Bộ Bộ Kinh Tâm

Chương 122 - Chương 122

/114


Chẳng biết Xảo Tuệ tìm từ nơi nào ra một tấm khăn voan đỏ thẫm đưa cho ta, Ta cười nói: Làm gì vậy? Xảo Tuệ nghiêm giọng trách: Làm gì là sao? Ngoài việc làm tân nương ra thì còn có thể làm gì đây? Ta đẩy lại cho nàng nói: Chúng ta coi như là bị đuổi ra khỏi Tử Cấm Thành đó, lúc này cũng chỉ mong muốn có một nơi yên thân ,lại chỉ có hai người chúng ta cùng với đám thị vệ hộ tống bên ngoài, Thập Tứ gia còn đang bị giam lỏng, hà tất phải bày vẽ? Xảo Tuệ tức giận nói: Đây là ngày trọng đại của tiểu thư, sao đến cả khăn voan cũng không có chứ? .

Ta chỉ cười nhìn nàng, còn với việc nàng đưa tới khăn voan thì coi như không thấy. Xe ngựa chưa dừng lại, đã nghe có tiếng cổ nhạc vang lên, ta chợt sửng sốt, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, ngoài phủ giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng bao bọc.

Ta gượng cười , không nhìn thêm nữa. Xảo Tuệ tỏ ý hài lòng, cười nói: Không uổng tiểu thư thân thiết với Thập Tứ gia từ nhỏ. Ta thở dài, cầm lấy khăn voan trong tay Xảo Tuệ, che lên trên đầu. Xảo Tuệ vừa mới giúp ta chỉnh lại, đã có người vén rèm đỡ ta xuống xe.

Ta nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, mặc cho người ta an bài, nhưng kỳ quái chính là không hề làm bất cứ lễ nghi gì, đã bị người ta trực tiếp đưa vào động phòng. Khi chỉ có một mình Xảo Tuệ, ta túm khăn voan kéo xuống, quan sát xung quanh. Xảo Tuệ vội la lên: Phải đợi Thập Tứ gia vào vén khăn chứ ạ.

Ta liếc nhìn nàng, tỏ ý bảo nàng chớ có lên tiếng, hỏi Ngươi không cảm thấy kì quái sao? Bên trong phủ dường như tràn đầy vui mừng, nhưng lại không giống như là làm lễ cưới. Xảo Tụê bĩu môi nói: Ta cũng đang khó hiểu đây! Sao không phải Thập Tứ gia dẫn tiểu thư tiến vào chứ? Hơn nữa đến giờ cũng không thấy bóng dáng của Thập Tứ gia, phí công ta vừa mới khen ngài ấy!

Ngoài cửa vang đến tiếng cười của Thập Tứ : Ngươi khen gì ta thế? Xảo Tuệ hốt hoảng muốn che khăn voan cho ta, bị ta kéo xuống, Thập Tứ đã đẩy cửa bước vào, Xảo Tuệ vội vàng thỉnh an Thập Tứ. Thập Tứ nhìn qua tấm khăn đỏ trên tay Xảo Tuệ, cười rồi chăm chăm nhìn ta.

Ta hành lễ với hắn, hắn hỏi: Mệt không? Ta lắc đầu. Thập Tứ đỡ ta ngồi xuống, cười nhìn Xảo Tuệ hỏi: Vẫn chưa trả lời ta, ngươi vừa rồi khen ta chuyện gì? Ta nhìn chằm chằm Xảo Tuệ ra hiệu cho nàng chớ có lắm lời, Xảo Tuệ vẫn bĩu môi, không nhìn ta mà cứ nhìn xuống đất nói: Nô tỳ lúc trước thấy không khí ngoài phủ rất vui mừng, còn nói không uổng công Tiểu thư thân với gia từ nhỏ. nhưng lúc này … Xảo Tuệ phẫn nộ nhìn gian phòng nói: Lúc này đến cả một chữ hỉ cũng không có.

Ta trừng mắt nhìn Xảo Tuệ rồi quay qua Thập Tứ than phiền: Đây là người ở bên cùng ta lớn lên từ nhỏ,nha đầu hư hỏng này vậy mà còn lớn tuổi hơn ta nữađấy. Thập Tứ ngiêng đầu cười rộ lên: Cũng là ngươi dạy mà, nghe Thập ca nói, lúc ngươi chưa đến bối lặc phủ, Xảo Tuệ rất ngoan ngoãn! Ai ngờ sau khi theo ngươi thì miệng lưỡi giảo hoạt, đến cả Thập ca cũng dám chọc.

