Hạ Trường Ninh đưa tôi về nhà hắn. Nơi này vẫn bài trí theo phong cách đen trắng, đơn giản và sáng sủa. Cũng may ánh đèn còn có màu ấm, điều hòa là loại lắp giữa trần nhà, rất ấm áp.
“Cởi áo khoác ra rồi ngồi nghỉ một lát đi, anh nấu cơm”.
Tôi ngồi trên sofa xem đĩa, cuối cũng không nén được nên đi vào bếp xem hắn làm.
Hạ Trường Ninh đang thái rau, nghe thấy tiếng động liền quay lại nhìn tôi: “Chắc chắn em không biết nấu ăn”.
“Em biết. Nhà em truyền thống lắm, mẹ em nghĩ con gái phải biết vào bếp. Anh thì sao? Anh học trong bộ đội à?” Nói xong em mới nhớ ra, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi và Hạ Trường Ninh bình tĩnh nói chuyện gia đình, những lần trước tôi đều như con nhím xù lông.
Con dao trong tay hắn chuyển động rất nhanh, vô cùng điêu luyện. “Học trong hai năm nuôi lợn, anh nấu cám lợn giỏi lắm! Dùng dao điệu nghệ không? Băm rau cho lợn học được đấy”.
Tôi trợn mắt, hắn nói cái gì chứ? Coi tôi là lợn chắc?
“Ha ha, anh nói thật, không phải nói em đâu”.
Tôi nghi ngờ hắn có mắt đằng sau nên mới nhìn rõ thế.
“Trong tủ có đồ uống đấy, em tự lấy đi”.
“Em có thể tham quan nhà anh được không?”
“Thoải mái”.
Tôi thấy có máy pha cà phê nên pha một ly cà phê nóng rồi cầm trên tay lượn khắp nhà.
Nhà Hạ Trường Ninh trang trí dựa trên tông màu trắng đen chủ đạo, các đường nét khá cứng. Đồ trang trí trong nhà phần lớn là đồ sứ hoặc đồ ngọc, tôi nghi ngờ hắn mua đồ cổ rửa tiền. Đột nhiên tôi giật mình, tại sao tôi luôn nghĩ về hắn theo chiều hướng xấu như thế? Hắn không tốt với tôi sao? Tôi lắc đầu loại bỏ ngay ý nghĩ lung tung này. Tiếp tục xem chiếc bình bày trên giá đồ cổ, nhớ lần trước tới nhà hắn đập đồ hắn nói chiếc bình này đắt tiền, tôi cẩn thận nâng trên tay nhìn đi nhìn lại, không thấy điểm gì khác biệt cả.
Phòng ngủ của hắn rất gọn gàng, chăn được gấp vuông vắn. Thời buổi này còn ai gấp chăn cẩn thận như thế chứ? Thói quen thời đi lính của hắn vẫn không thay đổi.
Tôi rất thích thú khi bước vào phòng sách. Xem một người đọc loại sách gì là có thể thấy được sở thích và thói quen của hắn. Phòng sách của Hạ Trường Ninh có rất nhiều sách, giá sách che kín một bức tường. Sách quân sự chiếm nhiều nhất, sách cơ khí điện tử và sách quản lý tài chính cũng tương đối nhiều. Hắn cũng không phải không có học vấn, chỉ là không giống tôi. Giá sách của tôi phần lớn là tiểu thuyết và tản văn.
Trên bàn có một chồng sách, có Ba trăm bài thơ Đường, Ba trăm bài Tống từ, Thơ từ Đường Tống toàn tập, Những câu cách ngôn nổi tiếng, còn có một cuốn Tuyển tập tinh hoa thơ hiện đại nữa. Cái tên này! Bất giác tôi cảm thấy vui vẻ. Tiện tay lật mấy trang của cuốn sổ bìa đen đặt trên cùng, tôi sửng sốt.
Không ngờ Hạ Trường Ninh lại viết chữ đẹp thế! Chữ viết bảng của tôi còn không sắc nét bằng chữ của hắn. Ngón tay lướt qua mấy câu hắn viết, bất chợt nhớ lại lúc hắn nói câu văn cổ làm tôi sững sờ lần trước, tôi giật mình sững lại.
Hắn đi vào với vẻ rất sốt ruột, sải bước đi tới giằng lấy cuốn sổ trên tay tôi, luống cuống nói: “Viết chơi thôi. Đừng chê cười”.
Cảm giác dịu dàng dâng lên trong lòng, tôi nhẹ nhàng đáp: “Em không có ý chê cười anh, ai bảo anh nói không coi trọng em...”
Mặt tôi bị nâng lên, hắn không nói gì mà cúi xuống hôn tôi.
Tôi đỏ bừng đẩy hắn ra: “Em bị cảm, ngạt mũi...”.
“Phước Sinh”. Hắn véo má tôi và nói: “Anh nín thở rồi, không lây bệnh em đâu...”
Tôi tức quá phì cười. Sao hắn lại làm hỏng không khí thế chứ? Những nhân vật nam trong tiểu thuyết đều nói: “Anh không sợ, anh sẽ cùng ốm với em, chia cho anh một nửa, em sẽ đỡ được một nửa”.
“Anh đi nấu cơm đây, tối nay ăn xương sườn hầm”. Hắn cười hê hê rồi đi ra ngoài.
