Thái Trung mắt thấy sắp đuổi kịp thuyền của Tôn Quyền, trong lòng vui mừng đến sắp nổ tung, đúng lúc này, bỗng nhiên có binh sỹ chỉ vào bờ bắc hô to:
- Tướng quân, thủy trại cháy rồi!
Thái Trung quay đầu lại, chỉ thấy trong thủy trại của bọn họ ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn, đại hỏa kéo dài vài dặm, nuốt chửng lấy thủy trại, Thái Trung chấn động, lúc này y mới bỗng nhiên ý thức được, mình đã trúng kế điệu hổ ly sơn, y gấp đến độ hô to:
- Chiến thuyền nhanh chóng quay đầu!
Nhưng đã muộn, chỉ nghe tiếng trống như sấm, trên mặt sông tiếng kêu mãnh liệt, y bị chiến thuyền từ bốn phương tám hướng vây quanh đánh tới, Thái Trung sợ đến mức đặt mông ngồi xuống, y đã ý thức được mình bị đại họa ngập đầu.
Thái Mạo đang ngủ say bị binh sỹ đánh thức, y nghe nói thủy trại bị cháy, hỏa thuyền của quân Giang Đông từ tứ phía xông vào, y gấp đến độ mắng to:
- Tên Thái Trung ngu xuẩn kia vì sao không ngăn lại?
- Quân sư, Thái tướng quân trúng kế điệu hổ ly sơn, bị người khác giả trang Tôn Quyền dụ ra, phòng ngự hư không, quân Giang Đông mới...
Thái Mạo tức giận đến hét lớn một tiếng, một cước đá ngã lăn binh sỹ báo tin, ra lệnh:
- Vứt bỏ chiến thuyền, tất cả binh sỹ nhanh chóng lên bờ!
Thái Mạo triệu tập hơn một vạn sáu nghìn binh sỹ vừa mới chạy lên bờ, đúng lúc này, trong rừng cây trên bờ phát ra một loạt tiếng kêu, Chu Du tự mình dẫn năm nghìn quân đánh tới, bên trái là quân Từ Thịnh, bên phải là quân Phan Chương, mấy nghìn binh sỹ Giang Đông nháy mắt đã xông vào trong quân Kinh Châu.
Quân đội Kinh Châu hơn phân nửa từ trong mộng trốn lên bờ, khôi giáp chưa mặc, binh khí chưa lấy, hỗn loạn không chịu nổi, quân Giang Đông đột nhiên giết tới khiến cho bọn họ trở nên đại loạn, quân Kinh Châu giẫm lên nhau, người nào cũng tranh nhau chạy lên trước, không có tổ chức nên không chống cự gì liền nhanh chóng tan tác rồi, người đầu hàng nhiều vô số kể.
Thái Mạo trong lúc hỗn loạn giả làm tiểu binh, thoát khỏi chiến trường, y không dám dừng lại, trực tiếp trốn về Tương Dương.
Bờ Nam, thủy trại Giang Đông, Tôn Quyền khoanh tay đứng ở trên thuyền lớn, nhìn hỏa thiêu trại lớn Kinh Châu, trong lòng của y rất là vui mừng, quay đầu cưới nói với mọi người cười:
- Không hổ là Chu lang, chỉ giơ tay lên, viện quân Kinh Châu liền toàn quân bị diệt.
Chủ bộ Trình Bỉnh cười nói:
- Nếu Thái Mạo đã bại, sao không thừa cơ hội sỹ khí tăng vọt, nhất cổ tác khí, tiêu diệt Hoàng Tổ!
Tôn Quyền gật gật đầu, ra lệnh cho thân binh dưới trướng:
- Truyền lệnh cho Chu Du, bại quân không cần truy đuổi nữa, ngày mai toàn quân chuẩn bị chiến đấu, bao vây tiêu diệt Hoàng Tổ!
......
Nếu lúc này đem Hoàng Tổ so sánh với một loại động vật, vậy y chính là một con vật hèn mọn, từ khi trưởng tử Hoàng Xạ bại binh ở Vũ Xương, Hoàng Tổ liền ý thức được tận thế đã tới, hơn nữa Tôn Quyền giết sạch gia tộc Hoàng thị rồi, khiến Hoàng Tổ cảm thấy không phải phẫn nộ, mà là một loại nội tâm run sợ, làm y hoảng sợ không chịu nổi dù chỉ một ngày, cả ngày đều mượn rượu giải sầu.
Trong phòng, thị vệ Đinh Bình đem một vò rượu cho Hoàng Tổ, Hoàng Tổ xách vò rượu, ừng ực uống một chén lớn, lập tức vung tay lên, lệnh cho Đinh Bình lui ra, Đinh Bình chính là thị vệ sớm nhất của Hoàng Tổ, lại là thân thích của phụ tá Tưởng Tề, vì tố giác Tô Phi mà được Hoàng Tổ tín nhiệm, trở thành thị vệ tâm phúc của Hoàng Tổ.
