Tin tức này giống hệt sấm sét giữa trời quang, Giả Cơ vội vàng đỡ lấy Trương Tuyền, cũng khóc ròng nói:
- Thế thúc làm sao lại.....
Trương Tuyền lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Là bị tặc tử Tào Phi kia bức đấy, phụ thân từ chỗ của y trở về, xách bút ở trên tường viết tám chữ, 'Cùng với chịu nhục, không bằng chết trận!' rồi đi....
Y lại lấy ra một phong thư, đưa cho Giả Cơ:
- Đây là phụ thân viết cho Thế Bá một phong thư, các ngươi đi nhanh lên! Tào Phi bức tử cha ta, cũng sẽ không bỏ qua các ngươi đâu.
Lúc này, Lý Phù vẫn trầm mặc đột nhiên hỏi:
- Tuyền công tử hiện tại muốn đi báo tang với lệnh tỷ đúng không?
Đại tỷ của Trương Tuyền gả cho Tào Quân - con trai Tào Bân đệ của Tào Tháo, trên thực tế, Tào Quân là con thứ ba của Tào Tháo, mẫu thân là thị thiếp Chu Cơ của Tào Tháo.
Bởi vì cháu trai Tào An Dân chết ở Uyển Thành, Tào Bân chết sớm, việc này đoạn tuyệt phòng hương khói, Tào Tháo áy náy cho huynh đệ, liền đem Tào Quân làm con thừa tự cấp huynh đệ kế thừa hương khói, lại mệnh y cưới con gái Trương Tú.
Mặc dù là phụ thân lệnh cưới vợ, nhưng Tào Quân và Trương thị ở chung hòa hợp, lập gia đình sáu năm, vợ chồng vô cùng ân ái, lại sinh ra một đứa con, tên gọi là Tào Kháng.
Tào Quân đương nhiên là ở nội thành, tòa nhà y ở không xa phủ lớn Tào Phi, đất chỉ có ba mươi mẫu, mặc dù y chỉ là con vợ kế của Tào Tháo, tuy nhiên bởi vì hiện nay y là con trai của Tào Bân, lại gia phong Đình hầu, phong quan Trung Lang Tướng, rất có địa vị.
Đêm khuya, vợ chồng Tào Quân đang chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên Trương Tuyền chạy tới báo tang, phụ thân Trương thị là Trương Tú bị bệnh mà chết, Trương thị lập tức khóc lớn, Tào Quân trong lòng lo lắng, vội vàng phân phó chuẩn bị ngựa xe đi Trương phủ.
Tào Quân vừa mới trèo lên lên xe ngựa chuẩn bị xuất phát, bỗng nhiên, trong bóng đêm một thanh chủy thủ sáng như tuyết chĩa vào cổ họng của y, một gã người áo đen lạnh lùng nói:
- Cho tất cả tùy tùng của ngươi trở về!
Trương thị sợ tới mức hô lớn hơn, một gã người áo đen khác mau tay nhanh mắt, một quyền đánh nàng ngất đi.
Tào Quân thấy thê tử bị đánh, lập tức cả giận nói:
- Các ngươi là ai?
Lúc này, Trương Tuyền trèo lên xe ngựa, chắp tay nói:
- Tỷ phu, thật xin lỗi rồi, những người này đều là thủ hạ cũ của cha ta, vì mạng sống, đành phải để tỷ phu ủy khuất một chút.
Tào Quân bị đao kề cổ, không dám nhúc nhích, liền hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi đang làm gì đó, muốn bắt cóc ta sao?
Trương Tuyền trầm mặc một chút nói:
- Phụ thân bị Tào Phi bức chết rồi, Tào Phi còn muốn giết cả nhà chúng ta và cả nhà Giả tiên sinh, chúng ta đêm nay nhất định phải chạy ra khỏi Nghiệp Thành, xin tỷ phu giúp ta.
Tào Quân sau một lúc lâu một câu cũng không nói ra, cuối cùng mới chần chờ hỏi:
- Ngươi nói là sự thật?
Trương Tuyền nước mắt chảy ra:
- Phụ thân chịu nhục tự sát mà chết, ta có thể nói bừa sao?
Tào Quân im lặng, thật lâu sau, y gật gật đầu,
- Ta có thể giúp các ngươi ra khỏi thành, nhưng ta muốn ngươi cam đoan ta và đại tỷ ngươi an toàn.
- Không có vấn đề.
Lý Phù bên cạnh vừa thu lại dao găm, tuy rằng không hề chặn cổ họng Tào Quân nữa nhưng lại chĩa vào hông, Tào Quân biết y cũng không tin mình, trong lòng thầm hận lại không thể làm gì, đành phải ra lệnh với thị vệ phía ngoài:
- Các ngươi không cần đi, ngày mốt hẵng đến đón ta.
Bọn thị vệ đều hồi phủ, xe ngựa khởi động, được vài tên 'gia tướng Trương phủ ' hộ vệ, chạy ra ra phía ngoài thành.
