Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 227:Cảnh còn người mất

/639


Mùa đông. Chính là khi trăm nghiệp tiêu điều, Liễu bà bà trái lại rất bận rộn.

Đinh gia giải khố đã thay đổi chủ nhân, mất đi sự trợ giúp của Đinh Thừa Tông, không ai muốn lại muốn thuê đến lão phu nhân này đến để quét dọn sân vườn nữa, vì thế Liễu bà bà lại quay về với nghề cũ của mình làm Nha Bà. Hôm nay mới sáng sớm nhìn thời tiết đã thấy không tốt nhưng bà vẫn ra khỏi nhà, giới thiệu cho một đại hộ một bà vú, cũng nhận được năm trăm văn tiền của người ta.

Liễu bà bà cầm một chiếc ô nhỏ bằng giấy dầu, đạp lên mặt đất, vui vẻ hoan hỉ quay trở lại cửa nhà mình, từ xa đã nhìn thấy trước cửa lớn có một chiếc xe ngựa hào nhoáng đang đứng đó, tám tên kị sĩ nghiêm chỉnh đang cưỡi trên ngựa đứng ở trái phải của chiếc xe, trên vai phủ đầy tuyết trắng, cũng không biết đã đợi bao lâu rồi, Liễu bà bà ngạc nhiên đứng ngẩn ra một hồi, hai mắt nhìn chằm chằm bọn họ, bước chân có chút ngần ngừ.

Nhưng bà là một lão phu nhân đã có tuổi, cũng chẳng thể đi đâu được, hơn nữa, dù rằng bà đều dám can dự vào việc của cả hai bên trắng đen tà chính, rốt cục tuổi tác cũng đã lớn rồi nhiều lắm cũng làm được mấy việc của kẻ ở giữa bắc cầu kiếm chút tiền mà thôi, còn có thể có kẻ nào dám ngang nhiên thanh thiên bạch nhật gây bất lợi đến cho bà? Trong lòng đã có sự tính toán, Liễu bà bà liền làm ra vẻ chẳng thèm quan tâm để ý, chậm rãi bước chân về hướng cửa nhà mình.

"Bà bà……" Một tiếng gọi giòn giã vang lên, từ bên trái của chiếc xe một thiếu nữ xuất hiện, mặc một chiếc áo ngắn màu tím, bên dưới là một chiếc váy bách diệp, khuôn mặt tươi cười chưa nói gì, trước tiên hành lễ, rồi lễ phép nói: "Bà bà xin dừng bước, xin hỏi bà bà có phải họ Liễu."

"Hả? à à……, lão thân đúng là họ Liễu, tiểu cô nương có chuyện gì không?"Liễu bà bà thấy một tiểu cô nương đáng yêu vui vẻ đón mình, cũng nhẹ lòng đi nhiều.

"Quả nhiên là Liễu bà bà, lão gia………." Người thiếu nữ đó vừa nghe thấy , liền mừng rõ quay đầu lại, trên xe từ lúc nào đã bước xuống một vị công tử áo bào màu xanh lục thêu chỉ vàng, lưng thắt ngọc bội, đầu đội Chiết khăn, bên cạnh là một thiếu niên tuấn tú khí chất anh hùng đang cầm ô che cho hắn, Liễu bà bà còn chưa nhìn rõ bộ dạng hắn, vị công tử đó đã bước nhanh về phía trước, cúi đầu vái chào, cười nói: "Liễu bà bà, đã lâu không gặp."

"Hả, ngươi là……….." Liễu bà bà đôi măt già đã có phần mờ đục chớp chớp mấy cái, một lúc sau mới nhìn rõ hình dáng Dương Hạo, nhất thời kinh ngạc. Hai mắt cũng ánh lên nói: "Trời ơi, ngươi là…..ngươi là Đinh…….Đinh Hạo."

Dương hạo mỉm cười nói: "Tại hạ bây giờ tên là Dương Hạo."

"Ông trời ơi, sao ngươi còn dám vác mặt về đây?" Liễu bà bà nhìn trái nhìn phải, nắm chặt lấy bàn tay hắn, kéo vội hắn sang một bên, vô cùng lo lắng nói: "Ngươi tại sao còn dám đến đây, dù rằng quan phủ chưa từng thụ án giải quyết, nhưng mà Lý gia, Liễu gia đều một mực khẳng định chính ngươi giết chết Đổng Lý Thị và Liễu Thập Nhất, ngươi quay về đây, tin tức này một khi lọt vào tai mắt của bọn họ, khó lòng giữ được tính mạng, sẽ có người tới tìm ngươi đó."

Mục Vũ đứng ở một bên lạnh lùng hắng giọng nói: "Đại nhân nhà ta là quan bái và phòng ngự sử Hòa châu, Thạch Võ đại phu, cho dù là tri phủ Bá châu đến gặp đại nhân nhà ra cũng phải hành lễ, kẻ nào dám đến tìm đại nhân ta đòi mạng."

"Gì cơ…….cái gì…..cái gì mà đại phu, vị tiểu ca này nói gì thế."

Dương Hạo vội nói: "Liễu bà bà, đây là thị về cận thân của vãn bối, bà không cần lo lắng, chúng ta hãy vào trong từ từ nói. Nguyệt Nhi, đỡ bà bà đi, ngoài trời tuyết lớn đường trơn, chẳng may Liễu bà bà lỡ chân trượt ngã."

"Vâng, lão gia." Nguyệt Nhi vâng một tiếng, rồi vội vàng tiến đến đỡ Liễu bà bà.

Đến khi đã vào trong nhà, nghe Dương Hạo nói rõ thân phận của mình, Liễu bà bà không khỏi ngạc nhiên vỗ đùi, vui mừng mà nói: "Ôi trời ơi, thì ra tri phủ Lô Lĩnh Châu mới thành lập ở Tây Bắc chính là ngươi sao. Lão thân ở trong thành Bá châu này đi đường hay vào ngõ, ra vào phủ lớn phủ bé, cũng từng nghe người ta nhắc đến sự tích của ngươi. Nhưng làm sao lại dám tưởng tượng đến thân phận đó của ngươi. Đã qua bao nhiêu năm tháng, ngươi đã làm quan rồi, còn làm một vị quan lớn đến như thế, ai dà, lão thân thật là chẳng có phép tắc gì, ngươi hiện nay đã là quan lớn đại nhân rồi, đại nhân mau mau, mời ngồi mời ngồi."

