- Năm ngoái quốc mẫu Giang Đông lâm bệnh qua đời, ta đi Giang Đông phúng viếng, theo tấm thiệp mời ta nhận, ta chẳng qua chỉ là một người tân khách bình thường so với ba nghìn tân khách không có gì khác nhau, nhưng cũng vì nguyên nhân là công tử, ta lại được thăng làm quý khách ngoài ý muốn, từ ghế ngồi thứ hai nghìn tám trăm, nhảy lên ngồi ghế thứ bảy mươi hai, cùng ngồi phía trên với chủ nhà, ngay cả Tôn Quyền cũng đích thân mời ta chung trà, chấn động nhất thời, cũng vinh quang nhất thời.
Nói đến đây, Đào Liệt lắc đầu nhìn Lưu Cảnh cười nói:
- Nhưng thực sự ta rất tỉnh táo, sở dĩ ta ở Giang Đông được hậu đãi, chủ yếu là bởi vì ta thay công tử đưa tin, khiến Tôn Quyền chú ý tới, mặt khác, Đào gia cũng đã nộp một khoản thuế lớn cho Giang Đông, cho nên Tôn Quyền mới nói với ta, nếu không có Đào gia, trong chén cơm của quân Giang Đông cũng chưa có thịt.
Nói đến đây, Đào Liệt nhìn chăm chú vào ánh mắt của Lưu Cảnh:
- Công tử hiểu được ý của ta không?
Trầm ngâm một chút, Lưu Cảnh hỏi:
- Cũng là bởi vì Đào gia nằm giữa hai bên, cho nên lão gia chủ mới quyết định không đi sao?
Đào Liệt gật gật đầu:
- Đây là vấn đề thái độ, Đào gia nhất định phải giao phó với Giang Đông, xin công tử hiểu cho.
Lưu Cảnh vốn muốn nói Đào gia không thể cữ mãi luồn lách ở giữa như vậy , nhưng những lời này hắn cuối cùng không thể nói ra, hắn có thể hiểu được Đào Liệt rất khó xử, Đào gia đã cho mình rất nhiều.
Nhưng một năm nay bởi vì chọc giận Lưu Biểu, Đào gia ở Kinh Châu kinh doanh thất thế, hiện tại toàn bộ nhờ Giang Đông ở bên kia giúp đỡ, nếu lại làm Tôn Quyền tức giận, buôn bán của Đào gia sẽ không thể trụ vững nữa, nhưng mà.....
Lưu Cảnh thở dài một tiếng, lại dịu dàng nói:
- Vãn bối có lẽ không để ý tới sự hỗ trợ hai bên của Đào gia, nhưng lão gia chủ có nghĩ đến liệu Tôn Quyền hắn có bỏ qua chuyện này không?
Đào Liệt chậm rãi nhắm hai mắt lại, những lời vừa rồi của Lưu Cảnh như dao đâm vào nội tâm của ông, đây cũng là vấn đề mà ông luôn luôn lảng tránh, nhưng hiện tại chiến tranh sắp tới, Đào gia có lẽ sẽ không lảng tránh được nữa rồi, sau một lúc lâu, Đào Liệt thở dài một tiếng:
- Công tử, để cho ta suy nghĩ thử xem.
Lưu Cảnh vỗ vỗ tay của ông:
- Mặc kệ tổ phụ có quyết định thế nào, vẫn bối đều tôn trọng!
Lưu Cảnh đứng dậy cáo từ, Đào Trạm vội vàng đưa hắn đi ra ngoài, Lưu Cảnh vội vàng đi, Đào Trạm ở phía sau cũng vội vàng đi theo, đi đến giữa đình, Lưu Cảnh dừng bước, quay đầu lại nhìn Đào Trạm, hắn một câu cũng không nói.
Nhưng Đào Trạm cũng hiểu được tâm ý của hắn, nàng chắp tay sau lưng chậm rãi đi lên trước, xinh đẹp cười nói:
- Chàng đang suy nghĩ thiếp nên ở lại với ông nội hay là tạm thời rút lui khỏi Sài Tang đúng không?
Lưu Cảnh lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, thật lâu sau nói:
- Nếu như nàng ở lại Sài Tang, ta không thể yên tâm mà rời khỏi đây, cuối cùng ta bị Tôn Quyền bắt làm tù binh, trơ mắt nhìn nàng trở thành phi tử của Tôn Quyền, nàng muốn thấy kết quả như vậy sao?
