Bố Y Quan Đạo

Chương 455 - Một Cô Gái Bỏ Trốn.

/1217




Thuốc lá Giang Nam nổi tiếng trong nước, thuốc lá giữ thế độc quyền làm cho các hãng sản xuất thu được rất nhiều tiền, vì vậy ở Giang Nam sản nghiệp thuốc lá cũng là một ngành có lợi kếch sù.

Địa phương có lợi ích thì có giang hồ, sản nghiệp làm thuốc lá giả cũng cực kỳ phát triển, phần tử tội phạm lợi dụng món lợi khổng lồ từ thuốc lá giả mà liên tục phát triển và mở rộng không ngừng. Vấn đề tấn công thật mạnh vào vấn đề vận chuyển và buôn bán thuốc lá giả cũng là công tác quan trọng của công an tỉnh ủy trong năm nay.

Vi Cường kỹ càng báo cáo cho Trương Thanh Vân biết những thành công trong quá trình phá án thuốc lá giả ở Thành Đô, căn cứ vào lời khai của đám tội phạm thì nguyên vật liệu của bọn họ được lấy từ bến tàu Ngưu Đầu Sơn ở Thanh Giang. Nơi lấy hàng nguyên vật liệu chính là tỉnh Xuyên Nam ở thượng du sông Trường Giang.

- Thanh Vân, bây giờ cậu đã biết rõ rồi chứ? Không phải tôi nói hệ thống tư pháp ở Thanh Giang có vấn đề là vô căn cứ, không kẻ nào cung cấp ô dù thì đám người kia có thể vận chuyển số lượng thuốc lá lớn như vậy ở bến tàu sao?

Vi Cường nói.

Trương Thanh Vân nhấp một ngụm rượu, hắn nói:

- Lúc này các cậu có căn cứ gì chính xác và có lực sao?

- Còn chưa có chứng cứ, nếu có thì đã ra tay từ lâu rồi. Nhưng chúng tôi cũng có hoài nghi, anh chờ chút!

Vi Cường đứng dậy đi ra ngoài cửa, một lát sau dẫn một người đàn ông đi vào, người này mặc quần áo giống hệt như Vi Cường.

- Anh Thạch, đây chính là phó bí thư mới đến nhận chức của Thanh Giang các anh, anh có thể báo cáo với anh ấy!

Vi Cường nói, sau đó hắn chỉ chỉ vào người được gọi là anh Thạch rồi nói:

- Bí thư Trương, vị này chính là phó cục trưởng Thạch Dũng cục công an Thanh Giang, tất cả tình huống đều là anh ấy phản ánh với tôi.

- Chào anh, bí thư Trương!

Thạch Dũng dùng giọng khách khí nói, vẻ mặt có chút kích động.

Trương Thanh Vân thầm cau mày, hắn cảm thấy mình bị Vi Cường đưa lên đầu súng. Chiến tuyến tư pháp có bí thư tư pháp xem xét, nhưng Vi Cường lại đưa ra một cục trưởng Thạch để phản ánh tình huống, tiểu tử Vi Cường còn chưa kịp thương lượng với mình mà đã ra tay, đúng là cũng có hơi quá.

Trương Thanh Vân đánh giá Thạch Dũng thật cẩn thận, tuổi không nhỏ nhưng nhìn vẫn còn trẻ, cặp mắt sáng ngời, dáng người cao lớn uy mãnh, toàn thân bùng ra chính khí lẫm liệt, tất cả những uy nghiêm của cảnh sát nhân dân được thể hiện ở người này rất đúng chỗ.

Dưới sự chỉ dẫn của Vi Cường thì Thạch Dũng bắt đầu giảng giải những phán đoán của mình, hắn hoài nghi những phần tử tội phạm có cấu kết với hệ thống công an, và liên quan trực tiếp đến đại đội công an tuần tra đường sông. Bến tàu Ngưu Đầu Sơn có ủy bản quản lý riêng, đầu mũi dùi chỉ thẳng về phía phó cục trưởng thường vụ Thiệu Bình, người này là tâm phúc của Phiền Giang Nam.

Trương Thanh Vân dùng ánh mắt lơ lửng nhìn Thạch Dũng, người này nói khá tốt nhưng hắn không tin người này tốt đẹp như vẻ bề ngoài, có thể leo lên chức vụ phó cục trưởng công an, nếu không phải cao tay thì rất khó.

- Bí thư Trương, anh thấy chưa? Cục công an bên Thanh Giang các anh có vấn đề quá lớn, lúc này hai thành phố phối hợp phòng thủ đường sông, chúng tôi liều mạng giám sát nhưng các anh lại tạo ra lỗ thủng lớn, như vậy sao có được thành tích? Vì vậy lãnh đạo cục công an rất tức giận.

Vi Cường nói.

