Sy gượng đứng dậy, thấy xương cốt mình như đang rơi rụng ra. Mái tóc đỏ xõa dài xuống như một dòng suối làm Sy trông như một nữ thần bị rơi xuống mặt đất vậy. Cô bắt đầu bước đi, mắt nhìn ngó xung quanh. Dư chấn của vụ nổ làm Sy thất lạc mọi người. Xét theo khoảng cách, có lẽ Sy đã bị văng đến nơi xa nhất. Cô đưa tay lên trán, cảm thấy choáng váng. Sau khi thị lực bắt đầu ổn định trở lại, Sy nhìn quanh, khắp nơi được bao bọc bởi một màu tím. Thôi được, có lẽ điều này cũng không đến nỗi tệ, ít ra cô đã có gì đó thú vị để quan tâm đến. Đi được một quãng, Sy nghe thấy tiếng hét ở phía trước.
Cô chạy vội tới và thấy cô gái tóc đen người thường mà mọi người gọi là Arita đang bị bao vây bởi một đám chiến binh lửa tím. Cô gái đó chắc chắn không có năng lực gì đặc biệt rồi. Sy nhìn lại chiếc váy đỏ viền đen xếp li dài đến đầu gối của mình, mặc cái này mà đánh nhau chắc chắc không phải lực chọn hay, nhưng phải giúp cô bé. Sy nhắm mắt, cảm nhận ngọn lửa dâng lên từng đầu ngón tay của mình. Cô mở mắt ra, một loạt những quả cầu lửa sáng nóng rãy lao về phía những tên chiến binh, biến chúng thành cát bụi. Cô bé tên Arita kinh hãi nhìn lên.
“Không sao đâu. Em ổn rồi.”_Sy nói, chìa tay ra và đỡ cô bé đứng dậy. Hình như Arita là bạn gái cũ của Kaito đúng không nhỉ? Sy thật không chắc liệu cô bé có muốn đi chung với chị gái của người vừa khiến mình phải chia tay bạn trai không. Tuy nhiên, Sy không quan tâm về chuyện tình cảm của Rena lắm. Con bé có thể tự lo được.
“C….Cảm ơn….chị….”_Arita ấp úng.
“Không có gì! Nào, đi tìm những người khác thôi.”_Sy nói và đi về phía trước.
Arita lặng lẽ đi sau. Nhìn kỷ thì cô bé cũng dễ thương đấy chứ! Arita không có vẻ đẹp hoàn hảo, những đường nét trên gương mặt cô bé rất bình thường và giản dị. Mái tóc đen cắt ngắn, làn da không trắng lắm. Nhưng Arita có vẻ mạnh mẽ pha chút ngượng ngùng. Sy cũng có chút cảm tình với những cô bé bình thường như vậy.
“Chúng ta có lẽ đã văng đến phần xa nhất của thành phố rồi, phải tìm cách quay lại Tòa thành thôi.”_Arita lên tiếng, rõ ràng đang cố bắt chuyện.
“Không. Tốt nhất nên tìm mọi người rồi tìm cách đánh bãi tên Death đó. Vào thành bây giờ không khác gì đứng ra chịu chết.”_Sy lẩm bẩm.
Arita im lặng.
“Này! Xin lỗi nhé!”_Sy nói.
“Sao ạ?”
“Tôi đã nghe qua chuyện của cô. Xin lỗi vì Rena đã làm cô mất Kaito.”
Arita vuốt tóc ra sau, nhìn Sy với vẻ ngạc nhiên. Lát sau, khuôn mặt cô bé dịu lại.
“Em không thể trách ai được. Kaito thích ai là quyền của cậu ấy mà.”
“Hiền quá.”_Sy lẩm bẩm. “Tôi không thích ai đó quá hiền cũng như dễ dãi.”
“Em….thật ra…..đôi khi có những thứ sẽ không bao giờ kéo dài mãi mãi. Em không thể quá ích kỷ được.”_Arita thì thào. “Hơn nữa…..”
