Nằm gục đầu trên chiếc bàn học quen thuộc. Tuyết cố gắng lờ đi những âm thanh xung quanh: tiếng rượt đuổi nhau của một vài học sinh nghịch ngợm, tiếng bàn tán về một câu chuyện nào đó của nhóm nữ sinh trong lớp, tiếng vài học sinh lẩm nhẩm lại bài cũ trước khi giáo viên vào lớp,… Tất cả những âm thanh đó như lồng vào nhau, đan xen đầy hỗn loạn.
Đúng ra giờ này cô đang ở nhà hay đang lang thang trên con đường nào đó để tìm Băng nhưng nghĩ kĩ lại thì cô cứ đến trường thì tốt hơn. Biết đâu chị cô sẽ đi học sau khi chơi một bữa đã đời như lời nhóc Phong nói và cô cũng không muốn bị phạt vì tội bỏ học. Chị cô thuộc dạng vô lí nhất quả đất, mình nghỉ học hay cúp biết bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không ai dám hé răng nửa lời, còn cô hay Phong chỉ vắng mặt không lí do ở bất cứ tiết học nào là… Chắc chắn kết cục sẽ thê thảm vô cùng.
Một mặt, cô muốn chợp mắt một lát trước khi Băng tới trường. Nhưng một mặt, cô lại không tài nào ngủ nổi dù chỉ một giây. Mà nguyên nhân chính lại là thái độ của Phong tối qua. Thằng nhóc cứ như một người khác… à không, nói chính xác hơn là thằng nhóc đã trưởng thành lên nhiều, chững chạc hơn, chính chắn hơn cũng như bình tĩnh hơn. Nhưng nếu suy cho cùng thì điều này cũng chẳng tốt lành gì cả. Cô chỉ cần Phong suy nghĩ và sống một cuộc sống như bao đứa trẻ cùng trang lứa khác là được rồi. Cô chỉ cần một điều nhỏ nhoi đó thôi nhưng sao mà xa vời quá. Cuộc sống hiện tại của ba chị em là quá khắc nghiệt đối với một cậu bé mười ba tuổi. Nó có tác động không hề nhỏ đến tâm lí và hành động của Phong, cũng như người ta thường nói: môi trường trường tạo nên tính cách con người.
- Trịnh Kì Như cùng ba đứa bạn của mình đang xông đến lớp 11F kìa._Một cô gái cùng lớp nói nhỏ vào tai Tuyết.
Tuyết khẽ nhíu mày, không là có chuyện gì nhưng linh tính mách bảo cô là Băng có liên quan.
- Hoàng Thiên Băng! Cô ra đây cho tôi!_Vừa mới đặt chân đến cửa lớp 11F, Như đã hống hách hét lớn. Khẩu khí ra lệnh đáng ghét vô cùng.
- Cô tìm Băng có việc gì?_Trinh, kiêm lớp trưởng, đứng ra thay mặt lớp phát ngôn cũng như để những người khác ngăn Linh không ra làm loạn.
- Việc gì phiền đến cô sao? Con nhỏ chết tiệt đó ở đâu, gọi nó ra đây._Như coi mình như một bà hoàng, không thèm coi ai ra gì. Cô cứ thế vênh mặt lên trời mà không để ý đến bầu không khí quanh lớp 11F đã bắt đầu chùng xuống, những cánh tay đang tóm lấy Linh cũng dần nới lỏng.
- Con nhỏ chết tiệt? Cô đang nói Băng của chúng tôi sao?_Trinh rất điềm tĩnh đáp lại nhưng trong câu nói lại ẩn chứa sát khí đáng sợ.
- Sao nào? Tôi nói sai sao? Nếu không phải đồ chết tiệt thì tại sao cô ta lại gửi cho tôi thứ này? Bây giờ lại trốn chui trốn nhủi như một con chó, không dám ra đây đối mặt với tôi. Các người nói xem, tôi ****** cô ta là không đúng ư?_Như chua ngoa, thẳng tay vứt hộp quà được bọc rất cẩn thận bằng màu xanh xuống đất.
Không khí xung quanh tập thể 11F như chùng xuống, sát khí bốc lên ngùn ngụt, mọi người chuẩn bị cho Như một trận vì cái thái độ hống hách của cô ta thì Tuyết từ đâu xuất hiện vô tình ngăn chặn được một trận ẩu đả.
Cô nhặt hộp quà dưới đất lên nhưng chưa vội xem cái thứ ở bên trong. Rất từ tốn nở một nụ cười mỉa mai.
