Linh Nhược không khóc loạn nữa, chỉ ngồi một bên nghe mọi người nói chuyện trên trời dưới đất. Bên kia công chúa để ý Nam Cung Ngự Thiên, Xuyên Huyền cũng chỉ ngồi nghe câu được câu không, Nam Cung Ngự Thiên lạnh nhạt ngồi một bên.
Không bao lâu thì hai người rời đi.
Ngày thứ hai là ngày Bách Quỷ Dạ đi tuần. Ba người Linh Nhược vẫn ở lại trong cung, chờ đến khi mọi người ngủ hết, sau đó làm phép với cung nhân gác đêm rồi mới ra ngoài đi tìm Bách Quỷ Dạ.
Vào thời điểm này, mọi nhà đều đóng chặt cửa lại, còn có nhiều nhà dán bùa chú để phòng bị. Nhưng nhân gian đang không được thái bình, Bách Quỷ Dạ lui tới lại hung mãnh.
Linh Nhược ngồi trên một đụn mây than nhẹ, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn hai người bên cạnh.
“Không phải nói chúng ta ra đây để ngăn chặn sao?”
Nam Cung Ngự Thiên đáp, “Cửa khẩu đã mở”.
Linh Nhược nhíu mi, “Sao một con quỷ cũng chưa xuất hiện vậy?”
“Quả nhiên là có người gây khó dễ…” Nam Cung Ngự Thiên trầm giọng.
Linh Nhược nhìn về phía Xuyên Huyền. Hắn tới gần nắm tay trấn an Linh Nhược, “Đừng sợ, chúng ta sẽ giải quyết”.
Lúc này Nam Cung Ngự Thiên híp mắt, hừ lạnh một tiếng, “Hóa ra là hắn…”
Linh Nhược cũng nhìn về phía Nam Cung Ngự Thiên đang nhìn, “Là ai thế?”
Nam Cung Ngự Thiên không quay lại nhìn nàng mà quay sang phía Xuyên Huyền, “Ngươi có cần phải đưa Linh Nhược về trước không?”
“Ta không muốn về”. Linh Nhược lay lay tay Xuyên Huyền, “Ta…Ta có phải gây phiền toái cho các ngươi không?”
Xuyên Huyền cười nhẹ, “Không đâu! Nếu nàng muốn ở lại thì cứ ở lại đi”.
Nam Cung Ngự Thiên nhìn Xuyên Huyền cười, “Ngươi không sợ hắn thấy được Linh Nhược thì sẽ đưa nàng đi sao?”
“Cho hắn thấy cũng tốt, mọi chuyện nên có hồi kết rồi”.
Nam Cung Ngự Thiên không nói gì, phất tay áo một cái, dưới nhân gian đã hiện ra một động khẩu đen tối, sau đó rất nhiều yêu ma quỷ quái chui ra.
Xuyên Huyền tạo mấy tầng kết giới cực mạnh xung quanh Linh Nhược, dặn nàng nhất định không được rời khỏi mình nửa bước. Linh Nhược liền nắm chặt tay Xuyên Huyền.
“Ngàn vạn lần cẩn thận”. Nam Cung đứng chắn trước mặt Linh Nhược, sau đó thi phép đóng cửa khẩu kia lại, nhưng lại bị một cỗ lực kiềm chế. Hắn lạnh giọng cười, “Hai nghìn năm nay cũng có tiến bộ nhiều đấy chứ!”
Linh Nhược hoang mang, nhìn thấy giữa động khẩu xuất hiện một người, diện mạo của hắn âm nhu, thân hình gầy yếu. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Ngự Thiên đang thi phép, sau đó tự mình phi thân lên đấu cùng Nam Cung Ngự Thiên.
“Ta nói mà. Làm gì có chuyện thế gian này lại xuất hiện một người có thế kiềm chế phép thuật của ta”. Hắn nói xong lại nhìn về Linh Nhược đang đứng phía sau Nam Cung Ngự Thiên và Xuyên Huyền, trong mắt bỗng hiện lên một tia lưỡng lự, hắn thì thào nói, “Ngươi đã trở lại…”
Linh Nhược trừng mắt nhìn, sau đó trốn phía sau người Xuyên Huyền.
Người này còn định tiến lên thì đã bị Nam Cung Ngự Thiên ngăn lại, “Nhân gian đã đủ rối loạn rồi, ngươi không nên nhúng tay vào nữa”.
Nam tử kia không chút sợ hãi đáp, “Thế sao? Ta có nhúng tay vào hay không cũng không tới lượt ngươi quản”. Nói xong hắn phất tay một cái lại cùng Nam Cung Ngự Thiên đấu đá quyết liệt.
Xuyên Huyền đưa Linh Nhược đi xuống nhân gian. Lúc này Xuyên Huyền cũng thi phép giam chân Bách Quỷ Dạ.
Bị hai người kiềm chế, lại đánh nhau với Nam Cung một hồi, nam tử cũng rơi vào thế yếu, không thể không dừng lại.
“Được rồi, ta cũng đánh không lại các ngươi…” Hắn cười thê lương, nhìn Nam Cung một cái rồi phi tới trước mặt Linh Nhược.
Xuyên Huyền ung dung cười, “Ngươi đã tới nhân gian rất nhiều lần rồi nhỉ?!”
“Hóa ra người đều biết…” Hắn nhìn Linh Nhược hỏi, “Nàng quay về từ lúc nào?”
“Ngươi ở nhân gian là vì muốn tìm nàng sao?”
Hắn không nói gì, chỉ im lặng nhìn người đứng trước mặt.
“Ngươi sợ ta đến thế sao?” Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, “Năm đó ta khiến ngươi sợ lại, ta nghe nói ngươi…”
Hắn chưa nói hết câu Xuyên Huyền đã chặn họng, “Chuyện của nàng không khiến ngươi nhúng tay vào!”
