Một con thuyền lớn từ phía bên bờ Phàn Thành lái tới, chầm chậm cập vào bến Tương Dương, trên bến thuyền, Lưu Bị chăm chú nhìn mấy tên thuyền phu đang bắc cầu từ khoang thuyền xuống bến, trong mắt y có một sự lo lắng không che giấu được, khi cầu đã bắc xong, y liền lập tức bước xuống bến, Lưu Phong ở phía sau đợi mấy mươi tên binh sỹ dắt ngựa xuống trước rồi mới theo sau.
Ba năm trước, Triệu Vân xin phép trở về tảo mộ cho cha mẹ, Lưu Biểu liền bổ nhiệm nghĩa tử tạm thời đảm nhận chức vụ của Triệu Vân, làm thân vệ cho mình.
Nhưng đảm nhận tạm thời một thoáng đã ba năm, không trở thành chính thức, cũng không trả lại chức vụ cho Triệu Vân, mà Triệu Vân thì cùng Quan Vũ đi Nam Quận, thay Lưu Tông luyện binh, chớp mắt cũng đã ba năm.
Lưu Bị xoay người lên ngựa, quất roi thúc ngựa chạy về hướng thành Tương Dương.
Lần này Lưu Bị đến rất vội, thế cục căng thẳng của Nam Dương giống như lửa đốt trong lòng y, quân Tào hưng binh ồ ạt tiến về Nam Dương, binh lực tổng cộng đã đạt đến năm vạn, rõ ràng là có ý đồ xuôi nam, khiến Lưu Bị lòng như lửa đốt.
Lưu Bị thúc ngựa chạy như bay, chẳng mấy chốc đã đến trước phủ Châu Mục, y xoay người xuống ngựa, chạy nhanh lên bậc thang, nói với một tên thị vệ gác cửa:
- Xin chuyển cáo với Châu Mục, nói Lưu Bị có việc gấp cầu kiến!
Tên thị vệ nhận ra Lưu Bị, liền khom người thi lễ:
- Hoàng Thúc, thật có lỗi, Châu Mục không muốn gặp bất kỳ ai.
- Lần trước ta còn gặp được Châu Mục, sao bây giờ lại không được?
Lưu Bị lo lắng nói:
- Ta quả thật có quân tình khẩn cấp, có thể thay ta thông báo một tiếng hay không!
Tên thị vệ lắc lắc đầu:
- Đây là mệnh lệnh của phu nhân, Châu Mục tiếp nhiều khách, sẽ làm cho bệnh tình chuyển biến xấu, vả lại, Châu Mục lúc nào cũng mê man, khó có thể tiếp khách.
Có lẽ là do ngưỡng mộ Lưu Bị, tên thị vệ lại hạ thấp giọng nói:
- Tốt nhất là Hoàng Thúc nên gặp Tông công tử trước, công tử có thể đại diện cho Châu Mục.
Lưu Bị biết rằng Lưu Tông là một con rối, gặp y cũng vô dụng, nhưng không chừng có thể thông qua y mà gặp được Châu Mục, Lưu Bị liền chắp tay nói:
- Vậy làm phiền hãy thông báo cho Tông công tử.
- Hoàng Thúc xin đợi một lát, tiểu nhân sẽ đi thông báo.
Tên thị vệ đi vào, Lưu Bị chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước cửa, thực tế là, y đã viết ba bức quân báo cầu viện rồi, giống như nước đổ đầu vịt, không có tin tức, y đoán tám chín phần đã bị Thái Mạo giữ lại, Thái Mạo là quân sư, thư cầu viện trước tiên phải đến chỗ y, y làm sao có thể chuyển cho Lưu Biểu.
Trong lòng đang sốt ruột, thì tên thị vệ lại chạy ra:
- Hoàng Thúc xin đi theo tiểu nhân, Tông công tử cho mời!
Trong lòng Lưu Bị hơi có chút không vui, mình thân là trưởng bối, Lưu Tông ít nhất cũng nên ra cửa đón tiếp, nhưng lại sai một tên thị vệ đến mời mình vào, đến cái lễ tiết và tôn trọng tối thiểu cũng không có.
Nhưng lúc này y muốn cầu cạnh Lưu Tông, đành phải nhẫn nhịn, quay đầu dặn dò Lưu Phong vài câu, rồi mới đi theo thị vệ vào phủ Châu Mục.
Bây giờ Lưu Tông đã là thân phận thế tử tạm thời quản lý sự vụ của cả châu, theo lý y phải tọa trấn tại châu nha mới đúng, nhưng Thái phu nhân cho rằng y nên đồng thời chiếu cố phụ thân, làm tròn chữ hiếu, thêm vào Thái Mạo cũng ủng hộ y tận hiếu, cho nên Lưu Tông chỉ có thể tọa trấn trong phủ Châu Mục, vừa tận hiếu, vừa xử lý sự vụ của cả châu.
Nơi Lưu Tông xử lý công vụ nằm ở tây trạch, nơi này vốn là phòng cho khách, nhưng sau khi Lưu Biểu lâm trọng bệnh, phủ Châu Mục không còn giữ khách lại nữa, nơi này liền được sửa thành quan phòng của Lưu Tông.
Kể từ sau khi Lưu Tông bị Lưu Cảnh bắt cóc vào ba năm trước, quan hệ giữa Lưu Tông và Thái Thiếu Dư gần như cắt đứt hoàn toàn, Lưu Biểu cũng biết bọn họ mâu thuẫn với nhau, chỉ cần duy trì sự hòa thuận bên ngoài, ông cũng mắt không thấy thì tâm không phiền, lười quan tâm đến.
Lưu Bị rất nhanh được dẫn vào trong quan phòng của Lưu Tông, vừa bước vào, Lưu Tông liền quỳ xuống đón tiếp, cung kính dập đầu thi lễ:
- Điệt nhi Lưu Tông khấu kiến thúc phụ!
Sự cung kính này của Lưu Tông làm Lưu Bị ngẩn người, đã cung kính như vậy, hà cớ gì lạ không ra đón tiếp mình, trong lòng y hoài nghi, lại thấy ánh mắt của Lưu Tông khác thường, không khỏi mắt nhìn bốn phía, bỗng phát hiện dưới bức bình phong có một đôi giày thêu hoa.
Lưu Bị lập tức hiểu ra, Thái phu nhân đang tránh mặt sau bức bình phong, Lưu Tông đích thực đã là một con rối rồi, nhưng Lưu Bị nghĩ đến ánh mắt khác thường của Lưu Tông khi nãy, kỳ thực là đang ám thị cho mình biết, như thế đã nói rõ rằng Lưu Tông cũng không cam tâm làm một con rối, Lưu Bị lập tức suy nghĩ thông suốt.
Y giấu diếm thanh sắc, tiến lên nâng Lưu Tông đứng dậy cười nói:
- Hiền điệt xin hãy đứng lên, không cần đa lễ!
- Mời thúc phụ ngồi!
Lưu Tông niềm nở mời Lưu Bị ngồi xuống, không kìm nổi mà liếc nhìn đôi giày thêu hoa sau bức bình phong, y cũng dần dần cảm thấy không nuốt trôi cái mùi vị làm con rối như thế này, mỗi ngày nhận được các loại công văn chuyển đến châu nha, y chỉ có thể phê duyệt theo ý của Thái Mạo đã ghi trên trang thứ hai, Thái Mạo phản đối y chỉ có thể phủ quyết, Thái Mạo tán thành, y nhất định phải đồng ý.
Y không biết ngày tháng như thế này đến lúc nào mới kết thúc, nghĩ đến quyền lực vốn nên thuộc về mình lại bị Thái gia cướp lấy, Lưu thị Kinh Châu biến thành Thái thị Kinh Châu, trong lòng y rất căm hận, đối với người phụ nữ đứng phía sau bức bình phong, y cũng lòng đầy thù hận, từ đầu tới đuôi y đều bị người phụ nữ này lợi dụng.
Cho dù trong lòng có căm hận, trên mặt lại không dám biểu lộ, trong lòng y ngoài thù hận ra, sự sợ hãi lại càng nhiều hơn, Thái phu nhân đã nắm giữ chứng cứ y bí mật hạ độc, nếu như y không nghe lời, Thái phu nhân nhấc tay là có thể diệt được y.
- Hoàng Thúc có việc gì gấp sao?
Lưu Bị gật gật đầu, vội nói:
- Tình huống khẩn cấp, quân Tào hưng binh ồ ạt tiến về Nam Dương, lương thảo chuẩn bị đầy đủ, ít ngày nữa sẽ xuôi nam, chúng ta nhất định phải lập tức bố trí binh lực, hiền điệt, việc này vô cùng khẩn cấp, không thể kéo dài được nữa.
Lưu Tông trên mặt lộ vẻ khó xử:
- Điệt nhi hiểu được sự lo lắng của Hoàng Thúc, cũng có thể hiểu được thế cục bức bách, chỉ có điều điệt nhi chỉ phụ trách xử lý chính vụ, về phương diện quân đội điệt nhi cũng thúc thủ vô sách.
