Trần Thập Thất cầm quân trắng đi trước, quân đầu tiên cũng quy quy củ củ hạ tại thiên nguyên (cờ vây bắt đầu thường đánh ở giữa bàn cờ). Trần Tế Nguyệt mặc dù hoài nghi, nhưng cũng ứng đối.
Nhưng Trần Thập Thất quy củ chỉ giới hạn ở lúc khai cuộc, sau đó liền bắt đầu hạ cờ lung tung, có thể nói là không hề có mạch lạc gì, thậm chí còn không thèm để ý đến Trần Tế Nguyệt đang công thành chiếm đất. Nhưng rất nhanh, Trần Tế Nguyệt liền phát hiện, cho dù hạ cờ lung tung, lại là phục binh, thâm độc hung ác, Trần Thập Thất càng đi theo nước cờ đồng quy vu tận: ‘giết địch một nghìn tự tổn hại tám trăm’.
Vẻ mặt Trần Tế Nguyệt có hơi biến đổi, đoan dung túc mục (nghiêm túc ngay ngắn), đổi công thành thủ, vì thế Trần Thập Thất đang tiến công mạnh mẽ, ngang ngược càn rỡ liền lâm vào kiềm hãm, lộ ra vẻ mặt tán thưởng, lùi từng bước bày cạm bẫy, khắp nơi đều là khói lửa ngất trời, liên tục tính kế một cách nhịp nhàng ăn khớp, Trần Tế Nguyệt lấy thủ dụ công, hóa giải được một cách vô cùng ngoạn mục, nhưng vẫn rơi vào tình cảnh túng quẫn ‘bị nắm mũi dắt đi’.
“Ta thua.” Trần Tế Nguyệt nhìn đại thế đã mất, ngã cờ nhận thua.
“Tính hòa đi.” Trần Thập Thất cười đến rất thỏa mãn, “Ta trước nên chấp ngài ba nước mới đúng.”
Nữ nhân này! Mở miệng chính là đả thương người!
Chưa từng chơi một ván cờ nào bị bức bối đến vậy! Hình như mỗi một nước đi đều bị đọc thấu, bị bức đến phải thận trọng từng bước một… Đúng, chính là cái bức bối đó, bị bức, bức đến gắt gao!
Trần Thập Thất than thở, “Ta chung quy cũng vẫn chưa nhìn thấu được thiếu chủ, nghĩ lại có lẽ ta quá gây phiền phức, đến mức thiếu chủ tựa hồ dễ dàng tức giận. Là ta tính sai, thiếu chủ kỳ thực hỉ nộ không lộ, là một người trầm ổn.”
Trần Tế Nguyệt quay đầu đi, cố gắng bình tĩnh trở lại. Đã nói mà, nàng ta tốt nhất là im lặng ngậm miệng ngồi yên một chỗ, thì cảm giác tốt hơn nhiều nhiều!
“Có ai thích chơi cờ với cô không?” Hắn có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Trần Thập Thất rất chi là tiếc nuối lắc lắc đầu, nhìn bằng ánh mắt đầy mong chờ.
“Kỳ nghệ không tinh, mỗ từ rày về sau cũng không dám chơi cờ cùng Thập Thất nương tử nữa rồi.” Hắn không có thói quen thích tìm ngược a! Đây là ngược tâm ngược thân… nội thương không có chỗ tố a!
“A.” Trần Thập Thất thực thất vọng, “Vậy ván sau nhường thiếu chủ 7 nước?” Khó có được một đối thủ ngang sức ngang tài, nàng thật tâm luyến tiếc.
Trần Tế Nguyệt hiện tại có cơn kích động, lập tức hạ quân cờ cộp cộp!
Cuối cùng là Kim Câu thấy tình hình không ổn phải tiến lên hòa giải, ván cờ này của họ đã chơi quá lâu rồi, trăng đã ngã về tây, sớm đã qua thời điểm giới nghiêm ban đêm rồi. Trần Tế Nguyệt mặc dù đang trong cơn giận dữ, rốt cuộc vẫn cấp mặt mũi cho Kim Câu, đồng ý đi theo một Bộ khúc khác đi rửa mặt ngủ lại.
Thiết Hoàn còn cười trộm, bị Kim Câu trừng mắt một cái. Thập Thất nương tử kỳ thực cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi… quá thành thực. Kim Câu tự nhận mình coi như cũng là người thông minh, nhưng ở trước mặt Thập Thất nương tử, lại luôn cảm thấy mình khờ khạo không chịu nổi.
