Quân Tào lại xuôi nam, Trương Doãn đầu hàng, thiết kỵ Tào quân uống nước sông Mã Hán, trong khoảnh khắc, Tương Dương rung động, dân tâm rung chuyển, hàng nghìn dân chúng chen chúc ra khỏi thành, chạy nạn về hướng Giang Hạ.
Đề phòng thế cục không khống chế được, Thái Mạo hạ lệnh đóng cửa thành Tương Dương, không cho dân chúng chạy nạn, nhưng dân chúng ở ngoài thành cùng với các huyện vẫn trốn chết trên quy mô lớn, tạo nên đợt sóng dân chạy nạn thứ hai sau khi quân Tào xuôi nam.
Nghị sự đường bên trong châu nha, Thái Mạo khẩn cấp triệu tập trọng thần Tương Dương thảo luận đối sách, lúc này quận Tương Dương đã đã xảy ra một lần phân hoá, Quận Thừa Tương Dương Vương Ký và Tham quân Bàng Quý đã nhờ vả Nam Quận, nhưng ra ngoài Thái Mạo dự kiến chính là, Trị Trung Đặng Nghĩa cũng chưa đi, vẫn như cũ ở lại Tương Dương.
Trên đại sảnh, ngoại trừ Thái Mạo, còn có đám người Khoái Việt, Hàn Tung, Đặng Nghĩa, Lý Khuê, Trần Chấn, vẻ mặt mỗi người đều vô cùng ngưng trọng, Thái Mạo thở dài nói với mọi người: - Tình thế bây giờ mọi người cũng nhìn thấy, Tào Thừa tướng tự mình dẫn đại quân tiến đến, Trương Doãn đã đầu hàng, dân tâm rung chuyển, quân tâm không xong, đại thế Tương Dương đã mất, hiện tại nếu chúng ta không đầu hàng Tào Thừa tướng, sớm hay muộn sẽ bị Giang Hạ và Giang Lăng công phá, một khi đã như vậy, không bằng sớm quy thuận triều đình, tất cả mọi người có thể mưu một tiền đồ.
Nói đến đây, Thái Mạo lấy ra một phong thư, giơ giơ lên, hướng mọi người nói: - Đây là thư Tào Thừa tướng tự tay viết cho ta, trong thư nói rất rõ ràng, chỉ cần chúng ta quy hàng, như vậy không chỉ có cam đoan địa vị bây giờ của chúng ta, tương lai còn có thể tiến thêm một bước nâng cao, gia phong tước vị, làm rạng rỡ tổ tông, ta hy vọng các vị có thể cùng ta cùng tiến cùng lui.
Trong đại đường hoàn toàn yên tĩnh, quyết định này cứ việc đều ở trong dự liệu của mọi người, nhưng khi nó thật sự tới, mọi người lại cảm thấy nhất thời khó có thể nhận, dù sao bọn họ không thể ăn nói với Lưu Biểu vừa chết đi không lâu.
Lúc này, Khoái Việt trầm ngâm một chút hỏi: - Không biết thái độ của Châu Mục như thế nào?
Cho dù Khoái Việt hỏi rất hàm súc, nhưng trên đại sảnh này, đám quan trường già đời đều kịp phản ứng, chỉ cần Lưu Tông đầu hàng là đến nơi, bọn họ đi theo Lưu Tông đầu hàng, thanh danh không ngại, hơn nữa còn được đến lợi ích thực tế.
Thái Mạo có chút do dự, đây là Lưu Tông đến gánh vác trách nhiệm đạo nghĩa, Khoái Việt đề xuất phương án này cố nhiên không có áp lực gì, nhưng Lưu Tông dù sao cũng là con rể trên danh nghĩa của lão, không nói tới tình cảm cha vợ con rể, ít nhất mấy năm nay sự giúp đỡ và lợi dụng khiến cho y đối với Lưu Tông nhiều ít có một chút tình cảm áy náy.
Tất cả mọi người nhìn ra Thái Mạo do dự, Hàn Tung vừa cười bổ sung: - Y là chủ công của chúng ta, đương nhiên hẳn là y quyết định hàng Tào mới được, Đức Khuê đi khuyên y một chút đi!
Mọi người đều hòa cùng, Lý Khuê cũng cười nói: - Quan trọng hơn là Tào Thừa tướng hy vọng Châu Mục quy hàng, ta cũng đề nghị quân sư đi khuyên Châu Mục một lời.
