Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 137 - Huyết Chiến Sài Tang

/708


Ba nghìn binh sỹ Giang Đông chia làm hai đường, một đường có một nghìn người do phó tướng Phan Chương suất lĩnh, điều khiển mấy mươi chiến thuyền tiến công vào thủy môn.

Một đường khác hai nghìn người thì do Từ Thịnh tự mình suất lĩnh, vác mười mấy cái thang trúc chạy tới tường thành, tiếng trống như sấm, tiếng hò hét rung trời.

- Đoàng!

Một tiếng vang thật lớn, công thành chùy đụng thật mạnh vào hàng rào sắt, mấy cây sắt thô thoáng chốc đã bị đập cong.

Trên công thành chùy có buộc vài chục sợi dây thừng, ba mươi người đứng hai bên, bọn họ kéo dây thừng, nhấc công thành chùy lên, trong từng tiếng hô to, công thành chùy vọt tới hàng rào sắt, lại một âm thanh vang lên, công thành chùy đụng thật mạnh vào trên hàng rào sắt.

Mặc dù bên trong thành mấy trăm mũi tên không ngừng bắn ra phía ngoài, nhưng hai lớp hàng rào sắt lại trở thành lá chắn của quân Giang Đông, đại bộ phận tên đều bị hàng rào sắt chặn lại.

Lưu Cảnh chau mày, ngẩng đầu nhìn lên trên thành, phía trên không ngờ không có quân phòng thủ, Lưu Cảnh thầm mắng mình một tiếng, lập tức quay đầu ra lệnh cho một gã đồn trưởng:

- Trương Càn, ngươi nhanh chóng mang đội quân thứ nhất và thứ hai tụ tập lên thành, từ phía trên bắn tên xuống!

- Tuân mệnh!

Đồn trưởng quay đầu lại vung tay lên.

- Đi theo ta!

Y mang theo hai trăm thủ hạ chạy lên đầu thành, một lát sau, trên đầu thành tên bay xuống như mưa, mấy mươi tên binh sỹ kéo dây thừng đều trúng tên ngã xuống đất.

Phó tướng Phan Chương ở phía sau trên một con thuyền chỉ huy phá cửa lập tức giận dữ, ra lệnh:

- Ta dùng cung tiễn ngăn chặn đầu thành, điều thêm sáu mươi người đến xô cửa!

Dưới thành gần nghìn binh sỹ Giang Đông cùng một lúc bắn ra loạn tiễn, đinh đinh đang đang bắn về phía đầu thành, gắt gao áp chế nỏ binh trên đầu thành, không cách nào lộ diện để bắn tên.

Sáu mươi người chạy lên trước, tiếp nhận dây thừng, lại một lần nữa huy động công thành chùy đâm vào hàng rào sắt, Lưu Cảnh ở trong Ung thành hô to:

- Dùng hỏa tiễn bắn vào thuyền!

.....

‘Rầm!’ một tiếng vang thật lớn, cái thang bằng trúc bắc lên trên tường thành, từng tấm ván gỗ khoác lên sông hộ thành, hơn một nghìn binh sỹ xông qua sông hộ thành, ra sức leo lên phía trên.

Trên thành tên như mưa, cây lăn như mưa đá nện xuống, binh sỹ Giang Đông giơ thuẫn ngăn cản, nhưng vẫn như cũ bị nện ngã lăn quay xuống.

Quân Giang Đông tập trung mười cái thang trúc, dài đến hai trăm bước tiến công trên tường thành, dưới thành hơn nghìn binh sỹ nâng nỏ hướng đầu thành bắn tên, không ngừng có binh sỹ trúng tên, kêu thảm từ đầu thành ngã xuống.

Song phương giao chiến dần dần tiến vào gay cấn....