Tôi nghi ngờ hỏi lại: “Hạ Trường Ninh, bình thường anh đều về nhà nấu cơm à?”
“Ít lắm, vốn định nấu cơm cho em ăn nên anh đã mua đồ từ trước rồi”.
Tôi tiếp tục tham quan, trên giá sách có khác nhiều ảnh, phần lớn là ảnh Hạ Trường Ninh, còn có ảnh hắn và Ngũ Nguyệt Vi nữa. Tôi rất thích một bức ảnh của hắn, là bức hắn đang đá úp mu khi tập tán thủ, vô cùng phóng khoáng, tôi có thể cảm nhận được cả sức mạnh của hắn.
Một người đàn ông có thể học thơ văn cổ vì mình, mua thức ăn nấu cơm cho mình, quan tâm mình khi mình trong bệnh viện, liệu có thể không cảm động được không?
Giống như hắn đã từng nói: Chưa nghiệm mà tất, ngu dã, tôi chưa hiểu hắn mà đã đưa ra kết luận, quả thực là phiến diện. Bây giờ tôi đang chấp nhận Hạ Trường Ninh và lại tràn ngập hiếu kì đối với hắn.
Tôi cầm tấm ảnh hắn và Ngũ Nguyệt Vi lên xem. Hai người đều mặc quân phục, cười tươi như hai quả táo. Lúc đó trên mặt Hạ Trường Ninh vẫn còn chút ngây thơ, nhưng bây giờ đã không còn nữa.
Trên giá sách còn một tấm ảnh gia đình của Hạ Trường Ninh. Hắn và em trai rất giống nhau, cũng rất giống bố hắn. Tôi xem từng trang một, khi còn bé Hạ Trường Ninh rất đáng yêu.
Lướt qua hàng khung ảnh trên giá sách, tôi nhìn thấy ảnh của một cô gái. Cô ấy mặc áo đen, váy dài in hoa, đeo ba lô đi trên đường phố. Kỹ thuật chụp ảnh rất tốt, phông hình mờ ảo, chỉ làm nổi bật một mình cô gái. Ngoại hình thanh tú, tóc suôn thẳng, hơi gầy, nụ cười rất hồn nhiên.
Trong tất cả các khung ảnh của Hạ Trường Ninh chỉ có một tấm duy nhất này là chụp một cô gái đứng một mình. Tôi vô thức cầm khung ảnh lên, khung ảnh làm bằng thủy tinh trong suốt, lật mặt sau thì thấy một dòng chữ: Yêu anh, Dật Trần, Thâm Quyến, mùa đông năm 2003.
Tôi đặt khung ảnh về chỗ cũ, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Sao bạn gái của Hạ Trường Ninh nhiều thế? Một cô Ngũ Nguyệt Vi, người khoác tay hắn ở Lệ Giang - Hạ Đạt, bây giờ lại nhảy ra một cô Dật Trần nữa sao?
“Phước Sinh, ra ăn cơm”.
Tôi bước ra khỏi phòng làm việc, cô gái tên Dật Trần kia khiến tôi có cảm giác rất kì lạ. Tôi vào nhà vệ sinh rửa tay, nhìn vào gương rồi bỗng sững lại. Trong gương tôi cũng rất thanh tú, cũng tóc thẳng, cũng gầy. Không phải vì cô gái tên là Dật Trần kia Hạ Trường Ninh mới... Tôi cúi đầu chăm chú rửa tay.
Hắn nấu ăn rất ngon, măng tươi hầm xương sườn, chắc là dùng nồi áp suất hầm thì mới nhanh như thế.
“Tay nghề của anh được chứ?”
“Ừ, anh có thể mở quán ăn được đấy”. Không phải tôi muốn nịnh nọt hắn mà thực sự hắn nấu ăn rất ngon.
Hạ Trường Ninh luôn miệng khuyên tôi ăn nhiều. Tôi nghĩ khi một người nấu cơm cho người khác ăn đều như thế cả, người khác ăn càng nhiều họ càng vui.
Tôi vốn không có hứng ăn nhưng vẫn cố gắng ăn thật nhiều.
“Phước Sinh, em không ăn được nữa thì đừng cố”. Giọng hắn hôm nay mềm như nước, dịu dàng và ấm áp.
Tôi cười rồi buột miệng hỏi: “Anh không nấu cơm cho Ngũ Nguyệt Vi, Hạ Đạt, Dật Trần ăn à?”
Hạ Trường Ninh chỉ do dự một chút rồi đáp: “Họ chưa từng ăn cơm ở nhà”.
Có nghĩa là hắn đã nấu?
Tôi uống một ngụm canh cá cà chua, không ngẩng đầu lên: “Anh theo đuổi em vì em giống Dật Trần?”
Đương nhiên tôi hy vọng hắn trả lời là không, nhưng hắn đáp: “Ờ, anh vẫn thích mẫu con gái như thế”.
Câu trả lời này tốt hay xấu đây? Tôi cũng không biết, nhưng đột nhiên không còn hứng thú nữa.
“Không phải anh tìm người thay thế, là anh thích mẫu người như thế”. Hắn giải thích và nhìn tôi với ý từ sâu xa.
“Em rất vui vì thuộc mẫu người mà anh thích. Thực sự hôm nay em rất cảm động”. Tôi không hiểu ý trong mắt hắn. Buông đũa, cuối cùng tôi cũng đã hiểu có chuyện gì không đúng rồi: Tôi không hề ghen.