“Phải, ta đúng là không có quyền nhúng tay. Nhưng Xuyên Huyềh, ngươi so với ta thì khác gì chứ”. Hắn lại tiếp tục nhìn Linh Nhược nói, “Linh Nhược, không phải ngươi hận hắn sao? Vì sao…Hắn đã khiến nàng thảm hại như thế, sao nàng lại dễ dàng tha thứ cho hắn, còn đối với ta lại nhẫn tâm như vậy…”
Linh Nhược không hiểu bọn họ đang nói cái gì, liền lên tiếng, “Rốt cuộc ngươi là ai? Sao ta có cảm giác như mình đã quên rất nhiều chuyện vậy?”
Hắn cả kinh, không tin được nhìn Linh Nhược cười, “Thật sao? Hóa ra cái gì nàng cũng đều quên. Vậy sao còn nhớ rõ Xuyên Huyền như thế?”
LinhNhược thở dài, lại nhìn Xuyên Huyền, “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Xuyên Huyền nhếch môi, nhíu mi không nói gì.
“Xuyên Huyền…” Linh Nhược cảm thấy rất khói chịu, “Nghìn năm qua, ta có phải là..đã quên cái gì rồi không? Sao ngươi không nói cho ta biết?”
“Hắn đương nhiên không nói cho ngươi biết”. Người nọ tiến ngày càng gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định, “Linh Nhược, cho dù ngươi đã quên thì cũng vẫn phải cảm giác được gì đó chứ. Ở bên hắn, ngươi cũng cảm nhận được điều gì đó đúng không….” Hắn nói xong lại nhìn về phía Nam Cung Ngự Thiên, “Nếu không Nam Cung Ngự Thiên sẽ không để ngươi ở lại bên cạnh hắn…”
Linh Nhược lần lượt đảo mắt qua ba người, càng lúc càng không lý giải được.
Có lẽ do hắn vừa rơi lệ, có lẽ cảm thấy hắn không có ác ý, Linh Nhược liền lớn mật một chút, đi ra khỏi phía sau người Xuyên Huyền. “Ngươi…ngươi biết ta? Nhưng rốt cuộc ngươi là ai?”
Hắn khẽ thở dài, “Linh Hề, ta là Linh Hề”.
Linh Nhược tròn mắt, gật đầu nói, “Cái tên này cũng có duyên với ta đây chứ…”
“Ngươi đã trở lại, ta cũng không ở nhân gian tìm kiếm nữa”. Nói xong hắn thu lại Bách Quỷ Dạ rồi đóng động khẩu lại.
Linh Nhược có chút kinh ngạc nhìn Linh Hề, “Ngươi ngươi ngươi…”
Nam Cung Ngự Thiên cười nói, “Như thế không phải là tốt rồi sao? Nàng chẳng lẽ còn muốn hắn phóng xuất Bách Quỷ Dạ ra sao?”
Linh Nhược vội lắc đầu, “Không phải không phải…” Thấy Linh Hề có vẻ bi thương nhìn mình chằm chằm, nàng không khỏi tò mò, “Ta chỉ là thấy lỳ quái, rốt cuộc hắn là ai?”
Nam Cung Ngự Thiên nói, “Hắn là Quân thượng của Chi giới quỷ quái trong ba nghìn kết giới. Ban đầu ta còn tưởng việc này liên quan đến Cơ Trạch Vực, không ngờ lại là do Chi giới quỷ quái.
“Tóm lại lúc này đã không còn việc gì nữa rồi”. Linh Nhược nói nhỏ.
Nam Cung Ngự Thiên tiếp lời, “Ừm, mọi chuyện đã xong rồi, chúng ta cũng nên về cung thôi”.
Linh Nhược gật gật đầu, lại nghĩ đến bộ dạng đáng thương của Linh Hề, không nhịn được lại hỏi, “Ngươi…ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?”
MẮt Linh Hề sáng ngời, “Ta cũng chỉ muốn nói với ngươi thêm vài câu thôi…nhưng…” Hắn cười cười, lắc đầu, “Nhưng không sao, hiện giờ ngươi đã khỏe mạnh, ta yên tâm rồi…”
Linh Nhược tròn mắt nhìn, trong lòng lại thấy thương cảm, bèn an ủi hắn, “Tuy ta không hiểu lời ngươi nói, cũng không nhớ được là chúng ta quen nhau khi nào. Có điều…chuyện hôm nay vẫn muốn cảm tạ ngươi. A…Sau này ngươi đừng phóng xuất Bách Quỷ Dạ đi hại nhân gian nữa…Nếu chẳng may nhiễu loạn trật tự nhân gian, nếu chẳng may bị người ta biết, nhất định sẽ bắt ngươi lại rồi phạt ngươi…Hơn nữa tội này nặng lắm, sau này nhân quả tuần hoàn sẽ lại đổ hết lên đầu ngươi, ngươi coi như vì tốt cho mình mà đừng làm thế nữa”.
Linh Hề cũng tròn mắt nhìn nàng, gật đầu nói, “Được”.
“Vậy…Chúng ta đi trước đây. Ngươi cũng…ngươi cũng quay về Chi giới quỷ quái đi”.
Linh Hề nhẹ nhíu mi, Linh Nhược bèn hỏi, “Ngươi còn chó chuyện gì?”
Hắn nhẹ cười, “Lâu rồi ta không gặp ngươi, chờ ngươi giải quyết xong chuyện, có thể tới gặp ta được khồng?”
“Hả?” Linh Nhược có chút lúng túng, nhìn nhìn Xuyên Huyền, thấy hắn không lắc đầu thì đáp, “A…Nếu ta rảnh ta sẽ tới gặp ngươi”.
