EDIT : Catstreet792
Oán niệm “Bóp chết An Diệc Triết” của Nhược Tố, đêm đó cũng không có cơ hội thực hiện, vì anh ba ngày không có trở về.
Nhược Tố chỉ thỉnh thoảng thoáng thấy bóng dáng anh trong bản tin chiều, dáng ngồi thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sáng ngời.
” . . . văn phòng Quốc vụ viện [9] vừa tiến thêm một bước trong quá trình chỉnh đốn trật tự của thị trường văn hóa. . . mở rộng việc chỉnh đốn các tụ điểm vui chơi giải trí, đưa các lực lượng an ninh trật tự vào hành động . . . phó thị trưởng phát biểu trong hội nghị . . . phải mạnh tay ngăn chặn các hiện tượng “Hoàng đổ độc” [10] gây mất trật tự trị an xã hội, kiểm soát chặt chẽ các tụ điểm vui chơi giải trí . . . Tới kỳ hạn sở công an quy định, các tụ điểm vui chơi giải trí chưa đạt yêu cầu, không xét nguyên nhân, cơ quan công an chiếu theo pháp luật yêu cầu chỉnh đốn, hoặc cảnh cáo, hoặc yêu cầu tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh . . . ”
Theo sau bản tin là hình ảnh cảnh sát đột kích kiểm tra nhiều tụ điểm vui chơi giải trí trên địa bàn, bắt giữ rất nhiều nữ phục vụ.
Mẹ Nhược Tố đưa mắt nhìn con gái, nhịn không được quan tâm, ” . . . Tiểu An như vậy . . . Sẽ không đắc tội người khác chứ?”
Nhược Tố giữ im lặng.
An Tiểu Nhị có đắc tội người khác hay không thì liên quan gì tới cô?
” . . . Tiểu Tố . . . Tiểu An đối với chúng ta . . . quá tốt . . . con phải quý trọng . . . ” Mẹ Nhược Tố nhìn con gái cúi đầu yên lặng ăn cơm, thở dài. Lấy địa vị một phó thị trưởng, tự mình tới chăm sóc Nhược Tố phát sốt suốt một đêm, sáng sớm tắm rửa qua loa liền đi làm, thật khó có mấy ai.
Trong đầu Nhược Tố trước sau lại chỉ hiện lên một cái quần lót nam màu xám, bay qua bay lại, giống như một lá cờ khiêu khích, đuổi không chịu đi.
Nhớ tới là lại thấy nghiến răng nghiến lợi.
An Diệc Triết bước ra khỏi phòng họp, thư ký Tiền theo sau, lúc này có người vội vàng bước lên, gọi anh lại, “Tiểu An, có thời gian không, nói chút chuyện.”
An Diệc Triết đưa mắt nhìn bộ dáng vội vàng, hơi thở có chút gấp gáp của người đàn ông trung niên, đưa mắt ý bảo thư ký Tiền đi trước.
Thư ký Tiền là người biết nhìn mặt đoán ý, gật đầu chào người đàn ông trung niên, “Bí thư Bặc.”
Lại gật gật đầu với An Diệc Triết, “Tôi đi sửa sang lại biên bản cuộc họp.”
Sau đó cầm theo một tệp văn kiện, tránh đi.
“Bặc bí thư, mời.” An Diệc Triết đưa tay, mời Bặc bí thư đi trước.
Bặc bí thư thần thái ung dung, bước trước nửa bước, hai người một trước một sau trên hành lang, vừa đi vừa nói chuyện.
“Tiểu An, cụ Anh bên nhà vẫn khỏe chứ?” Bặc bí thư cười ha hả hỏi.
“Cảm phiền ngài quan tâm, cụ rất khỏe.” An Diệc Triết mỉm cười, chờ Bặc bí thư nói tiếp.
“Ông bà bên nhà vẫn khỏe chứ? Có rảnh thì mời hai bác qua đây chơi, chỉ dạy chút cách làm việc.” Bặc bí thư vỗ vỗ bả vai An Diệc Triết.
“Nhờ phúc của ngài, cha mẹ cháu tất cả đều khỏe mạnh.” An Diệc Triết rũ mắt, giấu đi sự không kiên nhẫn trong lòng, tiếp tục tiếp chuyện Bặc bí thư.
“Tiểu An này . . . ” Bặc bí thư vô cùng vừa lòng với thái độ khiêm tốn lễ phép của An Diệc Triết, “Việc bầu lại nhiệm kỳ mới cũng ở ngay trước mắt rồi, cháu là cán bộ trẻ tuổi nòng cốt của thành phố ta, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, lúc này tuyệt đối không thể để xảy ra chút sai lầm nào, cháu nói có phải không? Càng không thể tự tìm cho mình quá nhiều kẻ địch . . . ”
An Diệc Triết vừa nghe tới vế sau, ánh mắt trở nên lạnh lùng, “Cháu đã biết, Bặc bí thư, cảm ơn ngài đã nhắc nhở.”
“Biết là tốt rồi, biết là tốt rồi!” Bặc bí thư mỉm cười với An Diệc Triết, “Việc quan trọng nhất với cháu bây giờ là tranh thủ càng nhiều phiếu bầu càng tốt, mà không phải là đặt quá nhiều tinh lực vào những việc vụn vặt không đáng kể. Chuyện này, cháu hiểu chứ?”