Lý Khuê là tâm phúc của Thái Mạo, ngay cả y cũng tán thành cổ động Lưu Tông đầu hàng, Thái Mạo cũng không thể tránh được rồi, kỳ thật Lưu Tông đầu hàng đối với Thái Mạo y cũng chẳng phải không có lợi?
Nghĩ vậy, Thái Mạo liền gật gật đầu: - Nếu tất cả mọi người cho là như vậy, ta đây đi nói với ymột chút đi! Tận lực thuyết phục y thấy rõ tình thế.
Thái Mạo thấy trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ hưng phấn, không khỏi thầm mắng một tiếng: - Một đám lão cáo già!
....
- Ta mặc kệ, muốn đầu hàng các ngươi đi mà đầu hàng, mơ tưởng có ý đồ với ta!
Trong phòng, Lưu Tông siết quả đấm hướng Thái Mạo lớn tiếng quát to, cả khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt kia, ánh mắt kia, như phảng phất là một dã thú tức giận: - Thi cốt phụ thân chưa lạnh, các ngươi đã đầu hàng, ngươi không thấy có lỗi với sự uỷ thác của phụ thân sao?
Lưu Tông tức giận mắng khiến Thái Mạo cũng có chút thẹn quá thành giận, lão híp mắt lạnh lùng nói: - Không có gì có lỗi, phụ thân ngươi trước khi lâm chung cũng không có uỷ thác, cho dù uỷ thác, thác cũng không phải ngươi.
- Ngươi!
Lưu Tông lùi lại sau một bước, cảm giác thật nhục nhã làm y xấu hổ vô cùng, y gắt gao nhìn chằm chằm Thái Mạo, sau một lúc lâu mới nghiến răng nói ra một câu: - Đê tiện!
Thái Mạo có chút thương hại nhìn y, lão biết Lưu Tông đã hiểu được thân phận của mình, y chẳng qua là một con rối, không thể có suy nghĩ của chính mình, mình mới là chủ nhân thao túng y, chính mình bảo y đầu hàng, y lại con dám cò kè mặc cả.
Lưu Tông xoay người trở về nhà mình, bỗng nhiên, một âm thanh sâu kín gì đó theo trong phòng ném đi ra, Cạch Đ...A...N...G...G! một tiếng, tan vỡ một góc, bao vây gấm lụa tản ra, không ngờ là ấn Châu Mục của Lưu Tông, Thái Mạo ngẩn ra, lập tức giận dữ đầy mắt nhìn về phía trong phòng.
Lưu Tông xuất hiện tại cửa, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn không phải là một Châu Mục thế tội sao? Ngươi tùy tiện tìm tên ăn mày trên đường, để gã làm Châu Mục, dù sao ta không chơi với ngươi rồi, muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi.
- Ngươi thằng khốn này!
Thái Mạo nhảy dựng lên, lão xiết chặt nắm tay, xông lên định đánh Lưu Tông, lúc này Thái phu nhân xuất hiện, bà liếc qua bảo ấn trên mặt đất, ngăn lại huynh trưởng cười nói: - Không có việc gì lớn, huynh trưởng đi trước đi! Để cho ta tới khuyên nó.
Thái Mạo hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Tông, xoay người nổi giận đùng đùng mà đi, Thái phu nhân đưa mắt ra hiệuvới hai thị nữ phía sau, hai thị nữ cũng lui xuống.
Lúc này Thái phu nhân mới chậm rãi đi vào nhà, nhưng Lưu Tông lại đưa lưng về phía nàng, giọng điệu rét lạnh như băng: - Ta biết ngươi muốn nói gì? Ta đã không sợ, ngươi cứ việc đi nói, cùng lắm thì chết để tạ tội!
- Ngươi cần gì để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy đâu này?
Thái phu nhân đi đến phía sau ngồi xuống, cười tủm tỉm nói: - Đầu hàng Tào Tháo đối với ngươi kỳ thật cũng là một cơ hội, ta không tin ngươi vẫn nguyện ý làm con rối, đầu hàng Tào Tháo có lẽ ngươi liền được giải thoát, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến sao?
- Ngươi nói cái gì?
Lưu Tông chậm rãi xoay người, kinh ngạc nhìn chăm chú vào Thái phu nhân: - Ta không rõ ý tứ của ngươi!
- Tông Nhi hãy nghe ta nói, ngươi bình tĩnh trở lại trước đã.