Dương Hạo vội vàng kéo bà lại, cười nói: "Liễu bà bà, gì mà quan với không quan chứ, ở trước mặt Liễu bà bà, vãn bối trước đây thế nào, bây giờ vẫn là như vậy, người đừng coi vãn bối như người ngoài. Liễu bà bà, bà bà ở trong thành Báchâu thông tin rất nhạy bén, lần này vãn bối trở về, việc đầu tiên chính là đến tìm bà bà, có vài chuyện muốn hỏi bà bà."

Hắn vừa nói, nụ cười trên khuôn mặt dần dần biến mất, trầm lắng nói: "Liễu bà bà, chuyện của ta……….chắc là bà bà đã nghe nói qua."

"Ồ, có nghe nói." Liễu bà bà cũng thở dài một cái, những nếp nhăn đầy trên khuôn mặc như càng thêm nhăm nheo: "Lão thân cả cuộc đời này, đau buồn và vui vẻ, ly hợp những chuyện này đã gặp nhiều rồi, nhưng nghe nói tin tức của đại quan nhân, vẫn là khó khăn mới có được một ít."

"À?" Bà bà dừng lại, nhìn trái nhìn phải, dường như có lời muốn nói, vội vàng khuyên nhủ: "Thiên hạ những việc không như ý muốn có đến tám chín phần mười, Liễu Lý hai nhà này đều là những thôn dân ngu xuẩn, hơn nữa tên hung thủ thật sự cũng đã bị ngươi giết rồi, những chuyện trước kia đại nhân đừng có để trong lòng làm gì nữa, tốt xấu gì cũng coi như đại nhân trong họa gặp phúc, nếu không phải lần này ra đi làm sao có thể phát tài như bây giờ."

Dương Hạo âm thầm cười lạnh, Liễu bà bà dù rằng tin tức tinh nhạy, nhưng mà ở nơi hương quê hẻo lánh này không có người đi vào trong thành, cũng chẳng thể có ai có tình người mà đem tin tức báo cho bà, trong suy nghĩ của bà, vẫn là một bà mẹ chống độc ác trừng trị con dâu, rồi dẫn đến kết cục bi kịch này. Bà bà cho rằng mình quay trở về lần này, vẫn muốn tìm hai nhà Lý Liễu báo thù.

Bên trong tất có nguyên do. Hắn cũng không muốn giải thích thêm cho Liễu bà bà nghe. Dương Hạo chỉ nói: "Liễu bà bà nói phải, Dương Hạo mấy hôm nữa phải vào kinh thành nhậm chức, lần này đặc biệt muốn tới Phách chậu, thực chất có chút chuyện riêng. Nhưng không phải muốn tùm hai nhà Liễu Đổng để trả thù.

Liễu bà bà nghe thấy vội vàng nói: "Đại nhân còn có chuyện gì cần cứ dặn dò lại, lão thân sẽ làm theo tất cả những lời đại nhân dặn dò. Lão thân và đại nhân cũng coi như còn có một chút ân tình hương hỏa, đại nhân đã có lời đến tìm lão thân cái đó không nói, nhưng có chỗ nào có thể giúp đỡ, lão thân sẽ cố gắng làm thân trâu ngựa giúp đỡ."

Dương Hạo cười nói: "Bà bà quá lời rồi. Dương Hạo sao dám sai khiến bà bà như vậy. Lần này trở về. Dương Hạo cũng nhớ bà bà lúc đầu đã chăm sóc chu đáo, vì trên đường đi gấp gáp, không kịp chuẩn bị lễ vật gì, nhưng có chuẩn bị một chút ngân lượng biếu bà bà."

Liễu bà bà vừa nghe thấy trên mặt tươi cười như hoa, vội vàng kéo hắn ngồi xuống, ân cần mà rót ấm trà, hỏi han: "Không biết đại nhân còn có việc gì cần bà bà giúp?"

Dương hạo nói: "Lần này quan trọng, Dương Hạo muốn nhờ bà bà nghe ngóng hộ vài người, bà bà còn nhớ Tiểu Lục đoản đao, Đại Đầu và Thiết Ngưu chứ?"

Liễu bà bà cười nói: "Nhớ, nhớ rõ, làm sao mà không nhớ cho được, lúc đầu ba cái tên tiểu tử này trêu chọc đại quan, bị lão thân mắng cho một trận tơi bời. Nhưng cái này cũng coi như không đánh không quen nhau, nghe nói………sau này đại nhân không chỉ quen với bọn họ, mà còn kết bái huynh đệ? Ha ha, mấy cái tên tiểu tử này thật là có phúc mới được kết nghĩa huynh đệ với đại quan."

Dương Hạo mỉm cười: "Cũng không dám nói như thế, trong lúc ta và Tiểu Lục, Đại Đầu, Thiết Ngưu quen nhau, khi ăn thề kết nghĩa vẫn còn nghèo túng, đều chỉ dựa vào nghĩa khí, không phải tình bạn rượu thịt vật chất. Nào dám nói ai được hưởng may mắn của ai chứ. Không giấu gì bà bà, Liễu Thập Nhất và Đổng Lý Thị quả thực là do ta giết, bởi vì thân có phạm huyết án, sợ liên lụy đến bọn họ vì thế Dương Hạo lúc đầy chưa từng nói lời từ biệt với bọn họ đã vội vàng tháo chạy. Hôm nay đã tới được thành Bá châu, ta muốn gặp bọn họ, nhưng ta và bọn họ dù tương giao đã lâu nhưng không quen biết nhà cửa của họ, bà bà có thể biết chăng?"

"Người nói mấy đứa Tiểu Lục hả?" Liễu bà bà ngẩn người. "Nhà cửa của bọn chúng lão thân đương nhiên biết rõ, nhưng……….người muốn gặp bọn họ? Họ……Bọn chúng ba đứa……Không phải cũng đã đi theo ngài rồi sao?"