Đào Trạm cả người run lên, vội vàng cầm tay Lưu Cảnh, cắn chặt môi nói:
- Cảnh lang, làm sao chàng có thể nghĩ như vậy?
Lưu Cảnh cũng ý thức được những lời nói của mình quá nặng, tâm tình của hắn không tốt lắm, liền đem những cảm xúc này giải bày trước mặt Đào Trạm, hắn mỉm cười, giọng điệu vài phần vui đùa nói:
- Thành Sài Tang bị phá, toàn thành chỉ có một nữ tù binh, Tôn Quyền nhìn thấy nàng xinh đẹp như vậy, hắn làm sao có thể không động lòng, hơn nữa lại là con gái của Đào gia, có chiến lợi phẩm tốt như vậy, Tôn Quyền làm sao không...
Không đợi Lưu Cảnh nói xong, Đào Trạm liền đưa bàn tay chặn cái miệng của hắn:
- Chàng không nên nói nữa, thiếp hiểu ý chàng, thiếp sẽ không ở lại, khiến chàng khó xử, thiếp sẽ lập tức rời đi.
Nói đến đây, nàng lại nhẹ nhàng rúc vào trong ngực Lưu Cảnh, nhỏ giọng nói:
- Kỳ thật thiếp nói không muốn đi, là vì muốn ở lại cùng với chàng, vốn không phải là vì tổ phụ, chàng có hiểu không?
Trong lòng của Lưu Cảnh dâng lên một sự lo lắng, hoá ra nàng là vì mình mà không đi, hắn cảm nhận được mùi thơm trên mái tóc của Đào Trạm, bỗng nhiên hắn hạ quyết tâm, nắm lấy hai vai mềm mại của nàng, nhìn chăm chú đôi mặt đẹp như hồ nước sâu của nàng, nói từng chữ:
- Đợi sau khi đại chiến này kết thúc, ta sẽ cưới nàng làm vợ.
Đào Trạm bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Lưu Cảnh, một đôi mắt đẹp như bảo thạch lóe sáng, ngày này nàng chờ mong đã lâu, nhưng còn chưa tới hai năm để tang, tổ phụ sẽ không bằng lòng? Đôi mắt xinh đẹp của nàng lại bị một tầng sương mù bao phủ.
Lưu Cảnh lại đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, trong giọng nói lại mang theo một vẻ kiên quyết:
- Nam tử hán đại trượng phu, nếu không giữ được người con gái mình yêu, còn có thể làm gì giữa đất trời, còn có chí khí đi tranh bá thiên hạ.
Nói xong, hắn buông Đào Trạm ra, xoay người bước nhanh rời khỏi, xa xa nghe thanh âm của hắn truyền lại:
- Nàng đi thu dọn đồ đạc đi! Ta sẽ bố trí cho nàng một chiếc thuyền tốt, hãy mang theo những thứ gì có giá trị.
Đào Trạm nhìn bóng lưng khí phách hiên ngang của Lưu Cảnh, đôi mắt xinh đẹp của nàng cũng không khỏi mê say, quen biết Cảnh lang đã một năm rưỡi, ngày nàng chờ mong cuối cùng đã tới rồi sao?
.....
Vũ Xương, Hoàng Tổ nhận được tin khẩn từ người của Lưu Cảnh phái tới, cùng lúc đó, hắn cũng đồng thời lão cũng nhận được tin tức truyền đến từ Bành Trạch, Giang Đông gia tăng binh lực, tăng từ sáu vạn tới tám vạn, tin tức này khiến mặt mũi Hoàng Tổ trắng bệch, lão đã ý thức được, lúc này đây Giang Đông ồ ạt tấn công Giang Hạ, lão chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Trong phòng, Hoàng Tổ lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, chắp tay sau lưng đi quanh phòng, làm sao bây giờ? Hắn huy động tất cả binh sỹ cũng chỉ hai vạn người, làm thế nào ngăn cản gần tám vạn quân Giang Đông tấn công?
- Phụ thân!
Hoàng Xạ như một trận gió tiến tới gian phòng, gấp giọng nói:
- Vừa mới nhận được tin tức, Lưu Cảnh đã cho quân dân Sài Tang rút lui, chỉ sợ hắn sắp bỏ thành.