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Vi Cường, tiểu tử này vì chuyện mất đi công lao mà nổi điên, đúng là nhiệt tình quá mức. Nếu Thạch Dũng này có vấn đề quan trọng cần phản ánh thì không còn con đường nào khác sao? Cần gì phải tìm đến một phó bí thư như mình? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì nói:

- Tôi đã biết rõ tình hình, nhưng dù sao cũng phải có chứng cứ, chỉ hoài nghi không không là chẳng thể được, chuyện này các anh phải tiếp tục điều tra làm rõ.

Thạch Dũng liên tục gật đầu, trên mặt xuất hiện nụ cười giống như rất vui sướng, hắn nói:

- Điều này là đương nhiên, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng, sẽ đưa chân tướng sự việc ra ngoài ánh sáng để đám tội phạm không còn nơi lẩn trốn.

Ánh mắt Trương Thanh Vân lộ ra sự tán thưởng, hắn gật đầu rồi mời luôn Thạch Dũng ngồi xuống dùng cơm. Vi Cường rất hay nói, hắn nói rất nhiều chuyện về Thạch Dũng. Vì vậy mà Trương Thanh Vân biết năm ngoái Thạch Dũng được bầu làm mười cảnh sát xuất sắc nhất Giang Nam, trước kia cũng thuộc thành phần công an ưu tú, rõ ràng hào quang trên người là rất nhiều.

Đồng thời Trương Thanh Vân cũng biết rõ tháng sáu năm ngoái Thạch Dũng tài hoa được đưa đến Thanh Giang, cũng là một người mới trong hệ thống công an Thanh Giang. Người này vừa mới đến chưa được bao lâu đã phát hiện ra rất nhiều vấn đề, hơn nữa làm việc lớn lại có quyết đoán, Trương Thanh Vân càng xem xét càng thấy đối phương không đơn giản.

Ý đồ khi giới thiệu của Vi Cường đã rất rõ ràng, hắn hy vọng Thạch Dũng có thể dựa vào Trương Thanh Vân, chính Thạch Dũng cũng tỏ vẻ ỡm ờ, rất tôn trọng Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân nào dám để kẻ đau đầu như Thạch Dũng hướng về mình, người này không thể biết được rõ ràng thân phận, đến khi kẻ này gây chuyện thì người đứng phía sau dập lửa chính là mình. Hơn nữa kẻ này lại là gương mẫu trong ngành công an, nếu chính Trương Thanh Vân đi theo người này mà đắc tội lung tung, đợi đến khi đối phương công thành danh toại thì chính mình sẽ tiêu hao tất cả tài nguyên chính trị ở Thanh Giang.

Một bữa cơm vốn rất nhiệt tình đã trở nên bão hòa, hình như trong lòng Thạch Dũng cũng có chút thất vọng, sau khi tan tiệc thì hắn bắt chặt tay Trương Thanh Vân rồi vỗ ngực nói:

- Bí thư Trương, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời nhắc nhở của anh, sẽ cố gắng điều tra chân tướng sự việc, sẽ làm cho đường sông Thanh Giang trở nên trong sạch.

Trương Thanh Vân cũng phối hợp nắm chặt tay Thạch Dũng, tay kia lại vỗ lên và nói ra những lời khuyến khích. Vi Cường ở bên cạnh lại cảm thấy không thể rõ, dù sao hắn cũng sinh ra cảm giác nhìn không thấu Trương Thanh Vân. Mình vốn có ý tốt giúp Trương Thanh Vân có thêm một phần thực lực ở Thanh Giang, nhưng đối phương lại không tiếp nhận, lại xa cách đối với Thạch Dũng.

Cụ thể là như vậy nhưng tình cảnh cũng không đúng, trước khi đi Trương Thanh Vân còn khuyến khích Thạch Dũng nên làm tốt công tác, dùng những lời lẽ rất tốt, cũng không biết trong lòng Trương Thanh Vân đang nghĩ như thế nào.

Thạch Dũng đi thì Trương Thanh Vân cũng chuẩn bị đi, Vi Cường muốn hỏi thêm vài thứ nhưng Trương Thanh Vân đã khoát tay nói:

- Cậu cần làm tốt công tác của mình, bỏ đi những chuyện bắt chó đi cày, khi chọc họa sợ rằng sẽ có người phải dập lửa không công.

Cổ Vi Cường nổi gân xanh, hắn uất ức chuẩn bị nói gì đó thì xe hơi của Trương Thanh Vân đã dừng lại ở bên cạnh. Ân Bằng Phi cung kính xuống xe kéo cửa nói:

- Bí thư Trương, chủ nhiệm Vương của ủy ban quản lý đang ở thị ủy chờ anh đã lâu.