Linh Hề gật đầu nhưng vẫn chưa rời đi.
Nam Cung Ngự Thiên buông tiếng thở dài, nhìn Xuyên Huyền. Xuyên Huyền cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó xoa đầu Linh Nhược nói, “Nói xong rồi chứ? Sau này chuyện trên nhân gian xử lí xong rồi, ta sẽ đưa nàng đi gặp hắn. Bây giờ trở về thôi”.
Vốn nghĩ chuyện trong cung đều đã an bài ổn cả, không ngờ lúc về tới nơi đã thấy trong cung đã đèn đuốc ngập trời. Ba người đành phải hạ mây xuống phía ngoài viện rồi tự mình đi vào.
Vừa bước vào viện đã có người chạy đi thông báo ba người đã trở lại. Một đoàn người chạy lại đây, đứng giữa là công chúa.
“Các ngươi đi đâu thế?” Công chúa có vẻ rất lo lắng, bất chấp những người khác đang ở đây liền chạy tới trước mặt Nam Cung, “Sao nửa đêm không thấy bóng ngươi đâu là sao hả? Ngươi có biết ta suýt nữa thì…Tối nay là ngày Bách Quỷ Dạ đi tuần, ta còn tưởng ngươi…”
Nói xong nàng bỗng òa khóc, Linh Nhược đứng một bên trộm cười thầm. Công chúa này quả nhiên có ý với Nam Cung Ngự Thiên.
Nam Cung Ngự Thiên hơi nhíu mi, trừng mắt nhìn Linh Nhược một cái rồi mới nói, “Chúng ta chỉ là thấy chán nên đi xung quanh một chút, không có ai chỉ đường, không cẩn thận ra ngoài viện”.
Công chúa nhíu mi, “Nhưng, cửa viện lúc này phải khóa mới đúng chứ. Sao các ngươi ra ngoài được?”
Lúc này Xuyên Huyền tiếp lời, “Công chúa cứ yên tâm”. Nói xong hắn tiến lại gần to nhỏ với công chúa cái gì đó, sau đó công chúa liền cả kinh, chạy tới kéo tay Nam Cung Ngự Thiên đi vào trong, “Chúng ta trở về nhanh thôi. Ngày mai ta cho người kêu pháp sư tới đây, những năm gần đây thật lắm tà khí…” Sau đó nàng phân phó cung nhân tăng cường phòng bị.
Xuyên Huyền cũng kéo tay Linh Nhược đi theo một cung nhân trở lại phòng.
Sau khi vào phòng Linh Nhược bắt đầu nghĩ ngợi, không biết vừa rồi Xuyên Huyền nói gì với vị công chúa kia mà nàng lại hành động như vậy.
Đang nghĩ ngợi thì Xuyên Huyền bỗng xuất hiện trước mặt.
“Tiểu Linh Nhược”.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Xuyên Huyền châm nến. Nàng mới nghĩ ra, chắc hắn đã thi phép để cung nhân không ở đây nữa rồi mới tới đây. Nàng liền quay trở lại giường ngồi nhìn hắn.
Xuyên Huyền thấy nàng như vậy thật đáng yêu. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, “Thấy nàng còn chưa ngủ nên ta đến gặp nàng”. Hắn vuốt tóc nàng, ánh mắt tràn đầy ôn nhi.
Linh Nhược rụt người vào trong giường, khó hiểu nhìn hắn.
“Tiểu Linh Nhược”.
“Hửm?”
Xuyên Huyền khẽ cười, “Thấy nàng như vậy ta lại muốn nhìn lại bộ dáng bồ đề của nàng”.
Linh Nhược tròn mắt nhìn, “Đơn giản thôi. Nhưng ta không còn phép lực nữa, không biết là có biến trở về được không…”
Xuyên Huyền than nhẹ, “Sớm biết thế đã để nàng hóa nguyên hình, tránh cho nàng khỏi nguy hiểm”.
“Vậy chờ ra khỏi cung ngươi thi phép hóa ta về nguyên hình là được”.
Xuyên Huyền im lặng, lại chớp mắt nhìn nàng, “Không bằng bây giờ ta làm luôn nhé?”
Linh Nhược đang ngơ ngẩn thì đã phát hiện mình đang nằm gọn trọng tay hắn.
“Như vậy thật đáng yêu”. Xuyên Huyền vừa lòng cười, đem nàng về phòng mình rồi nằm lên giường.
Linh Nhược hô to, “Ngươi làm cái gì thế? Mau thả ta ra. Ngày mai bọn họ phát hiện ra thì sao?”
Xuyên Huyền mặc kệ, đem nàng đặt lên giường, nhìn nàng một lúc lâu rồi mới thi phép hóa nàng trở về hình người.
Linh Nhược không vui, khoanh chân ngồi trên giường trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi đưa ta tới phòng ngươi làm gì?”
Xuyên Huyền nắm tay Linh Nhược, “Nàng đừng tức giận vội”. Hắn nhẹ thở dài, “Tiểu Linh Nhược, nàng còn nhớ nàng đã hứa sẽ tìm giúp ta người đó, giúp thành toàn cho chúng ta không?”
Linh Nhược có chút khó chịu nhưng vẫn nói, “Đương nhiên là nhớ”.
“Ta và nàng, không dễ dàng trở lại như trước kia. Chỉ là ta nghĩ ít nhất cũng có thể giống trước kia, cùng nàng ngây ngốc một thời gian, cho dù chỉ là mấy ngày”.
“Ngươi nói cái này để làm gì? Người còn chưa tìm được cơ mà”.
Xuyên Huyền cười, “Nàng bây giờ cũng rất giống nàng trước kia”.