Lưu Bị trầm ngâm một lát, mới nói:
- Vậy có thể thay ta thông báo cho Châu Mục một tiếng hay không, ta muốn gặp ông ấy.
Lưu Tông cắn môi, y vừa định đáp ứng, Thái phu nhân lại từ phía sau bình phong đi ra, cười dối trá:
- Hóa ra là Hoàng Thúc đến, thiếp thân không biết, thật thất lễ.
Lưu Bị vội vàng đứng dậy thi lễ.
- Bị tới đây đường đột, đã quấy rầy đại tẩu rồi.
- Đường đột thì không có, chỉ là không may, Châu Mục vừa mới dùng thuốc đã ngủ, không tiện làm phiền, xin cáo lỗi.
- Nhưng đại tẩu, Bị có quân tình khẩn cấp.
- Điều này e là không được!
Thái phu nhân lắc lắc đầu nói:
- Thiếp phận là nữ nhi, không hiểu những việc quan trường, thiếp chỉ quan tâm đến sức khỏe của Châu Mục, bây giờ mắt thấy Châu Mục bệnh ngày càng nặng, dù tư cách là người thân, hay là thuộc cấp, đều trăm phương nghìn kế mong bảo vệ sức khỏe của Châu Mục, mà không muốn quấy rầy Châu Mục nghỉ ngơi, tổn hại sức khỏe, Hoàng Thúc, người nói thử xem?
Thái phu nhân cười mà như không, nhìn Lưu Bị, Lưu Bị nhất thời nghẹn lời, Thái phu nhân lại thản nhiên nói:
- Châu Mục giao quân vụ cho quân sư, nhược bằng có quân tình tốt nhất là tìm Thái quân sư thương nghị, nếu như tình huống khẩn cấp, Thái quân sư cũng có thể quyết định, không nhất thiết phải tìm Châu Mục.
Nói đến việc này, Lưu Bị cũng không còn cách nào khác, đành phải thi lễ nói:
- Một khi đã như vậy, Lưu Bị xin cáo từ.
- Hoàng Thúc đi thong thả!
Thái phu nhân không giữ lại, Lưu Bị đành phải tất tả rời đi, nhìn bóng dáng Lưu Bị đã biến mất, Thái phu nhân mặt đanh lại, quay đầu lạnh lùng nói với Lưu Tông:
- Nên làm cái gì, không nên làm cái gì, hy vọng không cần phải để ta nhắc lại cho ngươi lần thứ ba, ngươi nên biết hậu quả!
Thái phu nhân xoay người rời đi, Lưu Tông đứng bất động, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, hai nắm tay từ từ siết chặt, thầm nghiến răng nghiến lợi, lúc này, thư đồng của y tiến lên nói:
- Công tử, đến giờ dùng thuốc rồi!
Lưu Tông chợt nhớ tới một việc, kéo thư đồng sang, rỉ tai nói với y vài câu, tên thư đồng gật gật đầu, xoay người chạy như bay, Lưu Tông cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cũng đừng hòng đạt được mục đích!
..
Nửa canh giờ sau, Thái Mạo tự mình tiễn Lưu Bị ra khỏi châu nha, vẻ mặt tươi cười nói:
- Xin Hoàng Thúc yên tâm, chúng ta môi hở răng lạnh, tuyệt sẽ không thấy chết không cứu, Hoàng Thúc cứ về trước chuẩn bị chiến đấu, ta sẽ cùng Khoái tham quân, Lưu biệt giá thương nghị một chút, nếu như tất cả thống nhất ý kiến, chúng ta sẽ lập tức xuất binh bắc thượng, phòng ngự quân Tào.
Tuy rằng Lưu Bị không tin vào thành ý của Thái Mạo, nhưng đúng lúc Đặng Nghĩa không ở Tương Dương, mà Bàng Quý lại đi Long Trung, hai người có quan hệ cực tốt với y đều không ở đây, Khoái Việt tuy đang ở Tương Dương, nhưng bởi vì sự việc của Lưu Kỳ, Khoái gia và y mâu thuẫn quá sâu, đương nhiên sẽ không giúp y.
Lưu Bị bất đắc dĩ, đành phải cáo từ, Lưu Bị vừa đi, Thái Mạo liền biến sắc, sát khí trong mắt phóng ra, không ngờ Lưu Bị lại ở Tương Dương, cơ hội giết y như vầy sao có thể bỏ qua, Thái Mạo lập tức thấp giọng nói với tùy tùng:
- Mau đi tìm Thái Trung đến gặp ta!
Lưu Bị tinh thần chán nản, cưỡi ngựa chậm rãi đi trên đường cái Tương Dương, y cũng không biết nên đi đâu? Lại làm cách nào giải quyết nguy cơ ở Nam Dương, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đi Long Trung tìm Bàng Quý bàn bạc, đúng lúc này, tiểu thư đồng A Lâm của Lưu Tông chạy đến như bay, thở hồng hộc nói:
- Hoàng Thúc, Tông công tử sai tiểu nhân đến báo cho ngài biết, Thái gia muốn giết ngài, ngài mau đi đi!
Lưu Bị vô cùng sửng sốt, y ngay cả lời cảm tạ cũng không kịp nói, lập tức thúc ngựa chạy về hướng bắc, Lưu Phong suất lĩnh thân binh, nhanh chóng đi theo sau, lúc rời khỏi bắc môn còn có mấy trăm bộ, đột nhiên nghe thấy trên đầu thành truyền đến tiếng trống đóng cổng thành, chỉ thấy cửa thành bắc chậm rãi đóng lại.
Một đội binh sỹ chạy tới thành bắc, Lưu Bị trên trán lấm tấm mồ hôi, trong lòng y biết rất rõ, bến thuyền tất nhiên cũng đã bị phong tỏa, không thể rời khỏi thành Tương Dương thì y xong đời rồi, Lưu Bị lại quay đầu ngựa chạy về phía tây môn, tây môn luôn luôn đóng chậm nhất.
Đoàn người chạy tới tây môn, vừa may nhìn thấy tây môn chuẩn bị đóng, Lưu Bị trong lòng khẩn trương, hô to:
- Chờ một lát, hãy để cho ta ra ngoài.
Tên quân canh gác nhận ra y chính là Lưu Bị, do dự một lát, ngựa Lưu Bị cười chính là Xích Huyết mã mà Lưu Cảnh đưa cho y, ngựa chạy cực nhanh, như gió thổi chớp giật chạy về phía cửa thành tây, xông ra khỏi cổng thành, Lưu Bị thấy phía sau không có truy binh, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Lưu Phong cũng chạy đến, lớn tiếng nói:
- Phụ thân, không bằng chúng ta đi về phía nam, đến quân doanh của Vương Uy tướng quân!
Lưu Bị thoáng trầm tư, bây giờ nhất định vẫn là trở về Tân Dã, không thể quay về Tương Dương, chỉ có thể thỉnh cầu Bàng gia che chở, từ Long Trung vượt sông, nghĩ đến đây, y nói với Lưu Phong:
- Có thể sai một người cải trang ta, các con bảo vệ hắn chạy trốn về phía nam, ta đi Long Trung tìm Bàng Quý, từ Long Trung vượt sông lên phía bắc.
Lưu Phong do dự, nói:
- Sao có thể để phụ thân đi một minh! Không bằng hài nhi đi cùng phụ thân.
Lưu Bị lo lắng vung tay lên.
- Ngựa của ta nhanh, con đuổi theo không kịp, ngược lại làm bại lộ mục tiêu, con đi mau đi!
Ngừng một lát, Lưu Bị lại nói:
- Báo với nhị bá phụ của con, bảo ông ấy cùng Tử Long nhanh chóng suất quân lên phía bắc, chuẩn bị nghênh chiến quân Tào.
Lưu Phong bất đắc dĩ, đành phải dẫn thủ hạ chạy đi, Lưu Bị quay đầu, quất roi thúc ngựa chạy như gió dọc theo quan đạo về hướng Long Trung, phía trước đã là cầu Đàn Khê.
..
Giữa trưa, Lưu Bị chạy tới thư viện Lộc Môn, vừa đói vừa khát, mệt mỏi kiệt sức, y xoay người xuống ngựa, dắt ngựa đi về phía sơn môn, lúc này, phía sau có người cười hỏi:
- Đây chẳng phải là Lưu Hoàng Thúc sao? Sao lại đến đây một mình?
Lưu Bị quay đầu lại, chỉ thấy Thủy Kính tiên sinh Tư Mã Huy, Lưu Bị ở Kinh Châu nhiều năm, thường qua lại cùng danh sỹ Kinh Châu, ở Kinh Châu Tư Mã Huy là đại nho chỉ đứng sau Bàng Đức công, Lưu Bị sao có thể không biết, y vội vàng thi lễ:
- Bị vừa mới từ Tương Dương đến, Thái thị làm chuyện bất lợi với Bị, Bị liền một mạch chạy trốn tới Long Trung.