Giọng điệu Thái phu nhân rất dịu dàng, bà rất ít nói như vậy với Lưu Tông: - Ta biết ngươi không muốn đầu hàng Tào Tháo, là bởi vì ngươi cảm thấy áy náy, vứt bỏ cơ nghiệp của phụ thân, ta có thể hiểu được, nhưng trên thực tế ngươi cũng không phải Kinh Châu Mục, mặc kệ là ý tứ của phụ thân ngươi, hay là sự thật, Kinh Châu Mục là Lưu Cảnh, triều đình đã thừa nhận hắn, ngươi hiện tại ngay cả Thái Thú Tương Dương cũng không phải.
Lưu Tông cúi đầu, không rên một tiếng, Thái phu nhân thật sự là hiểu rất rõ đứa con trai này, cho dù không phải con trai ruột của bà, nhưng bà so còn hiểu y hơn con ruột.
Bà biết nhược điểm tính cách của Lưu Tông, tự ti, yếu đuối, nhát gan, không có chủ kiến, ở mặt ngoài cứng rắn, mạnh mẽ chẳng qua là một tầng xác, chỉ cần đập phá tầng xác này, y có thể mặc cho người nhào nặn.
Hiện tại chuyện bà cần làm, chính là tìm được điểm yếu nhất, đập phá tầng xác này của y, mà Thái phu nhân so với ai khác đều rõ ràng hơn, điểm yếu nhất của tầng xác này ở nơi nào?
- Tông Nhi, trên thực tế, quân sư bọn họ hoàn toàn có thể bỏ qua ngươi một bên, ngươi không phải Kinh Châu Mục, ngươi không đầu hàng cũng không sao cả, nhưng thực làm như vậy, ngươi nghĩ đến kết quả của chính mình sao? Ngươi không con co cai gi nưa, cũng không có chỗ đi, có lẽ có người sẽ niệm tình ngươi là con trai của tiên chủ, cho ngươi một miếng cơm ăn, cuộc sống như vậy là ngươi muốn đấy sao?
Lưu Tông cúi đầu thở dài, tầng xác kia trong lòng của y đã bị đập rạn nứt rồi, hai tay y ôm đầu, dùng sức vò tóc của mình, miệng lẩm bẩm, mặc dù y nói rất hàm hồ, nhưng Thái phu nhân lại nghe hiểu, y đang nói Ta nên làm cái gì bây giờ?
- Chính ngươi ngẫm lại đi! Hiện tại quân sư bọn họ là biến ngươi trở thành làm chủ công đẩy đi ra, đàm phán ngay trước mặt Kinh Châu với Tào Tháo, mặc kệ ngươi có phải là Kinh Châu Mục thật hay không, Tào Tháo đều sẽ hậu đãi ngươi, ít nhất chức quan Thái Thú của ngươi không mất, như vậy, chảng phải ngươi đã hoàn toàn thoát khỏi vị trí con rối hiện tại này rồi sao?
Lưu Tông bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng to mắt nhìn chăm chú vào Thái phu nhân: - Bà tại sao phải giúp ta, điều này đối với bà có lợi ích gì?
Thái phu nhân cười nhạt một tiếng: - Dù sao ta còn là mẫu thân trên danh nghĩa của ngươi, ta cũng muốn cho phụ thân ngươi một công đạo, ngươi ngay cả vị trí Châu Mục cũng không ngồi được, vậy ít nhất cho ngươi có một kết quả tốt, ta cũng coi như không làm phụ thân ngươi thất vọng.
Nói tới đây, tầng xác bao vây trong lòng Lưu Tông rốt cục bị vỡ, Lưu Tông yên lặng gật gật đầu: - Vậy được rồi! Ta nghe sắp xếp của các bà.
.....
Lúc xế chiều, Lý Khuê đi thuyền vượt sông, đi tới đại doanh Phàn Thành, chính thức trình thư đầu hàng tới Tào Tháo, trong đại trướng, Tào Tháo híp mắt nhìn một lần thư đầu hàng, rồi cười nói với Lý Khuê: - Mấy năm nay ngươi làm rất khá, vất vả ngươi rồi.
Lý khuê quỳ xuống rơi lệ nói: - Vì Thừa tướng mà dốc sức, vi thần muôn lần chết không chối từ!
Tào Tháo nói trấn an y vài câu, lại để cho ngồi xuống, liền đem đề tài nói chuyển tới việc mình quan tâm lên: - Ta muốn biết, Tương Dương còn có bao nhiêu lương thực, bao nhiêu quân đội?
