Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 70 - 70

/281


Chương 70   Tính tình của thiếu gia

 Chen vào dòng người đi vào công viên trò chơi, đầu tiên nhìn thấy tàu lượn, chỗ mua vé đã có rất đông người xếp hàng chờ mua vé, Kim Chính Vũ bị nàng lôi kéo đi xếp hàng.

Đợi đến lúc ngồi lên, nàng thật khẩn trương, tàu lượn bắt đầu chuyển động, khi thì bay lên không trung, khi thì xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, cảm giác cả người dừng như bị thổi tung khỏi ghế ngồi, bên tai trừ bỏ tiếng hét chói tai chỉ có tiếng gió vù vù, nàng nhắm chặt hai mắt, cũng hét chói tai.

Kết quả, khi xuống dưới, chân nàng như nhũn ra, may mà lúc ấy Kim Chính Vũ bắt lấy tay nàng, đỡ nàng ra ngồi ghế đá. “Bà cô, em có khỏe không. Nhìn em lúc bình thường kiên cường là thế, không thể tưởng được ngồi tàu lượn lại bị dọa thành như vậy.”

Mân Huyên ngồi trên ghế mà thân thể tựa hồ còn chưa hết cảm giác xoay tròn, không khỏi lườm hắn. “Thực không hiểu, anh tiêu tiền bảo tôi làm hướng dẫn viên du lịch của anh, hiện tại lại bảo tôi cùng anh cùng nhau vui chơi ở công viên. Không phải là anh nhiều tiền quá, tiêu không xong?”

“Em không nhớ rõ sao? Em đã từng nói ngồi tàu lượn có một loại cảm giác vui sướng đầm đìa, nếu tâm tình không tốt, ngồi tàu lượn xong, tất cả mọi phiền não đều biến mất.”

Nàng tựa vào ghế, nhắm mắt để bình ổn tâm tình, đột nhiên nghe thấy thấy tiếng nói mềm nhẹ của hắn, mang theo chút giống như ưu thương, nháy mắt mở mắt, giơ tay sờ trán hắn.

“Anh không phát sốt đi, những lời này cho tới bây giờ tôi chưa từng nói với anh. Không phải anh nhớ lầm, hay là lại trêu đùa tôi?”

Hắn hơi đẩy tay nàng ra, trong mắt có gì đó chợt lóe mà qua, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng hiện lên vẻ bỡn cợt, trêu tức. “Bị em nhìn trúng.”

Chỉ biết hắn là đồ lừa gạt mà! Mân Huyên thu hồi ánh mắt, ngồi xuống ghế.

Ngồi trên ghế đá một lúc, các cô gái đi ngang qua đều liếc hắn đầy ái mộ, “Cậu xem, anh ấy đẹp trai quá…”

“Hơn nữa toàn thân đều là hàng hiệu, nhất định là con cái nhà giàu lắm tiền…”

Đột nhiên cảm thấy da đầu một trận run lên, Mân Huyên ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt ghen tỵ của cô gái kia, nàng cùng lắm chỉ là người hướng dẫn du lịch, cũng không phải bạn gái của hắn, nàng lặng lẽ dịch sang bên một chút, tận lực cùng hắn bảo trì khoảng cách.

“Tôi mời em ăn kem.” Hắn tươi cười nhìn nàng, chỉ vào quầy bán quà vặt đông đúc cách đó không xa, đáp lễ mấy gương mặt hưng phấn bằng một nụ cười rạng rỡ, sải bước đi nhanh tới.

“Cậu nhìn thấy không? Thấy được không? Anh ấy còn cười với mình…”

“Mê trai, người ta cười nhìn về hướng đó, nào có phần của cậu.”

“Không phải, nhưng mà mình….”

Kim Chính Vũ đi rồi, bên tai vang lên tiếng tranh cãi ồn ào, Mân Huyên rốt cuộc chịu không nổi, ôm lỗ tai chạy đến quầy bán đồ ăn vặt.

Đứng bên cạnh Kim Chính Vũ, nhìn thấy hắn lấy ví da trả tiền, Mân Huyên vừa nhìn thấy chứng minh thư của hắn, đợi lúc hắn nhận kem của người bán hàng, nàng vụng trộm lấy ví khỏi tay hắn.