Tư Mã Huy là người Dương Địch Dĩnh Xuyên, cũng là tỵ nạn đến Kinh Châu, ông là nhân vật đại biểu cho danh sỹ phương bắc, ở Kinh Châu không hỏi việc quan trường, đóng cửa nhận đồ đệ, lo việc dạy học, cũng không đắc tội với bất kỳ ai, phàm việc gì cũng nói là tốt, là Hảo Hảo tiên sinh nổi danh ở Kinh Châu. (Hảo hảo có nghĩa là ba phải)
Tư Mã Huy cười tủm tỉm nói:
- Chạy thoát là tốt rồi!
Lưu Bị biết rằng chuyện gì ông cũng nói là tốt, không muốn cùng ông nói chuyện lâu, cũng không muốn hỏi nhiều, không ngờ Tư Mã Huy lại cười nói:
- Lần trước ta đề cử cho Hoàng Thúc hai người Phượng Sồ, Ngọa Long, có tiến triển gì không?
Khoảng hồi đầu năm, Tư Mã Huy và Lưu Bị từng gặp nhau một lần, Lưu Bị khẩn cầu Tư Mã Huy giới thiệu vài người tuổi trẻ tài cao, Tư Mã Huy liền đề cử Phượng Sồ Bàng Thống và Ngọa Long Gia Cát Lượng, Lưu Bị cũng từng nghe nói về hai người này, vì thế y đi bái phỏng Bàng Đức công, mời Bàng Thống đến Tân Dã làm quan, nhưng Bàng Đức công lại tỏ thái độ mập mờ, không lập tức đáp ứng.
Về phần Gia Cát Lượng, Lưu Bị cũng nghe rằng y học thức xuất chúng, nhưng thê tử của Gia Cát Lượng là cháu gái bên ngoại của Thái Mạo, đồng thời cũng là cháu con dì của Lưu Biểu, hơn nữa nhị tỷ của Gia Cát Lượng là con dâu của Khoái gia, chính là vì quan hệ quan trường chồng chéo như thế, Lưu Bị trong lòng băn khoăn, cho nên vẫn chưa đi tìm Gia Cát Lượng.
Lưu Biểu nhanh chóng lâm trọng bệnh, Thái thị nắm quyền, Lưu Bị lại không dám tùy tiện đến Tương Dương, việc này cũng bị bỏ mặc, bây giờ Tư Mã Huy hỏi đến, Lưu Bị đành phải áy náy nói:
- Có quá nhiều chuyện, nhất thời khó có thể để tâm, khiến Thủy Kính tiên sinh thất vọng rồi.
Tư Mã Huy cũng không thất vọng, mà gật gật đầu cười nói:
- Tốt! Tốt!
Rốt cuộc là tốt chỗ nào? Lưu Bị cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Hai người đi đến trước sơn môn, sai người giữ cửa đi vào thông báo, một lúc sau, Bàng Thống và Bàng Sơn Dân đi song song ra nghênh tiếp.
- Hoan nghênh Lưu Hoàng Thúc, Tư Mã thế thúc!
Bàng Sơn Dân phụng lệnh của Lưu Cảnh tiến vào Long Trung, mắt thấy quân Tào sắp xuôi nam, nhiệm vụ của Bàng Sơn Dân là khuyên bảo phụ thân dẫn đầu sỹ tộc của Long Trung đi Giang Hạ tỵ nạn, Lưu Cảnh đã đáp ứng, đổi tên thư viện Giang Hạ thành phân viện Giang Hạ của thư viện Lộc Môn, cũng đem hết tài sản của thư viện tặng cho thư viện Lộc Môn, đồng thời chấp thuận, gánh vác tiền lương chi tiêu trong sinh hoạt của toàn bộ sỹ tộc.
Chẳng qua là nội bộ Bàng gia cũng có sự bất đồng ý kiến, mặc dù Bàng Đức công có ý định đem thư viện Lộc Môn tạm dời về Giang Hạ, nhưng tộc đệ Bàng Quý lại phản đối việc Bàng gia chuyển đến Giang Hạ, đây là nguyên nhân mà hôm nay Bàng Quý không ở Tương Dương.
Dù là thế hệ trẻ của Bàng gia cũng có sự bất đồng ý kiến, Bàng Sơn Dân chủ trương dời về Giang Hạ, mà Bàng Thống lại kiên quyết phản đối.
Bàng Sơn Dân tiến lên cười nói:
- Hai vị thế thúc sao lại đi cùng nhau vậy?
Tư Mã Huy cười ha hả nói:
- Tốt! Tốt! Đi cùng nhau là tốt nhất.
Lưu Bị lại cười khổ một tiếng giải thích:
- Chúng ta gặp nhau trước sơn môn, hiền điệt, tam thúc của cháu có ở đây không?
Không đợi Bàng Sơn Dân mở miệng, Bàng Thống đã tiến lên cười nói:
- Tam thúc có ở đây, để cháu dẫn Hoàng Thúc đi.
Lưu Bị lo lắng truy binh phía sau, cũng không chào hỏi với Bàng Đức công một tiếng, liền gật đầu nói:
- Ta có việc gấp tìm ông, làm phiền hiền điệt rồi.
- Mời Hoàng Thúc đi theo cháu!
Bàng Thống dẫn Lưu Bị theo hướng khác đi về phía hậu viện, Tư Mã Huy nhìn hai người đi xa dần, vuốt râu mỉm cười đầy thâm ý, ông cũng theo Bàng Sơn Dân đi về hướng chính đường.
Bàng Thống đi bên cạnh Lưu Bị, vừa đi, vừa cười hỏi:
- Hoàng Thúc sao lại một mình chạy đến Long Trung?
- Ôi! Đừng nhắc đến nữa.
Lưu Bị liền đem chuyện xảy ra ở Tương Dương kể sơ qua, lúc này Bàng Thống mới biết nguy cơ mà Lưu Bị gặp phải, y trầm ngâm một hồi liền cười nói:
- Kỳ thực nguy cơ cũng là cơ hội, nếu như Hoàng Thúc có thể nắm bắt lấy cơ hội, từ nay về sau có thể trở mình cũng không chừng.
Lưu Bị bước chầm chậm, thấp giọng hỏi:
- Hiền điệt, ý của lời này là như thế nào?
Bàng Thống cười cười:
- Không biết Hoàng Thúc muốn nghe thử viễn sách, trung sách hay là cận sách?
Lưu Bị híp mắt lại:
- Tất cả ta đều muốn nghe, nhưng thời gian cấp bách, hiền điệt có thể nói cho ta biết về cận sách hoặc trung sách trước được không?
- Cận sách rất đơn giản, Hoàng Thúc vứt bỏ Tân Dã dẫn quân xuôi nam hợp với quân của Văn Sính, nếu không địch lại quân Tào, thì lại theo y vượt Hán Thủy, trực tiếp rút lui về Nam Quận, có hai vị tướng quân Vân Trường và Tử Long tiếp ứng, còn có quân đội trung lập của Vương Uy, đi Nam Quận không khó lắm, cháu nghĩ Hoàng Thúc ở Nam Quận mới có thể đứng vững!
Lưu Bị im lặng gật đầu, phương án này y cũng từng suy xét qua, nhưng Tương Dương chưa chắc cho y quá cảnh, nói không chừng còn thừa cơ nuốt chửng y, y tính đi quận An Lục, rồi lại mượn đường Giang Hạ đi Nam Quận, Lưu Cảnh hẳn sẽ nể mặt y.
- Hiền điệt không ngại giải thích cả trung sách chứ.
- Trung sách chính là liên hợp chống Tào, Hoàng Thúc chưa nghĩ đến việc kêu gọi bốn nhà, cùng nhau chống lại quân Tào xuôi nam lần này sao?
Lưu Bị trầm ngâm một hồi, nói:
- Hiền điệt nói Nam Quận, Giang Hạ, Tương Dương cùng ta, tổng cộng bốn nhà phải không?
Bàng Thống gật gật đầu.
- Tào Tháo đã xuất chinh Ô Hoàn, cho nên lần này uy hiếp Nam Dương đều không phải chủ yếu tấn công Kinh Châu, nếu cháu đoán không lầm, hẳn là lấy công làm thủ, đề phòng quân Kinh Châu, Tào Tháo sợ chúng ta thừa dịp Trung Nguyên trống không mà tiến về phía bắc, cho nên chỉ cần bốn nhà liên kết chống Tào, thì có thể đánh thắng trận này, mấu chốt là Hoàng Thúc phải dẫn đầu, việc này đề cao uy vọng của Hoàng Thúc tại Kinh Châu lên mức cao nhất, tạo cơ sở cho tương lai khi Hoàng Thúc tiếp nhận Kinh Châu.
Nếu nói sách lược thứ nhất còn khá bình thường, mà sách lược thứ hai rất có khí phách của một bậc thầy, vậy thì sách lược thứ ba sẽ như thế nào? Điều này càng làm cho Lưu Bị tràn đầy kỳ vọng.
Lưu Bị thầm tán thưởng, không hổ danh Phượng Sồ, đây tuyệt đối là lời của người cao minh, trong lòng y lập tức có ý muốn giữ người tài, đây chính là kỳ tài mình nhiều năm tìm kiếm mà không gặp, khó trách Tư Mã Huy phải ba lần đề cử cho y.
