Bố Y Quan Đạo

Chương 356 - Chuyện Kết Hôn

/1217




Sau khi tan tầm thì Trương Thanh Vân vui vẻ lái xe phóng thẳng về khu ung cảnh, hôm nay vợ về làm trong lòng hắn mừng hơn hớn.

Triệu Giai Ngọc hôm nay mặc một bộ váy mỏng manh màu trắng, tóc dài phủ xuống bộ ngực cao vút nhìn như tiên tử giáng trần. Trương Thanh Vân về nhà thì thấy khắp nơi đều là túi này bọc nọ, thì ra là vật dụng vợ mang về từ thủ đô, hắn không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Em đưa nhiều đồ thế này về nhà làm gì?

Triệu Giai Ngọc đứng dậy khẽ nhăn mày, nàng nói với gò má ửng hồng phơn phớt:

- Đây là những gì mà các anh các chị tặng!

Trương Thanh Vân tùy tiện mở một hộp quà ra, bên trong lòng một đôi uyên ương điêu khắc bằng ngọc thạch. Bên trong hộp là một tờ giấy có hai chữ Tứ ca , đây chắc là lễ vật của Triệu Cương Kiện, chỉ cần nhìn qua cũng biết là thứ xa xỉ.

Khi Trương Thanh Vân ngẩng đầu thì thấy gương mặt Triệu Giai Ngọc đã đỏ bừng, một lúc lâu sau nàng mới khẽ nói:

- Ông nói chúng ta nên kết hôn vào cuối năm.

- Phì!

Trương Thanh Vân khẽ cười một tiếng, vợ của mình rõ ràng càng lúc càng đáng yêu. Trương Thanh Vân dùng một tay ôm chầm lấy Triệu Giai Ngọc rồi khẽ nói vào bên tai:

- Sao em không nói sớm, à, chưa kết hôn mà đã nhận được hàng núi quà như vậy sao?

Triệu Giai Ngọc bị hơi nóng từ trong miệng Trương Thanh Vân phả ra mà cảm thấy ngứa ngáy, nàng vùng ra khỏi cái ôm của rồi liếc xéo Trương Thanh Vân:

- Đây là phong tục trưởng bối quyết định hôn lễ, trước khi đám cười thì phải tặng lễ vật.

- Ủa, còn có cả quy củ này sao? Nhưng cha mẹ anh sao không biết nhỉ?

Trương Thanh Vân nói.

Triệu Giai Ngọc khẽ nghiêng đầu nhìn ra những cây hoa bên ngoài, sau khi trầm lặng một lúc lâu thì mới nói:

- Chỉ sợ là chỉ một mình anh không biết mà thôi.

Trương Thanh Vân lập tức trở nên ngẩn ngơ, hắn nhìn Triệu Giai Ngọc, đúng lúc này điện thoại lại vang lên. Triệu Giai Ngọc đặt điện thoại bên tai rồi nói:

- Được, được, con ra ngay!

Triệu Giai Ngọc cúp điện thoại, Trương Thanh Vân lúc này vẫn còn đang sững sờ, nàng nói:

- Có khách đến!

- Khách, khách nào?

Trương Thanh Vân đi theo Triệu Giai Ngọc xuống thang máy mà trong bụng đầy nghi ngờ, khi xuống dưới lầu thì hắn chợt giật mình, bên dưới là bốn chiếc xe, cả nhà Biện Huy Hoàng, dì, dượng, có cả cha mẹ, tất cả đều có mặt đầy đủ.

Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc không ngậm miệng lại được, sao cha mẹ đến Thành Đô mà hắn lại không biết?

- Cha mẹ đến đây từ lúc nào thế?

Trương Thanh Vân đùng giọng có chút trách móc nói.

Doãn Tố Nga và Trương Đức Giang híp mắt thành một đường mảnh nhìn Trương Thanh Vân, dường như cả hai cũng không quan tâm đến giọng điệu khó chịu của đứa con. Doãn Tố Nga nói:

- Chúng tôi cùng với Giai Ngọc…À, Thành Đô nóng quá, đúng là Lĩnh Nam khí hậu mát mẻ, thật thoải mái.

- Lĩnh Nam sao?