Lấy chứng minh thư ra, vừa nhìn thấy ngày tháng năm sinh của hắn, đã bị hắn nhanh tay đoạt lại, theo sau, một cốc kem cốc xanh đã được nhét vào tay.

Nàng kinh ngạc chớp mắt, sao hắn lại biết nàng thích kem cốc nhất, lại nhìn thấy một cốc kem y hệt thế trong tay hắn, có lẽ là trùng hợp đi, hắn cũng thích loại kem này.

Kim Chính Vũ vẻ mặt khẩn trương hề hề đút ví vào túi, lườm nàng một cái. “Bà cô, em hơi quá đáng.”

“Có cái gì mà giấu, tôi đã biết anh kém tôi một tuổi ba tháng.”

Nàng lơ đễnh, cắn một miếng kem.

Sắc mặt hắn phút chốc trở nên giận dữ, “Em không biết chính mình thực không có lễ phép sao? Không được người khác cho phép đã lật xem đồ của người ta, hành vi như vậy là xâm phạm đời sống riêng tư.”

Chỉ nhìn chứng minh thư của hắn có một lát, có cần lửa giận bừng bừng như vậy không? Mân Huyên khó hiểu nhìn hắn tức giận, nhưng nghĩ lại, có lẽ mình đã hơi quá, liếm liếm kem dính trên môi, vội vàng nói: “Được rồi, tôi giải thích, tôi sai rồi, sẽ không có lần sau.”

Hắn nheo mắt nhìn nàng, cơn tức đã biến mất một ít, đi nhanh đến ghế đá phía sau nàng.

Nàng sờ sờ mũi, theo sau hắn cũng ngồi xuống, nhìn nhìn sắc mặt âm trầm của hắn, nàng cùng lắm chỉ nhìn thoáng qua chứng minh thư của hắn, biết ngày sinh của hắn thôi, cũng phải tức giận thế sao? Quả nhiên là thiếu gia nhà giàu tính tình bốc đồng.

Lẳng lặng ngồi một hồi, nàng đã ăn hết kem rồi, lấy khăn giấy lau miệng, tiện thể cũng đưa khăn cho hắn.

Hắn cũng ăn xong, tiếp nhận khăn tay, tim đập thình thịch mở miệng nói, “Cái kia, bà cô…”

“Không được gọi tôi là bà cô, tôi chỉ hơn anh có một tuổi, mà anh phải gọi tôi là chị mới đúng.” Nàng thở phì phì chữa lại, tuổi xấp xỉ, thế mà lại bị gọi la bà cô, cô gái nào chẳng để ý.

“Chị? Em có chứng minh thư chứng minh em hơn tuổi tôi sao?” Hắn cười nhạt, hơi cúi người, khăn giấy trong tay hắn liền chuẩn xác rơi vào thùng rác.

“Tôi đương nhiên có.” Nàng lấy ba lô ra, lục lọi tìm ví, kết quả tìm nửa ngày chẳng thấy đâu, nguy rồi, hay là quên ở nhà rồi.

“Không có đi.” Hắn nhìn thấy nàng không, vắt hai chân lên nhau, “Cho nên, tôi gọi em là Mân Mân đi.”

“Sao … Sao anh  biết biệt danh của tôi?” Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, tên này chỉ có vài người thân mật biết, ví như Thiếu Đằng, Chỉ Dao, hắn Kim Chính Vũ mới từ Hàn Quốc về, hắn làm sao mà biết được?

Hắn đắc ý nhếch mày, mấp máy môi định nói gì đó, đúng lúc này di động trong ba lô nàng vang lên, may mà không phải tiếng chuông của người kia, mà là Từ Bang, không biết anh ta tìm mình có việc gì, nàng vội vàng tiếp nghe.

“Lăng tiểu thư, chào cô, tôi là Từ Bang, tổng tài có một phần văn kiện để quên ở biệt thự, ngài ấy muốn cô hiện tại mang đến đây.”

hương 71   Thời gian cụ thể

“Hiện tại? Nhưng mà không phải ngày mai anh ta mới….”