An Diệc Triết cúi đầu nói “Dạ”.
“Tiểu An, bác thấy tiền đồ của cháu rất sáng lạng, ngàn vạn lần đừng để xảy ra sai lầm ở thời điểm mấu chốt.” Bặc bí thư cười, cuối cùng vỗ vai An Diệc Triết, “Bác tin cháu có thể hiểu được nỗi khổ tâm của bác, nắm chắc thời cơ tốt này. Hăng hái quá hóa dở a, Tiểu An.”
Bặc bí thư để lại một câu thấm thía rồi vẫy vẫy tay, ý bảo cuộc nói chuyện chấm dứt.
“Nếu không có chuyện gì khác, cháu đi lên trước.” An Diệc Triết thản nhiên nói.
“Đi đi, đi đi, làm việc cho tốt.” Bặc bí thư híp mắt cười cười như Phật di lặc.
An Diệc Triết hơi hơi gật đầu với Bặc bí thư, sau đó lên lầu, trở lại văn phòng của mình.
Nghe thấy động tĩnh, thư ký Tiền đi từ phòng thư ký sang, liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt như nước của An Diệc Triết, không khỏi câm như hến.
An Diệc Triết khoanh tay đứng trước cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa, là một khung cảnh dạt dào sắc xuân. Cây cổ thụ xanh um, hoa xuân rực rỡ, nhưng mà tâm tình của anh, lại vô cùng nặng nề.
Bặc Sĩ Hiền con người này, không nghi ngờ gì là một con cáo già.
Ê kíp thị ủy khóa trước, do vấn đề tham ô hủ bại, phần đông đều đã xuống đài, không xuống đài thì đa số cũng thay đổi cương vị, mất đi quyền lực, vì thế liên lụy không ít các công trình bản địa.
An Diệc Triết nhớ rõ, anh chính là vào thời điểm đó, được điều chuyển từ cục an ninh sang làm trợ lý thị trưởng, rồi sau đó đi từng bước đến ngày hôm nay.
Chính là sự việc liên đới đến nhiều người như vậy, Bặc Sĩ Hiền lại không chịu chút ảnh hưởng nào. Không những không bị ảnh hưởng, còn leo đến vị trí ngày hôm nay, đủ thấy người này làm quan kín đáo, khéo đưa đẩy thế nào.
Hôm nay sau hội nghị, tìm anh nói chuyện riêng, từng câu từng chữ, cẩn thận, lại đầy thâm ý.
An Diệc Triết gõ gõ nhè nhẹ lên khung cửa sổ, lần nói chuyện này của Bặc bí thư, rõ ràng là đang muốn cảnh cáo anh, ý bảo anh lần hành động này phải một vừa hai phải, làm cho có hình thức thôi, đừng động chạm đến lợi ích của một số người, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đường làm quan của anh.
Anh khẽ mím môi, lúc trước Anh Sinh vào làm việc ở bộ công thương được mấy ngày, liền gạt cụ Anh, từ chức chạy lấy người, cũng không phải không có đạo lý. Với tính cách phóng khoáng không chịu gò bò của Anh Sinh, thật sự không hợp với loại cuộc sống suốt ngày lục đục nội bộ, mưu tính tới lui này.
An Diệc Triết rũ mắt, nhìn đôi tay của mình, chính là anh đã chọn con đường này, thì tuyệt không có đạo lý bỏ dở giữa chừng.
“Thư ký Tiền!” Anh nhàn nhạt gọi.
“Dạ, Thị trưởng An.”
“Đi thông báo cho các phòng ban, phải đẩy nhanh tiến độ, xử lý mạnh tay, trước khi khai mạc hội chợ quốc tế phải đảm bảo trật tự trị an đối với các tụ điểm vui chơi giải trí.” Nếu đã vung ra quả đấm sắt, liền nỗ lực thực hiện cho ra trò đi. An Diệc Triết nhấc mắt, mỉm cười với thư ký Tiền, “Sau đó giúp tôi dự tính kế hoạch du ngoạn nông trang hai ngày cho mười người.”
Thư ký Tiền đáp ứng một tiếng vâng, cười ha hả đi ra ngoài bắt tay vào công việc. Nhìn dáng vẻ của thủ trưởng, xem ra đã hạ quyết tâm rồi. Từ ngày bắt đầu đi theo phó thị trưởng An, anh đã biết, người thủ trưởng này của mình, không phải loại con nhà thế gia chỉ cầu quan to lộc hậu, mà là người thật sự có năng lực.
Nhìn thư ký Tiền rời khỏi văn phòng, An Diệc Triết không khỏi khẽ cười, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi cho Nhược Tố.
“Hôm nay anh trở về ăn cơm.”
Đầu dây bên kia Nhược Tố hừ lạnh, cạch một cái dập điện thoại.
Anh nhìn màn hình di động tối om, bật cười ha hả.
Lại đang cau có đi?
Buối tối về đến nhà, đứng ở cửa, An Diệc Triết chần chừ một chút, đưa tay ấn chuông cửa.
Nhược Tố đi qua mở cửa, thấy anh, mặt không đổi sắc, quay đi để mặc anh ở cửa.
An Diệc Triết nhìn bóng dáng gầy mảnh của Nhược Tố, không hiểu sao, cảm thấy thật an tâm.
Cô không có thừa dịp anh chưa đi làm về, mang theo mẹ một đi không trở lại, điều này làm tâm tình anh thật tốt.