Tin tức này giống như họa vô đơn chí, Hoàng Tổ ngu ngơ sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên rít gào như sấm:
- Thằng khốn chết tiệt, hắn không chống cự ở Sài Tang, muốn ném toàn bộ quân Giang Đông cho ta sao?
- Phụ thân, chỉ sợ hắn sẽ có ý như vậy, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Hoàng Tổ tâm loạn như ma, hắn đương nhiên cũng không biết làm như thế nào, nếu biết nên làm thế nào hắn còn lại ở chỗ này mà thúc thủ vô sách sao? Lúc này, phụ tá Tương Tề cũng bước nhanh đến, Hoàng Tổ giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng tóm lấy hắn nói:
- Tưởng tiên sinh, Giang Hạ nguy cấp, ta nên làm thế nào cho phải?
Tương Tề thở dài:
- Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể cầu cứu Châu Mục, nếu Châu Mục đồng ý chi viện, có lẽ sẽ còn một tia hy vọng bảo vệ Giang Hạ.
Hoàng Tổ ngây dại, hắn thật sự không nghĩ sẽ hướng Lưu Biểu cầu cứu, sau một lúc lâu, hắn thở dài nói:
- Ngoài cách này ra, không có cách nào khác sao?
Tương Tề lắc lắc đầu:
- Đến Lưu Cảnh cũng biết Sài Tang thủ không được, liền rút xuống phía huyện Hạ Trĩ và Dương Tân, Thái Thú, lần này quân Giang Đông tấn công không giống như bình thường, nghe nói Tôn Quyền đích thân dẫn binh xuất chinh, có thể nói tình thế bắt buộc, trừ phi Thái Thú cũng giống như Lưu Cảnh, buông tha cho Giang Hạ, rút lui về hướng Nam Quận và Tương Dương, bằng không chỉ có thể cầu viện, không còn cách nào.
Hoàng Tổ ngây người một lát, cuối cùng thở dài một tiếng:
- Đành vậy! Bất kể như thế nào, ta cũng chỉ có thể cầu cứu hắn mà thôi.
Hoàng Tổ giật mình tỉnh táo lại, hắn chăm chú nhìn trên tấm bản đồ một lát, quay đầu nói vơi trưởng tử Hoàng Xạ:
- Tài sản đều ở Hạ Khẩu, ta tự mình dẫn một vạn năm nghìn quân đóng ở Hạ Khẩu, con dẫn theo năm nghìn quân thủ Vũ Xương, thủ đến đâu thì thủ, thủ không được, con hãy rút lui khỏi Vũ Xương, theo đường bộ rút về Hạ khẩu, hai cha con chúng ta sẽ liều mạng ở đây, thật sự chống cự không được, chúng ta liền rút về Nam Quận.
Hoàng Tổ lập tức viết một lá thư, sai người khẩn cấp đưa tới Tương Dương, hắn chỉ có thể hi vọng ủy thác vào sự viện trợ từ Lưu Biểu.
.....
Buổi sáng ngày thứ ba, Lưu Cảnh cưỡi ngựa mang theo một đội binh sỹ tuần tra ở bên trong thành Sài Tang trống rỗng, qua ba ngày rút lui khẩn cấp, tất cả đồ giá trị đều được mang đến huyện Hạ Trĩ và huyện Dương Tân, toàn bộ bên trong Sài Tang không đến nghìn người, đại bộ phận đều là tuổi già không muốn rời xa quê hương.
Vốn dĩ đường phố đông đúc, giờ trở nên vắng ngắt, cửa hàng đóng cửa, tửu quán đóng cửa, trên đường lớn chỉ có mấy con chó đang dật dờ tìm đồ ăn.
- Tư Mã!
Một tên binh sỹ chạy vội tới, thở hồng hộc bẩm báo:
- Đào lão gia tử phái người đến, mời Tư Mã tới đó, nói có việc thương lượng.
Lưu Cảnh lúc này quay đầu ngựa lại, chạy tới Đào phủ.
Đào Liệt suy tính suốt một ngày, cuối cùng là quyết định ở lại thành Sài Tang, có thể Tôn Quyền sẽ thúc ép Đào gia phải lựa chọn, nhưng ông vẫn không thể đi, ít nhất ở thời điểm trước mắt, ông cần gặp Tôn Quyền để có một câu trả lời hợp lý, Đào gia vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ Giang Đông.