Nàng không khỏi hút khí, không phải hắn nói ngày mai mới trở về sao, sao lại về sớm như vậy…

Đầu dây bên kia, Từ Bang dùng thanh âm có nề nếp đánh gãy suy nghĩ của nàng. “Tổng tài cần dùng gấp, mong cô trong vòng hai mươi phút đuổi tới đây. Mặt khác, phần văn kiện kia để trong cặp tài liệu màu xám, rất dễ dàng tìm thấy.”

“Nhưng mà, tôi, … được rồi, tôi đã biết.” Nàng thở dài, cúp điện thoại, Doãn Lạc Hàn luôn có thái độ thù địch với nàng, nàng không hy vọng hắn tìm được nhược điểm gì ở nàng, đến lúc đó mượn cớ phát giận.

Không phải hắn thích phụ nữ dịu ngoan, phục tùng sao? Vậy nàng sẽ đảm đương loại nhân vật này thật tốt.

“Ai gọi đến?” Kim Chính Vũ tò mò xán lại. “Lại là đàn ông?”

“Ừ, bạn tôi để quên đồ ở nhà tôi, gọi tôi trở về lấy giúp anh ấy.” Nàng gảy gảy ngón tay, chần chờ nói: “Kim Chính Vũ, cái kia, có lẽ tôi không có biện pháp tiếp tục cùng chơi ở công viên với anh, về phần lương, tôi cũng không cần….”

“Em thực để ý người bạn này.”

Trên mặt hắn hiện lên vẻ khó hiểu, nhắm mắt tựa hồ che dấu vài phần cô đơn, lập tức đứng lên, “Tôi lái xe đưa em đi, thế sẽ nhanh hơn.”

Nàng cũng đứng lên, liên tục xua tay, “Cám ơn ý tốt của anh, bạn tôi không có thói quen gặp người lạ, tôi một mình bắt xe bus là đến nơi, hiện tại lúc này xe bus cũng không đông lắm.”

Không biết vì sao nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cúi đầu, phất phất tay, xoay người sang chỗ khác, chạy nhanh bắt kịp chiếc xe bus vừa đỗ xuống bến.

Trở lại biệt thự, qua phòng bếp không thấy bóng dáng của dì Tần đâu, nàng tìm kiếm khắp biệt thự, đây là lần đầu tiên nàng nhìn ngó khắp bốn phía của biệt thự. Sườn đông của biệt thự có một bể bơi thật lớn, đi qua đó, đến đại hoa viên sau biệt thự, một thân ảnh đang chăm sóc hoa cỏ.

Biết dì Tần không nghe thấy, nàng chạy qua, vỗ vỗ vai đối phương, người kia quay mặt lại, là một khuôn mặt xa lạ, nàng hoảng sợ, thì ra trong biệt thự còn có người khác trừ dì Tần.

“Cô là Lăng tiểu thư đi.” Người đối diện là một người đàn ông trung niên, sắc mặt ngăm đen, trên mặt mang theo nụ cười câu nệ. “Tôi là Vương Bá làm vườn ở đây. Cô có việc sao?”

“À, chú Vương, cháu muốn tìm dì Tần để mượn chìa khóa trong phòng thiếu gia, anh ấy nói có một tập văn kiện quan trọng quên ở bên trong.”

“Ồ, cô không cần đi tìm bà ấy, tôi nơi này có chìa khóa.” Chú Vương cầm khăn lau lên, xoa xoa bàn tay dính đất, lấy một chuỗi chìa khóa từ bộ quần áo lao động. “Thiếu gia trở về luôn luôn ở thư phòng lầu hai xử lý chuyện công ty, cô xác định thứ ấy trong phòng thiếu gia sao?”

Nàng hơi sửng sốt, “Kỳ thật cháu cũng không rõ anh ấy đặt văn kiện ở đâu, nếu không chúng ta xem trước thư phòng đã.”

Kết quả, quả nhiên tìm thấy tập tài liệu màu xám trên bàn công tác trong thư phòng, bỏ vào ba lô, nàng vội vàng chạy ra biệt thự, đến khi bước lên xe bus mới nhớ mình quên cầm theo ví tiền.

Cùng lắm thì trưa không ăn cơm nữa, dù sao dạ dày của nàng đã quen với việc bị  đói, một bữa không ăn cũng không sao cả.