Dương Hạo há mồm, ngạc nhiên lặng người nói: "Đi theo ta sao? Những lời này từ đâu nói ra thế, lúc đầu vội vàng bỏ chạy, Dương Hạo lo thân mình chưa xong, làm sao có thể để cho bọn họ cùng đi với mình, bọn họ………không phải đang ở thành Bá châu sao?"

Liễu bà bà cũng ngạc nhiên nói: "Cái này kì lạ quá. Ngài đi được mới chỉ ba hôm, Tiểu Lục và Thiết Ngưu, Đại Đầu ba đứa tiểu tử này cũng rời khỏi thành Bá châu, nghe cha mẹ của Tiểu Lục nói với mọi người, con trai hắn cùng với hai người anh em kết nghĩa muốn đi tha hương cầu thực, khi nào có tương lai tiền đồ mới quay trở về. Hắn nói như vậy mà, người trên phố cũng không có thông tin gì, nhưng lão thân biết tình nghĩa giữa bọn ngươi với nhau, chỉ tưởng bọn họ đi theo ngươi, nhưng không ngờ bọn họ thật sự không đồng hành cùng ngài."

Dương Hạo nghe xong không khỏi ngẩn người tại chỗ, ở trong thành này đã ở là phải ở đến mười mấy năm, sinh có số, lớn lên cũng có sắp đặt, tại sao có thể trùng hợp như thế, mình vừa đi mà bọn họ cũng đi, trừ khi bọn họ thật sự đi để tìm mình? Dương Hạo nghĩ đến đây trong lòng không khỏi giật mình: "Thôi nguy rồi, việc ta thay đổi tên họ theo họ mẹ là Dương, người biết chuyện này không có nhiều, người trong Đinh gia trang lúc đó dù có nghe nói nhưng cũng không thể đem chuyện này coi như chuyện thật mà nói lung tung ra bên ngoài. Hiện nay đến lão bà bà trong thành vốn tin tức nhanh nhạy nhất lại có quan hệ thân thiết nhất với Liễu bà bà cũng không biết Dương Hạo chính là Đinh Hạo, bọn họ ba người có thể đi đâu mà nghe ngóng tìm ta chứ? Bọn họ cùng đi, tuyệt đối tìm không thấy ta tới bây giờ e rằng thật sự phải lang bạt giang hồ rồi."

Dương Hạo lặng người nghĩ ngợi liên miên, Liễu bà bà trái lại cứ ngồi bên cạnh nhìn ngắm hắn, Dương Hạo lớn lên cũng không khác với khi trước, lại thêm việc ăn mặc, càng lộ rõ sự tuấn tú. Đặc biệt là thời điểm này thân đã là chủ nhân của Lô Lĩnh Châu, quản cả dân, đem theo cả binh lính nghìn quân vạn mã trước mặt cũng giết chết dưới chân, quân dân dưới trướng mấy vạn đều răm rắp nghe lệnh hắn, lúc nào cũng ở trên cao, tự nhiên cũng có khí chất quan nhân uy phong lẫm liệt.

Liễu bà bà không phải là người quê nghèo ngu xuẩn mà không biết gì, nhìn ở trong mắt, tâm có cảm xúc, không khỏi thở dài than thở: "Ài, người có số mệnh khác nhau, thật là mỗi người mỗi khác. Đại quan lúc đầu chỉ là quản sự của Đinh gia, hiện nay đã làm đến cao quan rồi, tuấn tú cưỡi ngựa. Nhưng ở nơi thành Bá châu này, uy phong Phúc lão đứng đầu Đinh gia Bá châu mấy chục năm nay, thật là nói đổ là đổ, nhà lớn cũng tan, gia đình tan nát, so sánh hai người thật khiến cho người khác ngán ngẩm."

"Sao cơ? Đinh gia, bà bà nói Đinh gia sao cơ?" Dương Hạo kinh ngạc, vội vàng truy hỏi.

Liễu bà bà bùi ngùi thở dài, lo lắng nói: "Ôi, Đinh lão gia chết trong lúc cấp bách, đại thiếu gia cũng trúng gió mà bị hôn mê, những việc này………..đại quan phải biết hết rồi chứ."

"Đinh Đình Huấn chết rồi?" (chú thích của dịch giả: chỗ này mình cũng không hiểu lắm, rõ ràng lần trước Dương Hạo biết Đinh Đình Huấn chết rồi, giờ tác giả lại viết là chưa biết, chắc tác giả quên chi tiết đó.)

Dương Hạo kinh hãi, hắn nhớ mãi không quên kẻ đứng đầu gây ra những cái bất hạnh này, chỉ là vướng Đinh Thừa Tông và Đinh Ngọc Lạc, cứ mãi chưa từng nghĩ đến rốt cuộc phải xử lý hắn thế nào mới được, lúc này nghe nói hắn đã chết rồi, Dương Hạo trong lòng tự nhiên cũng có chút thoải mái, đồng thời lại có cái gì buồn vô cớ.

"Đúng thế, có lẽ là vào khoảng hai ngày sau khi đại quan giết Đổng Lý Thị và tên gian phu đó, Đinh lão gia chính là bạo bệnh mà chết đi.Ôi, đại thiếu gia người việc không hết, người cũng biết đấy, cứ như thế Đinh gia rơi vào trong bàn tay tai họa của kẻ Đinh Thừa Nghiệp.

"Đinh Thừa Nghiệp! Không sai, Đinh Đình Huấn dù chết đi, Đinh Thừa Nghiệp vẫn còn đó, lại còn đáng chết trăm lần hơn." Mồm Đinh Hạo đột nhiên có một tia cười lạnh lùng ánh mắt long lên, ánh lên những tia lạnh băng.

Liễu bà bà thở dài nói: "Đáng tiếc thay, Đinh lão gia cả một quãng đời hai mươi năm nay, khiến Đinh gia vốn từ một hộ nhà nghèo nàn phá sản trở thành một hào phú đệ nhất ở Bá châu như hôm nay. Đứng trước cái già đang đến, cũng coi như đã sinh hạ được một đứa con trai tài giỏi, Đinh đại thiếu gia là người trẻ tuổi có tiền đồ nhất mà lão bà đã từng gặp, nếu để cho hắn gánh vác sản nghiệp Đinh gia, chưa chắc đã có ngày hôm nay. Lão Đinh gia có thể sánh vai với nhà Đường Tần Chiết Vương bốn đại thế gia, trở thành giàu có địch quốc ở Tây Bắc hào hoa bậc nhất. Kết quả, cả hai cha con, người chết người hôn mê, Đinh gia sản nghiệp to lớn rơi vào tay của kẻ phá gia chi tử, tên quần áo lụa là, cả một gia đình như thế cuối cùng cũng tan tành…."