Trương Thanh Vân cảm thấy suy nghĩ của mình không theo kịp tình cảnh, hắn lập tức biết được cha mẹ đến Lĩnh Nam gặp Triệu tướng quân để quyết định chuyện kết hôn, xem ra hai bên đã thống nhất gì đó rồi.

- Tôi thấy anh làm quan ngày càng lớn thì chẳng quan tâm đến chuyện gì, tất cả mọi thứ đều dồn hết cho Giai Ngọc, vốn cũng muốn đưa anh đi Lĩnh Nam nhưng suốt ngày bảo rằng công tác bận rộn không thể dứt ra. Công tác có thể so sánh với chuyện quan trọng cả đời hay không?

Doãn Tố Nga tức giận nói.

Trương Thanh Vân trở nên khổ sở khó nói nên lời, khi quay đầu lại thì Triệu Giai Ngọc đã nắm lấy tay hắn, nàng hiểu ý ghé sát đầu vào Trương Thanh Vân rồi nói:

- Em...Em sợ cha mẹ biết rõ thân phận của ông thì sẽ căng thẳng, cho nên... ....

Triệu Giai Ngọc nói được một nửa thì chợt đỏ mặt lui ra phía sau, Trương Thanh Vân liếc mắt thì thấy Ngải Gia đang đứng ngay phía sau, bản lĩnh nghe lén của nha đầu này đúng là khủng bố.

Ngải Gia như cười như không lui ra, sau đó lập tức dùng giọng loa phóng thanh nói lớn những gì Triệu Giai Ngọc vừa mở lời, điều này làm tất cả mọi người cười nghiêng ngả.

Trương Thanh Vân cảm thấy rất ấm áp, mình còn chưa kết hôn mà mọi chuyện đã được lo xong, rõ ràng Triệu Giai Ngọc cũng rất hiểu lòng người. Có lẽ nàng biết thời gian này mình rất áp lực và bận rộn, vì vậy mà không muốn làm mình lo lắng quá nhiều.

Trương Thanh Vân quay đầu nhìn lại thì thấy hôm nay cha mẹ như trẻ lên rất nhiều, hắn vui mừng mà cha mẹ còn vui hơn gấp mười lần.

Sau khi mọi người nói chuyện được một lúc thì nhắc đến chuyện nhà cửa, lúc này Trương Thanh Vân mới biết căn biệt thự mới đã hoàn thiện, Triệu Giai Ngọc sắp xếp cha mẹ ở nhà mới, lúc này mới kéo phái đoàn sang đón Trương Thanh Vân hắn.

Đoàn người lên xe về nhà mới, Triệu Giai Ngọc ngồi bên ghế lái phụ thấy Trương Thanh Vân chẳng nói câu nào, chỉ thấy hắn dùng ánh mắt sững sờ nhìn mình.

- Này...Này...Anh vẫn còn giận em sao? Em...Em... ....

Triệu Giai Ngọc dùng giọng ấp úng nói.

Giận sao? Trương Thanh Vân thầm cười ha hả, vui mừng còn chưa kịp thì sao lại có tức giận, nhưng hắn lại cố gắng phụng phịu ra vẻ rất bực bội.

Triệu Giai Ngọc trở nên ngẩn ngơ và có chút xấu hổ, nàng cúi đầu xuống khá uất ức. Trương Thanh Vân cũng không đành lòng nhìn tình cảnh này, vì vậy hắn cười lên ha hả nói:

- Anh tức giận vì hôm nay gặp mặt mà chẳng cho hôn một cái nào.

Triệu Giai Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên và thấy ngay nụ cười xấu xa của Trương Thanh Vân, trong lòng lập tức phản ứng và né đầu sang một bên. Gương mặt Triệu Giai Ngọc đỏ ửng làm trong lòng Trương Thanh Vân ngứa như mèo cào. Nếu không phải lúc này chẳng đúng thời cơ thì hắn đã kéo nàng đến thân mật với cô bé nóng hừng hực lửa bên dưới rồi.

Căn biệt thự Triệu Giai Ngọc mua ở quận Nam Sơn có diện tích rất lớn, hơn nữa hệ thống ánh sáng và bầu không khí cũng rất được chú trọng. Vì không muốn ngăn cản tầm mắt nên trong biệt thự không có những thân cây quá cao, có chút hương vị mộc mạc, Trương Thanh Vân rất vừa ý.