Nơi cửa thành ánh lửa ngút trời, bảy tám chiến thuyền trước sau đều bị hỏa tiễn đốt cháy, đại hỏa hừng hực thiêu đốt, trên thuyền lớn, hai bên bờ sông vận lương, khắp nơi đều là thi thể nằm ngổn ngang, mà quân phòng thủ trên đầu thành cũng tử thương hơn bốn mươi người, công thành chùy nằm lăn lốc ở một bên, dây thừng bị lửa thiêu cháy.

Lúc này, công thành chùy đã đập hàng rào sắt tạo ra một lỗ thủng chiều rộng hai thước, có thể nghiêng người chui vào, gần trăm binh sỹ Giang Đông chui vào lỗ thủng, tiến vào lòng thủy môn.

Lòng thủy môn dài chừng ba trượng, chiều rộng một trượng tám thước, bên trái có một thềm đá rộng ba thước, thông đạo trên thềm đá đã bị quân Kinh Châu dùng tảng đá lớn phá hỏng, nếu muốn tiến vào Ung thành, chỉ có thể đập hàng rào sắt bên kia.

Chỉ tiếc công thành chùy không thể tiến vào lòng thủy môn, binh sỹ Giang Đông chỉ có thể dùng đao bổ xuống, nhưng bọn họ lại bị quân sĩ Kinh Châu đả kích tàn khốc.

Lưu Cảnh suất lĩnh ba trăm người dùng cung nỏ dày đặc bắn vào trong lòng thủy môn, khiến trong thủy môn không có chỗ để sống, binh sỹ Giang Đông chỉ có thể ngâm ở trong nước, giơ thuẫn phòng ngự.

Nhưng không có lực va chạm lớn của công thành chùy, dựa vào đao búa để bổ, thì không cách nào chém đứt được thanh sắt.

Trong lòng thủy môn không còn chỗ ẩn thân, không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, nước sông bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm, trong thủy môn thây người nằm xuống la liệt, các binh sỹ ý đồ dùng thuẫn chắn vào hàng rào sắt, nhưng lại vô tình bị binh sỹ Kinh Châu dùng rìu bổ ra.

Không đến nửa canh giờ, gần trăm binh sĩ Giang Đông tiến vào cửa động chết hết hầu như không còn ai, còn dư lại hơn mười người binh sỹ Giang Đông cũng liều chết chạy ra ngoài, toàn bộ cửa sông tràn ngập mùi máu tươi gay mũi.

Nhưng đối lập với việc phòng ngự thành công trong lòng thủy môn, phòng ngự trên tường thành lại cực kỳ nguy hiểm, tràn đầy nguy cơ.

......

Cuộc chiến tranh đoạt tường thành đã đánh hơn nửa canh giờ, trên thành dưới thành thi cốt la liệt, máu chảy thành sông.

Tường thành nhuốm lên một màu đỏ, mười chiếc thang đã bị hủy bảy chiếc, nhưng lại không ngừng có thang mới được đưa vào trận chiến.

Hai nghìn quân Giang Đông đã tử thương gần năm trăm người, mà quân canh giữ đầu thành cũng tử thương hơn bảy trăm người, đại bộ phận trong đó là dân phu hiệp phòng, bọn họ không có bì giáp phòng ngự, sau khi bị tên bắn trúng thường thường sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.

Lúc này quân phòng thủ bắt đầu dùng thiết xoa để thủ thành, loại thiết xoa này dài ba trượng, nặng hơn trăm cân, chuyên dùng để đối phó với thang công thành.

Thiết xoa xiên ở trên thang trúc, mười mấy người dùng sức đẩy ra phía ngoài, thang trúc hơi lung lay, ken két, bắt đầu rời khỏi tường thành, hướng ra phía ngoài, theo một tiếng hò hét của quân thủ thành, thang trúc rốt cục cũng ngã ra phía ngoài, mười mấy tên binh sỹ Giang Đông trên thang phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Ở cách đó không xa Từ Thịnh xem chiến rốt cuộc kèm nén không nổi sự lo âu trong nội tâm, tiến công thủy môn không hề thành công, tiến công tường thành lại tử thương thảm trọng, còn đánh tiếp như vậy, ba nghìn quân của y căn bản là kiên trì không được bao lâu.