“Hơn nữa sao?”_Sy nhướng mày.
Arita lại im lặng, có lẽ cô bé không muốn nói về chủ đề này nữa. Syrena biết cô ấy thất vọng vì mình là người “bình thường” duy nhất trong này. Điều đó cũng là dễ hiểu nếu bạn chơi chung với một đám người mang trên mình đầy những năng lực kỳ thú.
“Nghe này….không phải bất cứ ai có siêu năng lực đều hạnh phúc cả.”_Sy thở dài. “Khi còn bé, ba chị em tôi đều gặp những tai nạn khá nghiêm trọng, nhờ đó mà chúng tôi có những năng lực ấy. Nhưng điều đó không làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn. Năm 5 tuổi tôi suýt thiêu cháy cả ngôi nhà, Rena gần như làm ngập hết một ngôi làng còn Natasy lâu lâu lại vô tình tạo nên một cơn động đất. Cuộc sống mới tạm ổn định khi chúng tôi điều tiết được năng lực của mình.”
Arita có vẻ ngạc nhiên trước những lời đó. Cô bé đi chậm lại, suy nghĩ.
Họ đi cùng nhau trong im lặng đến khi dưới đất nổi lên một âm thanh trầm đục. Sy và Arita đứng sững lại, lắng nghe tiếng động đó. Trong một phút tếp theo, hàng loạt những tên chiến binh xương bao quanh bởi ngọn lửa tím trồi lên từ mặt đất. Chúng đều được tranh bị vũ khí đến tận răng, Sy có cảm giác y như mình đang đứng trong một câu chuyện kinh dị của Bram Stoker.
“Em có biết dùng kiếm không? Katana ấy?”_Sy hỏi.
“Ơ…biết ạ….”_Arita có vẻ ngạc nhiên về câu hỏi lãng xẹt.
Syrena gật đầu và nhắm mắt lại. Cô đã phát hiện điều này gần đây khi vô tình tạo ra một thanh kiếm khi đang luyện tập sử dụng năng lực của mình. Ngọn lửa rực sáng trong tay Sy, bắt đầu lan dài ra, tạo thành hình thanh kiếm Nhật. Sy cầm lấy chuôi thanh katana đó và vung lên, ngọn lửa trải đều và tan biến.
“Cầm lấy!”_Sy giao thanh kiếm cho Arita đang tròn mắt thán phục.
Đến lúc này những tên chiến binh xương đã tiến gần hơn và có thêm chục tên khác đang trồi lên. Họ đã bị bao vây.
“Đến lúc phải dạy cho chúng biết điều rồi!”_Sy lẩm bẩm và tấn công. Những quả cầu lửa liên tiếp xuất hiện và những tên chiến binh bị thiêu rụi. Tuy nhiên, chúng vẫn kéo tới đông hơn. Trong một lúc sơ hở, Sy bị một tên túm lấy và quăng xuống một miệng vựa gần đấy. Arita có vẻ hốt hoảng nhưng Sy tạp trung vào sức mạnh của mình, đôi cánh lửa xuất hiện và cô lại trở về cuộc chiến. Tất nhiên việc tham chiếc với một đôi cánh rực lửa sau lưng khá có lợi, bọn chiến binh có vẻ hoảng sợ. Sy tạo tra một quả cầu lửa lớn và tung nó xuống đất, bọn chiến binh bị hủy diệt một cách nhanh chóng. Sức chiến đấu của Sy thật sự rất bền, nhưng Arita không được như vậy.
Từ đầu đến giờ, Arita chiến đấu rất tuyệt. Đường kiếm của cô bé thật sự rất hoàn hảo và chuẩn xác. Những tên xương xẩu đó cũng bị hạ gục nhanh chóng nhưng có vẻ thể lực của Arita khá yếu. Sy bắt đầu nhận thấy điều không ổn đó. Cô chạy nhanh tới và giúp Arita tiêu diệt đám còn lại. BÃi chiến trường giờ không còn gì ngoài những cột khói cao ngất ngưởng. Làn khói mờ mờ trên bầu trời tím càng làm không khí có vẻ thê lương thêm. Sy chạy lại đỡ Arita lúc này đang khụy xuống.
