ên Việt: Hương thảo, Tây dương chổi
Tên Hoa: 迷迭香 mê điệt hương
Tên Anh: rosemary
Tên Pháp: romarin
Tên khoa học: Rosmarimus officinalis L.
Họ: Hoa Môi, Lamiaceae Cây của vùng Địa Trung Hải, được trồng nhiều ở Nam Âu châu, Tây Á và Bắc Phi trước đây, được nhập trồng ở nước ta, tại một số tỉnh miền Trung và miền Nam (theo A. Pételot). Thường trồng bằng cách giâm cành hay gieo hạt. Khi thu hoạch, dùng các ngọn cây có hoa, đem phơi hay sấy khô, đập lấy lá. Lá tươi được dùng làm gia vị.
Hương thảo có vị chát, nóng, mùi thơm nồng, hơi se, có tính tẩy uế và chuyển máu, dùng với liều thấp, nó gây sự dồn máu ở các cơ quan vùng bụng và kích thích sự tiết dạ dày và ruột; nó cũng lợi tiểu. Với liều cao, nó gây co thắt và chóng mặt. Tinh dầu có tác dụng thông ruột, lợi mật và lợi tiểu.
oOo
Phiên ngoại 1: Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy róc rách, Cận Thiếu Triết đang tắm ở bên trong.
Bỗng dưng, Ôn Thuấn “a” một tiếng, màn hình máy tính thoáng chốc tắt phụt, cô khởi động lại một lần nữa cũng không thấy có phản ứng gì. Máy tính của cô bộ nhớ không lớn, lại down về rất nhiều phim ảnh các thứ, có lẽ là quá tải mà hỏng rồi, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng đã bị virut phá hoại cũng nên.
Cô vừa rồi còn đang theo dõi dở bộ phim cổ trang, đang đến đoạn cao trào, trong lòng còn đang ngứa ngáy muốn biết kết cục của gian phi kia, suy nghĩ vừa động, đã quay đầu hướng phía phòng tắm mà hô to: “Thiếu Triết, máy tính em hỏng rồi, cho em mượn của anh nha.”
Cũng không đợi anh đáp lời, cô đã vui vẻ chạy đến thư phòng lấy chiếc máy tính xách tay của anh. Máy tính của anh dùng cho công việc thì bên trong có rất nhiều tư liệu, bản vẽ quan trọng, cô tuyệt đối không dám động vào, chỉ lấy chiếc laptop ngày thường anh ở nhà hay dùng để lên mạng. Phát hiện thấy trang anh mở lúc trước vẫn còn lưu lại, cũng giảm bớt thời gian tìm kiến nếu muốn mở lại. Cô di chuột vốn định thu nhỏ cửa sổ anh đang mở để tìm phim mình đang xem, không biết vô tình thế nào lại nhìn thấy hòm thư điện tử anh mở ra có một trang có tên của mình.
Từng lá từng lá thư điều viết “To: Ôn Thuấn”, hơn nữa trạng thái vẫn là bản nháp chưa gửi đi.
Cô nhịn không được mà lần lượt mở ra xem, dần dần bị hấp dẫn, ngay cả Cận Thiếu Triết đã tắm xong đi đến bên cạnh mình cô cũng không phát hiện. Anh đưa tay “cạch” một cái gấp máy tính lại, ôm Ôn Thuấn đặt lên đùi mình, vùi mặt vào cổ cô: “Vợ yêu, em lén lút xâm phạm riêng tư của anh, nên trừng phạt thế nào đây?”
“…….vì sao anh lại không liên lạc với em?” Ôn Thuấn gian nan thốt lên, lúc này mới phát hiện giọng nói mình đã khàn khàn.
Hai năm dày vò kia, anh vẫn luôn cách một khoảng thời gian lại viết cho cô một lá thư, nói cho cô biết hết thảy mọi chuyện xảy ra với anh, chỉ là chưa bao giờ gửi đi mà thôi, cô cũng chẳng hề biết được.
Cận Thiếu Triết ôm chặt thắt lưng cô, ôn nhu nói: “Không phải em vẫn luôn hi vọng anh trở nên thật nổi bật hay sao? Anh sợ nếu nghe thấy giọng nói của em, nhìn thấy thư hồi âm của em lại nhịn không được mà trở về, cho nên không dám gửi đi…..”
Ôn Thuấn khẽ cắn môi, cổ họng nghẹn ngào: “Rốt cuộc anh còn làm bao nhiêu chuyện mà em không biết nữa? Có phải muốn người ta áy náy đến chết, cảm động đến chết mới chịu bỏ qua phải không?”
Năm đó anh đi du học không bao lâu, cô thất hồn lạc phách đến nông trường chọn hoa, chú Quý hỏi cô tại sao gần đây không nhìn thấy anh, sau khi biết anh đã xuất ngoại, về sau chú Quý mới nói cho cô biết, thì ra anh đã lén lút thuê một khoảnh đất nhỏ, trồng toàn bộ đều là huân y thảo, còn nói là chờ sau khi anh tốt nghiệp sẽ cho cô một bất ngờ, chỉ đáng tiếc là kế hoạch này lại bị cô hồ đồ phá hỏng.