Giả phủ đã thu thập xong, chuẩn bị hai cỗ xe ngựa, một chiếc để phụ nữ và trẻ em và bọn nhỏ ngồi, Giả Cơ và Lưu Mẫn, cùng với hơn mười người thủ hạ thì cưỡi ngựa chờ ở cửa sau phủ Trương Tú, tất cả thủ hạ đều đổi lại khôi giáp Tào quân.
Hai đội ngũ xác nhập cùng một chỗ, trùng trùng điệp điệp chạy tới hướng nam cửa thành. Lý Phù đã đổi cưỡi ngựa, giả mạo trưởng thị vệ của Tào Quân, lúc này vài tên trinh thám Công Tôn Khang đã bị bắt, bên trong thành lại khôi phục bình tĩnh, tuy nhiên đêm đã khuya, cửa thành cũng đương nhiên là đóng cửa.
Thời Tam quốc cũng không phải là đời sau có, cuộc sống về đêm, vào đêm, gần như mỗi người đều phải về nhà, hơn nữa tới giờ hợi rồi, cũng tức là chín giờ tối, đại bộ phận người đều đã thổi đèn ngủ, gối lên tám trăm tiếng trống hoàng hôn tiến vào mộng đẹp.
Lúc này đã qua canh hai, đã gần vào canh ba, trong Nghiệp Thành tối đen, gần như nhìn không thấy ngọn đèn nhỏ nào, trên đường cái lại trống vắng không một tiếng, vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của mèo hoang rồi lập tức biến mất ở phương xa.
Ba cỗ xe ngựa lộc cộc mà đi, hai mươi mấy hộ vệ cưỡi ngựa xung quanh, Lý Phù gương mẫu đi đầu. Trên mặt y tuy rằng biểu hiện như không có việc gì, nhưng nhìn ra được trong mắt của y tràn ngập khẩn trương.
Tuy rằng y có được một lệnh tiễn điều binh của Tào Phi, lại có Tào Quân tự nguyện đi theo, nhìn như có thể bảo đảm rồi, nhưng trong lòng Lý Phù hiểu rõ, bọn họ có thể ra khỏi thành, trên thực tế chỉ nắm chắc có hai phần, việc này cũng không giống như bọn họ ban ngày có thể hối lộ vào thành, hơi không cẩn thận sẽ lập tức thất bại trong gang tấc.
Càng ngày càng gần đến thành môn, đã có thể thấy hai cây đuốc cắm ở bên cạnh cửa thành, trong đêm tối lóe ra màu đỏ thẫm giống hệt hai mắt quỷaíhai bên thành môn giống cái miệng lớn dính máu tăng thêm vẻ quỷ dị.
Tiếng bánh xe ngựa di chuyển trong màn đêm yên tĩnh truyền đi rất xa, đã kinh động đến binh lính giữ cửa thành, mấy chục binh lính đang co rúc ở cửa ngủ đều đứng lên, nghi ngờ nhìn đội xe ngựa càng ngày càng gần.
- Là ai?
Một gã đồn trưởng chạy vội tiến lên, quát lớn:
- Cửa thành đã đóng, ban đêm không cho ra khỏi thành!
Lý Phù cầm đầu giục ngựa tiến lên, rút roi vụt xuống:
- Mở mắt chó của ngươi ra mà nhìn!
Đồn trưởng trốn rất nhanh, nhưng vẫn không tránh được bị trúng mặt, trúng bả vai, đau tận xương cốt, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của y đã không còn nữa, nơi này chính là nghiệp đô, có vô số vương công quốc thích, nếu chẳng may là đại nhân vật gì, cũng không phải là gã có thể chọc vào.
Đồn trưởng liền vội cúi đầu khom lưng nói:
- Tiểu nhân chỉ làm theo phép!
Lý Phù lấy ra lệnh tiễn nắm trên tay quét ngang:
- Phụng mệnh Thiếu chủ công, đưa Thất công tử khẩn cấp đi Hứa Đô, các ngươi nhanh chóng mở cửa thành!
Đồn trưởng có chút bối rối, người nào Thất công tử? Y bước nhanh về phía trước, nhìn nhìn xe ngựa, lúc này màn xe mở ra, lộ ra mặt Tào Quân, y chỉ cảm thấy bên hông đau đớn, đành phải giả vờ giả vịt kéo dài giọng, không vui nói:
- Là ta! Ngay cả ta mà các ngươi cũng không nhận ra sao?
Giác ngộ lớn nhất của thủ vệ thành môn là phải nhớ người, nhất là những người quyền quý, ngàn lần không được quên. Tào Quân là con trai của Tào Tháo, thuộc loại người phải nhớ cho kỹ.
Đồn trưởng lập tức nhận ra, liền vội vàng khom người thi lễ:
- Tiểu nhân thật sự là mắt chó đui mù, mở cửa thành.
Y vung tay lên:
- Mở cửa thành!
Trên thành, binh lính kéo mở ra cửa thành, đi qua tiếp là Ủng thành, phải ra ngoài cửa thành mới tính ra Nghiệp Thành. Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ lại dễ dàng mở cửa thành như vậy.
