Editor : Vũ Linh
Ta và Lạc Trần ra khỏi Túy hoa lâu, hắn mang ta đi dạo phố xá về đêm.
"Hóa ra trần gian lại náo nhiệt như vậy...." Ta thấy mọi người lui tới các tiểu quán, cảm thấy rất mới lạ.
Lạc Trần nắm tay ta rất chặt, khiến ta không chạy đi đâu được, chỉ có thể đi kè kè bên hắn.
"Ngươi nắm tay ta chặt như thế để làm gì chứ?" Ta có chút bất mãn quay đầu nhìn hắn.
Lạc Trần cười cười nói: "Không nắm chặt đến lúc đó lạc ngươi thì sao? Ngươi không quen đường dưới trần gian, nếu không tìm thấy ta có khi lại khóc như con mèo nhỏ mất".
Ta liễn nói: "Tìm không được thì thôi, cùng lắm ta quay về Ly hận thiên".
Mắt Lạc Trần hơi rủ xuống, bỗng tăng lực nắm chặt tay ta hơn. Ta ngẩn ra, trong lòng có chút áy náy.
"Ta nói vậy thôi, ngươi yên tâm, dù lạc đường ta cũng nhất định tìm được ngươi. Nếu ta tìm không thấy ngươi thì kiểu gì ngươi cũng tìm được ta, đến lúc đó ta đứng nguyên chỗ này đợi ngươi. Dù sao ta cũng không phải phàm nhân, chờ bao lâu cũng không sao".
Mắt Lạc Trần lại hơi sáng lên, hắn mỉm cười: "Vậy thì tốt, chính ngươi nói đấy nhé. Nếu ngươi trốn đi ta có thành quỷ cũng phải tìm được ngươi trở về".
Ta cười, mấy lời này hắn nói thật đáng yêu.
Sau đó chúng ta đi dạo quanh, Lạc Trần kéo ta dừng lại ở một tiểu quán, hắn hơi nhìn ta, rồi lại lấy kẹo đường của một cửa hàng bán rong đưa cho ta. (kẹo này thường thấy trong phim Trung Quốc đó)
"Thử cái này xem".
Ta nhận kẹo đường, là hình con thỏ cực đáng yêu, ta tiếc không nỡ ăn.
"Sao không ăn?" Lạc Trần đưa ta đi sang chỗ khác.
"A...Ta không ngờ người trần còn có thể tạo hình dáng kẹo như thế này, hình con thỏ đáng yêu như thế này, ta không nỡ ăn..."
Lạc Trần cười xòa, cướp lấy kẹo trong tay ta rồi cắn một miếng, sau đó trả lại cho ta: "Bây giờ không ăn cũng không được".
Ta thấy hắn mặt mày vui vẻ, nên cũng không giận, liền cắn một miếng bên cạnh chỗ hắn vừa cắn.
Ta hài lòng híp mắt. A...Không nghĩ tới dưới trần lại có đồ ăn ngon như vậy.
"Đúng là tiểu nha đầu, toàn thích ăn mấy thứ này". Lạc Trần cười, lại tiến đến một tiểu quán bán đèn lồng, "Ngươi thích chiếc nào?"
Ta nhìn Lạc Trần, rồi lại nhìn đèn lồng, sau đó chỉ vào một chiếc đèn lồng nằm ở chỗ khuất treo ở trên cao, có in hình hoa lan.
"Chiếc kia đi".
Lạc Trần gật đầu, liền bảo người bán hàng lấy chiếc đèn đó xuống đưa cho ta.
"Cầm lấy, chúng ta nán lại một chút xem hội chùa".
"Hội chùa?!" Ta rất vui sướng, ta từng nghe qua đến hội chùa rồi, thỉnh thoảng nhóm Phật tử cũng có nhắc tới, nghe nói người trần sẽ cầu nguyện nhiều điều ở đó.
Có điều ta chưa thấy qua bao giờ, không biết là như thế nào?
"Ngươi thân là Phật tử mà chưa từng thấy qua sao?" Lạc Trần hình như đã đoán ra.
Ta lắc đầu: "Chưa từng thấy qua...."
"Chúng ta cũng thử đi cầu nguyện, thế nào?" Lạc Trần nhẹ giọng hỏi.
A...Chuyện này thú vị như thế ta làm sao bỏ qua được. Vì thế ta vội gật gật đầu.
Sau đó chúng ta liền đi theo hướng mọi người đi, Lạc Trần kéo tay ta, còn ta cầm đèn lồng, thẳng tiến đến hội chùa.