Không biết nên nói nương tử như thế nào… Nàng cũng không tự nhận mình có bao nhiêu thông minh, thế nhưng cũng phải kinh ngạc làm thế nào người khác có thể chuyển thành một màn tạp kịch cong vẹo như vậy.
Kỳ thực a, luận thông minh cơ trí, thiếu chủ cùng Thập Thất nương tử không kém là bao nhiêu… Chỉ là nương tử thành thực đến mức đâm thẳng tim người, cũng không biết vì sao nương tử lại đối với thiếu chủ họ lại đặc biệt thành thực đến vậy, khó trách thiếu chủ luôn bị chọc đến tức giận.
Kẹp ở giữa, nàng thực sự phát sầu.
*
Tòa nhà này mặc dù không lớn, nhưng nhà chính chiếm diện tích rất nhỏ… Dù sao cũng vì phục chế giống khuê phòng của Trần Thập Thất ở Sơn Dương. Những Bộ khúc khác nối liền xà nhà dựng thêm sương phòng để ở, Kim Câu và Thiết Hoàn ở chung một phòng, những người khác thì mỗi người một gian. Dọn ra một gian để an trí chỗ cho Trần Tế Nguyệt cũng dễ.
Trần Tế Nguyệt không phải người được nuông chiều từ bé, vừa ngả lưng xuống liền ngủ. Ban ngày bị chuyện đám quyền quý kia dày vò, buổi tối lại bị Trần Thập Thất ‘hành hạ’ cờ, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, đánh một giấc on không mộng mị.
Lúc sắc trời mới tang tảng sáng, bên ngoài chợt vang lên một tràng đao kiếm, Trần Tế Nguyệt mở choàng mắt, quơ lấy thanh kiếm nơi cạnh giường, xông ra ngoài… trợn tròn mắt.
Kỳ thực đây là cảnh tượng có thường thấy cũng không quá đáng, con cháu Hiệp Mặc từ lúc biết đi đã bắt đầu luyện võ, hiện tại từng đôi đấu kiếm so chiêu nhau, hoàn toàn là chuyện nên phải.
Nhưng bọn họ tới đây hầu hạ Thập Thất nương tử, là nữ nhi Nam Trần mảnh mai… đợi chút, cô nàng kia mảnh mai sao?
Thiết Hoàn dư quang nhìn thấy hắn, tách ra khỏi Kim Câu, hứng khởi gọi, “Thiếu chủ!”
Hắn gật gật đầu, Trần Thập Thất đang giương cung lắp tên cũng nhìn qua đây, khẽ gật đầu chào hỏi, nhìn thẳng bia, phựt một tiếng, tên rời dây cung, cắm giữa hồng tâm.
Mặc dù là cung mềm của sĩ nữ (nữ quan), mặc dù chỉ xa có ba mươi bước. Nhưng nàng vốn sống sót sau đại nạn, thân mang đủ bệnh, có thể làm được như vậy đã là rất tốt.
Quả nhiên, nàng tuyệt không mảnh mai.
Trần Thập Thất vẫy tay với Kim Câu, kề tai nói nhỏ, liền nhận lấy cây gậy trúc Thiết Hoàn đưa tới, đỡ chậm rãi đi tới nhà chính, không quay đầu lại liếc mắt nhìn lấy một cái.
Sao lại không luyện nữa?
Kim Câu vẻ mặt cổ quái, cung kính nói với Trần Tế Nguyệt, “Thiếu chủ, thuộc hạ hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu.”
“Khi nào thì ta cần người hầu hạ…” Sáng sớm gió lạnh, liền cảm thấy trước ngực mát lạnh. Tối hôm qua hắn mượn áo ngắn vải thô của một Bộ khúc thay vào, bị giật mình đánh thức nên cũng không chỉnh trang y phục cho tốt, hiện tại có hơn nửa lồng ngực bị lộ ra.
Trần Tế Nguyệt hung hăng trừng mắt Kim Câu một cái, rồi vội đi vào, rầm một tiếng đóng sầm cửa.
Đồ nữ nhân Nam Trần không có kiến thức! Không phải chỉ là quần áo xốc xếch thôi sao? Có người để trần hai tay luyện võ đó thì sao! Trần Tế Nguyệt tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình đang ngượng.