- Hồi bẩm Thừa tướng, trong phòng kho Tương Dương ước chừng còn có hai trăm ngàn thạch lương thực, quân đội ba mươi lăm ngàn người, chiến mã hơn một ngàn thất, trong đó ở Giang Bắc đóng quân mười ngàn, đóng ở gần Giang Hạ mười ngàn, đóng ở gần Nam Quận mười ngàn, sau đó bên trong thành Tương Dương có năm ngàn người, quận Phòng Lăng thì không có quân đóng.
Tào Tháo gật gật đầu, lại hỏi: - Vậy gỗ vật liệu tạo chiến thuyền còn có bao nhiêu, ta biết rằng các ngươi đã không có chiến thuyền, nhưng gỗ vật liệu tạo thuyền hẳn là có đi!
Trên mặt Lý Khuê lộ ra vẻ xấu hổ: - Chúng ta không ngờ rằng Thừa tướng sẽ xuôi nam năm nay, cho nên làm một giao dịch với Giang Hạ, nhà kho vật liệu gỗ từ Giang Hạ chuyển tới Giang Bắc, hiện tại đại bộ phận vật liệu gỗ...
Không đợi y nói xong, Tào Tháo liền có chút không kiên nhẫn đa căt đưt lời của y: - Điều đó ta biết rồi, ta chỉ muốn biết bây giờ còn còn lại bao nhiêu?
- Ước chừng còn có hơn ba vạn cây gỗ lớn, có thể tạo hơn mười chiến thuyền ngàn thạch.
Trong lòng Tào Tháo thực không hài lòng, đây khác gì tài nguyên quận Giang Hạ không để lại cho mình chút hữu dụng gì, còn cần bọn họ làm gì?
Nhưng lão lại không thể làm gì, chỉ đành trấn an nói: - Ta biết rằng rồi, tối nay quân đội của ta chính thức vượt sông, các ngươi có thể chuẩn bị tốt đò trước, buổi sáng ngày mai chính thức nhận đầu hàng, nói với Tông công tử và Thái quân sư, ta sẽ không bạc đãi bọn họ.
Lý Khuê mừng rỡ: - Ty chức liền trở về nói cho bọn họ, chuẩn bị nghi thức hoan nghênh long trọng!
- Cũng không cần long trọng, khiêm tốn chút đi!
Trong lòng Tào Tháo bỗng nhiên hơi không thoải mái, dù sao Lưu Tông không phải Kinh Châu Mục chân chính, nếu ngày mai đầu hàng chính là Lưu Cảnh, thì chắc chắn cử hành một nghi thức hoan nghênh long trọng rồi, đáng tiếc!
Lý Khuê ngây ngốc một chút, y bỗng nhiên hơi minh bạch, vội vàng thấp giọng cáo từ.
Tào Tháo khoanh tay đi đến trước trướng, ngắm nhìn phía đông nam xa xa, bên kia là Giang Hạ, lão nhớ tới lời Lưu Cảnh nói, Lưu Cảnh nói rất chờ mong cùng mình đại chiến một trận trên ở Trường Giang, kỳ thật lão cũng rất chờ mong, lão càng chờ mong cuối cùng Lưu Cảnh đầu hàng mình, ngày này lão đợi thật lâu, nhưng lão biết rằng, ít nhất phải đợi sang năm.
....
Tương Dương tính cả thuyền mới đóng là có gần trăm thuyền, quân Tào vượt sông suốt đêm, sáng sớm ngày kế có gần hai vạn quân đội đã vượt qua Hán Thủy, Tào Tháo cũng đã qua sông, lão cưỡi ở trên chiến mã, ở giữa mấy ngàn binh lính vây quanh, chậm rãi chạy tới thành Tương Dương.
Ở cửa lớn Tương Dương, Lưu Tông suất lĩnh Thái Mạo, Khoái Việt và mười mấy tên quan lớn Tương Dương đã đợi đã lâu ngày, trên cổ y treo đại ấn và dải lụa, yên lặng đợi một khắc cuối cùng.
Khi quân đội Tào Tháo đến gần, Lưu Tông quỳ xuống, rung giọng nói: - Tội thần Lưu Tông khấu kiến Đại Hán Thừa tướng các hạ!
- Khấu kiến Thừa tướng!