Nhưng Lý Phù lại cảm giác được có chút không ổn, bởi vì đồn trưởng này làm việc không hợp với lẽ thường, cho dù là Tào Quân, y cũng có thể đến kiểm tra lệnh tiễn, cũng không cần phải sợ hãi kích động như vậy. Làm quan trông cửa thành, người nào mà chưa từng gặp, không đến mức bị một Tào Quân làm cho sợ tới mức chân tay luống cuống.
Lý Phù khi vào cửa thành, nhanh chóng liếc qua, chỉ thấy tên đồn trưởng kia thì thầm dặn dò với một tên binh lính, binh lính liền chạy như bay. Y bỗng nhiên hiểu được, một đám quan quân thủ vệ này gian hoạt như quỷ, ở mặt ngoài cung kính, không đắc tội người, nhưng trên thực tế gã chỉ mở cửa trong thành, mọi người vẫn phải là chờ ở Ủng thành, hiệu quả như nhau.
Quả nhiên không ngoài dự tính của y, cửa ngoài thành không mở ra, mọi người bị ngăn ở trong Ủng thành. Lý Phù lại đi tìm đồn trưởng kia, bóng dáng người nọ cũng không trông thấy rồi.
Một tên binh lính giải thích nói:
- Đồn trưởng đi tìm người phụ trách mở cửa ngoài thành rồi, xin đợi!
Đúng lúc này, xa xa truyền đến những tiếng vó ngựa, một gã tướng lĩnh mang theo một đội binh lính chạy gấp tới, điều này làm cho tim Lý Phù đập mạnh, y nhận ra người tới chính là đại tướng đang trực hôm nay Hạ Hầu Thượng.
Nhưng hiện tại bọn họ đã vào Ủng thành, tức là đã xa vào trong hũ, hoặc là thất bại toàn bộ, hoặc là thành công ra khỏi thành, không có lựa chọn thứ ba, có thể từ trong ủng thành thành công đi ra ngoài hay không, ngay tại lúc này, mặc dù khả năng thất bại cũng đã chiếm tám phần, nhưng dù sao còn có hai phần vận khí.
Lý Phù kiên trì tiếp đón.
Hạ Hầu Thượng thành công bắt được năm tên thám tử Liêu Đông, vừa mới đưa đi quân doanh nội thành nhốt lại, y muốn nghỉ ngơi một hồi, nhưng y nghe được một tin tức, Trương Tú đã xảy ra chuyện.
Y không biết Trương Tú đã xảy ra chuyện gì, vội vàng tới xem xét, còn chưa đuổi tới phủ Trương Tú thì lại nhận được một tên binh lính bẩm báo, Tào Quân muốn ra khỏi thành, dường như còn mang theo gia quyến.
Trong lòng Hạ Hầu Thượng kinh ngạc, muộn như vậy Tào Quân ra khỏi thành làm cái gì, y không kịp nghĩ lại, lại quay đầu chạy tới hướng nam thành, vừa lúc ngăn cản Tào Quân một chuyến.
Lý Phù tiến lên, ở trên ngựa khom người thi lễ:
- Khởi bẩm Hạ Hầu tướng quân, Thất công tử có việc gấp phải suốt đêm đi Hứa Xương, đã được Thiếu chủ công đồng ý, đây là lệnh tiễn điều binh của Thiếu chủ.
Hạ Hầu Thượng tiếp nhận lệnh tiễn nhìn nhìn, không phải giả tạo, đúng là kim linh lệnh tiễn của Tào Phi, tuy nhiên ban đêm mở cửa thành phải có kim bài của Tào Phi mới được, chẳng lẽ bọn họ không biết? Hay là Tào Phi quên?
Quên là tuyệt đối không có khả năng. Hạ Hầu Thượng một chút suy nghĩ, y hiểu đại khái, đoán chừng là Tào Phi không muốn ngoại lệ, nhưng lại e ngại mặt mũi, không tiện đáp ứng, cho nên chỉ cấp một lệnh tiễn để tự mình xử lý.
Y lại liếc qua Lý Phù, trong ánh lửa mờ mờ, chỉ cảm thấy người này dường như hơi nhìn quen mắt, đã gặp nhau ở nơi nào? Hạ Hầu Thượng quả thật từng gặp Lý Phù, tuy nhiên đó là chuyện mấy năm trước, sớm phai nhạt rồi, y còn tưởng rằng Lý Phù là thị vệ trưởng của Tào Quân, mình khẳng định ở phủ Tào Quân đã gặp qua người này rồi.
Hạ Hầu Thượng không để ý tới Lý Phù nữa, y xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi lên trước, chắp tay cười nói với Tào Quân:
- Thất công tử, sao lại đi vào ban đêm vậy, trên đường có thể không an toàn đó!
Y lại nhìn phía sau xe ngựa một chút, vừa cười bổ sung:
- Còn mang theo gia quyến.
Tào Quân nằm mơ cũng không nghĩ ra, phía sau hai cỗ xe ngựa là mẫu thân thê nhi của Giả Hủ, y còn tưởng rằng là thê nữ của Trương Tú, mà Giả Cơ hóa trang trà trộn vào đám thị vệ, trong bóng đêm căn bản nhận ra.