Trương Thanh Vân vỗ vỗ vai Vi Cường rồi xoay người ngồi lên xe. Vi Cường dùng ánh mắt sững sờ nhìn chiếc Audi chạy đi xa mà một lúc lâu sau còn chưa lấy lại tinh thần. Hắn cảm nhận được sự biến đổi của Trương Thanh Vân, nếu so sánh với một Trương Thanh Vân trước kia thì thâm trầm hơn, tâm tư cũng càng khó phán đoán, những hành động trước mặt mình đúng là có phóng thái lãnh đạo.

Trương Thanh Vân trở lại thị ủy, khi hắn còn chưa đi lên đến lầu hai đã gặp phải Điền Khải Diệu, người này nói:

- Bí thư Trương, trưởng phòng Lưu phòng tổ chức vừa rồi đã gọi điện báo, anh ấy nói trong tỉnh đang có kế hoạch đưa xuống Thanh Giang một vị phó chủ tịch thành phố, anh ấy muốn trưng cầu ý kiến của chúng ta.

- Chuyện lớn như vây thì trước tiên anh phải đến hỏi bí thư Hà mới đúng chứ?

Trương Thanh Vân nhíu mày nói, sau đó hắn chợt khựng lại rồi hỏi:

- Trưởng phòng Lưu có nói cụ thể về vấn đề nhân tuyển hay không? Ai là người trao quyền cho cấp dưới và đến Thanh Giang?

- Điều này, anh xem!

Điền Khải Diệu đưa đến cho Trương Thanh Vân một phần tài liệu, Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn qua mà lại híp mắt, Quách Chu Quần sao? Người này không được đến Hành Thủy, bây giờ lại muốn qua Thanh Giang à?

- Bằng Phi, cậu đến khách sạn Nhã Lan một chuyến, sắp xếp một phòng, tối nay tôi mời chủ nhiệm Vương và các vị lãnh đạo ủy ban quản lý đến dùng cơm.

Trương Thanh Vân quay đầu nói với Ân Bằng Phi.

Ân Bằng Phi gật đầu rồi đi xuống lầu, Trương Thanh Vân vỗ vai Điền Khải Diệu rồi nói:

- Anh Điền, anh thấy sao?

Vẻ mựt Điền Khải Diệu chợt biến đổi, hắn nói:

- Tôi cảm thấy lãnh đạo giống như không tin tưởng vào ban ngành chúng ta, lúc này lạ phái người xuống rèn luyện, khua tay múa chân như vậy quá lợi hại.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn nói:

- Anh không nên suy nghĩ bậy bạ, vấn đề này tôi không thể giúp gì được, anh phải đến hỏi ý kiến của bí thư, để xem anh ấy có ý kiến gì?

Điền Khải Diệu có chút sững sốt, hắn gật gật đầu. Hắn hiểu ý của Trương Thanh Vân, trước tiên phải hiểu rõ ý nghĩ của Hà Mậu Sâm, vấn đề nhân sự quá mẫn cảm, đi theo sau lưng bí thư thì sẽ không phạm phải sai lầm gì lớn.

Khi Trương Thanh Vân đi đến ban thư ký thì thấy được một người quen, thì ra là phó phòng Hề phòng thương mại, trước đó hắn đã từng chạm mặt nàng ở một bữa tiệc đứng trong khách sạn Nhã Lan.

Hề Mai Ngọc nhìn thấy Trương Thanh Vân thì cũng rất kinh ngạc, nàng duỗi tay rồi nói:

- Anh...Anh là thư ký của bí thư Trương sao?

Trương Thanh Vân chợt khựng lại, hắn không nhịn được cười, vì vậy nói:

- Trưởng phòng Hề tìm bí thư Trương có chuyện gì? Có hẹn trước không?

Vẻ mặt Hề Mai Ngọc chợt đỏ lên, nhưng khi thấy nụ cười trên mặt Trương Thanh Vân thì lại nghĩ đến chuyện xảy ra vào tối hôm đó, vì vậy mà lửa giận bùng lên lấn át tất cả, nàng nói:

- Tất nhiên là có hẹn trước, bây giờ tôi đang công tác ở ủy ban quản lý khu công nghệ, tôi theo chủ nhiệm Vương đến đây.

Hề Mai Ngọc nói, vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên nghiêm túc:

- Điều này...Hôm nay gặp phải anh, tôi sẽ báo cáo tình huống của anh cho bí thư Trương, anh cần phải làm sáng tỏ quan hệ giữa mình và Phương Châu, hiểu chưa?

Trương Thanh Vân có chút dở khóc dở cười, người phụ nữ này đúng là cố chấp, chẳng lẽ cứ như vậy mà khẳng định mình có quan hệ rất sấu sắc với Phương Châu sao?

Khi thấy bộ dạng dở khóc dở cười của Trương Thanh Vân thì cảm tình của Hề Mai Ngọc với người này ngày càng kém, hai hàng chân mày của nàng vo thành một khối, nàng nghiêng đầu nói:

- Khi nào thì bí thư Trương sẽ về?