Mười mấy tên quan viên văn võ cùng nhau quỳ xuống, Tào Tháo cười đến híp mắt lên, lại ngẩng đầu nhìn thành Tương Dương, đây là nơi ở của Lưu Biểu sao?
Đề phòng thế cục không khống chế được, Thái Mạo hạ lệnh đóng cửa thành Tương Dương, không cho dân chúng chạy nạn, nhưng dân chúng ở ngoài thành cùng với các huyện vẫn trốn chết trên quy mô lớn, tạo nên đợt sóng dân chạy nạn thứ hai sau khi quân Tào xuôi nam.
Nghị sự đường bên trong châu nha, Thái Mạo khẩn cấp triệu tập trọng thần Tương Dương thảo luận đối sách, lúc này quận Tương Dương đã đã xảy ra một lần phân hoá, Quận Thừa Tương Dương Vương Ký và Tham quân Bàng Quý đã nhờ vả Nam Quận, nhưng ra ngoài Thái Mạo dự kiến chính là, Trị Trung Đặng Nghĩa cũng chưa đi, vẫn như cũ ở lại Tương Dương.
Trên đại sảnh, ngoại trừ Thái Mạo, còn có đám người Khoái Việt, Hàn Tung, Đặng Nghĩa, Lý Khuê, Trần Chấn, vẻ mặt mỗi người đều vô cùng ngưng trọng, Thái Mạo thở dài nói với mọi người: - Tình thế bây giờ mọi người cũng nhìn thấy, Tào Thừa tướng tự mình dẫn đại quân tiến đến, Trương Doãn đã đầu hàng, dân tâm rung chuyển, quân tâm không xong, đại thế Tương Dương đã mất, hiện tại nếu chúng ta không đầu hàng Tào Thừa tướng, sớm hay muộn sẽ bị Giang Hạ và Giang Lăng công phá, một khi đã như vậy, không bằng sớm quy thuận triều đình, tất cả mọi người có thể mưu một tiền đồ.
Nói đến đây, Thái Mạo lấy ra một phong thư, giơ giơ lên, hướng mọi người nói: - Đây là thư Tào Thừa tướng tự tay viết cho ta, trong thư nói rất rõ ràng, chỉ cần chúng ta quy hàng, như vậy không chỉ có cam đoan địa vị bây giờ của chúng ta, tương lai còn có thể tiến thêm một bước nâng cao, gia phong tước vị, làm rạng rỡ tổ tông, ta hy vọng các vị có thể cùng ta cùng tiến cùng lui.
Trong đại đường hoàn toàn yên tĩnh, quyết định này cứ việc đều ở trong dự liệu của mọi người, nhưng khi nó thật sự tới, mọi người lại cảm thấy nhất thời khó có thể nhận, dù sao bọn họ không thể ăn nói với Lưu Biểu vừa chết đi không lâu.
Lúc này, Khoái Việt trầm ngâm một chút hỏi: - Không biết thái độ của Châu Mục như thế nào?
Cho dù Khoái Việt hỏi rất hàm súc, nhưng trên đại sảnh này, đám quan trường già đời đều kịp phản ứng, chỉ cần Lưu Tông đầu hàng là đến nơi, bọn họ đi theo Lưu Tông đầu hàng, thanh danh không ngại, hơn nữa còn được đến lợi ích thực tế.
Thái Mạo có chút do dự, đây là Lưu Tông đến gánh vác trách nhiệm đạo nghĩa, Khoái Việt đề xuất phương án này cố nhiên không có áp lực gì, nhưng Lưu Tông dù sao cũng là con rể trên danh nghĩa của lão, không nói tới tình cảm cha vợ con rể, ít nhất mấy năm nay sự giúp đỡ và lợi dụng khiến cho y đối với Lưu Tông nhiều ít có một chút tình cảm áy náy.
Tất cả mọi người nhìn ra Thái Mạo do dự, Hàn Tung vừa cười bổ sung: - Y là chủ công của chúng ta, đương nhiên hẳn là y quyết định hàng Tào mới được, Đức Khuê đi khuyên y một chút đi!
Mọi người đều hòa cùng, Lý Khuê cũng cười nói: - Quan trọng hơn là Tào Thừa tướng hy vọng Châu Mục quy hàng, ta cũng đề nghị quân sư đi khuyên Châu Mục một lời.
Lý Khuê là tâm phúc của Thái Mạo, ngay cả y cũng tán thành cổ động Lưu Tông đầu hàng, Thái Mạo cũng không thể tránh được rồi, kỳ thật Lưu Tông đầu hàng đối với Thái Mạo y cũng chẳng phải không có lợi?