Hôm nay Hạ Trường Ninh tốt hơn bất cứ lúc nào trước kia, không còn điệu bộ lưu manh, không khiến người khác cảm thấy phản cảm. Tôi cảm động, tôi nghĩ làm bạn gái của hắn cũng tốt, khi hắn hôn tôi, tôi cũng cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng tôi không hề ghen.
Cho dù tôi biết mấy năm trước hắn đã từng thích một cô gái, cô gái ấy có khí chất tương đồng với tôi, hắn tìm tôi, ít nhiều cũng có hình bóng của Dật Trần, nhưng tôi vẫn không ghen.
Khi không yêu hắn, tôi không thể nào chấp nhận được hắn.
Khi có thể chấp nhận được hắn, tôi phát hiện tôi có thể bị hắn làm cảm động, nhưng không yêu hắn.
Tôi có thể chìm đắm trong sự ấm áp của cảm giác được yêu và làm như yêu hắn sao?
Tôi không thể.
Tôi thở dài, đứng dậy và nói: “Hôm nay cảm ơn sự chăm sóc của anh, em muốn...”.
Hắn đột ngột đứng dậy khiến tôi giật nảy, câu nói “muốn về nhà” chưa kịp thốt ra đã phải nuốt vào bụng.
Hạ Trường Ninh tới bên tôi rồi cúi xuống nói: “Cuốn sổ bìa đen mà em nhìn thấy là do anh cố tình đặt trên bàn. Anh vượt ngàn dặm xa xôi tới đón em vì anh biết làm như thế sẽ có hiệu quả thế nào, mục đích của anh là muốn em cảm động. Nhưng Phước Sinh à, nếu em chỉ vì sự cảm động ấy mà quyết định ở bên anh thì anh không thích! Anh muốn em thật lòng. Em hiểu chứ?”
Giọng hắn rất hung dữ, sự chỉ trích của hắn khiến tôi cảm thấy oan ức. Tôi mời hắn làm thế sao? Tôi cũng bị những hành động của hắn làm cho cảm động, lẽ nào hắn thích tôi thì tôi có thể yêu hắn nhanh chóng thế sao? Tôi đâu phải thần tiên chứ! Ai bảo trước mặt tôi hắn chẳng khác gì một tên lưu manh!
Tôi mím chặt môi không nói lời nào.
Hắn nắm lấy vai tôi, nghiêm túc nhìn tôi và hỏi: “Em hiểu ý anh chứ?”
Tôi không hiểu!
Hắn tức điên lên, sầm mặt lại hỏi: “Anh đặt ảnh bạn gái cũ ở đó để cho em xem, Phước Sinh, lẽ nào em không ghen chút nào sao?”
Tôi mấp máy môi, không còn sức mà phản bác nữa, muốn khóc mà không có nước mắt. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, tôi và Hạ Trường Ninh thành bạn trai bạn gái, hắn còn hôn tôi vài lần, nhưng làm thế nào tôi ghen được, làm sao chỉ trong hai ngày có thể yêu hắn đến mức ghen với người phụ nữ khác được?
“Anh thất vọng lắm”. Hắn buông tay tôi ra.
Tôi không biết phải trả lời thế nào, đầu óc tôi có cảm giác không phản ứng kịp. Tôi chạy ra cửa cầm áo khoác rồi mở cửa đi về. Tôi và Hạ Trường Ninh không hợp! Tôi chỉ có thể kết luận như thế! Cửa thang máy đóng lại, tôi khịt mũi, chắc chắn là tôi muốn xì mũi.
Về tới nhà thấy nhà cửa ồn ào, có nhiều công nhân ra ra vào vào.
“Về rồi à, thế nào?”
“Mẹ, đang làm gì thế này?”
Mẹ thở dài và đáp: “Trường Ninh nói bật điều hòa không tốt nên tìm người tới lắp hệ thống sưởi. Bố mẹ không muốn nhưng nó nhất định đòi lắp. Mẹ đang tính bàn bạc với bố con trả tiền cậu ấy”.
Tôi quay người chạy vụt ra ngoài, bắt taxi đi thẳng tới nhà Hạ Trường Ninh. Tôi không biết Hạ Trường Ninh lại tỉ mỉ và quan tâm tới tôi như vậy. Lúc này tôi thực sự muốn gặp hắn.
Tôi chạy vào khu nhà, không khí lạnh xộc thẳng vào phổi khiến tôi ho không ngừng. Lúc ấn chuông cửa, tôi vẫn không biết sẽ nói gì khi gặp hắn nữa. Tôi chỉ muốn gặp hắn, bây giờ trong lòng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bấm chuông chán chê mà không có ai ra mở cửa, hắn đã ra ngoài rồi.
Tôi ngồi thở hổn hển ở cầu thang bộ trước cửa nhà hắn. Nước mũi lại chảy ra, tôi xì mũi thật mạnh, định gọi điện thoại cho hắn. Nhưng tôi sẽ nói gì? Tôi cầm điện thoại hồi lâu mà không nghĩ ra.
Thang máy bật mở, có người bước ra, tôi ngước lên nhìn, là Hạ Trường Ninh. Mặt tôi đột nhiên nóng bừng. Tôi sao thế này? Gặp hắn phải nói gì đây? Tôi vô thức rụt đầu vào.