- Cô thì giỏi rồi, lôi kéo mọi người tấn công chị tôi còn mình thì trốn mất tăm. Khi đó cô nghĩ gì? Định làm ngư ông đắc lợi sao? Nếu có chuyện gì thì mình sẽ không bị liên can gì đúng không. Một kẻ dám làm không dám chịu lại đứng ở đây ****** chị gái tôi sao? Cô nói xem, chị tôi chơi lại cô là đúng hay sai, hơn nữa chị ấy còn công khai đấu với cô…_Tuyết ngừng lại, tay cầm tấm thiệp nhỏ gắn trên hộp như làm bằng chứng. Đợi cho những kẻ tò mò đang hóng chuyện thấy hết dòng chữ: “Tôi, Hoàng Thiên Băng gửi cho cô món quà này coi như quà đáp lễ, chúc cô vui vẻ.” cô mới tiếp tục._Chị tôi quang minh chính đại là thế đâu như cô chỉ biết làm con chó cụp đuôi trốn sau cái bóng gia đình.
Như tức điên, mặt mũi đỏ lừ, giơ tay định tát Tuyết thì bị một cánh tay rắn chắc chặn lại.
- Đánh bạn là không nên đâu!_Tú cười, rất có lòng nhắc nhở Như.
Như từ tức giận sang lo lắng. Nếu Tú ở đây thì khả năng Minh đang ở đâu theo dõi chuyện ở đây là rất cao. Cô nhìn xung quanh để tìm khuôn mặt lạnh lùng lay động lòng người ấy. Chỉ mong là Minh vẫn chưa thấy cảnh này. Cô không hề muốn đánh mất hình tượng nữ sinh hiền dịu mà bấy lâu nay cất công diễn trước mặt cậu.
Từ xa, khuôn mặt lạnh lùng ấy hiện lên nhưng hôm nay lại có đôi chút khác lạ. Đôi mắt đen huyền bí ấy tối lại một cách lạ lùng, tựa hồ như tất cả ánh sáng đều đã bị nuốt chửng. Nó khiến Như rùng mình, mặt chuyển sang tái xanh. Sức lực của cô như bị rút cạn dần khi thấy cậu đang di chuyển lại gần.
- Tôi nghĩ cô nên chạy chị trước khi cái cổ xinh đẹp này bị bóp nát._Linh lại gần Như, đưa tay lên vuốt nhẹ vào sau gáy, hơi lạnh truyền vào đột ngột làm cho lông tơ trên người cô ta dựng đứng hết cả lên.
Như cùng ba người bạn vội vàng bỏ chảy trước tràng cười khinh bỉ của tập thể lớp 11F. Nhưng ngay cả Như cũng không hiểu nổi mình đang chạy trốn khỏi thứ gì.
- Nhìn cô ta chạy thật thảm hại!_Một thành viên trong lớp 11F lên tiếng.
Ngay sau đó, tất cả đều tỏ ý đồng tình. Riêng Tuyết nhìn sang Linh trách.
- Đang vui! Sao cậu lại dùng chiêu đó để dọa cô ta chứ?
- Cứ tưởng cô ta giỏi giang lắm. Ai dè, còn thua cả con cún nhà tớ._Linh lắc đầu thất vọng. Chiêu vừa nãy của cô chỉ có mỗi Băng là miễn dịch (còn Minh chưa dám thử nên không biết cậu ta sẽ xử sự ra sao).
- Mà không phải là cậu đang rất tức sao? Vậy mà kêu đang vui._Linh trề môi, trông đáng yêu vô cùng.
Tuyết cười mỉm, bộ mặt lãnh đạm ban nãy cũng biến mất. Cô cũng chỉ là đang cho trò chơi thêm phần thú vị thôi. Chiếc hộp này là bằng chứng cho việc chị cô vẫn an toàn, thế là cô yên tâm rồi. Còn chị cô đang có hứng chơi thì sao cô không góp chút công sức nhỉ? Cô chỉ sợ là mình đã quá nhẹ tay thôi, nếu là chị cô thì không biết là Trịnh Kì Như có vào thẳng bênh viện vì máu dồn lên não không thôi.
Sực nhớ đến chiếc hộp trên tay, Tuyết đưa cho Tú, nhờ cậu mở hộ với lí do: muốn trả ơn vì cậu đã giúp cô.
Tú hồn nhiên đón lấy chiếc hộp, không để ý đến thái độ hiền lành bất chợt của Tuyết. Nhanh chóng mở nắp hộp ra. Nhưng… cái thứ đang yên vị bên trong vừa đập vào mắt thì Tú phát hoảng. Vô tình đánh rơi chiếc hộp.