Y vội vàng lui xuống, lúc này, cửa lều lớn Soạt! một tiếng, Tô Phi lo lắng vạn phần đi đến, Đinh Bình giật mình kinh hãi, vội vàng trốn sau trướng.
Tô Phi vốn là phó tướng của Hoàng Tổ, là cánh tay trái cánh tay phải của Hoàng Tổ, nhưng năm ngoái tấn công Sài Tang thất lợi, Hoàng Tổ liền hoài nghi Tô Phi âm thầm đầu hàng Lưu Cảnh, từ đó về sau không cho y quản quân vụ nữa, chỉ cho y một chức quan nhàn nhã.
Lần này Giang Đông tiến công Giang Hạ quy mô lớn, Tô Phi mấy lần đề nghị Hoàng Tổ, nhưng Hoàng Tổ không thèm nhìn, Tô Phi vừa mới nhận được tin tức, binh Thái Mạo đại bại, lòng y nóng như lửa đốt, liều lĩnh chạy vào.
- Thái Thú bây giờ còn có tâm tư uống rượu sao?
Tô Phi gấp đến độ dậm chân.
Hoàng Tổ lại hung hăng trừng mắt liếc y một cái, đem bát rượu ném thật mạnh, chửi ầm lên:
- Chưa được ta đồng ý, ngươi dám can đảm xâm nhập lều lớn của ta, ngươi chán sống sao?
- Thái Thú, binh của Thái Mạo đã bại, Tôn Quyền đang triệu tập đại quân, lửa đã cháy đến lông mày đến nơi rồi!
- Cái gì!
Hoàng Tổ bị dọa đến toát cả mồ hôi lạnh, lập tức tỉnh rượu, sau một lúc lâu y nói không nên lời.
Lúc này, Tô Phi thở dài nói:
- Ty chức còn nhận được một tin tức khác, Lưu Cảnh đoạt lại Sài Tang, bắt Lữ Mông làm tù binh, quân Giang Đông đại bại, ty chức cho rằng, nếu bây giờ Thái Thú cùng Lưu Cảnh phối hợp với nhau, có lẽ còn có thể bảo vệ Giang Hạ, Thái Thú, rút quân đi Sài Tang đi!
Hoàng Tổ chậm rãi đi lên trước, bỗng nhiên nắm lấy vạt áo của Tô Phi, hung tợn nhìn chằm chằm vào y nói:
- Bây giờ ta đã hiểu rồi, ngươi chính là do Lưu Cảnh xếp vào bên cạnh ta nằm vùng, có phải hay không?
Tô Phi cũng hận đến hô to:
- Ty chức vì Thái Thú lo lắng hết lòng, cũng không có tư tâm, Thái Thú lại nói ty chức bụng dạ khó lường, khiến ty chức làm sao chịu nổi!
Hoàng Tổ cười lạnh một tiếng, quát to:
- Người đâu!
Mười mấy tên thân binh đi vào, Hoàng Tổ chỉ vào Tô Phi.
- Đem người này lôi ra, dùng côn đánh chết!
Mười mấy tên thân binh như lang như hổ, đem Tô Phi mang xuống, Tô Phi mắng to:
- Hoàng Tổ, ngươi hôm nay giết ta, ngày mai ngươi cũng sẽ chết không có đất chôn thây!
- Lôi ra đánh chết!
Hoàng Tổ nổi giận rống to.
Đúng lúc này, Tưởng Tề vội vàng đi vào, quỳ xuống nói:
- Thái Thú bớt giận, bây giờ không phải là thời điểm giết y.
Hoàng Tổ ngồi xuống thật mạnh, thở hổn hển hai cái nói:
- Vì sao không phải thời điểm giết y?
- Thái Thú, Tô Phi ở trong quân rất có uy vọng, hiện tại giết y, tất sẽ làm cho lòng quân dao động, bất lợi với việc Thái Thú chống quân Giang Đông, không bằng giam y trước, sau đó mới giết y.
Hoàng Tổ tâm loạn như ma, y cũng thấy lời nói Tưởng Tề có vài phần đạo lý, liền lệnh nói:
- Tạm thời không giết y, nhốt lại cho ta, hai ngày nữa trảm đầu y.
Tưởng Tề lại khuyên nhủ:
- Hiện tại binh Thái Mạo đã bại, quân Giang Đông tất sẽ ồ ạt tiến công chúng ta, nếu đấu thuỷ chiến, quân ta nhất định thua, Thái Thú không bằng vứt thuyền lên bờ, lợi dụng địa lợi giằng co với quân Giang Đông, nếu thế cục bất lợi, còn có thể theo đường bộ về quận Nam, Thái Thú nghĩ như thế nào?