Y chỉ áy náy việc huynh trưởng bức tử Trương Tú, muốn giúp Trương Tuyền một tay, đưa người nhà Trương Tú ra ngoài tị nạn, để tránh bị huynh trưởng vu oan mưu phản mà bắt giam.
Tào Quân hiểu rất rõ huynh trưởng, nếu bức tử Trương Tú, y tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp thêu dệt một tội danh cho Trương Tú, để có thể ăn nói hợp lý với phụ thân, như vậy chủ mưu tạo phản đó là lý do tốt nhất.
Quan trọng hơn là, y là đệ của Tào Phi, y như thế nào đối mặt với thê tử và Trương gia, không để cho mình bị dính líu vào, như vậy trợ giúp Trương gia mọi việc có thể, thì ra là y có thể làm rồi, kỳ thật không cần dao găm đỉnh eo, y cũng sẽ làm hết sức.
Tào Quân lạnh lùng nói:
- Ta có lời nhắn nhủ gấp với phụ thân, nhất định phải lập tức đi Hứa Xương, kéo dài đến ngày mai, ngươi đảm đương không nổi.
Cách nói dùng Thừa tướng để dọa người, Hạ Hầu Thượng dĩ nhiên sẽ không mắc mưu, chẳng qua y liếc mắt một cái nhìn thấy Trương Tuyền, tâm niệm vừa chuyển, bỗng nhiên có chút hiểu, chẳng lẽ là vì việc Trương Tú?
Vừa rồi y đã nghe nói Trương Tú đã xảy ra chuyện, gặp chuyện không may chỉ là một loại thuyết pháp kín đáo, nói trắng ra một chút chính là Trương Tú chết rồi, Trương Tú vì sao chết y không biết, nhưng Tào Quân là con rể của Trương Tú, điểm này y lại biết.
Như vậy Tào Quân lúc này rời khỏi thành trì, tất nhiên là có liên quan đến Trương Tú, y lại không kìm nổi nhìn hai cỗ xe ngựa phía sau, tuy rằng y không dám điều tra, nhưng y dám khẳng định, trong xe ngựa nhất định là thê nữ và tôn tử Trương Tú.
Chuyện này nên bẩm báo Thiếu chủ hay không? Hạ Hầu Thượng có chút do dự, hiện tại đã đêm dài, không tiện quấy rầy Thiếu chủ nghỉ ngơi.
Lý Phù nhìn thấu Hạ Hầu Thượng do dự, y lại tiến lên thi lễ nói:
- Không phải mới vừa đưa lệnh tiễn cho Hạ Hầu tướng quân sao? Có vấn đề sao?
Một câu đã nhắc nhở Hạ Hầu Thượng, có lệnh tiễn, đương nhiên là đã thông qua Tào Phi rồi. Nếu Tào Phi đã đem lệnh tiễn cho bọn họ, tức là ở trình độ nào đó đã ngầm đồng ý, hẳn là ám chỉ mình có thể thả bọn họ đi ra ngoài, nhưng hậu quả Tào Phi lại không quản.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hạ Hầu Thượng liền có so đo, bất kể thế nào nói, Tào Quân là con trai của chủ công, mặt mũi này y không thể không cấp.
Hạ Hầu Thượng lập tức chắp tay cười nói với Tào Quân:
- Nếu công tử có việc gấp ra khỏi thành, lại có lệnh tiễn, ta sao có thể không để người đi.
Y làm bộ như không thấy Trương Tuyền, quay đầu lại phân phó nói:
- Mở cửa thành!
Ngoài cửa thành rốt cục chậm rãi mở ra, cầu treo cũng buông, Lưu Mẫn hóa trang thành thị vệ, trong lòng khẩn trương tới cực điểm, đã đến thời khắc mấu chốt nhất, y sợ hãi là điều hiển nhiên. Lúc này, y trộm nhìn thoáng qua Lý Phù, đã thấy y cùng chủ tướng quân Tào chuyện trò vui vẻ, hình như là đang thảo luận việc Tào Tháo đánh Ô Hoàn.
Điều này làm cho y toát mồ hôi lạnh, đồng thời cũng ám thầm bội phục Lý Phù gan dạ sáng suốt hơn người, hơn nữa tâm tư tinh tế, loại tình huống này đêm nay, ngoại trừ Lý Phù, không có bất kỳ người nào có thể đưa gia quyến Giả Hủ ra thành được.
Lý Phù dẫn theo Trương Tuyền, trên thực tế chính là gây cho quân Tào một ảo giác, nghĩ phía sau xe ngựa là thê nữ của Trương Tú, hơn nữa lại là hội hợp ở cửa sau phủ Trương Tú, ngay cả việc này Lý Phù đều suy xét tới, khiến Lưu Mẫn đối với y bội phục sát đất.
Một bước cuối cùng, cuối cùng không có việc ngoài ý muốn xảy ra nữa, kỵ binh thị vệ đánh ba cỗ xe ngựa chạy nhanh ra khỏi Nghiệp Thành. Hạ Hầu Thượng nhìn xe ngựa đi xa, trong lòng vẫn cảm thấy hơi bất an, y quyết định sau khi trời sáng, phải lập tức bẩm báo Tào Phi việc này.
