Thái Mạo vội vàng đi qua một đầu hành lang dài, lão hôm nay tâm tình không được tốt, sáng sớm, lão liền đi tìm Lưu Tiên và Đặng Nghĩa, đây là hai quan lớn khác nắm giữ quyền lực ở Kinh Châu.
Thái Mạo hy vọng bọn họ có thể đi theo mình, toàn lực hiệp trợ Châu Mục việc ở Giang Hạ, nhưng điều khiến lão thất vọng chính là, hai người đều khéo léo cự tuyệt yêu cầu của lão, Lưu Tiên lấy cớ chuyện này là chuyện nhà Châu Mục, y không tiện nhúng tay.
Mà Đặng Nghĩa nói thẳng thắn hơn:
- Y làm mọi chuyện đều vì chuyện tộc đệ bị đánh gãy hai chân, cho nên vô cùng căm hận Lưu Cảnh.
Ngụ ý chính là ám chỉ Thái Mạo lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, y không muốn tham dự, điều này làm cho Thái Mạo vô cùng buồn bực, lão lúc này mới hoàn toàn hiểu được Lưu Cảnh đánh gãy hai chân Thái Trung là có thâm ý.
Cứ như vậy, mặc kệ Thái Mạo đối phó Lưu Cảnh như thế nào, tất cả mọi người sẽ cho rằng lão lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, không có người nào thông cảm cho lão, cũng không có ai ủng hộ lão, khiến cho lão trở nên thân cô thế cô.
Mặc dù trước đó lão cũng nghĩ đến hậu quả này, chỉ là có điều không ngờ hậu quả nghiêm trọng như vậy, thư liên danh lão muốn cho bọn quan viên ký tên huỷ bỏ quân quyền Lưu Cảnh, nhưng trừ lão ra chỉ có một vài tâm phúc ký lên, những quan viên khác đều không hề kí tên, thậm chí bao gồm cả những quan viên đã từng ủng hộ Thái gia.
Gần như tất cả mọi người cho lão là vì Thái Trung báo thù, cho nên, đại bộ phận mọi người không muốn cuốn vào bên trong thù riêng này.
Chuyện này khiến Thái Mạo uể oải cực kỳ, cũng bị động cực kỳ, hiện tại lão chỉ có thể trông cậy vào việc thuyết phục Lưu Biểu, bằng ý chí của Châu Mục để đối phó Lưu Cảnh, có lẽ bọn quan viên sẽ nể mặt Lưu Biểu.
Thái Mạo bước nhanh đi tới phòng Lưu Biểu, một gã thị vệ lập tức thay lão thông báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, Thái quân sư đến đây.
- Mời hắn vào!
Trong phòng truyền đến thanh âm của Lưu Biểu, nghe giọng điệu dường như bệnh của ông nặng hơn.
Trong lòng Thái Mạo có tâm trạng giống như làm kẻ trộm có tâm trạng bất an, nếu Hoàng Xạ chưa tới tìm lão, không đem thư tay của Tào Tháo viết cho lão, như vậy Thái Mạo lúc này nhất định là tức giận đòi công lý, lão phải truy cứu việc phát sinh ngày hôm qua, Lưu Cảnh dựa vào cái gì mà đánh trọng thương Thái Trung?
Nhưng thư tay của Tào Tháo đã làm thay đổi tâm tình của Thái Mạo, lão một đêm không ngủ, suy xét lại tin của Tào Tháo và tương lai của Thái gia.
Lúc này việc Thái Trung bị đánh tổn thương đã không còn quan trọng với Thái Mạo nữa rồi, trong lòng của lão rất bất an, dù sao đi theo Lưu Biểu mười mấy năm, bây giờ lại phản bội ông ta, lương tâm lão có chút áy náy..
Thái Mạo đi vào phòng, chỉ thấy Lưu Biểu ngồi ở sau bàn phê duyệt công văn, nếu ban ngày Lưu Cảnh nhìn thấy Lưu Biểu, hắn cũng sẽ rất giật mình, Lưu Biểu ban ngày hóa trang, trên mặt trang điểm, thoạt nhìn nét mặt toả sáng, tinh thần chấn hưng, lại mặc một bộ quan bào rộng thùng thình, khéo léo che lại lưng còng phía sau xuống.
Cũng chính bởi vì như vậy, quân dân Kinh Châu không biết được sự thay đổi về thân thể của Lưu Biểu, chỉ có rất ít người biết được nội tình, mà Lưu Cảnh thăm hỏi bá phụ vào ban đêm, trong lúc vô ý phát hiện hình dáng bí mật Lưu Biểu.
Thái Mạo tiến lên quỳ xuống, đi cúi đầu lễ:
- Thần Thái Mạo bái kiến Châu Mục!
Xưng hô 'Thần' tự xưng ở Hán triều không chỉ dùng cho giữa quân thần, cấp trên cấp dưới cũng có thể xưng thần, dân chúng với tiểu quan lại cũng là xưng thần, chỉ có điều Đông Hán về sau cường hóa hoàng quyền, xưng hô 'Thần' này mới dần dần trở thành quân thần chuyên dụng.
