Không lâu, Tương Dương liền truyền đến tin tức, Lưu Biểu phê chuẩn Lưu Tiên và Giang Hạ đàm phán hiệp nghị, chính thức bổ nhiệm Lưu Cảnh làm Thái Thú Giang Hạ.
Lưu Cảnh lập tức hạ lệnh điều về bốn ngàn tù binh Kinh Châu, cùng lúc đó, hạn binh lệnh cũng chính thức có hiệu lực, tổng binh lực Giang Hạ không được vượt qua một vạn hai ngàn người, mà lúc này, tổng binh lực Giang Hạ vừa lúc vì một vạn hai ngàn người.
Theo Lưu Cảnh được bổ nhiệm làm Thái Thú Giang Hạ, quận Giang Hạ cũng mở ra một trang mới.
Thời gian lại qua một tháng, Nhật Đán Kiến An năm thứ chín sắp đến, thành Vũ Xương và thành Sài Tang bắt đầu giăng đèn kết hoa, việc này lại không phải là vì nghênh đón tân niên, mà là vì mừng ngày vui khác, ngày đại hỉ của tân Thái Thú Giang Hạ Lưu Cảnh cũng sắp tới gần.
Hán triều và các triều đại sau giống nhau, ở trên quy trình hôn nhân đều chiếu theo sáu lễ mà làm, nạp sen, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, chọn ngày, thân nghênh, nhưng bởi vì sáu lễ quá mức thể thức hóa và rườm rà, dân chúng bình thường phần lớn không câu nệ cho sáu lễ, xử lý hôn sự càng thêm thực tế, mà hôn lễ nghi thức tầng xã hội tuy rằng vô cùng long trọng, nhưng đã xuất hiện một ít biến hóa mới.
Nạp sen chính là cầu hôn, nói chung là nhà trai cầu hôn với nhà gái, nhưng không hẳn vậy, tỷ như Lương Hồng vì phẩm hạnh phẩm hạnh cao quý, rất nhiều người quyền thế đều muốn đem nữ nhân gả cho y, đều cầu hôn y, cũng có phụ thân cầu hôn cho con, nổi danh nhất đó là Lã Công cảm thấy Lưu Bang có phú nhân phù trợ, đề xuất đem nữ nhân Lã Trĩ gả cho ông ta.
Thời kỳ xã hội Tần Hán khoan dung, cũng có rất nhiều nữ tử tự lựa chọn chồng, như Bình Dương công chúa thích Vệ Thanh, Lưu Cảnh và Đào Trạm lưỡng tình tương duyệt (hai người yêu nhau) vân vân.
Đương nhiên, thông thường đều phải được cha mẹ đồng ý mới có thể hôn phối, nếu cha mẹ không đồng ý, thường thường sẽ xuất hiện cùng loại giai thoại bỏ trốn như Trác Quân và Tư Mã Tương Như, tuy nhiên đây đối với Trác gia cũng là gièm pha.
Mà vấn danh, chủ yếu là phối bát tự, mà thầy xem bói thu tiền của người ta, đương nhiên sẽ không làm hỏng chuyện tốt, gần như đều là nhân duyên đại cát đại lợi, cho nên vấn danh cũng chỉ là một hình thức.
Mục đích quan trọng hơn của vấn danh là phòng ngừa kết hôn cùng họ, cùng họ không được cưới, điểm này ở Tần Hán rất coi trọng, hơn nữa ở Hán sơ, rất nhiều nhà vì nhiều nguyên nhân mà sửa lại họ, cho nên trước đó nhất định phải xác nhận.
Nạp cát nạp trưng thật ra là cùng một quy trình, nạp cát là đem bói toán đại cát nói cho đối phương biết, mà nạp trưng chính là đính hôn, nhà trai cần đưa sính lễ cho nhà gái, đây là một bước cực kỳ trọng yếu.
Chiếu theo địa vị xã hội bất đồng, các loại sính lễ cũng không giống nhau, tỷ như Lã Hậu vì đứa con Huệ Đế cưới Lỗ Nguyên Công chúa làm hoàng hậu, sính lễ đó là hai vạn cân hoàng kim, việc này liền biến thành tiêu chuẩn sính lễ Hoàng hậu Hán triều về sau.
Mà nhà thường thì không có yêu cầu gì nhiều lắm, đều xem gia cảnh, nhà nghèo phần lớn cần hai ba vạn tiền là được hoàn thành tất cả quy trình cưới vợ lập gia đình.