Người bên trong Đào phủ cũng bỏ đi gần hết, chỉ còn lại Đào Liệt và vài vị lão gia nhân cao tuổi, năm sáu lão gia nhân này đã đi theo Đào Liệt gần bốn mươi năm, trung thành và tận tâm, một lão gia nhân dẫn Lưu Cảnh đi vào nội trạch, miệng càu nhàu:
- Trong phủ thật quá yên tĩnh, lão ở Đào phủ năm mươi hai năm, mà chưa từng gặp cảnh này, Ôi! Không biết khi nào mọi người mới trở về?
Lưu Cảnh nhận ra lão gia nhân này, tên là Đào Phúc, mười bốn tuổi đã làm thư đồng cho Đào Liệt, năm nay sáu mươi sáu tuổi, con của lão là đại quản gia Đào Phủ, đã dẫn người nhà đi huyện Dương Tân.
Lưu Cảnh không để ý tới lời than vãn của lão, không lâu sau liền tới trước cửa nội trạch, Đào Phúc quay đầu cười nói với Lưu Cảnh:
- Lão gia nói, chỉ có thể để Cảnh công tử vào một mình, tùy tùng thì chờ ở ngoài.
Lưu Cảnh quay đầu lại căn dặn vài tên tùy tùng:
- Các ngươi đứng đây chờ, ta rất nhanh sẽ quay lại.
Hắn đi cùng lão gia nhân tiến vào bên trong, Đào Liệt đang ngủ trong phòng, Đào Phúc gõ cửa:
- Lão gia, công tử đến rồi.
- Vào đi! Tiếng Đào Liệt từ bên trong truyền ra.
Đào phúc đẩy cửa vào:
- Mời công tử!
Trong lòng Lưu Cảnh có chút quái dị, hắn gặp Đào Liệt vài lần đều là ở thư phòng của ông, hôm nay lại đến phòng ngủ của Đào Liệt, vậy là có chuyện gì? Trong lòng của hắn mơ hồ cảm thấy, Đào Liệt tới tìm mình, chắc chắn có đại sự.
Đào Phúc không có tiến vào, đóng cửa lại, trong phòng có chút mờ tối, chỉ thấy phòng ngủ Đào Liệt đặc biệt trang nhã, chỉ có một giường một rương, ngoài ra đều không có gì, lại không nhiễm một hạt bụi.
Đào Liệt đang ngồi ngay ngắn trên giường, cười híp mắt nhìn hắn, Lưu Cảnh tiến lên quỳ xuống, cung kính dập đầu một cái:
- Bái kiến tổ phụ!
Hắn và Đào Trạm có hôn ước, tổ phụ của Đào Trạm tất nhiên cũng là tổ phụ của hắn, tuy rằng lúc này Đào Trạm không có ở đây, nhưng Lưu Cảnh vẫn vẫn duy trì cấp bậc lễ nghĩa như cũ.
- Hảo hài tử, không cần đa lễ.
Đào Liệt cười khoát tay, mời Lưu Cảnh ngồi xuống, ông nói ngay vào điểm chính:
- Ta suy tính suốt ba ngày, tuy còn có chút băn khoăn, nhưng ta đã có quyết định, đem gả Trạm Nhi cho công tử, nếu như công tử nguyện ý cưới nàng làm vợ.
Lưu Cảnh lập tức cung kính nói:
- Đa tạ tổ phụ tác thành, Lưu Cảnh thật tâm muốn cưới Cửu nương làm vợ.
Đào Liệt cân nhắc kỹ càng, lần này quân Giang Đông ồ ạt tấn công, nếu Lưu Cảnh có thể kiên trì đến cùng, hắn tất sẽ đứng đầu Giang Hạ, như vậy đem cháu gái gả cho hắn, Đào gia với hắn cũng gắn kết rồi, về phần Tôn Quyền, Đào Liệt năm trước đi Giang Đông, cũng có điều tra, dường như Tôn Quyền cũng không thèm để ý mối quan hệ giữa Đào gia và Lưu Cảnh, hơn nữa Lưu Cảnh cũng nguyện ý cùng Tôn Quyền giải hòa, như vậy Đào gia có thể sẽ ở giữa để hòa giải Lưu Cảnh và Tôn Quyền.
Về phần Lưu Biểu, Đào Liệt đã không thèm để ý tới, Đào gia không thể chu toàn, nếu sau cùng nhất định phải đắc tội với người nào đó, vậy ông tình nguyện đắc tội với Lưu Biểu.