"Tan tành?" Khuôn mặt Dương Hạo nhăn nhúm lại: "Không thể thế, quãng thời gian dài như thế, Đinh gia nói tan là tan sao. Đinh Thừa Nghiệp bại gia đến mấy cũng không thể nhanh như thế? Cho dù hắn có hút hít thuốc phiện cũng không thể nào bại hoại nhanh đến thế…………lẽ nào…..lẽ nào do hắn cờ bạc ?"

Dương Hạo còn chưa kịp hỏi gì, Liễu bà bà cứ tiếp tục nói tiếp: "Đúng thế, tan mất rồi, sau này à, Bá châu không còn nhân vật Đinh gia số một nữa rồi. Hà, cái tên bại gia chi tử kia, đem cả cơ nghiệp mà Đinh lão gia vất vả khổ sở xây dựng nên đều bán đi hết, ruộng đất. trang viên, biệt trang, giải khố, nghe nói……………đến cả nhà tổ thờ cúng mà Đinh lão gia bỏ một số tiền lớn ra xây dựng, tổ tông bài vị cùng bị hắn lấy ra bán hết rồi…."

Dương Hạo không kiềm chế được, hỏi: "Bà bà, Đinh Thừa Nghiệp tại sao lại dám bán hết cả sản nghiệp gia tổ như thế? Trừ phi………..hắn đã cá cược bài bạc gì, nợ một khoản tiền quá lớn?"

Liễu bà bà lắc lắc đầu móm mém cười nói: "Mấy tên lụa là thích đánh bài cá cược, lão thân cả đời này đã từng gặp qua mấy người, hắn nếu là do cá cược, vậy cũng chẳng lấy gì làm lạ kì hiếm gặp. Kì lạ là lạ ở chỗ, hắn không phải nợ tiền mà phải bán cả gia tài, muốn đến Khai Phong phủ làm ăn và xây dựng ở đó. Ngươi nói xem, đây không phải là lạ sao, tiền của người ở Khai Phong phủ dễ kiếm thế sao?"

Hơn nữa, việc buôn bán này lúc nào cũng phải để lại một con đường rút lui, Đinh nhị thiếu gia vốn cũng là một người thông minh, nhưng lại không biết đã bị ma đưa đường quỷ dẫn lối làm sao, còn chưa chắc chắn điều gì, đã vội đem bán cả cơ nghiệp ở Bá châu đi trước. Hài, Đinh lão gia chết rồi cũng tốt, nếu không, cũng sẽ bị hắn ép cho chết tức tưởi."

Dương Hạo trong ánh mắt chợt lóe lên, vội hỏi: "Đinh đại thiếu gia đã bất tỉnh nhân sự, nhưng còn Đinh đại tiểu thư vẫn còn ở đó, tiểu thư……..có thể để cho huynh đệ làm loạn thế sao?"

Liễu bà bà nhăn nheo cười: "Nhà có trăm người, chỉ có một người đứng đầu. Nay là do Đinh Thừa Nghiệp quản lý nghiệp gia của Đinh gia, Đinh đại tiểu thư chỉ là một nữ nhi, sớm muộn gì cũng trở thành dâu nhà người ta, làm sao có thể làm chủ việc gì? Có một người huynh đệ bại gia như thế, cũng chỉ đành uất hận mà sinh bệnh nằm trên giường, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt thôi. Nói đến mới nhớ, gần đây ta còn nghe được Từ đại phu nói, Từ đại phu nhắc đến tình hình của Đinh gia hiện nay, cũng không khỏi tiếc thương."

Dương Hạo không khỏi có sự run rẩy trong lòng, hắn hận Đinh Đình Huấn, Đinh Thừa Nghiệp tận xương tủy, theo lý mà nói Đinh Đình Huấn quan trọng nhất với cơ nghiệp Đinh gia đã bị lụi bại đến mức này, hắn nên cảm thấy vui vẻ mới phải. Nhưng không biết tại sao, trong lòng hắn trái lại có chút buồn buồn, mơ hồ một hồi lâu hắn mới định thần lại hỏi: "Đinh gia tiểu thư bệnh sao? Tiểu thư bênh có nghiêm trọng lắm không?"

Liễu bà bà lắc đầu nói: "Đinh gia tiểu thư bị bệnh chẳng phải nghiêm trọng gì, vị đại tiểu thư này cũng luyện võ từ nhỏ, thân thể khỏe mạnh, sức khỏe tốt lắm. Nghe Từ đại phu nói, tiểu thư bệnh chủ yếu là do bệnh trong tâm, ôi, anh em của tiểu thư còn tiếp tục lăn lộn như vậy nữa ta nghĩ Đinh đại tiểu thư cũng theo bước cha nàng mà sớm từ trần thôi. Theo ta nghĩ, nhân lúc còn thanh xuân tuổi trẻ, dung nhan lại xinh đẹp, sớm sớm gả cho người ta, cũng chẳng cần phải lo lắng cho những chuyện phiền phức nhà mẹ đẻ. Lúc đầu, Tư Mặc Lâm Tư Cử Nhân từng cử người đến nhờ lão thân đến Đinh gia cầu thân đấy, Đinh lão gia dường như cũng có chút đồng ý rồi, tên Tư Cử nhân dù rằng chân ngắn chân dài, nhưng gia thế cũng tốt, lại có ý thương yêu Đinh cô nương lắm, nàng cưới đi còn hơn bây giờ. Bây giờ nhìn mà xem đã bị tên em trai bại gia làm cho tức chết rồi………" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

Liễu bà bà nói một hồi, Dương Hạo cúi đầu duy nghĩ một hồi, lặng lẽ quyết định, trợn mắt ngẩng đầu lên cắt ngang lời nói của Liễu bà bà: "Thật không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Đinh gia lại phát sinh nhiều chuyện đến thế…….., Liễu bà bà, ta vốn muốn đến thăm bà bà, nghe ngóng chút việc, sau đó sẽ đi bái kiến Triệu Thông Phán, hiện nay xem ra, tin tức ta đến Bá châu tạm thời không nên loan truyền ra thì tốt hơn, ta muốn trước tiên mượn tạm nhà bà bà ở lại mấy hôm, bà bà xem thế nào?"