Hắn mở cửa, tôi ngồi ở cầu thang gần đó. Tôi hy vọng hắn mau chóng vào nhà, nếu hắn nhìn thấy tôi quay lại tìm hắn thì tôi xấu hổ chết mất!
Nghe thấy tiếng chìa khóa lách cách, tôi thở phào. Tôi khẽ thò đầu ra nhìn, không ngờ hắn đột nhiên quay đầu lại. Bốn mắt nhìn nhau sửng sốt, tôi a lên một tiếng rồi quay người chạy xuống cầu thang.
Tiếng giày da nện trên bậc thang vang như tiếng trống, giống như tiếng trái tim tôi đang đập bây giờ, nặng và trầm.
Cánh tay bỗng bị tóm lấy, hắn kéo tôi vào lòng, tôi bị kẹp giữa tay vịn cầu thang và cơ thể hắn. Tôi khó xử quay mặt đi không nói gì cả.
“Đồ ngốc”. Hắn cúi xuống nói rồi nâng mặt tôi lên.
Tôi chớp chớp mắt nhìn hắn. Thần sắc của Hạ Trường Ninh rất lạ, đôi mày khẽ chau lại, nếu như không phải tình cảnh thế này chắc tôi nghĩ hắn đang tức giận.
Những ngón tay hắn nhẹ nhàng trượt trên mặt tôi, tiếng trái tim đập rộn rã vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Đây vốn nên là thời khắc rất lãng mạn nhưng tôi lại khịt mũi thật mạnh, nói hết sức chật vật: “Nước mũi của em lại chảy ra rồi”.
Hạ Trường Ninh mím môi hít sâu sau đó lui lại một chút để tôi lấy khăn giấy. Tôi xấu hổ xì mũi.
Hạ Trường Ninh nói: “Nhìn anh mà chảy máu mũi thì đầy, còn nhìn anh mà chảy nước mũi thì chỉ có em”.
Tôi thảm hại hết cỡ, trong tay vẫn cầm cái khăn giấy đã thấm đầy nước mũi mà không biết có nên vứt xuống cầu thang hay không, vậy mà hắn còn cười tôi? Tôi xị mặt nói: “Anh đẹp trai đến thế sao?”
“Đương nhiên, nếu không... tại sao em lại quay lại tìm anh? Lương tâm cắn rứt hay là không nỡ rời?” Hạ Trường Ninh tươi cười nhìn tôi, khỏi cần nói đắc ý thế nào nữa.
“Em... mẹ em bảo em tới hỏi anh xem hệ thống sưởi bao nhiêu tiền? Không thể để anh tặng được”. Tình thế cấp bách quá tôi đành tìm cớ trốn tránh.
Hạ Trường Ninh nháy mắt lật bài tôi: “Anh vừa tới nhà em nói với bố mẹ em đó là công ty của bạn anh nên chỉ lấy giá nhập vào thôi”.
Hai má tôi lập tức đỏ bừng, mắt đảo liên tục nhưng không dám nhìn hắn.
Giọng Hạ Trường Ninh dịu dàng: “Sao lại tới tìm anh? Phước Sinh, em nói thật đi”.
Tôi xấu hổ quá hóa giận liền vội đẩy hắn ra ngoài: “Nhà em không định lắp hệ thống sưởi, giá nhập vào cũng không nhận, không lắp nữa”.
“Em nói một câu ‘em động lòng vì Hạ Trường Ninh’ không được sao? Khó khăn đến thế sao?” Hạ Trường Ninh lắc đầu thở dài.
Tôi cuống đến nỗi phát khóc đến nơi rồi, đánh chết tôi cũng không nói được.
“Em phải về nhà rồi”.
“Em nói đi, rồi anh đưa em về nhà. Bị cảm chưa khỏi, không nên ra gió. Nhìn này, nước mũi lại chảy ra kìa”.
Tôi xấu hổ, không tìm được lý do khác, lại không nói câu đó được nên chỉ còn cách chơi xấu. Tôi đẩy hắn và gào lên: “Anh là tên lưu manh, lưu manh... anh bắt nạt em! Em ghét anh, ghét anh”.
Hạ Trường Ninh cười lớn rồi ôm chặt lấy tôi, nói cực kì vui vẻ: “Phước Sinh, đây là lần đầu tiên em chủ động tìm anh, đến rồi thì không được đi nữa”.
Tôi vùi đầu vào ngực hắn và thút thít: “Hạ Trường Ninh, anh không được trêu em, không được bắt nạt em, không được vô lại như trước, không được lưu manh, không được quát em”.
“Còn nữa không?”
“Nghĩ ra thì nói tiếp”.
Hạ Trường Ninh véo má tôi và nói: “Anh có thể nín thở dưới nước được ba phút”.
Không đợi tôi phản ứng đôi môi hắn đã đặt lên môi tôi, dịu dàng và mềm mại. Nhưng tôi chỉ kiên trì được mười giây là không chịu được nữa, bởi vì nước mũi của tôi lại chảy ra.
Hạ Trường Ninh đưa tay hất cái khăn giấy đã thấm đầy nước mũi tôi vẫn cầm trong tay xuống đất, sau đó tức giận nói: “Tay em phải ôm anh mới đúng, không biết nên cảm ơn em bị cảm hay ghét nó nữa”.
Hắn dìu tôi lên gác, tôi quay lại nhìn cái cầu thang sạch sẽ, tờ khăn giấy màu trắng thật bắt mắt. Tôi mắng thầm trong lòng : “Hạ Trường Ninh, anh đúng là một người không biết giữ vệ sinh”.