Bên ngoài biệt thự là một bãi cỏ xanh với những cây dù che nắng, có một lối đi rộng để xe chạy vào gara.

Những người giúp việc đã chuẩn bị xong một bữa tiệc ngoài trời rất phong phú, rất cảm khái. Mọi người ngồi dưới trời xanh nói chuyện với nhau, tình cảnh rất thơ mộng.

Chủ đều của bữa cơm tối ngày hôm nay chính là chuyện kết hôn của Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc, hai người cũng là nhân vật chính được mọi người liên tục chúc mừng, lúc nà Trương Thanh Vân đã biết hôn lễ đã được các trưởng bối ra quyết định chính thức.

Trong lúc nói chuyện thì Trương Thanh Vân mới biết lần này không những chỉ có cha mẹ mình đi Lĩnh Nam, ngay cả dì dượng cũng đi Lĩnh Nam. Triệu tướng quân đã bày một bữa tiệc thịnh soạn tiếp đón mọi người, đồng thời cũng dùng một phương pháp rất ngang hàng để thương lượng và hỏi thăm tất cả các phong tục, lễ nghi của người Thổ Ung Bình về việc đón dâu về nhà, đã bày tỏ sự tôn trọng cao độ với ông bà Trương Đức Giang.

Trương Thanh Vân thầm cảm thấy cung kính và bái phục Triệu tướng quân, một vị quan lớn gần trăm tuổi quan tâm đến hôn sự của chính mình, điều này làm hắn cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng. Ông cụ đã cẩn trọng như vậy sao không làm người khác cảm động cho được?

Trương Thanh Vân cảm thấy rất thoải mái, vì vậy ngày hôm nay hắn uống rượu rất vui và rất nhiều, còn hơn cả khi đối mặt với bạn rượu tri kỷ như Uông Phong. Ngải Gia ngẩng đầu lên bắt đầu ồn ào, nàng bắt mọi người phải ép Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc uống một chén rượu giao bôi cho bằng được.

Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc không thể nào chối từ nên đành phải hưởng ứng lời kêu gọi của mọi người. Trương Thanh Vân áp sát vào Triệu Giai Ngọc mới thấy sự dịu dàng của nàng, hắn nhìn chiếc ly đế cao trong tay mà trong lòng cảm thấy có chút say mê.

... ....

Hôm nay Trương Thanh Vân chủ trì hội nghị toàn thể của ban số bốn, hắn bắt đầu điều chỉnh công tác của các phó ban làm toàn thể nhân viên hoan hô rung trời. Lúc này Trần Cảnh Huy cũng chỉ biết ngồi trong góc gặm xương cứng.

Trần Cảnh Huy phát biểu trong hội nghị với giọng điệu rất nhỏ và vẻ mặt mất tự nhiên, mãi đến lúc này hắn mới biết vị phó phòng miệng còn hôi sữa không phải là đèn cạn dầu, mình không thể hành động nhưng nếu có thì cũng là sai lầm, vì vậy trong lòng cảm thấy rất cay đắng.

Sau khi tan họp thì Vương Xử Nhất cười hì hì đi đến văn phòng của Trương Thanh Vân, trên tay hắn là một túi trà trông rất cổ, khi mới vào cửa đã nói lớn:

- Trưởng phòng Trương, tôi biết anh là người yêu trà, lúc này có đứa cháu giử đến vài bịch trà Hồng Bào loại cực phẩm, tôi không đành lòng hưởng một mình nên đến đây san sẻ cho anh.

Trương Thanh Vân vội vàng nói vài lời khách khí rồi lơ đãng nhận lấy túi trà, tất cả những hành động của hắn tỏ ra rất tự nhiên.

- Anh cứ khách khí, nếu là trà ngon thì chúng ta phải cùng thưởng thức mới sảng khoái.

Trương Thanh Vân cười nói.

- Được, được!

Trưởng ban Vương vội nói:

- Trưởng phòng Trương thường hay uống trà nên cách pha chế rất tốt, tôi không thể so sánh với anh, vì vậy miễn cưỡng trông cậy anh chỉ điểm cho một chút.

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn nhìn trưởng ban Vương bận rộn trước sau đi pha trà mà gật đầu. Vương Xử Nhất quả nhiên khá tốt, hắn cũng không phải là người am hiểu đối nhân xử thế, hắn biết Trương Thanh Vân bình thường không thu lễ nhưng tặng trà thì quả nhiên rất khôn khéo.