Người Tần Hán với sính lễ vô cùng coi trọng, sính lễ là vợ, chạy là thiếp, ở trong mắt người Tần Hán, sính lễ không chỉ đại biểu cho tài vật, nó còn có nội hàm tinh thần càng sâu, cùng lúc sính lễ cũng là lúc nhà trai thể hiện gia thế tài lực, do đó nhà trai thắng được mặt mũi và tôn trọng.
Về phương diện khác, nó cũng ý nghĩa nhà trai với nhà gái tôn trọng, với công nuôi dưỡng nữ nhi gian khổ của nhà gái để báo đáp và bồi thường, sau khi nhà gái tiếp thụ sính lễ, mới có thể cảm nhận được tôn nghiêm của mình.
Cũng chính là loại tâm lý này rộng rãi khắp xã hội, dần dần tạo thành quy tắc sính lễ của Hán triều.
Lưu Cảnh và hôn sự của Đào Trạm cũng đã trải qua sáu lễ, tỷ như lúc ban đầu Lưu Cảnh xin cầu hôn Đào Trạm với Đào Liệt, tuy rằng Đào Liệt chưa lập tức đáp ứng, nhưng cũng không phản đối.
Mà ở sau khi đại chiến Sài Tang kết thúc, song phươn chính thức xác định hôn sự, trên thực tế đến một bước nạp cát nạp trưng.
Mà Lưu Cảnh cũng tặng cho Đào gia sính lễ đặc biệt, chính là cùng Giang Đông đàm phán thêm vào điều khoản của Đào gia, cuối cùng Tôn Quyền hứa hẹn, Đào gia sẽ không bởi vì ủng hộ Lưu Cảnh mà bị trừng phạt, trước sau như một, đây đối với Đào gia mà nói, không thể nghi ngờ là sính lễ hậu nhất.
Hôm nay là ngày hai mươi tháng chạp, sáng sớm, một chiếc xe ngựa theo Vũ Xương xuất phát, đi tới thư viện Giang Hạ. Đêm qua vừa mới rơi một trận tuyết lớn, toàn bộ trong ngoài thành Vũ Xương đều là một mảnh trắng xoá, xe ngựa ở trên mặt tuyết chạy, tốc độ tuy rằng không nhanh, nhưng vô cùng vững vàng.
Đào Liệt ngồi ở trong xe ngựa, nhìn chăm chú vào vùng quê bị tuyết trắng bao trùm mờ mịt, mặc dù y đã qua tuổi bảy mươi, nhưng thân thể vẫn như cũ vô cùng khoẻ mạnh, hoàn toàn có thể lặn lội đường xa, tuy rằng trận đại tuyết này ở Giang Hạ cũng là hiếm thấy, nhưng lúc này lão cũng không có chú ý cảnh tuyết ngoài cửa sổ xe, mà là đang có tâm sự.
Mấy ngày nay ở Vũ Xương, hôn sự của cháu gái Đào Trạm để cho lão toàn quyền xử lý, đối với lão và Đào gia mà nói, hôn nhân của cháu gái đã không chỉ đơn giản là một môn hôn sự như vậy, càng quan hệ đến tiền đồ vận mệnh Đào gia, thông qua đám hỏi này, hoàn toàn đem Đào gia và Lưu Cảnh buộc cùng một chỗ.
Ở một năm rưỡi trước, lão còn không đồng ý cửa hôn nhân này, cho rằng cửa này hôn nhân làm cho Đào gia bị nguy cơ ở giữa Kinh Châu và Giang Đông, nhưng một trận đại chiến Giang Hạ lại hoàn toàn thay đổi hết thảy, Lưu Cảnh quật khởi khiến nguy cơ ở giữa hai bên của Đào gia được trừ bỏ.
Đào Liệt chưa từng có hy vọng thúc đẩy cửa hôn nhân này như hôm nay, vì thế, lão không ngại lao khổ, bôn ba giữa Sài Tang và Vũ Xương, hôm nay là lão đi thư viện Giang Hạ gặp Khoái Lương, thương lượng một vài việc cụ thể đến hôn sự.
Phụ mẫu Lưu Cảnh đều mất, mặc dù có Lưu Biểu là bá phụ, nhưng Lưu Biểu lại lấy sự vụ bận rộn làm lấy cớ, không chịu tiến đến Giang Hạ, mà là ủy thác cháu trai Lưu Bàn đại biểu cho nhà trai, phụ trách chuẩn bị mở hôn sự, mặt khác lại thỉnh cầu Khoái Lương làm bề trên nhà trai, thay thế y chủ trì hôn lễ.