Trầm tư một hồi, Lưu Bị liền cười tủm tỉm nói:
- Đợi lát nữa tam thúc của Sỹ Nguyên sẽ phái người đưa ta đi về phương Bắc, không biết Sỹ Nguyên có nguyện ý tiễn ta một đoạn hay không? Chúng ta cùng nhau đi tới Tân Dã.
Lưu Bị đã sửa lại cách xưng hô với Bàng Thống, không còn gọi y là hiền điệt nữa, mà gọi bằng tên tự, điều này biểu thị sự ngang hàng, mặt khác, lại mượn cớ tiễn một đoạn, ý là muốn lôi kéo Bàng Thống.
Bàng Thống sao có thể không hiểu, y sớm đã quan sát qua tình hình ở Kinh Châu, Lưu Bị trông có vẻ yếu thế, kỳ thực chưa hẳn là vậy, y đã khống chế được ba vạn quân ở Nam Quận, thêm sáu nghìn quân trong tay, thì đã có địa vị ngang với Giang Hạ, Tương Dương rồi.
Nhưng Tương Dương có Thái Mạo, Giang Hạ có Từ Thứ, Đổng Doãn, đã không có chỗ cho Bàng Thống y, mà chỗ Lưu Bị còn thiếu một vị quân sư.
Quan trọng hơn là thúc phụ Bàng Quý cũng khuyên y đi theo Lưu Bị, rốt cuộc đã khiến Bàng Thống hạ quyết tâm, mấy ngày nay y luôn tìm một cơ hội, chuẩn bị đi Tân Dã xem sao, không ngờ hôm nay Lưu Bị lại đến.
Y nắm bắt được cơ hội này, làm cho Lưu Bị nhìn y với cặp mắt khác, nếu Lưu Bị đã mở miệng, Bàng Thống cũng ném đi cái kiểu kiêu ngạo của người đọc sách, thi lễ thật sâu:
- Bàng Thống nguyện dốc sức vì Hoàng Thúc!
..
Bàng Sơn Dân đến Long Trung là để thực hiện hai sứ mệnh, một là khuyên bảo phụ thân tạm thời dời thư viện Lộc Môn về Giang Hạ, chỉ cần thư viện Lộc Môn dời đi, sỹ tộc Long Trung đều sẽ đi theo đến Giang Hạ.
Không những là do thư viện Lộc Môn có uy vọng cao, quan trọng hơn là từ khi Lưu Biểu lâm trọng bệnh hồi đầu năm đến giờ, Kinh Châu đã đình chỉ viện trợ tiền lương cho sỹ tộc phương bắc, gây xôn xao trong giới sỹ tộc, mà đi Giang Hạ thì được viện trợ nhiều lương thực, không còn lo về cuộc sống, những sỹ tộc mang theo gia quyến sẽ không vì năm đấu gạo mà khom lưng.
Bàng Sơn Dân đã thuyết phục phụ thân, nhưng sứ mệnh còn lại y không nắm chắc, đó là khuyên bảo Gia Cát Lượng đi Giang Hạ, tuy rằng y là tỷ phu và cũng là bạn thân của Gia Cát Lượng, nhưng y cũng không biết có thể thuyết phục được người em vợ kiêm bạn tốt này không.
Gia Cát Lượng mời Bàng Sơn Dân vào thư phòng, Bàng Sơn Dân đến khiến Gia Cát Lượng vui mừng, hảo hữu lúc trước đại đa số đều đã rời khỏi Long Trung, Thôi Châu Bình và Thạch Quảng Nguyên thì đi Nghiệp Thành, làm việc cho Tào Tháo, Từ Thứ, Mã Lương và Bàng Sơn Dân thì đi Giang Hạ, Khoái Kỳ ở Nam Quận, hảo hữu ở Long Trung chỉ còn lại có một mình Phượng Sồ Bàng Thống, khiến Gia Cát Lượng cảm thấy hiu quạnh.
Mà Bàng Sơn Dân đến làm thư phòng vắng lặng lập tức trở nên náo nhiệt.
Gia Cát Lượng đầu đội mão hoa sen, thân mặc Bát Quái huyền y, tay cầm quạt lông, cười tủm tỉm hỏi Bàng Sơn Dân:
- Huynh đã quen cuộc sống ở Giang Hạ chưa?
- Cũng gần giống như ở Tương Dương! Chỉ có điều là ấm hơn một chút, nhị tỷ của đệ rất ghét mùa hè ẩm ướt, nhưng tình hình nơi ở cũng không tồi, về việc này nàng rất hài lòng.
Bàng Sơn Dân cũng cười đáp.
- Vậy còn đệ? Đệ có hài lòng không?
- Đệ cũng rất hài lòng, cả ngày bận bịu, tâm lý rất thoải mái.
- Hoài bão to lớn của huynh, lại đi làm một tiểu lại ở Giang Hạ ư?
Gia Cát Lượng phe phẩy chiếc quạt lông cười nói.
Bàng Sơn Dân cảm nhận được ý chế nhạo trong giọng nói của Gia Cát Lượng, trong y không hài lòng, ôn hòa nói:
- Dòng suối tuy nhỏ, trăm suối lại thành sông, không có sông làm sao có biển, Khổng Minh hà cớ gì lại coi thường huynh?
Gia Cát Lượng khẽ thở dài.
- Đệ cũng không coi thường huynh, lấy tài hoa của huynh, làm một viên thư tá quá phí tài năng rồi, Từ Thứ có thể làm Tư mã, Đổng Doãn có thể làm Tham quân, huynh lại làm Tòng sự, thật là nhân tài không được trọng dụng.
Hóa ra Gia Cát Lượng cảm thấy bất bình thay cho mình, bực dọc trong lòng Bàng Sơn Dân tiêu tan, cũng cười nói:
- Huynh tuy khổ hạnh đọc sách mười năm, nhưng làm người làm việc lại không có kinh nghiệm gì, nói thật là, hai năm tôi luyện này thật sự giúp ích cho huynh rất nhiều.
Gia Cát Lượng cười nói:
- Ba năm tôi luyện vậy là đủ rồi, huynh bước một bước đã có thể làm Quận thừa quận An Lục.
- Quận thừa quận An Lục?
Bàng Sơn Dân cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Ý đệ là sao?
- Ý của đệ rất đơn giản.
Gia Cát Lượng cười tủm tỉm nói:
- Huynh và Lưu Thái thú đều mưu đồ quận An Lục mà không có cớ, lần này quân Tào xuôi nam không phải là cái cớ tốt nhất sao? Đem quận An Lục bỏ vào trong túi, ai sẽ làm Quận thừa? Hoặc là Lưu Mẫn, hoặc chính là huynh, ngoài hai người bọn huynh ra, còn ai có thể bịt miệng giới quan lại Kinh Châu?
Bàng Sơn Dân yên lặng gật đầu, y giờ mới hiểu được vì sao Lưu Cảnh lại xem trọng Gia Cát Lượng như thế, lúc trước khi đến Long Trung, Lưu Cảnh quả thật đã từng nói với y, chuẩn bị giúp y đảm nhiệm chức Quận thừa quận An Lục, không ngờ đã bị Gia Cát Lượng đoán được, trong lòng Bàng Sơn Dân bỗng giật mình.
Trầm mặc một lúc, Bàng Sơn Dân liền chuyển sang đề tài chính sự:
- Nếu huynh nhớ không lầm, thì hiền đệ năm cũng đã hai mươi bảy, cổ nhân nói, nam tử tam thập nhi lập (1), nay đã gần ba mươi, chẳng lẽ hiền đệ không có suy nghĩ xuất sơn tạo dựng một phen sự nghiệp hay sao?
(1) Tam thập nhi lập: Ý nói ba mươi là đã có thể lập nên sự nghiệp. Người ta cũng hay nói: Nhị thập nhược quán, Tam thập nhi lập, Tứ thập bất hoặc, Ngũ thập tri thiên mệnh, Lục thập hoa giáp, Thất thập cổ lai hi
- Đệ đương nhiên đã suy nghĩ về tiền đồ, ba năm trước đệ còn đi qua đất Thục mưu cầu chức quan, chỉ có điều Lưu Chương quá yếu đuối, không phải là người gây dựng sự nghiệp, nên đệ mất hứng mà về, huynh đệ Lưu thị càng vô năng, may áo cho người khác, nương tựa vào bọn họ khác nào tự sát, Hán tặc Tào Tháo và đệ không cùng chí hướng, Lưu Hoàng Thúc tuy là nhân nghĩa, nhưng ông ấy đối với đệ dường như không có hứng thú, về phần Mã Đằng, Trương Lỗ, chỉ là kẻ tầm thường, tháng trước gia huynh lại viết cho đệ một bức thư, muốn đệ sang Giang Đông xuất sỹ, nói thật, đệ cũng có chút động lòng.
- Hiền đệ vì sao không cân nhắc đến Giang Hạ?
Bàng Sơn Dân rốt cuộc nhịn không được mà nói ra, Gia Cát Lượng đều nhắc đến tất cả mọi người, duy chỉ không nhắc tới Giang Hạ.