“Không sao…ổn rồi….ổn rồi…”_Sy dỗ dành.
Arita yếu ớt dựa vào vòng tay của Sy, khuôn mặt của cô bé trắng bệch ra, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Trông cô bé thật xah xao và yếu ớt. Có lẽ việc đánh nhau cùng bọn chiến binh xương với nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong người đã rút cạn sức lực của cô bé. Arita bắt đầu ho một cách khó nhọc, đôi mắt đen chợt long lanh như chực khóc. Vai cô bé run lên, Arita đang lo sợ điều gì sao?
“Từ từ thôi…mọi chuyện sẽ tốt thôi..đừng lo….”_Sy nói, xoa xoa tay lên lưng Arita trong khi cô bé vẫn tiếp tục ho.
“Mọi chuyện….thật sự…..không tốt…..”_Arita thì thào trong khi cơn ho vẫn kéo dài không dứt.
Có điều gì đó không ổn. Có lẽ cô bé bị ngạt khói chăng?
“Bọn chiến binh xương đã bị tiêu diệt rồi. Em làm tốt lắm. Mọi chuyện…..”_Syrena chợt ngừng bặt khi những tràng ho của Arita dần chấm dứt. Cô bé mệt mỏi ngả vào vai Sy và thiếp đi, ở hàng mi lấp lánh vài giọt nước mắt. Bàn tay lúc nãy Arita dùng để che miệng khi ho khẽ hé ra. Sy sững sờ mở những ngón tay thon nhỏ đang khép hờ đó.
“Arita……”_Sy thì thào, cảm nhận được vị mặn của nước mắt khi nhìn thấy bàn tay đó đang che giấu thứ gì. Đó là lý do vì sao Arita lại kiệt sức đến mức độ đó và giải thích cho những hành động kỳ lạ của cô. Syrena chợt hiểu lời nói ban nãy của Arita về việc có những thứ không thể tồn tại mãi mãi không chỉ nói về Kaito, mà còn nói về một chuyện khác…
Sy nắm chặt tay cô bé – nắm chặt bàn tay mà Arita dùng để ngăn không cho Sy nhìn thấy thứ cô bé đã ho ra.
Máu.
Cô chạy vội tới và thấy cô gái tóc đen người thường mà mọi người gọi là Arita đang bị bao vây bởi một đám chiến binh lửa tím. Cô gái đó chắc chắn không có năng lực gì đặc biệt rồi. Sy nhìn lại chiếc váy đỏ viền đen xếp li dài đến đầu gối của mình, mặc cái này mà đánh nhau chắc chắc không phải lực chọn hay, nhưng phải giúp cô bé. Sy nhắm mắt, cảm nhận ngọn lửa dâng lên từng đầu ngón tay của mình. Cô mở mắt ra, một loạt những quả cầu lửa sáng nóng rãy lao về phía những tên chiến binh, biến chúng thành cát bụi. Cô bé tên Arita kinh hãi nhìn lên.
“Không sao đâu. Em ổn rồi.”_Sy nói, chìa tay ra và đỡ cô bé đứng dậy. Hình như Arita là bạn gái cũ của Kaito đúng không nhỉ? Sy thật không chắc liệu cô bé có muốn đi chung với chị gái của người vừa khiến mình phải chia tay bạn trai không. Tuy nhiên, Sy không quan tâm về chuyện tình cảm của Rena lắm. Con bé có thể tự lo được.
“C….Cảm ơn….chị….”_Arita ấp úng.
“Không có gì! Nào, đi tìm những người khác thôi.”_Sy nói và đi về phía trước.