“Cởi áo khoác ra rồi ngồi nghỉ một lát đi, anh nấu cơm”.
Tôi ngồi trên sofa xem đĩa, cuối cũng không nén được nên đi vào bếp xem hắn làm.
Hạ Trường Ninh đang thái rau, nghe thấy tiếng động liền quay lại nhìn tôi: “Chắc chắn em không biết nấu ăn”.
“Em biết. Nhà em truyền thống lắm, mẹ em nghĩ con gái phải biết vào bếp. Anh thì sao? Anh học trong bộ đội à?” Nói xong em mới nhớ ra, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi và Hạ Trường Ninh bình tĩnh nói chuyện gia đình, những lần trước tôi đều như con nhím xù lông.
Con dao trong tay hắn chuyển động rất nhanh, vô cùng điêu luyện. “Học trong hai năm nuôi lợn, anh nấu cám lợn giỏi lắm! Dùng dao điệu nghệ không? Băm rau cho lợn học được đấy”.
Tôi trợn mắt, hắn nói cái gì chứ? Coi tôi là lợn chắc?
“Ha ha, anh nói thật, không phải nói em đâu”.
Tôi nghi ngờ hắn có mắt đằng sau nên mới nhìn rõ thế.
“Trong tủ có đồ uống đấy, em tự lấy đi”.
“Em có thể tham quan nhà anh được không?”
“Thoải mái”.
Tôi thấy có máy pha cà phê nên pha một ly cà phê nóng rồi cầm trên tay lượn khắp nhà.
Nhà Hạ Trường Ninh trang trí dựa trên tông màu trắng đen chủ đạo, các đường nét khá cứng. Đồ trang trí trong nhà phần lớn là đồ sứ hoặc đồ ngọc, tôi nghi ngờ hắn mua đồ cổ rửa tiền. Đột nhiên tôi giật mình, tại sao tôi luôn nghĩ về hắn theo chiều hướng xấu như thế? Hắn không tốt với tôi sao? Tôi lắc đầu loại bỏ ngay ý nghĩ lung tung này. Tiếp tục xem chiếc bình bày trên giá đồ cổ, nhớ lần trước tới nhà hắn đập đồ hắn nói chiếc bình này đắt tiền, tôi cẩn thận nâng trên tay nhìn đi nhìn lại, không thấy điểm gì khác biệt cả.
Phòng ngủ của hắn rất gọn gàng, chăn được gấp vuông vắn. Thời buổi này còn ai gấp chăn cẩn thận như thế chứ? Thói quen thời đi lính của hắn vẫn không thay đổi.
Tôi rất thích thú khi bước vào phòng sách. Xem một người đọc loại sách gì là có thể thấy được sở thích và thói quen của hắn. Phòng sách của Hạ Trường Ninh có rất nhiều sách, giá sách che kín một bức tường. Sách quân sự chiếm nhiều nhất, sách cơ khí điện tử và sách quản lý tài chính cũng tương đối nhiều. Hắn cũng không phải không có học vấn, chỉ là không giống tôi. Giá sách của tôi phần lớn là tiểu thuyết và tản văn.
Trên bàn có một chồng sách, có Ba trăm bài thơ Đường, Ba trăm bài Tống từ, Thơ từ Đường Tống toàn tập, Những câu cách ngôn nổi tiếng, còn có một cuốn Tuyển tập tinh hoa thơ hiện đại nữa. Cái tên này! Bất giác tôi cảm thấy vui vẻ. Tiện tay lật mấy trang của cuốn sổ bìa đen đặt trên cùng, tôi sửng sốt.
Không ngờ Hạ Trường Ninh lại viết chữ đẹp thế! Chữ viết bảng của tôi còn không sắc nét bằng chữ của hắn. Ngón tay lướt qua mấy câu hắn viết, bất chợt nhớ lại lúc hắn nói câu văn cổ làm tôi sững sờ lần trước, tôi giật mình sững lại.
Hắn đi vào với vẻ rất sốt ruột, sải bước đi tới giằng lấy cuốn sổ trên tay tôi, luống cuống nói: “Viết chơi thôi. Đừng chê cười”.
Cảm giác dịu dàng dâng lên trong lòng, tôi nhẹ nhàng đáp: “Em không có ý chê cười anh, ai bảo anh nói không coi trọng em...”
Mặt tôi bị nâng lên, hắn không nói gì mà cúi xuống hôn tôi.
Tôi đỏ bừng đẩy hắn ra: “Em bị cảm, ngạt mũi...”.
“Phước Sinh”. Hắn véo má tôi và nói: “Anh nín thở rồi, không lây bệnh em đâu...”
Tôi tức quá phì cười. Sao hắn lại làm hỏng không khí thế chứ? Những nhân vật nam trong tiểu thuyết đều nói: “Anh không sợ, anh sẽ cùng ốm với em, chia cho anh một nửa, em sẽ đỡ được một nửa”.
“Anh đi nấu cơm đây, tối nay ăn xương sườn hầm”. Hắn cười hê hê rồi đi ra ngoài.
Tôi nghi ngờ hỏi lại: “Hạ Trường Ninh, bình thường anh đều về nhà nấu cơm à?”
“Ít lắm, vốn định nấu cơm cho em ăn nên anh đã mua đồ từ trước rồi”.