Liễu bà bà nói liên tục đồng ý: "Không sao không sao, nhà của ta dù hơi cũ nát nhưng ở thêm được vài người nữa.Đại quan muốn ở bao lâu thì cứ ở."

Dương Hạo cười nói: "Thật ra cũng không lâu lắm, bà bà, ngày mai Dương Hạo còn có một việc muốn nhờ bà bà thay ta đi nghe ngóng…."

.......................................

"Ngài nói tên Trư Đầu giải khố á?"

Cao Khứ Bệnh bán quả khô uống một hớp trà, chỉ vào Trư đầu giải khố ở phía nghiêng nghiêng đối diện ở bên kia con đường, phun miếng nước bọt nới với Mục Vũ: "Hài, thôi đừng nhắc đến, vốn món buôn bán này làm rất tốt, tài nguyên rộng mở, người khác ai ai nhìn vào cũng ghen tức đỏ mắt, cũng không biết cái vị nhị công tử Đinh gia bị ma ám gì, lại một lòng một dạ nhất tâm muốn đi thành Biện Lương buôn bán, đem tất cả cơ nghiệp của cha hắn vất vả khổ sở gây dựng lên bán hết đi, đúng là bại gia, bại gia."

Cao Khứ Bệnh đau lòng nhức óc than thở: "Lão tử nếu mà có một người cha tốt như thế, làm sao có thể không an phận thủ thường mà sống? Chỉ cần trong túi có tiền bạc, nơi nào mà chẳng phải là thế giới hoa lệ, chả phải đi đến thành Biện Lương gì gì đó. Kết quả, ngươi xem, đến cả giải khố kiếm ra tiền như thế cũng chuyển tay bán cho kẻ khác, nhắc đến thì đúng là dâng mỡ đến miệng mèo người. Bỏ ra cả một đống tiền lớn chuyển cả Đinh gia đi, nhưng nào phải chuyển năm tòa giải khố cho ai xa lạ, chính là Lục viên ngoại thông gia với Đinh gia.

Đại tiểu thư của Lục gia đã gả cho Đinh gia đại thiếu gia rồi, vị đại tiểu thư này, cũng là một nương tử xinh đẹp nổi tiếng ở thành Bá châu chúng ta. Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, nam nhân hai chân đã bị chặt đứt, lại bị trúng gió, đến giờ vẫn còn bất tỉnh nhân sự, sống chết chưa biết. Ngươi nói xem một tiểu cô nương còn yêu kiều như thế, ngày tháng sau này làm sao sống tiếp……"

Mục Vũ không nhẫn nhịn được nói: "Không lo ăn không lo mặc có gì mà không thể sống được chứ. Ngươi mau nói tiếp, mau nói tiếp."

Cao Khứ Bệnh liếc hắn một cái, khinh thường nói: "Trẻ con tóc có mỗi chỏm, ngươi thì hiểu cái quái gì, sống qua ngày tháng không chỉ có ăn uống thôi? Hắc hắc, đợi khi nào tóc ngươi mọc dài đủ rồi, tiểu tử ngươi sẽ biết."

Hắn cười mấy tiếng, quay lại chủ đề chính: "Lục gia vốn là buôn bán vải vóc tơ lụa, mắt nhìn thấy sự buôn bán phát đạt của giải khố Đinh gia, liền đem trang viên vải vóc bỏ đi hết, chuyển sang tiếp tay với năm tòa giải khố. Ngươi nói xem nếu ngươi không hiểu việc buôn bán này, thì nên cố gắng giữ lại và sử dụng người cũ, Lục viên ngoại trái lại không như thế, lúc đầu trong án phạm của Từ Mục Trần Từ đại trưởng quầy, nghe nói có rất nhiều người cũng dính dáng và không sạch sẽ, vì thế mấy kẻ đó Lục viên ngoại không muốn dùng bất cứ kẻ nào.

Ngu xuẩn quá, Thuyết Thư tiên sinh cũng đã từng nói trong Ngõa Tử rằng, nước trong quá thì không có cá, người kĩ tính quá không có đồ đệ, ngươi xem Đinh lão gia người ta, đó mới là một người sáng suốt, lúc đầu tội chỉ phạt duy nhất một kẻ Từ đại trưởng quầy thôi, giải quyết xong, các giải khố lớn khác vẫn tiếp tục kinh doanh, vừa không truy cứu tiếp chuyện đã qua, các trưởng quầy và bọn tiểu nhị ở các giải khố khác, ai cũng cảm kích ân nghĩa của Đinh lão gia, vì thế hết lòng hết dạ vì hắn mà bán mạng làm việc.

Lục viên ngoại thì hay rồi, những người cũ kia một kẻ hắn cũng không tin tưởng, muốn sa thải toàn bộ bọn họ, lại tìm những người mới, hơn nữa còn muốn tính lãi với bọn họ, tìm cách bẫy bọn họ, chỉ muốn theo dõi soi xét bọn họ đến chút tiền xin nghỉ hắn cũng tiếc không chi. Tính ra thì cũng không bị đổ nhưng nói đến mưu cao thâm thúy thì hắn còn thua xa so với Đinh lão gia người ta.

Tân trưởng quầy còn chưa mời được từ bên ngoài về, hắn lại muốn tính toán rõ ràng những thông tin từ những người cũ tiết lộ ra ngoài, những trưởng quầy, quản sự của các giải khố mắt thấy Đinh gia không tiếp tục quản lí, Lục gia lại hoàn toàn không hiểu việc buôn bán làm ăn này, còn muốn tuyệt đường sống của bọn họ, mạnh dạn nhân lúc hai nhà vừa mới giao nhận quyền tiếp quản, rất nhiều nhưng món nợ không rõ ràng, nhân cơ hội đem hạng mục của món nợ sửa chữa thiêu hủy hết. Từ đó mà tham ô một số lượng lớn tiền bạc hàng hóa đi theo.