Gia Cát Lượng vỗ tay cười to.
- Lưu thái thú có thể để mắt đến một kẻ thôn phu nơi sơn dã như đệ ư?
Ba năm trước, Triệu Vân xin phép trở về tảo mộ cho cha mẹ, Lưu Biểu liền bổ nhiệm nghĩa tử tạm thời đảm nhận chức vụ của Triệu Vân, làm thân vệ cho mình.
Nhưng đảm nhận tạm thời một thoáng đã ba năm, không trở thành chính thức, cũng không trả lại chức vụ cho Triệu Vân, mà Triệu Vân thì cùng Quan Vũ đi Nam Quận, thay Lưu Tông luyện binh, chớp mắt cũng đã ba năm.
Lưu Bị xoay người lên ngựa, quất roi thúc ngựa chạy về hướng thành Tương Dương.
Lần này Lưu Bị đến rất vội, thế cục căng thẳng của Nam Dương giống như lửa đốt trong lòng y, quân Tào hưng binh ồ ạt tiến về Nam Dương, binh lực tổng cộng đã đạt đến năm vạn, rõ ràng là có ý đồ xuôi nam, khiến Lưu Bị lòng như lửa đốt.
Lưu Bị thúc ngựa chạy như bay, chẳng mấy chốc đã đến trước phủ Châu Mục, y xoay người xuống ngựa, chạy nhanh lên bậc thang, nói với một tên thị vệ gác cửa:
- Xin chuyển cáo với Châu Mục, nói Lưu Bị có việc gấp cầu kiến!
Tên thị vệ nhận ra Lưu Bị, liền khom người thi lễ:
- Hoàng Thúc, thật có lỗi, Châu Mục không muốn gặp bất kỳ ai.
- Lần trước ta còn gặp được Châu Mục, sao bây giờ lại không được?
Lưu Bị lo lắng nói:
- Ta quả thật có quân tình khẩn cấp, có thể thay ta thông báo một tiếng hay không!
Tên thị vệ lắc lắc đầu:
- Đây là mệnh lệnh của phu nhân, Châu Mục tiếp nhiều khách, sẽ làm cho bệnh tình chuyển biến xấu, vả lại, Châu Mục lúc nào cũng mê man, khó có thể tiếp khách.
Có lẽ là do ngưỡng mộ Lưu Bị, tên thị vệ lại hạ thấp giọng nói:
- Tốt nhất là Hoàng Thúc nên gặp Tông công tử trước, công tử có thể đại diện cho Châu Mục.
Lưu Bị biết rằng Lưu Tông là một con rối, gặp y cũng vô dụng, nhưng không chừng có thể thông qua y mà gặp được Châu Mục, Lưu Bị liền chắp tay nói:
- Vậy làm phiền hãy thông báo cho Tông công tử.
- Hoàng Thúc xin đợi một lát, tiểu nhân sẽ đi thông báo.
Tên thị vệ đi vào, Lưu Bị chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước cửa, thực tế là, y đã viết ba bức quân báo cầu viện rồi, giống như nước đổ đầu vịt, không có tin tức, y đoán tám chín phần đã bị Thái Mạo giữ lại, Thái Mạo là quân sư, thư cầu viện trước tiên phải đến chỗ y, y làm sao có thể chuyển cho Lưu Biểu.
Trong lòng đang sốt ruột, thì tên thị vệ lại chạy ra:
- Hoàng Thúc xin đi theo tiểu nhân, Tông công tử cho mời!
Trong lòng Lưu Bị hơi có chút không vui, mình thân là trưởng bối, Lưu Tông ít nhất cũng nên ra cửa đón tiếp, nhưng lại sai một tên thị vệ đến mời mình vào, đến cái lễ tiết và tôn trọng tối thiểu cũng không có.
Nhưng lúc này y muốn cầu cạnh Lưu Tông, đành phải nhẫn nhịn, quay đầu dặn dò Lưu Phong vài câu, rồi mới đi theo thị vệ vào phủ Châu Mục.
Bây giờ Lưu Tông đã là thân phận thế tử tạm thời quản lý sự vụ của cả châu, theo lý y phải tọa trấn tại châu nha mới đúng, nhưng Thái phu nhân cho rằng y nên đồng thời chiếu cố phụ thân, làm tròn chữ hiếu, thêm vào Thái Mạo cũng ủng hộ y tận hiếu, cho nên Lưu Tông chỉ có thể tọa trấn trong phủ Châu Mục, vừa tận hiếu, vừa xử lý sự vụ của cả châu.
Nơi Lưu Tông xử lý công vụ nằm ở tây trạch, nơi này vốn là phòng cho khách, nhưng sau khi Lưu Biểu lâm trọng bệnh, phủ Châu Mục không còn giữ khách lại nữa, nơi này liền được sửa thành quan phòng của Lưu Tông.
Kể từ sau khi Lưu Tông bị Lưu Cảnh bắt cóc vào ba năm trước, quan hệ giữa Lưu Tông và Thái Thiếu Dư gần như cắt đứt hoàn toàn, Lưu Biểu cũng biết bọn họ mâu thuẫn với nhau, chỉ cần duy trì sự hòa thuận bên ngoài, ông cũng mắt không thấy thì tâm không phiền, lười quan tâm đến.
Lưu Bị rất nhanh được dẫn vào trong quan phòng của Lưu Tông, vừa bước vào, Lưu Tông liền quỳ xuống đón tiếp, cung kính dập đầu thi lễ:
- Điệt nhi Lưu Tông khấu kiến thúc phụ!
Sự cung kính này của Lưu Tông làm Lưu Bị ngẩn người, đã cung kính như vậy, hà cớ gì lạ không ra đón tiếp mình, trong lòng y hoài nghi, lại thấy ánh mắt của Lưu Tông khác thường, không khỏi mắt nhìn bốn phía, bỗng phát hiện dưới bức bình phong có một đôi giày thêu hoa.
Lưu Bị lập tức hiểu ra, Thái phu nhân đang tránh mặt sau bức bình phong, Lưu Tông đích thực đã là một con rối rồi, nhưng Lưu Bị nghĩ đến ánh mắt khác thường của Lưu Tông khi nãy, kỳ thực là đang ám thị cho mình biết, như thế đã nói rõ rằng Lưu Tông cũng không cam tâm làm một con rối, Lưu Bị lập tức suy nghĩ thông suốt.
Y giấu diếm thanh sắc, tiến lên nâng Lưu Tông đứng dậy cười nói:
- Hiền điệt xin hãy đứng lên, không cần đa lễ!
- Mời thúc phụ ngồi!
Lưu Tông niềm nở mời Lưu Bị ngồi xuống, không kìm nổi mà liếc nhìn đôi giày thêu hoa sau bức bình phong, y cũng dần dần cảm thấy không nuốt trôi cái mùi vị làm con rối như thế này, mỗi ngày nhận được các loại công văn chuyển đến châu nha, y chỉ có thể phê duyệt theo ý của Thái Mạo đã ghi trên trang thứ hai, Thái Mạo phản đối y chỉ có thể phủ quyết, Thái Mạo tán thành, y nhất định phải đồng ý.
Y không biết ngày tháng như thế này đến lúc nào mới kết thúc, nghĩ đến quyền lực vốn nên thuộc về mình lại bị Thái gia cướp lấy, Lưu thị Kinh Châu biến thành Thái thị Kinh Châu, trong lòng y rất căm hận, đối với người phụ nữ đứng phía sau bức bình phong, y cũng lòng đầy thù hận, từ đầu tới đuôi y đều bị người phụ nữ này lợi dụng.
Cho dù trong lòng có căm hận, trên mặt lại không dám biểu lộ, trong lòng y ngoài thù hận ra, sự sợ hãi lại càng nhiều hơn, Thái phu nhân đã nắm giữ chứng cứ y bí mật hạ độc, nếu như y không nghe lời, Thái phu nhân nhấc tay là có thể diệt được y.
- Hoàng Thúc có việc gì gấp sao?
Lưu Bị gật gật đầu, vội nói:
- Tình huống khẩn cấp, quân Tào hưng binh ồ ạt tiến về Nam Dương, lương thảo chuẩn bị đầy đủ, ít ngày nữa sẽ xuôi nam, chúng ta nhất định phải lập tức bố trí binh lực, hiền điệt, việc này vô cùng khẩn cấp, không thể kéo dài được nữa.
Lưu Tông trên mặt lộ vẻ khó xử:
- Điệt nhi hiểu được sự lo lắng của Hoàng Thúc, cũng có thể hiểu được thế cục bức bách, chỉ có điều điệt nhi chỉ phụ trách xử lý chính vụ, về phương diện quân đội điệt nhi cũng thúc thủ vô sách.
Lưu Bị trầm ngâm một lát, mới nói:
- Vậy có thể thay ta thông báo cho Châu Mục một tiếng hay không, ta muốn gặp ông ấy.
