Bố Y Quan Đạo

Chương 412 - Vận Dụng Quyền Lợi Cực Kỳ Ảo Diệu.

/1217




- Trưởng phòng, hôm nay tôi đến tìm anh chủ yếu là về vấn đề đưa cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện, lúc này đã sắp có bí thư mới đến nhận chức, vấn đề này có chút mẫn cảm, tôi muốn hỏi xem anh có dặn dò gì không?

Trương Thanh Vân nói.

Mỗi năm trong tỉnh đều có rất nhiều cơ quan đưa cấp dưới xuống rèn luyện, năm nay tình cảnh này lại đến. Trước kia chuyện này không liên quan đến Trương Thanh Vân, nhưng lúc này hắn được phân công quản lý ban số ba, vấn đề này trở thành phúc họa khó lường.

Vấn đề cán bộ xuống rèn luyện cũng không phải so sánh được với tình cảnh ở Vũ Lăng, điều này lập tức liên quan đến mũ ô sa của rất nhiều người, đây cũng là vấn đề mà mỗi năm quan trường Giang Nam chú ý nhiều nhất. Lúc này tình cảnh đã đến trước mắt và Trương Thanh Vân cũng không dám tự tiện quyết định, hắn do dự rất lâu mới tìm đến hỏi ý kiến của Lưu Tiến.

Khi nhắc đến vấn đề này thì Lưu Tiến cũng trở nên thận trọng hơn rất nhiều, hắn dùng tay gõ xuống mặt bàn rất có tiết tấu, sau đó đột nhiên nói với ra bên ngoài:

- Tiểu Thiệu, đưa đến hai ly trà.

Một tiếng két vang lên, cửa mở ra, thư ký Thiệu đi vào. Lưu Tiến chỉ vào tủ âm tường nói:

- Chỗ đó có trà, pha trà sao cho khéo, nên nhớ phó phòng Trương là người chuyên uống trà.

Tiểu Thiệu nở nụ cười hữu hảo với Trương Thanh Vân, sau đó cầm vài thứ đi ra ngoài. Lưu Tiến mấp máy môi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hắn nói:

- Thanh Vân, mỗi năm thì vấn đề cán bộ xuống dưới rèn luyện đều là khảo nghiệm đối với phòng tổ chức chúng ta, vì cán bộ xuống rèn luyện là một phương pháp bồi dưỡng cán bộ rất quan trọng của đảng. Đầu năm nay các ban ngành cho cấp dưới đi rèn luyện, cần phải tăng mạnh trọng trách cho bọn họ, xuống tuyến dưới cũng là một biện pháp rất tốt!

Lưu Tiến nói đến đây thì hơi khựng lại nói:

- Tôi nhớ năm xưa cậu cũng là cán bộ từ văn phòng xuống tuyến dưới đảm nhận nhiệm vụ phải không?

Trương Thanh Vân gật đầu, Lưu Tiến cười nói:

- Cậu thấy chưa? Sau khi rèn luyện thì cậu đã có tác dụng rất lớn, cậu nói vấn đề này không quan trọng à?

Trương Thanh Vân nở nụ cười xấu hổ, lúc đó thư ký Thiệu cũng đúng lúc vào dâng trà, Trương Thanh Vân vội vàng nâng ly trà lên nhấp một ngụm để che giấu xấu hổ.

- Điều này...Lần này các đơn vị cho ra nhân tuyển phải khảo sát thật tốt, không thể làm qua loa đại khái!

Lưu Tiến nói.

- Vấn đề này trưởng ban Trần Lâm đã bắt tay vào làm rồi!

Trương Thanh Vân cung kính nói, Lưu Tiến gật đầu từ chối cho ý kiến, sau đó lại híp mắt rồi đột nhiên nói:

- Có lãnh đạo nào bắt chuyện với cậu chưa?

Trương Thanh Vân cười khổ gật đầu nói:

- Chào hỏi rất nhiều, nhưng có lẽ hướng về phía trưởng ban Trần Lâm là nhiều, có lẽ hướng về tôi cũng không thích hợp.

- Ừ, tôi chỉ có một câu dặn dò cậu, một chén nước phải chia sao cho đều.