Các trưởng quầy quản sự đều một suy nghĩ giống nhau, mấy tên tiểu nhị tính toán mấy thứ tạp phẩm cũng không phải đèn tiết kiệm dầu,cấp trên có lợi, hôm nay ngươi trộm một ít ngày mai ta cũng cắt xén một ít, công phu chẳng mấy chốc có thể như kẻ trộm ăn cắp hết làm trắng tay hoàn toàn tất cả những món lời trước nay của giải khố. Lục viên ngoại lo lắng tức giận, cũng bị ngã bệnh, Lục gia lại còn đi báo quan, quan phủ tiếp án chuẩn bị xét xử, đóng cửa các giải khố, nhưng có thể thu lại được bao nhiêu thì biết bấy nhiêu thôi.Lục gia lần này tiêu rồi, nguyên khí bị tổn thương, sợ là cũng lụi bại."

Cao Khứ Bệnh nói một cách hưng phấn vui vẻ, bàn bên cạnh có một người thanh niên mặc áo khoác lụa, ngồi quay lưng lại với họ đang nghe từng chữ không sót. Đến khi Cao Khứ Bệnh khoa trương về giỏ quả khô, liền rời khỏi bàn trà, người đó vứt lại mấy đồng tiền trà, rồi cũng khoát tay đi thong thả về phía đường lớn. Đứng ở một nơi xa xa, hướng về Trư đầu giải khố ở bên kia đường trầm mặc không nói.

Chỉ chốc lát sau, Mục Vũ kết thúc câu chuyện trả tiền trà cũng đi theo sau, nghe thấy sau mình có tiếng dừng lại nhẹ nhàng, người thanh niên quay đầu cười một cách buồn rầu, lạng lùng nói: "Trời làm sai vẫn có thể sống, bản thân làm sai không thể sống.Đinh Thừa Nghiệp hại người hại mình, tự tuyệt con đường sống. Tiểu Vũ, ngươi nói ra lần này quay lại nơi đó, có quá độc ác hay không?"

"Vậy thì có làm sao!" Mục Vũ nói một cách hồn nhiên không do dự: "Nam nhân không họ, như tấc thiếc không sắt. Nữ nhân không có họ, không đáng quan tâm. Đại trượng phu phải biết để ân oán phân minh. Đại nhân, chỉ cần lão gia ra lệnh, Mục Vũ một mình cũng có thể bước vào Đinh gia, lấy đầu của Đinh nhị thiếu gia và Nhạn Cửu mang về, để rửa hận cho đại nương và lão phu nhân có linh trên trời."

Khi đó dân gian phương Bắc thường xưng phu nhân trong phủ phần nhiều xưng hô theo đại vị là đại nương, nhị nương……Lạc Đông Nhi là vợ cả của Dương Hạo, Mục Vũ tự nhiên cũng xưng hô một tiếng đại nương, vị đại nương này với đại nương đời sau xưng hô có phần không giống nhau.

Dương Hạo lắc đầu nói: "Lấy tính mạng của bọn họ cũng không phải dễ, nhưng cứ như vậy, sự nghi ngờ trong lòng ta cũng chẳng thể nào làm rõ ràng. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đã lâu như vậy ta vẫn đợi được, chỉ còn có mấy ngày nữa, hãy đợi đến khi Liễu bà bà nghe ngóng được tin tức rồi tính tiếp."

Hai người đang nói chuyện,Mỗ Y Khả tay đeo một giỏ nến thơm đi từ trong một cửa hàng đi ra, vừa mới đi vào trong cửa hàng bán trà ngó nghiêng một cái, liền thấy Dương Hạo đang đứng ở đầu đường, liền vội vàng chạy về phía hắn, nói: "Lão gia, nến thơm giấy bạc, vàng tiền đã mua đủ cả theo lời lão gia dặn dò.Nô tì mua đủ rồi."

"Được, chúng ta đi thôi." Dương Hạo sải bước đi về phía đầu phố, mắt nhìn thấy chiếc xe của mình đang ở trước mặt, gần chiếc xe có hai người đang vội vàng đi ra từ trong một cửa hàng ở đầu đường, Dương Hạo vừa nhìn lập tức quay người cúi thấp đầu xuống. Mỗ Y Khả và Mục Vũ vô cùng cảnh giác, biết hắn gặp phải người quen không muốn lộ thân phận của mình, bước chân không dừng lại, cứ hướng về phía chiếc xe mà đi, Dương Hạo thong thả bước như một người bộ hành đi trên đường, chầm chậm lùi về một bên.

Hai người từ trong nhà bán da bước ra chính là Lục thiếu phu nhân và Lan nhi. Lan nhi đầu cài một chiếc trâm, trên người mặc một bộ quần áo màu xanh đi theo sau Lục Tương Vũ. Lục thiếu phu nhân mặc một bộ áo lụa Hồ Lĩnh, chiếc váy tương thủy, bước đi nhẹ nhàng, thân hình yểu điệu, chiếc trâm cài trên đầu bằng vàng lắc lư theo từng bước chân của phu nhân, càng thêm vài phần xinh đẹp.

Dương Hạo liếc mắt nhìn vội vã thoáng qua, thấy vị Lục thiếu phu nhân vốn thân hình đầy đặn tròn trịa vậy mà hôm nay thấy gầy gò đi nhiều quá, khuôn mặt trái xoan, đôi lông mi cong cong, khuôn mặt có chút gì u ám mờ mịt như bị sương mù bao phủ.

Chủ nhân nô tì đều chưa từng chú ý Đinh Hạo giả dạng một nam nhân bình thường, chỉ nghe thấy Lan nhi nói: "Thiếu phu nhân, cái da hồ ly đó quả là đẹp quá, rất xứng với dáng người của phu nhân, mười hai lạng cũng đáng mà, thiếu phu nhân tại sao không mua nó? Nghe nói mùa đông ở Khai Phong phủ vô cùng lạnh giá."

Lục Tương Vũ nhẹ lắc lắc đầu, chỉ buồn bã vô cớ mà thở dài, rồi đi về phía chiếc xe đang đợi ở bên đường.