Hoàng Tổ trầm tư thật lâu sau, rốt cục gật đầu đáp ứng rồi.
- Liền theo như lời tiên sinh nói vậy.
......
Hoàng Tổ vứt bỏ chiến thuyền, rút quân lên bờ, y đem một vạn năm nghìn người phân làm hai bên, một bên năm nghìn người do con của y là Hoàng Xạ thống soái, đóng quân ở phía tây Hạ Khẩu.
Bản thân y thì dẫn một vạn người đóng quân ở Hạ Khẩu, hai bên cách nhau mười dặm, dựa theo suy nghĩ của Hoàng Tổ, nếu y bất hạnh bại binh, y có thể lui trở lại bên Hoàng Xạ, suất lĩnh năm nghìn người cuối cùng bỏ chạy đến quận Nam, trên tay cũng có chút vốn liếng.
Trời vào đêm, Tưởng Tề chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong đại trướng, mắt thấy Hoàng Tổ sắp vong, y sao có thể không suy nghĩ kế sách tự bảo vệ mình, y cũng không muốn chôn cùng Hoàng Tổ, lúc này, con của y là Tưởng Nam vội vàng đi vào đại trướng, quỳ xuống hành lễ.
- Phụ thân tìm hài nhi sao?
Tưởng Tề gật gật đầu, với đứa con nói:
- Ta muốn đầu hàng Giang Đông, ngươi có thể thay ta đi một chuyến đến đại doanh Giang Đông, gặp mặt Ngô Hầu, biểu đạt tâm nguyện của ta.
Y lấy ra một phong thư và một kim bài giao cho con, lại dặn dò:
- Thư cho Ngô Hầu, kim bài có thể tùy ý ra vào đại doanh.
Tưởng Nam gật gật đầu, bước nhanh đi, Tưởng Tề nhìn đứa con đi xa, khẽ thở dài.
......
Tôn Quyền đã ngủ, nhưng nghe nói phụ tá tâm phúc của Hoàng Tổ Tưởng Tề phái con đến truyền tin, y lập tức mặc quần áo tử tế, sai người mang Tưởng Nam vào, Tưởng Nam tiến vào quỳ xuống, dập đầu thi lễ nói:
- Tiểu nhân bái kiến Ngô Hầu!
Tôn Quyền thấy y trẻ tuổi, dáng vẻ chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, liền cười nói:
- Thư của phụ thân ngươi ở đâu?
Tưởng Nam cuống quít lấy thư ra trình lên, Tôn Quyền tiếp nhận thư xem một lần, trong thư lời nói của Tưởng Tề có phần siểm nịnh, nguyện vì Giang Đông dốc sức, Tôn Quyền trầm tư một lát, mang tới giấy bút viết bốn chữ đưa cho Tưởng Nam.
- Đem phong thư này cho phụ thân ngươi, y xem sẽ biết.
Tưởng Nam đi, Tôn Quyền lập tức ra lệnh:
- Bảo Chu Du cấp tốc tới gặp ta!
......
Tưởng Tề từ trong tay đứa con tiếp nhận lá thư, mở ra, mặt trên chỉ có bốn chữ Thủ cấp Hoàng Tổ y hít một ngụm lãnh khí, Tôn Quyền đúng là muốn thủ cấp của Hoàng Tổ, nhưng khó làm đây!
Tưởng Tề ở trong đại trướng dạo bước từng vòng, y thật sự không muốn đeo trên lưng cái danh giết chủ này, nhưng đây cũng là điều kiện của Tôn Quyền, nếu y không giết Hoàng Tổ, Tôn Quyền không thể dùng y, nghĩ tới nghĩ lui, y đã hết đường để đi.
Tưởng Tề cắn răng một cái.
- Được rồi, người không vì mình, trời tru đất diệt!
Vì phú quý lúc tuổi già, y phải bất chấp mọi giá.
Tưởng Tề lập tức nói với tả hữu tâm phúc:
- Đi gọi Đinh Bình đến gặp ta!
......
Đinh Bình từ trong đại trướng của Tưởng Tề đi ra, có vẻ tâm sự nặng nề, rất nhiều chuyện quả thật khó có thể đoán trước, vốn y tiếp nhận mệnh lệnh của Lưu Cảnh rồi, lệnh cho y nghĩ biện pháp một lần nữa trở thành thị vệ của Hoàng Tổ, ở lúc Hoàng Tổ chạy trối chết, trên đường giết chết Hoàng Tổ, đây là nhiệm vụ của Lưu Cảnh cho y, lại thật không ngờ Tưởng Tề đêm nay thay mình giết chết Hoàng Tổ, cắt lấy đầu Hoàng Tổ.