Cận Thiếu Triết mỉm cười cọ cọ mặt cô, thấp giọng nỉ non bên tai: “Đứa ngốc, anh chỉ muốn cho em hạnh phúc.”
Phiên ngoại 2: Cận Tư Vũ vừa chuyển nhà mới, đương nhiên là cũng chuyển sang nhà trẻ mới.
Giờ tan học.
Cận Tư Vũ và bạn cùng học là Phương Nhạc Nhạc đang ngồi ở cửa phòng học chờ bố mẹ đến đón.
Người nhà của Phương Nhạc Nhạc đến đón trước.
Cô bé kéo tay cha lão khí hoành thu (làm bộ như người lớn, như bà cụ non) hỏi: “Cận Tư Vũ, không phải cậu nói ba của cậu rất tuấn tú hay sao, hơn nữa hôm nay sẽ tới đón cậu nữa? Không phải là nói dối chứ? Ba tớ mới thực là người đẹp trai nhất!” (Meott: chết mất !!!! *ôm bụng cười*)
Cận Tư Vũ tức giận, khuôn mặt đỏ hồng phản bác: “Mẹ nói là đứa nhỏ nói dối không phải là đứa nhỏ ngoan, tớ không thèm nói dối!” Đúng lúc này, cô bé nghe thấy có người ôn nhu gọi mình, liền giống như hỏa tiễn lao ra ngoài, nhào vào lòng Cận Thiếu Triết cọ cọ: “Ba!” Lại còn thị uy liếc Phương Nhạc Nhạc một cái như muốn nói, tớ không lừa cậu, đây là ba ba đẹp trai của tớ.
Phương Nhạc Nhạc liếc lại cô bé một cái, nắm chặt bàn tay cha mình.
Đúng thật là thế giới của trẻ con.
“Thiếu Triết?” Cha Phương Nhạc Nhạc là Phương Văn Hạo chợt giật mình gọi.
Cận Thiếu Triết đang ôm Cận Tư Vũ trong lòng cũng ngẩng đầu lên nhìn, khẽ cười đáp lại: “Học trưởng, đã lâu không gặp.”
Phương Văn Hạo sau khi tốt nghiệp đã trở thành nhân phiên khảo nghiệm và điều phối nhà đất, anh cười nói: “Đúng vậy, sau khi uống rượu mừng của cậu cũng phải đến ba bốn năm rồi chưa gặp nhỉ? Gần đây tôi đã trở về, không nghĩ đến bọn nhỏ lại học cùng nhà trẻ, thật là có duyên. Tôi nghe Lăng Tuấn nói cậu gần đây rất khó gặp, đều đã thành nhân vật lớn rồi.”
“Nói quá rồi, cũng vẫn làm công cho người ta thôi mà.”
“Có thể làm công cho hoàng đế không phải ai cũng làm được đâu nha, khi nào tụ tập một chút đi?”
“Lúc nào cũng được, đây là danh thiếp của tôi, đến lúc đó có gì cứ liên hệ.”
“Mộtt lời đã định, tôi đi trước vậy. Nào, Nhạc Nhạc, chào chú đi nào.”
“Chào chú ạ.”
“Tạm biệt.”
Ôn Thuấn đứng đợi ở xe nhẹ nhàng hỏi: “Thiếu Triết, vị kia là?” Cô thuận tay đón lấy Cận Tư Vũ, để Thiếu Triết lái xe đi.
Cận Tư Vũ đã nhanh nhảu tranh công mà ồn ào: “Mẹ, đó là ba của Phương Nhạc Nhạc.”
Cận Thiếu Triết cười sờ sờ đầu con gái, giải thích cho Ôn Thuấn biết: “Là học trưởng thời đại học của anh, thi đấu bóng rổ lần đó em đã gặp qua rồi, quên rồi sao?”
“Vâng.” Anh vừa nói vậy cô cũng cảm thấy có chút ấn tượng.
Cận Tư Vũ bất mãn vì bị bố mẹ bỏ qua, liền làm nũng: “Mẹ, chúng ta hôm nay đi đâu vậy?”
Ôn Thuấn yêu thương hôn cái trán của con, cười nói: “Chúng ta cùng ông nội ăn cơm, con có thích không?”
“Thích!” Cận Tư Vũ mặt mày mừng rỡ, hớn hả, ông nội hiểu cô bé nhất, khẳng định là sẽ có thật nhiều đồ ăn ngon nha!