Tâm tình của Nhược Tố, không có sáng sủa như anh, lúc này mây đen dày đặc, sớm chớp đì đùng.
Cô ở nhà nghỉ ngơi một ngày, cảm thấy sức khỏe đã khôi phục tốt, ngẫm lại mình vô cớ bỏ bê công việc một ngày thật không ổn, liền gọi điện tới tòa soạn.
Nhận điện thoại là Tiểu Thủy, nghe thấy giọng nói của Nhược Tố, liền bắn liên thanh: “Tiểu Tố? Chị đã khỏe hơn chưa? Có một ngày chị không đến, bọn em đã nghèo xác nghèo xơ, cái khách sạn gần đây, đồ ăn đắt chết người, mùi vị lại chẳng có gì đặc biệt, chỉ gọi là ăn tạm được, ăn còn lâu mới làm người ta thèm thuồng như chị làm . . . ”
Điện thoại lại bị Thất Thất đoạt mất, “Tiểu Tố, em thật nhớ salad dứa tôm quẩy của chị làm . . . ”
Nhược Tố cười rộ lên, bất kể thế nào, biết trên thế giới này, ngoài mẹ ra, còn có người nhớ thương mình, đều là một chuyện làm người ta thật vui vẻ.
“Hư Không nói dáng vẻ chị thoạt nhìn rất khó chịu, bây giờ sao rồi?” Thất Thất hỏi.
“Chị rất tốt, không có vấn đề gì, ngày mai sẽ đi làm.” Nhược Tố mỉm cười, “Chủ biên Đế có ở đó không?”
“Chị tìm ông chú?” Thất Thất ở đầu dây bên kia căng họng gào lên, “Đế Cửu —– Đế Cửu —- ông chú —- điện thoại của Tiểu Tố!”
Nhược Tố ở đầu dây bên này, vẫn có thể nghe thấy tiếng nói rõ mồn một.
Không bao lâu sau, điện thoại chuyển tay, Nhược Tố nghe thấy Thất Thất “ôi” một tiếng, đại để là Đế Cửu tới.
“Nhược Tố, em khỏe chứ?” Đế Cửu ở đầu dây bên kia hỏi, “Thật xin lỗi, không biết em khó chịu, lại còn bắt em đi một chuyến.”
“Không sao đâu.” Nhược Tố biết anh khách khí, “Thực xin lỗi, em không báo một tiếng đã nghỉ việc. Nhưng mà em đã khỏe rồi, mai em sẽ đi làm bình thường.”
Đầu dây bên kia Đế Cửu có vẻ sửng sốt, sau đó trấn an Nhược Tố, “Bạn trai em đã gọi điện xin nghỉ giúp em rồi, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ở nhà nghỉ ba bốn ngày cho khỏe hẳn, rồi hãy đi làm.”
“Nhưng mà em —–” Nhược Tố muốn nói thân thể mình đã tốt lắm rồi.
Đế Cửu lại cắt ngang cô trước, “Bây giờ là mùa dễ cảm mạo, chúng ta phải quán triệt chính sách vệ sinh an toàn, phải xác định hoàn toàn khỏe mạnh rồi mới được đi làm. Nhược Tố em ở nhà nghỉ ngơi thư giãn, qua cuối tuần rồi tới. Em tới sớm, anh cũng không trả lương cho em đâu, anh nói được làm được.
Nhược Tố đành phải đồng ý, sau đó cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, cô ngồi trên sô pha, vẫn cứ cảm thấy có gì đó kỳ quái, đột nhiên nhớ tới, ngày đó lúc anh ta chuẩn bị đi làm, đích xác đã nói qua đã xin nghỉ thay cô, nhưng mà cô cũng chưa từng nói qua với An Diệc Triết chỗ làm hiện tại, cũng không hề cho anh ta số điện thoại ở chỗ làm.
Nhưng mà Nhược Tố nghĩ lại, anh ta nếu đã tiếp nhận hai mẹ con cô tới nhà mình, nếu muốn điều tra rõ tình trạng hiện nay của cô, thật sự cũng chẳng phải khó khăn gì.
Nhưng trong lòng Nhược Tố vẫn không được thoải mái.
Khó chịu nhất là, cái quần sịp màu lam lại nhảy ra, múa may quay cuồng trong đầu cô.
Qua hai ngày, tên nhãi kia lại thản nhiên gọi điện thoại về nói: Hôm nay anh trở về ăn cơm.
Nhược Tố trong lòng bực bội, nghĩ muốn không để ý tới anh ta, chính là mẹ đối với tên nhãi kia ấn tượng rất tốt, Nhược Tố không muốn để mẹ nhìn là manh mối gì, liền hừ lạnh một tiếng, cúp điện thoại, xuống lầu mua đồ ăn.
Tốc độ lan truyền của lời đồn, luôn luôn như lửa bén rơm khô. Bây giờ ngay cả dì bán đồ ăn ở chợ thức ăn đối diện tiểu khu cũng biết cô là “Bạn gái” phó thị trưởng An, bà vừa mạnh mẽ vung dao, vừa không quên tố khổ với cô, “Bây giờ việc buôn bán càng ngày càng khó khăn a.”
Nhược Tố nghĩ, chỉ sợ qua mấy ngày nữa, đến mùa màng cũng thất bát.