Xảo Tuệ cúi đầu đứng yên không nói, Thập Tứ khẽ mỉm cười nói: Hoàng thượng hạ chỉ, không cho phép làm lễ đại hôn, Bố trí bên trong phủ không được dínhđến chữ hỉ Xảo Tuệ ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn ta, lại vội vàng cúi đầu. Trong lòng bỗng có cảm giác khó tả, chỉ cười khẽ: Vậy sao xung quanh còn giăng đèn kết hoa, thổi nhạc vang vọng đến thế? Thập Tứ cười nói: Không muốn ngươi tháy quá vắng lặng, bèn dưới danh nghĩa làm sinh nhật cho ngươi mà bài trí như thế.

Ta lắc đầu cười nói: Ta vốn không để ý đến cái này. Ngươi hà tất làm trái ý hắn chứ? không đồng ý thì không đồng ý, việc gì phải làm cho mọi chuyện loạn lên, rồi lại khiến người ta nói này nọ, lại thêm một chuyện. : Thập Tứ gượng cười không nói, sau một lúc mới hỏi: Muốn ra ngoài gặp mọi người sao? Ta lắc đầu nói: Ta muốn rửa mặt một chút, trước hết cứ nghỉ ngơi đã.

Thập Tứ nói: Vậy cũng tốt. Nói rồi đứng dậy bước ra ngoài, ta đưa hắn tới cửa, hắn nói: Biết ngươi thích yên tĩnh, ở đây rất gần thư phòng, thường ngày cũng ít có người lui tới. Ngoại trừ mấy người chuyên phụ trách quét tước, nha đầu chăm hoa cỏ , chỉ có một đại a đầu Trầm Hương đến làm bạn với Xảo Tụê . Nếu có yêu cầu gì, ta lại tạm thời chưa đến , cứ trực tiếp đến tìm ta, hoặc kêu Trầm Hương đi tìm quản gia là được. Ta cười gật đầu. Thập Tứ lại đứng một chút, mới chậm rãi bước đi.

Một cô gái mười tám mười chín tuổi mặt trái xoan mắt to tròn dẫn hai người vú già bưng nước đi vào. phía sau có hai tiểu nha đàu , trong tay đang cầm một ít đồ lặt vặt. Cô gái đi đầu chưa nói chỉ cười, thỉnh an ta nói: Phúc tấn cát tường! Chưa thích ứng được chuyện xưng hô này, ta ngây ra một lúc mới nói: Trầm Hương phải không? đứng lên đi! . Trầm Hương gật đầu nói vâng, lại nhìn Xảo Tuệ hành lễ nói: VỊ này chính là Xảo Tuệ cô cô ạ? Nô tỳ Trầm Hương, sau này có chỗ nào hầu hạ chủ tử không chu toàn, mong cô cô chỉ bảo? Xảo Tuệ Nghiêng người tránh lễ của nàng, rồi tới nâng nàng dậy, Vừa giúp ta thay trang phục, vừa cười nói: Thập Tứ gia tìm ở đâu được một nha đầu khôn lanh như vậy nhỉ? Nụ cười ngọt ngào như mật vậy.

Trầm Hương cười nói: Đa tạ cô cô khen ngợi, Gia chính là thấy nô tỳ hay cười, mới cố ý để nô tỳ tới hầu hạ chủ tử, giúp cho chủ tử cười nhiều hơn ạ. Vừa nói, vừa cầm gỉo trúc mang tới thùng tắm rắc hoa đinh hương. Xảo Tuệ cười hỏi: Đây cũng là Thập Tứ gia căn dặn à? Trầm Hương nói: Vâng ! Gia nói chủ tử thích dùng thêm cánh hoa khi tắm, nô tỳ đã cố ý chuẩn bị rồi. Xảo Tuệ khẽ đẩy ta nói: Phúc tấn có nghe thấy không vậy.

Ta đứng dậy nói: Cứ gọi tiểu thư như trước là được rồi. Trầm Hương đem bày các thứ ở xung quanh thùng tắm xong, ngọt ngào cười nói: Còn có chỗ nào không như ý, chủ tử cứ sai bảo, nô tỳ vẫn đứng ở bên ngoài hầu hạ. Nói xong hành lễ, rồi dẫn người lui ra ngoài. Xảo Tuệ than thở: Đến cả việc người tắm rửa không thích có người ở bên cạnh cũng biết nữa . Được rồi, ta cũng ra ngoài đây. Nói rồi đóng cửa đi ra.