Cô nàng kia cũng có thẹn đâu, hắn có cái gì mà phải xấu hổ?!
*
Kim Câu đứng ở ngoài cửa cười khổ. Thiếu chủ trước nay vẫn luôn khá hiểu lẽ lại trầm ổn, vì sao gặp phải Thập Thất nương tử liền giống như pháo đốt, cứ chốc chốc liền phát nổ a? Thập Thất nương tử còn quan tâm kêu nàng đến nhắc nhở, chứ có làm gì đâu a.
Nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn mang quan phục áo trong đã được giặt sạch và ủi khô suốt đêm đến gõ cửa. Mặc dù sắc mặt rất khó coi, nhưng hắn vẫn nhận lấy thùng nước Thiết Hoàn xách theo, tự mình rửa mặt thay quần áo.
“Nương tử nương tử,” Thiết Hoàn chạy vào, “Thiếu chủ sắp rời đi, người không đi tiễn sao?”
“Kim Câu ra tiễn đi, ta không cần. Ta đoán, thiếu chủ nhà ngươi hiện tại không muốn nhìn thấy ta.” Trần Thập Thất tự mình chải tóc, lơ đãng đáp.
“Vì sao a?” Thiết Hoàn mở to hai mắt. Nàng mặc dù võ nghệ thiên phú cực cao, cũng đã mười lăm tuổi, nhưng còn rất ngây thơ. Màn sáng nay cũng thấy được, nhưng cũng không hiểu nổi thiếu chủ nhà mình trước nay vốn ổn trọng lại có khí thế vì sao lại phát giận.
Phát giận đó nha. Rất hiếm thấy a. Bị thiếu chủ liếc mắt một cái liền tâm sinh sợ hãi, nhưng ngài ấy ngay cả lúc tức giận đều rất ít cao giọng, Cự Tử còn nói thiếu chủ tâm tư quá sâu, quá giống ông cụ non.
Trần Thập Thất vấn một búi tóc đơn giản, ngẫm nghĩ, “Có lẽ là xấu hổ đi.”
Thiết Hoàn càng thêm mờ mịt, gãi gãi đầu. Quen đem một đám sư huynh đệ hai tay để trần đánh cho nằm bò trên mặt đất, nàng thực sự nghĩ không ra có chỗ nào mà xấu hổ.
Nhưng Trần Thập Thất quy củ chỉ giới hạn ở lúc khai cuộc, sau đó liền bắt đầu hạ cờ lung tung, có thể nói là không hề có mạch lạc gì, thậm chí còn không thèm để ý đến Trần Tế Nguyệt đang công thành chiếm đất. Nhưng rất nhanh, Trần Tế Nguyệt liền phát hiện, cho dù hạ cờ lung tung, lại là phục binh, thâm độc hung ác, Trần Thập Thất càng đi theo nước cờ đồng quy vu tận: ‘giết địch một nghìn tự tổn hại tám trăm’.
Vẻ mặt Trần Tế Nguyệt có hơi biến đổi, đoan dung túc mục (nghiêm túc ngay ngắn), đổi công thành thủ, vì thế Trần Thập Thất đang tiến công mạnh mẽ, ngang ngược càn rỡ liền lâm vào kiềm hãm, lộ ra vẻ mặt tán thưởng, lùi từng bước bày cạm bẫy, khắp nơi đều là khói lửa ngất trời, liên tục tính kế một cách nhịp nhàng ăn khớp, Trần Tế Nguyệt lấy thủ dụ công, hóa giải được một cách vô cùng ngoạn mục, nhưng vẫn rơi vào tình cảnh túng quẫn ‘bị nắm mũi dắt đi’.
“Ta thua.” Trần Tế Nguyệt nhìn đại thế đã mất, ngã cờ nhận thua.
“Tính hòa đi.” Trần Thập Thất cười đến rất thỏa mãn, “Ta trước nên chấp ngài ba nước mới đúng.”
Nữ nhân này! Mở miệng chính là đả thương người!
Chưa từng chơi một ván cờ nào bị bức bối đến vậy! Hình như mỗi một nước đi đều bị đọc thấu, bị bức đến phải thận trọng từng bước một… Đúng, chính là cái bức bối đó, bị bức, bức đến gắt gao!