Lúc này nhìn thấy người họ An nào đó đứng ở cửa tủm tỉm cười, thù mới hận cũ nảy lên trong lòng, lập tức lạnh mặt, đi thẳng vào bếp.
Dù sao đây là nhà anh ta, anh ta chưng ra cái bộ dạng khách tới thăm nhà đấy cho ai xem?
Dối trá!
Nhược Tố ở trong lòng gắn cho người họ An nào đó thêm một tội trạng.
Người họ An nào đó bị Nhược Tố quy tội “Ngụy quân tử” thật cũng không hề để ý mặt lạnh của Nhược Tố, vào nhà, đổi giày, cất cặp, vắt áo khoác lên lưng sô pha, theo lệ thường đi vào phòng khách, đưa mắt tìm mẹ Nhược Tố, ngồi xuống nói chuyện cùng bà.
Mẹ Nhược Tố vẫn cảm thấy An Diệc Triết quả thực là tận tình hiếm thấy, ở thị ủy bận rộn như vậy, tan tầm về, còn sẵn lòng ngồi nghe một bà già nói năng không rõ nói chuyện.
“. . . . Tiểu An gần đây . . . bề bộn nhiều việc sao?”
An Diệc Triết gật gật đầu, quả thật tương đối bận bịu.
“. . . . Chúng ta . . . . tạo thêm phiền phức . . . cho cháu . . .”
“Không có đâu, bác gái, không phiền chút nào.” Đem so sánh với những phiền toái anh gây ra cho cuộc đời Nhược Tố, những chuyện này căn bản không đáng gọi là phiền toái.
” . . . Cháu thích . . . ăn cái gì . . . bảo Tiểu Tố làm . . . làm cho cháu . . . ” Mẹ Nhược Tố vẫn cảm thấy vô công bất thụ lộc.
Lúc này Nhược Tố đi vào, âm thầm liếc mắt trừng An Diệc Triết một cái, sau đó nói với mẹ, “Mẹ, ăn cơm được rồi.”
Nghĩ tới mẹ ở đây, rốt cuộc cũng không thể không chừa mặt mũi cho người họ An nào đó, liền gật gật đầu với anh ta, “Ăn cơm.”
“Bác gái, cháu đỡ bác.” An Diệc Triết đưa tay đỡ mẹ Nhược Tố.
Nhược Tố nhanh nhảu giành trước, “Anh đi rửa tay đi, để tôi đỡ mẹ.”
Tay hai người chạm vào nhau, Nhược Tố như bị điện giật nhanh chóng tránh đi.
An Diệc Triết buồn cười, lắc đầu, nếu không phải mẹ Nhược Tố ở đây, có thể nào cô sẽ chạy đến phòng tắm, điên cuồng rửa tay?
Nghĩ tới khả năng này, đôi mắt anh trở nên ảm đảm, nhường vị trí trước giường cho Nhược Tố, còn mình đi rửa tay, xới cơm cho ba người.
Cơm chiều Nhược Tố mua một con cá mè hoa, chặt làm ba khúc, khúc đầu khúc đuôi đem hầm một nồi canh cá đậu hũ, khúc giữa một nửa đem kho tộ cùng bong bóng, một nửa thái lát xào với mộc nhĩ, măng tươi, làm thêm một đĩa rau chân vịt trộn mù tạc, bốn món một canh.
An Diệc Triết vô cùng thích rau chân vịt trộn mù tạc, hương vị mù tạc xông thẳng lên xoang mũi, tuy rằng không đến mức làm cho người ta nước mắt giàn giụa, nhưng lại giúp tinh thần vô cùng tỉnh toán, ăn với cơm vô cùng hợp.
Cơm nước xong, anh giúp Nhược Tố thu dọn bàn ăn, lại cùng đi vào phòng bếp, giúp Nhược Tố rửa bát.
Đổi thành ba ngày trước, Nhược Tố nhất định sẽ không chịu, nhưng mà Nhược Tố hiện tại một bụng hỏa không có chỗ phát, lập tức để lại giẻ rửa bát, ra khỏi phòng bếp, vào phòng khách xem ti vi cùng mẹ.
An Diệc Triết vừa rửa bát vừa mỉm cười.
Một Nhược Tố đối với anh nhăn nhó mặt mày như vậy, so với một Nhược Tố lúc nào cũng dè dặt, lịch sự duy trì khoảng cách kia, tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Rửa bát sạch sẽ, anh bưng đĩa sơn trà ra ngoài, “Bác gái, Nhược Tố, ăn sơn trà đi, mát gan thanh nhiệt, rất tốt.”
Thừa dịp Nhược Tố bóc vỏ sơn trà cho mẹ, anh chậm rãi nói, “Nhược Tố, buổi tối thu thập chút quần áo đồ dùng của em và bác gái, ngày mai chúng ta xuất phát, đến nông trang chơi hai ngày.”
Nhược Tố nghe xong, sửng sốt.
=============
[9] Quốc vụ viện : cơ quan hành chính tối cao của Trung Quốc.
[10] Hoàng đổ độc : Nguyên văn chữ Hán: 黄赌毒. “Hoàng” là dâm dục; “đổ” là cờ bạc; “độc” là buôn bán và nghiện hút các thứ độc hại. Ở Trung Quốc, “hoàng đổ độc” là những hoạt động bị pháp luật nghiêm cấm, là những đối tượng bị chính phủ đánh chủ yếu.