Con gái Khoái Lương gả cho Lưu Kỳ, lại nói tiếp ông và Lưu Biểu cũng là thân gia, xem như thân thích, ở trình độ nhất định ông quả thật có thể thay thế Lưu Biểu làm trưởng bối của Lưu Cảnh.
Một lúc lâu sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại ở cửa thư viện Giang Hạ, lúc này thư viện Giang Hạ và hơn một tháng trước lại có thay đổi, cuộc thi trúng tuyển đã chấm dứt, bao gồm đám người Mã Lương, Bàng Sơn Dân, Lưu Mẫn ở bên trong hơn một trăm tài năng ưu tú phương bắc Kinh Tương, tuấn kiệt đem đến thư viện Giang Hạ học.
Mặt khác còn có Đổng Doãn, Chu Bất Nghi, Khoái Kỳ và hơn mười người trẻ tuổi tài năng, tuấn kiệt do quan lớn Kinh Châu đề cử cũng được vào ở thư viện Giang Hạ.
Đại bộ phận mọi người đều sau năm mới lần lượt tiến đến thư viện, nhưng đã có hơn ba mươi sĩ tộc phương bắc mang gia đình vào thư viện Giang Hạ trước một bước.
Bên cửa có chút náo nhiệt, bảy tám nông hộ phụ cận chọn trứng gà, cá tươi, quả đông, ướp đồ ăn, kê vịt và nông sản bày ra rao bán, hai mươi mấy người nữ quyến đã vào ở thư viện thì mang theo rổ mua thức ăn, cò kè mặc cả, cũng là có vài phần sức sống.
Đào Liệt đi vào thư viện, phía sau thư viện là khu sinh hoạt, chính là cửa ra, có lẽ là vì tuyết rơi, trong thư viện có vẻ vắng ngắt, tuy nhiên lạnh lẽo rất nhanh liền biến mất rồi, một đoàn đứa nhỏ theo trong đống tuyết chạy chạy đến, khua lên đao gỗ kiếm gỗ hướng núi giả phóng đi, thanh âm reo hò non nớt, mỗi người anh dũng xông lên trước, lập tức khiến trong thư viện trở nên dạt dào sức sống.
Đào Liệt đi thẳng tới viện tử của Khoái Lương, đây là lần thứ hai lão tiến đến nên rất quen thuộc, đi vào cửa sân liền thấy Khoái Lương đang ở sân đắp đống người tuyết, hết sức chăm chú, tựa như một bậc thầy nghệ thuật đang hoàn thành tác phẩm của mình, Đào Liệt mỉm cười,
- Khoái công rảnh rỗi rất có thú tao nhã!
Khoái Lương thấy Đào Liệt đã đến, liền bỏ lại cái xèng nhó trong tay cười nói:
- Đây là ta cùng hai tiểu đồng chơi, không ngờ hai tiểu tử kia chạy tới chơi đánh giặc rồi, chuyện còn lại đều ném cho ta, không có biện pháp, chỉ cảm thấy tiếp tục hưởng thụ thú vui trẻ nhỏ.
Đào Liệt ha hả cười,
- Ta vừa mới mới nhìn rõ rồi, mười mấy tiểu hài tử, cùng nhau xung lên sườn núi.
Đào Liệt và Khoái Lương nhận thức nhiều năm, năm đó Khoái Lương là phụ trách tiền lương thuế phú Kinh Châu, thường và Đào gia giao tiếp, hai người có chút quen thuộc, Khoái Lương phủi bỏ tuyết trên tay và trên người, mời Đào Liệt vào thư phòng.
Trong thư phòng đốt chậu than, ấm áp như xuân, hai người ngồi xuống ở trước chậu than, một lão bộc đưa trà nóng lên cho bọn họ, Khoái Lương cười nói:
- Còn có vài ngày nữa là đến ngày thành hôn, Đào công phải càng thêm khổ cực.
Lưu Cảnh định ngày thành hôn vào ngày hai mươi bảy tháng chạp, Hán triều đối với ngày thành hôn vô cùng chú ý, ngày giỗ không được gả cưới, như ngày thời tiết xấu, ngày xấu, ngày huyết giỗ vân vân, vả lại nhất định phải lựa chọn ngày tốt.
Dân gian Hán triều khắp nơi cho rằng, nếu gả cưới không chọn ngày tốt, không tránh năm tháng, thì sẽ cho gia đình, thậm chí toàn cả gia tộc đưa tới tai hoạ, cho nên bình thường là do nhà trai dùng bói toán đến quyết định ngày thành hôn, sau thông báo cho nhà gái, sau đó nhà gái bắt đầu chuẩn bị đồ cưới.