Linh Nhược nhíu mim “Ta không thèm giống người đó của ngươi đâu!”
“Ta cũng chỉ nói vậy thôi, nàng đứng tức giận”. Xuyên Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
Linh Nhược đuối lý, lại thập phần khó hiểu cảm giác của chính mình.
Lúc sau Xuyên Huyền lại hỏi nàng, “Ta thấy vừa nãy nàng trằn trọc không ngủ được, nàng suy nghĩ gì thế?”
“A…Ta chỉ tò mò không biết ngươi nói gì với công chúa”.
Xuyên Huyền mỉm cười, “Ta nói, nửa đêm chúng ta thấy Nam Cung Ngự Thiên yên lặng một mình ra ngoài, tò mò đi theo kéo hắn lại, nhưng hắn không còn nhớ được gì nữa, chỉ luôn miệng nói có người muốn dẫn hắn đi”.
Linh Nhược nghe xong liền cười rộ lên, trách Xuyên Huyền thật xấu tính. Xuyên Huyền cũng cười theo, nụ cười của hắn quá hút hồn khiến nàng giật mình ngẩn người.
Xuyên Huyền thấy nàng ngẩn người liền ghé người gần nàng hỏi, “Sao lại ngây người rồi? Tiểu Linh Nhược đang suy nghĩ gì thế?”
Linh Nhược bị dọa cho sợ, liền cúi đầu xuống, “Không có gì, không có gì…Ta…” Nàng xoa xoa hai má, cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Luống cuống nói, “Ta muốn về phòng, ta phải đi ngủ”.
Nói xong liền trèo xuống giường định chạy ra ngoài thì lại bị Xuyên Huyền kéo lại.
“Nàng cứ thế này chạy ra thì sẽ bị người khác nói đấy”.
Linh Nhược mất nửa ngày mới phản ứng lại được, vội kéo tay Xuyên Huyền bảo hắn đưa mình về. Xuyên Huyền nằm yên trên giường, thản nhiên nói, “Tiểu Linh Nhược, lại đây một chút”.
Linh Nhược hơi ngớ ra rồi lắc đầu, “Nam nữ thụ thụ bất thân, ta không qua đâu”.
Xuyên Huyền không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn nàng. Linh Nhược mất một lúc lâu mới bừng tỉnh. Nàng là Phật tử cơ mà, sao còn nam nữ thụ thụ cái gì chứ?! Cho dù hiện giờ mình có đang mang bộ dạng nữ tử thì sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?
“Ta…” Linh Nhược chân tay luống cuồng, “Ta sao lại…”
Xuyên Huyền than nhẹ, nắm tay nàng an ủi, “Đứa trẻ ngoan, đừng suy nghĩ nữa, sau này nàng sẽ hiểu”.
Linh Nhược mụ muội nhìn Xuyên Huyền, bỗng hắn làm phép biến nàng về nguyên hình. Sau đó hắn đặt nàng vào một túi hương.
“Không còn sớm nữa, mau ngủ đi. Ngày mai ta sẽ đưa nàng về phòng”.
Nói xong hắn đặt túi hương qua một bên giường. Nhưng Linh Nhược sao còn ngủ được nữa. Cho dù nàng luôn mơ hồ, nhưng trải qua mấy chuyện phát sinh trong vài ngày nay, đương nhiên cũng nhận ra giấc ngủ một nghìn năm của mình có điểm bất thường. Hôm nay lại nghe tên Linh Hề kia nói thế, chắc chắn trước đây nàng biết mấy người bọn họ. Nhưng nàng lại không nhớ được cái gì, còn nữa, nàng…hình như nàng động phàm tâm…
Linh Nhược nằm trong túi hương, lại cảm thấy rất quen thuộc. Càng nghĩ càng không ngủ được. Vì thế nàng len thân ra khỏi túi hương, nhìn Xuyên Huyền đang yên ổn ngủ, hơi thở mỏng manh, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần. Trong lòng nàng bình tĩnh lại, liền ghé vào gần Xuyên Huyền nhìn hắn ngủ.
Nhìn rồi nhìn, bất giác nàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hôm sau lúc tỉnh lại mới thấy mình đang ở trên giường của mình. Nàng biết là Xuyên Huyền đã đưa nàng về, không hiểu sao lại cảm thấy vui mừng.
Nàng xuống giường mở cửa phòng ra, đập vào mắt là cảnh Xuyên Huyền đang đứng trong màn hoa rơi.
Xuyên Huyền thấy nàng ra thì nhẹ cười, “Tiểu Linh Nhược, đói đến mơ hồ rồi hả? Sao lại đứng ngẩn người ở đó vậy?”
Mặt nàng nóng lên, vội lắc đầu, sau đó lại gật đầu, “Đói, đói bụng, chắc đói quá nên hơi váng đầu”.
Nói xong liền tiến về phía bàn tròn đã bày sẵn thức ăn ngồi xuống.
Đúng lúc này Nam Cung Ngự Thiên và công chúa cùng tới. Linh Nhược vừa ngồi xuống đã nghe công chúa cười nói, “Ngươi nào phải đói bụng, là tương tư mà thành ra như thế này thôi”.
Linh Nhược ngẩng đầu, mê man nhìn công chúa thì thấy nàng nói, “Nếu ngươi thích hắn như thế, chi bằng đáp ứng gả cho hắn là được. Sao lại cự nự như thế chứ?!” Nói xong nàng lại chuyển mắt về phía Nam Cung Ngự Thiên, “Ta biết ngươi cũng thích nha đầu này, nhưng nàng đã có người trong lòng rồi, bọn họ chính là lưỡng tình tương duyệt, vậy ngươi đi theo bổn công chúa đi!”