Điều này làm cho Đinh Bình rất khó xử lý, y không biết như vậy có phải trái với mệnh lệnh của Lưu Cảnh hay không, Lưu Cảnh là muốn sau khi binh bại mới giết chết Hoàng Tổ, tuy rằng đều là xử lý Hoàng Tổ, nhưng thời cơ lại không giống.
Đinh Bình trở về buồng ngủ của Hoàng Tổ, tối nay là y trực, ở một bên hầu hạ Hoàng Tổ, lúc này Hoàng Tổ đã uống đến say như chết, tiếng ngáy lớn dần, Đinh Bình ngồi ở trước giường Hoàng Tổ ngẩn người, lúc này giết Hoàng Tổ quả thật dễ như trở bàn tay, nhưng giết Hoàng Tổ rồi sẽ làm thế nào?
Ngoài trướng có hơn mười người thân binh của Hoàng Tổ, mình làm sao thoát thân?
Không biết ngồi bao lâu, Đinh Bình đứng lên, y bưng tới một chậu nước, lại từ trên bàn lấy ra một chồng giấy thật dày, y xách một trang giấy ẩm, cẩn thận dán lên miệng mũi Hoàng Tổ, tiếp theo lại là một tấm, liên tiếp dán bảy tám tấm, lúc này Hoàng Tổ đã không hô hấp được, mặt trướng đỏ bừng, bắt đầu giằng co theo bản năng.
Mắt thấy Hoàng Tổ tỉnh, Đinh Bình trong lòng khẩn trương, rút ra chiến đao của Hoàng Tổ, giơ lên cao, cắn răng thật mạnh, nhắm ngay cổ Hoàng Tổ hung hăng chém xuống một đao, đầu người lăn lông lốc từ trên giường xuống đất.
Đinh Bình luống cuống tay chân dùng đệm chăn phủ thi thể Hoàng Tổ, lại tìm ra một cái hộp đồ ăn, đem tấm ngăn bên trong và bát đũa đổ ra, để thủ cấp vào, liền đi ra ngoài đại trướng.
- Chủ công muốn uống rượu, lệnh cho ta đi lấy chút đồ ăn nhắm rượu.
Y hàm hồ nói một câu, liền mang theo hộp đồ ăn vội vàng đi tới đại trướng của Tưởng Tề....
Ngay khi Tưởng Tề vừa mới vừa rời đại doanh, đại doanh quân Giang Hạ lập tức hỗn loạn lên, Hoàng Tổ bị giết, tin tức nháy mắt truyền khắp quân doanh, các binh sỹ đã không còn ý chí chiến đấu, bắt đầu có binh sỹ trốn chạy.
Tô Phi bị giam giữ ở hậu doanh, hai tay trói sau lưng, bị vài tên thân binh của Hoàng Tổ trông coi, lúc này, y nghe thấy trong đại doanh có tiếng quát tháo, dường như xuất hiện hỗn loạn.
Tô Phi không biết chuyện gì xảy ra, đang lúc kinh ngạc, Nha tướng Trương Đại dẫn hơn trăm người bỗng nhiên đánh tới, chém chết thân binh của Hoàng Tổ.
Trương Đại vọt vào lều lớn, cắt đứt dây thừng của Tô Phi, vội la lên:
- Tướng quân, Hoàng Tổ bị Tưởng Tề giết chết, trong quân vô chủ, vô cùng hỗn loạn, chúng ta mời tướng quân làm chủ!
Tô Phi chấn động, y lập tức ý thức được nguy hiểm sắp giáng xuống, lập tức nói:
- Mau cùng ta dẫn binh sỹ rút lui về phía nam, quân Giang Đông sắp giết đến rồi!
Mọi người lao ra đại trướng, Tô Phi trơ minh lên ngưa, lúc này hướng đông bắc đại loạn, Chu Du suất lĩnh một vạn quân Giang Đông từ góc đông bắc xông vào đại doanh quân Giang Hạ, Tôn Quyền cũng hoài nghi là kế của Hoàng Tổ, không dám phái thêm binh, chỉ phái Chu Du dẫn một vạn quân chờ ở ngoài, mãi đến khi thấy được đầu của Hoàng Tổ, Chu Du lúc này mới tin tưởng, lệnh cho đại quân xuất kích.
Lòng Tô Phi nóng như lửa đốt, phóng ngựa chạy gấp hô to:
- Các huynh đệ, theo ta rút lui về phía nam, đi mau!
Tô Phi ở trong quân Giang Hạ có uy vọng cực cao, được nhiều người ủng hộ, chính trong lúc hỗn loạn quân sỹ Giang Hạ dường như trong bóng đêm thấy được một chiếc đèn sáng, mấy nghìn người lập tức đi theo Tô Phi chạy trốn về hướng nam, trong quân doanh Giang Hạ trở nên đại loạn.
Binh Chu Du chia làm hai đường, một đường do Phan Chương dẫn ba nghìn người tiêu diệt quân Giang Hạ, bản thân y thì dẫn bảy nghìn người thẳng hướng đại doanh của Hoàng Xạ ngoài mười dặm.