Từ Thịnh hưng phấn xách thương hét lớn:

- Theo ta công thành!

Y vung trường thương, chạy như bay về hướng đầu thành, mấy trăm binh sỹ phía sau thấy chủ tướng tự mình ra trận, lập tức sỹ khí tăng vọt, đi theo Từ Thịnh anh dũng tiến lên.

Từ Thịnh xông lên một cái thang trúc, một hơi đi lên bảy tám bước, đầu thành hơn mười tảng đá lớn ném xuống y, Từ Thịnh tay trái nâng thuẫn, tay phải vung trường thương, đánh bay từng tảng đá lớn đang lăn xuống đỉnh đầu y.

Từ Thịnh võ nghệ cao cường, lực lớn vô cùng, có tiếng ở Đông Ngô, y không chỉ có võ nghệ cao cường, đồng thời tinh thông mưu lược, là tướng nổi danh văn võ song toàn ở Đông Ngô, rất được huynh đệ Tôn Sách, Tôn Quyền coi trọng.

Y biết rõ tinh thần binh sỹ đã bị giảm sút, quân Giang Đông nhiều lần công thành không được, y liền làm gương cho binh sĩ, nhất định có thể ủng hộ sỹ khí.

Từ Thịnh trong nháy mắt liền đến gần đầu thành, lúc này bảy tám trường mâu đồng loạt đâm tới y, y nâng thuẫn ngăn cản, trường thương trong tay đâm qua khe hở, một lát sau liền có năm sáu tên thủ quân bị y đâm trúng ngã xuống đất.

Ngoài vài chục bước, Tang Minh thấy Từ Thịnh dũng mãnh dị thường, mắt thấy sắp đi lên đầu thành, trong lòng của y giận dữ, hét lớn một tiếng, vung đao bổ tới chỗ Từ Thịnh.

- Đến đây đi!

Từ Thịnh hô to một tiếng, ném tấm thuẫn xuống, hai tay vung thương chống đỡ, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, đao thương chạm vào nhau, sức mạnh khổng lồ chấn động cả hai tay Tang Minh, đại đao suýt nữa bay ra ngoài.

Trong lòng Tang Minh hoảng hốt, xoay người muốn chạy trốn, không ngờ trường thương Từ Thịnh thật nhanh, vừa trở tay, trường thương ‘vù vù!’ đâm xuyên qua cổ Tang Minh, ra sức đẩy ra phía ngoài.

Tang Minh kêu một tiếng, từ đầu thành bay ra khỏi thành, Từ Thịnh nhảy lên đầu thành, trường thương đâm tới, nháy mắt, ba bốn tên lính bị y đâm ngã, các binh sỹ sợ tới mức đều lui về phía sau.

Đúng lúc này, Vương Thái hét lớn một tiếng, vung đao bổ tới Từ Thịnh.

Lưu Cảnh đang ở Ung thành sắp xếp binh sỹ thủ hạ dùng hỏa tiễn, hỏa tiễn không thể nghi ngờ là một nước tiến công có lợi khi đối phó quân Giang Đông, đêm qua và hôm nay, hai lần đem quân Giang Đông giết bại, đều là dựa vào hỏa công.

Đúng lúc này, một tên binh sỹ chạy như bay đến, hoảng sợ hô to:

- Cảnh công tử, Tang tướng quân bị giết, quân địch đánh lên thành rồi!

Lưu Cảnh sắc mặt đại biến, nếu quân Giang Đông quân chiếm lĩnh đầu thành, vậy nghĩa là Sài Tang thất thủ rồi, hắn hét lớn một tiếng, quay đầu lại lệnh nói:

- Để lại một trăm người, còn lại đi theo ta!

Người đại tướng Giang Đông võ nghệ cao cường, đem Vương Thái đánh cho liên tiếp bại lui, bị bức lui đến rìa tường thành, Vương Thái sắp nguy trong sớm tối.