Arita lặng lẽ đi sau. Nhìn kỷ thì cô bé cũng dễ thương đấy chứ! Arita không có vẻ đẹp hoàn hảo, những đường nét trên gương mặt cô bé rất bình thường và giản dị. Mái tóc đen cắt ngắn, làn da không trắng lắm. Nhưng Arita có vẻ mạnh mẽ pha chút ngượng ngùng. Sy cũng có chút cảm tình với những cô bé bình thường như vậy.
“Chúng ta có lẽ đã văng đến phần xa nhất của thành phố rồi, phải tìm cách quay lại Tòa thành thôi.”_Arita lên tiếng, rõ ràng đang cố bắt chuyện.
“Không. Tốt nhất nên tìm mọi người rồi tìm cách đánh bãi tên Death đó. Vào thành bây giờ không khác gì đứng ra chịu chết.”_Sy lẩm bẩm.
Arita im lặng.
“Này! Xin lỗi nhé!”_Sy nói.
“Sao ạ?”
“Tôi đã nghe qua chuyện của cô. Xin lỗi vì Rena đã làm cô mất Kaito.”
Arita vuốt tóc ra sau, nhìn Sy với vẻ ngạc nhiên. Lát sau, khuôn mặt cô bé dịu lại.
“Em không thể trách ai được. Kaito thích ai là quyền của cậu ấy mà.”
“Hiền quá.”_Sy lẩm bẩm. “Tôi không thích ai đó quá hiền cũng như dễ dãi.”
“Em….thật ra…..đôi khi có những thứ sẽ không bao giờ kéo dài mãi mãi. Em không thể quá ích kỷ được.”_Arita thì thào. “Hơn nữa…..”
“Hơn nữa sao?”_Sy nhướng mày.
Arita lại im lặng, có lẽ cô bé không muốn nói về chủ đề này nữa. Syrena biết cô ấy thất vọng vì mình là người “bình thường” duy nhất trong này. Điều đó cũng là dễ hiểu nếu bạn chơi chung với một đám người mang trên mình đầy những năng lực kỳ thú.
“Nghe này….không phải bất cứ ai có siêu năng lực đều hạnh phúc cả.”_Sy thở dài. “Khi còn bé, ba chị em tôi đều gặp những tai nạn khá nghiêm trọng, nhờ đó mà chúng tôi có những năng lực ấy. Nhưng điều đó không làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn. Năm 5 tuổi tôi suýt thiêu cháy cả ngôi nhà, Rena gần như làm ngập hết một ngôi làng còn Natasy lâu lâu lại vô tình tạo nên một cơn động đất. Cuộc sống mới tạm ổn định khi chúng tôi điều tiết được năng lực của mình.”
Arita có vẻ ngạc nhiên trước những lời đó. Cô bé đi chậm lại, suy nghĩ.
Họ đi cùng nhau trong im lặng đến khi dưới đất nổi lên một âm thanh trầm đục. Sy và Arita đứng sững lại, lắng nghe tiếng động đó. Trong một phút tếp theo, hàng loạt những tên chiến binh xương bao quanh bởi ngọn lửa tím trồi lên từ mặt đất. Chúng đều được tranh bị vũ khí đến tận răng, Sy có cảm giác y như mình đang đứng trong một câu chuyện kinh dị của Bram Stoker.
“Em có biết dùng kiếm không? Katana ấy?”_Sy hỏi.
“Ơ…biết ạ….”_Arita có vẻ ngạc nhiên về câu hỏi lãng xẹt.
Syrena gật đầu và nhắm mắt lại. Cô đã phát hiện điều này gần đây khi vô tình tạo ra một thanh kiếm khi đang luyện tập sử dụng năng lực của mình. Ngọn lửa rực sáng trong tay Sy, bắt đầu lan dài ra, tạo thành hình thanh kiếm Nhật. Sy cầm lấy chuôi thanh katana đó và vung lên, ngọn lửa trải đều và tan biến.
“Cầm lấy!”_Sy giao thanh kiếm cho Arita đang tròn mắt thán phục.