......
- Tướng quân, thủy trại cháy rồi!
Thái Trung quay đầu lại, chỉ thấy trong thủy trại của bọn họ ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn, đại hỏa kéo dài vài dặm, nuốt chửng lấy thủy trại, Thái Trung chấn động, lúc này y mới bỗng nhiên ý thức được, mình đã trúng kế điệu hổ ly sơn, y gấp đến độ hô to:
- Chiến thuyền nhanh chóng quay đầu!
Nhưng đã muộn, chỉ nghe tiếng trống như sấm, trên mặt sông tiếng kêu mãnh liệt, y bị chiến thuyền từ bốn phương tám hướng vây quanh đánh tới, Thái Trung sợ đến mức đặt mông ngồi xuống, y đã ý thức được mình bị đại họa ngập đầu.
Thái Mạo đang ngủ say bị binh sỹ đánh thức, y nghe nói thủy trại bị cháy, hỏa thuyền của quân Giang Đông từ tứ phía xông vào, y gấp đến độ mắng to:
- Tên Thái Trung ngu xuẩn kia vì sao không ngăn lại?
- Quân sư, Thái tướng quân trúng kế điệu hổ ly sơn, bị người khác giả trang Tôn Quyền dụ ra, phòng ngự hư không, quân Giang Đông mới...
Thái Mạo tức giận đến hét lớn một tiếng, một cước đá ngã lăn binh sỹ báo tin, ra lệnh:
- Vứt bỏ chiến thuyền, tất cả binh sỹ nhanh chóng lên bờ!
Thái Mạo triệu tập hơn một vạn sáu nghìn binh sỹ vừa mới chạy lên bờ, đúng lúc này, trong rừng cây trên bờ phát ra một loạt tiếng kêu, Chu Du tự mình dẫn năm nghìn quân đánh tới, bên trái là quân Từ Thịnh, bên phải là quân Phan Chương, mấy nghìn binh sỹ Giang Đông nháy mắt đã xông vào trong quân Kinh Châu.
Quân đội Kinh Châu hơn phân nửa từ trong mộng trốn lên bờ, khôi giáp chưa mặc, binh khí chưa lấy, hỗn loạn không chịu nổi, quân Giang Đông đột nhiên giết tới khiến cho bọn họ trở nên đại loạn, quân Kinh Châu giẫm lên nhau, người nào cũng tranh nhau chạy lên trước, không có tổ chức nên không chống cự gì liền nhanh chóng tan tác rồi, người đầu hàng nhiều vô số kể.
Thái Mạo trong lúc hỗn loạn giả làm tiểu binh, thoát khỏi chiến trường, y không dám dừng lại, trực tiếp trốn về Tương Dương.
Bờ Nam, thủy trại Giang Đông, Tôn Quyền khoanh tay đứng ở trên thuyền lớn, nhìn hỏa thiêu trại lớn Kinh Châu, trong lòng của y rất là vui mừng, quay đầu cưới nói với mọi người cười:
- Không hổ là Chu lang, chỉ giơ tay lên, viện quân Kinh Châu liền toàn quân bị diệt.
Chủ bộ Trình Bỉnh cười nói:
- Nếu Thái Mạo đã bại, sao không thừa cơ hội sỹ khí tăng vọt, nhất cổ tác khí, tiêu diệt Hoàng Tổ!
Tôn Quyền gật gật đầu, ra lệnh cho thân binh dưới trướng:
- Truyền lệnh cho Chu Du, bại quân không cần truy đuổi nữa, ngày mai toàn quân chuẩn bị chiến đấu, bao vây tiêu diệt Hoàng Tổ!
......
Nếu lúc này đem Hoàng Tổ so sánh với một loại động vật, vậy y chính là một con vật hèn mọn, từ khi trưởng tử Hoàng Xạ bại binh ở Vũ Xương, Hoàng Tổ liền ý thức được tận thế đã tới, hơn nữa Tôn Quyền giết sạch gia tộc Hoàng thị rồi, khiến Hoàng Tổ cảm thấy không phải phẫn nộ, mà là một loại nội tâm run sợ, làm y hoảng sợ không chịu nổi dù chỉ một ngày, cả ngày đều mượn rượu giải sầu.
Trong phòng, thị vệ Đinh Bình đem một vò rượu cho Hoàng Tổ, Hoàng Tổ xách vò rượu, ừng ực uống một chén lớn, lập tức vung tay lên, lệnh cho Đinh Bình lui ra, Đinh Bình chính là thị vệ sớm nhất của Hoàng Tổ, lại là thân thích của phụ tá Tưởng Tề, vì tố giác Tô Phi mà được Hoàng Tổ tín nhiệm, trở thành thị vệ tâm phúc của Hoàng Tổ.