- Tôi nhớ không lầm thì hình như bí thư Trương hẹn chủ nhiệm Vương, hình như chủ nhiệm Vương còn chưa tới phải không?

Trương Thanh Vân hỏi ngược lại.

Hề Mai Ngọc hừ một tiếng, nàng không nói thêm điều gì mà chỉ ngồi trên ghế sa lông xoay xoay chìa khóa. Trương Thanh Vân móc chìa khóa mở cửa phòng làm việc rồi gọi điện cho Vương Đan Đông.

Một lát sau Trương Thanh Vân đã thấy nghe Vương Đan Đông tiến đến phòng thư ký, hắn nói:

- Này, chủ nhiệm Hề, cô không thấy bí thư Trương sao?

- Không có, thư ký của anh ấy đã đến, có lẽ đang thu dọn gì đó trong phòng làm việc.

Hề Mai Ngọc nói.

- Nói bâyh, bí thư Trương vừa gọi điện cho tôi, anh ấy nói đang đợi ở phòng làm việc.

Vương Đan Đông nói.

- Hì, không có khả năng!

Hề Mai Ngọc nói được nửa câu thì chợt hô lên một tiếng, sau đó thì chợt khựng lại.

Trương Thanh Vân lúc này mới nói vọng ra:

- Chủ nhiệm Vương, bên ngoài cứ trực tiếp tiến vào.

Một tiếng két vang lên, cửa phòng mở ra, Vương Đan Đông tiến lên đầu tiên, sau lưng là Hề Mai Ngọc với gương mặt đỏ bừng, nàng xấu hổ đến cực điểm, ánh mắt nhìn xuống đất mà không dám ngẩng đầu lên.

Hề Mai Ngọc không nhịn được phải nhìn trộm Trương Thanh Vân, không sai, tên kia đang ngồi trên ghế cao, khí chất đã biến hóa, nếu như vậy giờ thì chẳng phải có phong cách của lãnh đạo sao? Tâm tình của Hề Mai Ngọc lập tức trở nên cực kỳ phức tạp, bí thư Trương nhìn qua cũng không hơn nàng bao nhiêu tuổi, dù nàng nghĩ thế nào cũng không ngờ người này là bí thư thị ủy, đáng đời mình hấp tấp vội vàng.

Sau khi được Vương Đan Đông giới thiệu thì Trương Thanh Vân cũng hiểu về thân phận của Hề Mai Ngọc. Sau khi Vương Đan Đông được bổ nhiệm làm chủ nhiệm ủy ban quản lý thì lập tức kéo Hề Mai Ngọc làm trợ thủ, vì vậy thân phận của Hề Mai Ngọc lúc này chính là phó chủ nhiệm ủy ban quản lý khu công nghệ, cũng coi như là một thành viên quan trọng của ủy ban quản lý.

- Ngồi, ngồi đi, chúng ta hôm nay mới quen, quá cẩn trọng cũng không tốt!

Trương Thanh Vân đứng dậy cười nói, vì thư ký không có mặt ở đây nên hắn tự mình rót trà cho hai người.

Vương Đan Đông đứng dậy rất cung kính, Hề Mai Ngọc chuẩn bị học theo thì Trương Thanh Vân đã vung tay nói:

- Chủ nhiệm Hề không cần khách khí, không phải cô nghi ngờ tôi có quan hệ sâu sắc với Phương Châu sao? Cô có thể tiếp tục hoài nghi.

Vẻ mặt Hề Mai Ngọc chợt phát lạnh, tất nhiên là xấu hổ, trong lòng càng cảm thấy chán ghét với lời nói của Trương Thanh Vân. Bí thư thì thế nào? Bí thư cùng ngồi một chỗ với Phương Châu đáng ghét thì cũng hoài nghi, hơn nữa hiềm nghi ngày càng lớn.

Hề Mai Ngọc nghĩ đến đây thì bộ ngực chợt phập phồng, Vương Đan Đông cảm thấy không đúng, hắn vội vàng ho khan. Hắn không biết giữa bí thư và Hề Mai Ngọc có ân oán gì, nhưng nghe giọng điệu của Trương Thanh Vân thì rõ ràng hai người hiểu lầm rất sâu. Hắn lại nhìn vẻ mặt của Hề Mai Ngọc, hắn có chút hối hận vì hôm nay đưa nàng đến đây, ủy ban quản lý mà để lại ấn tượng không tốt thì chẳng ra gì.

Trương Thanh Vân nói lời ra khỏi miệng cũng biết sẽ kích thích Hề Mai Ngọc, chỉ cần nhìn bộ dạng của nàng ngày hôm đó thì chỉ hận không nuốt sống chính mình. Vừa rồi những lời nói cũng không quá đúng lúc, xem ra cũng khó thể nói sao cho tốt đẹp.