- Thế thúc làm sao lại.....
Trương Tuyền lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Là bị tặc tử Tào Phi kia bức đấy, phụ thân từ chỗ của y trở về, xách bút ở trên tường viết tám chữ, 'Cùng với chịu nhục, không bằng chết trận!' rồi đi....
Y lại lấy ra một phong thư, đưa cho Giả Cơ:
- Đây là phụ thân viết cho Thế Bá một phong thư, các ngươi đi nhanh lên! Tào Phi bức tử cha ta, cũng sẽ không bỏ qua các ngươi đâu.
Lúc này, Lý Phù vẫn trầm mặc đột nhiên hỏi:
- Tuyền công tử hiện tại muốn đi báo tang với lệnh tỷ đúng không?
Đại tỷ của Trương Tuyền gả cho Tào Quân - con trai Tào Bân đệ của Tào Tháo, trên thực tế, Tào Quân là con thứ ba của Tào Tháo, mẫu thân là thị thiếp Chu Cơ của Tào Tháo.
Bởi vì cháu trai Tào An Dân chết ở Uyển Thành, Tào Bân chết sớm, việc này đoạn tuyệt phòng hương khói, Tào Tháo áy náy cho huynh đệ, liền đem Tào Quân làm con thừa tự cấp huynh đệ kế thừa hương khói, lại mệnh y cưới con gái Trương Tú.
Mặc dù là phụ thân lệnh cưới vợ, nhưng Tào Quân và Trương thị ở chung hòa hợp, lập gia đình sáu năm, vợ chồng vô cùng ân ái, lại sinh ra một đứa con, tên gọi là Tào Kháng.
Tào Quân đương nhiên là ở nội thành, tòa nhà y ở không xa phủ lớn Tào Phi, đất chỉ có ba mươi mẫu, mặc dù y chỉ là con vợ kế của Tào Tháo, tuy nhiên bởi vì hiện nay y là con trai của Tào Bân, lại gia phong Đình hầu, phong quan Trung Lang Tướng, rất có địa vị.
Đêm khuya, vợ chồng Tào Quân đang chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên Trương Tuyền chạy tới báo tang, phụ thân Trương thị là Trương Tú bị bệnh mà chết, Trương thị lập tức khóc lớn, Tào Quân trong lòng lo lắng, vội vàng phân phó chuẩn bị ngựa xe đi Trương phủ.
Tào Quân vừa mới trèo lên lên xe ngựa chuẩn bị xuất phát, bỗng nhiên, trong bóng đêm một thanh chủy thủ sáng như tuyết chĩa vào cổ họng của y, một gã người áo đen lạnh lùng nói:
- Cho tất cả tùy tùng của ngươi trở về!
Trương thị sợ tới mức hô lớn hơn, một gã người áo đen khác mau tay nhanh mắt, một quyền đánh nàng ngất đi.
Tào Quân thấy thê tử bị đánh, lập tức cả giận nói:
- Các ngươi là ai?
Lúc này, Trương Tuyền trèo lên xe ngựa, chắp tay nói:
- Tỷ phu, thật xin lỗi rồi, những người này đều là thủ hạ cũ của cha ta, vì mạng sống, đành phải để tỷ phu ủy khuất một chút.
Tào Quân bị đao kề cổ, không dám nhúc nhích, liền hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi đang làm gì đó, muốn bắt cóc ta sao?
Trương Tuyền trầm mặc một chút nói:
- Phụ thân bị Tào Phi bức chết rồi, Tào Phi còn muốn giết cả nhà chúng ta và cả nhà Giả tiên sinh, chúng ta đêm nay nhất định phải chạy ra khỏi Nghiệp Thành, xin tỷ phu giúp ta.
Tào Quân sau một lúc lâu một câu cũng không nói ra, cuối cùng mới chần chờ hỏi:
- Ngươi nói là sự thật?
Trương Tuyền nước mắt chảy ra:
- Phụ thân chịu nhục tự sát mà chết, ta có thể nói bừa sao?
Tào Quân im lặng, thật lâu sau, y gật gật đầu,
- Ta có thể giúp các ngươi ra khỏi thành, nhưng ta muốn ngươi cam đoan ta và đại tỷ ngươi an toàn.
- Không có vấn đề.
Lý Phù bên cạnh vừa thu lại dao găm, tuy rằng không hề chặn cổ họng Tào Quân nữa nhưng lại chĩa vào hông, Tào Quân biết y cũng không tin mình, trong lòng thầm hận lại không thể làm gì, đành phải ra lệnh với thị vệ phía ngoài:
- Các ngươi không cần đi, ngày mốt hẵng đến đón ta.
Bọn thị vệ đều hồi phủ, xe ngựa khởi động, được vài tên 'gia tướng Trương phủ ' hộ vệ, chạy ra ra phía ngoài thành.
Giả phủ đã thu thập xong, chuẩn bị hai cỗ xe ngựa, một chiếc để phụ nữ và trẻ em và bọn nhỏ ngồi, Giả Cơ và Lưu Mẫn, cùng với hơn mười người thủ hạ thì cưỡi ngựa chờ ở cửa sau phủ Trương Tú, tất cả thủ hạ đều đổi lại khôi giáp Tào quân.