Trần Thập Thất than thở, “Ta chung quy cũng vẫn chưa nhìn thấu được thiếu chủ, nghĩ lại có lẽ ta quá gây phiền phức, đến mức thiếu chủ tựa hồ dễ dàng tức giận. Là ta tính sai, thiếu chủ kỳ thực hỉ nộ không lộ, là một người trầm ổn.”
Trần Tế Nguyệt quay đầu đi, cố gắng bình tĩnh trở lại. Đã nói mà, nàng ta tốt nhất là im lặng ngậm miệng ngồi yên một chỗ, thì cảm giác tốt hơn nhiều nhiều!
“Có ai thích chơi cờ với cô không?” Hắn có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Trần Thập Thất rất chi là tiếc nuối lắc lắc đầu, nhìn bằng ánh mắt đầy mong chờ.
“Kỳ nghệ không tinh, mỗ từ rày về sau cũng không dám chơi cờ cùng Thập Thất nương tử nữa rồi.” Hắn không có thói quen thích tìm ngược a! Đây là ngược tâm ngược thân… nội thương không có chỗ tố a!
“A.” Trần Thập Thất thực thất vọng, “Vậy ván sau nhường thiếu chủ 7 nước?” Khó có được một đối thủ ngang sức ngang tài, nàng thật tâm luyến tiếc.
Trần Tế Nguyệt hiện tại có cơn kích động, lập tức hạ quân cờ cộp cộp!
Cuối cùng là Kim Câu thấy tình hình không ổn phải tiến lên hòa giải, ván cờ này của họ đã chơi quá lâu rồi, trăng đã ngã về tây, sớm đã qua thời điểm giới nghiêm ban đêm rồi. Trần Tế Nguyệt mặc dù đang trong cơn giận dữ, rốt cuộc vẫn cấp mặt mũi cho Kim Câu, đồng ý đi theo một Bộ khúc khác đi rửa mặt ngủ lại.
Thiết Hoàn còn cười trộm, bị Kim Câu trừng mắt một cái. Thập Thất nương tử kỳ thực cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi… quá thành thực. Kim Câu tự nhận mình coi như cũng là người thông minh, nhưng ở trước mặt Thập Thất nương tử, lại luôn cảm thấy mình khờ khạo không chịu nổi.
Không biết nên nói nương tử như thế nào… Nàng cũng không tự nhận mình có bao nhiêu thông minh, thế nhưng cũng phải kinh ngạc làm thế nào người khác có thể chuyển thành một màn tạp kịch cong vẹo như vậy.
Kỳ thực a, luận thông minh cơ trí, thiếu chủ cùng Thập Thất nương tử không kém là bao nhiêu… Chỉ là nương tử thành thực đến mức đâm thẳng tim người, cũng không biết vì sao nương tử lại đối với thiếu chủ họ lại đặc biệt thành thực đến vậy, khó trách thiếu chủ luôn bị chọc đến tức giận.
Kẹp ở giữa, nàng thực sự phát sầu.
*
Tòa nhà này mặc dù không lớn, nhưng nhà chính chiếm diện tích rất nhỏ… Dù sao cũng vì phục chế giống khuê phòng của Trần Thập Thất ở Sơn Dương. Những Bộ khúc khác nối liền xà nhà dựng thêm sương phòng để ở, Kim Câu và Thiết Hoàn ở chung một phòng, những người khác thì mỗi người một gian. Dọn ra một gian để an trí chỗ cho Trần Tế Nguyệt cũng dễ.
Trần Tế Nguyệt không phải người được nuông chiều từ bé, vừa ngả lưng xuống liền ngủ. Ban ngày bị chuyện đám quyền quý kia dày vò, buổi tối lại bị Trần Thập Thất ‘hành hạ’ cờ, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, đánh một giấc on không mộng mị.
Lúc sắc trời mới tang tảng sáng, bên ngoài chợt vang lên một tràng đao kiếm, Trần Tế Nguyệt mở choàng mắt, quơ lấy thanh kiếm nơi cạnh giường, xông ra ngoài… trợn tròn mắt.
Kỳ thực đây là cảnh tượng có thường thấy cũng không quá đáng, con cháu Hiệp Mặc từ lúc biết đi đã bắt đầu luyện võ, hiện tại từng đôi đấu kiếm so chiêu nhau, hoàn toàn là chuyện nên phải.
Nhưng bọn họ tới đây hầu hạ Thập Thất nương tử, là nữ nhi Nam Trần mảnh mai… đợi chút, cô nàng kia mảnh mai sao?