Lưu Tiến nói.

Trương Thanh Vân thầm rùng mình, lời này rơi vào trong tai làm trái tim người khác đập lên điên cuồng, một chén nước phải chia đều có nghĩa là gì? Bắt mình phải cân đối sao cho hợp lý à? Hay nhấn mạnh phân chia đều công tác quan trọng? Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cảm thấy mình rất khó phỏng đoán.

Nhưng hai chữ công bằng thường khó thể biểu hiện trong những vấn đề thế này, đầu tiên là đề chuyện đề cử không công bằng, tất cả cơ quan tỉnh ủy và chính quyền đều ôm chặt, kẻ tiến vào trong danh sách làm gì không có bối cảnh sau lưng?

Đám người này phần lớn đều có bối cảnh, thời điểm phòng tổ chức khảo sát sẽ sinh ra bao nhiêu vấn đề? Những khảo sát viên sẽ nhất định công bằng sao? Tính ngẫu nhiên trong vấn đề lần này là khá lớn, Lưu Tiến làm ở phòng tổ chức cả đời, hắn không thể không biết.

Nhưng phải nhắc đến hai chữ cân đối, muốn cân đối và chia đều dễ dàng như vậy sao? Trương Thanh Vân cũng không nắm bắt chính xác mới đến đây xin chỉ thị, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Tiến đã bắt hắn phải nuốt câu nói vào bụng, điều này làm hắn cảm thấy khá mệt mỏi.

Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân được nhìn thấy vẻ cáo già của Lưu Tiến, cũng không ai biết trong lòng người này đang nghĩ gì. Trước đây hắn đưa mình ra ngoài làm quân tiên phong và ở nhà theo dõi kỳ biến, khi quay về thì lập tức có được dư âm.

Nhưng nếu đúng lúc quan trọng thì nếu Lưu Tiến đưa ra chỉ thị, đến lúc đó có chuyện gì xảy ra thì Lưu Tiến sẽ sợ Trương Thanh Vân dùng nó để chụp mũ, khoảnh khắc này Trương Thanh Vân đã thấy rõ tâm tư của đối phương.

- Thì ra quyền lợi còn có thể vận dụng như vậy!

Trương Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng, hắn cảm thấy mình vừa học được một bước đi mới. Biểu hiện của Lưu Tiến có vẻ giống như buông tay cho cấp dưới công tác, thực tế hắn có thể chối bỏ tất cả những tuyến dưới đã làm, nhìn như có vẻ ủy quyền nhưng thực tế thì quyền lợi lại nằm chắc trong tay, cũng không cho phép kẻ nào mượn cớ, dù là ai cũng nói có tác phong dân chủ, không thể nói hắn chuyên quyền độc đoán.

Trương Thanh Vân trở về phòng làm việc của mình mà tán thưởng thủ đoạn của Lưu Tiến, càng biết nhiều thì càng hoảng sợ. Trước kia Trương Thanh Vân cảm thấy Vũ Đức Chi rất giỏi, lúc này lại gặp phải trưởng phòng Lưu còn thuần thục hơn, lãnh đạo cao cấp tỉnh ủy quả nhiên không phải là những tồn tại yêu nghiệt bình thường.

Trương Thanh Vân nghĩ lại nếu là vài năm trước thì chắc chắn không hiểu ra được điều này, khó trách các lãnh đạo lớn nhìn về bên trên rất có lực tương tác, nếu không có đạo hạnh sâu sắc, không kinh nghiệm thì sẽ vĩnh viễn không thể nhìn rõ.

- Cốc, cốc!

- Vào đi!

Trương Thanh Vân trầm giọng nói, cửa bị đẩy ra, vừa nhìn thấy mặt người tiến vào thì hắn lập tức đứng lên nói:

- Ủa, chủ nhiệm Lộ, sao anh lại có thời gian đến đây dạo chơi thế này?

Người đến là chủ nhiệm văn phòng của phòng tổ chức, là Lộ Đoan Phương.