Nam Cung Ngự Thiên bất đăc dĩ cười, từ chối cho ý kiến. Linh Nhược ngồi bên này không nói gì.
Không bao lâu thì hai người rời đi.
Ngày thứ hai là ngày Bách Quỷ Dạ đi tuần. Ba người Linh Nhược vẫn ở lại trong cung, chờ đến khi mọi người ngủ hết, sau đó làm phép với cung nhân gác đêm rồi mới ra ngoài đi tìm Bách Quỷ Dạ.
Vào thời điểm này, mọi nhà đều đóng chặt cửa lại, còn có nhiều nhà dán bùa chú để phòng bị. Nhưng nhân gian đang không được thái bình, Bách Quỷ Dạ lui tới lại hung mãnh.
Linh Nhược ngồi trên một đụn mây than nhẹ, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn hai người bên cạnh.
“Không phải nói chúng ta ra đây để ngăn chặn sao?”
Nam Cung Ngự Thiên đáp, “Cửa khẩu đã mở”.
Linh Nhược nhíu mi, “Sao một con quỷ cũng chưa xuất hiện vậy?”
“Quả nhiên là có người gây khó dễ…” Nam Cung Ngự Thiên trầm giọng.
Linh Nhược nhìn về phía Xuyên Huyền. Hắn tới gần nắm tay trấn an Linh Nhược, “Đừng sợ, chúng ta sẽ giải quyết”.
Lúc này Nam Cung Ngự Thiên híp mắt, hừ lạnh một tiếng, “Hóa ra là hắn…”
Linh Nhược cũng nhìn về phía Nam Cung Ngự Thiên đang nhìn, “Là ai thế?”
Nam Cung Ngự Thiên không quay lại nhìn nàng mà quay sang phía Xuyên Huyền, “Ngươi có cần phải đưa Linh Nhược về trước không?”
“Ta không muốn về”. Linh Nhược lay lay tay Xuyên Huyền, “Ta…Ta có phải gây phiền toái cho các ngươi không?”
Xuyên Huyền cười nhẹ, “Không đâu! Nếu nàng muốn ở lại thì cứ ở lại đi”.
Nam Cung Ngự Thiên nhìn Xuyên Huyền cười, “Ngươi không sợ hắn thấy được Linh Nhược thì sẽ đưa nàng đi sao?”
“Cho hắn thấy cũng tốt, mọi chuyện nên có hồi kết rồi”.
Nam Cung Ngự Thiên không nói gì, phất tay áo một cái, dưới nhân gian đã hiện ra một động khẩu đen tối, sau đó rất nhiều yêu ma quỷ quái chui ra.
Xuyên Huyền tạo mấy tầng kết giới cực mạnh xung quanh Linh Nhược, dặn nàng nhất định không được rời khỏi mình nửa bước. Linh Nhược liền nắm chặt tay Xuyên Huyền.
“Ngàn vạn lần cẩn thận”. Nam Cung đứng chắn trước mặt Linh Nhược, sau đó thi phép đóng cửa khẩu kia lại, nhưng lại bị một cỗ lực kiềm chế. Hắn lạnh giọng cười, “Hai nghìn năm nay cũng có tiến bộ nhiều đấy chứ!”
Linh Nhược hoang mang, nhìn thấy giữa động khẩu xuất hiện một người, diện mạo của hắn âm nhu, thân hình gầy yếu. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Ngự Thiên đang thi phép, sau đó tự mình phi thân lên đấu cùng Nam Cung Ngự Thiên.
“Ta nói mà. Làm gì có chuyện thế gian này lại xuất hiện một người có thế kiềm chế phép thuật của ta”. Hắn nói xong lại nhìn về Linh Nhược đang đứng phía sau Nam Cung Ngự Thiên và Xuyên Huyền, trong mắt bỗng hiện lên một tia lưỡng lự, hắn thì thào nói, “Ngươi đã trở lại…”
Linh Nhược trừng mắt nhìn, sau đó trốn phía sau người Xuyên Huyền.
Người này còn định tiến lên thì đã bị Nam Cung Ngự Thiên ngăn lại, “Nhân gian đã đủ rối loạn rồi, ngươi không nên nhúng tay vào nữa”.
Nam tử kia không chút sợ hãi đáp, “Thế sao? Ta có nhúng tay vào hay không cũng không tới lượt ngươi quản”. Nói xong hắn phất tay một cái lại cùng Nam Cung Ngự Thiên đấu đá quyết liệt.
Xuyên Huyền đưa Linh Nhược đi xuống nhân gian. Lúc này Xuyên Huyền cũng thi phép giam chân Bách Quỷ Dạ.
Bị hai người kiềm chế, lại đánh nhau với Nam Cung một hồi, nam tử cũng rơi vào thế yếu, không thể không dừng lại.
“Được rồi, ta cũng đánh không lại các ngươi…” Hắn cười thê lương, nhìn Nam Cung một cái rồi phi tới trước mặt Linh Nhược.
Xuyên Huyền ung dung cười, “Ngươi đã tới nhân gian rất nhiều lần rồi nhỉ?!”
“Hóa ra người đều biết…” Hắn nhìn Linh Nhược hỏi, “Nàng quay về từ lúc nào?”
“Ngươi ở nhân gian là vì muốn tìm nàng sao?”
Hắn không nói gì, chỉ im lặng nhìn người đứng trước mặt.
“Ngươi sợ ta đến thế sao?” Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, “Năm đó ta khiến ngươi sợ lại, ta nghe nói ngươi…”
Hắn chưa nói hết câu Xuyên Huyền đã chặn họng, “Chuyện của nàng không khiến ngươi nhúng tay vào!”