Xông tới cứu viện đã không kịp, dưới tình thế cấp bách, Lưu Cảnh giương cung lắp tên, một mũi tên lao về hướng tướng địch, đây là lần đầu tiên Lưu Cảnh bắn tên nhằm vào người nào đó, phải nói, tài bắn cung của hắn từ xa không đạt được bách phát bách trúng, chỉ có điều có khi vận khí không tệ, mũi tên này Từ Thịnh không kịp đề phòng, một mũi tên cắm ở giữa cánh tay trái Từ Thịnh, Từ Thịnh quát to một tiếng, ôm lấy cánh tay lùi liên tiếp mấy bước.

Vương Thái đang trong nguy hiểm đã được cứu, vừa mới xoay người, tránh né thương của Từ Thịnh, đúng lúc này, Lưu Cảnh và mấy trăm thủ hạ hô to một tiếng, vào giết nhóm địch bên trong.

Trong bốn trăm thủ hạ, có gần ba trăm người là gia binh Đào thị, mỗi người đều võ nghệ cao cường, trải qua trăm trận chiến, bọn họ sát nhập, khiến tình thế nguy cấp trên đầu thành lập tức nghịch chuyển.

Binh sỹ Giang Đông bị giết liên tiếp bại lui, đều rời khỏi đầu thành, dọc theo bè trúc xuống thành, Từ Thịnh gặp thất bại trong gang tấc, trong lòng cực kỳ không cam lòng, lớn tiếng rống giận, muốn cùng với Lưu Cảnh đánh một trận, nhưng vài tên thân binh của y lại cưỡng ép kéo y xuống khỏi đầu thành.

Quân Giang Đông tiến công thất bại, sỹ khí hạ thấp. Rốt cục đã rút lui giống như thủy triều.

Trận chiến công thành này, đã trải qua gần một canh giờ, cuối cùng quân Giang Đông thất bại mà chấm dứt, ba nghìn quân đội chết gần nghìn người, hơn mười chiếc thuyền bị thiêu hủy, ba mươi mấy chiếc thang trúc công thành cũng tổn thất hầu như không còn.

Mà thủ quân Sài Tang và dân phu cũng bỏ mình hơn nghìn người, đến quân hầu vừa mới bổ nhiệm Tang Minh cũng bất hạnh chết thảm ở trong tay của Từ Thịnh.

....

- Công tử không thấy là ý trời sao?

Khoảng cách chiến đấu, bọn lính đều dựa vào tường nghỉ ngơi, Lưu Cảnh được các binh sỹ nhất trí đề cử làm tân nha tướng đang cùng Từ Thứ chậm rãi đi trên đầu thành.

Từ Thứ khẽ cười nói:

- Chu Lăng chết, là giúp công tử dọn đường để nắm Sài Tang trong tay, vốn ta còn muốn khuyên công tử tìm cơ hội giết người này, nhưng ý trời lại đúng tâm ý công tử, khiến y bị tội danh tư thông quân Giang Đông, như vậy công tử đã thuận lợi tiếp quản quân đội Sài Tang.

- Đúng vậy!

Lưu Cảnh cũng cảm khái nói:

- Ta đến Sài Tang chỉ là vì mừng thọ, không ngờ lại hợp với ý trời, nhưng lại gặp được quân Giang Đông tiến công Sài Tang, khiến ta trời đưa đất đẩy làm sao mà lại nắm giữ quyền lớn quân sự Sài Tang, chỉ có thể dùng ý trời để giải thích.

Lưu Cảnh đi đến đầu thành, nhìn chăm chú vào thuyền của quân Giang Đông chỗ xa, hơi có chút lo lắng nói:

- Nhưng nếu như thành trì bị quân Giang Đông công phá, ta sẽ tay trắng như trước.

