P/s của Tác giả: truyện này là tiểu thuyết hư cấu, y thuật cũng là nổ không a. Nhắc nhở trước, miễn cho độc giả muốn dạy dỗ ta… nói thật chứ, ta hễ đối mặt với bạo quân là một M vô dụng, nhưng trong sáng tác, ta đúng là S siêu cấp. Ta thích dạy dỗ độc giả, nhưng không thích bị độc giả dạy dỗ. Quan hệ chính – phụ phải làm rõ a~ ~☆
Triệu chứng bệnh của Dương đế rất nguy cấp, nhưng phân chia nội ngoại thành từng bộ phận lớn.
Bên trong khổ vì bệnh tiêu khát*, ít nhất cũng có chừng mười năm bệnh sử. Bệnh vặt này dẫn đến ăn nhiều uống nhiều nhưng vẫn gầy yếu, ngự y châm cứu kê thuốc thì không có vấn đề gì – loại bệnh này nguyên bản chỉ có thể giảm bớt, không thể trị khỏi hẳn.
(*bệnh tiêu khát: Đông y chỉ chứng uống nước nhiều, tiểu tiện nhiều, bao gồm các bệnh tiểu đường, bệnh tháo nhạt.)
Người bệnh còn là một hoàng đế vắt tâm kiệt sức lo trị quốc, không có biện pháp tĩnh dưỡng chân chính “nhọc thể không nhọc tâm”.
Mấy chục năm lao lực quá độ, đến lúc này mới bộc phát, có thể nói là ngự y có bản lĩnh cao siêu.
Nhưng bộc phát bất ngờ, lại là bởi vì vấn đề “Ngoại”. Sau lưng Dương đế nổi một cái ung độc, vốn là một vấn đề nhỏ, nhưng bởi vì bệnh tiêu khát dẫn đến miệng vết thương lâu ngày không lành, cuối cùng dẫn tới tà độc xâm nhập, phản lại với bệnh tiêu khát đã đến tình trạng tệ nhất, bộc phát dẫn đến hôn mê.
Thế nhưng độc ung đã lở loét đến tình trạng này, cho dù có dùng dao, cho dù không cân nhắc đến bệnh mãn tính của người bệnh, sau khi mổ sạch, khả năng sống được thường ba bốn trên mười phần, huống chi bây giờ còn bị vướng víu căn bệnh tiêu khát trí mạng khó chơi kia.
Chả trách ngự y không dám động thủ, thuần túy xem bệnh cũ là việc chính. Mặc dù người bệnh sẽ rất thống khổ, nhưng có thể kéo, kéo dài tới độc ung tự khỏi, hoặc là bị ung độc bỏ mình, hoặc bị tra tấn đến cuối cùng, đồng phát tác với bệnh khác mà chết.
Vài tháng… Nói không chừng vài năm, là có thể kéo dài được.
Trần Thập Thất buông mạch án, mệt mỏi dựa vào lò sưởi, “Ngự y hẳn đã nói hết những điều cần nói rồi.”
“Trên thực tế điều không nên nói cũng đã nói rồi.” Hoài Chương miễn cưỡng cong cong khóe miệng, “Thật nên đem toàn bộ những tên khốn bè lũ xu nịnh kia chỉnh đến ruột đều chảy ra.”
Tưởng tượng được. Nhất định là khuyên ông ta không nên động đến ngoại khoa chính tông, cứ bảo thủ tiếp tục trị liệu như cũ… nói trắng ra là, chỉ cần chờ Dương đế tắt thở, hắn đã có thể bình an hợp pháp đăng cơ, không một ai trách được hắn, lịch sử sẽ lật sang một trang mới.
“Muội lại cảm thấy cách làm của ngự y là đúng.” Mặc dù cảm thấy vô ích, nhưng nàng vẫn muốn thử một chút, “Hoài Chương ca ca, huynh là Thái tử. Người người sẽ dùng ác ý lớn nhất suy xét huynh… Động kim dao không đơn giản như huynh nghĩ đâu, trách nhiệm này…”
“Ông ấy là cha ta.” Hoài Chương ngắt lời nàng, “Ông là cha ta a Hồi tỷ nhi! Nhu Nhiên có thể chờ ông chết, đại ca thân ái của ta có thể chờ ông chết, nhưng tuyệt đối không phải là ta. Đối với bọn họ mà nói, ‘Dương đế’ chính là ‘phụ hoàng’, cho nên ta sẽ không trách họ… Nhưng ta không thể a! Ta không chịu được! Dương đế là cha ta, cha ruột của ta a! Là đích thân ông nắm tay ta viết xuống con chữ đầu tiên, là ông ôm ta lên ngựa bước những bước đầu tiên”
“Ta không thể nhìn ông chết dần chết mòn trên giường bệnh! Nhất định sẽ có cách tốt hơn đúng không? Người khác ta không biết, nhưng ta biết muội có thể làm được! Ta biết muội từng cắt nhũ ung cho thai phụ, hơn nữa sau đó thai phụ kia không chỉ khỏi hẳn, thậm chí còn có thể tự mình cho bú!”