Tay nghề pha trà của Vương Xử Nhất là không tệ, chỉ sau một lát đã hoàn thành tất cả rất nhanh gọn. Trương Thanh Vân cầm ly trà mà cảm thấy hương thơm bừng lên chóp mũi, khi uống vào một ngụm thì cảm giác tươi mát và sảng khoái bùng lên trong vòm họng và liên tục kéo dài. Hắn nhắm chặt hai mắt cảm nhận hương vị trà Hồng Bào cực phẩm.

- Trà ngon, quả nhiên là cực phẩm!

Trương Thanh Vân cảm thấy tâm tình rất tốt, hắn cười nói.

Trương Thanh Vân đến phòng tổ chức cũng đã lâu nhưng lúc này mới coi như chính thức đứng vững bàn chân, chức vụ phó phòng cũng xem như có chút danh tiếng.

Trương Thanh Vân nhớ rõ khoảng thời gian trước đó khi đi làm thì các cán bộ đều chào hỏi bằng giọng điệu khách khí, nhưng hương vị rõ ràng là ngoài nóng trong lạnh, nụ cười cực kỳ giả tạo.

Nhưng lúc này thì đã khác, mỗi sáng khi Trương Thanh Vân lên lầu thì các cán bộ phòng tổ chức đều rất cung kính và giữ lễ, những cán bộ có chút quen thuộc thì cố gắng chào hỏi chính mình. Trong cơ quan nhà nước, chỉ khi cán bộ tuyến dưới thật sự coi mình là lãnh đạo mới có những biểu hiện kính sợ phát ra từ tận đáy lòng như vậy.

Điều này rất quan trọng, đồng thời cũng là tiêu chí để Trương Thanh Vân dung nhập vào phòng tổ chức, những cá thể nơi đây đã tiếp nhận hắn.

Làm quan nhiều năm thì Trương Thanh Vân biết rõ chỉ khi nào bên trong ổn định, khi tất cả mọi người tiếp nhận thì lãnh đạo mới có sự uy nghiêm, quyền lợi và thực lực, đây cũng chính là điều rất quan trọng.

Nếu một kẻ chỉ biết dựa vào quan hệ bên ngoài thì bạn đồng liêu sẽ xem thường, hơn nữa cấp dưới cũng không chịu phục tùng.

Nếu căn cơ ổn định thì người khác sẽ khó thể sử dụng tiểu thông minh , muốn sử dụng tâm địa gian xảo thì cũng phải suy nghĩ nát óc, quan càng lớn thì càng phải như thế.

Giống như tình hình ở Vũ Lăng, bên trên đã bỏ ra nhiều tâm tư, cuối cùng cũng chỉ kết luận là gió đến trước mưa đến sau, sau khi cắt bỏ móng vuốt của ác lang thì mới đến giai đoạn giết thịt, cảm giác tinh tế bên trong không nói cũng hiểu.

Trên quan trường cũng không phải lúc nào cũng chiến đấu tôi sống anh chết mà phần lớn là thỏa hiệp, trong nhượng bộ có nhượng bộ, trong cầu tiến có cầu tiến. Người hiểu biết sẽ dùng phương pháp vu hồi xoay quanh những vấn đề rất tầm thường trong quan trường, giống như có rất nhiều sợi dây được giăng ra mà mỗi người thường đứng trên những sợi khác nhau. Nếu một vị trí trống trên dây có hai kẻ cùng đấu tranh giành giật thì cần phải xem xét các quan hệ lằng nhằng của hai người trên chính sợi dây của mình, nên xử lý như thế nào thì phải phụ thuộc vào năng lực của từng cá nhân.

Khi thấy Trương Thanh Vân khen trà ngon thì mặt Vương Xử Nhất lập tức nở hoa, khi Trương Thanh Vân đến phòng tổ chức thì Vương Xử Nhất có những trình tự tâm tư rất phức tạp. Từ mức độ khinh thường đến bài xích, từ sợ hãi đến kính sợ, từ kính sợ đến mức độ tiếp nhận như lúc này.

Bây giờ Vương Xử Nhất muốn làm gì cũng phải quay đầu quan sát trước sau.

