Ngân và Vũ cứ như vậy rất lâu,mọi người đi qua ai cũng bụm miệng cười. Vũ sững sờ đứng đó khó hiểu không biết chuyện gì đang sảy ra. Trong đầu không ngừng suy nghĩ " không lẽ cô ta bị ung thư dạ dày?". Suy nghĩ này càng chắc chắ hơn khi dòng nước ấm nóng của cô đang thấm qua lớp áo của anh. Vũ ngượng ngùng đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc óng mượt của cô. Cảm nhận được bàn tay vụng về đang ngượng ngùng an ủi mình một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng lan nhẹ khắp cơ thể cô. Vô thức vòng tay của cô xiết chặt hơn,Vũ nhẹ nhàng cong bờ môi quyến rũ . Cứ như vậy rất lâu. Vũ vẫn không ngừng lo lắng cho cô. Khi Ngân buông vòng tay ra trong lòng anh khẽ hụt hẫng,anh muốn níu giữ hình bóng nhỏ bé ấy thêm một chút nữa. Nhưnh hàng lông mày của anh nhíu chặt lại tựa hồ không thể tách ra được. Tại sao ô laị cười như vậy? Chẳng phải cô vừa khóc sao? Vậy nụ cười tỏa nắng này là sao? Anh giật mình nhìn mảng áo "mặ chát"trên ngực thì lại càng khó hiểu. Vũ giật lấy cánh tay cô,bóp chặt ở bắp tay cô gắt
-Tại sao phải giả tạo như vậy?
- Tôi...tôi.... Cậu về trước đi
Ngân lắp bắp đáp trả nhưng vế trước và sau thật chẳng liên quan. Nhưng Vũ không nhận ra điều bất thường này,anh chỉ chú ý đến vế sau mà cảm xúc trước đó bốc hơi sạch sành sanh. Lửa giận trong lòng anh bốc lên ngùn ngụt. Anh bỏ đi một mạch không quay đầu lại. Ngân cũng không để ý đến không khí bất thường xung quanh. Cô lững thững đi dọc ven đường,thả tâm hồn theo mây gió,mắt vô hồn. Vũ phóng xe vù qua nhưng vẫn liếc nhìn cô qua gương. Cuối cùnh anh vẫn quay lại chụp lên đầu cô cái mũ bảo hiểm gọi hồn cô về. Ngân cũng không phản ứng ngoan ngoãn trèo lên xe,hờ hững ngồi thẳng lưng tại đó. Vũ không hài lòng nhưng vẫn trèo nên xe,đi từ từ lên đến đường cao tốc thì rồ ga hết sức. Theo quán tính Ngân lao thẳng về phís trước,tay cô vô thức bấu chặt lấy eo anh,dựa cả người vào tấm lưng vững chắc. Dù đau nhưng nụ cười vẫn trực trên miệng anh. Đến khi vào đến nơi đông dân xe chaỵ chầm chậm nhưng tư thế của hai người vẫn như vậy làm ý cười trobg mắt anh càng rõ. Bỗbg điện thoại của cô vang lên phá vỡ không
gian này. Cô bắt máy rất nhanh,đầu dây bên kia vang lên một câu hỏi làm cô rơi thẳng vào hố đen,điên thoại rơi xuống đất
-Nhà mình địa chỉ là gì vậy con gái?
-Tại sao phải giả tạo như vậy?
- Tôi...tôi.... Cậu về trước đi
Ngân lắp bắp đáp trả nhưng vế trước và sau thật chẳng liên quan. Nhưng Vũ không nhận ra điều bất thường này,anh chỉ chú ý đến vế sau mà cảm xúc trước đó bốc hơi sạch sành sanh. Lửa giận trong lòng anh bốc lên ngùn ngụt. Anh bỏ đi một mạch không quay đầu lại. Ngân cũng không để ý đến không khí bất thường xung quanh. Cô lững thững đi dọc ven đường,thả tâm hồn theo mây gió,mắt vô hồn. Vũ phóng xe vù qua nhưng vẫn liếc nhìn cô qua gương. Cuối cùnh anh vẫn quay lại chụp lên đầu cô cái mũ bảo hiểm gọi hồn cô về. Ngân cũng không phản ứng ngoan ngoãn trèo lên xe,hờ hững ngồi thẳng lưng tại đó. Vũ không hài lòng nhưng vẫn trèo nên xe,đi từ từ lên đến đường cao tốc thì rồ ga hết sức. Theo quán tính Ngân lao thẳng về phís trước,tay cô vô thức bấu chặt lấy eo anh,dựa cả người vào tấm lưng vững chắc. Dù đau nhưng nụ cười vẫn trực trên miệng anh. Đến khi vào đến nơi đông dân xe chaỵ chầm chậm nhưng tư thế của hai người vẫn như vậy làm ý cười trobg mắt anh càng rõ. Bỗbg điện thoại của cô vang lên phá vỡ không
gian này. Cô bắt máy rất nhanh,đầu dây bên kia vang lên một câu hỏi làm cô rơi thẳng vào hố đen,điên thoại rơi xuống đất
-Nhà mình địa chỉ là gì vậy con gái?
/25
|