Nhìn ánh mắt kiên định đến điên cuồng của Hoài Chương, Trần Thập Thất thở dài.
Hoài Chương huynh vẫn luôn bình tĩnh lý trí, thậm chí ôm một loại khôi hài hắc ám ác ý, có đôi khi Trần Thập Thất cũng cảm thấy hắn là một nhân vật nguy hiểm.
Nhưng thỉnh thoảng, hắn lại hành động theo cảm tình, tình cảm bộc lộ. Cho rằng chỉ là tâm tính thiếu niên, không ngờ, đã làm cha rồi, vẫn còn nhiệt huyết dâng trào như vậy.
May mắn người có thể khiến hắn nhiệt huyết dâng trào rất ít, sợ rằng ngay cả mẫu hậu hắn cũng không được xếp vào, bằng không là nguy rồi.
“Huynh trước đồng ý với muội tỉnh táo lại đã.” Trần Thập Thất bất đắc dĩ nói, “Huynh thế này, quả thực là giơ cổ họng ra cho bầy sói đói thời cơ tuyệt hảo rồi.”
“…Muội đồng ý?” Hoài Chương cả kinh thất sắc. Hắn đã chuẩn bị sẵn đầy một con thuyền lớn kế sách còn chưa đem ra sử dụng đâu!
“Hoài Chương ca ca, mặc dù muội cảm thấy sẽ không bị huynh chỉnh cho đến chảy ruột ra, nhưng đã bị huynh tha đi lệch quỹ đạo, muội không muốn vừa dệt lại kế sách mới cho hoàn hảo, còn phải cùng lúc ứng phó với mấy trò quỷ của huynh.”
Trần Thập Thất im lặng một lúc, “…Quả thật, cũng không phải chân chính là ‘vô kế khả thi’. Nhưng người bệnh là quân vương, mới là nguy hiểm lớn nhất của thầy thuốc. Hoa Đà chết bởi Tào Tháo, Biển Thước chết bởi thích khách, Văn Chí chết bởi Tề vương. Ba danh y của một đời đã có hai người chết trong tay người bệnh. Cho nên, Hoài Chương ca ca, huynh phải bảo đảm sau khi thi dao, lập tức đem đại phu muội tiến cử đến xuất cung, mặc kệ là có thành công hay không.”
“Chuyện này…” Hoài Chương sửng sốt.
“Không có đạo lý một đại phu vốn có thể cứu sống ngàn vạn người, khi không lại bỏ mạng trong cung đình, chỉ vì đền mạng cho người bệnh vốn đã nguy cấp rồi.” Trần Thập Thất vẻ mặt nghiêm túc, “Đây chính là yêu cầu của muội, huynh tốt nhất nên bàn bạc lại với cha huynh một chút đi. Còn nữa… nếu huynh đã khăng khăng muốn ‘không lý trí’, khiến cho khả năng liên lụy quá rộng, thậm chí dao động đến nền tảng lập quốc. Vậy thì hãy xuất ra bản lĩnh của huynh đi.”
Nàng chậm rãi cong lên một nụ cười u tĩnh, “Hãy cho muội xem, bản lĩnh thật sự của Cửu vĩ Thiên hồ – Mộ Dung Hoài Chương đi.”
Hoài Chương dần dần tỉnh táo lại, nhìn Trần Thập Thất, lộ ra nụ cười mỉm nho nhã. “Ừ, kính thỉnh chờ mong.”
Thật là. Rõ ràng có thể đơn giản, dĩ dật đãi lao*, chờ đợi địch nhân hoang mang bí quá hóa liều, sau đó một lưới bắt hết, bình an trôi chảy bước lên hoàng vị chí cao vô thượng… Đây mới là điều một Thái tử ôm “đế vương tâm thuật” chân chính nên làm.
(* dĩ dật đãi lao: đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công)
Hoài Chương huynh thực sự là không thích hợp.
Nhưng nếu huynh ấy thật thích hợp, có lẽ, nàng đến cả gặp mặt cũng sẽ đầy cảnh giác, chứ đừng nói chi là làm gì giúp huynh ấy.