Hai đội ngũ xác nhập cùng một chỗ, trùng trùng điệp điệp chạy tới hướng nam cửa thành. Lý Phù đã đổi cưỡi ngựa, giả mạo trưởng thị vệ của Tào Quân, lúc này vài tên trinh thám Công Tôn Khang đã bị bắt, bên trong thành lại khôi phục bình tĩnh, tuy nhiên đêm đã khuya, cửa thành cũng đương nhiên là đóng cửa.
Thời Tam quốc cũng không phải là đời sau có, cuộc sống về đêm, vào đêm, gần như mỗi người đều phải về nhà, hơn nữa tới giờ hợi rồi, cũng tức là chín giờ tối, đại bộ phận người đều đã thổi đèn ngủ, gối lên tám trăm tiếng trống hoàng hôn tiến vào mộng đẹp.
Lúc này đã qua canh hai, đã gần vào canh ba, trong Nghiệp Thành tối đen, gần như nhìn không thấy ngọn đèn nhỏ nào, trên đường cái lại trống vắng không một tiếng, vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của mèo hoang rồi lập tức biến mất ở phương xa.
Ba cỗ xe ngựa lộc cộc mà đi, hai mươi mấy hộ vệ cưỡi ngựa xung quanh, Lý Phù gương mẫu đi đầu. Trên mặt y tuy rằng biểu hiện như không có việc gì, nhưng nhìn ra được trong mắt của y tràn ngập khẩn trương.
Tuy rằng y có được một lệnh tiễn điều binh của Tào Phi, lại có Tào Quân tự nguyện đi theo, nhìn như có thể bảo đảm rồi, nhưng trong lòng Lý Phù hiểu rõ, bọn họ có thể ra khỏi thành, trên thực tế chỉ nắm chắc có hai phần, việc này cũng không giống như bọn họ ban ngày có thể hối lộ vào thành, hơi không cẩn thận sẽ lập tức thất bại trong gang tấc.
Càng ngày càng gần đến thành môn, đã có thể thấy hai cây đuốc cắm ở bên cạnh cửa thành, trong đêm tối lóe ra màu đỏ thẫm giống hệt hai mắt quỷaíhai bên thành môn giống cái miệng lớn dính máu tăng thêm vẻ quỷ dị.
Tiếng bánh xe ngựa di chuyển trong màn đêm yên tĩnh truyền đi rất xa, đã kinh động đến binh lính giữ cửa thành, mấy chục binh lính đang co rúc ở cửa ngủ đều đứng lên, nghi ngờ nhìn đội xe ngựa càng ngày càng gần.
- Là ai?
Một gã đồn trưởng chạy vội tiến lên, quát lớn:
- Cửa thành đã đóng, ban đêm không cho ra khỏi thành!
Lý Phù cầm đầu giục ngựa tiến lên, rút roi vụt xuống:
- Mở mắt chó của ngươi ra mà nhìn!
Đồn trưởng trốn rất nhanh, nhưng vẫn không tránh được bị trúng mặt, trúng bả vai, đau tận xương cốt, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của y đã không còn nữa, nơi này chính là nghiệp đô, có vô số vương công quốc thích, nếu chẳng may là đại nhân vật gì, cũng không phải là gã có thể chọc vào.
Đồn trưởng liền vội cúi đầu khom lưng nói:
- Tiểu nhân chỉ làm theo phép!
Lý Phù lấy ra lệnh tiễn nắm trên tay quét ngang:
- Phụng mệnh Thiếu chủ công, đưa Thất công tử khẩn cấp đi Hứa Đô, các ngươi nhanh chóng mở cửa thành!
Đồn trưởng có chút bối rối, người nào Thất công tử? Y bước nhanh về phía trước, nhìn nhìn xe ngựa, lúc này màn xe mở ra, lộ ra mặt Tào Quân, y chỉ cảm thấy bên hông đau đớn, đành phải giả vờ giả vịt kéo dài giọng, không vui nói:
- Là ta! Ngay cả ta mà các ngươi cũng không nhận ra sao?
Giác ngộ lớn nhất của thủ vệ thành môn là phải nhớ người, nhất là những người quyền quý, ngàn lần không được quên. Tào Quân là con trai của Tào Tháo, thuộc loại người phải nhớ cho kỹ.
Đồn trưởng lập tức nhận ra, liền vội vàng khom người thi lễ:
- Tiểu nhân thật sự là mắt chó đui mù, mở cửa thành.
Y vung tay lên:
- Mở cửa thành!
Trên thành, binh lính kéo mở ra cửa thành, đi qua tiếp là Ủng thành, phải ra ngoài cửa thành mới tính ra Nghiệp Thành. Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ lại dễ dàng mở cửa thành như vậy.