“Phải, ta đúng là không có quyền nhúng tay. Nhưng Xuyên Huyềh, ngươi so với ta thì khác gì chứ”. Hắn lại tiếp tục nhìn Linh Nhược nói, “Linh Nhược, không phải ngươi hận hắn sao? Vì sao…Hắn đã khiến nàng thảm hại như thế, sao nàng lại dễ dàng tha thứ cho hắn, còn đối với ta lại nhẫn tâm như vậy…”
Linh Nhược không hiểu bọn họ đang nói cái gì, liền lên tiếng, “Rốt cuộc ngươi là ai? Sao ta có cảm giác như mình đã quên rất nhiều chuyện vậy?”
Hắn cả kinh, không tin được nhìn Linh Nhược cười, “Thật sao? Hóa ra cái gì nàng cũng đều quên. Vậy sao còn nhớ rõ Xuyên Huyền như thế?”
LinhNhược thở dài, lại nhìn Xuyên Huyền, “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Xuyên Huyền nhếch môi, nhíu mi không nói gì.
“Xuyên Huyền…” Linh Nhược cảm thấy rất khói chịu, “Nghìn năm qua, ta có phải là..đã quên cái gì rồi không? Sao ngươi không nói cho ta biết?”
“Hắn đương nhiên không nói cho ngươi biết”. Người nọ tiến ngày càng gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định, “Linh Nhược, cho dù ngươi đã quên thì cũng vẫn phải cảm giác được gì đó chứ. Ở bên hắn, ngươi cũng cảm nhận được điều gì đó đúng không….” Hắn nói xong lại nhìn về phía Nam Cung Ngự Thiên, “Nếu không Nam Cung Ngự Thiên sẽ không để ngươi ở lại bên cạnh hắn…”
Linh Nhược lần lượt đảo mắt qua ba người, càng lúc càng không lý giải được.
Có lẽ do hắn vừa rơi lệ, có lẽ cảm thấy hắn không có ác ý, Linh Nhược liền lớn mật một chút, đi ra khỏi phía sau người Xuyên Huyền. “Ngươi…ngươi biết ta? Nhưng rốt cuộc ngươi là ai?”
Hắn khẽ thở dài, “Linh Hề, ta là Linh Hề”.
Linh Nhược tròn mắt, gật đầu nói, “Cái tên này cũng có duyên với ta đây chứ…”
“Ngươi đã trở lại, ta cũng không ở nhân gian tìm kiếm nữa”. Nói xong hắn thu lại Bách Quỷ Dạ rồi đóng động khẩu lại.
Linh Nhược có chút kinh ngạc nhìn Linh Hề, “Ngươi ngươi ngươi…”
Nam Cung Ngự Thiên cười nói, “Như thế không phải là tốt rồi sao? Nàng chẳng lẽ còn muốn hắn phóng xuất Bách Quỷ Dạ ra sao?”
Linh Nhược vội lắc đầu, “Không phải không phải…” Thấy Linh Hề có vẻ bi thương nhìn mình chằm chằm, nàng không khỏi tò mò, “Ta chỉ là thấy lỳ quái, rốt cuộc hắn là ai?”
Nam Cung Ngự Thiên nói, “Hắn là Quân thượng của Chi giới quỷ quái trong ba nghìn kết giới. Ban đầu ta còn tưởng việc này liên quan đến Cơ Trạch Vực, không ngờ lại là do Chi giới quỷ quái.
“Tóm lại lúc này đã không còn việc gì nữa rồi”. Linh Nhược nói nhỏ.
Nam Cung Ngự Thiên tiếp lời, “Ừm, mọi chuyện đã xong rồi, chúng ta cũng nên về cung thôi”.
Linh Nhược gật gật đầu, lại nghĩ đến bộ dạng đáng thương của Linh Hề, không nhịn được lại hỏi, “Ngươi…ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?”
MẮt Linh Hề sáng ngời, “Ta cũng chỉ muốn nói với ngươi thêm vài câu thôi…nhưng…” Hắn cười cười, lắc đầu, “Nhưng không sao, hiện giờ ngươi đã khỏe mạnh, ta yên tâm rồi…”
Linh Nhược tròn mắt nhìn, trong lòng lại thấy thương cảm, bèn an ủi hắn, “Tuy ta không hiểu lời ngươi nói, cũng không nhớ được là chúng ta quen nhau khi nào. Có điều…chuyện hôm nay vẫn muốn cảm tạ ngươi. A…Sau này ngươi đừng phóng xuất Bách Quỷ Dạ đi hại nhân gian nữa…Nếu chẳng may nhiễu loạn trật tự nhân gian, nếu chẳng may bị người ta biết, nhất định sẽ bắt ngươi lại rồi phạt ngươi…Hơn nữa tội này nặng lắm, sau này nhân quả tuần hoàn sẽ lại đổ hết lên đầu ngươi, ngươi coi như vì tốt cho mình mà đừng làm thế nữa”.
Linh Hề cũng tròn mắt nhìn nàng, gật đầu nói, “Được”.
“Vậy…Chúng ta đi trước đây. Ngươi cũng…ngươi cũng quay về Chi giới quỷ quái đi”.
Linh Hề nhẹ nhíu mi, Linh Nhược bèn hỏi, “Ngươi còn chó chuyện gì?”
Hắn nhẹ cười, “Lâu rồi ta không gặp ngươi, chờ ngươi giải quyết xong chuyện, có thể tới gặp ta được khồng?”
“Hả?” Linh Nhược có chút lúng túng, nhìn nhìn Xuyên Huyền, thấy hắn không lắc đầu thì đáp, “A…Nếu ta rảnh ta sẽ tới gặp ngươi”.
Linh Hề gật đầu nhưng vẫn chưa rời đi.