Vì loại tình cảm mềm yếu này, nàng phải hoàn toàn sửa lại kế hoạch, thậm chí còn phải liên lụy đến Bắc Trần… Thật có lỗi.
*
“Ta không có biện pháp nói cho huynh biết nhiều hơn… cho dù huynh đoán trúng, ta cũng sẽ không thừa nhận.” Trần Thập Thất ôn hòa nói với Trần Tế Nguyệt, “Nhưng ta cần một đại phu ngoại khoa chính tông giỏi nhất của Bắc Trần. Ta sẽ bảo đảm an toàn của hắn. Bởi vì… Ta đối với ngoại khoa chính tông, vẫn hiểu biết rất kém.”
Trần Tế Nguyệt chỉ nhìn nàng thật sâu, ánh mắt có rất sâu nghiêm khắc, lại sâu hơn là ôn nhu và lo lắng. “…Đáng giá không?”
Trần Thập Thất suy nghĩ một chút, “Chuyện trên thế gian, có rất ít cán cân lòng độ lượng chân chính có thể đo định. Nhưng ta biết, cơ hội chỉ thoáng qua rồi biến mất, nếu ta đã tận tâm tận lực làm, tương lai ta sẽ không vì chuyện mình không làm mà trằn trọc mất ngủ.”
“Được rồi.” Trần Tế Nguyệt một khắc cũng không kéo dài, “Ta sẽ phái người đưa đại phu ngoại khoa chính tông giỏi nhất Bắc Trần giao cho nàng. Ta tin, nàng sẽ đưa hắn trở về bình yên.”
Cảm ơn.
Cám ơn huynh đã tín nhiệm ta như thế, cám ơn huynh đã biết nhưng không hỏi. Cảm ơn.
Gặp được huynh, chắc chắn là một chuyện tốt đẹp nhất trong đời ta.
Trần Thập Thất hơi cúi đầu hành lễ, uyển chuyển cười, dường như đã buông xuống tất cả gánh nặng và mặt nạ, là một nụ cười chân chính.
Như đóa hoa hồng tuyết trắng đương sắp héo tàn, tại một khắc nở rộ xinh đẹp nhất.
Trần Tế Nguyệt nhẹ nhàng vươn tay đặt lên đầu nàng, cảm nhận được sợi tóc trắng bạc mềm mại đến không ngờ của nàng. Trần Thập Thất ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bệnh dung phờ phạc, thoạt nhìn đặc biệt yếu đuối.
“Muội tùy thời có thể nhờ vả.” Trần Tế Nguyệt thì thào, “Ta, luôn ở đây.”
Triệu chứng bệnh của Dương đế rất nguy cấp, nhưng phân chia nội ngoại thành từng bộ phận lớn.
Bên trong khổ vì bệnh tiêu khát*, ít nhất cũng có chừng mười năm bệnh sử. Bệnh vặt này dẫn đến ăn nhiều uống nhiều nhưng vẫn gầy yếu, ngự y châm cứu kê thuốc thì không có vấn đề gì – loại bệnh này nguyên bản chỉ có thể giảm bớt, không thể trị khỏi hẳn.
(*bệnh tiêu khát: Đông y chỉ chứng uống nước nhiều, tiểu tiện nhiều, bao gồm các bệnh tiểu đường, bệnh tháo nhạt.)
Người bệnh còn là một hoàng đế vắt tâm kiệt sức lo trị quốc, không có biện pháp tĩnh dưỡng chân chính “nhọc thể không nhọc tâm”.
Mấy chục năm lao lực quá độ, đến lúc này mới bộc phát, có thể nói là ngự y có bản lĩnh cao siêu.
Nhưng bộc phát bất ngờ, lại là bởi vì vấn đề “Ngoại”. Sau lưng Dương đế nổi một cái ung độc, vốn là một vấn đề nhỏ, nhưng bởi vì bệnh tiêu khát dẫn đến miệng vết thương lâu ngày không lành, cuối cùng dẫn tới tà độc xâm nhập, phản lại với bệnh tiêu khát đã đến tình trạng tệ nhất, bộc phát dẫn đến hôn mê.
Thế nhưng độc ung đã lở loét đến tình trạng này, cho dù có dùng dao, cho dù không cân nhắc đến bệnh mãn tính của người bệnh, sau khi mổ sạch, khả năng sống được thường ba bốn trên mười phần, huống chi bây giờ còn bị vướng víu căn bệnh tiêu khát trí mạng khó chơi kia.