Nghĩ vậy, Thái Mạo liền gật gật đầu: - Nếu tất cả mọi người cho là như vậy, ta đây đi nói với ymột chút đi! Tận lực thuyết phục y thấy rõ tình thế.
Thái Mạo thấy trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ hưng phấn, không khỏi thầm mắng một tiếng: - Một đám lão cáo già!
....
- Ta mặc kệ, muốn đầu hàng các ngươi đi mà đầu hàng, mơ tưởng có ý đồ với ta!
Trong phòng, Lưu Tông siết quả đấm hướng Thái Mạo lớn tiếng quát to, cả khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt kia, ánh mắt kia, như phảng phất là một dã thú tức giận: - Thi cốt phụ thân chưa lạnh, các ngươi đã đầu hàng, ngươi không thấy có lỗi với sự uỷ thác của phụ thân sao?
Lưu Tông tức giận mắng khiến Thái Mạo cũng có chút thẹn quá thành giận, lão híp mắt lạnh lùng nói: - Không có gì có lỗi, phụ thân ngươi trước khi lâm chung cũng không có uỷ thác, cho dù uỷ thác, thác cũng không phải ngươi.
- Ngươi!
Lưu Tông lùi lại sau một bước, cảm giác thật nhục nhã làm y xấu hổ vô cùng, y gắt gao nhìn chằm chằm Thái Mạo, sau một lúc lâu mới nghiến răng nói ra một câu: - Đê tiện!
Thái Mạo có chút thương hại nhìn y, lão biết Lưu Tông đã hiểu được thân phận của mình, y chẳng qua là một con rối, không thể có suy nghĩ của chính mình, mình mới là chủ nhân thao túng y, chính mình bảo y đầu hàng, y lại con dám cò kè mặc cả.
Lưu Tông xoay người trở về nhà mình, bỗng nhiên, một âm thanh sâu kín gì đó theo trong phòng ném đi ra, Cạch Đ...A...N...G...G! một tiếng, tan vỡ một góc, bao vây gấm lụa tản ra, không ngờ là ấn Châu Mục của Lưu Tông, Thái Mạo ngẩn ra, lập tức giận dữ đầy mắt nhìn về phía trong phòng.
Lưu Tông xuất hiện tại cửa, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn không phải là một Châu Mục thế tội sao? Ngươi tùy tiện tìm tên ăn mày trên đường, để gã làm Châu Mục, dù sao ta không chơi với ngươi rồi, muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi.
- Ngươi thằng khốn này!
Thái Mạo nhảy dựng lên, lão xiết chặt nắm tay, xông lên định đánh Lưu Tông, lúc này Thái phu nhân xuất hiện, bà liếc qua bảo ấn trên mặt đất, ngăn lại huynh trưởng cười nói: - Không có việc gì lớn, huynh trưởng đi trước đi! Để cho ta tới khuyên nó.
Thái Mạo hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Tông, xoay người nổi giận đùng đùng mà đi, Thái phu nhân đưa mắt ra hiệuvới hai thị nữ phía sau, hai thị nữ cũng lui xuống.
Lúc này Thái phu nhân mới chậm rãi đi vào nhà, nhưng Lưu Tông lại đưa lưng về phía nàng, giọng điệu rét lạnh như băng: - Ta biết ngươi muốn nói gì? Ta đã không sợ, ngươi cứ việc đi nói, cùng lắm thì chết để tạ tội!
- Ngươi cần gì để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy đâu này?
Thái phu nhân đi đến phía sau ngồi xuống, cười tủm tỉm nói: - Đầu hàng Tào Tháo đối với ngươi kỳ thật cũng là một cơ hội, ta không tin ngươi vẫn nguyện ý làm con rối, đầu hàng Tào Tháo có lẽ ngươi liền được giải thoát, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến sao?
- Ngươi nói cái gì?
Lưu Tông chậm rãi xoay người, kinh ngạc nhìn chăm chú vào Thái phu nhân: - Ta không rõ ý tứ của ngươi!
- Tông Nhi hãy nghe ta nói, ngươi bình tĩnh trở lại trước đã.