Oán niệm “Bóp chết An Diệc Triết” của Nhược Tố, đêm đó cũng không có cơ hội thực hiện, vì anh ba ngày không có trở về.
Nhược Tố chỉ thỉnh thoảng thoáng thấy bóng dáng anh trong bản tin chiều, dáng ngồi thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sáng ngời.
” . . . văn phòng Quốc vụ viện [9] vừa tiến thêm một bước trong quá trình chỉnh đốn trật tự của thị trường văn hóa. . . mở rộng việc chỉnh đốn các tụ điểm vui chơi giải trí, đưa các lực lượng an ninh trật tự vào hành động . . . phó thị trưởng phát biểu trong hội nghị . . . phải mạnh tay ngăn chặn các hiện tượng “Hoàng đổ độc” [10] gây mất trật tự trị an xã hội, kiểm soát chặt chẽ các tụ điểm vui chơi giải trí . . . Tới kỳ hạn sở công an quy định, các tụ điểm vui chơi giải trí chưa đạt yêu cầu, không xét nguyên nhân, cơ quan công an chiếu theo pháp luật yêu cầu chỉnh đốn, hoặc cảnh cáo, hoặc yêu cầu tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh . . . ”
Theo sau bản tin là hình ảnh cảnh sát đột kích kiểm tra nhiều tụ điểm vui chơi giải trí trên địa bàn, bắt giữ rất nhiều nữ phục vụ.
Mẹ Nhược Tố đưa mắt nhìn con gái, nhịn không được quan tâm, ” . . . Tiểu An như vậy . . . Sẽ không đắc tội người khác chứ?”
Nhược Tố giữ im lặng.
An Tiểu Nhị có đắc tội người khác hay không thì liên quan gì tới cô?
” . . . Tiểu Tố . . . Tiểu An đối với chúng ta . . . quá tốt . . . con phải quý trọng . . . ” Mẹ Nhược Tố nhìn con gái cúi đầu yên lặng ăn cơm, thở dài. Lấy địa vị một phó thị trưởng, tự mình tới chăm sóc Nhược Tố phát sốt suốt một đêm, sáng sớm tắm rửa qua loa liền đi làm, thật khó có mấy ai.
Trong đầu Nhược Tố trước sau lại chỉ hiện lên một cái quần lót nam màu xám, bay qua bay lại, giống như một lá cờ khiêu khích, đuổi không chịu đi.
Nhớ tới là lại thấy nghiến răng nghiến lợi.
An Diệc Triết bước ra khỏi phòng họp, thư ký Tiền theo sau, lúc này có người vội vàng bước lên, gọi anh lại, “Tiểu An, có thời gian không, nói chút chuyện.”
An Diệc Triết đưa mắt nhìn bộ dáng vội vàng, hơi thở có chút gấp gáp của người đàn ông trung niên, đưa mắt ý bảo thư ký Tiền đi trước.
Thư ký Tiền là người biết nhìn mặt đoán ý, gật đầu chào người đàn ông trung niên, “Bí thư Bặc.”
Lại gật gật đầu với An Diệc Triết, “Tôi đi sửa sang lại biên bản cuộc họp.”
Sau đó cầm theo một tệp văn kiện, tránh đi.
“Bặc bí thư, mời.” An Diệc Triết đưa tay, mời Bặc bí thư đi trước.
Bặc bí thư thần thái ung dung, bước trước nửa bước, hai người một trước một sau trên hành lang, vừa đi vừa nói chuyện.
“Tiểu An, cụ Anh bên nhà vẫn khỏe chứ?” Bặc bí thư cười ha hả hỏi.
“Cảm phiền ngài quan tâm, cụ rất khỏe.” An Diệc Triết mỉm cười, chờ Bặc bí thư nói tiếp.
“Ông bà bên nhà vẫn khỏe chứ? Có rảnh thì mời hai bác qua đây chơi, chỉ dạy chút cách làm việc.” Bặc bí thư vỗ vỗ bả vai An Diệc Triết.
“Nhờ phúc của ngài, cha mẹ cháu tất cả đều khỏe mạnh.” An Diệc Triết rũ mắt, giấu đi sự không kiên nhẫn trong lòng, tiếp tục tiếp chuyện Bặc bí thư.
“Tiểu An này . . . ” Bặc bí thư vô cùng vừa lòng với thái độ khiêm tốn lễ phép của An Diệc Triết, “Việc bầu lại nhiệm kỳ mới cũng ở ngay trước mắt rồi, cháu là cán bộ trẻ tuổi nòng cốt của thành phố ta, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, lúc này tuyệt đối không thể để xảy ra chút sai lầm nào, cháu nói có phải không? Càng không thể tự tìm cho mình quá nhiều kẻ địch . . . ”
An Diệc Triết vừa nghe tới vế sau, ánh mắt trở nên lạnh lùng, “Cháu đã biết, Bặc bí thư, cảm ơn ngài đã nhắc nhở.”
“Biết là tốt rồi, biết là tốt rồi!” Bặc bí thư mỉm cười với An Diệc Triết, “Việc quan trọng nhất với cháu bây giờ là tranh thủ càng nhiều phiếu bầu càng tốt, mà không phải là đặt quá nhiều tinh lực vào những việc vụn vặt không đáng kể. Chuyện này, cháu hiểu chứ?”
An Diệc Triết cúi đầu nói “Dạ”.