- Cá…i… cái… gì… v…vậ…y…vậy ?_Mặt cắt không còn giọt máu, Tú lắp bắp mãi mới nói ra được ba chữ: “Cái gì vậy ?”
- Tác phẩm “nghệ thuật của Băng”!_Lớp 11F đồng thanh.
Tú kinh hãi nhìn lại cái thứ vừa rơi ra. Nếu ai đó có can đảm nhìn lâu lâu một chút sẽ nhận ra nó là một hình nộm. Nhưng hình nộm này lại được bôi lên một thứ gì đó có màu đỏ hệt như máu, ngoài ra nó còn được gắn thêm những chiếc răng nhỏ xíu hệt như răng người xung quanh đầu. Trong vòng tròn răng đó là một khuôn mặt có mắt, mũi, thậm chí là lông mi nữa và tất nhiên bao quanh vòng tròn răng đó là một đường viền màu đen có vai trò tượng trưng cho miệng của “con quái thú nào đó”. Và chiếc đinh to đùng cắm thẳng từ đầu xuống dưới thân cũng là một điểm đáng chú ý. Nhưng đó vẫn chưa phải điều đáng để nói nhất. Nhìn xuống phần thân, không biết là hình nộm này có ruột thật không nhưng những thứ người ta thường gọi là nội tạng từ rốn lòi ra sắp xếp thành ba chữ “Trịnh Kì Như” rất ngay ngắn.
Tuy chỉ là hình nộm nhưng những chi tiết của nó lại được làm tỉ mẩn một cách lạ thường. Thật không hiểu là Băng nghĩ gì mà cho ra tác phẩm đáng ghê rợn này. À quên nữa, Trịnh Kì Như cũng thật tài nha. Sau khi nhìn thấy thứ này mà vẫn còn sức đến đây la lối nữa. Đúng là một cô gái đang khâm phục.
- Sao lần này Băng nhẹ tay thế nhỉ? Tớ cứ tưởng là thứ gì ghê gớm lắm chứ._Một cô gái lớp 11F lên tiếng. Câu nói nhẹ nhàng và thanh thoát của cô lại làm cho ba chàng hoàng tử Kiệt, Quân và Tú như bị giáng một đòn chí mạng vào đầu. Và Minh đường nhiên đã quá quen thuộc cũng như cậu đã từng là nạn nhân của cô nên cũng chẳng mấy quan tâm.
Con về phần những học sinh hóng chuyện ban nãy đã bỏ chạy ngay khi nhìn thấy thứ “đáng sợ” do Băng làm tác giả nên không có cơ hội được nghe câu nói đậm chất ngây thơ của nữ sinh này.
- Làm ơn đem thứ này đi dùm!_Tú vẫn chưa hoàn hồn, lần này cậu bị Tuyết chơi một vố đau rồi.
Tuyết lắc đầu, cô những tưởng Tú sẽ can đảm hơn cơ. Ai dè lại nhát như thỏ thế này.
Cô cầm cái hộp lên, định bỏ tác phẩm nghệ thuật của Băng vào thì phát hiện trong hộp còn một thứ hay ho nữa. Một loài động vật bò sát đã được một đoạn băng keo trong dán cô định ngang thân ở đáy hộp. Có lẽ chẳng mấy ai ngờ tới là Băng còn bỏ thêm một chú kì nhông vào. Không hiểu là chị cô đã kiếm thứ này ở đâu ra. Ở Sài thành này thì việc kiếm một con vật như thế này gần như chỉ là con số không.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!_Tiếng hét vang trời của toàn bộ nữ sinh lớp 11F vang lên ngay khi Tuyết lôi chú kì nhông tội nghiệp ra.
Ba chàng trai anh tuấn bất giác cười thật tươi. Hóa ra những cô gái ở đây không phải là quái vật, ít ra họ còn biết sợ thứ sinh vật bò sát gớm ghiếc này. Tuy nhiên, nụ cười của ba người chỉ kéo dài trong tích tắc, hay nói đúng hơn là đông cứng ngay trên miệng khi những tiếng nói vô cùng ngọt ngào đập thẳng vào màng nhĩ.
- Chú mày dễ thương ghê! Nó ở đâu ra vậy Tuyết?_Một bé gái to xác tí tởn cầm con vật đối với ba chàng trai kia là sinh vật gớm ghiếc mà vuốt ve, cưng nựng.
- Làm cách nào mà… mà… các cô có… có… thể nói cái thứ kia… kia… dễ… dễ… thươ… ng… thương được hả.
