay bất hạnh cũng khó thoát được oán giận. Từ ngày đó về sau Điền Dã vẫn luôn ở trong nhà máy không về nhà, Vương Tứ Nhi cho là con trai đã xảy ra chuyện gì, liền gọi điện thoại cho con gái để trở lại xem anh trai thế nào, đứa nhỏ này trong đầu có chuyện buồn bực cũng không nói với ai một câu.
Điền Mật Nhi bảo mẹ mình đừng lo lắng, mấy ngày nữa là tốt thôi, thật ra thì trong lòng cô cũng đang lo lắng, thật lòng hi vọng anh mình và Lý Kiều Dương có thể có kết quả, nếu không một bên là anh trai, một bên là bạn tốt về sau cũng không có cách nào đối mặt với bất kỳ bên nào. Bọn họ lúc gần đi, Lý Kiều Dương tới tiến cô, người vẫn bình thường không có tim không có phổi mà lại hành động như vậy, khiến lòng của Điền Mật Nhi rất hồi hộp.
Lý Kiều Dương mỉm cười hỏi: "Nghĩ gì thế, nhìn như có ai thiếu nợ cậu vậy, mặt cũng sắp thành bánh bao rồi."
Điền Mật Nhi sợ vạch trần nỗi đau của cô ấy, mặc kệ cô ấy cố ý giấu giếm hay có khả năng bị Điền Dã cự tuyệt thì cô đều không mở miệng được.
Ai biết được Lý Kiều Dương lại sâu kín nói: "Điền Dã nói muốn cùng mình tìm hiểu thử xem sao!"
Điền Mật Nhi kinh ngạc, cũng cảm thấy rốt cuộc đã không nhìn lầm Điền Dã, mặc kệ như thế nào, trong lòng anh vẫn giữ được cái chất phác mạnh hơn trách nhiệm của một người anh tốt.
"Anh ấy nói bây giờ chỉ xem mình như em gái, nhưng vẫn muốn cho nhau một cơ hội, nếu đến tuổi kết hôn mà mình không thay đổi tâm ý thì anh ấy sẽ lấy mình." Lý Kiều Dương bây giờ nhìn không ra vui mừng, cũng nhìn không ra khổ sở, Điền Mật Nhi cũng không hiểu rõ rốt cuộc là cô ấy đang nghĩ cái gì.
Thật giống như cũng nhìn thấu được tâm tư của cô, Lý Kiều Dương vui mừng nói: "Mình rất vui mừng! Yêu lâu như vậy, mệt mỏi đến mức sắp buông tay rồi, không ngờ nhận được kết quả tốt như vậy! Thật ra thì mình đã sớm biết được suy nghĩ của anh ấy, chỉ là không cam lòng cũng không muốn chết tâm mà thôi, sự thật chứng minh mình kiên trì là rất đúng đắn! Không cần lo lắng cho mình, anh ấy khẳng định cũng sẽ yêu mình thôi, mình đối với bản thân rất có lòng tin! Vẫn giống như trước đây, sẽ cố gắng hết sức!"
Điền Mật Nhi nhìn vẻ mặt cô ấy quật cường như vậy không kìm được chảy nước mắt, nha đầu ngốc này, thật là làm cho người ta đau lòng.
"Đúng vậy, Điền Dã tính là cái gì, làm sao mà là đối thủ của Lý đại *****, quả thật là dễ như trở bàn tay. Chỉ là nếu như về sau cậu không thích anh ấy nữa thì hãy nói với mình, ***** khác không thiếu, tài tử phong lưu thì có rất nhiều đến lúc đó sẽ giới thiệu cho cậu một người tốt hơn."
"Ha ha, về sau Điền Dã thảm rồi, phía trước bị vây phía sau còn châm lửa, sớm muộn gì mà không rơi vào trong túi của mình!" Lý Kiều Dương lại khôi phục lại tự tin kiêu ngạo thường ngày của mình.
Lúc trở về nói với Triệu Phương Nghị chuyện này, Điền Mật Nhi có chút lo lắng, sợ một bên lạnh một bên nóng, nếu chỉ mình Lý Kiều Dương bỏ ra thì không đủ để duy trì tình cảm của hai người.
Triệu Phương Nghị liền nói cô cứ quan tâm thái quá, nếu Điền Dã một chút ý định cũng không có, làm sao có thể để Lý Kiều Dương ở bên cạnh nhiều năm như vậy. Lý kiều dương từ trước đến giờ đã quen bá đạo, Điền Dã sau khi kiếm được tiền cũng có không ít người đặt tâm tư lên đó, nhưng tất cả đều bị cô ấy hoặc ở ngoài sáng hoặc ở trong tối xử lý, còn thỉnh thoảng đi bộ một vòng quanh công ty bọn họ, âm thầm tuyên cáo quyền sở hữu.
Đổi lại nếu có người ở phương diện sinh hoạt cá nhân của mình bị vung tay múa chân, có thể dễ dàng bỏ qua hay không. Thật ra thì trong tiềm thức của Điền Dã đã sớm đón nhận Lý Kiều Dương rồi, chỉ là trong lòng còn chưa có nhận thức rõ mà thôi. Hiện tại hai người đã nói ra, trải qua cọ sát, tin rằng sẽ càng ngày càng tốt lên .
Lại nói đối với tính khí của Lý Kiều Dương, nếu không phải thật lòng bao dung thì thật không có mấy người chịu được. Đối với người cô ấy thích thì có thể đào tim móc phổi ra cho, nhưng họa gây ra cũng đủ để cho người ta nhức đầu, có một điểm tốt là nha đầu này chưa bao giờ chịu thua thiệt, người ta chưa kịp đánh vào má trái thì đã lôi người tar a dữ dội dần cho một trận, nếu không thả ra ngoài thật đúng là khiến cho người lo lắng!
Hai người lui tới tạm thời không có đặt ở trên mặt nổi, dù sao cũng lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết, suy tính cũng nhiều hơn một chút, muốn chờ có tiến triển mới thông báo cho người trong nhà. Tránh cho ngày sau bởi vì chuyện của bọn trẻ mà các trưởng bối của ba nhà trở nên lúng túng. Thật ra thì hai người bọn họ không nói, mọi người trong lòng cũng đều biết, đã xác định Lý Kiều Dương tựa như hoa hướng dương chỉ đón ánh mặt trời, ai có thể có ảnh hưởng lớn đối với cô được, trừ Điền Dã ra thì còn ai vào đây nữa.
/65
|