- Chủ nhiệm Vương, phó chủ nhiệm Hề, hôm nay chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, bầu không khí trong văn phòng cũng có chút ngưng trọng, hai vị đều là trí thức. Tôi đã thuê phòng ở khách sạn Nhã Lan, tôi mời khách, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.

Trương Thanh Vân nói.

Vương Đan Đông liên tục cảm ơn và không chối từ, Hề Mai Ngọc thì không nói một lời, Trương Thanh Vân sắp xếp xe cùng mọi người đến khách sạn Nhã Lan, Ân Bằng Phi cũng đã sớm ở đấy.

Trương Thanh Vân hôm nay cũng mong muốn tạo ra một bầu không khí thoải mái, sau khi dùng xong cơm tây, lúc đợi nhân viên phục vụ dâng cà phê thì Trương Thanh Vân ngồi nghe hai người nói ra những ý nghĩ công tác.

Lúc này hạng mục khu công nghệ cao đã chính thức đúng chỗ đúng tiền, cộng thêm chính sách giúp đỡ của tỉnh ủy và địa phương, như vậy tài chính chi phối phải lên đến vài chục tỷ, như thế nào sử dụng số tiền kia chính là suy tính của chính quyền.

Vương Đan Đông có bối cảnh là người từng đi du học nước ngoài, là người coi trọng kinh doanh, cho rằng phương diện này cần phải tăng mạnh nhịp độ đầu tư, mục đích là hấp dẫn một đám xí nghiệp nổi danh quốc tế để tạo ra danh tiếng cho khu công nghệ Thanh Giang.

Trương Thanh Vân trầm ngâm không nói, hắn liếc Hề Mai Ngọc nói:

- Phó cục trưởng Hề, cô có cùng ý nghĩ với chủ nhiệm Vương sao?

Hề Mai Ngọc căn bản khong lắng nghe cẩn thận, trong đầu nàng lúc nào cũng miên man suy nghĩ, đang cố gắng xem xét Trương Thanh Vân. Đúng lúc này đột nhiên bị câu hỏi bất ngờ của Trương Thanh Vân tập kích mà tay chân luống cuống, một lúc lâu sau mới nói:

- Đúng...Tôi đồng ý với ý kiến của chủ nhiệm Vương.

Trương Thanh Vân cau mày, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, hắn nói:

- Ý nghĩ của hai người là không đúng, hạng mục lớn như vậy mà chỉ vỗ đầu không cũng không được.

Vẻ mặt Vương Đan Đông chợt biến đổi, hắn không dám trả lời, Hề Mai Ngọc lại nói:

- Ý của bí thư là?

Trương Thanh Vân không thấy nàng có biểu cảm gì, hắn vung tay lên nói:

- Ý kiến của tôi cũng không phải là tư tưởng chủ đạo, các anh phải biết rõ, đây là hạng mục liên quan đến chiến lược ở Giang Nam, thị ủy thành lập ủ ban chính là muốn các anh phải tìm ra phương pháp công tác đối với trách nhiệm quan trọng nhất.

- Ví dụ như vấn đề trọng tâm giai đoạn công tác tiếp theo của chúng ta, các anh đều phải xin chỉ thị của ủy ban cải cách, xin ý kiến chuyên gia để làm ra một báo cáo kỹ càng, sau đó tôi còn phải hướng về phía đại hội thường ủy để thông qua mới có tác dụng. Làm việc trước tiên phải có quy tắc mới được, các anh có ý kiến gì với phương pháp của tôi không?

Vương Đan Đông và Hề Mai Ngọc đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều gật đầu không có ý kiến gì. Người trong nghề khẽ vươn tay là biết có đúng hay không, Trương Thanh Vân chỉ nói một ý kiến mà hai người Vương Đan Đông đã hiểu rất rõ, người ta tuyệt đối không nằm dưới chính mình.

Hôm nay là lần đầu tiên hai bên gặp mặt nên đều có ý muốn thử nhau, nói thật thì Vương Đan Đông mà đặc biệt là Hề Mai Ngọc có nghi ngờ nghiêm trọng với bí thư Trương, bây giờ thấy ý nghĩ của bí thư rõ ràng như vậy thì rõ ràng cũng là người cực kỳ có năng lực.

Sau đó Trương Thanh Vân bắt đầu chuyên chú bố trí công tác, nói về quy hoạch khu công nghệ cao, nói ra những ý nghĩ về kêu gọi đầu tư, những vấn đề về chính sách với các phương pháp áp dụng và lối đi cho ủy ban công tác. Cũng vì điều này mà trọng trách của ủy ban quản lý là rất nặng, Trương Thanh Vân yêu cầu Vương Đan Đông và Hề Mai Ngọc phải xem xét từ những phương diện này mà bắt đầu quy phạm các hạng mục điều lệ cho khu công nghệ, phải nhanh chóng tạo ra bản thảo báo cáo để đưa lên cho lãnh đạo xét duyệt. Mục đích cuối cùng tất nhiên là phải nhanh chóng được áp dụng, sớm ngày làm cho khu công nghệ phát huy được tính hiệu quả.