Lưu Biểu có chút kỳ quái, Thái Mạo rất ít khi bái lễ, hôm nay sao trở nên cung kính như vậy?
Vừa nghĩ lại, Lưu Biểu liền nghĩ tới việc Thái Trung, sáng hôm nay, Lưu Biểu đã xem lại báo cáo tỉ mỉ, đã biết ngọn nguồn mọi chuyện, Lưu Cảnh không ngờ mượn việc đánh trọng thương Thái Trung để lấy tiếng trong quân doanh, hiển nhiên chính là thể hiện lão xử lý bất công với Thái Trung, khiến trong lòng Lưu Biểu có chút căm tức.
- Quân sư không cần đa lễ, mời ngồi!
Lưu Biểu lại nhìn mấy tên thị vệ, vài tên thị vệ hiểu ý, lui xuống, tiện tay đóng cửa lại.
Thái Mạo liền sốt ruột khó chịu vội nói:
- Thần vừa mới nghe được một tin tức, Lưu Cảnh sáng sớm đi Lộc Môn thư viện, ở Giang Hạ thiết lập Giang Hạ thư viện, lấy lợi nhuận hấp dẫn lôi kéo sĩ tộc đi Giang Hạ.
- Lại còn có việc này sao?
Lưu Biểu hơi không tin:
- Hắn đang tính làm cái gì, mời chào nhân tài sao?
- Đúng là như thế! Lưu Cảnh lấy cớ xây dựng thư viện, hắn rõ ràng là ở lôi kéo sĩ tộc Kinh Châu. Châu Mục, người này dã tâm đã rõ, nếu việc này thành công, thực lực của hắn tất nhiên tăng nhanh, thần đề nghị đàm phán với Lộc Môn thư viện, ngăn hành động hoang đường của bọn họ lại.
Lưu Biểu nhắm mắt suy tư một lát, lắc lắc đầu:
- Hắn quản lý thư viện Giang Hạ, lý do này rất chính đáng, chúng ta có lý do gì ngăn lại? Nếu cưỡng ép can thiệp việc này, cho dù tạm thời đình chỉ, lời của ta tất nhiên chịu ảnh hưởng lớn, hơn nữa nếu hắn hạ quyết tâm, tiếp tục xây dựng Giang Hạ thư viện, chỉ cần tin tức truyền khắp Kinh Châu, ngươi có thể ngăn cản được nhóm sĩ tộc lao tới Giang Hạ sao?
Thái Mạo nhất thời nghẹn lời, sau một lúc lâu nói:
- Nhưng hắn mượn thanh danh Lộc Môn thư viện, tất nhiên việc này sẽ rất ảnh hưởng, đề cao danh vọng sĩ tộc, ít nhất Lộc Môn thư viện không trợ giúp hắn, lực ảnh hưởng của hắn sẽ bị suy yếu, cho dù hắn thiết lập thư viện, cũng chiêu mộ không được nhiều nhân tài ưu tú.
Lưu Biểu vẫn lắc đầu một cái:
- Bàng Đức Công không phải đứa trẻ lên ba, lão nhận lời, tất nhiên có suy tính của mình, chuyện này Bàng gia chắc chắn sẽ cho ta một câu trả lời, ta tạm thời không muốn hỏi đến Lộc Môn thư viện.
Đầu óc của Lưu Biểu lúc này rất tỉnh táo, chuyện này mấu chốt là Lưu Cảnh quản lý trường học, Lộc Môn thư viện không phải vấn đề chủ yếu, nếu vì chuyện này mà bất hòa với Bàng gia, mất nhiều hơn là được.
Quan trọng hơn là ông căn bản không thể ngăn cản việc này, trừ phi Kinh Châu nâng cao việc đãi ngộ sĩ tộc, nhưng Kinh Châu tài lực khó khăn, căn bản làm không được.
Hơn nữa mục đích của Lưu Cảnh chẳng qua là chiêu mộ phụ tá, đây cũng không phải là việc gì quá nghiêm trọng, dù sao với vị thế của hắn, hắn cũng cần đến phụ tá.
Hắn không hề trực tiếp chiêu mộ phụ tá, mà là lấy cớ xây dựng thư viện, vậy cũng là nể mặt mũi của ta, trong lòng Lưu Biểu biết rõ, cho nên ông đối với chuyện này cũng không bận tâm lắm.
Thái Mạo có chút uể oải, trong lòng lão đầy hi vọng mà đến, Lưu Biểu lại không có phản ứng gì, dường như đối với chuyện này cũng không chú ý, điều này làm cho Thái Mạo cực kỳ thất vọng.
Lưu Biểu vừa liếc nhìn Thái Mạo, liền chuyển hướng đề tài, nói đến việc Thái Trung:
- Việc Thái Trung ta đã biết, Lưu Cảnh cả gan làm loạn, dám công nhiên hành hung, ta sẽ không tha thứ hắn, tuy nhiên, bây giờ không phải là thời điểm truy cứu việc này, quân sư có hiểu không?
- Thần đã hiểu!