Nhưng Lý Phù lại cảm giác được có chút không ổn, bởi vì đồn trưởng này làm việc không hợp với lẽ thường, cho dù là Tào Quân, y cũng có thể đến kiểm tra lệnh tiễn, cũng không cần phải sợ hãi kích động như vậy. Làm quan trông cửa thành, người nào mà chưa từng gặp, không đến mức bị một Tào Quân làm cho sợ tới mức chân tay luống cuống.
Lý Phù khi vào cửa thành, nhanh chóng liếc qua, chỉ thấy tên đồn trưởng kia thì thầm dặn dò với một tên binh lính, binh lính liền chạy như bay. Y bỗng nhiên hiểu được, một đám quan quân thủ vệ này gian hoạt như quỷ, ở mặt ngoài cung kính, không đắc tội người, nhưng trên thực tế gã chỉ mở cửa trong thành, mọi người vẫn phải là chờ ở Ủng thành, hiệu quả như nhau.
Quả nhiên không ngoài dự tính của y, cửa ngoài thành không mở ra, mọi người bị ngăn ở trong Ủng thành. Lý Phù lại đi tìm đồn trưởng kia, bóng dáng người nọ cũng không trông thấy rồi.
Một tên binh lính giải thích nói:
- Đồn trưởng đi tìm người phụ trách mở cửa ngoài thành rồi, xin đợi!
Đúng lúc này, xa xa truyền đến những tiếng vó ngựa, một gã tướng lĩnh mang theo một đội binh lính chạy gấp tới, điều này làm cho tim Lý Phù đập mạnh, y nhận ra người tới chính là đại tướng đang trực hôm nay Hạ Hầu Thượng.
Nhưng hiện tại bọn họ đã vào Ủng thành, tức là đã xa vào trong hũ, hoặc là thất bại toàn bộ, hoặc là thành công ra khỏi thành, không có lựa chọn thứ ba, có thể từ trong ủng thành thành công đi ra ngoài hay không, ngay tại lúc này, mặc dù khả năng thất bại cũng đã chiếm tám phần, nhưng dù sao còn có hai phần vận khí.
Lý Phù kiên trì tiếp đón.
Hạ Hầu Thượng thành công bắt được năm tên thám tử Liêu Đông, vừa mới đưa đi quân doanh nội thành nhốt lại, y muốn nghỉ ngơi một hồi, nhưng y nghe được một tin tức, Trương Tú đã xảy ra chuyện.
Y không biết Trương Tú đã xảy ra chuyện gì, vội vàng tới xem xét, còn chưa đuổi tới phủ Trương Tú thì lại nhận được một tên binh lính bẩm báo, Tào Quân muốn ra khỏi thành, dường như còn mang theo gia quyến.
Trong lòng Hạ Hầu Thượng kinh ngạc, muộn như vậy Tào Quân ra khỏi thành làm cái gì, y không kịp nghĩ lại, lại quay đầu chạy tới hướng nam thành, vừa lúc ngăn cản Tào Quân một chuyến.
Lý Phù tiến lên, ở trên ngựa khom người thi lễ:
- Khởi bẩm Hạ Hầu tướng quân, Thất công tử có việc gấp phải suốt đêm đi Hứa Xương, đã được Thiếu chủ công đồng ý, đây là lệnh tiễn điều binh của Thiếu chủ.
Hạ Hầu Thượng tiếp nhận lệnh tiễn nhìn nhìn, không phải giả tạo, đúng là kim linh lệnh tiễn của Tào Phi, tuy nhiên ban đêm mở cửa thành phải có kim bài của Tào Phi mới được, chẳng lẽ bọn họ không biết? Hay là Tào Phi quên?
Quên là tuyệt đối không có khả năng. Hạ Hầu Thượng một chút suy nghĩ, y hiểu đại khái, đoán chừng là Tào Phi không muốn ngoại lệ, nhưng lại e ngại mặt mũi, không tiện đáp ứng, cho nên chỉ cấp một lệnh tiễn để tự mình xử lý.
Y lại liếc qua Lý Phù, trong ánh lửa mờ mờ, chỉ cảm thấy người này dường như hơi nhìn quen mắt, đã gặp nhau ở nơi nào? Hạ Hầu Thượng quả thật từng gặp Lý Phù, tuy nhiên đó là chuyện mấy năm trước, sớm phai nhạt rồi, y còn tưởng rằng Lý Phù là thị vệ trưởng của Tào Quân, mình khẳng định ở phủ Tào Quân đã gặp qua người này rồi.
Hạ Hầu Thượng không để ý tới Lý Phù nữa, y xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi lên trước, chắp tay cười nói với Tào Quân:
- Thất công tử, sao lại đi vào ban đêm vậy, trên đường có thể không an toàn đó!
Y lại nhìn phía sau xe ngựa một chút, vừa cười bổ sung:
- Còn mang theo gia quyến.
Tào Quân nằm mơ cũng không nghĩ ra, phía sau hai cỗ xe ngựa là mẫu thân thê nhi của Giả Hủ, y còn tưởng rằng là thê nữ của Trương Tú, mà Giả Cơ hóa trang trà trộn vào đám thị vệ, trong bóng đêm căn bản nhận ra.