Lúc đi trên bậc thang dẫn đến tòa nhà, khóe mắt nàng chợt bắt gặp hình ảnh một chiếc Porche màu bạc đỗ đằng trước, thân ảnh bước xuống xe làm nàng đổ hít một hơi, là Chỉ Dao.

Hiển nhiên Chỉ Dao cũng thấy được nàng, giày cao gót phát ra một trận thanh âm trong trẻo, chạy đến trước mặt nàng. “Mân Mân, sao cậu lại ở đây?”

Sao lại tình cờ như vậy, Mân Huyên gào thét trong lòng, đầu óc đảo vòng vòng, nghĩ tới một lí do thoái thác. “Còn có hai tháng nữa chúng mình sẽ tốt nghiệp. Mình tới nơi này là muốn nhìn xem có cơ hội phỏng vấn nào không.”

“Này cũng dễ a.” Chỉ dao bắt lấy tay nàng, cười vui vẻ: “Cậu đã quên sao? Lạc ca ca của mình là tổng tài tập đoàn Đường Thịnh, chuyện này còn không dễ làm sao? Cậu yên tâm đi, cứ đi theo mình.”

“Không. Chỉ Dao, cậu hẳn là biết mình không thích như vậy.” Mân Huyên nắm chặt ba lô, nàng không hy vọng chuyện này khéo quá hóa hỏng, nàng tránh né Doãn Lạc Hàn còn không kịp, đương nhiên không thể có khả năng  muốn đi làm ở nơi này.

Chỉ Dao quay đầu, chớp đôi mắt to tròn trong veo. “Được rồi, theo mình được biết, Đường Thịnh năm nay tuyển người khớp với lúc chúng mình tốt nghiệp. Hiện tại cậu đi vào hỏi cũng không được gì, chi bằng đến lúc đó mình gọi điện thoại cho cậu đi.”

“Ừ, Chỉ Dao, cám ơn cậu.” Mân Huyên hạ  mắt, cảm thấy bản thân mình thật đáng giận, hết lần này tới lần khác lừa gạt Chỉ Dao.

“Mân Mân, Lạc ca ca đã trở lại.” Chỉ Dao hơi nhảy lên, bám lấy cánh tay Mân Huyên, mặt hiện lên kiều thái của tiểu nữ nhân, “Ngày hôm qua không phải mình nói qua với cậu việc tiệc đính hôn sẽ được tổ chức trong năm nay sao? Hôm nay mình đến định cùng bàn bạc lại thời gian với Lạc ca ca, cậu nói thử xem mình nên chọn ngày nào mới tốt nhất đâu? Mình nghĩ hiện tại liền định ra đến.”

“Cậu không cần hỏi anh ta sao?” Mân Huyên kinh ngạc một chút, loại chuyện này sao có thể để người ngoài đến quyết định được, tên kia luôn rất bá đạo, loại chuyện này hắn hẳn là đã sớm có chủ ý đi.

Chỉ Dao lắc lắc đầu, đôi môi đỏ mọng hơi chu lên: “Kỳ thật Lạc ca ca không lãnh khốc như người ta đồn đại. Anh ấy rất ôn nhu, cũng rất chiều chuộng mình, vô luận mình nói cái gì, anh ấy đều chấp nhận. Party lần này cũng không ngoại lệ, anh ấy nói để mình quyết định, nhưng mà nhất thời mình cũng chưa thể quyết định vào ngày nào.”

Mân Huyên nhấp mím môi, ma vương tà ác Doãn Lạc Hàn cũng biết ôn nhu sao? Nàng không dám gật bừa, tất cả cùng lắm chỉ là vỏ bọc của hắn trước mặt Chỉ Dao thôi.

“Mân Mân, cậu mau giúp mình ngẫm lại thật kĩ.” Chỉ Dao thúc giục bên tai.

Mân Huyên khó xử cắn môi, mượn cớ từ chối, “Chỉ Dao, mình phải đi làm ở cửa hàng bánh ngọt. Cậu vẫn là đi vào bàn bạc với anh ta rồi quyết định. Nếu không, cậu hỏi ba mẹ cậu nhé.”

Mân Huyên xốc ba lô, chính mình phản bội Chỉ Dao, càng không thể ra mặt khoa tay múa chân vụ tiệc đính hôn của Chỉ Dao cùng hắn.

 

 



/281

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status