Tâm Thái Mạo đã dần dần bình tĩnh trở lại, suy nghĩ cũng nhạy bén, lão bỗng nhiên ý thức được, bất kể là Giang Hạ thư viện, hay là Thái Trung bị đánh, thái độ của Lưu Biểu cũng là muốn xử lý hai việc này nhẹ nhàng, tức là không giải quyết được gì.
Điều này làm cho trong lòng Thái Mạo có chút kỳ quái, trước mặt mọi người Lưu Biểu rất quyền uy khiêu chiến, bình thường Lưu Biểu không dễ dàng mà tha thứ, hôm nay sao khẩu khí nhẫn nhịn như thế?
Thái Mạo lại liên tưởng đến tối hôm qua Lưu Cảnh gặp qua Lưu Biểu, trong lòng có chút hiểu ra, nhất định là Lưu Cảnh nắm trong tay điểm yếu gì đó của Lưu Biểu nên ông ta mới nén giận như thế, như vậy, điểm yếu này là cái gì?
Lưu Biểu cân nhắc thật lâu sau, chậm rãi nói ra nguyên nhân:
- Lần trước Giang Hạ bại trận, có binh lính trốn về, có binh lính bỏ mình, nhưng cũng có không ít binh lính bị Giang Đông quân bắt làm tù binh, ngày hôm qua ta cùng Cảnh chất nói về vấn đề tù binh, hắn nói cho ta biết, tổng cộng có bốn ngàn bốn trăm năm mươi ba người, quân sư, ngươi hiểu được ý tứ của hắn không?
Mặt Thái Mạo có chút nóng lên, đó là việc lão thất bại ở Giang Hạ, làm lão xấu hổ không chịu nổi. Nhưng Thái Mạo lập tức lấy lại thái độ bình thường, cân nhắc một chút, liền hiểu được ý tứ của Lưu Biểu:
- Châu Mục nói là, tù binh này đã ở trong tay hắn?
- Đang ở trong tay hắn hay không ta không rõ, nhưng nhìn nhận một chút, hắn và Giang Đông tiếp xúc, trong tay hắn cũng có tù binh Giang Đông, rất có thể hai bên đã trao đổi tù binh. Quân sư, bốn ngàn bốn trăm người đó! Liên quan đến nhiều gia đình, ta làm sao có thể thờ ơ.
Nói tới đây, Lưu Biểu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhược điểm này quả thật làm cho ông cực kỳ khó xử, khiến cho ông với Lưu Cảnh vừa tức vừa hận, lại không thể làm gì.
Thái Mạo nghe được Lưu Biểu có ý nhượng bộ, trong lòng của lão rất lo lắng, nếu cuối cùng Lưu Biểu nhượng bộ, khiến Lưu Cảnh thâu tóm được Giang Hạ, khởi sự không được thành công, lão làm sao ăn nói với Tào Tháo được đây.
Thái Mạo cả một đêm qua không ngủ, cân nhắc liên tục, trong lòng của lão đã có sách lược ứng đối, lão dù sao cũng là quân sư Kinh Châu, đi theo Lưu Biểu mười mấy năm, hiểu rõ Lưu Biểu như lòng bàn tay, lão biết chỗ yếu hại của Lưu Biểu ở đâu?
Thái Mạo lập tức nhướn hai hàng lông mày lên, cả giận nói:
- Trao đổi tù binh là việc trọng đại như vậy, không ngờ lại vượt mặt Tương Dương, hắn làm như vậy là có ý gì? Lưu Cảnh có thể đại diện Kinh Châu mà đàm phán với Giang Đông sao? Hắn nghĩ mình là ai chứ?
Thái Mạo giận dữ mắng mỏ đã chọc đúng nội tâm bị dày vò của Lưu Biểu. Đây là việc Lưu Biểu cực kỳ hận, không ngờ Lưu Cảnh tự tiện đàm phán với Giang Đông, đá văng Lưu Biểu một cước ra xa, hắn cho mình là Kinh Châu Mục sao?
Lưu Biểu cắn chặt răng, trong ánh mắt lóe ra sát khí ác nghiệt. Thái Mạo hiểu rõ Lưu Biểu vô cùng, lão biết rằng Lưu Biểu kiêng kị nhất là gì?
Việc Lưu Biểu kiêng kị nhất là quyền kế thừa Kinh Châu của ông ta sẽ vào tay ai, nếu ở trong chuyện này mà khơi mào tranh đấu kế thừa Kinh Châu, như vậy, nhiệm vụ thứ nhất mà Tào Tháo giao cho lão coi như là hoàn thành.
Nhưng quyền kế thừa lão không thể chủ động nói ra, quan hệ giữa Thái Mạo lão và Lưu Tông chặt chẽ, lão nói ra, sẽ làm Lưu Biểu sinh ra lòng nghi ngờ.