Tội nghiệp Tú, mới bình tĩnh được vài giây thì lại sốc đến mức nói lắp cả ra thế kia.
- Đừng ngạc nhiên thế anh bạn! Chỉ cần làm bạn với nhỏ Băng một năm là những con vật như gián, chuột, rắn, thằn lằn, vân vân và vân vân đều là động vật… dễ thương hết._Một cậu con trai vỗ vai Tú an ủi.
Không để cả ba tiêu hóa hết thông tin quan trọng thì tiếng là thất thanh từ dưới lầu vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Trong tích tắc, các hành lang đã chật kín người, tất cả đều chỉ hướng đến duy nhất một người: cô gái với mái tóc đã dính lại vì màu nước, bộ đồng phục đẹp đẽ cũng vì màu nước mà lang lổ những vệt màu sắc không đồng đều. Khuôn mặt đầy phấn son cũng đã trở nên lem ngem.
Ở lầu trên, có một nữ sinh đang cầm một cái xô nhỏ. Bên trong còn sót một chút màu nước. Có thể khẳng định rằng cô gái này chính là người đã làm cho kẻ ở dưới kia thê thảm đến vậy.
Vài giây sau, trên tay cô gái đó đã cầm một chiếc loa tay, cô dùng nó để nói vọng xuống.
- Trịnh Kì Như! Cô nghe cho rõ đây, xô màu này là món quà của Hoàng Thiên Băng lớp 11F tặng cô. Đáng lí ra cô ấy sẽ đích thân “tặng” cô nhưng có chút việc bận nên cô ấy đã nhờ tôi chuyển hộ. Cô ấy còn nói cô đừng giận, sẽ rất mau già đấy. Có câu nói này chắc cô biết : “Có vay có trả mà có trả thì có lời”. Băng cũng vận dụng câu nói này mà thôi. Hộp quà kia chỉ là phần lãi, còn đây là phần gốc. Cô ấy còn khuyên cô đừng đối đầu với cô ấy làm gì, cô sẽ chỉ chuốc lấy thiệt thòi thôi. Đừng tự mua dây buộc mình.
Minh bắt đầu hối hận khi nghe xong lời nói của ai kia. Cậu đã vô tình quên mất con mèo con quậy phá này chẳng bao giờ quan tâm đến người khác đối xử với mình như thế nào, cô chỉ quan tâm đến việc bắt đầu một “trò chơi” ra sao mà thôi. Còn nói cái gì mà tự mua dây buộc mình. Không phải cô đang làm cái trò đó sao. Làm tiểu thư nhà học Trịnh bẽ mặt như thế lại còn khuyên người ta đừng đối đầu với mình. Cô làm vậy khác gì đang khiêu chiến với hoa khôi nổi tiếng lắm trò hành hạ người ta. Đang lí ra cậu nên cho Kì Như một bài học ngay mới phải. Không hiểu sao cậu lại có thể yêu một cô gái kì cục như vậy.
- Cho chị 2 giây để khai báo toàn bộ sự việc!_Chẳng biết là Linh và Tuyết đã sang dãy phòng lớp 12 từ lúc nào, hiện tại Tuyết đang làm mặt lạnh dồn chị Thu, người vừa giúp Băng truyền đạt thông tin kiêm chuyển quà cho Như, vào tường.
- Em nói gì vậy? Chị có gì để khai báo đâu._Chị Thu sợ hãi, hai tay xoa xoa vào nhau.
- Ý Tuyết là Băng nhờ chị làm những việc vừa rồi lúc nào thôi à. Không có ác ý gì đâu. Chị cứ bình tĩnh đi._Linh cười trấn an.
- Muốn hỏi thì cũng phải nói cho rõ ràng chứ. Làm chị hết cả hồn. Chờ chị mấy giây bình ổn tâm lí đã._Chị Thu đưa tay vuốt ngực mấy cái._Được rồi! Chuyện là thế này: trưa hôm qua, Băng có gọi điện cho chị…
- Khoan, Băng có mang theo điện thoại đâu mà gọi cho chị._Linh cắt ngang.
- Chị biết gì được, nó dùng điện thoại của tiệm bánh BM mà._Chị Thu hơi khó chịu vì bị cắt ngang nhưng vẫn tiếp tục._Băng gọi cho chị nói là nếu sáng sớm hôm nay Như lớp 11A có đến lớp tìm nó thì chị giúp nó cho cô ta tắm bằng màu nước và chuyển mấy lời vừa nãy dùm nó. Tất cả chỉ có vậy, mấy đứa làm gì mà quýnh lên hết vậy.