Văn phòng của phòng tổ chức có công tác phụ trách tương đối nhiều, đôn đốc, văn thư, trực ban cơ quan, hậu cầu, tổng hợp và phối hợp, còn có cả những chuyện bên ngoài, thư tín...Đều là phạm vi chức trách của văn phòng. Nhưng xử lý những vấn đề này cho Trương Thanh Vân đều là thư ký, mà thư ký là người văn phòng, vì vậy hắn cũng không có nhiều quan hệ với chủ nhiệm Lộ.

- Là thế này, phó phòng Trương, xe của anh đã được tôi cho người đi đăng kiểm, đã phân phối đến cho anh một chiếc mới. Vì xem xét trên vấn đề anh thường ra ngoài, lần này cố ý đưa đến cho anh một chiếc tiện nghi hơn!

Lộ Đoan Phương cười nói.

- Những chuyện thế này anh nên liên hệ với Tiểu Hạ!

Trương Thanh Vân nói được một câu thì khựng lại rồi nói:

- Điều này có vẻ không thích hợp, trong phòng tổ chức chỉ có xe của trưởng phòng là nên được đổi mới, hơn nữa tôi cũng không xứng.

Lộ Đoan Phương hơi híp mắt, hắn giả vờ chăm chú nói:

- Trước kia anh không có xe chuyên dụng phù hợp, nhưng bây giờ anh đã nhận trọng trách, tôi đã xin chỉ thị của trưởng phòng vì vậy mới đổi xe cho anh, nếu không tôi làm sao có quyền hạn thế này?

Giọng điệu của Lộ Đoan Phương rất chân thành, phó phòng Trương này đã làm hắn phải líu lưỡi. Khi vị phó phòng này đến thì cũng không ai quá chú ý, sau này uy tín ngày càng cao, hơn nữa cuối năm còn sinh ra dấu hiệu bị chèn ép, nhưng khi tất cả mọi người còn cho rằng đối phương sẽ bị cho ra rìa, đột nhiên đối phương lại sống dậy như kỳ tích, trở thành một phó phòng có thực quyền nhất trong phòng tổ chức tỉnh ủy.

Dựa theo quy định thì chỉ có trưởng phòng và phó phòng thường vụ phòng tổ chức mới có được xe chuyên dụng, những phó phòng khác muốn đi đâu phải được văn phòng điều phối. Trước kia Trương Thanh Vân đi đâu cũng thích dùng chiếc Audi cũ kỹ, nhưng những ngày gần đây xe ngày càng tàn.

Người tuyến dưới phản ánh tình hình cho Lộ Đoan Phương, trong lòng hắn chợt động, cảm giác cơ hội đã đến, vì vậy dứt khoát đề nghị lên Lưu Tiến cấp cho Trương Thanh Vân một chiếc xe chuyên dụng. Báo cáo của hắn được phê chuẩn rất nhanh, cơ hội tranh công thế này sao hắn không tự mình đến cho được? Vì vậy mới có buổi nói chuyện hôm nay.

Trương Thanh Vân mời Lộ Đoan Phương ngồi xuống, hắn tự tay rót cho đối phương một ly trà, đúng là nhân tình ấm lạnh không thể bàn cãi. Hắn nhớ trước kia mỗi lần mình xuống văn phòng muốn lấy một phần văn kiện cũng không phải dễ dàng, vì liên quan đến vấn đề bí mật nên người ta thường phải gọi điện cho Lưu Tiến và Đàm Ngôn Ứng để xin chỉ thị.

Lúc này thì tốt rồi, quy định cũng được thay đổi, chỉ có phó phòng thường vụ mới có xe chuyên dụng, bây giờ Trương Thanh Vân lại có xe, đây không phải chứng minh thân phận thay đổi sao? Trước kia không có xe thì còn phải xin ý kiến văn phòng, bây giờ tất cả vấn đề hình như đều được bãi bỏ!

- Chủ nhiệm Lộ, vấn đề xe chuyên dụng cũng không quá tất yếu, sau này tôi dùng xe nào cũng được nhưng đảm bảo chỉ dùng trong công tác, bình thường tôi sẽ đi làm bằng xe của mình. Chúng ta có tình hình đặc biệt, không thể tự coi mình là ban ngành đặc thù, tôi tin anh cũng hiểu.

Trương Thanh Vân nói.