Thái Mạo cười lạnh trong lòng một tiếng, lại tiếp tục châm ngòi nói:
- Châu Mục, chuyện này có thể thấy được, Lưu Cảnh tính toán không chỉ là Giang Hạ, mà là Kinh Châu, nếu Châu Mục nhượng bộ việc của Giang Hạ, vậy hắn tất nhiên sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, tiếp tục giành Kinh Châu, thần đề nghị thà rằng không cần bốn ngàn tù binh, khiến Lưu Cảnh không có khả năng thâu tóm Giang Hạ.
Lưu Biểu sau một lúc lâu không nói gì, nhưng những lời của Thái Mạo như chạm đúng tâm khảm ông. Kỳ thật Lưu Cảnh là cháu ông, có khả năng đánh bại Giang Đông, năng lực cao, hắn quản lý Giang Hạ cũng là bình thường, ít nhất hắn có khả năng giúp đỡ ông bảo vệ cho cửa chính đông nam, cho nên việc ở Giang Hạ đối với Lưu Biểu không cần cương quyết, mạnh mẽ.
Nhưng Lưu Biểu lại rất để ý quyền kế thừa Kinh Châu, ông trong năm nay sức khỏe ngày càng sa sút, cũng cảm giác mình sống không được bao lâu, việc kế thừa Kinh Châu, ông không để xảy ra chuyện hàm hồ, nếu Lưu Cảnh uy hiếp lợi ích đứa con của ông, ông sẽ không chút do dự bỏ đi quyền lực của Lưu Cảnh.
Chỉ có điều hiện tại.... Lưu Biểu còn chậm chạp lấy chưa đưa ra chủ ý, Thái Mạo thấy ánh mắt Lưu Biểu lóe lên không chừng, biết ông ta đã bị mình làm lung lay, lại thật cẩn thận đề nghị:
- Châu Mục không ngại thử Lưu Cảnh một chút, dò xét một chút, xem hắn có phải có dã tâm thâu tóm Kinh Châu không.
Lưu Biểu không nói gì, nhưng trong ánh mắt ông đã lóe ra một tia sắt khí khó có thể đoán được
....
Thái Mạo đi vội vàng về hướng quan phòng của mình, trong lòng của lão có chút đắc ý, mặc dù việc Thái Trung bị đánh không giải quyết được gì, nhưng lão cũng không để ý, ở mức độ nào đó lão đã thuyết phục được Lưu Biểu.
Lão nhìn ra được, Lưu Biểu đang suy nghĩ việc lập thế tử rồi, thời điểm mấu chốt này, ông ta nhất định phải làm chút gì đó?
Đi đến cửa phòng mình, Thái Mạo lại nhìn thấy đứa con cả Thái Dật, thấy vẻ mặt y có chút lo lắng, trong lòng Thái Mạo ngẩn ra, chuyện gì xảy ra?
Thái Dật thấy phụ thân, liền vội vàng tiến lên nói:
- Phụ thân, con vừa mới nhận được một tin tức!
Thái Mạo nhìn thoáng qua binh lính bên cạnh, thản nhiên nói:
- Vào nhà rồi nói sau!
Đi vào quan phòng, Thái Mạo vừa mới ngồi xuống, Thái Dật liền khẩn cấp nói:
- Con vừa mới nghe nói, Tam đệ đã cùng Lưu Cảnh hẹn đấu võ rồi.
- Ai, Tam đệ, Thái Tiến sao?
- Vâng! Nghe nói là buổi sáng ngày mai, ở sàn đấu võ phía nam.
Ánh mắt Thái Mạo trừng lên, cả giận nói:
- Hắn quyết định lúc nào, vì sao không bẩm báo cho ta?
- Có lẽ hắn cho rằng chuyện này không quan trọng!
- Nó láo!
Thái Mạo chửi ầm lên:
- Nếu hắn thua dưới tay Lưu Cảnh, không phải tổn hại đến thanh danh của Thái gia sao, hắn cho là mình về điểm võ nghệ này có thể tỷ thí với Lưu Cảnh sao?
Thái Mạo chắp tay sau lưng đi vài bước, lão lại nghĩ tới những hành vi đi ngược của Thái Tiến, bái Văn Sính làm thầy, công khai chỉ trích Thái Trung binh bại, việc làm thường ngày đã trái ngược, bây giờ lại muốn đấu võ với Lưu Cảnh, không để ý tới thanh danh gia tộc chút nào.
Trong lòng thật sự càng tức giận, Thái Mạo lúc này đành phải bảo đứa con:
- Con đi nói với nó, mệnh lệnh của ta không cho nó đấu võ với Lưu Cảnh, nếu nó khư khư cố chấp, chắc chắn chịu trừng phạt nghiêm khắc của gia tộc!
Thái Dật vội vàng đi, Thái Mạo lại cố gắng tỉnh táo lại, không lo lắng việc này nữa, lão lại suy nghĩ việc của Lưu Biểu, cẩn thận cân nhắc.
Lão cảm thấy Lưu Biểu không thèm để ý việc Lưu Cảnh đả thương Thái Trung, việc xây dựng thư việc Giang Hạ cũng không để ý, nhưng đối với việc Lưu Cảnh và Giang Đông lui tới thì rất để ý, thậm chí còn khiến ông ta nổi giận, vậy có thể từ chuyện này bắt tay vào làm, khiến mâu thuẫn Lưu Biểu và Lưu Cảnh bùng phát.