- Băng, cậu hay lắm. Có trò hay như vậy lại chơi một mình, không thèm rủ tớ gì cả._Linh tức tối liên tục giậm chân xuống sàn.
Đúng ra giờ này cô đang ở nhà hay đang lang thang trên con đường nào đó để tìm Băng nhưng nghĩ kĩ lại thì cô cứ đến trường thì tốt hơn. Biết đâu chị cô sẽ đi học sau khi chơi một bữa đã đời như lời nhóc Phong nói và cô cũng không muốn bị phạt vì tội bỏ học. Chị cô thuộc dạng vô lí nhất quả đất, mình nghỉ học hay cúp biết bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không ai dám hé răng nửa lời, còn cô hay Phong chỉ vắng mặt không lí do ở bất cứ tiết học nào là… Chắc chắn kết cục sẽ thê thảm vô cùng.
Một mặt, cô muốn chợp mắt một lát trước khi Băng tới trường. Nhưng một mặt, cô lại không tài nào ngủ nổi dù chỉ một giây. Mà nguyên nhân chính lại là thái độ của Phong tối qua. Thằng nhóc cứ như một người khác… à không, nói chính xác hơn là thằng nhóc đã trưởng thành lên nhiều, chững chạc hơn, chính chắn hơn cũng như bình tĩnh hơn. Nhưng nếu suy cho cùng thì điều này cũng chẳng tốt lành gì cả. Cô chỉ cần Phong suy nghĩ và sống một cuộc sống như bao đứa trẻ cùng trang lứa khác là được rồi. Cô chỉ cần một điều nhỏ nhoi đó thôi nhưng sao mà xa vời quá. Cuộc sống hiện tại của ba chị em là quá khắc nghiệt đối với một cậu bé mười ba tuổi. Nó có tác động không hề nhỏ đến tâm lí và hành động của Phong, cũng như người ta thường nói: môi trường trường tạo nên tính cách con người.
- Trịnh Kì Như cùng ba đứa bạn của mình đang xông đến lớp 11F kìa._Một cô gái cùng lớp nói nhỏ vào tai Tuyết.
Tuyết khẽ nhíu mày, không là có chuyện gì nhưng linh tính mách bảo cô là Băng có liên quan.
- Hoàng Thiên Băng! Cô ra đây cho tôi!_Vừa mới đặt chân đến cửa lớp 11F, Như đã hống hách hét lớn. Khẩu khí ra lệnh đáng ghét vô cùng.
- Cô tìm Băng có việc gì?_Trinh, kiêm lớp trưởng, đứng ra thay mặt lớp phát ngôn cũng như để những người khác ngăn Linh không ra làm loạn.
- Việc gì phiền đến cô sao? Con nhỏ chết tiệt đó ở đâu, gọi nó ra đây._Như coi mình như một bà hoàng, không thèm coi ai ra gì. Cô cứ thế vênh mặt lên trời mà không để ý đến bầu không khí quanh lớp 11F đã bắt đầu chùng xuống, những cánh tay đang tóm lấy Linh cũng dần nới lỏng.
- Con nhỏ chết tiệt? Cô đang nói Băng của chúng tôi sao?_Trinh rất điềm tĩnh đáp lại nhưng trong câu nói lại ẩn chứa sát khí đáng sợ.
- Sao nào? Tôi nói sai sao? Nếu không phải đồ chết tiệt thì tại sao cô ta lại gửi cho tôi thứ này? Bây giờ lại trốn chui trốn nhủi như một con chó, không dám ra đây đối mặt với tôi. Các người nói xem, tôi ****** cô ta là không đúng ư?_Như chua ngoa, thẳng tay vứt hộp quà được bọc rất cẩn thận bằng màu xanh xuống đất.
Không khí xung quanh tập thể 11F như chùng xuống, sát khí bốc lên ngùn ngụt, mọi người chuẩn bị cho Như một trận vì cái thái độ hống hách của cô ta thì Tuyết từ đâu xuất hiện vô tình ngăn chặn được một trận ẩu đả.
Cô nhặt hộp quà dưới đất lên nhưng chưa vội xem cái thứ ở bên trong. Rất từ tốn nở một nụ cười mỉa mai.