Đào Liệt khẽ mỉm cười:
- Nếu chúng ta đã có quan hệ ông cháu như vậy ta muốn nói cho công tử một đại bí mật của Đào gia, chỉ có ta với phụ thân Trạm Nhi biết, ta nghĩ công tử nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.
.......
Nói đến đây, Đào Liệt lắc đầu nhìn Lưu Cảnh cười nói:
- Nhưng thực sự ta rất tỉnh táo, sở dĩ ta ở Giang Đông được hậu đãi, chủ yếu là bởi vì ta thay công tử đưa tin, khiến Tôn Quyền chú ý tới, mặt khác, Đào gia cũng đã nộp một khoản thuế lớn cho Giang Đông, cho nên Tôn Quyền mới nói với ta, nếu không có Đào gia, trong chén cơm của quân Giang Đông cũng chưa có thịt.
Nói đến đây, Đào Liệt nhìn chăm chú vào ánh mắt của Lưu Cảnh:
- Công tử hiểu được ý của ta không?
Trầm ngâm một chút, Lưu Cảnh hỏi:
- Cũng là bởi vì Đào gia nằm giữa hai bên, cho nên lão gia chủ mới quyết định không đi sao?
Đào Liệt gật gật đầu:
- Đây là vấn đề thái độ, Đào gia nhất định phải giao phó với Giang Đông, xin công tử hiểu cho.
Lưu Cảnh vốn muốn nói Đào gia không thể cữ mãi luồn lách ở giữa như vậy , nhưng những lời này hắn cuối cùng không thể nói ra, hắn có thể hiểu được Đào Liệt rất khó xử, Đào gia đã cho mình rất nhiều.
Nhưng một năm nay bởi vì chọc giận Lưu Biểu, Đào gia ở Kinh Châu kinh doanh thất thế, hiện tại toàn bộ nhờ Giang Đông ở bên kia giúp đỡ, nếu lại làm Tôn Quyền tức giận, buôn bán của Đào gia sẽ không thể trụ vững nữa, nhưng mà.....
Lưu Cảnh thở dài một tiếng, lại dịu dàng nói:
- Vãn bối có lẽ không để ý tới sự hỗ trợ hai bên của Đào gia, nhưng lão gia chủ có nghĩ đến liệu Tôn Quyền hắn có bỏ qua chuyện này không?
Đào Liệt chậm rãi nhắm hai mắt lại, những lời vừa rồi của Lưu Cảnh như dao đâm vào nội tâm của ông, đây cũng là vấn đề mà ông luôn luôn lảng tránh, nhưng hiện tại chiến tranh sắp tới, Đào gia có lẽ sẽ không lảng tránh được nữa rồi, sau một lúc lâu, Đào Liệt thở dài một tiếng:
- Công tử, để cho ta suy nghĩ thử xem.
Lưu Cảnh vỗ vỗ tay của ông:
- Mặc kệ tổ phụ có quyết định thế nào, vẫn bối đều tôn trọng!
Lưu Cảnh đứng dậy cáo từ, Đào Trạm vội vàng đưa hắn đi ra ngoài, Lưu Cảnh vội vàng đi, Đào Trạm ở phía sau cũng vội vàng đi theo, đi đến giữa đình, Lưu Cảnh dừng bước, quay đầu lại nhìn Đào Trạm, hắn một câu cũng không nói.
Nhưng Đào Trạm cũng hiểu được tâm ý của hắn, nàng chắp tay sau lưng chậm rãi đi lên trước, xinh đẹp cười nói:
- Chàng đang suy nghĩ thiếp nên ở lại với ông nội hay là tạm thời rút lui khỏi Sài Tang đúng không?
Lưu Cảnh lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, thật lâu sau nói:
- Nếu như nàng ở lại Sài Tang, ta không thể yên tâm mà rời khỏi đây, cuối cùng ta bị Tôn Quyền bắt làm tù binh, trơ mắt nhìn nàng trở thành phi tử của Tôn Quyền, nàng muốn thấy kết quả như vậy sao?
Đào Trạm cả người run lên, vội vàng cầm tay Lưu Cảnh, cắn chặt môi nói:
- Cảnh lang, làm sao chàng có thể nghĩ như vậy?