Tôi tiếp tục tham quan, trên giá sách có khác nhiều ảnh, phần lớn là ảnh Hạ Trường Ninh, còn có ảnh hắn và Ngũ Nguyệt Vi nữa. Tôi rất thích một bức ảnh của hắn, là bức hắn đang đá úp mu khi tập tán thủ, vô cùng phóng khoáng, tôi có thể cảm nhận được cả sức mạnh của hắn.
Một người đàn ông có thể học thơ văn cổ vì mình, mua thức ăn nấu cơm cho mình, quan tâm mình khi mình trong bệnh viện, liệu có thể không cảm động được không?
Giống như hắn đã từng nói: Chưa nghiệm mà tất, ngu dã, tôi chưa hiểu hắn mà đã đưa ra kết luận, quả thực là phiến diện. Bây giờ tôi đang chấp nhận Hạ Trường Ninh và lại tràn ngập hiếu kì đối với hắn.
Tôi cầm tấm ảnh hắn và Ngũ Nguyệt Vi lên xem. Hai người đều mặc quân phục, cười tươi như hai quả táo. Lúc đó trên mặt Hạ Trường Ninh vẫn còn chút ngây thơ, nhưng bây giờ đã không còn nữa.
Trên giá sách còn một tấm ảnh gia đình của Hạ Trường Ninh. Hắn và em trai rất giống nhau, cũng rất giống bố hắn. Tôi xem từng trang một, khi còn bé Hạ Trường Ninh rất đáng yêu.
Lướt qua hàng khung ảnh trên giá sách, tôi nhìn thấy ảnh của một cô gái. Cô ấy mặc áo đen, váy dài in hoa, đeo ba lô đi trên đường phố. Kỹ thuật chụp ảnh rất tốt, phông hình mờ ảo, chỉ làm nổi bật một mình cô gái. Ngoại hình thanh tú, tóc suôn thẳng, hơi gầy, nụ cười rất hồn nhiên.
Trong tất cả các khung ảnh của Hạ Trường Ninh chỉ có một tấm duy nhất này là chụp một cô gái đứng một mình. Tôi vô thức cầm khung ảnh lên, khung ảnh làm bằng thủy tinh trong suốt, lật mặt sau thì thấy một dòng chữ: Yêu anh, Dật Trần, Thâm Quyến, mùa đông năm 2003.
Tôi đặt khung ảnh về chỗ cũ, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Sao bạn gái của Hạ Trường Ninh nhiều thế? Một cô Ngũ Nguyệt Vi, người khoác tay hắn ở Lệ Giang - Hạ Đạt, bây giờ lại nhảy ra một cô Dật Trần nữa sao?
“Phước Sinh, ra ăn cơm”.
Tôi bước ra khỏi phòng làm việc, cô gái tên Dật Trần kia khiến tôi có cảm giác rất kì lạ. Tôi vào nhà vệ sinh rửa tay, nhìn vào gương rồi bỗng sững lại. Trong gương tôi cũng rất thanh tú, cũng tóc thẳng, cũng gầy. Không phải vì cô gái tên là Dật Trần kia Hạ Trường Ninh mới... Tôi cúi đầu chăm chú rửa tay.
Hắn nấu ăn rất ngon, măng tươi hầm xương sườn, chắc là dùng nồi áp suất hầm thì mới nhanh như thế.
“Tay nghề của anh được chứ?”
“Ừ, anh có thể mở quán ăn được đấy”. Không phải tôi muốn nịnh nọt hắn mà thực sự hắn nấu ăn rất ngon.
Hạ Trường Ninh luôn miệng khuyên tôi ăn nhiều. Tôi nghĩ khi một người nấu cơm cho người khác ăn đều như thế cả, người khác ăn càng nhiều họ càng vui.
Tôi vốn không có hứng ăn nhưng vẫn cố gắng ăn thật nhiều.
“Phước Sinh, em không ăn được nữa thì đừng cố”. Giọng hắn hôm nay mềm như nước, dịu dàng và ấm áp.
Tôi cười rồi buột miệng hỏi: “Anh không nấu cơm cho Ngũ Nguyệt Vi, Hạ Đạt, Dật Trần ăn à?”
Hạ Trường Ninh chỉ do dự một chút rồi đáp: “Họ chưa từng ăn cơm ở nhà”.
Có nghĩa là hắn đã nấu?
Tôi uống một ngụm canh cá cà chua, không ngẩng đầu lên: “Anh theo đuổi em vì em giống Dật Trần?”
Đương nhiên tôi hy vọng hắn trả lời là không, nhưng hắn đáp: “Ờ, anh vẫn thích mẫu con gái như thế”.
Câu trả lời này tốt hay xấu đây? Tôi cũng không biết, nhưng đột nhiên không còn hứng thú nữa.
“Không phải anh tìm người thay thế, là anh thích mẫu người như thế”. Hắn giải thích và nhìn tôi với ý từ sâu xa.
“Em rất vui vì thuộc mẫu người mà anh thích. Thực sự hôm nay em rất cảm động”. Tôi không hiểu ý trong mắt hắn. Buông đũa, cuối cùng tôi cũng đã hiểu có chuyện gì không đúng rồi: Tôi không hề ghen.