Đào Liệt với việc định ra ngày thành hôn cũng không phản đối, Đào gia là tháng giêng đầu tháng ba hiến tế Sài Tang, sau khi hôn lễ kết thúc lập tức đến, thời gian hoàn toàn tới kịp, nhưng lão có chút lo lắng Lưu Cảnh, rất hiển nhiên, cứ như vậy, Lưu Cảnh liền không thể về Tương Dương tham gia tộc tế cùng gia tộc, không chỉ có Lưu Cảnh không thể tham gia tộc tế, Lưu Bàn, Lưu Hổ cũng không tham gia được, đây là thỏa đáng sao?
- Khoái công, ta là sợ ảnh hưởng tộc tế của Lưu thị!
Đào Liệt thở dài, nói ra lo lắng của mình.
Khoái Lương lắc đầu cười nói:
- Không cần lo lắng, tộc tế Lưu thị ở mùng bốn tháng giêng mới cử hành, sau khi hôn lễ kết thúc, Lưu Bàn và Lưu Hổ lập tức theo đường bộ chạy về Tương Dương, đành phải nắm chặt thời gian, hoàn toàn tới kịp, chỉ có điều một vài tân khách Tương Dương chỉ sợ tới không được, đây chính là hơi tiếc nuối.
Đối với tân khách Tương Dương Đào Liệt không quá quan tâm, lão chỉ quan tâm Lưu Cảnh huynh đệ mấy người, lão nghe Khoái Lương cũng không hề nói tới Lưu Cảnh, không khỏi sửng sốt, liền vội vàng hỏi:
- Chẳng lẽ Cảnh công tử không cần về Tương Dương tham gia tộc tế sao?
Khoái Lương lấy ra một phong thư, đưa cho Đào Liệt:
- Đây là Châu Mục viết thư tới, ngày hôm qua vừa mới đưa đến, đặc biệt nói là hôn sự Cảnh công tử, trong thư cũng nhắc tới rồi, nói gia tộc đều nhất trí đồng ý, năm nay Cảnh công tử có thể không cần tham gia tộc tế, không tính trái với tộc quy.
Đào Liệt sau một lúc lâu không nói gì, lão sành sỏi, đương nhiên biết phương diện này có thâm ý khác, chỉ sợ không phải bởi vì hôn sự đơn giản như vậy, trầm ngâm thật lâu sau, Đào Liệt hỏi:
- Khoái công, ngươi cảm thấy quan hệ hai bá phụ bọn họ có thể chữa trị quan hệ sao?
Khoái Lương cười khổ một tiếng,
- Thẳng thắn nói, rất khó! Ta không phải nói hoàn toàn không có khả năng, nhưng loại phản bội quyền lực chi tranh này, không có năm đến mười năm thời gian, bình thường cũng sẽ không khôi phục quan hệ, mà thân thể của Châu Mục còn có thể sống vài năm? Cho nên ta một chút cũng không lạc quan.
Đào Liệt thở dài,
- Lại nói tiếp, vẫn là nhà người bình thường có tình cảm tốt hơn.
Khoái Lương ha hả cười:
- Lời này cũng không hẳn vậy, hai huynh đệ vì tranh giành một đầu trâu, cả đời trở mặt thành thù tình huống cũng có!
Đào Liệt cũng mỉm cười:
- Khoái công nói đúng, mọi nhà đều có nỗi khổ riêng, người ngoài không biết mà thôi.
Hai người liền đem đề tài chuyển tới chính sự, Đào Liệt lấy ra một sổ ghi chép thật dày, đưa cho Khoái Lương cười nói:
- Đây là đồ cưới Đào gia, mời Khoái công xem qua!
Khoái Lương tiếp nhận sổ ghi chép thật dày, không kìm nổi cười nói:
- Ta nhớ được năm năm trước gả nữ nhi Đào gia, đồ cưới liền oanh động Giang Đông, lụa là gấm vóc còn có mười ngàn cuộn, lần này gả cháu gái, ta nghĩ rồi, vậy đồ cưới tất nhiên sẽ chấn động thiên hạ.
Đào Liệt có chút đắc ý cười nói:
- Lần này cháu gái và dĩ vãng bất đồng, đồ cưới đương nhiên phải càng dày một chút, lần này Cửu Nương xuất giá, ngoại trừ quần áo dụng cụ, chủ yếu là lấy tiền lương là việc chính, để mà giúp đỡ Cảnh công tử nuôi dưỡng quân, mặt khác, còn có một món đồ cưới đặc biệt, ta phỏng chừng đã đến Hạ Khẩu.
- Là cái đồ cưới đặc biệt gì?