- Cô thì giỏi rồi, lôi kéo mọi người tấn công chị tôi còn mình thì trốn mất tăm. Khi đó cô nghĩ gì? Định làm ngư ông đắc lợi sao? Nếu có chuyện gì thì mình sẽ không bị liên can gì đúng không. Một kẻ dám làm không dám chịu lại đứng ở đây ****** chị gái tôi sao? Cô nói xem, chị tôi chơi lại cô là đúng hay sai, hơn nữa chị ấy còn công khai đấu với cô…_Tuyết ngừng lại, tay cầm tấm thiệp nhỏ gắn trên hộp như làm bằng chứng. Đợi cho những kẻ tò mò đang hóng chuyện thấy hết dòng chữ: “Tôi, Hoàng Thiên Băng gửi cho cô món quà này coi như quà đáp lễ, chúc cô vui vẻ.” cô mới tiếp tục._Chị tôi quang minh chính đại là thế đâu như cô chỉ biết làm con chó cụp đuôi trốn sau cái bóng gia đình.
Như tức điên, mặt mũi đỏ lừ, giơ tay định tát Tuyết thì bị một cánh tay rắn chắc chặn lại.
- Đánh bạn là không nên đâu!_Tú cười, rất có lòng nhắc nhở Như.
Như từ tức giận sang lo lắng. Nếu Tú ở đây thì khả năng Minh đang ở đâu theo dõi chuyện ở đây là rất cao. Cô nhìn xung quanh để tìm khuôn mặt lạnh lùng lay động lòng người ấy. Chỉ mong là Minh vẫn chưa thấy cảnh này. Cô không hề muốn đánh mất hình tượng nữ sinh hiền dịu mà bấy lâu nay cất công diễn trước mặt cậu.
Từ xa, khuôn mặt lạnh lùng ấy hiện lên nhưng hôm nay lại có đôi chút khác lạ. Đôi mắt đen huyền bí ấy tối lại một cách lạ lùng, tựa hồ như tất cả ánh sáng đều đã bị nuốt chửng. Nó khiến Như rùng mình, mặt chuyển sang tái xanh. Sức lực của cô như bị rút cạn dần khi thấy cậu đang di chuyển lại gần.
- Tôi nghĩ cô nên chạy chị trước khi cái cổ xinh đẹp này bị bóp nát._Linh lại gần Như, đưa tay lên vuốt nhẹ vào sau gáy, hơi lạnh truyền vào đột ngột làm cho lông tơ trên người cô ta dựng đứng hết cả lên.
Như cùng ba người bạn vội vàng bỏ chảy trước tràng cười khinh bỉ của tập thể lớp 11F. Nhưng ngay cả Như cũng không hiểu nổi mình đang chạy trốn khỏi thứ gì.
- Nhìn cô ta chạy thật thảm hại!_Một thành viên trong lớp 11F lên tiếng.
Ngay sau đó, tất cả đều tỏ ý đồng tình. Riêng Tuyết nhìn sang Linh trách.
- Đang vui! Sao cậu lại dùng chiêu đó để dọa cô ta chứ?
- Cứ tưởng cô ta giỏi giang lắm. Ai dè, còn thua cả con cún nhà tớ._Linh lắc đầu thất vọng. Chiêu vừa nãy của cô chỉ có mỗi Băng là miễn dịch (còn Minh chưa dám thử nên không biết cậu ta sẽ xử sự ra sao).
- Mà không phải là cậu đang rất tức sao? Vậy mà kêu đang vui._Linh trề môi, trông đáng yêu vô cùng.
Tuyết cười mỉm, bộ mặt lãnh đạm ban nãy cũng biến mất. Cô cũng chỉ là đang cho trò chơi thêm phần thú vị thôi. Chiếc hộp này là bằng chứng cho việc chị cô vẫn an toàn, thế là cô yên tâm rồi. Còn chị cô đang có hứng chơi thì sao cô không góp chút công sức nhỉ? Cô chỉ sợ là mình đã quá nhẹ tay thôi, nếu là chị cô thì không biết là Trịnh Kì Như có vào thẳng bênh viện vì máu dồn lên não không thôi.
Sực nhớ đến chiếc hộp trên tay, Tuyết đưa cho Tú, nhờ cậu mở hộ với lí do: muốn trả ơn vì cậu đã giúp cô.
Tú hồn nhiên đón lấy chiếc hộp, không để ý đến thái độ hiền lành bất chợt của Tuyết. Nhanh chóng mở nắp hộp ra. Nhưng… cái thứ đang yên vị bên trong vừa đập vào mắt thì Tú phát hoảng. Vô tình đánh rơi chiếc hộp.
- Cá…i… cái… gì… v…vậ…y…vậy ?_Mặt cắt không còn giọt máu, Tú lắp bắp mãi mới nói ra được ba chữ: “Cái gì vậy ?”