Dương Hạo với vị Lục thiếu phu nhân từ trước đến nay chưa từng có sự nghi ngờ nào. Lục thiếu phu nhân và Đinh Thừa Nghiệp sớm đã có gian tình, nhưng mà có suy tính, người trước người sau cũng càng thêm chú ý đến bản thân lời nói và hành vi của mình, vì thế người người trong ngoài Đinh phủ đều nói vị thiếu phu nhân này đoan trang tiết lễ, ai lại nghi ngờ nàng và tiểu thúc của mình có tình riêng.Những kẻ tì nữ hầu hạ cận thân ở bên trong đương nhiên cũng có phát hiện, việc xấu của chủ nhân cũng không phải chuyện bọn họ dám nói oang oang ra ngoài, trước nay đại quản sự Nhạn Cửu đã dặn dò kĩ, còn có kẻ nào dám ăn nói lung tung nữa, vì thế Dương Hạo về điều này không biết chút gì.

Lúc đầu hắn bị bắt quay về Đinh phủ bị vu oan hãm hại, cũng từng suy nghĩ đến từng kẻ đáng nghi ngờ, nhưng vị Lục thiếu phu nhân trong đầu hắn chỉ là thoáng qua rồi loại trừ ngay. Không chỉ là vị Lục thiếu phu nhân bình thường che giấu tốt, hơn nữ, hắn không nghĩ ra lý do để Lục thiếu phu nhân hãm hại hắn. Đinh Thừa Nghiệp đối phó với hắn, rõ ràng là do đố kị hắn đang dần dần được trọng dụng, Đinh Đình Huấn đã có ý muốn để hắn đến nhận tổ tông, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến quyền lợi của hắn.

Mà Lục thiếu phu nhân là phu nhân nguyên phối của Đinh Thừa Tông, ả ta nếu giúp đỡ cho Đinh Thừa Nghiệp đối phó với mình, với ả cũng chẳng có lấy một chút tốt đẹp nào. Đinh Thừa Nghiệp một khi đã làm chủ gia đình, nàng là trưởng dâu càng nên đứng về phía này, trái lại chẳng bằng bản thân chịu để Đinh Thừa Tông làm chủ sự. Ả vốn là một người thông minh trí tuệ, làm sao lại làm ra một việc ngu xuẩn như thế?"

Dương Hạo chưa từng nghĩ đến, người thông minh làm ra chuyện ngu xuẩn, so với người ngu xuẩn còn kinh khủng hơn. Lục Tương Vũ một khi đã dính bùn, đem thân mình gửi gắm cho tên ăn chơi kia, thì sẽ càng lún sâu vào bùn lầy, bị tên vô lại Đinh Thừa Nghiệp lấy chuyện hai người tư tình ra mà uy hiếp, đã sớm không còn làm chủ được bản thân nữa.

Lục Tương Vũ và Lan nhi lên chiếc xe ngựa, liền đi thẳng về phía đường lớn.Dương Hạo cũng lên chiếc xe bình thường đi thuê của mình dặn dò: "Đi theo chiếc xe kia ra khỏi thành, nhưng phải giữ một khoảng cách, không được để bị bọn họ để ý."

Mỗ Y Khả tò mò, nhìn theo chiếc xe đi phía trước, nhỏ nhẹ hỏi: "Lão gia, lão gia quen những cô gái kia à?"

Dương Hạo khẽ gật đầu, Mỗ Y Khả mở to đôi mắt tròn xoe, khen khẽ: "Đúng là những nương tử xinh đẹp khó tìm."

Dương Hạo nhẹ mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Mỗ Y Khả nhất thời lại lo lắng, nàng có lẽ không biết thân phận của Lục Tương Vũ, chỉ cảm thấy vị tiểu nương tử gặp trên đường phong thái thướt tha, yêu kiều diễm lệ, tư thái ung dung quyến rũ, y phục ăn mặc thể hiện rõ là thân phận của một nhà giàu có.Dương Hạo không dám gặp mặt nàng, nhưng lại muốn đi theo nàng, thật khó đoán định quan hệ trước đây giữa hai người.

Nếu như vị tiểu nương tử xinh đẹp này là mối quan hệ thân thiết cũ của lão gia nhà mình, vậy…………, cô gái thân phận như vậy, tư thái như vậy, chắc chắn không phải là nô tì hoặc thê thiếp gì đó, lần này lão gia áo gấm về quê, hai người một khi tình cũ nối lại, vậy địa vị của Đường cô nương có nguy cơ bị nguy hiểm rồi. Mỗ Y Khả lúc này suy nghĩ, vẫn muốn Dương Hạo chỉ có một mình Đường Diễm Diễm thôi,vừa thấy Dương Hạo có thái độ ám muội nàng liền lập tức thấy trong lòng tức giận, hậm hực nói: "Nhưng mà……Nhưng mà vị cô nương này dù rằng dung mạo xinh đẹp, thì cũng không so được với Đường cô nương, vẫn còn kém xa."

Dương Hạo tất nhiên cũng hiểu được dụng ý của nàng, hắn cả đường đi cứ theo chiếc xe của Lục thiếu phu nhân xuất thành, nhớ đến Dương Thị và Đông Nhi, trong lòng đau khổ không ngừng, nhưng bị tên tiểu nha đầy ngây thơ trêu chọc, hắn lườm Mỗ Y Khả một cái, lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Nha đầu cứ tự cho mình là thông minh, lại đang suy nghĩ lung tung gì thế hả?"

Mỗ Y Khả đỏ cả mặt, thè lưỡi không dám nói gì. Dương Hạo khẽ thở dài một tiếng, khoát tay áo, khuôn mặt cô đơn dựa vào lưng ghế, nhắm hai mắt lại nói: "Ta với nàng ta…..không có chuyện gì không có quan hệ gì cả, ta chỉ là……gặp lại nàng ta, liền nhớ đến một số người, một số chuyện thôi…….."

Xe đã ra khỏi thành, trên con đường tuyết tiếng bánh xe lạch cạch xóc nảy lên, Lục thiếu phu nhân ngồi bên trong xe, tay chống cằm, nhìn qua cửa sổ đã cuốn rèm lên một mảnh trời trắng mờ mờ, một cánh đồng mênh mông bát ngát ngẩn người mà suy nghĩ.