Lưu Cảnh cũng ý thức được những lời nói của mình quá nặng, tâm tình của hắn không tốt lắm, liền đem những cảm xúc này giải bày trước mặt Đào Trạm, hắn mỉm cười, giọng điệu vài phần vui đùa nói:
- Thành Sài Tang bị phá, toàn thành chỉ có một nữ tù binh, Tôn Quyền nhìn thấy nàng xinh đẹp như vậy, hắn làm sao có thể không động lòng, hơn nữa lại là con gái của Đào gia, có chiến lợi phẩm tốt như vậy, Tôn Quyền làm sao không...
Không đợi Lưu Cảnh nói xong, Đào Trạm liền đưa bàn tay chặn cái miệng của hắn:
- Chàng không nên nói nữa, thiếp hiểu ý chàng, thiếp sẽ không ở lại, khiến chàng khó xử, thiếp sẽ lập tức rời đi.
Nói đến đây, nàng lại nhẹ nhàng rúc vào trong ngực Lưu Cảnh, nhỏ giọng nói:
- Kỳ thật thiếp nói không muốn đi, là vì muốn ở lại cùng với chàng, vốn không phải là vì tổ phụ, chàng có hiểu không?
Trong lòng của Lưu Cảnh dâng lên một sự lo lắng, hoá ra nàng là vì mình mà không đi, hắn cảm nhận được mùi thơm trên mái tóc của Đào Trạm, bỗng nhiên hắn hạ quyết tâm, nắm lấy hai vai mềm mại của nàng, nhìn chăm chú đôi mặt đẹp như hồ nước sâu của nàng, nói từng chữ:
- Đợi sau khi đại chiến này kết thúc, ta sẽ cưới nàng làm vợ.
Đào Trạm bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Lưu Cảnh, một đôi mắt đẹp như bảo thạch lóe sáng, ngày này nàng chờ mong đã lâu, nhưng còn chưa tới hai năm để tang, tổ phụ sẽ không bằng lòng? Đôi mắt xinh đẹp của nàng lại bị một tầng sương mù bao phủ.
Lưu Cảnh lại đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, trong giọng nói lại mang theo một vẻ kiên quyết:
- Nam tử hán đại trượng phu, nếu không giữ được người con gái mình yêu, còn có thể làm gì giữa đất trời, còn có chí khí đi tranh bá thiên hạ.
Nói xong, hắn buông Đào Trạm ra, xoay người bước nhanh rời khỏi, xa xa nghe thanh âm của hắn truyền lại:
- Nàng đi thu dọn đồ đạc đi! Ta sẽ bố trí cho nàng một chiếc thuyền tốt, hãy mang theo những thứ gì có giá trị.
Đào Trạm nhìn bóng lưng khí phách hiên ngang của Lưu Cảnh, đôi mắt xinh đẹp của nàng cũng không khỏi mê say, quen biết Cảnh lang đã một năm rưỡi, ngày nàng chờ mong cuối cùng đã tới rồi sao?
.....
Vũ Xương, Hoàng Tổ nhận được tin khẩn từ người của Lưu Cảnh phái tới, cùng lúc đó, hắn cũng đồng thời lão cũng nhận được tin tức truyền đến từ Bành Trạch, Giang Đông gia tăng binh lực, tăng từ sáu vạn tới tám vạn, tin tức này khiến mặt mũi Hoàng Tổ trắng bệch, lão đã ý thức được, lúc này đây Giang Đông ồ ạt tấn công Giang Hạ, lão chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Trong phòng, Hoàng Tổ lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, chắp tay sau lưng đi quanh phòng, làm sao bây giờ? Hắn huy động tất cả binh sỹ cũng chỉ hai vạn người, làm thế nào ngăn cản gần tám vạn quân Giang Đông tấn công?
- Phụ thân!
Hoàng Xạ như một trận gió tiến tới gian phòng, gấp giọng nói:
- Vừa mới nhận được tin tức, Lưu Cảnh đã cho quân dân Sài Tang rút lui, chỉ sợ hắn sắp bỏ thành.
Tin tức này giống như họa vô đơn chí, Hoàng Tổ ngu ngơ sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên rít gào như sấm:
- Thằng khốn chết tiệt, hắn không chống cự ở Sài Tang, muốn ném toàn bộ quân Giang Đông cho ta sao?