- Tác phẩm “nghệ thuật của Băng”!_Lớp 11F đồng thanh.
Tú kinh hãi nhìn lại cái thứ vừa rơi ra. Nếu ai đó có can đảm nhìn lâu lâu một chút sẽ nhận ra nó là một hình nộm. Nhưng hình nộm này lại được bôi lên một thứ gì đó có màu đỏ hệt như máu, ngoài ra nó còn được gắn thêm những chiếc răng nhỏ xíu hệt như răng người xung quanh đầu. Trong vòng tròn răng đó là một khuôn mặt có mắt, mũi, thậm chí là lông mi nữa và tất nhiên bao quanh vòng tròn răng đó là một đường viền màu đen có vai trò tượng trưng cho miệng của “con quái thú nào đó”. Và chiếc đinh to đùng cắm thẳng từ đầu xuống dưới thân cũng là một điểm đáng chú ý. Nhưng đó vẫn chưa phải điều đáng để nói nhất. Nhìn xuống phần thân, không biết là hình nộm này có ruột thật không nhưng những thứ người ta thường gọi là nội tạng từ rốn lòi ra sắp xếp thành ba chữ “Trịnh Kì Như” rất ngay ngắn.
Tuy chỉ là hình nộm nhưng những chi tiết của nó lại được làm tỉ mẩn một cách lạ thường. Thật không hiểu là Băng nghĩ gì mà cho ra tác phẩm đáng ghê rợn này. À quên nữa, Trịnh Kì Như cũng thật tài nha. Sau khi nhìn thấy thứ này mà vẫn còn sức đến đây la lối nữa. Đúng là một cô gái đang khâm phục.
- Sao lần này Băng nhẹ tay thế nhỉ? Tớ cứ tưởng là thứ gì ghê gớm lắm chứ._Một cô gái lớp 11F lên tiếng. Câu nói nhẹ nhàng và thanh thoát của cô lại làm cho ba chàng hoàng tử Kiệt, Quân và Tú như bị giáng một đòn chí mạng vào đầu. Và Minh đường nhiên đã quá quen thuộc cũng như cậu đã từng là nạn nhân của cô nên cũng chẳng mấy quan tâm.
Con về phần những học sinh hóng chuyện ban nãy đã bỏ chạy ngay khi nhìn thấy thứ “đáng sợ” do Băng làm tác giả nên không có cơ hội được nghe câu nói đậm chất ngây thơ của nữ sinh này.
- Làm ơn đem thứ này đi dùm!_Tú vẫn chưa hoàn hồn, lần này cậu bị Tuyết chơi một vố đau rồi.
Tuyết lắc đầu, cô những tưởng Tú sẽ can đảm hơn cơ. Ai dè lại nhát như thỏ thế này.
Cô cầm cái hộp lên, định bỏ tác phẩm nghệ thuật của Băng vào thì phát hiện trong hộp còn một thứ hay ho nữa. Một loài động vật bò sát đã được một đoạn băng keo trong dán cô định ngang thân ở đáy hộp. Có lẽ chẳng mấy ai ngờ tới là Băng còn bỏ thêm một chú kì nhông vào. Không hiểu là chị cô đã kiếm thứ này ở đâu ra. Ở Sài thành này thì việc kiếm một con vật như thế này gần như chỉ là con số không.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!_Tiếng hét vang trời của toàn bộ nữ sinh lớp 11F vang lên ngay khi Tuyết lôi chú kì nhông tội nghiệp ra.
Ba chàng trai anh tuấn bất giác cười thật tươi. Hóa ra những cô gái ở đây không phải là quái vật, ít ra họ còn biết sợ thứ sinh vật bò sát gớm ghiếc này. Tuy nhiên, nụ cười của ba người chỉ kéo dài trong tích tắc, hay nói đúng hơn là đông cứng ngay trên miệng khi những tiếng nói vô cùng ngọt ngào đập thẳng vào màng nhĩ.
- Chú mày dễ thương ghê! Nó ở đâu ra vậy Tuyết?_Một bé gái to xác tí tởn cầm con vật đối với ba chàng trai kia là sinh vật gớm ghiếc mà vuốt ve, cưng nựng.
- Làm cách nào mà… mà… các cô có… có… thể nói cái thứ kia… kia… dễ… dễ… thươ… ng… thương được hả.
Tội nghiệp Tú, mới bình tĩnh được vài giây thì lại sốc đến mức nói lắp cả ra thế kia.