Thái Mạo hy vọng bọn họ có thể đi theo mình, toàn lực hiệp trợ Châu Mục việc ở Giang Hạ, nhưng điều khiến lão thất vọng chính là, hai người đều khéo léo cự tuyệt yêu cầu của lão, Lưu Tiên lấy cớ chuyện này là chuyện nhà Châu Mục, y không tiện nhúng tay.
Mà Đặng Nghĩa nói thẳng thắn hơn:
- Y làm mọi chuyện đều vì chuyện tộc đệ bị đánh gãy hai chân, cho nên vô cùng căm hận Lưu Cảnh.
Ngụ ý chính là ám chỉ Thái Mạo lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, y không muốn tham dự, điều này làm cho Thái Mạo vô cùng buồn bực, lão lúc này mới hoàn toàn hiểu được Lưu Cảnh đánh gãy hai chân Thái Trung là có thâm ý.
Cứ như vậy, mặc kệ Thái Mạo đối phó Lưu Cảnh như thế nào, tất cả mọi người sẽ cho rằng lão lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, không có người nào thông cảm cho lão, cũng không có ai ủng hộ lão, khiến cho lão trở nên thân cô thế cô.
Mặc dù trước đó lão cũng nghĩ đến hậu quả này, chỉ là có điều không ngờ hậu quả nghiêm trọng như vậy, thư liên danh lão muốn cho bọn quan viên ký tên huỷ bỏ quân quyền Lưu Cảnh, nhưng trừ lão ra chỉ có một vài tâm phúc ký lên, những quan viên khác đều không hề kí tên, thậm chí bao gồm cả những quan viên đã từng ủng hộ Thái gia.
Gần như tất cả mọi người cho lão là vì Thái Trung báo thù, cho nên, đại bộ phận mọi người không muốn cuốn vào bên trong thù riêng này.
Chuyện này khiến Thái Mạo uể oải cực kỳ, cũng bị động cực kỳ, hiện tại lão chỉ có thể trông cậy vào việc thuyết phục Lưu Biểu, bằng ý chí của Châu Mục để đối phó Lưu Cảnh, có lẽ bọn quan viên sẽ nể mặt Lưu Biểu.
Thái Mạo bước nhanh đi tới phòng Lưu Biểu, một gã thị vệ lập tức thay lão thông báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, Thái quân sư đến đây.
- Mời hắn vào!
Trong phòng truyền đến thanh âm của Lưu Biểu, nghe giọng điệu dường như bệnh của ông nặng hơn.
Trong lòng Thái Mạo có tâm trạng giống như làm kẻ trộm có tâm trạng bất an, nếu Hoàng Xạ chưa tới tìm lão, không đem thư tay của Tào Tháo viết cho lão, như vậy Thái Mạo lúc này nhất định là tức giận đòi công lý, lão phải truy cứu việc phát sinh ngày hôm qua, Lưu Cảnh dựa vào cái gì mà đánh trọng thương Thái Trung?
Nhưng thư tay của Tào Tháo đã làm thay đổi tâm tình của Thái Mạo, lão một đêm không ngủ, suy xét lại tin của Tào Tháo và tương lai của Thái gia.
Lúc này việc Thái Trung bị đánh tổn thương đã không còn quan trọng với Thái Mạo nữa rồi, trong lòng của lão rất bất an, dù sao đi theo Lưu Biểu mười mấy năm, bây giờ lại phản bội ông ta, lương tâm lão có chút áy náy..
Thái Mạo đi vào phòng, chỉ thấy Lưu Biểu ngồi ở sau bàn phê duyệt công văn, nếu ban ngày Lưu Cảnh nhìn thấy Lưu Biểu, hắn cũng sẽ rất giật mình, Lưu Biểu ban ngày hóa trang, trên mặt trang điểm, thoạt nhìn nét mặt toả sáng, tinh thần chấn hưng, lại mặc một bộ quan bào rộng thùng thình, khéo léo che lại lưng còng phía sau xuống.
Cũng chính bởi vì như vậy, quân dân Kinh Châu không biết được sự thay đổi về thân thể của Lưu Biểu, chỉ có rất ít người biết được nội tình, mà Lưu Cảnh thăm hỏi bá phụ vào ban đêm, trong lúc vô ý phát hiện hình dáng bí mật Lưu Biểu.
Thái Mạo tiến lên quỳ xuống, đi cúi đầu lễ:
- Thần Thái Mạo bái kiến Châu Mục!
Xưng hô 'Thần' tự xưng ở Hán triều không chỉ dùng cho giữa quân thần, cấp trên cấp dưới cũng có thể xưng thần, dân chúng với tiểu quan lại cũng là xưng thần, chỉ có điều Đông Hán về sau cường hóa hoàng quyền, xưng hô 'Thần' này mới dần dần trở thành quân thần chuyên dụng.
Lưu Biểu có chút kỳ quái, Thái Mạo rất ít khi bái lễ, hôm nay sao trở nên cung kính như vậy?