Hôm nay Hạ Trường Ninh tốt hơn bất cứ lúc nào trước kia, không còn điệu bộ lưu manh, không khiến người khác cảm thấy phản cảm. Tôi cảm động, tôi nghĩ làm bạn gái của hắn cũng tốt, khi hắn hôn tôi, tôi cũng cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng tôi không hề ghen.
Cho dù tôi biết mấy năm trước hắn đã từng thích một cô gái, cô gái ấy có khí chất tương đồng với tôi, hắn tìm tôi, ít nhiều cũng có hình bóng của Dật Trần, nhưng tôi vẫn không ghen.
Khi không yêu hắn, tôi không thể nào chấp nhận được hắn.
Khi có thể chấp nhận được hắn, tôi phát hiện tôi có thể bị hắn làm cảm động, nhưng không yêu hắn.
Tôi có thể chìm đắm trong sự ấm áp của cảm giác được yêu và làm như yêu hắn sao?
Tôi không thể.
Tôi thở dài, đứng dậy và nói: “Hôm nay cảm ơn sự chăm sóc của anh, em muốn...”.
Hắn đột ngột đứng dậy khiến tôi giật nảy, câu nói “muốn về nhà” chưa kịp thốt ra đã phải nuốt vào bụng.
Hạ Trường Ninh tới bên tôi rồi cúi xuống nói: “Cuốn sổ bìa đen mà em nhìn thấy là do anh cố tình đặt trên bàn. Anh vượt ngàn dặm xa xôi tới đón em vì anh biết làm như thế sẽ có hiệu quả thế nào, mục đích của anh là muốn em cảm động. Nhưng Phước Sinh à, nếu em chỉ vì sự cảm động ấy mà quyết định ở bên anh thì anh không thích! Anh muốn em thật lòng. Em hiểu chứ?”
Giọng hắn rất hung dữ, sự chỉ trích của hắn khiến tôi cảm thấy oan ức. Tôi mời hắn làm thế sao? Tôi cũng bị những hành động của hắn làm cho cảm động, lẽ nào hắn thích tôi thì tôi có thể yêu hắn nhanh chóng thế sao? Tôi đâu phải thần tiên chứ! Ai bảo trước mặt tôi hắn chẳng khác gì một tên lưu manh!
Tôi mím chặt môi không nói lời nào.
Hắn nắm lấy vai tôi, nghiêm túc nhìn tôi và hỏi: “Em hiểu ý anh chứ?”
Tôi không hiểu!
Hắn tức điên lên, sầm mặt lại hỏi: “Anh đặt ảnh bạn gái cũ ở đó để cho em xem, Phước Sinh, lẽ nào em không ghen chút nào sao?”
Tôi mấp máy môi, không còn sức mà phản bác nữa, muốn khóc mà không có nước mắt. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, tôi và Hạ Trường Ninh thành bạn trai bạn gái, hắn còn hôn tôi vài lần, nhưng làm thế nào tôi ghen được, làm sao chỉ trong hai ngày có thể yêu hắn đến mức ghen với người phụ nữ khác được?
“Anh thất vọng lắm”. Hắn buông tay tôi ra.
Tôi không biết phải trả lời thế nào, đầu óc tôi có cảm giác không phản ứng kịp. Tôi chạy ra cửa cầm áo khoác rồi mở cửa đi về. Tôi và Hạ Trường Ninh không hợp! Tôi chỉ có thể kết luận như thế! Cửa thang máy đóng lại, tôi khịt mũi, chắc chắn là tôi muốn xì mũi.
Về tới nhà thấy nhà cửa ồn ào, có nhiều công nhân ra ra vào vào.
“Về rồi à, thế nào?”
“Mẹ, đang làm gì thế này?”
Mẹ thở dài và đáp: “Trường Ninh nói bật điều hòa không tốt nên tìm người tới lắp hệ thống sưởi. Bố mẹ không muốn nhưng nó nhất định đòi lắp. Mẹ đang tính bàn bạc với bố con trả tiền cậu ấy”.
Tôi quay người chạy vụt ra ngoài, bắt taxi đi thẳng tới nhà Hạ Trường Ninh. Tôi không biết Hạ Trường Ninh lại tỉ mỉ và quan tâm tới tôi như vậy. Lúc này tôi thực sự muốn gặp hắn.
Tôi chạy vào khu nhà, không khí lạnh xộc thẳng vào phổi khiến tôi ho không ngừng. Lúc ấn chuông cửa, tôi vẫn không biết sẽ nói gì khi gặp hắn nữa. Tôi chỉ muốn gặp hắn, bây giờ trong lòng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bấm chuông chán chê mà không có ai ra mở cửa, hắn đã ra ngoài rồi.
Tôi ngồi thở hổn hển ở cầu thang bộ trước cửa nhà hắn. Nước mũi lại chảy ra, tôi xì mũi thật mạnh, định gọi điện thoại cho hắn. Nhưng tôi sẽ nói gì? Tôi cầm điện thoại hồi lâu mà không nghĩ ra.
Thang máy bật mở, có người bước ra, tôi ngước lên nhìn, là Hạ Trường Ninh. Mặt tôi đột nhiên nóng bừng. Tôi sao thế này? Gặp hắn phải nói gì đây? Tôi vô thức rụt đầu vào.
Hắn mở cửa, tôi ngồi ở cầu thang gần đó. Tôi hy vọng hắn mau chóng vào nhà, nếu hắn nhìn thấy tôi quay lại tìm hắn thì tôi xấu hổ chết mất!