Nam Cung Ngự Thiên buông tiếng thở dài, nhìn Xuyên Huyền. Xuyên Huyền cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó xoa đầu Linh Nhược nói, “Nói xong rồi chứ? Sau này chuyện trên nhân gian xử lí xong rồi, ta sẽ đưa nàng đi gặp hắn. Bây giờ trở về thôi”.
Vốn nghĩ chuyện trong cung đều đã an bài ổn cả, không ngờ lúc về tới nơi đã thấy trong cung đã đèn đuốc ngập trời. Ba người đành phải hạ mây xuống phía ngoài viện rồi tự mình đi vào.
Vừa bước vào viện đã có người chạy đi thông báo ba người đã trở lại. Một đoàn người chạy lại đây, đứng giữa là công chúa.
“Các ngươi đi đâu thế?” Công chúa có vẻ rất lo lắng, bất chấp những người khác đang ở đây liền chạy tới trước mặt Nam Cung, “Sao nửa đêm không thấy bóng ngươi đâu là sao hả? Ngươi có biết ta suýt nữa thì…Tối nay là ngày Bách Quỷ Dạ đi tuần, ta còn tưởng ngươi…”
Nói xong nàng bỗng òa khóc, Linh Nhược đứng một bên trộm cười thầm. Công chúa này quả nhiên có ý với Nam Cung Ngự Thiên.
Nam Cung Ngự Thiên hơi nhíu mi, trừng mắt nhìn Linh Nhược một cái rồi mới nói, “Chúng ta chỉ là thấy chán nên đi xung quanh một chút, không có ai chỉ đường, không cẩn thận ra ngoài viện”.
Công chúa nhíu mi, “Nhưng, cửa viện lúc này phải khóa mới đúng chứ. Sao các ngươi ra ngoài được?”
Lúc này Xuyên Huyền tiếp lời, “Công chúa cứ yên tâm”. Nói xong hắn tiến lại gần to nhỏ với công chúa cái gì đó, sau đó công chúa liền cả kinh, chạy tới kéo tay Nam Cung Ngự Thiên đi vào trong, “Chúng ta trở về nhanh thôi. Ngày mai ta cho người kêu pháp sư tới đây, những năm gần đây thật lắm tà khí…” Sau đó nàng phân phó cung nhân tăng cường phòng bị.
Xuyên Huyền cũng kéo tay Linh Nhược đi theo một cung nhân trở lại phòng.
Sau khi vào phòng Linh Nhược bắt đầu nghĩ ngợi, không biết vừa rồi Xuyên Huyền nói gì với vị công chúa kia mà nàng lại hành động như vậy.
Đang nghĩ ngợi thì Xuyên Huyền bỗng xuất hiện trước mặt.
“Tiểu Linh Nhược”.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Xuyên Huyền châm nến. Nàng mới nghĩ ra, chắc hắn đã thi phép để cung nhân không ở đây nữa rồi mới tới đây. Nàng liền quay trở lại giường ngồi nhìn hắn.
Xuyên Huyền thấy nàng như vậy thật đáng yêu. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, “Thấy nàng còn chưa ngủ nên ta đến gặp nàng”. Hắn vuốt tóc nàng, ánh mắt tràn đầy ôn nhi.
Linh Nhược rụt người vào trong giường, khó hiểu nhìn hắn.
“Tiểu Linh Nhược”.
“Hửm?”
Xuyên Huyền khẽ cười, “Thấy nàng như vậy ta lại muốn nhìn lại bộ dáng bồ đề của nàng”.
Linh Nhược tròn mắt nhìn, “Đơn giản thôi. Nhưng ta không còn phép lực nữa, không biết là có biến trở về được không…”
Xuyên Huyền than nhẹ, “Sớm biết thế đã để nàng hóa nguyên hình, tránh cho nàng khỏi nguy hiểm”.
“Vậy chờ ra khỏi cung ngươi thi phép hóa ta về nguyên hình là được”.
Xuyên Huyền im lặng, lại chớp mắt nhìn nàng, “Không bằng bây giờ ta làm luôn nhé?”
Linh Nhược đang ngơ ngẩn thì đã phát hiện mình đang nằm gọn trọng tay hắn.
“Như vậy thật đáng yêu”. Xuyên Huyền vừa lòng cười, đem nàng về phòng mình rồi nằm lên giường.
Linh Nhược hô to, “Ngươi làm cái gì thế? Mau thả ta ra. Ngày mai bọn họ phát hiện ra thì sao?”
Xuyên Huyền mặc kệ, đem nàng đặt lên giường, nhìn nàng một lúc lâu rồi mới thi phép hóa nàng trở về hình người.
Linh Nhược không vui, khoanh chân ngồi trên giường trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi đưa ta tới phòng ngươi làm gì?”
Xuyên Huyền nắm tay Linh Nhược, “Nàng đừng tức giận vội”. Hắn nhẹ thở dài, “Tiểu Linh Nhược, nàng còn nhớ nàng đã hứa sẽ tìm giúp ta người đó, giúp thành toàn cho chúng ta không?”
Linh Nhược có chút khó chịu nhưng vẫn nói, “Đương nhiên là nhớ”.
“Ta và nàng, không dễ dàng trở lại như trước kia. Chỉ là ta nghĩ ít nhất cũng có thể giống trước kia, cùng nàng ngây ngốc một thời gian, cho dù chỉ là mấy ngày”.
“Ngươi nói cái này để làm gì? Người còn chưa tìm được cơ mà”.
Xuyên Huyền cười, “Nàng bây giờ cũng rất giống nàng trước kia”.
Linh Nhược nhíu mim “Ta không thèm giống người đó của ngươi đâu!”