Lưu Tông cắn môi, y vừa định đáp ứng, Thái phu nhân lại từ phía sau bình phong đi ra, cười dối trá:
- Hóa ra là Hoàng Thúc đến, thiếp thân không biết, thật thất lễ.
Lưu Bị vội vàng đứng dậy thi lễ.
- Bị tới đây đường đột, đã quấy rầy đại tẩu rồi.
- Đường đột thì không có, chỉ là không may, Châu Mục vừa mới dùng thuốc đã ngủ, không tiện làm phiền, xin cáo lỗi.
- Nhưng đại tẩu, Bị có quân tình khẩn cấp.
- Điều này e là không được!
Thái phu nhân lắc lắc đầu nói:
- Thiếp phận là nữ nhi, không hiểu những việc quan trường, thiếp chỉ quan tâm đến sức khỏe của Châu Mục, bây giờ mắt thấy Châu Mục bệnh ngày càng nặng, dù tư cách là người thân, hay là thuộc cấp, đều trăm phương nghìn kế mong bảo vệ sức khỏe của Châu Mục, mà không muốn quấy rầy Châu Mục nghỉ ngơi, tổn hại sức khỏe, Hoàng Thúc, người nói thử xem?
Thái phu nhân cười mà như không, nhìn Lưu Bị, Lưu Bị nhất thời nghẹn lời, Thái phu nhân lại thản nhiên nói:
- Châu Mục giao quân vụ cho quân sư, nhược bằng có quân tình tốt nhất là tìm Thái quân sư thương nghị, nếu như tình huống khẩn cấp, Thái quân sư cũng có thể quyết định, không nhất thiết phải tìm Châu Mục.
Nói đến việc này, Lưu Bị cũng không còn cách nào khác, đành phải thi lễ nói:
- Một khi đã như vậy, Lưu Bị xin cáo từ.
- Hoàng Thúc đi thong thả!
Thái phu nhân không giữ lại, Lưu Bị đành phải tất tả rời đi, nhìn bóng dáng Lưu Bị đã biến mất, Thái phu nhân mặt đanh lại, quay đầu lạnh lùng nói với Lưu Tông:
- Nên làm cái gì, không nên làm cái gì, hy vọng không cần phải để ta nhắc lại cho ngươi lần thứ ba, ngươi nên biết hậu quả!
Thái phu nhân xoay người rời đi, Lưu Tông đứng bất động, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, hai nắm tay từ từ siết chặt, thầm nghiến răng nghiến lợi, lúc này, thư đồng của y tiến lên nói:
- Công tử, đến giờ dùng thuốc rồi!
Lưu Tông chợt nhớ tới một việc, kéo thư đồng sang, rỉ tai nói với y vài câu, tên thư đồng gật gật đầu, xoay người chạy như bay, Lưu Tông cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cũng đừng hòng đạt được mục đích!
..
Nửa canh giờ sau, Thái Mạo tự mình tiễn Lưu Bị ra khỏi châu nha, vẻ mặt tươi cười nói:
- Xin Hoàng Thúc yên tâm, chúng ta môi hở răng lạnh, tuyệt sẽ không thấy chết không cứu, Hoàng Thúc cứ về trước chuẩn bị chiến đấu, ta sẽ cùng Khoái tham quân, Lưu biệt giá thương nghị một chút, nếu như tất cả thống nhất ý kiến, chúng ta sẽ lập tức xuất binh bắc thượng, phòng ngự quân Tào.
Tuy rằng Lưu Bị không tin vào thành ý của Thái Mạo, nhưng đúng lúc Đặng Nghĩa không ở Tương Dương, mà Bàng Quý lại đi Long Trung, hai người có quan hệ cực tốt với y đều không ở đây, Khoái Việt tuy đang ở Tương Dương, nhưng bởi vì sự việc của Lưu Kỳ, Khoái gia và y mâu thuẫn quá sâu, đương nhiên sẽ không giúp y.
Lưu Bị bất đắc dĩ, đành phải cáo từ, Lưu Bị vừa đi, Thái Mạo liền biến sắc, sát khí trong mắt phóng ra, không ngờ Lưu Bị lại ở Tương Dương, cơ hội giết y như vầy sao có thể bỏ qua, Thái Mạo lập tức thấp giọng nói với tùy tùng:
- Mau đi tìm Thái Trung đến gặp ta!
Lưu Bị tinh thần chán nản, cưỡi ngựa chậm rãi đi trên đường cái Tương Dương, y cũng không biết nên đi đâu? Lại làm cách nào giải quyết nguy cơ ở Nam Dương, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đi Long Trung tìm Bàng Quý bàn bạc, đúng lúc này, tiểu thư đồng A Lâm của Lưu Tông chạy đến như bay, thở hồng hộc nói:
- Hoàng Thúc, Tông công tử sai tiểu nhân đến báo cho ngài biết, Thái gia muốn giết ngài, ngài mau đi đi!
Lưu Bị vô cùng sửng sốt, y ngay cả lời cảm tạ cũng không kịp nói, lập tức thúc ngựa chạy về hướng bắc, Lưu Phong suất lĩnh thân binh, nhanh chóng đi theo sau, lúc rời khỏi bắc môn còn có mấy trăm bộ, đột nhiên nghe thấy trên đầu thành truyền đến tiếng trống đóng cổng thành, chỉ thấy cửa thành bắc chậm rãi đóng lại.
Một đội binh sỹ chạy tới thành bắc, Lưu Bị trên trán lấm tấm mồ hôi, trong lòng y biết rất rõ, bến thuyền tất nhiên cũng đã bị phong tỏa, không thể rời khỏi thành Tương Dương thì y xong đời rồi, Lưu Bị lại quay đầu ngựa chạy về phía tây môn, tây môn luôn luôn đóng chậm nhất.
Đoàn người chạy tới tây môn, vừa may nhìn thấy tây môn chuẩn bị đóng, Lưu Bị trong lòng khẩn trương, hô to:
- Chờ một lát, hãy để cho ta ra ngoài.
Tên quân canh gác nhận ra y chính là Lưu Bị, do dự một lát, ngựa Lưu Bị cười chính là Xích Huyết mã mà Lưu Cảnh đưa cho y, ngựa chạy cực nhanh, như gió thổi chớp giật chạy về phía cửa thành tây, xông ra khỏi cổng thành, Lưu Bị thấy phía sau không có truy binh, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Lưu Phong cũng chạy đến, lớn tiếng nói:
- Phụ thân, không bằng chúng ta đi về phía nam, đến quân doanh của Vương Uy tướng quân!
Lưu Bị thoáng trầm tư, bây giờ nhất định vẫn là trở về Tân Dã, không thể quay về Tương Dương, chỉ có thể thỉnh cầu Bàng gia che chở, từ Long Trung vượt sông, nghĩ đến đây, y nói với Lưu Phong:
- Có thể sai một người cải trang ta, các con bảo vệ hắn chạy trốn về phía nam, ta đi Long Trung tìm Bàng Quý, từ Long Trung vượt sông lên phía bắc.
Lưu Phong do dự, nói:
- Sao có thể để phụ thân đi một minh! Không bằng hài nhi đi cùng phụ thân.
Lưu Bị lo lắng vung tay lên.
- Ngựa của ta nhanh, con đuổi theo không kịp, ngược lại làm bại lộ mục tiêu, con đi mau đi!
Ngừng một lát, Lưu Bị lại nói:
- Báo với nhị bá phụ của con, bảo ông ấy cùng Tử Long nhanh chóng suất quân lên phía bắc, chuẩn bị nghênh chiến quân Tào.
Lưu Phong bất đắc dĩ, đành phải dẫn thủ hạ chạy đi, Lưu Bị quay đầu, quất roi thúc ngựa chạy như gió dọc theo quan đạo về hướng Long Trung, phía trước đã là cầu Đàn Khê.
..
Giữa trưa, Lưu Bị chạy tới thư viện Lộc Môn, vừa đói vừa khát, mệt mỏi kiệt sức, y xoay người xuống ngựa, dắt ngựa đi về phía sơn môn, lúc này, phía sau có người cười hỏi:
- Đây chẳng phải là Lưu Hoàng Thúc sao? Sao lại đến đây một mình?
Lưu Bị quay đầu lại, chỉ thấy Thủy Kính tiên sinh Tư Mã Huy, Lưu Bị ở Kinh Châu nhiều năm, thường qua lại cùng danh sỹ Kinh Châu, ở Kinh Châu Tư Mã Huy là đại nho chỉ đứng sau Bàng Đức công, Lưu Bị sao có thể không biết, y vội vàng thi lễ:
- Bị vừa mới từ Tương Dương đến, Thái thị làm chuyện bất lợi với Bị, Bị liền một mạch chạy trốn tới Long Trung.
Tư Mã Huy là người Dương Địch Dĩnh Xuyên, cũng là tỵ nạn đến Kinh Châu, ông là nhân vật đại biểu cho danh sỹ phương bắc, ở Kinh Châu không hỏi việc quan trường, đóng cửa nhận đồ đệ, lo việc dạy học, cũng không đắc tội với bất kỳ ai, phàm việc gì cũng nói là tốt, là Hảo Hảo tiên sinh nổi danh ở Kinh Châu. (Hảo hảo có nghĩa là ba phải)
Tư Mã Huy cười tủm tỉm nói:
- Chạy thoát là tốt rồi!