Khoái Lương tò mò hỏi.
Đào Liệt mỉm cười,
- Rất nhanh Khoái công sẽ biết.
Lưu Cảnh lập tức hạ lệnh điều về bốn ngàn tù binh Kinh Châu, cùng lúc đó, hạn binh lệnh cũng chính thức có hiệu lực, tổng binh lực Giang Hạ không được vượt qua một vạn hai ngàn người, mà lúc này, tổng binh lực Giang Hạ vừa lúc vì một vạn hai ngàn người.
Theo Lưu Cảnh được bổ nhiệm làm Thái Thú Giang Hạ, quận Giang Hạ cũng mở ra một trang mới.
Thời gian lại qua một tháng, Nhật Đán Kiến An năm thứ chín sắp đến, thành Vũ Xương và thành Sài Tang bắt đầu giăng đèn kết hoa, việc này lại không phải là vì nghênh đón tân niên, mà là vì mừng ngày vui khác, ngày đại hỉ của tân Thái Thú Giang Hạ Lưu Cảnh cũng sắp tới gần.
Hán triều và các triều đại sau giống nhau, ở trên quy trình hôn nhân đều chiếu theo sáu lễ mà làm, nạp sen, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, chọn ngày, thân nghênh, nhưng bởi vì sáu lễ quá mức thể thức hóa và rườm rà, dân chúng bình thường phần lớn không câu nệ cho sáu lễ, xử lý hôn sự càng thêm thực tế, mà hôn lễ nghi thức tầng xã hội tuy rằng vô cùng long trọng, nhưng đã xuất hiện một ít biến hóa mới.
Nạp sen chính là cầu hôn, nói chung là nhà trai cầu hôn với nhà gái, nhưng không hẳn vậy, tỷ như Lương Hồng vì phẩm hạnh phẩm hạnh cao quý, rất nhiều người quyền thế đều muốn đem nữ nhân gả cho y, đều cầu hôn y, cũng có phụ thân cầu hôn cho con, nổi danh nhất đó là Lã Công cảm thấy Lưu Bang có phú nhân phù trợ, đề xuất đem nữ nhân Lã Trĩ gả cho ông ta.
Thời kỳ xã hội Tần Hán khoan dung, cũng có rất nhiều nữ tử tự lựa chọn chồng, như Bình Dương công chúa thích Vệ Thanh, Lưu Cảnh và Đào Trạm lưỡng tình tương duyệt (hai người yêu nhau) vân vân.
Đương nhiên, thông thường đều phải được cha mẹ đồng ý mới có thể hôn phối, nếu cha mẹ không đồng ý, thường thường sẽ xuất hiện cùng loại giai thoại bỏ trốn như Trác Quân và Tư Mã Tương Như, tuy nhiên đây đối với Trác gia cũng là gièm pha.
Mà vấn danh, chủ yếu là phối bát tự, mà thầy xem bói thu tiền của người ta, đương nhiên sẽ không làm hỏng chuyện tốt, gần như đều là nhân duyên đại cát đại lợi, cho nên vấn danh cũng chỉ là một hình thức.
Mục đích quan trọng hơn của vấn danh là phòng ngừa kết hôn cùng họ, cùng họ không được cưới, điểm này ở Tần Hán rất coi trọng, hơn nữa ở Hán sơ, rất nhiều nhà vì nhiều nguyên nhân mà sửa lại họ, cho nên trước đó nhất định phải xác nhận.
Nạp cát nạp trưng thật ra là cùng một quy trình, nạp cát là đem bói toán đại cát nói cho đối phương biết, mà nạp trưng chính là đính hôn, nhà trai cần đưa sính lễ cho nhà gái, đây là một bước cực kỳ trọng yếu.
Chiếu theo địa vị xã hội bất đồng, các loại sính lễ cũng không giống nhau, tỷ như Lã Hậu vì đứa con Huệ Đế cưới Lỗ Nguyên Công chúa làm hoàng hậu, sính lễ đó là hai vạn cân hoàng kim, việc này liền biến thành tiêu chuẩn sính lễ Hoàng hậu Hán triều về sau.
Mà nhà thường thì không có yêu cầu gì nhiều lắm, đều xem gia cảnh, nhà nghèo phần lớn cần hai ba vạn tiền là được hoàn thành tất cả quy trình cưới vợ lập gia đình.
Người Tần Hán với sính lễ vô cùng coi trọng, sính lễ là vợ, chạy là thiếp, ở trong mắt người Tần Hán, sính lễ không chỉ đại biểu cho tài vật, nó còn có nội hàm tinh thần càng sâu, cùng lúc sính lễ cũng là lúc nhà trai thể hiện gia thế tài lực, do đó nhà trai thắng được mặt mũi và tôn trọng.