Vừa nghĩ lại, Lưu Biểu liền nghĩ tới việc Thái Trung, sáng hôm nay, Lưu Biểu đã xem lại báo cáo tỉ mỉ, đã biết ngọn nguồn mọi chuyện, Lưu Cảnh không ngờ mượn việc đánh trọng thương Thái Trung để lấy tiếng trong quân doanh, hiển nhiên chính là thể hiện lão xử lý bất công với Thái Trung, khiến trong lòng Lưu Biểu có chút căm tức.
- Quân sư không cần đa lễ, mời ngồi!
Lưu Biểu lại nhìn mấy tên thị vệ, vài tên thị vệ hiểu ý, lui xuống, tiện tay đóng cửa lại.
Thái Mạo liền sốt ruột khó chịu vội nói:
- Thần vừa mới nghe được một tin tức, Lưu Cảnh sáng sớm đi Lộc Môn thư viện, ở Giang Hạ thiết lập Giang Hạ thư viện, lấy lợi nhuận hấp dẫn lôi kéo sĩ tộc đi Giang Hạ.
- Lại còn có việc này sao?
Lưu Biểu hơi không tin:
- Hắn đang tính làm cái gì, mời chào nhân tài sao?
- Đúng là như thế! Lưu Cảnh lấy cớ xây dựng thư viện, hắn rõ ràng là ở lôi kéo sĩ tộc Kinh Châu. Châu Mục, người này dã tâm đã rõ, nếu việc này thành công, thực lực của hắn tất nhiên tăng nhanh, thần đề nghị đàm phán với Lộc Môn thư viện, ngăn hành động hoang đường của bọn họ lại.
Lưu Biểu nhắm mắt suy tư một lát, lắc lắc đầu:
- Hắn quản lý thư viện Giang Hạ, lý do này rất chính đáng, chúng ta có lý do gì ngăn lại? Nếu cưỡng ép can thiệp việc này, cho dù tạm thời đình chỉ, lời của ta tất nhiên chịu ảnh hưởng lớn, hơn nữa nếu hắn hạ quyết tâm, tiếp tục xây dựng Giang Hạ thư viện, chỉ cần tin tức truyền khắp Kinh Châu, ngươi có thể ngăn cản được nhóm sĩ tộc lao tới Giang Hạ sao?
Thái Mạo nhất thời nghẹn lời, sau một lúc lâu nói:
- Nhưng hắn mượn thanh danh Lộc Môn thư viện, tất nhiên việc này sẽ rất ảnh hưởng, đề cao danh vọng sĩ tộc, ít nhất Lộc Môn thư viện không trợ giúp hắn, lực ảnh hưởng của hắn sẽ bị suy yếu, cho dù hắn thiết lập thư viện, cũng chiêu mộ không được nhiều nhân tài ưu tú.
Lưu Biểu vẫn lắc đầu một cái:
- Bàng Đức Công không phải đứa trẻ lên ba, lão nhận lời, tất nhiên có suy tính của mình, chuyện này Bàng gia chắc chắn sẽ cho ta một câu trả lời, ta tạm thời không muốn hỏi đến Lộc Môn thư viện.
Đầu óc của Lưu Biểu lúc này rất tỉnh táo, chuyện này mấu chốt là Lưu Cảnh quản lý trường học, Lộc Môn thư viện không phải vấn đề chủ yếu, nếu vì chuyện này mà bất hòa với Bàng gia, mất nhiều hơn là được.
Quan trọng hơn là ông căn bản không thể ngăn cản việc này, trừ phi Kinh Châu nâng cao việc đãi ngộ sĩ tộc, nhưng Kinh Châu tài lực khó khăn, căn bản làm không được.
Hơn nữa mục đích của Lưu Cảnh chẳng qua là chiêu mộ phụ tá, đây cũng không phải là việc gì quá nghiêm trọng, dù sao với vị thế của hắn, hắn cũng cần đến phụ tá.
Hắn không hề trực tiếp chiêu mộ phụ tá, mà là lấy cớ xây dựng thư viện, vậy cũng là nể mặt mũi của ta, trong lòng Lưu Biểu biết rõ, cho nên ông đối với chuyện này cũng không bận tâm lắm.
Thái Mạo có chút uể oải, trong lòng lão đầy hi vọng mà đến, Lưu Biểu lại không có phản ứng gì, dường như đối với chuyện này cũng không chú ý, điều này làm cho Thái Mạo cực kỳ thất vọng.
Lưu Biểu vừa liếc nhìn Thái Mạo, liền chuyển hướng đề tài, nói đến việc Thái Trung:
- Việc Thái Trung ta đã biết, Lưu Cảnh cả gan làm loạn, dám công nhiên hành hung, ta sẽ không tha thứ hắn, tuy nhiên, bây giờ không phải là thời điểm truy cứu việc này, quân sư có hiểu không?
- Thần đã hiểu!