Đến lúc này những tên chiến binh xương đã tiến gần hơn và có thêm chục tên khác đang trồi lên. Họ đã bị bao vây.
“Đến lúc phải dạy cho chúng biết điều rồi!”_Sy lẩm bẩm và tấn công. Những quả cầu lửa liên tiếp xuất hiện và những tên chiến binh bị thiêu rụi. Tuy nhiên, chúng vẫn kéo tới đông hơn. Trong một lúc sơ hở, Sy bị một tên túm lấy và quăng xuống một miệng vựa gần đấy. Arita có vẻ hốt hoảng nhưng Sy tạp trung vào sức mạnh của mình, đôi cánh lửa xuất hiện và cô lại trở về cuộc chiến. Tất nhiên việc tham chiếc với một đôi cánh rực lửa sau lưng khá có lợi, bọn chiến binh có vẻ hoảng sợ. Sy tạo tra một quả cầu lửa lớn và tung nó xuống đất, bọn chiến binh bị hủy diệt một cách nhanh chóng. Sức chiến đấu của Sy thật sự rất bền, nhưng Arita không được như vậy.
Từ đầu đến giờ, Arita chiến đấu rất tuyệt. Đường kiếm của cô bé thật sự rất hoàn hảo và chuẩn xác. Những tên xương xẩu đó cũng bị hạ gục nhanh chóng nhưng có vẻ thể lực của Arita khá yếu. Sy bắt đầu nhận thấy điều không ổn đó. Cô chạy nhanh tới và giúp Arita tiêu diệt đám còn lại. BÃi chiến trường giờ không còn gì ngoài những cột khói cao ngất ngưởng. Làn khói mờ mờ trên bầu trời tím càng làm không khí có vẻ thê lương thêm. Sy chạy lại đỡ Arita lúc này đang khụy xuống.
“Không sao…ổn rồi….ổn rồi…”_Sy dỗ dành.
Arita yếu ớt dựa vào vòng tay của Sy, khuôn mặt của cô bé trắng bệch ra, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Trông cô bé thật xah xao và yếu ớt. Có lẽ việc đánh nhau cùng bọn chiến binh xương với nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong người đã rút cạn sức lực của cô bé. Arita bắt đầu ho một cách khó nhọc, đôi mắt đen chợt long lanh như chực khóc. Vai cô bé run lên, Arita đang lo sợ điều gì sao?
“Từ từ thôi…mọi chuyện sẽ tốt thôi..đừng lo….”_Sy nói, xoa xoa tay lên lưng Arita trong khi cô bé vẫn tiếp tục ho.
“Mọi chuyện….thật sự…..không tốt…..”_Arita thì thào trong khi cơn ho vẫn kéo dài không dứt.
Có điều gì đó không ổn. Có lẽ cô bé bị ngạt khói chăng?
“Bọn chiến binh xương đã bị tiêu diệt rồi. Em làm tốt lắm. Mọi chuyện…..”_Syrena chợt ngừng bặt khi những tràng ho của Arita dần chấm dứt. Cô bé mệt mỏi ngả vào vai Sy và thiếp đi, ở hàng mi lấp lánh vài giọt nước mắt. Bàn tay lúc nãy Arita dùng để che miệng khi ho khẽ hé ra. Sy sững sờ mở những ngón tay thon nhỏ đang khép hờ đó.
“Arita……”_Sy thì thào, cảm nhận được vị mặn của nước mắt khi nhìn thấy bàn tay đó đang che giấu thứ gì. Đó là lý do vì sao Arita lại kiệt sức đến mức độ đó và giải thích cho những hành động kỳ lạ của cô. Syrena chợt hiểu lời nói ban nãy của Arita về việc có những thứ không thể tồn tại mãi mãi không chỉ nói về Kaito, mà còn nói về một chuyện khác…
Sy nắm chặt tay cô bé – nắm chặt bàn tay mà Arita dùng để ngăn không cho Sy nhìn thấy thứ cô bé đã ho ra.
Máu.
/46
|