Giọng điệu Thái phu nhân rất dịu dàng, bà rất ít nói như vậy với Lưu Tông: - Ta biết ngươi không muốn đầu hàng Tào Tháo, là bởi vì ngươi cảm thấy áy náy, vứt bỏ cơ nghiệp của phụ thân, ta có thể hiểu được, nhưng trên thực tế ngươi cũng không phải Kinh Châu Mục, mặc kệ là ý tứ của phụ thân ngươi, hay là sự thật, Kinh Châu Mục là Lưu Cảnh, triều đình đã thừa nhận hắn, ngươi hiện tại ngay cả Thái Thú Tương Dương cũng không phải.
Lưu Tông cúi đầu, không rên một tiếng, Thái phu nhân thật sự là hiểu rất rõ đứa con trai này, cho dù không phải con trai ruột của bà, nhưng bà so còn hiểu y hơn con ruột.
Bà biết nhược điểm tính cách của Lưu Tông, tự ti, yếu đuối, nhát gan, không có chủ kiến, ở mặt ngoài cứng rắn, mạnh mẽ chẳng qua là một tầng xác, chỉ cần đập phá tầng xác này, y có thể mặc cho người nhào nặn.
Hiện tại chuyện bà cần làm, chính là tìm được điểm yếu nhất, đập phá tầng xác này của y, mà Thái phu nhân so với ai khác đều rõ ràng hơn, điểm yếu nhất của tầng xác này ở nơi nào?
- Tông Nhi, trên thực tế, quân sư bọn họ hoàn toàn có thể bỏ qua ngươi một bên, ngươi không phải Kinh Châu Mục, ngươi không đầu hàng cũng không sao cả, nhưng thực làm như vậy, ngươi nghĩ đến kết quả của chính mình sao? Ngươi không con co cai gi nưa, cũng không có chỗ đi, có lẽ có người sẽ niệm tình ngươi là con trai của tiên chủ, cho ngươi một miếng cơm ăn, cuộc sống như vậy là ngươi muốn đấy sao?
Lưu Tông cúi đầu thở dài, tầng xác kia trong lòng của y đã bị đập rạn nứt rồi, hai tay y ôm đầu, dùng sức vò tóc của mình, miệng lẩm bẩm, mặc dù y nói rất hàm hồ, nhưng Thái phu nhân lại nghe hiểu, y đang nói Ta nên làm cái gì bây giờ?
- Chính ngươi ngẫm lại đi! Hiện tại quân sư bọn họ là biến ngươi trở thành làm chủ công đẩy đi ra, đàm phán ngay trước mặt Kinh Châu với Tào Tháo, mặc kệ ngươi có phải là Kinh Châu Mục thật hay không, Tào Tháo đều sẽ hậu đãi ngươi, ít nhất chức quan Thái Thú của ngươi không mất, như vậy, chảng phải ngươi đã hoàn toàn thoát khỏi vị trí con rối hiện tại này rồi sao?
Lưu Tông bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng to mắt nhìn chăm chú vào Thái phu nhân: - Bà tại sao phải giúp ta, điều này đối với bà có lợi ích gì?
Thái phu nhân cười nhạt một tiếng: - Dù sao ta còn là mẫu thân trên danh nghĩa của ngươi, ta cũng muốn cho phụ thân ngươi một công đạo, ngươi ngay cả vị trí Châu Mục cũng không ngồi được, vậy ít nhất cho ngươi có một kết quả tốt, ta cũng coi như không làm phụ thân ngươi thất vọng.
Nói tới đây, tầng xác bao vây trong lòng Lưu Tông rốt cục bị vỡ, Lưu Tông yên lặng gật gật đầu: - Vậy được rồi! Ta nghe sắp xếp của các bà.
.....
Lúc xế chiều, Lý Khuê đi thuyền vượt sông, đi tới đại doanh Phàn Thành, chính thức trình thư đầu hàng tới Tào Tháo, trong đại trướng, Tào Tháo híp mắt nhìn một lần thư đầu hàng, rồi cười nói với Lý Khuê: - Mấy năm nay ngươi làm rất khá, vất vả ngươi rồi.
Lý khuê quỳ xuống rơi lệ nói: - Vì Thừa tướng mà dốc sức, vi thần muôn lần chết không chối từ!
Tào Tháo nói trấn an y vài câu, lại để cho ngồi xuống, liền đem đề tài nói chuyển tới việc mình quan tâm lên: - Ta muốn biết, Tương Dương còn có bao nhiêu lương thực, bao nhiêu quân đội?