- Đừng ngạc nhiên thế anh bạn! Chỉ cần làm bạn với nhỏ Băng một năm là những con vật như gián, chuột, rắn, thằn lằn, vân vân và vân vân đều là động vật… dễ thương hết._Một cậu con trai vỗ vai Tú an ủi.
Không để cả ba tiêu hóa hết thông tin quan trọng thì tiếng là thất thanh từ dưới lầu vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Trong tích tắc, các hành lang đã chật kín người, tất cả đều chỉ hướng đến duy nhất một người: cô gái với mái tóc đã dính lại vì màu nước, bộ đồng phục đẹp đẽ cũng vì màu nước mà lang lổ những vệt màu sắc không đồng đều. Khuôn mặt đầy phấn son cũng đã trở nên lem ngem.
Ở lầu trên, có một nữ sinh đang cầm một cái xô nhỏ. Bên trong còn sót một chút màu nước. Có thể khẳng định rằng cô gái này chính là người đã làm cho kẻ ở dưới kia thê thảm đến vậy.
Vài giây sau, trên tay cô gái đó đã cầm một chiếc loa tay, cô dùng nó để nói vọng xuống.
- Trịnh Kì Như! Cô nghe cho rõ đây, xô màu này là món quà của Hoàng Thiên Băng lớp 11F tặng cô. Đáng lí ra cô ấy sẽ đích thân “tặng” cô nhưng có chút việc bận nên cô ấy đã nhờ tôi chuyển hộ. Cô ấy còn nói cô đừng giận, sẽ rất mau già đấy. Có câu nói này chắc cô biết : “Có vay có trả mà có trả thì có lời”. Băng cũng vận dụng câu nói này mà thôi. Hộp quà kia chỉ là phần lãi, còn đây là phần gốc. Cô ấy còn khuyên cô đừng đối đầu với cô ấy làm gì, cô sẽ chỉ chuốc lấy thiệt thòi thôi. Đừng tự mua dây buộc mình.
Minh bắt đầu hối hận khi nghe xong lời nói của ai kia. Cậu đã vô tình quên mất con mèo con quậy phá này chẳng bao giờ quan tâm đến người khác đối xử với mình như thế nào, cô chỉ quan tâm đến việc bắt đầu một “trò chơi” ra sao mà thôi. Còn nói cái gì mà tự mua dây buộc mình. Không phải cô đang làm cái trò đó sao. Làm tiểu thư nhà học Trịnh bẽ mặt như thế lại còn khuyên người ta đừng đối đầu với mình. Cô làm vậy khác gì đang khiêu chiến với hoa khôi nổi tiếng lắm trò hành hạ người ta. Đang lí ra cậu nên cho Kì Như một bài học ngay mới phải. Không hiểu sao cậu lại có thể yêu một cô gái kì cục như vậy.
- Cho chị 2 giây để khai báo toàn bộ sự việc!_Chẳng biết là Linh và Tuyết đã sang dãy phòng lớp 12 từ lúc nào, hiện tại Tuyết đang làm mặt lạnh dồn chị Thu, người vừa giúp Băng truyền đạt thông tin kiêm chuyển quà cho Như, vào tường.
- Em nói gì vậy? Chị có gì để khai báo đâu._Chị Thu sợ hãi, hai tay xoa xoa vào nhau.
- Ý Tuyết là Băng nhờ chị làm những việc vừa rồi lúc nào thôi à. Không có ác ý gì đâu. Chị cứ bình tĩnh đi._Linh cười trấn an.
- Muốn hỏi thì cũng phải nói cho rõ ràng chứ. Làm chị hết cả hồn. Chờ chị mấy giây bình ổn tâm lí đã._Chị Thu đưa tay vuốt ngực mấy cái._Được rồi! Chuyện là thế này: trưa hôm qua, Băng có gọi điện cho chị…
- Khoan, Băng có mang theo điện thoại đâu mà gọi cho chị._Linh cắt ngang.
- Chị biết gì được, nó dùng điện thoại của tiệm bánh BM mà._Chị Thu hơi khó chịu vì bị cắt ngang nhưng vẫn tiếp tục._Băng gọi cho chị nói là nếu sáng sớm hôm nay Như lớp 11A có đến lớp tìm nó thì chị giúp nó cho cô ta tắm bằng màu nước và chuyển mấy lời vừa nãy dùm nó. Tất cả chỉ có vậy, mấy đứa làm gì mà quýnh lên hết vậy.
- Băng, cậu hay lắm. Có trò hay như vậy lại chơi một mình, không thèm rủ tớ gì cả._Linh tức tối liên tục giậm chân xuống sàn.
/20
|