Về phương diện khác, nó cũng ý nghĩa nhà trai với nhà gái tôn trọng, với công nuôi dưỡng nữ nhi gian khổ của nhà gái để báo đáp và bồi thường, sau khi nhà gái tiếp thụ sính lễ, mới có thể cảm nhận được tôn nghiêm của mình.
Cũng chính là loại tâm lý này rộng rãi khắp xã hội, dần dần tạo thành quy tắc sính lễ của Hán triều.
Lưu Cảnh và hôn sự của Đào Trạm cũng đã trải qua sáu lễ, tỷ như lúc ban đầu Lưu Cảnh xin cầu hôn Đào Trạm với Đào Liệt, tuy rằng Đào Liệt chưa lập tức đáp ứng, nhưng cũng không phản đối.
Mà ở sau khi đại chiến Sài Tang kết thúc, song phươn chính thức xác định hôn sự, trên thực tế đến một bước nạp cát nạp trưng.
Mà Lưu Cảnh cũng tặng cho Đào gia sính lễ đặc biệt, chính là cùng Giang Đông đàm phán thêm vào điều khoản của Đào gia, cuối cùng Tôn Quyền hứa hẹn, Đào gia sẽ không bởi vì ủng hộ Lưu Cảnh mà bị trừng phạt, trước sau như một, đây đối với Đào gia mà nói, không thể nghi ngờ là sính lễ hậu nhất.
Hôm nay là ngày hai mươi tháng chạp, sáng sớm, một chiếc xe ngựa theo Vũ Xương xuất phát, đi tới thư viện Giang Hạ. Đêm qua vừa mới rơi một trận tuyết lớn, toàn bộ trong ngoài thành Vũ Xương đều là một mảnh trắng xoá, xe ngựa ở trên mặt tuyết chạy, tốc độ tuy rằng không nhanh, nhưng vô cùng vững vàng.
Đào Liệt ngồi ở trong xe ngựa, nhìn chăm chú vào vùng quê bị tuyết trắng bao trùm mờ mịt, mặc dù y đã qua tuổi bảy mươi, nhưng thân thể vẫn như cũ vô cùng khoẻ mạnh, hoàn toàn có thể lặn lội đường xa, tuy rằng trận đại tuyết này ở Giang Hạ cũng là hiếm thấy, nhưng lúc này lão cũng không có chú ý cảnh tuyết ngoài cửa sổ xe, mà là đang có tâm sự.
Mấy ngày nay ở Vũ Xương, hôn sự của cháu gái Đào Trạm để cho lão toàn quyền xử lý, đối với lão và Đào gia mà nói, hôn nhân của cháu gái đã không chỉ đơn giản là một môn hôn sự như vậy, càng quan hệ đến tiền đồ vận mệnh Đào gia, thông qua đám hỏi này, hoàn toàn đem Đào gia và Lưu Cảnh buộc cùng một chỗ.
Ở một năm rưỡi trước, lão còn không đồng ý cửa hôn nhân này, cho rằng cửa này hôn nhân làm cho Đào gia bị nguy cơ ở giữa Kinh Châu và Giang Đông, nhưng một trận đại chiến Giang Hạ lại hoàn toàn thay đổi hết thảy, Lưu Cảnh quật khởi khiến nguy cơ ở giữa hai bên của Đào gia được trừ bỏ.
Đào Liệt chưa từng có hy vọng thúc đẩy cửa hôn nhân này như hôm nay, vì thế, lão không ngại lao khổ, bôn ba giữa Sài Tang và Vũ Xương, hôm nay là lão đi thư viện Giang Hạ gặp Khoái Lương, thương lượng một vài việc cụ thể đến hôn sự.
Phụ mẫu Lưu Cảnh đều mất, mặc dù có Lưu Biểu là bá phụ, nhưng Lưu Biểu lại lấy sự vụ bận rộn làm lấy cớ, không chịu tiến đến Giang Hạ, mà là ủy thác cháu trai Lưu Bàn đại biểu cho nhà trai, phụ trách chuẩn bị mở hôn sự, mặt khác lại thỉnh cầu Khoái Lương làm bề trên nhà trai, thay thế y chủ trì hôn lễ.
Con gái Khoái Lương gả cho Lưu Kỳ, lại nói tiếp ông và Lưu Biểu cũng là thân gia, xem như thân thích, ở trình độ nhất định ông quả thật có thể thay thế Lưu Biểu làm trưởng bối của Lưu Cảnh.