- Hồi bẩm Thừa tướng, trong phòng kho Tương Dương ước chừng còn có hai trăm ngàn thạch lương thực, quân đội ba mươi lăm ngàn người, chiến mã hơn một ngàn thất, trong đó ở Giang Bắc đóng quân mười ngàn, đóng ở gần Giang Hạ mười ngàn, đóng ở gần Nam Quận mười ngàn, sau đó bên trong thành Tương Dương có năm ngàn người, quận Phòng Lăng thì không có quân đóng.
Tào Tháo gật gật đầu, lại hỏi: - Vậy gỗ vật liệu tạo chiến thuyền còn có bao nhiêu, ta biết rằng các ngươi đã không có chiến thuyền, nhưng gỗ vật liệu tạo thuyền hẳn là có đi!
Trên mặt Lý Khuê lộ ra vẻ xấu hổ: - Chúng ta không ngờ rằng Thừa tướng sẽ xuôi nam năm nay, cho nên làm một giao dịch với Giang Hạ, nhà kho vật liệu gỗ từ Giang Hạ chuyển tới Giang Bắc, hiện tại đại bộ phận vật liệu gỗ...
Không đợi y nói xong, Tào Tháo liền có chút không kiên nhẫn đa căt đưt lời của y: - Điều đó ta biết rồi, ta chỉ muốn biết bây giờ còn còn lại bao nhiêu?
- Ước chừng còn có hơn ba vạn cây gỗ lớn, có thể tạo hơn mười chiến thuyền ngàn thạch.
Trong lòng Tào Tháo thực không hài lòng, đây khác gì tài nguyên quận Giang Hạ không để lại cho mình chút hữu dụng gì, còn cần bọn họ làm gì?
Nhưng lão lại không thể làm gì, chỉ đành trấn an nói: - Ta biết rằng rồi, tối nay quân đội của ta chính thức vượt sông, các ngươi có thể chuẩn bị tốt đò trước, buổi sáng ngày mai chính thức nhận đầu hàng, nói với Tông công tử và Thái quân sư, ta sẽ không bạc đãi bọn họ.
Lý Khuê mừng rỡ: - Ty chức liền trở về nói cho bọn họ, chuẩn bị nghi thức hoan nghênh long trọng!
- Cũng không cần long trọng, khiêm tốn chút đi!
Trong lòng Tào Tháo bỗng nhiên hơi không thoải mái, dù sao Lưu Tông không phải Kinh Châu Mục chân chính, nếu ngày mai đầu hàng chính là Lưu Cảnh, thì chắc chắn cử hành một nghi thức hoan nghênh long trọng rồi, đáng tiếc!
Lý Khuê ngây ngốc một chút, y bỗng nhiên hơi minh bạch, vội vàng thấp giọng cáo từ.
Tào Tháo khoanh tay đi đến trước trướng, ngắm nhìn phía đông nam xa xa, bên kia là Giang Hạ, lão nhớ tới lời Lưu Cảnh nói, Lưu Cảnh nói rất chờ mong cùng mình đại chiến một trận trên ở Trường Giang, kỳ thật lão cũng rất chờ mong, lão càng chờ mong cuối cùng Lưu Cảnh đầu hàng mình, ngày này lão đợi thật lâu, nhưng lão biết rằng, ít nhất phải đợi sang năm.
....
Tương Dương tính cả thuyền mới đóng là có gần trăm thuyền, quân Tào vượt sông suốt đêm, sáng sớm ngày kế có gần hai vạn quân đội đã vượt qua Hán Thủy, Tào Tháo cũng đã qua sông, lão cưỡi ở trên chiến mã, ở giữa mấy ngàn binh lính vây quanh, chậm rãi chạy tới thành Tương Dương.
Ở cửa lớn Tương Dương, Lưu Tông suất lĩnh Thái Mạo, Khoái Việt và mười mấy tên quan lớn Tương Dương đã đợi đã lâu ngày, trên cổ y treo đại ấn và dải lụa, yên lặng đợi một khắc cuối cùng.
Khi quân đội Tào Tháo đến gần, Lưu Tông quỳ xuống, rung giọng nói: - Tội thần Lưu Tông khấu kiến Đại Hán Thừa tướng các hạ!
- Khấu kiến Thừa tướng!
Mười mấy tên quan viên văn võ cùng nhau quỳ xuống, Tào Tháo cười đến híp mắt lên, lại ngẩng đầu nhìn thành Tương Dương, đây là nơi ở của Lưu Biểu sao?
/708
|