Cuối cùng Trương Thanh Vân nói:

- Chủ nhiệm Vương, phó chủ nhiệm Hề, các anh phải nhớ rõ thời gian là tính mạng, hiệu suất chính là tiền tài. Nếu các anh cố gắng công tác, muốn tiền thì có tiền, muốn người có nhân tài trong tỉnh Giang Nam. Tôi sẽ hoàn toàn hứa hẹn có thể đưa đến cho mọi người, các người hiểu rõ ý nghĩ của tôi chứ?

- Hiểu rõ!

Vương Đan Đông nói, giọng điệu có chút kích động. Vẻ mặt Hề Mai Ngọc ở bên cạnh cũng chấn động nhưng không nói gì. Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào nàng rồi nói:

- Chủ nhiệm Hề, cô có ý nghĩ gì sao?

- Không, không có gì!

Hề Mai Ngọc nói, vốn nàng định biểu hiện sự kiêu ngạo, nhưng vào phút cuối cùng khi nghênh đón ánh mắt Trương Thanh Vân thì nàng lại không tự chủ được phải thay đổi lời nói, cũng không dám tỏ thái độ.

Trương Thanh Vân thỏa mãn gật đầu nói:

- Trước mắt thì công tác quan trọng nhất của các anh chính là kêu gọi đầu tư cho khu công nghệ, chuẩn bị từng công tác, tất cả mọi trình tự đề phải bỏ ra thật nhiều sức lực. Trước tiên phải có bản thảo báo cáo, các anh cần bao lâu?

- Hai tuần có được không?

Lần này Hề Mai Ngọc là người mở miệng nói, Trương Thanh Vân vung tay chặn lại:

- Được, quyết định như vậy

Trương Thanh Vân nói xong thì bắt tay với Vương Đan Đông, sau đó lại đưa tay với Hề Mai Ngọc rồi nói:

- Bắt tay hợp tác vui vẻ.

Hề Mai Ngọc có chút sững sốt, nàng đưa tay ra có chút máy móc. Trương Thanh Vân bắt tay và đặt bàn tay còn lại lên rồi không khỏi nhíu mày nói:

- Sau này ủy ban quản lý khu công nghệ của chúng ta nên bớt đi tính quan liêu, twang hiệu suất và đẩy mạnh bầu không khí phát triển, hai vị xuống tuyến dưới cũng cần tuyên truyền cho rõ ràng.

... ....

Sau một thời gian ngắn liên tục công tác thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy trọng trách trên người mình là khá nặng, trước kia hắn rất hâm mộ lãnh đạo có thư ký chuyên trách, lúc này khi có thư ký chuyên trách thì tiểu tử kia căn bản sẽ xếp lịch đầy tràn. Khi nào làm gì, hầu như tất cả đều ghi sẵn lên sách vở, thời gian của mình càng ngày càng ít.

Đến tối Trương Thanh Vân gọi điện cho Triệu Giai Ngọc, hình như Triệu Giai Ngọc rất sốt ruột, nàng bắt Trương Thanh Vân phải điều tra tung tích của Triệu Hồng Yến ở Giang Nam. Mâu thuẫn giữa Triệu Hồng Yến và Triệu Truyền đã trở nên gay gắt, cuối cùng nha đầu kia bỏ nhà đi hai tuần chưa về, trong nhà đang rất sốt ruột, Triệu Giai Ngọc cho rằng Triệu Hồng Yến rất có thể sẽ đến Giang Nam.

Trương Thanh Vân đối mặt với kết quả như vậy thì cũng chỉ biết dở khóc dở cười:

- Đã nói em rất thông minh nhưng đôi khi lại quá ngốc, em không biết khống chế Hách Triết sao? Nha đầu kia còn có thể bay đi đâu được?

- Vô dụng!

Triệu Giai Ngọc nói:

- Nha đầu kia không liên lạc với bất kỳ ai, thủ đoạn phản trinh sát rất cao, anh ở Giang Nam thì nên chú ý một chút!

Triệu Giai Ngọc nói.

Trương Thanh Vân nhăn mày, nghe qua thì khó thể giải quyết. Nhưng lúc này hắn cực kỳ bận rộn, hắn nào có thời gian đi quan tâm đến những vấn đề kia? Nhưng dù là vậy thì ngoài miệng cũng phải khúm núm đồng ý.

Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà cảm thấy tâm thần bất định, thầm nghĩ đám phụ nữ chỉ cần động vào thì cứng rắn như vậy sao? Chẳng lẽ Triệu Hồng Yến đang định bắt chước cô cô à? Xem ra tấm gương của Triệu Giai Ngọc có lực lượng rất mạnh đối với nha đầu này.