Ta nhắm mắt lặng im ngồi trong bồn tắm, khẽ xoa nhẹ đôi bông tai mộc lan . Sau một lúc lâu, mới chợt bừng tỉnh, vội vã tắm cho xong. Rồi kêu Trầm hương chuẩn bị nước nóng để Xảo Tuệ cũng đi tắm một chút. Xảo Tuệ cười dặn dò Trầm Hưpng vài câu rồi xoay người đi.

Ta đang ngồi trên giường, chậm rãi mở ra bọc hành trang vẫn kêu Xảo Tuệ cầm bên người. hai bộ quần áo cũ, một hộp trang sức, một xếp bản chữ mẫu, cùng với một mũi tên bạch vũ được bọc trong vải đỏ. Lẳng lặng ngắm một hồi, lại bọc lại như cũ, đứng dậy tìm một chỗ để cất. Trầm Hương bước lên phía trước, thay ta mở cửa tủ để xếp đồ.

Khi sắp đi ngủ Xảo Tuệ kêu Trầm Hương đi nghỉ trước, ngồi ở mép giường hỏi: Tiểu thư người cũng không phải thực sự gả cho Thập Tứ gia phải không? ta nói : Ừ! Xảo Tuệ ngồi buồn không nói, ta cầm tay nàng nói: Xin lỗi, ta biết ngươi mong chờ ta có thể thực sự gả cho người ta, sống một cuộc sống tốt đẹp mỹ mãn. Nhưng ta không làm được. Xảo Tuệ hỏi: Hoàng Thượng có biết không? Thập Tứ gia có biết không? Ta im lặng một chút nói: Có lẽ là Hoàng thượng hiểu, có lẽ không hiểu, kệ hắn nghĩ ta thế nào cũng được. Thập Tứ gia hẳn là hiểu được.

Xảo Tuệ than thở: Chỉ cần tiểu thư thực sự cảm thấy vui vẻ là được rồi. Ta nói: Cảm ơn. Xảo Tuệ cười nói: Người ngủ đi thôi! nói rồi giúp ta kéo chăn, buông màn, tắt đèn, đóng cửa quay ra.



Cả đêm không sao ngủ được, khi trời vừa sáng ta cũng chỉ vừa chợp mắt một chút, ngày mới bắt đầu lại sợ phải tỉnh dậy. Trong nháy mắt khi tỉnh lại, nhất thời hoảng hốt, vẫn còn cho rằng mình đang ở trong Tử Cám Thành , ý nghĩ đầu tiên lại là: Hắn vào triều rồi sao? Đêm qua xem tấu chương có muộn không? Bao lâu mới đi nghỉ vậy? Một lúc lâu mới nhớ ra, phút chốc cảm thấy bản thân vô cùng mệt mỏi, chúng ta đều đã xa nhau nghìn trùng rồi. Nước mắt cứ rơi không ngừng trên gối.

Xảo Tuệ ở bên ngoài khẽ kêu: Tiểu thư! Ta vội vàng lau nước mắt ngồi dậy: Ta tỉnh rồi, vào đi! Xảo Tuệ cũng Trầm Hương đang cầm chậu rửa mặt bước đến. Xảo Tuệ lục hòm tìm một bộ Mãn phục đỏ tươi cho ta, vừa hầu hạ ta mặc quần áo, vừa nói: Hôm nay phải trang điểm kỹ càng một chút, theo quy củ đi qua dập đầu dâng trà thỉnh an cho đích phúc tấn. Ta cười nói ừ. Xảo Tuệ nhìn Trầm Hương, thấy nàng cúi đầu đang làm việc, kín đáo nói với ta: Có vẻ như đích phúc tấn sẽ không làm khó dễ tiểu thư, tối qua là ngày đầu tiên tiểu thư vào cửa, Thập Tứ gia lại chỉ đến nhìn tiểu thư một chút à. Ta vừa cười vừa tức, vờ giận véo Xảo Tuệ một cái,nói: Ngươi càng ngày càng tuỳ tiện. Ở trong cung cũng không thấy ngươi bừa bãi như thế này. Xảo Tuệ cười hì hì nói: Trong cung có thể so với ở đây sao? Người có bộp chộp mấy thì vào trong cung cũng phải biết cẩn trọng thôi.