- Công tử không phát hiện quân Giang Đông chỉ có ba nghìn người sao? Bởi vậy có thể thấy được Giang Đông cũng không tính tiến công Giang Hạ quy mô lớn, thầm nghĩ đánh lén Sài Tang được, sau đó đem Sài Tang biến thành bàn đạp để Giang Đông tiến công Giang Hạ, cho nên có thể thấy được quyết tâm của Tôn Quyền cũng không kiên định.

- Vậy Nguyên Trực nghĩ là, nên ứng phó thể nào với nguy cơ trước mắt, ý ta là nói, làm sao để bảo vệ thành Sài Tang?

Lưu Cảnh lại hỏi.

Từ Thứ đứng ở bên tường thành khoanh tay cười.

- Kỳ thật để bảo vệ thành trì cũng không khó, thành Sài Tang cao lớn kiên cố, dễ thủ khó công, hôm nay sở dĩ cực kỳ nguy hiểm, mấu chốt là thủ đoạn phòng ngự quá ít, ngoại trừ cung tiễn, cũng chỉ là lăn đá, kỳ thật hiệu quả không lớn, nếu có thạch pháo và máy bắn đá, đánh vào quân Giang Đông ở cự ly xa, không chỉ có có thể gây sát thương kẻ thù số lượng lớn, cũng có thể khiến cho thuyền của bọn họ không thể tới gần thủy môn, đó càng là một sự đả kích trầm trọng đối với khí thế của quân Giang Đông, công tử vì sao không dùng?

- Còn nhưng dân phu này…!

Từ Thứ chỉ dân phu đang xếp hàng ở tường thành, thở dài nói:

- Công tử để số dân phu này chưa được huấn luyện vào tác chiến ở tuyến đầu, thật ra là một sự thất sách, không phát huy được tác dụng của bọn họ, nên để cho bọn họ ở hậu phương tác chiến, tỷ như để cho bọn họ sử dụng bộ cung, ở phía sau bắn tên xuống dưới thành, hoặc là huấn luyện bọn họ sử dụng máy bắn đá, như vậy, bọn họ có thể có tác dụng giống như một binh sỹ.

Phân tích của Từ Thứ vô cùng thấu triệt, luôn có thể nhìn đến mấu chốt của vấn đề, Lưu Cảnh gật gật đầu, không hổ là Từ Thứ, quả nhiên danh bất hư truyền, hắn có chút hổ thẹn nói:

- Nguyên Trực nói rất có lý, ta đây liền sai người đi tìm thợ mộc.

Từ Thứ cười cười, ánh mắt lại nhìn hướng Trường Giang mênh mông, từ từ nói:

- Kỳ thật mấu chốt là viện quân song phương, nếu không ngoài sở liệu của ta, viện quân Vũ Xương Hoàng Xạ nhất định đã tới rồi, mà viện quân của Giang Đông có lẽ cũng sẽ tìm đến, nếu quân Giang Đông chiến thắng quân Giang Hạ, trận chiến mấu chốt như vậy, ngay khi Cam Ninh dù có đuổi tới không đúng lúc, Cam Ninh bên ngoài, công tử ở bên trong, nội ứng ngoại hợp, quân Giang Đông nhất định sẽ bại.

Trong lòng Lưu Cảnh có chút cảm thán, kỳ thật ý trời chỉ chính mình trở thành chủ tướng Sài Tang, mà là Từ Thứ cùng mình đi, khiến cho y lại thành quân sư của mình.

“Từ Thứ tiến Tào doanh, nhất ngôn bất phát” (Từ Thứ vào doanh Tào, không nói một lời nào) câu tục ngữ này bất kể như thế nào không thể để nó xảy ra chuyện một lần nữa.

Nghĩ vậy, Lưu Cảnh khẽ cười nói:

- Nói đến chuyện ngoài lề, sau khi trận chiến dịch này kết thúc, ta sẽ ở Sài Tang thay huynh tìm một tòa nhà, đồng thời tiến cử huynh làm Huyện úy Sài Tang, Nguyên Trực đem mẫu thân thê nhi cùng nhau đến đi!

......


/708

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status