- Phụ thân, chỉ sợ hắn sẽ có ý như vậy, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Hoàng Tổ tâm loạn như ma, hắn đương nhiên cũng không biết làm như thế nào, nếu biết nên làm thế nào hắn còn lại ở chỗ này mà thúc thủ vô sách sao? Lúc này, phụ tá Tương Tề cũng bước nhanh đến, Hoàng Tổ giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng tóm lấy hắn nói:
- Tưởng tiên sinh, Giang Hạ nguy cấp, ta nên làm thế nào cho phải?
Tương Tề thở dài:
- Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể cầu cứu Châu Mục, nếu Châu Mục đồng ý chi viện, có lẽ sẽ còn một tia hy vọng bảo vệ Giang Hạ.
Hoàng Tổ ngây dại, hắn thật sự không nghĩ sẽ hướng Lưu Biểu cầu cứu, sau một lúc lâu, hắn thở dài nói:
- Ngoài cách này ra, không có cách nào khác sao?
Tương Tề lắc lắc đầu:
- Đến Lưu Cảnh cũng biết Sài Tang thủ không được, liền rút xuống phía huyện Hạ Trĩ và Dương Tân, Thái Thú, lần này quân Giang Đông tấn công không giống như bình thường, nghe nói Tôn Quyền đích thân dẫn binh xuất chinh, có thể nói tình thế bắt buộc, trừ phi Thái Thú cũng giống như Lưu Cảnh, buông tha cho Giang Hạ, rút lui về hướng Nam Quận và Tương Dương, bằng không chỉ có thể cầu viện, không còn cách nào.
Hoàng Tổ ngây người một lát, cuối cùng thở dài một tiếng:
- Đành vậy! Bất kể như thế nào, ta cũng chỉ có thể cầu cứu hắn mà thôi.
Hoàng Tổ giật mình tỉnh táo lại, hắn chăm chú nhìn trên tấm bản đồ một lát, quay đầu nói vơi trưởng tử Hoàng Xạ:
- Tài sản đều ở Hạ Khẩu, ta tự mình dẫn một vạn năm nghìn quân đóng ở Hạ Khẩu, con dẫn theo năm nghìn quân thủ Vũ Xương, thủ đến đâu thì thủ, thủ không được, con hãy rút lui khỏi Vũ Xương, theo đường bộ rút về Hạ khẩu, hai cha con chúng ta sẽ liều mạng ở đây, thật sự chống cự không được, chúng ta liền rút về Nam Quận.
Hoàng Tổ lập tức viết một lá thư, sai người khẩn cấp đưa tới Tương Dương, hắn chỉ có thể hi vọng ủy thác vào sự viện trợ từ Lưu Biểu.
.....
Buổi sáng ngày thứ ba, Lưu Cảnh cưỡi ngựa mang theo một đội binh sỹ tuần tra ở bên trong thành Sài Tang trống rỗng, qua ba ngày rút lui khẩn cấp, tất cả đồ giá trị đều được mang đến huyện Hạ Trĩ và huyện Dương Tân, toàn bộ bên trong Sài Tang không đến nghìn người, đại bộ phận đều là tuổi già không muốn rời xa quê hương.
Vốn dĩ đường phố đông đúc, giờ trở nên vắng ngắt, cửa hàng đóng cửa, tửu quán đóng cửa, trên đường lớn chỉ có mấy con chó đang dật dờ tìm đồ ăn.
- Tư Mã!
Một tên binh sỹ chạy vội tới, thở hồng hộc bẩm báo:
- Đào lão gia tử phái người đến, mời Tư Mã tới đó, nói có việc thương lượng.
Lưu Cảnh lúc này quay đầu ngựa lại, chạy tới Đào phủ.
Đào Liệt suy tính suốt một ngày, cuối cùng là quyết định ở lại thành Sài Tang, có thể Tôn Quyền sẽ thúc ép Đào gia phải lựa chọn, nhưng ông vẫn không thể đi, ít nhất ở thời điểm trước mắt, ông cần gặp Tôn Quyền để có một câu trả lời hợp lý, Đào gia vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ Giang Đông.
Người bên trong Đào phủ cũng bỏ đi gần hết, chỉ còn lại Đào Liệt và vài vị lão gia nhân cao tuổi, năm sáu lão gia nhân này đã đi theo Đào Liệt gần bốn mươi năm, trung thành và tận tâm, một lão gia nhân dẫn Lưu Cảnh đi vào nội trạch, miệng càu nhàu:
- Trong phủ thật quá yên tĩnh, lão ở Đào phủ năm mươi hai năm, mà chưa từng gặp cảnh này, Ôi! Không biết khi nào mọi người mới trở về?