Một lúc lâu sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại ở cửa thư viện Giang Hạ, lúc này thư viện Giang Hạ và hơn một tháng trước lại có thay đổi, cuộc thi trúng tuyển đã chấm dứt, bao gồm đám người Mã Lương, Bàng Sơn Dân, Lưu Mẫn ở bên trong hơn một trăm tài năng ưu tú phương bắc Kinh Tương, tuấn kiệt đem đến thư viện Giang Hạ học.
Mặt khác còn có Đổng Doãn, Chu Bất Nghi, Khoái Kỳ và hơn mười người trẻ tuổi tài năng, tuấn kiệt do quan lớn Kinh Châu đề cử cũng được vào ở thư viện Giang Hạ.
Đại bộ phận mọi người đều sau năm mới lần lượt tiến đến thư viện, nhưng đã có hơn ba mươi sĩ tộc phương bắc mang gia đình vào thư viện Giang Hạ trước một bước.
Bên cửa có chút náo nhiệt, bảy tám nông hộ phụ cận chọn trứng gà, cá tươi, quả đông, ướp đồ ăn, kê vịt và nông sản bày ra rao bán, hai mươi mấy người nữ quyến đã vào ở thư viện thì mang theo rổ mua thức ăn, cò kè mặc cả, cũng là có vài phần sức sống.
Đào Liệt đi vào thư viện, phía sau thư viện là khu sinh hoạt, chính là cửa ra, có lẽ là vì tuyết rơi, trong thư viện có vẻ vắng ngắt, tuy nhiên lạnh lẽo rất nhanh liền biến mất rồi, một đoàn đứa nhỏ theo trong đống tuyết chạy chạy đến, khua lên đao gỗ kiếm gỗ hướng núi giả phóng đi, thanh âm reo hò non nớt, mỗi người anh dũng xông lên trước, lập tức khiến trong thư viện trở nên dạt dào sức sống.
Đào Liệt đi thẳng tới viện tử của Khoái Lương, đây là lần thứ hai lão tiến đến nên rất quen thuộc, đi vào cửa sân liền thấy Khoái Lương đang ở sân đắp đống người tuyết, hết sức chăm chú, tựa như một bậc thầy nghệ thuật đang hoàn thành tác phẩm của mình, Đào Liệt mỉm cười,
- Khoái công rảnh rỗi rất có thú tao nhã!
Khoái Lương thấy Đào Liệt đã đến, liền bỏ lại cái xèng nhó trong tay cười nói:
- Đây là ta cùng hai tiểu đồng chơi, không ngờ hai tiểu tử kia chạy tới chơi đánh giặc rồi, chuyện còn lại đều ném cho ta, không có biện pháp, chỉ cảm thấy tiếp tục hưởng thụ thú vui trẻ nhỏ.
Đào Liệt ha hả cười,
- Ta vừa mới mới nhìn rõ rồi, mười mấy tiểu hài tử, cùng nhau xung lên sườn núi.
Đào Liệt và Khoái Lương nhận thức nhiều năm, năm đó Khoái Lương là phụ trách tiền lương thuế phú Kinh Châu, thường và Đào gia giao tiếp, hai người có chút quen thuộc, Khoái Lương phủi bỏ tuyết trên tay và trên người, mời Đào Liệt vào thư phòng.
Trong thư phòng đốt chậu than, ấm áp như xuân, hai người ngồi xuống ở trước chậu than, một lão bộc đưa trà nóng lên cho bọn họ, Khoái Lương cười nói:
- Còn có vài ngày nữa là đến ngày thành hôn, Đào công phải càng thêm khổ cực.
Lưu Cảnh định ngày thành hôn vào ngày hai mươi bảy tháng chạp, Hán triều đối với ngày thành hôn vô cùng chú ý, ngày giỗ không được gả cưới, như ngày thời tiết xấu, ngày xấu, ngày huyết giỗ vân vân, vả lại nhất định phải lựa chọn ngày tốt.
Dân gian Hán triều khắp nơi cho rằng, nếu gả cưới không chọn ngày tốt, không tránh năm tháng, thì sẽ cho gia đình, thậm chí toàn cả gia tộc đưa tới tai hoạ, cho nên bình thường là do nhà trai dùng bói toán đến quyết định ngày thành hôn, sau thông báo cho nhà gái, sau đó nhà gái bắt đầu chuẩn bị đồ cưới.