Y vội vàng lui xuống, lúc này, cửa lều lớn Soạt! một tiếng, Tô Phi lo lắng vạn phần đi đến, Đinh Bình giật mình kinh hãi, vội vàng trốn sau trướng.
Tô Phi vốn là phó tướng của Hoàng Tổ, là cánh tay trái cánh tay phải của Hoàng Tổ, nhưng năm ngoái tấn công Sài Tang thất lợi, Hoàng Tổ liền hoài nghi Tô Phi âm thầm đầu hàng Lưu Cảnh, từ đó về sau không cho y quản quân vụ nữa, chỉ cho y một chức quan nhàn nhã.
Lần này Giang Đông tiến công Giang Hạ quy mô lớn, Tô Phi mấy lần đề nghị Hoàng Tổ, nhưng Hoàng Tổ không thèm nhìn, Tô Phi vừa mới nhận được tin tức, binh Thái Mạo đại bại, lòng y nóng như lửa đốt, liều lĩnh chạy vào.
- Thái Thú bây giờ còn có tâm tư uống rượu sao?
Tô Phi gấp đến độ dậm chân.
Hoàng Tổ lại hung hăng trừng mắt liếc y một cái, đem bát rượu ném thật mạnh, chửi ầm lên:
- Chưa được ta đồng ý, ngươi dám can đảm xâm nhập lều lớn của ta, ngươi chán sống sao?
- Thái Thú, binh của Thái Mạo đã bại, Tôn Quyền đang triệu tập đại quân, lửa đã cháy đến lông mày đến nơi rồi!
- Cái gì!
Hoàng Tổ bị dọa đến toát cả mồ hôi lạnh, lập tức tỉnh rượu, sau một lúc lâu y nói không nên lời.
Lúc này, Tô Phi thở dài nói:
- Ty chức còn nhận được một tin tức khác, Lưu Cảnh đoạt lại Sài Tang, bắt Lữ Mông làm tù binh, quân Giang Đông đại bại, ty chức cho rằng, nếu bây giờ Thái Thú cùng Lưu Cảnh phối hợp với nhau, có lẽ còn có thể bảo vệ Giang Hạ, Thái Thú, rút quân đi Sài Tang đi!
Hoàng Tổ chậm rãi đi lên trước, bỗng nhiên nắm lấy vạt áo của Tô Phi, hung tợn nhìn chằm chằm vào y nói:
- Bây giờ ta đã hiểu rồi, ngươi chính là do Lưu Cảnh xếp vào bên cạnh ta nằm vùng, có phải hay không?
Tô Phi cũng hận đến hô to:
- Ty chức vì Thái Thú lo lắng hết lòng, cũng không có tư tâm, Thái Thú lại nói ty chức bụng dạ khó lường, khiến ty chức làm sao chịu nổi!
Hoàng Tổ cười lạnh một tiếng, quát to:
- Người đâu!
Mười mấy tên thân binh đi vào, Hoàng Tổ chỉ vào Tô Phi.
- Đem người này lôi ra, dùng côn đánh chết!
Mười mấy tên thân binh như lang như hổ, đem Tô Phi mang xuống, Tô Phi mắng to:
- Hoàng Tổ, ngươi hôm nay giết ta, ngày mai ngươi cũng sẽ chết không có đất chôn thây!
- Lôi ra đánh chết!
Hoàng Tổ nổi giận rống to.
Đúng lúc này, Tưởng Tề vội vàng đi vào, quỳ xuống nói:
- Thái Thú bớt giận, bây giờ không phải là thời điểm giết y.
Hoàng Tổ ngồi xuống thật mạnh, thở hổn hển hai cái nói:
- Vì sao không phải thời điểm giết y?
- Thái Thú, Tô Phi ở trong quân rất có uy vọng, hiện tại giết y, tất sẽ làm cho lòng quân dao động, bất lợi với việc Thái Thú chống quân Giang Đông, không bằng giam y trước, sau đó mới giết y.
Hoàng Tổ tâm loạn như ma, y cũng thấy lời nói Tưởng Tề có vài phần đạo lý, liền lệnh nói:
- Tạm thời không giết y, nhốt lại cho ta, hai ngày nữa trảm đầu y.
Tưởng Tề lại khuyên nhủ:
- Hiện tại binh Thái Mạo đã bại, quân Giang Đông tất sẽ ồ ạt tiến công chúng ta, nếu đấu thuỷ chiến, quân ta nhất định thua, Thái Thú không bằng vứt thuyền lên bờ, lợi dụng địa lợi giằng co với quân Giang Đông, nếu thế cục bất lợi, còn có thể theo đường bộ về quận Nam, Thái Thú nghĩ như thế nào?
Hoàng Tổ trầm tư thật lâu sau, rốt cục gật đầu đáp ứng rồi.