Trương Thanh Vân làm người ta sinh ra một loại cảm giác hắn có năng lực để bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết chính mình. Trương Thanh Vân gây ra cho đối phương nổi sợ hãi rồi sau đó lại chậm rãi trưng cầu ý kiến của họ. Giống như nấu một nồi nước vậy, độ lửa không lớn nhưng bắt buộc kẻ khác không thể không cúi đầu xưng thần.

Cuối cùng Vương Xử Nhất cũng lập tức cảm nhận được sự bất lực, dưới tình cảnh không còn lực tương tác và xử lý vấn đề quá khó khăn mà dần dần quay sang tiếp nhận sự hiện hữu của Trương Thanh Vân.

Những tình cảnh tâm tư cứ liên tiếp như vậy, ý nghĩa của câu nói nước chảy thành sông cũng chính là như vậy.

Vương Xử Nhất tiếp xúc với Trương Thanh Vân càng lâu thì càng quên đi sự chênh lệch về tuổi tác giữa hai người, giống như hôm nay tất cả các cán bô phòng giám sát đều loan tin Trần Cảnh Huy phải ăn quả đắng.

Nếu xét theo tin tức bên ngoài thì hình như chủ tịch tỉnh Khâu không hài lòng với một đứa cháu ngoại như Trần Cảnh Huy, vì vậy lãnh đạo đã cho trưởng phòng Lưu toàn quyền xử lý.

Trương Thanh Vân là phó phòng tổ chức đồng thời cũng là lãnh đạo trực tiếp của Trần Cảnh Huy, tất nhiên hắn sẽ có quyền lên tiếng mạnh mẽ nhất trong tất cả các vấn đề. Mọi người còn tưởng rằng trưởng phòng Trương sẽ điều chỉnh công tác của Trần Cảnh Huy, không ngờ kết quả lại là điều chỉnh công tác của vài phó ban dưới quyền Trần Cảnh Huy.

Trưởng phòng Trương xử lý vấn đề như vậy nhìn qua thì có vẻ quá rườm rà nhưng rõ ràng đã giải quyết triệt để vấn đề. Trương Thanh Vân đã khống chế chặt ban số bốn vào trong tay, hơn nữa cũng không làm cho chủ tịch Khâu phải xấu hổ, cũng không giành lấy quyền lực trong tay Trần Cảnh Huy, chẳng qua chỉ sắp xếp vài người làm một bức tường chắn mà thôi.

Phương pháp xử lý thế này vốn cũng không có gì quá ngạc nhiên, nhưng Trương Thanh Vân vận dụng khéo léo và nắm vấn đề rất vi diệu. Như vậy vấn đề ở ban số bốn coi như chính thức hóa thành con số không, giống như giúp Trần Cảnh Huy có thêm vài nhân viên đắc lực phụ trợ trong công tác.

Vương Xử Nhất không thể không cảm kích Trương Thanh Vân, vì đối phương dùng phương pháp giết gà dọa khỉ để nói rõ với chính mình. Trong khoảng thời gian ngắn thì Vương Xử Nhất khó thể hiểu được sâu sắc ý đồ của Trương Thanh Vân, khi thấy mình khó thể hành động đơn phương nên mới nghĩ ra ý kiến đến tặng trà Hồng Bào.

Khi Trương Thanh Vân trò truyện rất vui với Vương Xử Nhất thì điện thoại vang lên, hắn nhấc máy nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Mà lúc này Vương Xử Nhất cũng không dám ở lâu, hắn sợ ảnh hưởng đến công tác của Trương Thanh Vân nên lập tức nói lời cáo từ.

Sau đó điện thoại lại vang lên, Trương Thanh Vân nhấc máy cũng không thấy ai trả lời. Hắn vội vàng gọi vào số máy văn phòng hỏi xem ai đã gọi điện.

Văn phòng nói điện thoại đến từ cục công an, Trương Thanh Vân nhịn không được phải nở nụ cười, xem ra điện thoại là của Vi Cường. Khoảng thời gian vừa qua tâm tư của tất cả các bộ cao thấp đều để ý đến vấn đề khảo sát của phòng tổ chức tỉnh ủy, vì vậy cũng không kẻ nào rãnh rổi để ý đến vấn đề của Vi Cường. Có lẽ Vi Cường cũng không chịu đựng nổi sự dày vò nên phải gọi điện đến.