Chuẩn bị hết thảy, bảo Trầm Hương dẫn ta đi về hướng sảnh chính. Thập Tứ cùng mấy phúc tấn đều đang ngồi đó rồi, tất cả đều là người quen, cũng không cảm thấy xa lạ , chỉ là có chút xấu hổ mà thôi, dù sao cũng không nghĩ tới có một ngày lại cùng bọn họ sống chung một nhà. Ta hướng về phía đích phúc tấn của Thập Tứ Hoàn Nhan thị quỳ lạy, lại dâng trà quá đầu, hướng về phía Hoàn Nhan thị nói: Nhược Hi cung thỉnh phúc tấn dùng trà. Nàng cười tiếp nhận khẽ nhấp trà rồi nói: Sau này là người một nhà rồi, gọi ta tỷ tỷ là được. Lại chỉ sang chiếc ghế bên cạnh nói: Ngồi đi! Ta khom người nói: Tạ ơn đích phúc tấn. Nàng sửng sốt, ta cũng không tiếp tục để ý đến nàng tự ngồi xuống. Lại có hai vị trắc phúc tấn cùng thứ phúc tấn tới hành lễ, lạo nhạo một hồi, cuối cùng cũng đều tự ngồi vào chỗ của mình, Thập Tứ khẽ liếc mắt nhìn ta, nói: Truyền cơm đi!

Ta tuỳ ý ăn mấy miếng rồi hạ đũa, lẳng lặng nhìn mọi người dùng cơm, bộ dạng tỏ ra vô cùng buồn chán. Thập Tứ hỏi: Vậy là đủ rồi sao? Ta khẽ gật đầu, hắn chăm chú nhìn ta trong phút chốc rồi nói: Vậy ngươi về trước đi! Tất cả mọi người trên bàn đều giật mình. Ta hành lễ với hắn và đích phúc tấn xong rồi xoay người bước đi.

Trầm Hương vẫn luôn mỉm cười thì gìơ đã tái mặt, cúi đầu bước theo phía sau yên lăng đi. Xảo Tuệ đi được một chút, thấy xung quanh không có người, hỏi: Tiểu thư, tinh tình của người so với lúc xưa sao khác nhau quá vậy? ! Người không nhận tình cảm của đích phúc tấn thì cũng thôi, nhưng sao đến việc không có quy củ như này người cũng đều làm vậy? Có lý nào khi gia cùng đích phúc tấn chưa dùng xong bữa mà người lại đi trước chứ?, ta lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên gặp được đấy.

Ta nói: Các loại lễ nghi cũng đã làm chán rồi, sau này đức hạnh của ta chính là như này! Ngươi sớm chuẩn bị tâm lý cho tốt đi. Ta không có ý định làm người một nhà với các nàng, cũng không có ý định cùng các nàng trình diễn bức tranh tỷ muội vui đùa. Một mình ta sống qua ngày là được, không có tinh lực để diễn trò với bất cứ ai đâu. Xảo Tuệ ngây người một lúc lâu than thở: Cũng tốt! Trong cung chịu đủ rồi, gìơ đây cứ thoải mái đi thôi!

Ta cười ôm Xảo Tuệ nói: Vẫn là Xảo Tuệ tốt nhất mà! Xảo Tuệ đẩy ta nói: Người cảm ơn Thập Tứ giá ấy! Ngài ấy rõ ràng tỏ ý để mặc người mà. Ta nở nụ cười nói: ĐÍch phúc tấn phẩm cách cũng không xấu, trong lòng dù khó chịu, có lẽ cũng nhất định rất coi thường ta, cô lập ta, mọi chuyện cho ta làm người ngoài cuộc. Nhưng đấy chính là điều ta mong muốn, mấy người bên dưới dù có gây chuyện gì cũng không liên quan, sau này chúng ta cứ đóng cửa sống qua ngày là được! Xảo Tuệ cười nói: Nói như thế,chiêu hôm nay tiểu thư làm hay thật, một bước vào một bước ra, đã giải quyết gọn toàn bộ chuyện sau này rồi. Ta cười nhìn Xảo Tuệ nháy mắt: Ai có thể chịu đựng được việc trường kỳ kháng chiến với các nàng chứ?


/114

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status