Lưu Bị biết rằng chuyện gì ông cũng nói là tốt, không muốn cùng ông nói chuyện lâu, cũng không muốn hỏi nhiều, không ngờ Tư Mã Huy lại cười nói:
- Lần trước ta đề cử cho Hoàng Thúc hai người Phượng Sồ, Ngọa Long, có tiến triển gì không?
Khoảng hồi đầu năm, Tư Mã Huy và Lưu Bị từng gặp nhau một lần, Lưu Bị khẩn cầu Tư Mã Huy giới thiệu vài người tuổi trẻ tài cao, Tư Mã Huy liền đề cử Phượng Sồ Bàng Thống và Ngọa Long Gia Cát Lượng, Lưu Bị cũng từng nghe nói về hai người này, vì thế y đi bái phỏng Bàng Đức công, mời Bàng Thống đến Tân Dã làm quan, nhưng Bàng Đức công lại tỏ thái độ mập mờ, không lập tức đáp ứng.
Về phần Gia Cát Lượng, Lưu Bị cũng nghe rằng y học thức xuất chúng, nhưng thê tử của Gia Cát Lượng là cháu gái bên ngoại của Thái Mạo, đồng thời cũng là cháu con dì của Lưu Biểu, hơn nữa nhị tỷ của Gia Cát Lượng là con dâu của Khoái gia, chính là vì quan hệ quan trường chồng chéo như thế, Lưu Bị trong lòng băn khoăn, cho nên vẫn chưa đi tìm Gia Cát Lượng.
Lưu Biểu nhanh chóng lâm trọng bệnh, Thái thị nắm quyền, Lưu Bị lại không dám tùy tiện đến Tương Dương, việc này cũng bị bỏ mặc, bây giờ Tư Mã Huy hỏi đến, Lưu Bị đành phải áy náy nói:
- Có quá nhiều chuyện, nhất thời khó có thể để tâm, khiến Thủy Kính tiên sinh thất vọng rồi.
Tư Mã Huy cũng không thất vọng, mà gật gật đầu cười nói:
- Tốt! Tốt!
Rốt cuộc là tốt chỗ nào? Lưu Bị cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Hai người đi đến trước sơn môn, sai người giữ cửa đi vào thông báo, một lúc sau, Bàng Thống và Bàng Sơn Dân đi song song ra nghênh tiếp.
- Hoan nghênh Lưu Hoàng Thúc, Tư Mã thế thúc!
Bàng Sơn Dân phụng lệnh của Lưu Cảnh tiến vào Long Trung, mắt thấy quân Tào sắp xuôi nam, nhiệm vụ của Bàng Sơn Dân là khuyên bảo phụ thân dẫn đầu sỹ tộc của Long Trung đi Giang Hạ tỵ nạn, Lưu Cảnh đã đáp ứng, đổi tên thư viện Giang Hạ thành phân viện Giang Hạ của thư viện Lộc Môn, cũng đem hết tài sản của thư viện tặng cho thư viện Lộc Môn, đồng thời chấp thuận, gánh vác tiền lương chi tiêu trong sinh hoạt của toàn bộ sỹ tộc.
Chẳng qua là nội bộ Bàng gia cũng có sự bất đồng ý kiến, mặc dù Bàng Đức công có ý định đem thư viện Lộc Môn tạm dời về Giang Hạ, nhưng tộc đệ Bàng Quý lại phản đối việc Bàng gia chuyển đến Giang Hạ, đây là nguyên nhân mà hôm nay Bàng Quý không ở Tương Dương.
Dù là thế hệ trẻ của Bàng gia cũng có sự bất đồng ý kiến, Bàng Sơn Dân chủ trương dời về Giang Hạ, mà Bàng Thống lại kiên quyết phản đối.
Bàng Sơn Dân tiến lên cười nói:
- Hai vị thế thúc sao lại đi cùng nhau vậy?
Tư Mã Huy cười ha hả nói:
- Tốt! Tốt! Đi cùng nhau là tốt nhất.
Lưu Bị lại cười khổ một tiếng giải thích:
- Chúng ta gặp nhau trước sơn môn, hiền điệt, tam thúc của cháu có ở đây không?
Không đợi Bàng Sơn Dân mở miệng, Bàng Thống đã tiến lên cười nói:
- Tam thúc có ở đây, để cháu dẫn Hoàng Thúc đi.
Lưu Bị lo lắng truy binh phía sau, cũng không chào hỏi với Bàng Đức công một tiếng, liền gật đầu nói:
- Ta có việc gấp tìm ông, làm phiền hiền điệt rồi.
- Mời Hoàng Thúc đi theo cháu!
Bàng Thống dẫn Lưu Bị theo hướng khác đi về phía hậu viện, Tư Mã Huy nhìn hai người đi xa dần, vuốt râu mỉm cười đầy thâm ý, ông cũng theo Bàng Sơn Dân đi về hướng chính đường.
Bàng Thống đi bên cạnh Lưu Bị, vừa đi, vừa cười hỏi:
- Hoàng Thúc sao lại một mình chạy đến Long Trung?
- Ôi! Đừng nhắc đến nữa.
Lưu Bị liền đem chuyện xảy ra ở Tương Dương kể sơ qua, lúc này Bàng Thống mới biết nguy cơ mà Lưu Bị gặp phải, y trầm ngâm một hồi liền cười nói:
- Kỳ thực nguy cơ cũng là cơ hội, nếu như Hoàng Thúc có thể nắm bắt lấy cơ hội, từ nay về sau có thể trở mình cũng không chừng.
Lưu Bị bước chầm chậm, thấp giọng hỏi:
- Hiền điệt, ý của lời này là như thế nào?
Bàng Thống cười cười:
- Không biết Hoàng Thúc muốn nghe thử viễn sách, trung sách hay là cận sách?
Lưu Bị híp mắt lại:
- Tất cả ta đều muốn nghe, nhưng thời gian cấp bách, hiền điệt có thể nói cho ta biết về cận sách hoặc trung sách trước được không?
- Cận sách rất đơn giản, Hoàng Thúc vứt bỏ Tân Dã dẫn quân xuôi nam hợp với quân của Văn Sính, nếu không địch lại quân Tào, thì lại theo y vượt Hán Thủy, trực tiếp rút lui về Nam Quận, có hai vị tướng quân Vân Trường và Tử Long tiếp ứng, còn có quân đội trung lập của Vương Uy, đi Nam Quận không khó lắm, cháu nghĩ Hoàng Thúc ở Nam Quận mới có thể đứng vững!
Lưu Bị im lặng gật đầu, phương án này y cũng từng suy xét qua, nhưng Tương Dương chưa chắc cho y quá cảnh, nói không chừng còn thừa cơ nuốt chửng y, y tính đi quận An Lục, rồi lại mượn đường Giang Hạ đi Nam Quận, Lưu Cảnh hẳn sẽ nể mặt y.
- Hiền điệt không ngại giải thích cả trung sách chứ.
- Trung sách chính là liên hợp chống Tào, Hoàng Thúc chưa nghĩ đến việc kêu gọi bốn nhà, cùng nhau chống lại quân Tào xuôi nam lần này sao?
Lưu Bị trầm ngâm một hồi, nói:
- Hiền điệt nói Nam Quận, Giang Hạ, Tương Dương cùng ta, tổng cộng bốn nhà phải không?
Bàng Thống gật gật đầu.
- Tào Tháo đã xuất chinh Ô Hoàn, cho nên lần này uy hiếp Nam Dương đều không phải chủ yếu tấn công Kinh Châu, nếu cháu đoán không lầm, hẳn là lấy công làm thủ, đề phòng quân Kinh Châu, Tào Tháo sợ chúng ta thừa dịp Trung Nguyên trống không mà tiến về phía bắc, cho nên chỉ cần bốn nhà liên kết chống Tào, thì có thể đánh thắng trận này, mấu chốt là Hoàng Thúc phải dẫn đầu, việc này đề cao uy vọng của Hoàng Thúc tại Kinh Châu lên mức cao nhất, tạo cơ sở cho tương lai khi Hoàng Thúc tiếp nhận Kinh Châu.
Nếu nói sách lược thứ nhất còn khá bình thường, mà sách lược thứ hai rất có khí phách của một bậc thầy, vậy thì sách lược thứ ba sẽ như thế nào? Điều này càng làm cho Lưu Bị tràn đầy kỳ vọng.
Lưu Bị thầm tán thưởng, không hổ danh Phượng Sồ, đây tuyệt đối là lời của người cao minh, trong lòng y lập tức có ý muốn giữ người tài, đây chính là kỳ tài mình nhiều năm tìm kiếm mà không gặp, khó trách Tư Mã Huy phải ba lần đề cử cho y.
Trầm tư một hồi, Lưu Bị liền cười tủm tỉm nói:
- Đợi lát nữa tam thúc của Sỹ Nguyên sẽ phái người đưa ta đi về phương Bắc, không biết Sỹ Nguyên có nguyện ý tiễn ta một đoạn hay không? Chúng ta cùng nhau đi tới Tân Dã.