Trương Thanh Vân nhấc điện thoại lên định gọi thì chợt nghĩ tiểu tử Vi Cường kia chịu đựng tra tấn là đáng đời, ai bảo con bà nó sinh ra dị tâm?

Thời gian buổi trưa cứ như vậy mà trôi qua, đến giờ tan tầm Trương Thanh Vân lái xe về khu Ung Cảnh, tuy Triệu Giai Ngọc đã mua biệt thự ở Nam Sơn nhưng dù sao nơi đó cũng xa hơn khu Ung Cảnh, đồng thời trong khoảng thời gian này Triệu Giai Ngọc lại đi thủ đô, Trương Thanh Vân cũng không muốn về Nam Sơn để heo hút một mình trong căn nhà rộng.

Khi đến dưới lầu thì Trương Thanh Vân từ xa đã nhìn thấy Vi Cường đang ngồi trên bãi cỏ hết nhìn đông lại nhìn tây, khi thấy xe của Trương Thanh Vân thì chạy đến như gặp cứu tinh, khi đến gần thì lại giảm tốc độ, vẻ mặt khó coi vẫn không dễ xóa tan.

- Ơ, đây không phải là cục trưởng Vi à? Sao lại trùng hợp như vậy? Anh cũng dọn nhà đến khu Ung Cảnh sao?

Trương Thanh Vân cười nói.

Vi Cường biết rõ Trương Thanh Vân đang cố ý mỉa mai mình, trên mặt hắn lộ ra nụ cười. Hắn biết Trương Thanh Vân nói lời mỉa mai chính mình là dấu hiệu tốt, nếu đối phương nghiêm túc thì mới phiền phức.

Sau khi rục rịch một lúc lâu thì Vi Cường mới lấy từ phía sau ra một hộp quà, hắn nói:

- Nghe nói cậu đã đính hôn, dù sao cũng phải có chút quà nhỏ coi như tâm ý.

Gương mặt Vi Cường chợt đỏ hồng, hắn nói khẽ:

- Gần đây áp lực của tôi quá lớn, hơn nữa cha lại không thèm quan tâm, con bà nó đúng là khó sống.

Trương Thanh Vân khẽ híp mắt mà trong lòng nở hoa, tuy trong lòng là vậy nhưng lại nói:

- Chỉ cần nhìn cậu là biết không có tương lai, làm việc đường đường chính chính thì bộ dạng phải đường đường chính chính, nhìn cậu thế này không phải đến đút lót đấy chứ?

- Không, không, đây là chút tâm ý của tôi!

Vi Cường nghiêm mặt nói:

- Làm việc chống đỡ áp lực quá khổ sở, nhưng sau khi tan tầm thì rõ ràng không chống đỡ nổi.

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, khi tan tầm lại không chống đỡ được là sao? Một lúc sau thì Trương Thanh Vân mới hiểu, thì ra tiểu tử Vi Cường cố gắng đường đường chính chính lúc còn trong công tác, sau khi tan tầm về nhà thì trong lòng lại dày vò.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà không thể nhịn cười, hắn dùng giọng bực bội nói:

- Nhìn bộ dạng cậu thế này đúng là chán nản, tôi định đi dùng cơm nhưng bây giờ cảm thấy nuốt không vô.

Trương Thanh Vân nói xong thì tiến lên phía trước, Vi Cường trong lòng tràn đầy vui mừng hấp tấp chạy theo sau.

Trương Thanh Vân vào nhà thì hỏi xem Vi Cường có còn lui tới với Sở Hà nữa hay không? Vi Cường thề tuyệt đối không có, Trương Thanh Vân nhìn thấy vẻ mặt đối phương không giống giả vờ, nghĩ lại cũng đúng, con đàn bà kia làm cho Vi Cường ngã đau như vậy, nếu còn không sáng mắt ra thì đúng là hết thuốc chữa.

Hai người đàn ông ngồi đàm đạo với nhau, tâm tình của Vi Cường cũng không được tốt cho lắm. Lúc này Trương Thanh Vân vào phòng lấy các bằng chứng dùng để đối phó Sở Hà cho Vi Cường xem qua, sau lần đi vào hoa viên khu Ung Cảnh gặp mặt Sở Hà thì Trương Thanh Vân quyết định không thể nương tay cho con đàn bà này, phải tung ra một đòn quyết định.


/1217

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status