Chả trách ngự y không dám động thủ, thuần túy xem bệnh cũ là việc chính. Mặc dù người bệnh sẽ rất thống khổ, nhưng có thể kéo, kéo dài tới độc ung tự khỏi, hoặc là bị ung độc bỏ mình, hoặc bị tra tấn đến cuối cùng, đồng phát tác với bệnh khác mà chết.
Vài tháng… Nói không chừng vài năm, là có thể kéo dài được.
Trần Thập Thất buông mạch án, mệt mỏi dựa vào lò sưởi, “Ngự y hẳn đã nói hết những điều cần nói rồi.”
“Trên thực tế điều không nên nói cũng đã nói rồi.” Hoài Chương miễn cưỡng cong cong khóe miệng, “Thật nên đem toàn bộ những tên khốn bè lũ xu nịnh kia chỉnh đến ruột đều chảy ra.”
Tưởng tượng được. Nhất định là khuyên ông ta không nên động đến ngoại khoa chính tông, cứ bảo thủ tiếp tục trị liệu như cũ… nói trắng ra là, chỉ cần chờ Dương đế tắt thở, hắn đã có thể bình an hợp pháp đăng cơ, không một ai trách được hắn, lịch sử sẽ lật sang một trang mới.
“Muội lại cảm thấy cách làm của ngự y là đúng.” Mặc dù cảm thấy vô ích, nhưng nàng vẫn muốn thử một chút, “Hoài Chương ca ca, huynh là Thái tử. Người người sẽ dùng ác ý lớn nhất suy xét huynh… Động kim dao không đơn giản như huynh nghĩ đâu, trách nhiệm này…”
“Ông ấy là cha ta.” Hoài Chương ngắt lời nàng, “Ông là cha ta a Hồi tỷ nhi! Nhu Nhiên có thể chờ ông chết, đại ca thân ái của ta có thể chờ ông chết, nhưng tuyệt đối không phải là ta. Đối với bọn họ mà nói, ‘Dương đế’ chính là ‘phụ hoàng’, cho nên ta sẽ không trách họ… Nhưng ta không thể a! Ta không chịu được! Dương đế là cha ta, cha ruột của ta a! Là đích thân ông nắm tay ta viết xuống con chữ đầu tiên, là ông ôm ta lên ngựa bước những bước đầu tiên”
“Ta không thể nhìn ông chết dần chết mòn trên giường bệnh! Nhất định sẽ có cách tốt hơn đúng không? Người khác ta không biết, nhưng ta biết muội có thể làm được! Ta biết muội từng cắt nhũ ung cho thai phụ, hơn nữa sau đó thai phụ kia không chỉ khỏi hẳn, thậm chí còn có thể tự mình cho bú!”
Nhìn ánh mắt kiên định đến điên cuồng của Hoài Chương, Trần Thập Thất thở dài.
Hoài Chương huynh vẫn luôn bình tĩnh lý trí, thậm chí ôm một loại khôi hài hắc ám ác ý, có đôi khi Trần Thập Thất cũng cảm thấy hắn là một nhân vật nguy hiểm.
Nhưng thỉnh thoảng, hắn lại hành động theo cảm tình, tình cảm bộc lộ. Cho rằng chỉ là tâm tính thiếu niên, không ngờ, đã làm cha rồi, vẫn còn nhiệt huyết dâng trào như vậy.
May mắn người có thể khiến hắn nhiệt huyết dâng trào rất ít, sợ rằng ngay cả mẫu hậu hắn cũng không được xếp vào, bằng không là nguy rồi.
“Huynh trước đồng ý với muội tỉnh táo lại đã.” Trần Thập Thất bất đắc dĩ nói, “Huynh thế này, quả thực là giơ cổ họng ra cho bầy sói đói thời cơ tuyệt hảo rồi.”
“…Muội đồng ý?” Hoài Chương cả kinh thất sắc. Hắn đã chuẩn bị sẵn đầy một con thuyền lớn kế sách còn chưa đem ra sử dụng đâu!
“Hoài Chương ca ca, mặc dù muội cảm thấy sẽ không bị huynh chỉnh cho đến chảy ruột ra, nhưng đã bị huynh tha đi lệch quỹ đạo, muội không muốn vừa dệt lại kế sách mới cho hoàn hảo, còn phải cùng lúc ứng phó với mấy trò quỷ của huynh.”
Trần Thập Thất im lặng một lúc, “…Quả thật, cũng không phải chân chính là ‘vô kế khả thi’. Nhưng người bệnh là quân vương, mới là nguy hiểm lớn nhất của thầy thuốc. Hoa Đà chết bởi Tào Tháo, Biển Thước chết bởi thích khách, Văn Chí chết bởi Tề vương. Ba danh y của một đời đã có hai người chết trong tay người bệnh. Cho nên, Hoài Chương ca ca, huynh phải bảo đảm sau khi thi dao, lập tức đem đại phu muội tiến cử đến xuất cung, mặc kệ là có thành công hay không.”