Đào Liệt với việc định ra ngày thành hôn cũng không phản đối, Đào gia là tháng giêng đầu tháng ba hiến tế Sài Tang, sau khi hôn lễ kết thúc lập tức đến, thời gian hoàn toàn tới kịp, nhưng lão có chút lo lắng Lưu Cảnh, rất hiển nhiên, cứ như vậy, Lưu Cảnh liền không thể về Tương Dương tham gia tộc tế cùng gia tộc, không chỉ có Lưu Cảnh không thể tham gia tộc tế, Lưu Bàn, Lưu Hổ cũng không tham gia được, đây là thỏa đáng sao?
- Khoái công, ta là sợ ảnh hưởng tộc tế của Lưu thị!
Đào Liệt thở dài, nói ra lo lắng của mình.
Khoái Lương lắc đầu cười nói:
- Không cần lo lắng, tộc tế Lưu thị ở mùng bốn tháng giêng mới cử hành, sau khi hôn lễ kết thúc, Lưu Bàn và Lưu Hổ lập tức theo đường bộ chạy về Tương Dương, đành phải nắm chặt thời gian, hoàn toàn tới kịp, chỉ có điều một vài tân khách Tương Dương chỉ sợ tới không được, đây chính là hơi tiếc nuối.
Đối với tân khách Tương Dương Đào Liệt không quá quan tâm, lão chỉ quan tâm Lưu Cảnh huynh đệ mấy người, lão nghe Khoái Lương cũng không hề nói tới Lưu Cảnh, không khỏi sửng sốt, liền vội vàng hỏi:
- Chẳng lẽ Cảnh công tử không cần về Tương Dương tham gia tộc tế sao?
Khoái Lương lấy ra một phong thư, đưa cho Đào Liệt:
- Đây là Châu Mục viết thư tới, ngày hôm qua vừa mới đưa đến, đặc biệt nói là hôn sự Cảnh công tử, trong thư cũng nhắc tới rồi, nói gia tộc đều nhất trí đồng ý, năm nay Cảnh công tử có thể không cần tham gia tộc tế, không tính trái với tộc quy.
Đào Liệt sau một lúc lâu không nói gì, lão sành sỏi, đương nhiên biết phương diện này có thâm ý khác, chỉ sợ không phải bởi vì hôn sự đơn giản như vậy, trầm ngâm thật lâu sau, Đào Liệt hỏi:
- Khoái công, ngươi cảm thấy quan hệ hai bá phụ bọn họ có thể chữa trị quan hệ sao?
Khoái Lương cười khổ một tiếng,
- Thẳng thắn nói, rất khó! Ta không phải nói hoàn toàn không có khả năng, nhưng loại phản bội quyền lực chi tranh này, không có năm đến mười năm thời gian, bình thường cũng sẽ không khôi phục quan hệ, mà thân thể của Châu Mục còn có thể sống vài năm? Cho nên ta một chút cũng không lạc quan.
Đào Liệt thở dài,
- Lại nói tiếp, vẫn là nhà người bình thường có tình cảm tốt hơn.
Khoái Lương ha hả cười:
- Lời này cũng không hẳn vậy, hai huynh đệ vì tranh giành một đầu trâu, cả đời trở mặt thành thù tình huống cũng có!
Đào Liệt cũng mỉm cười:
- Khoái công nói đúng, mọi nhà đều có nỗi khổ riêng, người ngoài không biết mà thôi.
Hai người liền đem đề tài chuyển tới chính sự, Đào Liệt lấy ra một sổ ghi chép thật dày, đưa cho Khoái Lương cười nói:
- Đây là đồ cưới Đào gia, mời Khoái công xem qua!
Khoái Lương tiếp nhận sổ ghi chép thật dày, không kìm nổi cười nói:
- Ta nhớ được năm năm trước gả nữ nhi Đào gia, đồ cưới liền oanh động Giang Đông, lụa là gấm vóc còn có mười ngàn cuộn, lần này gả cháu gái, ta nghĩ rồi, vậy đồ cưới tất nhiên sẽ chấn động thiên hạ.
Đào Liệt có chút đắc ý cười nói:
- Lần này cháu gái và dĩ vãng bất đồng, đồ cưới đương nhiên phải càng dày một chút, lần này Cửu Nương xuất giá, ngoại trừ quần áo dụng cụ, chủ yếu là lấy tiền lương là việc chính, để mà giúp đỡ Cảnh công tử nuôi dưỡng quân, mặt khác, còn có một món đồ cưới đặc biệt, ta phỏng chừng đã đến Hạ Khẩu.
- Là cái đồ cưới đặc biệt gì?
Khoái Lương tò mò hỏi.
Đào Liệt mỉm cười,
- Rất nhanh Khoái công sẽ biết.
/708
|