“Tiểu An, bác thấy tiền đồ của cháu rất sáng lạng, ngàn vạn lần đừng để xảy ra sai lầm ở thời điểm mấu chốt.” Bặc bí thư cười, cuối cùng vỗ vai An Diệc Triết, “Bác tin cháu có thể hiểu được nỗi khổ tâm của bác, nắm chắc thời cơ tốt này. Hăng hái quá hóa dở a, Tiểu An.”
Bặc bí thư để lại một câu thấm thía rồi vẫy vẫy tay, ý bảo cuộc nói chuyện chấm dứt.
“Nếu không có chuyện gì khác, cháu đi lên trước.” An Diệc Triết thản nhiên nói.
“Đi đi, đi đi, làm việc cho tốt.” Bặc bí thư híp mắt cười cười như Phật di lặc.
An Diệc Triết hơi hơi gật đầu với Bặc bí thư, sau đó lên lầu, trở lại văn phòng của mình.
Nghe thấy động tĩnh, thư ký Tiền đi từ phòng thư ký sang, liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt như nước của An Diệc Triết, không khỏi câm như hến.
An Diệc Triết khoanh tay đứng trước cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa, là một khung cảnh dạt dào sắc xuân. Cây cổ thụ xanh um, hoa xuân rực rỡ, nhưng mà tâm tình của anh, lại vô cùng nặng nề.
Bặc Sĩ Hiền con người này, không nghi ngờ gì là một con cáo già.
Ê kíp thị ủy khóa trước, do vấn đề tham ô hủ bại, phần đông đều đã xuống đài, không xuống đài thì đa số cũng thay đổi cương vị, mất đi quyền lực, vì thế liên lụy không ít các công trình bản địa.
An Diệc Triết nhớ rõ, anh chính là vào thời điểm đó, được điều chuyển từ cục an ninh sang làm trợ lý thị trưởng, rồi sau đó đi từng bước đến ngày hôm nay.
Chính là sự việc liên đới đến nhiều người như vậy, Bặc Sĩ Hiền lại không chịu chút ảnh hưởng nào. Không những không bị ảnh hưởng, còn leo đến vị trí ngày hôm nay, đủ thấy người này làm quan kín đáo, khéo đưa đẩy thế nào.
Hôm nay sau hội nghị, tìm anh nói chuyện riêng, từng câu từng chữ, cẩn thận, lại đầy thâm ý.
An Diệc Triết gõ gõ nhè nhẹ lên khung cửa sổ, lần nói chuyện này của Bặc bí thư, rõ ràng là đang muốn cảnh cáo anh, ý bảo anh lần hành động này phải một vừa hai phải, làm cho có hình thức thôi, đừng động chạm đến lợi ích của một số người, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đường làm quan của anh.
Anh khẽ mím môi, lúc trước Anh Sinh vào làm việc ở bộ công thương được mấy ngày, liền gạt cụ Anh, từ chức chạy lấy người, cũng không phải không có đạo lý. Với tính cách phóng khoáng không chịu gò bò của Anh Sinh, thật sự không hợp với loại cuộc sống suốt ngày lục đục nội bộ, mưu tính tới lui này.
An Diệc Triết rũ mắt, nhìn đôi tay của mình, chính là anh đã chọn con đường này, thì tuyệt không có đạo lý bỏ dở giữa chừng.
“Thư ký Tiền!” Anh nhàn nhạt gọi.
“Dạ, Thị trưởng An.”
“Đi thông báo cho các phòng ban, phải đẩy nhanh tiến độ, xử lý mạnh tay, trước khi khai mạc hội chợ quốc tế phải đảm bảo trật tự trị an đối với các tụ điểm vui chơi giải trí.” Nếu đã vung ra quả đấm sắt, liền nỗ lực thực hiện cho ra trò đi. An Diệc Triết nhấc mắt, mỉm cười với thư ký Tiền, “Sau đó giúp tôi dự tính kế hoạch du ngoạn nông trang hai ngày cho mười người.”
Thư ký Tiền đáp ứng một tiếng vâng, cười ha hả đi ra ngoài bắt tay vào công việc. Nhìn dáng vẻ của thủ trưởng, xem ra đã hạ quyết tâm rồi. Từ ngày bắt đầu đi theo phó thị trưởng An, anh đã biết, người thủ trưởng này của mình, không phải loại con nhà thế gia chỉ cầu quan to lộc hậu, mà là người thật sự có năng lực.
Nhìn thư ký Tiền rời khỏi văn phòng, An Diệc Triết không khỏi khẽ cười, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi cho Nhược Tố.
“Hôm nay anh trở về ăn cơm.”
Đầu dây bên kia Nhược Tố hừ lạnh, cạch một cái dập điện thoại.
Anh nhìn màn hình di động tối om, bật cười ha hả.
Lại đang cau có đi?
Buối tối về đến nhà, đứng ở cửa, An Diệc Triết chần chừ một chút, đưa tay ấn chuông cửa.
Nhược Tố đi qua mở cửa, thấy anh, mặt không đổi sắc, quay đi để mặc anh ở cửa.
An Diệc Triết nhìn bóng dáng gầy mảnh của Nhược Tố, không hiểu sao, cảm thấy thật an tâm.
Cô không có thừa dịp anh chưa đi làm về, mang theo mẹ một đi không trở lại, điều này làm tâm tình anh thật tốt.