Trương Thanh Vân do dự thật lâu rồi gọi điện cho Cảnh Chiến, để hắn bí mật chú ý tin tức của Triệu Hồng Yến ở Giang Nam, trọng điểm chính là các khách sạn lớn trong thành phố, có tin tức phải báo cáo ngay.

Sau ba ngày liên tiếp không có tin tức của Triệu Hồng Yến, vợ chồng Triệu Truyền bắt đầu nôn nóng, hai người gọi điện thoại cho người thân, bạn bè ở khắp nơi để hỏi về tin tức của Triệu Hồng Yến. Một buổi sáng Trương Thanh Vân nhận đượcđiêện thoại của vợ chồng Triệu Truyền, cả hai đưa ra tin tức rất đáng tin, kết luận nha đầu Triệu Hồng Yến khả năng đến Giang Nam.

Trương Thanh Vân cảm thấy cực kỳ phiền muộn, hắn cảm thấy kỳ quái Triệu Hồng Yến không có khả năng biến mất mới đúng, nếu đến Giang Nam thì tại sao khách sạn Giang Nam không ghi chép lại?

Khi Trương Thanh Vân còn đang ngây người thì Ân Bằng Phi đẩy cửa tiến vào, Trương Thanh Vân thở dài một hơi nói:

- Có chuyện gì? Không phải sáng nay đã có lịch trình rồi sao?

- Không...Điều này...Chủ nhiệm Hề ủy ban quản lý muốn tìm anh!

Ân Bằng Phi nói, vẻ mặt có chút lo lắng, hắn cảm thấy Trương Thanh Vân mấy ngày nay càng lúc càng cáu kỉnh, giống như thường xuyên nhận được điện thoại của ai đó. Ân Bằng Phi không dám hỏi, nhưng cũng cảm thấy có chút lo lắng.

Hôm nay Hề Mai Ngọc mặc trang phục công sở, tót tết thành đuôi ngựa ở sau đầu, một cặp kính mắt màu đen, cực kỳ trang trọng. Nàng có bộ dạng của một người đẹp, ăn mặc như vậy lại càng trở nên phong cách.

- Bí thư Trương, hôm nay ủy ban cải cách mời hội nghị chuyên gia để cùng nhau nghiên cứu và thảo luận về vấn đề phát triển và quy hoạch khu công nghệ cao Thanh Giang ở bước đầu tiên, anh có đi tham dự không?

Hề Mai Ngọc nói, ánh mắt lén nhìn về phía Trương Thanh Vân, trong ánh mắt có chút khát vọng.

Trương Thanh Vân sững sờ, hắn chưa từng nghe nói có một hội nghị như vậy, vì vậy phải gọi Ân Bằng Phi đến hỏi rõ tình huống. Ân Bằng Phi nói:

- Đây là hội nghị do ủy ban cải cách chủ trì, tính chuyên nghiệp rất mạnh, bọn họ cũng không mời lãnh đạo tham gia, cho nên... ....

- Bí thư Trương, tôi biết tính chất của hội nghị hôm nay là rất nặng, đây không phải chỉ là hội nghị chuyên gia lần thứ nhất, hơn nữa còn là cơn lốc lần thứ nhất. Tất cả mọi người đều thảo luận về quy hoạch phát triển trong tương lai, chắc chắc sẽ có nhiều tư duy mới lạ.

Hề Mai Ngọc chen ngang lời của Ân Bằng Phi.

- Được rồi, được rồi, đừng nói như một đóa hoa, cô nói thẳng ý đồ của mình đi, vì sao cô lại muốn tôi tham gia hội nghị lần này?

Trương Thanh Vân dùng giọng mất kiên nhẫn nói.

Hề Mai Ngọc chợt sững sờ, nàng bị Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm mà cảm thấy rất mất tự nhiên, một lúc lâu sau mới đỏ mặt nói:

- Tôi...Giáo sư Lý Giáo Thụ của đại học Giang Nam và giáo sư Uông của trường đại học công nghệ đều được nhét vào ủy ban quản lý, và đều là những người mưu trí, tôi nghĩ rằng nên đưa anh đến hiện trường gặp mặt một chút.

Trương Thanh Vân trợn mắt nhìn Hề Mai Ngọc, người phụ nữ này gần đây đã tiếp xúc với hắn khá nhiều, dù sao cũng có thành kiến với hắn, chẳng phải chỉ là hai người sao? Giáo sư đại học cũng được mời làm nhân viên hiến kế cho ủy ban quản lý à? Có cần phải xảo quyệt như vậy không?

Trương Thanh Vân đột nhiên khựng lại, vừa nghĩ đến đại học tì Trương Thanh Vân lập tức nghĩ đến khả năng Triệu Hồng Yến đi đến một địa phương tuyệt vời. Đại học thành phố Giang Nam có hơn một trăm ngàn sinh viên, tất cả đều đến từ bốn phương, nếu Triệu Hồng Yến đến giấu mình ở làng đại học sẽ không lộ ra tin tức, ai có thể tìm được?