- Liền theo như lời tiên sinh nói vậy.
......
Hoàng Tổ vứt bỏ chiến thuyền, rút quân lên bờ, y đem một vạn năm nghìn người phân làm hai bên, một bên năm nghìn người do con của y là Hoàng Xạ thống soái, đóng quân ở phía tây Hạ Khẩu.
Bản thân y thì dẫn một vạn người đóng quân ở Hạ Khẩu, hai bên cách nhau mười dặm, dựa theo suy nghĩ của Hoàng Tổ, nếu y bất hạnh bại binh, y có thể lui trở lại bên Hoàng Xạ, suất lĩnh năm nghìn người cuối cùng bỏ chạy đến quận Nam, trên tay cũng có chút vốn liếng.
Trời vào đêm, Tưởng Tề chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong đại trướng, mắt thấy Hoàng Tổ sắp vong, y sao có thể không suy nghĩ kế sách tự bảo vệ mình, y cũng không muốn chôn cùng Hoàng Tổ, lúc này, con của y là Tưởng Nam vội vàng đi vào đại trướng, quỳ xuống hành lễ.
- Phụ thân tìm hài nhi sao?
Tưởng Tề gật gật đầu, với đứa con nói:
- Ta muốn đầu hàng Giang Đông, ngươi có thể thay ta đi một chuyến đến đại doanh Giang Đông, gặp mặt Ngô Hầu, biểu đạt tâm nguyện của ta.
Y lấy ra một phong thư và một kim bài giao cho con, lại dặn dò:
- Thư cho Ngô Hầu, kim bài có thể tùy ý ra vào đại doanh.
Tưởng Nam gật gật đầu, bước nhanh đi, Tưởng Tề nhìn đứa con đi xa, khẽ thở dài.
......
Tôn Quyền đã ngủ, nhưng nghe nói phụ tá tâm phúc của Hoàng Tổ Tưởng Tề phái con đến truyền tin, y lập tức mặc quần áo tử tế, sai người mang Tưởng Nam vào, Tưởng Nam tiến vào quỳ xuống, dập đầu thi lễ nói:
- Tiểu nhân bái kiến Ngô Hầu!
Tôn Quyền thấy y trẻ tuổi, dáng vẻ chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, liền cười nói:
- Thư của phụ thân ngươi ở đâu?
Tưởng Nam cuống quít lấy thư ra trình lên, Tôn Quyền tiếp nhận thư xem một lần, trong thư lời nói của Tưởng Tề có phần siểm nịnh, nguyện vì Giang Đông dốc sức, Tôn Quyền trầm tư một lát, mang tới giấy bút viết bốn chữ đưa cho Tưởng Nam.
- Đem phong thư này cho phụ thân ngươi, y xem sẽ biết.
Tưởng Nam đi, Tôn Quyền lập tức ra lệnh:
- Bảo Chu Du cấp tốc tới gặp ta!
......
Tưởng Tề từ trong tay đứa con tiếp nhận lá thư, mở ra, mặt trên chỉ có bốn chữ Thủ cấp Hoàng Tổ y hít một ngụm lãnh khí, Tôn Quyền đúng là muốn thủ cấp của Hoàng Tổ, nhưng khó làm đây!
Tưởng Tề ở trong đại trướng dạo bước từng vòng, y thật sự không muốn đeo trên lưng cái danh giết chủ này, nhưng đây cũng là điều kiện của Tôn Quyền, nếu y không giết Hoàng Tổ, Tôn Quyền không thể dùng y, nghĩ tới nghĩ lui, y đã hết đường để đi.
Tưởng Tề cắn răng một cái.
- Được rồi, người không vì mình, trời tru đất diệt!
Vì phú quý lúc tuổi già, y phải bất chấp mọi giá.
Tưởng Tề lập tức nói với tả hữu tâm phúc:
- Đi gọi Đinh Bình đến gặp ta!
......
Đinh Bình từ trong đại trướng của Tưởng Tề đi ra, có vẻ tâm sự nặng nề, rất nhiều chuyện quả thật khó có thể đoán trước, vốn y tiếp nhận mệnh lệnh của Lưu Cảnh rồi, lệnh cho y nghĩ biện pháp một lần nữa trở thành thị vệ của Hoàng Tổ, ở lúc Hoàng Tổ chạy trối chết, trên đường giết chết Hoàng Tổ, đây là nhiệm vụ của Lưu Cảnh cho y, lại thật không ngờ Tưởng Tề đêm nay thay mình giết chết Hoàng Tổ, cắt lấy đầu Hoàng Tổ.
Điều này làm cho Đinh Bình rất khó xử lý, y không biết như vậy có phải trái với mệnh lệnh của Lưu Cảnh hay không, Lưu Cảnh là muốn sau khi binh bại mới giết chết Hoàng Tổ, tuy rằng đều là xử lý Hoàng Tổ, nhưng thời cơ lại không giống.