Y chỉ áy náy việc huynh trưởng bức tử Trương Tú, muốn giúp Trương Tuyền một tay, đưa người nhà Trương Tú ra ngoài tị nạn, để tránh bị huynh trưởng vu oan mưu phản mà bắt giam.
Tào Quân hiểu rất rõ huynh trưởng, nếu bức tử Trương Tú, y tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp thêu dệt một tội danh cho Trương Tú, để có thể ăn nói hợp lý với phụ thân, như vậy chủ mưu tạo phản đó là lý do tốt nhất.
Quan trọng hơn là, y là đệ của Tào Phi, y như thế nào đối mặt với thê tử và Trương gia, không để cho mình bị dính líu vào, như vậy trợ giúp Trương gia mọi việc có thể, thì ra là y có thể làm rồi, kỳ thật không cần dao găm đỉnh eo, y cũng sẽ làm hết sức.
Tào Quân lạnh lùng nói:
- Ta có lời nhắn nhủ gấp với phụ thân, nhất định phải lập tức đi Hứa Xương, kéo dài đến ngày mai, ngươi đảm đương không nổi.
Cách nói dùng Thừa tướng để dọa người, Hạ Hầu Thượng dĩ nhiên sẽ không mắc mưu, chẳng qua y liếc mắt một cái nhìn thấy Trương Tuyền, tâm niệm vừa chuyển, bỗng nhiên có chút hiểu, chẳng lẽ là vì việc Trương Tú?
Vừa rồi y đã nghe nói Trương Tú đã xảy ra chuyện, gặp chuyện không may chỉ là một loại thuyết pháp kín đáo, nói trắng ra một chút chính là Trương Tú chết rồi, Trương Tú vì sao chết y không biết, nhưng Tào Quân là con rể của Trương Tú, điểm này y lại biết.
Như vậy Tào Quân lúc này rời khỏi thành trì, tất nhiên là có liên quan đến Trương Tú, y lại không kìm nổi nhìn hai cỗ xe ngựa phía sau, tuy rằng y không dám điều tra, nhưng y dám khẳng định, trong xe ngựa nhất định là thê nữ và tôn tử Trương Tú.
Chuyện này nên bẩm báo Thiếu chủ hay không? Hạ Hầu Thượng có chút do dự, hiện tại đã đêm dài, không tiện quấy rầy Thiếu chủ nghỉ ngơi.
Lý Phù nhìn thấu Hạ Hầu Thượng do dự, y lại tiến lên thi lễ nói:
- Không phải mới vừa đưa lệnh tiễn cho Hạ Hầu tướng quân sao? Có vấn đề sao?
Một câu đã nhắc nhở Hạ Hầu Thượng, có lệnh tiễn, đương nhiên là đã thông qua Tào Phi rồi. Nếu Tào Phi đã đem lệnh tiễn cho bọn họ, tức là ở trình độ nào đó đã ngầm đồng ý, hẳn là ám chỉ mình có thể thả bọn họ đi ra ngoài, nhưng hậu quả Tào Phi lại không quản.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hạ Hầu Thượng liền có so đo, bất kể thế nào nói, Tào Quân là con trai của chủ công, mặt mũi này y không thể không cấp.
Hạ Hầu Thượng lập tức chắp tay cười nói với Tào Quân:
- Nếu công tử có việc gấp ra khỏi thành, lại có lệnh tiễn, ta sao có thể không để người đi.
Y làm bộ như không thấy Trương Tuyền, quay đầu lại phân phó nói:
- Mở cửa thành!
Ngoài cửa thành rốt cục chậm rãi mở ra, cầu treo cũng buông, Lưu Mẫn hóa trang thành thị vệ, trong lòng khẩn trương tới cực điểm, đã đến thời khắc mấu chốt nhất, y sợ hãi là điều hiển nhiên. Lúc này, y trộm nhìn thoáng qua Lý Phù, đã thấy y cùng chủ tướng quân Tào chuyện trò vui vẻ, hình như là đang thảo luận việc Tào Tháo đánh Ô Hoàn.
Điều này làm cho y toát mồ hôi lạnh, đồng thời cũng ám thầm bội phục Lý Phù gan dạ sáng suốt hơn người, hơn nữa tâm tư tinh tế, loại tình huống này đêm nay, ngoại trừ Lý Phù, không có bất kỳ người nào có thể đưa gia quyến Giả Hủ ra thành được.
Lý Phù dẫn theo Trương Tuyền, trên thực tế chính là gây cho quân Tào một ảo giác, nghĩ phía sau xe ngựa là thê nữ của Trương Tú, hơn nữa lại là hội hợp ở cửa sau phủ Trương Tú, ngay cả việc này Lý Phù đều suy xét tới, khiến Lưu Mẫn đối với y bội phục sát đất.
Một bước cuối cùng, cuối cùng không có việc ngoài ý muốn xảy ra nữa, kỵ binh thị vệ đánh ba cỗ xe ngựa chạy nhanh ra khỏi Nghiệp Thành. Hạ Hầu Thượng nhìn xe ngựa đi xa, trong lòng vẫn cảm thấy hơi bất an, y quyết định sau khi trời sáng, phải lập tức bẩm báo Tào Phi việc này.
/708
|