Ả hiện nay vẫn đang ở trong đại viện Đinh gia, sau khi Đinh Thừa Tông được Đinh Ngọc Lạc đưa đến hạ trang nghỉ ngơi, Lục Tương Vũ trong lòng có ma, không dám ngày ngày đến gặp hắn, liền tìm một lý do vẫn ở lại trong đại viện Đinh gia. Dù rằng lúc này chỉ một hành động cũng đưa đến không ít thị phi, có ảnh hướng đến danh tiếng hiền thê mà ả luôn luôn xây đắp đến nay, ả cũng không quan tâm được đến nhiều việc như thế.

Bây giờ khế ước của đại viện Đinh gia cũng đã sang tên sang tay cho người ta, trước khi mùa xuân đến phải dọn toàn bộ ra ngoài, sản nghiệp của Đinh gia ở Bá châu chỉ còn sót lại mỗi biệt viện hạ trang mà Đinh Thừa Tông đang tịnh dưỡng. Đinh Ngọc Lạc đã nói rõ ràng, tuyệt đối không theo tên nghịch tử đã dám bán cả cơ nghiệp tổ tông đi Khai Phong, muốn đem theo huynh trưởng của mình đến Tràng hạ viện để sống qua ngày, khiến cho Lục Tương Vũ trong lòng hoảng sợ, không biết bản thân nên đi đâu theo ai.

Nghĩ tới đây, Lục Tương Vũ trong lòng có chút đau khổ, khi vừa mới gả cho Đinh gia, ả là một thiếu phu nhân được tôn trọng biết bao nhiêu, nhưng mà bây giờ……….bây giờ coi là thân phận gì chứ, lại có thể ở trước mặt kẻ khác khoe khoang thân phận gì đây? Lúc đó, chính là đêm tân hôn yến tiệc, nhưng chỉ vì gia nghiệp của Đinh gia, Đinh Thừa Tông vẫn đi ra ngoài bình thường, đi một chuyến ít nhất đến mười ngày hay nửa tháng, ả còn đang thanh xuân tuổi trẻ, lại tính tình hoạt bát, được làm thiếu phu nhân, tường cao đại viện chẳng được ra ngoài, từng ngọn cỏ cành cây trong vườn ả đã nhìn quen rồi, nhìn đến phát ghét lên….."

Đang lúc còn cô đơn nhàm chán đó, tiểu thúc của ả liền tấn công nàng với những lời ong tiếng ve, những lời ngọt tiếng ngọt dụ dỗ ả. Đinh Thừa Nghiệp và ả tuổi tác gần nhau, lại không giống như huynh trưởng của hắn bình thường chẳng bao giờ nói cười trêu đùa, nghiêm chỉnh chán ngắt. Nhắc đến cầm kì thi họa, thổi sáo đánh đàn, thưởng hoa thưởng nguyệt mấy bản lĩnh này càng chẳng có chút tài hoa nào.Cứ thế thường xuyên qua lại, cũng không biết bị quỷ ám che mắt thế nào, lại nửa đẩy nửa kéo để hắn dễ dàng chiếm lấy thân thể mình.Vốn tưởng bản thân dựa vào mối tình cảm này có thể dựa dẫm vào hắn, ít nhất không có danh phận gì thì cũng có thể được hắn yêu thương che chở, tướng mạo tư thủ, ai ngờ……."

Lục Tương Vũ nghĩ đến đây mà thấy đau đớn từ tận trong đáy lòng cười : "Ai ngờ được đúng là oan gia, tới khi tay không mới thấy quý trọng. Những lời nói ngon nói ngọt để chiếm lấy thân thể ta, lại còn mặn nhạt bức ép ta đồng mưu với hắn, làm ra việc vô liêm sỉ mưu sát hãm hại thân phụ. Nhưng bây giờ hắn một tay nắm quyền lực Đinh gia, lại không để ta trong lòng, ngày thường đối với những kẻ tiện nhân cúi đầu hầu hạ còn thân thiết nhiệt tình hơn cả với ta."

Đáng hận tay ta còn mê say chưa tỉnh ngộ, chỉ biết hắn vẫn còn nhớ đến tình cũ, đem năm tòa giải khố chuyển lại cho cha ta, là muốn để cho cha ta được thuận lợi làm ăn. Ta phí tâm hao lời khuyên nhủ, khuyên cha ta bán lại nhà vải tơ lụa tiếp nhận Bàn hạ giải khố, ai ngờ rằng, năm nhà giải khố nói phá sản là phá sản. Mấy tên trưởng quầy quản sự lại dám ăn cắp hết tất cả tài sản của giải khố, chỉ để lại một cái vỏ rỗng không cho cha ta, hại cha ta tức giận mà sinh bệnh Lục Tương Vũ ta hiện này trở thành kẻ thù trong mắt cha mẹ huynh đệ. Bây giờ quay lại thăm bênh tình phụ thân, mà đến……đến cửa lớn cũng không thể bước vào một bước.."

Lục Tương Vũ hai mắt đẫm lệ long lanh, đột nhiên nhớ đến Nhạn Cửu đại quản sự nhiều năm qua vẫn một lòng đôn đốc trông nom năm nhà giải khố. Mấy tên trưởng quầy quản sự đó chắc đều là tâm phúc của hắn, tại sao lại để cho chúng chạy thoát? Lẽ nào,………, vừa nghĩ như vậy, ả đột nhiên rùng mình một cái, không dám tiếp tục suy nghĩ thêm nữa. Bây giờ nàng khổ sở không nơi nương tựa, không quen biết ai, chỗ dựa duy nhất bây giờ là Đinh Thừa Nghiệp, nếu Đinh Thừa Nghiệp thực sự chẳng qua là lợi dụng ả không chút thương tiếc, ả làm sao sống tiếp?

Cách đó một quãng xa, chiếc xe của Dương Hạo không vội mà cũng không chậm đang theo phía sau, mắt thấy phía trước là một cái ngã ba đường, Dương Hạo khẽ giọng dặn dò: "Đi về phía trái."

Mỗ Y Khả nghe thấy như trút được gánh nặng, đột nhiên cười nói: "Chúng ta không đuổi theo nàng ta nữa sao? "

Dương Hạo nhìn theo bóng núi mơ hồ ở nơi xa, trong mắt có ánh gì mông lung nói: "Không, chúng ta………. Đi núi Kê Quan!


/639

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status