Nghe thấy tiếng chìa khóa lách cách, tôi thở phào. Tôi khẽ thò đầu ra nhìn, không ngờ hắn đột nhiên quay đầu lại. Bốn mắt nhìn nhau sửng sốt, tôi a lên một tiếng rồi quay người chạy xuống cầu thang.
Tiếng giày da nện trên bậc thang vang như tiếng trống, giống như tiếng trái tim tôi đang đập bây giờ, nặng và trầm.
Cánh tay bỗng bị tóm lấy, hắn kéo tôi vào lòng, tôi bị kẹp giữa tay vịn cầu thang và cơ thể hắn. Tôi khó xử quay mặt đi không nói gì cả.
“Đồ ngốc”. Hắn cúi xuống nói rồi nâng mặt tôi lên.
Tôi chớp chớp mắt nhìn hắn. Thần sắc của Hạ Trường Ninh rất lạ, đôi mày khẽ chau lại, nếu như không phải tình cảnh thế này chắc tôi nghĩ hắn đang tức giận.
Những ngón tay hắn nhẹ nhàng trượt trên mặt tôi, tiếng trái tim đập rộn rã vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Đây vốn nên là thời khắc rất lãng mạn nhưng tôi lại khịt mũi thật mạnh, nói hết sức chật vật: “Nước mũi của em lại chảy ra rồi”.
Hạ Trường Ninh mím môi hít sâu sau đó lui lại một chút để tôi lấy khăn giấy. Tôi xấu hổ xì mũi.
Hạ Trường Ninh nói: “Nhìn anh mà chảy máu mũi thì đầy, còn nhìn anh mà chảy nước mũi thì chỉ có em”.
Tôi thảm hại hết cỡ, trong tay vẫn cầm cái khăn giấy đã thấm đầy nước mũi mà không biết có nên vứt xuống cầu thang hay không, vậy mà hắn còn cười tôi? Tôi xị mặt nói: “Anh đẹp trai đến thế sao?”
“Đương nhiên, nếu không... tại sao em lại quay lại tìm anh? Lương tâm cắn rứt hay là không nỡ rời?” Hạ Trường Ninh tươi cười nhìn tôi, khỏi cần nói đắc ý thế nào nữa.
“Em... mẹ em bảo em tới hỏi anh xem hệ thống sưởi bao nhiêu tiền? Không thể để anh tặng được”. Tình thế cấp bách quá tôi đành tìm cớ trốn tránh.
Hạ Trường Ninh nháy mắt lật bài tôi: “Anh vừa tới nhà em nói với bố mẹ em đó là công ty của bạn anh nên chỉ lấy giá nhập vào thôi”.
Hai má tôi lập tức đỏ bừng, mắt đảo liên tục nhưng không dám nhìn hắn.
Giọng Hạ Trường Ninh dịu dàng: “Sao lại tới tìm anh? Phước Sinh, em nói thật đi”.
Tôi xấu hổ quá hóa giận liền vội đẩy hắn ra ngoài: “Nhà em không định lắp hệ thống sưởi, giá nhập vào cũng không nhận, không lắp nữa”.
“Em nói một câu ‘em động lòng vì Hạ Trường Ninh’ không được sao? Khó khăn đến thế sao?” Hạ Trường Ninh lắc đầu thở dài.
Tôi cuống đến nỗi phát khóc đến nơi rồi, đánh chết tôi cũng không nói được.
“Em phải về nhà rồi”.
“Em nói đi, rồi anh đưa em về nhà. Bị cảm chưa khỏi, không nên ra gió. Nhìn này, nước mũi lại chảy ra kìa”.
Tôi xấu hổ, không tìm được lý do khác, lại không nói câu đó được nên chỉ còn cách chơi xấu. Tôi đẩy hắn và gào lên: “Anh là tên lưu manh, lưu manh... anh bắt nạt em! Em ghét anh, ghét anh”.
Hạ Trường Ninh cười lớn rồi ôm chặt lấy tôi, nói cực kì vui vẻ: “Phước Sinh, đây là lần đầu tiên em chủ động tìm anh, đến rồi thì không được đi nữa”.
Tôi vùi đầu vào ngực hắn và thút thít: “Hạ Trường Ninh, anh không được trêu em, không được bắt nạt em, không được vô lại như trước, không được lưu manh, không được quát em”.
“Còn nữa không?”
“Nghĩ ra thì nói tiếp”.
Hạ Trường Ninh véo má tôi và nói: “Anh có thể nín thở dưới nước được ba phút”.
Không đợi tôi phản ứng đôi môi hắn đã đặt lên môi tôi, dịu dàng và mềm mại. Nhưng tôi chỉ kiên trì được mười giây là không chịu được nữa, bởi vì nước mũi của tôi lại chảy ra.
Hạ Trường Ninh đưa tay hất cái khăn giấy đã thấm đầy nước mũi tôi vẫn cầm trong tay xuống đất, sau đó tức giận nói: “Tay em phải ôm anh mới đúng, không biết nên cảm ơn em bị cảm hay ghét nó nữa”.
Hắn dìu tôi lên gác, tôi quay lại nhìn cái cầu thang sạch sẽ, tờ khăn giấy màu trắng thật bắt mắt. Tôi mắng thầm trong lòng : “Hạ Trường Ninh, anh đúng là một người không biết giữ vệ sinh”.
/52
|