“Chuyện này…” Hoài Chương sửng sốt.
“Không có đạo lý một đại phu vốn có thể cứu sống ngàn vạn người, khi không lại bỏ mạng trong cung đình, chỉ vì đền mạng cho người bệnh vốn đã nguy cấp rồi.” Trần Thập Thất vẻ mặt nghiêm túc, “Đây chính là yêu cầu của muội, huynh tốt nhất nên bàn bạc lại với cha huynh một chút đi. Còn nữa… nếu huynh đã khăng khăng muốn ‘không lý trí’, khiến cho khả năng liên lụy quá rộng, thậm chí dao động đến nền tảng lập quốc. Vậy thì hãy xuất ra bản lĩnh của huynh đi.”
Nàng chậm rãi cong lên một nụ cười u tĩnh, “Hãy cho muội xem, bản lĩnh thật sự của Cửu vĩ Thiên hồ – Mộ Dung Hoài Chương đi.”
Hoài Chương dần dần tỉnh táo lại, nhìn Trần Thập Thất, lộ ra nụ cười mỉm nho nhã. “Ừ, kính thỉnh chờ mong.”
Thật là. Rõ ràng có thể đơn giản, dĩ dật đãi lao*, chờ đợi địch nhân hoang mang bí quá hóa liều, sau đó một lưới bắt hết, bình an trôi chảy bước lên hoàng vị chí cao vô thượng… Đây mới là điều một Thái tử ôm “đế vương tâm thuật” chân chính nên làm.
(* dĩ dật đãi lao: đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công)
Hoài Chương huynh thực sự là không thích hợp.
Nhưng nếu huynh ấy thật thích hợp, có lẽ, nàng đến cả gặp mặt cũng sẽ đầy cảnh giác, chứ đừng nói chi là làm gì giúp huynh ấy.
Vì loại tình cảm mềm yếu này, nàng phải hoàn toàn sửa lại kế hoạch, thậm chí còn phải liên lụy đến Bắc Trần… Thật có lỗi.
*
“Ta không có biện pháp nói cho huynh biết nhiều hơn… cho dù huynh đoán trúng, ta cũng sẽ không thừa nhận.” Trần Thập Thất ôn hòa nói với Trần Tế Nguyệt, “Nhưng ta cần một đại phu ngoại khoa chính tông giỏi nhất của Bắc Trần. Ta sẽ bảo đảm an toàn của hắn. Bởi vì… Ta đối với ngoại khoa chính tông, vẫn hiểu biết rất kém.”
Trần Tế Nguyệt chỉ nhìn nàng thật sâu, ánh mắt có rất sâu nghiêm khắc, lại sâu hơn là ôn nhu và lo lắng. “…Đáng giá không?”
Trần Thập Thất suy nghĩ một chút, “Chuyện trên thế gian, có rất ít cán cân lòng độ lượng chân chính có thể đo định. Nhưng ta biết, cơ hội chỉ thoáng qua rồi biến mất, nếu ta đã tận tâm tận lực làm, tương lai ta sẽ không vì chuyện mình không làm mà trằn trọc mất ngủ.”
“Được rồi.” Trần Tế Nguyệt một khắc cũng không kéo dài, “Ta sẽ phái người đưa đại phu ngoại khoa chính tông giỏi nhất Bắc Trần giao cho nàng. Ta tin, nàng sẽ đưa hắn trở về bình yên.”
Cảm ơn.
Cám ơn huynh đã tín nhiệm ta như thế, cám ơn huynh đã biết nhưng không hỏi. Cảm ơn.
Gặp được huynh, chắc chắn là một chuyện tốt đẹp nhất trong đời ta.
Trần Thập Thất hơi cúi đầu hành lễ, uyển chuyển cười, dường như đã buông xuống tất cả gánh nặng và mặt nạ, là một nụ cười chân chính.
Như đóa hoa hồng tuyết trắng đương sắp héo tàn, tại một khắc nở rộ xinh đẹp nhất.
Trần Tế Nguyệt nhẹ nhàng vươn tay đặt lên đầu nàng, cảm nhận được sợi tóc trắng bạc mềm mại đến không ngờ của nàng. Trần Thập Thất ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bệnh dung phờ phạc, thoạt nhìn đặc biệt yếu đuối.
“Muội tùy thời có thể nhờ vả.” Trần Tế Nguyệt thì thào, “Ta, luôn ở đây.”
/61
|