Lộ Đoan Phương nở nụ cười ngượng ngùng, câu nói của Trương Thanh Vân cũng nằm trong dự kiến của hắn, nhưng hắn là lão cơ quan, vấn đề mình có tâm hay không mới quan trọng, lãnh đạo có tiếp nhận hay không là hoàn toàn khác nhau.

Sau đó tất nhiên Lộ Đoan Phương phải nói vài lời khách khí, hoàn toàn tự cho mình là thuộc hạ, cực kỳ cung kính và có ý. Trương Thanh Vân cũng cố gắng chu toàn cho người này, may mà Lộ Đoan Phương không phải là kẻ ngu, hắn biết rõ tiến thối, chỉ ngồi nói chuyện trong chốc lát rồi đứng dậy cáo từ.

Sau khi bận rộn đến chiều thì Trương Thanh Vân lại nhận được một điện thoại nằm ngoài ý muốn, gần đây loại điện thoại này hắn cũng thường xuyên nhận được, cũng không quá mức để ý, nhưng khi đối phương nói hai câu thì vẻ mặt hắn chợt biến đổi.

Người gọi điện tự xưng mình là tổng giám đốc khách sạn Hán Dũng Đồng Tiểu Lệ, giọng nói ngọt ngào. Nàng nói khách sạn đang lập cái gì là quỹ hoạt động, vì cảm ơn Trương Thanh Vân một năm qua ủng hộ khách sạn Hán Dũng, nàng nhất đinh phải tự mình đến gặp Trương Thanh Vân để thể hiện thái độ tôn trọng khách quý.

Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà liên tục cười khổ, thẻ vip của khách sạn Hán Dũng chính là Nghê Thu Nguyệt đưa cho, điều này bây giờ đã gây họa, người ta đường đường là tổng giám đốc mà còn muốn tự mình đến gặp.

- Đồng tiểu thư, chuyện này không quan trọng, tôi rất bận rộn công tác, phần tình cảm của cô tôi sẽ ghi nhớ.

Trương Thanh Vân thản nhiên nói.

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia có chút thất vọng, nàng nói:

- Là thế này, Trương tiên sinh, sau này anh đến khách sạn làm khách tất nhiên sẽ nhận được sự phục vụ tôn quý nhất.

Đồng Tiểu Lệ nối một lúc lâu, Trương Thanh Vân ứng phó một lúc lâu rồi cuối cùng cũng có cơ hội cúp điện thoại. Sau đó hắn gọi điện cho Nghê Thu Nguyệt hỏi xem có chuyện gì xảy ra, Nghê Thu Nguyệt cũng cảm thấy rất khó hiểu, một lúc lâu sau mới cười khanh khách nói:

- À, em hiểu rồi, chồng của Tiểu Lệ chính là thư ký ở văn phòng, gần đây hình như trong tỉnh đang đề cập đến vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện.

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, vẻ mặt hắn trở nên cổ quái, hắn nói:

- Em quản lý lại thuộc hạ cho tốt, đừng dùng những phương pháp hạ lưu này để gặp gỡ lãnh đạo, nếu không anh sẽ chụp lấy em.

- Ui da, không dám, em sẽ không dám để chuyện này xảy ra nữa, em nhất định sẽ phê bình nghiêm khắc.

Nghê Thu Nguyệt cười nũng nịu trong điện thoại, giọng nói lười biếng và rất hờn dỗi, rất gợi tình, Trương Thanh Vân nghe thấy mà lòng ngứa như mèo cào.

- Nhưng mà này, lãnh đạo, vị thư ký kia cũng khá tốt, là thư ký của chủ tịch Khâu, cấp phó phòng, hơn nữa còn phù hợp để xuống dưới rèn luyện, anh... ....

Nghê Thu Nguyệt nói.

- Phù hợp hay không anh quyết định được sao? Đúng là!

Trương Thanh Vân tức giận nói, hắn lập tức cắt điện thoại nhưng trong lòng có chút rung động. Thư ký chủ tịch tỉnh muốn xuống tuyến dưới, chủ tịch không mở lời mà cho thư ký tự mình nghĩ biện pháp, chuyện lần này rất đáng để quan tâm.


/1217

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status