Tâm Thái Mạo đã dần dần bình tĩnh trở lại, suy nghĩ cũng nhạy bén, lão bỗng nhiên ý thức được, bất kể là Giang Hạ thư viện, hay là Thái Trung bị đánh, thái độ của Lưu Biểu cũng là muốn xử lý hai việc này nhẹ nhàng, tức là không giải quyết được gì.
Điều này làm cho trong lòng Thái Mạo có chút kỳ quái, trước mặt mọi người Lưu Biểu rất quyền uy khiêu chiến, bình thường Lưu Biểu không dễ dàng mà tha thứ, hôm nay sao khẩu khí nhẫn nhịn như thế?
Thái Mạo lại liên tưởng đến tối hôm qua Lưu Cảnh gặp qua Lưu Biểu, trong lòng có chút hiểu ra, nhất định là Lưu Cảnh nắm trong tay điểm yếu gì đó của Lưu Biểu nên ông ta mới nén giận như thế, như vậy, điểm yếu này là cái gì?
Lưu Biểu cân nhắc thật lâu sau, chậm rãi nói ra nguyên nhân:
- Lần trước Giang Hạ bại trận, có binh lính trốn về, có binh lính bỏ mình, nhưng cũng có không ít binh lính bị Giang Đông quân bắt làm tù binh, ngày hôm qua ta cùng Cảnh chất nói về vấn đề tù binh, hắn nói cho ta biết, tổng cộng có bốn ngàn bốn trăm năm mươi ba người, quân sư, ngươi hiểu được ý tứ của hắn không?
Mặt Thái Mạo có chút nóng lên, đó là việc lão thất bại ở Giang Hạ, làm lão xấu hổ không chịu nổi. Nhưng Thái Mạo lập tức lấy lại thái độ bình thường, cân nhắc một chút, liền hiểu được ý tứ của Lưu Biểu:
- Châu Mục nói là, tù binh này đã ở trong tay hắn?
- Đang ở trong tay hắn hay không ta không rõ, nhưng nhìn nhận một chút, hắn và Giang Đông tiếp xúc, trong tay hắn cũng có tù binh Giang Đông, rất có thể hai bên đã trao đổi tù binh. Quân sư, bốn ngàn bốn trăm người đó! Liên quan đến nhiều gia đình, ta làm sao có thể thờ ơ.
Nói tới đây, Lưu Biểu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhược điểm này quả thật làm cho ông cực kỳ khó xử, khiến cho ông với Lưu Cảnh vừa tức vừa hận, lại không thể làm gì.
Thái Mạo nghe được Lưu Biểu có ý nhượng bộ, trong lòng của lão rất lo lắng, nếu cuối cùng Lưu Biểu nhượng bộ, khiến Lưu Cảnh thâu tóm được Giang Hạ, khởi sự không được thành công, lão làm sao ăn nói với Tào Tháo được đây.
Thái Mạo cả một đêm qua không ngủ, cân nhắc liên tục, trong lòng của lão đã có sách lược ứng đối, lão dù sao cũng là quân sư Kinh Châu, đi theo Lưu Biểu mười mấy năm, hiểu rõ Lưu Biểu như lòng bàn tay, lão biết chỗ yếu hại của Lưu Biểu ở đâu?
Thái Mạo lập tức nhướn hai hàng lông mày lên, cả giận nói:
- Trao đổi tù binh là việc trọng đại như vậy, không ngờ lại vượt mặt Tương Dương, hắn làm như vậy là có ý gì? Lưu Cảnh có thể đại diện Kinh Châu mà đàm phán với Giang Đông sao? Hắn nghĩ mình là ai chứ?
Thái Mạo giận dữ mắng mỏ đã chọc đúng nội tâm bị dày vò của Lưu Biểu. Đây là việc Lưu Biểu cực kỳ hận, không ngờ Lưu Cảnh tự tiện đàm phán với Giang Đông, đá văng Lưu Biểu một cước ra xa, hắn cho mình là Kinh Châu Mục sao?
Lưu Biểu cắn chặt răng, trong ánh mắt lóe ra sát khí ác nghiệt. Thái Mạo hiểu rõ Lưu Biểu vô cùng, lão biết rằng Lưu Biểu kiêng kị nhất là gì?
Việc Lưu Biểu kiêng kị nhất là quyền kế thừa Kinh Châu của ông ta sẽ vào tay ai, nếu ở trong chuyện này mà khơi mào tranh đấu kế thừa Kinh Châu, như vậy, nhiệm vụ thứ nhất mà Tào Tháo giao cho lão coi như là hoàn thành.
Nhưng quyền kế thừa lão không thể chủ động nói ra, quan hệ giữa Thái Mạo lão và Lưu Tông chặt chẽ, lão nói ra, sẽ làm Lưu Biểu sinh ra lòng nghi ngờ.
Thái Mạo cười lạnh trong lòng một tiếng, lại tiếp tục châm ngòi nói:
- Châu Mục, chuyện này có thể thấy được, Lưu Cảnh tính toán không chỉ là Giang Hạ, mà là Kinh Châu, nếu Châu Mục nhượng bộ việc của Giang Hạ, vậy hắn tất nhiên sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, tiếp tục giành Kinh Châu, thần đề nghị thà rằng không cần bốn ngàn tù binh, khiến Lưu Cảnh không có khả năng thâu tóm Giang Hạ.