Ta và Lạc Trần ra khỏi Túy hoa lâu, hắn mang ta đi dạo phố xá về đêm.
"Hóa ra trần gian lại náo nhiệt như vậy...." Ta thấy mọi người lui tới các tiểu quán, cảm thấy rất mới lạ.
Lạc Trần nắm tay ta rất chặt, khiến ta không chạy đi đâu được, chỉ có thể đi kè kè bên hắn.
"Ngươi nắm tay ta chặt như thế để làm gì chứ?" Ta có chút bất mãn quay đầu nhìn hắn.
Lạc Trần cười cười nói: "Không nắm chặt đến lúc đó lạc ngươi thì sao? Ngươi không quen đường dưới trần gian, nếu không tìm thấy ta có khi lại khóc như con mèo nhỏ mất".
Ta liễn nói: "Tìm không được thì thôi, cùng lắm ta quay về Ly hận thiên".
Mắt Lạc Trần hơi rủ xuống, bỗng tăng lực nắm chặt tay ta hơn. Ta ngẩn ra, trong lòng có chút áy náy.
"Ta nói vậy thôi, ngươi yên tâm, dù lạc đường ta cũng nhất định tìm được ngươi. Nếu ta tìm không thấy ngươi thì kiểu gì ngươi cũng tìm được ta, đến lúc đó ta đứng nguyên chỗ này đợi ngươi. Dù sao ta cũng không phải phàm nhân, chờ bao lâu cũng không sao".
Mắt Lạc Trần lại hơi sáng lên, hắn mỉm cười: "Vậy thì tốt, chính ngươi nói đấy nhé. Nếu ngươi trốn đi ta có thành quỷ cũng phải tìm được ngươi trở về".
Ta cười, mấy lời này hắn nói thật đáng yêu.
Sau đó chúng ta đi dạo quanh, Lạc Trần kéo ta dừng lại ở một tiểu quán, hắn hơi nhìn ta, rồi lại lấy kẹo đường của một cửa hàng bán rong đưa cho ta. (kẹo này thường thấy trong phim Trung Quốc đó)
"Thử cái này xem".
Ta nhận kẹo đường, là hình con thỏ cực đáng yêu, ta tiếc không nỡ ăn.
"Sao không ăn?" Lạc Trần đưa ta đi sang chỗ khác.
"A...Ta không ngờ người trần còn có thể tạo hình dáng kẹo như thế này, hình con thỏ đáng yêu như thế này, ta không nỡ ăn..."
Lạc Trần cười xòa, cướp lấy kẹo trong tay ta rồi cắn một miếng, sau đó trả lại cho ta: "Bây giờ không ăn cũng không được".
Ta thấy hắn mặt mày vui vẻ, nên cũng không giận, liền cắn một miếng bên cạnh chỗ hắn vừa cắn.
Ta hài lòng híp mắt. A...Không nghĩ tới dưới trần lại có đồ ăn ngon như vậy.
"Đúng là tiểu nha đầu, toàn thích ăn mấy thứ này". Lạc Trần cười, lại tiến đến một tiểu quán bán đèn lồng, "Ngươi thích chiếc nào?"
Ta nhìn Lạc Trần, rồi lại nhìn đèn lồng, sau đó chỉ vào một chiếc đèn lồng nằm ở chỗ khuất treo ở trên cao, có in hình hoa lan.
"Chiếc kia đi".
Lạc Trần gật đầu, liền bảo người bán hàng lấy chiếc đèn đó xuống đưa cho ta.
"Cầm lấy, chúng ta nán lại một chút xem hội chùa".
"Hội chùa?!" Ta rất vui sướng, ta từng nghe qua đến hội chùa rồi, thỉnh thoảng nhóm Phật tử cũng có nhắc tới, nghe nói người trần sẽ cầu nguyện nhiều điều ở đó.
Có điều ta chưa thấy qua bao giờ, không biết là như thế nào?
"Ngươi thân là Phật tử mà chưa từng thấy qua sao?" Lạc Trần hình như đã đoán ra.
Ta lắc đầu: "Chưa từng thấy qua...."
"Chúng ta cũng thử đi cầu nguyện, thế nào?" Lạc Trần nhẹ giọng hỏi.
A...Chuyện này thú vị như thế ta làm sao bỏ qua được. Vì thế ta vội gật gật đầu.
Sau đó chúng ta liền đi theo hướng mọi người đi, Lạc Trần kéo tay ta, còn ta cầm đèn lồng, thẳng tiến đến hội chùa.
/126
|