Tâm tình của Nhược Tố, không có sáng sủa như anh, lúc này mây đen dày đặc, sớm chớp đì đùng.
Cô ở nhà nghỉ ngơi một ngày, cảm thấy sức khỏe đã khôi phục tốt, ngẫm lại mình vô cớ bỏ bê công việc một ngày thật không ổn, liền gọi điện tới tòa soạn.
Nhận điện thoại là Tiểu Thủy, nghe thấy giọng nói của Nhược Tố, liền bắn liên thanh: “Tiểu Tố? Chị đã khỏe hơn chưa? Có một ngày chị không đến, bọn em đã nghèo xác nghèo xơ, cái khách sạn gần đây, đồ ăn đắt chết người, mùi vị lại chẳng có gì đặc biệt, chỉ gọi là ăn tạm được, ăn còn lâu mới làm người ta thèm thuồng như chị làm . . . ”
Điện thoại lại bị Thất Thất đoạt mất, “Tiểu Tố, em thật nhớ salad dứa tôm quẩy của chị làm . . . ”
Nhược Tố cười rộ lên, bất kể thế nào, biết trên thế giới này, ngoài mẹ ra, còn có người nhớ thương mình, đều là một chuyện làm người ta thật vui vẻ.
“Hư Không nói dáng vẻ chị thoạt nhìn rất khó chịu, bây giờ sao rồi?” Thất Thất hỏi.
“Chị rất tốt, không có vấn đề gì, ngày mai sẽ đi làm.” Nhược Tố mỉm cười, “Chủ biên Đế có ở đó không?”
“Chị tìm ông chú?” Thất Thất ở đầu dây bên kia căng họng gào lên, “Đế Cửu —– Đế Cửu —- ông chú —- điện thoại của Tiểu Tố!”
Nhược Tố ở đầu dây bên này, vẫn có thể nghe thấy tiếng nói rõ mồn một.
Không bao lâu sau, điện thoại chuyển tay, Nhược Tố nghe thấy Thất Thất “ôi” một tiếng, đại để là Đế Cửu tới.
“Nhược Tố, em khỏe chứ?” Đế Cửu ở đầu dây bên kia hỏi, “Thật xin lỗi, không biết em khó chịu, lại còn bắt em đi một chuyến.”
“Không sao đâu.” Nhược Tố biết anh khách khí, “Thực xin lỗi, em không báo một tiếng đã nghỉ việc. Nhưng mà em đã khỏe rồi, mai em sẽ đi làm bình thường.”
Đầu dây bên kia Đế Cửu có vẻ sửng sốt, sau đó trấn an Nhược Tố, “Bạn trai em đã gọi điện xin nghỉ giúp em rồi, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ở nhà nghỉ ba bốn ngày cho khỏe hẳn, rồi hãy đi làm.”
“Nhưng mà em —–” Nhược Tố muốn nói thân thể mình đã tốt lắm rồi.
Đế Cửu lại cắt ngang cô trước, “Bây giờ là mùa dễ cảm mạo, chúng ta phải quán triệt chính sách vệ sinh an toàn, phải xác định hoàn toàn khỏe mạnh rồi mới được đi làm. Nhược Tố em ở nhà nghỉ ngơi thư giãn, qua cuối tuần rồi tới. Em tới sớm, anh cũng không trả lương cho em đâu, anh nói được làm được.
Nhược Tố đành phải đồng ý, sau đó cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, cô ngồi trên sô pha, vẫn cứ cảm thấy có gì đó kỳ quái, đột nhiên nhớ tới, ngày đó lúc anh ta chuẩn bị đi làm, đích xác đã nói qua đã xin nghỉ thay cô, nhưng mà cô cũng chưa từng nói qua với An Diệc Triết chỗ làm hiện tại, cũng không hề cho anh ta số điện thoại ở chỗ làm.
Nhưng mà Nhược Tố nghĩ lại, anh ta nếu đã tiếp nhận hai mẹ con cô tới nhà mình, nếu muốn điều tra rõ tình trạng hiện nay của cô, thật sự cũng chẳng phải khó khăn gì.
Nhưng trong lòng Nhược Tố vẫn không được thoải mái.
Khó chịu nhất là, cái quần sịp màu lam lại nhảy ra, múa may quay cuồng trong đầu cô.
Qua hai ngày, tên nhãi kia lại thản nhiên gọi điện thoại về nói: Hôm nay anh trở về ăn cơm.
Nhược Tố trong lòng bực bội, nghĩ muốn không để ý tới anh ta, chính là mẹ đối với tên nhãi kia ấn tượng rất tốt, Nhược Tố không muốn để mẹ nhìn là manh mối gì, liền hừ lạnh một tiếng, cúp điện thoại, xuống lầu mua đồ ăn.
Tốc độ lan truyền của lời đồn, luôn luôn như lửa bén rơm khô. Bây giờ ngay cả dì bán đồ ăn ở chợ thức ăn đối diện tiểu khu cũng biết cô là “Bạn gái” phó thị trưởng An, bà vừa mạnh mẽ vung dao, vừa không quên tố khổ với cô, “Bây giờ việc buôn bán càng ngày càng khó khăn a.”
Nhược Tố nghĩ, chỉ sợ qua mấy ngày nữa, đến mùa màng cũng thất bát.