- Đúng, đại học!

Trương Thanh Vân đột nhiên vỗ bàn dạo Hề Mai Ngọc nhảy dựng lên, nàng cảm thấy rất khó hiểu. Trương Thanh Vân cũng cầm điện thoại lên gọi cho Cảnh Chiến, để hắn liên lạc với thủ đô điều tra hồ sơ học tập của Triệu Hồng Yến từ tiểu học đến cấp ba. Kiểm tra tất cả những sinh viên có quan hệ với nàng đang học ở đại học Giang Nam, sau đó phải bám sát mục tiêu, phát hiện ra thì lập tức báo cáo, không được đánh rắn động cỏ.

Hề Mai Ngọc ở bên cạnh nghe thấy những lời nói của Trương Thanh Vân mà không hiểu điều gì, chỉ nghe thấy Trương Thanh Vân nói rằng bắt nha đầu nào đó, không được đánh rắn động cỏ.v.v.Toàn là những lời lẽ giang hồ. Hề Mai Ngọc cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân lại cực kỳ không thể tưởng, không biết bí thư Trương này lo lắng thế nào mà gọi điện như vậy.

Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà thở phào một hơi, hắn nắm chắc chín phần có thể tóm gọn được Triệu Hồng Yến. Vài ngày qua đầu óc hắn rất choáng váng vì nha đầu này, nếu không xử lý tốt chuyện này thì khỏi cần công tác cho mệt.

Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Hề Mai Ngọc đang trợn mắt há mồm, hắn chợt nghĩ ra vừa rồi mình quá nôn nóng, gọi điện thoại mà dùng từ có chút thô tục. Hắn biết mình bị nàng hiểu lầm, vì vậy đành cười khan nói:

- Xấu hổ quá, có một đứa cháu bỏ nhà đi vài ngày, vài ngày nay tình cảnh rối loạn, vừa rồi quá nôn nóng. Chiều nay tôi sẽ đến Thành Đô, tôi sẽ tham gia hội nghị kia.

Tâm tình của Trương Thanh Vân tốt lên thì cũng chẳng quan tâm đến lòng dạ hẹp hòi của Hề Mai Ngọc. Hơn nữa cô nàng này cũng có ý nghĩ khá đúng, hạng mục khu công nghệ cao rất quan trọng, mà quan trọng nhất chính là nhân tài, nếu có thể thu hút nhiều người tham gia vào trong hạng mục thì sẽ có tác dụng rất lớn đối với vấn đề xây dựng và phát triển khu công nghệ cao trong tương lai.

Đây là lần thứ hai Trương Thanh Vân đến đại học ngoại ngữ Giang Nam, mục đích của hai lần đều giống nhau.

Tìm người, nhưng người cần tìm hôm nay khó hơn Chu Lệ Hà rất nhiều, người này có mối hận trong lòng với Trương Thanh Vân hắn.

Dựa theo báo cáo của Cảnh Chiến thì sau khi Triệu Hồng Yến đến Thành Đô thi cùng ở một chỗ với một cô bạn trước kia học chung cấp hai ở đại học Giang Nam, điều này cũng xem như rất bí mật.

Đến tối hai người thường đi ra một nhà hàng tây có tên là Hào Thượng Hào ở trước trường để dùng cơm, hơn nữa không chỉ là hai người, bình thường đến ăn đều thuê phòng. Trương Thanh Vân lựa chọn biện pháp ôm cây đợi thỏ, trước tiên cứ cắm dùi ở nhà hàng mà chờ đợi, phải xem rõ trạng thái tinh thần của Triệu Hồng Yến thế nào mới ra tay bắt người.

Lúc này đã gần đến mùa hè, chiều mùa hè rất đẹp, Trương Thanh Vân ngồi trong nhà hàng có thể bao quát tất cả khung cảnh của trường đại học Ngoại Ngữ Giang Nam vào trong mắt.

Nhưng lúc này tâm tư của Trương Thanh Vân cũng không nằm trên khung cảnh mà nằm trên người Triệu Hồng Yến, mới vài ngày không gặp mà Triệu Hồng Yến đã biến đổi quá lớn, tóc nhuộm vàng, quần áo ngắn, giống hệt như một cô gái ăn chơi.

Triệu Hồng Yến đi cùng một đám người, nhóm này rất đáng được chú ý trong sân trường, đi đến đâu thì người khác đều phải nhường đường và lui ra giống như gặp phải ôn thần. Trương Thanh Vân đột nhiên có chút hối hận, hắn cảm thấy mình không nên đến. Vì bộ dạng của Triệu Hồng Yến lúc này không thích hợp để nói chuyện lý lẽ, cần phải trực tiếp bắt nàng ném về thủ đô cho Triệu Truyền quản chế giáo dục... ....


/1217

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status