Lưu Cảnh nhận ra lão gia nhân này, tên là Đào Phúc, mười bốn tuổi đã làm thư đồng cho Đào Liệt, năm nay sáu mươi sáu tuổi, con của lão là đại quản gia Đào Phủ, đã dẫn người nhà đi huyện Dương Tân.
Lưu Cảnh không để ý tới lời than vãn của lão, không lâu sau liền tới trước cửa nội trạch, Đào Phúc quay đầu cười nói với Lưu Cảnh:
- Lão gia nói, chỉ có thể để Cảnh công tử vào một mình, tùy tùng thì chờ ở ngoài.
Lưu Cảnh quay đầu lại căn dặn vài tên tùy tùng:
- Các ngươi đứng đây chờ, ta rất nhanh sẽ quay lại.
Hắn đi cùng lão gia nhân tiến vào bên trong, Đào Liệt đang ngủ trong phòng, Đào Phúc gõ cửa:
- Lão gia, công tử đến rồi.
- Vào đi! Tiếng Đào Liệt từ bên trong truyền ra.
Đào phúc đẩy cửa vào:
- Mời công tử!
Trong lòng Lưu Cảnh có chút quái dị, hắn gặp Đào Liệt vài lần đều là ở thư phòng của ông, hôm nay lại đến phòng ngủ của Đào Liệt, vậy là có chuyện gì? Trong lòng của hắn mơ hồ cảm thấy, Đào Liệt tới tìm mình, chắc chắn có đại sự.
Đào Phúc không có tiến vào, đóng cửa lại, trong phòng có chút mờ tối, chỉ thấy phòng ngủ Đào Liệt đặc biệt trang nhã, chỉ có một giường một rương, ngoài ra đều không có gì, lại không nhiễm một hạt bụi.
Đào Liệt đang ngồi ngay ngắn trên giường, cười híp mắt nhìn hắn, Lưu Cảnh tiến lên quỳ xuống, cung kính dập đầu một cái:
- Bái kiến tổ phụ!
Hắn và Đào Trạm có hôn ước, tổ phụ của Đào Trạm tất nhiên cũng là tổ phụ của hắn, tuy rằng lúc này Đào Trạm không có ở đây, nhưng Lưu Cảnh vẫn vẫn duy trì cấp bậc lễ nghĩa như cũ.
- Hảo hài tử, không cần đa lễ.
Đào Liệt cười khoát tay, mời Lưu Cảnh ngồi xuống, ông nói ngay vào điểm chính:
- Ta suy tính suốt ba ngày, tuy còn có chút băn khoăn, nhưng ta đã có quyết định, đem gả Trạm Nhi cho công tử, nếu như công tử nguyện ý cưới nàng làm vợ.
Lưu Cảnh lập tức cung kính nói:
- Đa tạ tổ phụ tác thành, Lưu Cảnh thật tâm muốn cưới Cửu nương làm vợ.
Đào Liệt cân nhắc kỹ càng, lần này quân Giang Đông ồ ạt tấn công, nếu Lưu Cảnh có thể kiên trì đến cùng, hắn tất sẽ đứng đầu Giang Hạ, như vậy đem cháu gái gả cho hắn, Đào gia với hắn cũng gắn kết rồi, về phần Tôn Quyền, Đào Liệt năm trước đi Giang Đông, cũng có điều tra, dường như Tôn Quyền cũng không thèm để ý mối quan hệ giữa Đào gia và Lưu Cảnh, hơn nữa Lưu Cảnh cũng nguyện ý cùng Tôn Quyền giải hòa, như vậy Đào gia có thể sẽ ở giữa để hòa giải Lưu Cảnh và Tôn Quyền.
Về phần Lưu Biểu, Đào Liệt đã không thèm để ý tới, Đào gia không thể chu toàn, nếu sau cùng nhất định phải đắc tội với người nào đó, vậy ông tình nguyện đắc tội với Lưu Biểu.
Đào Liệt khẽ mỉm cười:
- Nếu chúng ta đã có quan hệ ông cháu như vậy ta muốn nói cho công tử một đại bí mật của Đào gia, chỉ có ta với phụ thân Trạm Nhi biết, ta nghĩ công tử nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.
.......
/708
|