Lúc này nhìn thấy người họ An nào đó đứng ở cửa tủm tỉm cười, thù mới hận cũ nảy lên trong lòng, lập tức lạnh mặt, đi thẳng vào bếp.
Dù sao đây là nhà anh ta, anh ta chưng ra cái bộ dạng khách tới thăm nhà đấy cho ai xem?
Dối trá!
Nhược Tố ở trong lòng gắn cho người họ An nào đó thêm một tội trạng.
Người họ An nào đó bị Nhược Tố quy tội “Ngụy quân tử” thật cũng không hề để ý mặt lạnh của Nhược Tố, vào nhà, đổi giày, cất cặp, vắt áo khoác lên lưng sô pha, theo lệ thường đi vào phòng khách, đưa mắt tìm mẹ Nhược Tố, ngồi xuống nói chuyện cùng bà.
Mẹ Nhược Tố vẫn cảm thấy An Diệc Triết quả thực là tận tình hiếm thấy, ở thị ủy bận rộn như vậy, tan tầm về, còn sẵn lòng ngồi nghe một bà già nói năng không rõ nói chuyện.
“. . . . Tiểu An gần đây . . . bề bộn nhiều việc sao?”
An Diệc Triết gật gật đầu, quả thật tương đối bận bịu.
“. . . . Chúng ta . . . . tạo thêm phiền phức . . . cho cháu . . .”
“Không có đâu, bác gái, không phiền chút nào.” Đem so sánh với những phiền toái anh gây ra cho cuộc đời Nhược Tố, những chuyện này căn bản không đáng gọi là phiền toái.
” . . . Cháu thích . . . ăn cái gì . . . bảo Tiểu Tố làm . . . làm cho cháu . . . ” Mẹ Nhược Tố vẫn cảm thấy vô công bất thụ lộc.
Lúc này Nhược Tố đi vào, âm thầm liếc mắt trừng An Diệc Triết một cái, sau đó nói với mẹ, “Mẹ, ăn cơm được rồi.”
Nghĩ tới mẹ ở đây, rốt cuộc cũng không thể không chừa mặt mũi cho người họ An nào đó, liền gật gật đầu với anh ta, “Ăn cơm.”
“Bác gái, cháu đỡ bác.” An Diệc Triết đưa tay đỡ mẹ Nhược Tố.
Nhược Tố nhanh nhảu giành trước, “Anh đi rửa tay đi, để tôi đỡ mẹ.”
Tay hai người chạm vào nhau, Nhược Tố như bị điện giật nhanh chóng tránh đi.
An Diệc Triết buồn cười, lắc đầu, nếu không phải mẹ Nhược Tố ở đây, có thể nào cô sẽ chạy đến phòng tắm, điên cuồng rửa tay?
Nghĩ tới khả năng này, đôi mắt anh trở nên ảm đảm, nhường vị trí trước giường cho Nhược Tố, còn mình đi rửa tay, xới cơm cho ba người.
Cơm chiều Nhược Tố mua một con cá mè hoa, chặt làm ba khúc, khúc đầu khúc đuôi đem hầm một nồi canh cá đậu hũ, khúc giữa một nửa đem kho tộ cùng bong bóng, một nửa thái lát xào với mộc nhĩ, măng tươi, làm thêm một đĩa rau chân vịt trộn mù tạc, bốn món một canh.
An Diệc Triết vô cùng thích rau chân vịt trộn mù tạc, hương vị mù tạc xông thẳng lên xoang mũi, tuy rằng không đến mức làm cho người ta nước mắt giàn giụa, nhưng lại giúp tinh thần vô cùng tỉnh toán, ăn với cơm vô cùng hợp.
Cơm nước xong, anh giúp Nhược Tố thu dọn bàn ăn, lại cùng đi vào phòng bếp, giúp Nhược Tố rửa bát.
Đổi thành ba ngày trước, Nhược Tố nhất định sẽ không chịu, nhưng mà Nhược Tố hiện tại một bụng hỏa không có chỗ phát, lập tức để lại giẻ rửa bát, ra khỏi phòng bếp, vào phòng khách xem ti vi cùng mẹ.
An Diệc Triết vừa rửa bát vừa mỉm cười.
Một Nhược Tố đối với anh nhăn nhó mặt mày như vậy, so với một Nhược Tố lúc nào cũng dè dặt, lịch sự duy trì khoảng cách kia, tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Rửa bát sạch sẽ, anh bưng đĩa sơn trà ra ngoài, “Bác gái, Nhược Tố, ăn sơn trà đi, mát gan thanh nhiệt, rất tốt.”
Thừa dịp Nhược Tố bóc vỏ sơn trà cho mẹ, anh chậm rãi nói, “Nhược Tố, buổi tối thu thập chút quần áo đồ dùng của em và bác gái, ngày mai chúng ta xuất phát, đến nông trang chơi hai ngày.”
Nhược Tố nghe xong, sửng sốt.
=============
[9] Quốc vụ viện : cơ quan hành chính tối cao của Trung Quốc.
[10] Hoàng đổ độc : Nguyên văn chữ Hán: 黄赌毒. “Hoàng” là dâm dục; “đổ” là cờ bạc; “độc” là buôn bán và nghiện hút các thứ độc hại. Ở Trung Quốc, “hoàng đổ độc” là những hoạt động bị pháp luật nghiêm cấm, là những đối tượng bị chính phủ đánh chủ yếu.
/32
|