“Ta cũng chỉ nói vậy thôi, nàng đứng tức giận”. Xuyên Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
Linh Nhược đuối lý, lại thập phần khó hiểu cảm giác của chính mình.
Lúc sau Xuyên Huyền lại hỏi nàng, “Ta thấy vừa nãy nàng trằn trọc không ngủ được, nàng suy nghĩ gì thế?”
“A…Ta chỉ tò mò không biết ngươi nói gì với công chúa”.
Xuyên Huyền mỉm cười, “Ta nói, nửa đêm chúng ta thấy Nam Cung Ngự Thiên yên lặng một mình ra ngoài, tò mò đi theo kéo hắn lại, nhưng hắn không còn nhớ được gì nữa, chỉ luôn miệng nói có người muốn dẫn hắn đi”.
Linh Nhược nghe xong liền cười rộ lên, trách Xuyên Huyền thật xấu tính. Xuyên Huyền cũng cười theo, nụ cười của hắn quá hút hồn khiến nàng giật mình ngẩn người.
Xuyên Huyền thấy nàng ngẩn người liền ghé người gần nàng hỏi, “Sao lại ngây người rồi? Tiểu Linh Nhược đang suy nghĩ gì thế?”
Linh Nhược bị dọa cho sợ, liền cúi đầu xuống, “Không có gì, không có gì…Ta…” Nàng xoa xoa hai má, cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Luống cuống nói, “Ta muốn về phòng, ta phải đi ngủ”.
Nói xong liền trèo xuống giường định chạy ra ngoài thì lại bị Xuyên Huyền kéo lại.
“Nàng cứ thế này chạy ra thì sẽ bị người khác nói đấy”.
Linh Nhược mất nửa ngày mới phản ứng lại được, vội kéo tay Xuyên Huyền bảo hắn đưa mình về. Xuyên Huyền nằm yên trên giường, thản nhiên nói, “Tiểu Linh Nhược, lại đây một chút”.
Linh Nhược hơi ngớ ra rồi lắc đầu, “Nam nữ thụ thụ bất thân, ta không qua đâu”.
Xuyên Huyền không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn nàng. Linh Nhược mất một lúc lâu mới bừng tỉnh. Nàng là Phật tử cơ mà, sao còn nam nữ thụ thụ cái gì chứ?! Cho dù hiện giờ mình có đang mang bộ dạng nữ tử thì sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?
“Ta…” Linh Nhược chân tay luống cuồng, “Ta sao lại…”
Xuyên Huyền than nhẹ, nắm tay nàng an ủi, “Đứa trẻ ngoan, đừng suy nghĩ nữa, sau này nàng sẽ hiểu”.
Linh Nhược mụ muội nhìn Xuyên Huyền, bỗng hắn làm phép biến nàng về nguyên hình. Sau đó hắn đặt nàng vào một túi hương.
“Không còn sớm nữa, mau ngủ đi. Ngày mai ta sẽ đưa nàng về phòng”.
Nói xong hắn đặt túi hương qua một bên giường. Nhưng Linh Nhược sao còn ngủ được nữa. Cho dù nàng luôn mơ hồ, nhưng trải qua mấy chuyện phát sinh trong vài ngày nay, đương nhiên cũng nhận ra giấc ngủ một nghìn năm của mình có điểm bất thường. Hôm nay lại nghe tên Linh Hề kia nói thế, chắc chắn trước đây nàng biết mấy người bọn họ. Nhưng nàng lại không nhớ được cái gì, còn nữa, nàng…hình như nàng động phàm tâm…
Linh Nhược nằm trong túi hương, lại cảm thấy rất quen thuộc. Càng nghĩ càng không ngủ được. Vì thế nàng len thân ra khỏi túi hương, nhìn Xuyên Huyền đang yên ổn ngủ, hơi thở mỏng manh, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần. Trong lòng nàng bình tĩnh lại, liền ghé vào gần Xuyên Huyền nhìn hắn ngủ.
Nhìn rồi nhìn, bất giác nàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hôm sau lúc tỉnh lại mới thấy mình đang ở trên giường của mình. Nàng biết là Xuyên Huyền đã đưa nàng về, không hiểu sao lại cảm thấy vui mừng.
Nàng xuống giường mở cửa phòng ra, đập vào mắt là cảnh Xuyên Huyền đang đứng trong màn hoa rơi.
Xuyên Huyền thấy nàng ra thì nhẹ cười, “Tiểu Linh Nhược, đói đến mơ hồ rồi hả? Sao lại đứng ngẩn người ở đó vậy?”
Mặt nàng nóng lên, vội lắc đầu, sau đó lại gật đầu, “Đói, đói bụng, chắc đói quá nên hơi váng đầu”.
Nói xong liền tiến về phía bàn tròn đã bày sẵn thức ăn ngồi xuống.
Đúng lúc này Nam Cung Ngự Thiên và công chúa cùng tới. Linh Nhược vừa ngồi xuống đã nghe công chúa cười nói, “Ngươi nào phải đói bụng, là tương tư mà thành ra như thế này thôi”.
Linh Nhược ngẩng đầu, mê man nhìn công chúa thì thấy nàng nói, “Nếu ngươi thích hắn như thế, chi bằng đáp ứng gả cho hắn là được. Sao lại cự nự như thế chứ?!” Nói xong nàng lại chuyển mắt về phía Nam Cung Ngự Thiên, “Ta biết ngươi cũng thích nha đầu này, nhưng nàng đã có người trong lòng rồi, bọn họ chính là lưỡng tình tương duyệt, vậy ngươi đi theo bổn công chúa đi!”
Nam Cung Ngự Thiên bất đăc dĩ cười, từ chối cho ý kiến. Linh Nhược ngồi bên này không nói gì.
/126
|