Thiết Hoàn dư quang nhìn thấy hắn, tách ra khỏi Kim Câu, hứng khởi gọi, “Thiếu chủ!”
Hắn gật gật đầu, Trần Thập Thất đang giương cung lắp tên cũng nhìn qua đây, khẽ gật đầu chào hỏi, nhìn thẳng bia, phựt một tiếng, tên rời dây cung, cắm giữa hồng tâm.
Mặc dù là cung mềm của sĩ nữ (nữ quan), mặc dù chỉ xa có ba mươi bước. Nhưng nàng vốn sống sót sau đại nạn, thân mang đủ bệnh, có thể làm được như vậy đã là rất tốt.
Quả nhiên, nàng tuyệt không mảnh mai.
Trần Thập Thất vẫy tay với Kim Câu, kề tai nói nhỏ, liền nhận lấy cây gậy trúc Thiết Hoàn đưa tới, đỡ chậm rãi đi tới nhà chính, không quay đầu lại liếc mắt nhìn lấy một cái.
Sao lại không luyện nữa?
Kim Câu vẻ mặt cổ quái, cung kính nói với Trần Tế Nguyệt, “Thiếu chủ, thuộc hạ hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu.”
“Khi nào thì ta cần người hầu hạ…” Sáng sớm gió lạnh, liền cảm thấy trước ngực mát lạnh. Tối hôm qua hắn mượn áo ngắn vải thô của một Bộ khúc thay vào, bị giật mình đánh thức nên cũng không chỉnh trang y phục cho tốt, hiện tại có hơn nửa lồng ngực bị lộ ra.
Trần Tế Nguyệt hung hăng trừng mắt Kim Câu một cái, rồi vội đi vào, rầm một tiếng đóng sầm cửa.
Đồ nữ nhân Nam Trần không có kiến thức! Không phải chỉ là quần áo xốc xếch thôi sao? Có người để trần hai tay luyện võ đó thì sao! Trần Tế Nguyệt tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình đang ngượng.
Cô nàng kia cũng có thẹn đâu, hắn có cái gì mà phải xấu hổ?!
*
Kim Câu đứng ở ngoài cửa cười khổ. Thiếu chủ trước nay vẫn luôn khá hiểu lẽ lại trầm ổn, vì sao gặp phải Thập Thất nương tử liền giống như pháo đốt, cứ chốc chốc liền phát nổ a? Thập Thất nương tử còn quan tâm kêu nàng đến nhắc nhở, chứ có làm gì đâu a.
Nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn mang quan phục áo trong đã được giặt sạch và ủi khô suốt đêm đến gõ cửa. Mặc dù sắc mặt rất khó coi, nhưng hắn vẫn nhận lấy thùng nước Thiết Hoàn xách theo, tự mình rửa mặt thay quần áo.
“Nương tử nương tử,” Thiết Hoàn chạy vào, “Thiếu chủ sắp rời đi, người không đi tiễn sao?”
“Kim Câu ra tiễn đi, ta không cần. Ta đoán, thiếu chủ nhà ngươi hiện tại không muốn nhìn thấy ta.” Trần Thập Thất tự mình chải tóc, lơ đãng đáp.
“Vì sao a?” Thiết Hoàn mở to hai mắt. Nàng mặc dù võ nghệ thiên phú cực cao, cũng đã mười lăm tuổi, nhưng còn rất ngây thơ. Màn sáng nay cũng thấy được, nhưng cũng không hiểu nổi thiếu chủ nhà mình trước nay vốn ổn trọng lại có khí thế vì sao lại phát giận.
Phát giận đó nha. Rất hiếm thấy a. Bị thiếu chủ liếc mắt một cái liền tâm sinh sợ hãi, nhưng ngài ấy ngay cả lúc tức giận đều rất ít cao giọng, Cự Tử còn nói thiếu chủ tâm tư quá sâu, quá giống ông cụ non.
Trần Thập Thất vấn một búi tóc đơn giản, ngẫm nghĩ, “Có lẽ là xấu hổ đi.”
Thiết Hoàn càng thêm mờ mịt, gãi gãi đầu. Quen đem một đám sư huynh đệ hai tay để trần đánh cho nằm bò trên mặt đất, nàng thực sự nghĩ không ra có chỗ nào mà xấu hổ.
/61
|