Lưu Bị đã sửa lại cách xưng hô với Bàng Thống, không còn gọi y là hiền điệt nữa, mà gọi bằng tên tự, điều này biểu thị sự ngang hàng, mặt khác, lại mượn cớ tiễn một đoạn, ý là muốn lôi kéo Bàng Thống.
Bàng Thống sao có thể không hiểu, y sớm đã quan sát qua tình hình ở Kinh Châu, Lưu Bị trông có vẻ yếu thế, kỳ thực chưa hẳn là vậy, y đã khống chế được ba vạn quân ở Nam Quận, thêm sáu nghìn quân trong tay, thì đã có địa vị ngang với Giang Hạ, Tương Dương rồi.
Nhưng Tương Dương có Thái Mạo, Giang Hạ có Từ Thứ, Đổng Doãn, đã không có chỗ cho Bàng Thống y, mà chỗ Lưu Bị còn thiếu một vị quân sư.
Quan trọng hơn là thúc phụ Bàng Quý cũng khuyên y đi theo Lưu Bị, rốt cuộc đã khiến Bàng Thống hạ quyết tâm, mấy ngày nay y luôn tìm một cơ hội, chuẩn bị đi Tân Dã xem sao, không ngờ hôm nay Lưu Bị lại đến.
Y nắm bắt được cơ hội này, làm cho Lưu Bị nhìn y với cặp mắt khác, nếu Lưu Bị đã mở miệng, Bàng Thống cũng ném đi cái kiểu kiêu ngạo của người đọc sách, thi lễ thật sâu:
- Bàng Thống nguyện dốc sức vì Hoàng Thúc!
..
Bàng Sơn Dân đến Long Trung là để thực hiện hai sứ mệnh, một là khuyên bảo phụ thân tạm thời dời thư viện Lộc Môn về Giang Hạ, chỉ cần thư viện Lộc Môn dời đi, sỹ tộc Long Trung đều sẽ đi theo đến Giang Hạ.
Không những là do thư viện Lộc Môn có uy vọng cao, quan trọng hơn là từ khi Lưu Biểu lâm trọng bệnh hồi đầu năm đến giờ, Kinh Châu đã đình chỉ viện trợ tiền lương cho sỹ tộc phương bắc, gây xôn xao trong giới sỹ tộc, mà đi Giang Hạ thì được viện trợ nhiều lương thực, không còn lo về cuộc sống, những sỹ tộc mang theo gia quyến sẽ không vì năm đấu gạo mà khom lưng.
Bàng Sơn Dân đã thuyết phục phụ thân, nhưng sứ mệnh còn lại y không nắm chắc, đó là khuyên bảo Gia Cát Lượng đi Giang Hạ, tuy rằng y là tỷ phu và cũng là bạn thân của Gia Cát Lượng, nhưng y cũng không biết có thể thuyết phục được người em vợ kiêm bạn tốt này không.
Gia Cát Lượng mời Bàng Sơn Dân vào thư phòng, Bàng Sơn Dân đến khiến Gia Cát Lượng vui mừng, hảo hữu lúc trước đại đa số đều đã rời khỏi Long Trung, Thôi Châu Bình và Thạch Quảng Nguyên thì đi Nghiệp Thành, làm việc cho Tào Tháo, Từ Thứ, Mã Lương và Bàng Sơn Dân thì đi Giang Hạ, Khoái Kỳ ở Nam Quận, hảo hữu ở Long Trung chỉ còn lại có một mình Phượng Sồ Bàng Thống, khiến Gia Cát Lượng cảm thấy hiu quạnh.
Mà Bàng Sơn Dân đến làm thư phòng vắng lặng lập tức trở nên náo nhiệt.
Gia Cát Lượng đầu đội mão hoa sen, thân mặc Bát Quái huyền y, tay cầm quạt lông, cười tủm tỉm hỏi Bàng Sơn Dân:
- Huynh đã quen cuộc sống ở Giang Hạ chưa?
- Cũng gần giống như ở Tương Dương! Chỉ có điều là ấm hơn một chút, nhị tỷ của đệ rất ghét mùa hè ẩm ướt, nhưng tình hình nơi ở cũng không tồi, về việc này nàng rất hài lòng.
Bàng Sơn Dân cũng cười đáp.
- Vậy còn đệ? Đệ có hài lòng không?
- Đệ cũng rất hài lòng, cả ngày bận bịu, tâm lý rất thoải mái.
- Hoài bão to lớn của huynh, lại đi làm một tiểu lại ở Giang Hạ ư?
Gia Cát Lượng phe phẩy chiếc quạt lông cười nói.
Bàng Sơn Dân cảm nhận được ý chế nhạo trong giọng nói của Gia Cát Lượng, trong y không hài lòng, ôn hòa nói:
- Dòng suối tuy nhỏ, trăm suối lại thành sông, không có sông làm sao có biển, Khổng Minh hà cớ gì lại coi thường huynh?
Gia Cát Lượng khẽ thở dài.
- Đệ cũng không coi thường huynh, lấy tài hoa của huynh, làm một viên thư tá quá phí tài năng rồi, Từ Thứ có thể làm Tư mã, Đổng Doãn có thể làm Tham quân, huynh lại làm Tòng sự, thật là nhân tài không được trọng dụng.
Hóa ra Gia Cát Lượng cảm thấy bất bình thay cho mình, bực dọc trong lòng Bàng Sơn Dân tiêu tan, cũng cười nói:
- Huynh tuy khổ hạnh đọc sách mười năm, nhưng làm người làm việc lại không có kinh nghiệm gì, nói thật là, hai năm tôi luyện này thật sự giúp ích cho huynh rất nhiều.
Gia Cát Lượng cười nói:
- Ba năm tôi luyện vậy là đủ rồi, huynh bước một bước đã có thể làm Quận thừa quận An Lục.
- Quận thừa quận An Lục?
Bàng Sơn Dân cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Ý đệ là sao?
- Ý của đệ rất đơn giản.
Gia Cát Lượng cười tủm tỉm nói:
- Huynh và Lưu Thái thú đều mưu đồ quận An Lục mà không có cớ, lần này quân Tào xuôi nam không phải là cái cớ tốt nhất sao? Đem quận An Lục bỏ vào trong túi, ai sẽ làm Quận thừa? Hoặc là Lưu Mẫn, hoặc chính là huynh, ngoài hai người bọn huynh ra, còn ai có thể bịt miệng giới quan lại Kinh Châu?
Bàng Sơn Dân yên lặng gật đầu, y giờ mới hiểu được vì sao Lưu Cảnh lại xem trọng Gia Cát Lượng như thế, lúc trước khi đến Long Trung, Lưu Cảnh quả thật đã từng nói với y, chuẩn bị giúp y đảm nhiệm chức Quận thừa quận An Lục, không ngờ đã bị Gia Cát Lượng đoán được, trong lòng Bàng Sơn Dân bỗng giật mình.
Trầm mặc một lúc, Bàng Sơn Dân liền chuyển sang đề tài chính sự:
- Nếu huynh nhớ không lầm, thì hiền đệ năm cũng đã hai mươi bảy, cổ nhân nói, nam tử tam thập nhi lập (1), nay đã gần ba mươi, chẳng lẽ hiền đệ không có suy nghĩ xuất sơn tạo dựng một phen sự nghiệp hay sao?
(1) Tam thập nhi lập: Ý nói ba mươi là đã có thể lập nên sự nghiệp. Người ta cũng hay nói: Nhị thập nhược quán, Tam thập nhi lập, Tứ thập bất hoặc, Ngũ thập tri thiên mệnh, Lục thập hoa giáp, Thất thập cổ lai hi
- Đệ đương nhiên đã suy nghĩ về tiền đồ, ba năm trước đệ còn đi qua đất Thục mưu cầu chức quan, chỉ có điều Lưu Chương quá yếu đuối, không phải là người gây dựng sự nghiệp, nên đệ mất hứng mà về, huynh đệ Lưu thị càng vô năng, may áo cho người khác, nương tựa vào bọn họ khác nào tự sát, Hán tặc Tào Tháo và đệ không cùng chí hướng, Lưu Hoàng Thúc tuy là nhân nghĩa, nhưng ông ấy đối với đệ dường như không có hứng thú, về phần Mã Đằng, Trương Lỗ, chỉ là kẻ tầm thường, tháng trước gia huynh lại viết cho đệ một bức thư, muốn đệ sang Giang Đông xuất sỹ, nói thật, đệ cũng có chút động lòng.
- Hiền đệ vì sao không cân nhắc đến Giang Hạ?
Bàng Sơn Dân rốt cuộc nhịn không được mà nói ra, Gia Cát Lượng đều nhắc đến tất cả mọi người, duy chỉ không nhắc tới Giang Hạ.
Gia Cát Lượng vỗ tay cười to.
- Lưu thái thú có thể để mắt đến một kẻ thôn phu nơi sơn dã như đệ ư?
/708
|