Lưu Biểu sau một lúc lâu không nói gì, nhưng những lời của Thái Mạo như chạm đúng tâm khảm ông. Kỳ thật Lưu Cảnh là cháu ông, có khả năng đánh bại Giang Đông, năng lực cao, hắn quản lý Giang Hạ cũng là bình thường, ít nhất hắn có khả năng giúp đỡ ông bảo vệ cho cửa chính đông nam, cho nên việc ở Giang Hạ đối với Lưu Biểu không cần cương quyết, mạnh mẽ.
Nhưng Lưu Biểu lại rất để ý quyền kế thừa Kinh Châu, ông trong năm nay sức khỏe ngày càng sa sút, cũng cảm giác mình sống không được bao lâu, việc kế thừa Kinh Châu, ông không để xảy ra chuyện hàm hồ, nếu Lưu Cảnh uy hiếp lợi ích đứa con của ông, ông sẽ không chút do dự bỏ đi quyền lực của Lưu Cảnh.
Chỉ có điều hiện tại.... Lưu Biểu còn chậm chạp lấy chưa đưa ra chủ ý, Thái Mạo thấy ánh mắt Lưu Biểu lóe lên không chừng, biết ông ta đã bị mình làm lung lay, lại thật cẩn thận đề nghị:
- Châu Mục không ngại thử Lưu Cảnh một chút, dò xét một chút, xem hắn có phải có dã tâm thâu tóm Kinh Châu không.
Lưu Biểu không nói gì, nhưng trong ánh mắt ông đã lóe ra một tia sắt khí khó có thể đoán được
....
Thái Mạo đi vội vàng về hướng quan phòng của mình, trong lòng của lão có chút đắc ý, mặc dù việc Thái Trung bị đánh không giải quyết được gì, nhưng lão cũng không để ý, ở mức độ nào đó lão đã thuyết phục được Lưu Biểu.
Lão nhìn ra được, Lưu Biểu đang suy nghĩ việc lập thế tử rồi, thời điểm mấu chốt này, ông ta nhất định phải làm chút gì đó?
Đi đến cửa phòng mình, Thái Mạo lại nhìn thấy đứa con cả Thái Dật, thấy vẻ mặt y có chút lo lắng, trong lòng Thái Mạo ngẩn ra, chuyện gì xảy ra?
Thái Dật thấy phụ thân, liền vội vàng tiến lên nói:
- Phụ thân, con vừa mới nhận được một tin tức!
Thái Mạo nhìn thoáng qua binh lính bên cạnh, thản nhiên nói:
- Vào nhà rồi nói sau!
Đi vào quan phòng, Thái Mạo vừa mới ngồi xuống, Thái Dật liền khẩn cấp nói:
- Con vừa mới nghe nói, Tam đệ đã cùng Lưu Cảnh hẹn đấu võ rồi.
- Ai, Tam đệ, Thái Tiến sao?
- Vâng! Nghe nói là buổi sáng ngày mai, ở sàn đấu võ phía nam.
Ánh mắt Thái Mạo trừng lên, cả giận nói:
- Hắn quyết định lúc nào, vì sao không bẩm báo cho ta?
- Có lẽ hắn cho rằng chuyện này không quan trọng!
- Nó láo!
Thái Mạo chửi ầm lên:
- Nếu hắn thua dưới tay Lưu Cảnh, không phải tổn hại đến thanh danh của Thái gia sao, hắn cho là mình về điểm võ nghệ này có thể tỷ thí với Lưu Cảnh sao?
Thái Mạo chắp tay sau lưng đi vài bước, lão lại nghĩ tới những hành vi đi ngược của Thái Tiến, bái Văn Sính làm thầy, công khai chỉ trích Thái Trung binh bại, việc làm thường ngày đã trái ngược, bây giờ lại muốn đấu võ với Lưu Cảnh, không để ý tới thanh danh gia tộc chút nào.
Trong lòng thật sự càng tức giận, Thái Mạo lúc này đành phải bảo đứa con:
- Con đi nói với nó, mệnh lệnh của ta không cho nó đấu võ với Lưu Cảnh, nếu nó khư khư cố chấp, chắc chắn chịu trừng phạt nghiêm khắc của gia tộc!
Thái Dật vội vàng đi, Thái Mạo lại cố gắng tỉnh táo lại, không lo lắng việc này nữa, lão lại suy nghĩ việc của Lưu Biểu, cẩn thận cân nhắc.
Lão cảm thấy Lưu Biểu không thèm để ý việc Lưu Cảnh đả thương Thái Trung, việc xây dựng thư việc Giang Hạ cũng không để ý, nhưng đối với việc Lưu Cảnh và Giang Đông lui tới thì rất để ý, thậm chí còn khiến ông ta nổi giận, vậy có thể từ chuyện này bắt tay vào làm, khiến mâu thuẫn Lưu Biểu và Lưu Cảnh bùng phát.
/708
|