Đinh Bình trở về buồng ngủ của Hoàng Tổ, tối nay là y trực, ở một bên hầu hạ Hoàng Tổ, lúc này Hoàng Tổ đã uống đến say như chết, tiếng ngáy lớn dần, Đinh Bình ngồi ở trước giường Hoàng Tổ ngẩn người, lúc này giết Hoàng Tổ quả thật dễ như trở bàn tay, nhưng giết Hoàng Tổ rồi sẽ làm thế nào?
Ngoài trướng có hơn mười người thân binh của Hoàng Tổ, mình làm sao thoát thân?
Không biết ngồi bao lâu, Đinh Bình đứng lên, y bưng tới một chậu nước, lại từ trên bàn lấy ra một chồng giấy thật dày, y xách một trang giấy ẩm, cẩn thận dán lên miệng mũi Hoàng Tổ, tiếp theo lại là một tấm, liên tiếp dán bảy tám tấm, lúc này Hoàng Tổ đã không hô hấp được, mặt trướng đỏ bừng, bắt đầu giằng co theo bản năng.
Mắt thấy Hoàng Tổ tỉnh, Đinh Bình trong lòng khẩn trương, rút ra chiến đao của Hoàng Tổ, giơ lên cao, cắn răng thật mạnh, nhắm ngay cổ Hoàng Tổ hung hăng chém xuống một đao, đầu người lăn lông lốc từ trên giường xuống đất.
Đinh Bình luống cuống tay chân dùng đệm chăn phủ thi thể Hoàng Tổ, lại tìm ra một cái hộp đồ ăn, đem tấm ngăn bên trong và bát đũa đổ ra, để thủ cấp vào, liền đi ra ngoài đại trướng.
- Chủ công muốn uống rượu, lệnh cho ta đi lấy chút đồ ăn nhắm rượu.
Y hàm hồ nói một câu, liền mang theo hộp đồ ăn vội vàng đi tới đại trướng của Tưởng Tề....
Ngay khi Tưởng Tề vừa mới vừa rời đại doanh, đại doanh quân Giang Hạ lập tức hỗn loạn lên, Hoàng Tổ bị giết, tin tức nháy mắt truyền khắp quân doanh, các binh sỹ đã không còn ý chí chiến đấu, bắt đầu có binh sỹ trốn chạy.
Tô Phi bị giam giữ ở hậu doanh, hai tay trói sau lưng, bị vài tên thân binh của Hoàng Tổ trông coi, lúc này, y nghe thấy trong đại doanh có tiếng quát tháo, dường như xuất hiện hỗn loạn.
Tô Phi không biết chuyện gì xảy ra, đang lúc kinh ngạc, Nha tướng Trương Đại dẫn hơn trăm người bỗng nhiên đánh tới, chém chết thân binh của Hoàng Tổ.
Trương Đại vọt vào lều lớn, cắt đứt dây thừng của Tô Phi, vội la lên:
- Tướng quân, Hoàng Tổ bị Tưởng Tề giết chết, trong quân vô chủ, vô cùng hỗn loạn, chúng ta mời tướng quân làm chủ!
Tô Phi chấn động, y lập tức ý thức được nguy hiểm sắp giáng xuống, lập tức nói:
- Mau cùng ta dẫn binh sỹ rút lui về phía nam, quân Giang Đông sắp giết đến rồi!
Mọi người lao ra đại trướng, Tô Phi trơ minh lên ngưa, lúc này hướng đông bắc đại loạn, Chu Du suất lĩnh một vạn quân Giang Đông từ góc đông bắc xông vào đại doanh quân Giang Hạ, Tôn Quyền cũng hoài nghi là kế của Hoàng Tổ, không dám phái thêm binh, chỉ phái Chu Du dẫn một vạn quân chờ ở ngoài, mãi đến khi thấy được đầu của Hoàng Tổ, Chu Du lúc này mới tin tưởng, lệnh cho đại quân xuất kích.
Lòng Tô Phi nóng như lửa đốt, phóng ngựa chạy gấp hô to:
- Các huynh đệ, theo ta rút lui về phía nam, đi mau!
Tô Phi ở trong quân Giang Hạ có uy vọng cực cao, được nhiều người ủng hộ, chính trong lúc hỗn loạn quân sỹ Giang Hạ dường như trong bóng đêm thấy được một chiếc đèn sáng, mấy nghìn người lập tức đi theo Tô Phi chạy trốn về hướng nam, trong quân doanh Giang Hạ trở nên đại loạn.
Binh Chu Du chia làm hai đường, một đường do Phan Chương dẫn ba nghìn người tiêu diệt quân Giang Hạ, bản thân y thì dẫn bảy nghìn người thẳng hướng đại doanh của Hoàng Xạ ngoài mười dặm.
......
/708
|