Lúc biết được là do Hứa Phong làm áp lực khiến Ôn Thuấn khuyên mình đi Anh du học, Cận Thiếu Triết thiếu chút nữa tức chết, quan hệ giữa hai người vốn đã không tốt nay lại đúng là họa vô đơn chí*. Có điều từ khi Cận Tư Vũ sinh ra, lại có Ôn Thuấn ở giữa dàn hòa, vài năm nay quan hệ giữa anh và Hứa Phong hòa hoãn không ít, ít nhất cũng không còn giương cung bạt kiếm nữa.
(*Họa vô đơn chí: Ý nói Tai họa thường xảy đến liên tiếp, dồn dập.
Thường nói: Họa vô đơn chí, Phước bất trùng lai.
Nghĩa là: Cái họa thì không đến một lần, còn cái phước thì không đến nhiều lần.
Cái họa thì luôn luôn nhiều hơn cái phước, bởi vì con người thường làm ác nhiều hơn làm thiện)
Không biết là vì mệt mỏi hay thế nào, Cận Tư Vũ vừa lên xe một lúc đã gục trong lòng Ôn Thuấn mà ngủ.
Ôn Thuấn nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ hỏi anh: “Thứ sáu này anh có rảnh không, Nhã Huệ sẽ đính hôn.”
“Thật sao?” Cận Thiếu Triết hơi nghĩ ngợi rồi lại nói tiếp: “Chắc là có thể, có điều hôm đó không phải là đại thọ sáu mươi của ba em sao?”
Ôn Thuấn cười nói: “Anh rảnh là được rồi, vẫn có thể kịp được.”
“Ừ.” Cận Thiếu Triết cầm tay cô.
Mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, vậy là quá đủ rồi.
Tên Hoa: 迷迭香 mê điệt hương
Tên Anh: rosemary
Tên Pháp: romarin
Tên khoa học: Rosmarimus officinalis L.
Họ: Hoa Môi, Lamiaceae Cây của vùng Địa Trung Hải, được trồng nhiều ở Nam Âu châu, Tây Á và Bắc Phi trước đây, được nhập trồng ở nước ta, tại một số tỉnh miền Trung và miền Nam (theo A. Pételot). Thường trồng bằng cách giâm cành hay gieo hạt. Khi thu hoạch, dùng các ngọn cây có hoa, đem phơi hay sấy khô, đập lấy lá. Lá tươi được dùng làm gia vị.
Hương thảo có vị chát, nóng, mùi thơm nồng, hơi se, có tính tẩy uế và chuyển máu, dùng với liều thấp, nó gây sự dồn máu ở các cơ quan vùng bụng và kích thích sự tiết dạ dày và ruột; nó cũng lợi tiểu. Với liều cao, nó gây co thắt và chóng mặt. Tinh dầu có tác dụng thông ruột, lợi mật và lợi tiểu.
oOo
Phiên ngoại 1: Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy róc rách, Cận Thiếu Triết đang tắm ở bên trong.
Bỗng dưng, Ôn Thuấn “a” một tiếng, màn hình máy tính thoáng chốc tắt phụt, cô khởi động lại một lần nữa cũng không thấy có phản ứng gì. Máy tính của cô bộ nhớ không lớn, lại down về rất nhiều phim ảnh các thứ, có lẽ là quá tải mà hỏng rồi, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng đã bị virut phá hoại cũng nên.
Cô vừa rồi còn đang theo dõi dở bộ phim cổ trang, đang đến đoạn cao trào, trong lòng còn đang ngứa ngáy muốn biết kết cục của gian phi kia, suy nghĩ vừa động, đã quay đầu hướng phía phòng tắm mà hô to: “Thiếu Triết, máy tính em hỏng rồi, cho em mượn của anh nha.”
Cũng không đợi anh đáp lời, cô đã vui vẻ chạy đến thư phòng lấy chiếc máy tính xách tay của anh. Máy tính của anh dùng cho công việc thì bên trong có rất nhiều tư liệu, bản vẽ quan trọng, cô tuyệt đối không dám động vào, chỉ lấy chiếc laptop ngày thường anh ở nhà hay dùng để lên mạng. Phát hiện thấy trang anh mở lúc trước vẫn còn lưu lại, cũng giảm bớt thời gian tìm kiến nếu muốn mở lại. Cô di chuột vốn định thu nhỏ cửa sổ anh đang mở để tìm phim mình đang xem, không biết vô tình thế nào lại nhìn thấy hòm thư điện tử anh mở ra có một trang có tên của mình.
Từng lá từng lá thư điều viết “To: Ôn Thuấn”, hơn nữa trạng thái vẫn là bản nháp chưa gửi đi.
Cô nhịn không được mà lần lượt mở ra xem, dần dần bị hấp dẫn, ngay cả Cận Thiếu Triết đã tắm xong đi đến bên cạnh mình cô cũng không phát hiện. Anh đưa tay “cạch” một cái gấp máy tính lại, ôm Ôn Thuấn đặt lên đùi mình, vùi mặt vào cổ cô: “Vợ yêu, em lén lút xâm phạm riêng tư của anh, nên trừng phạt thế nào đây?”
“…….vì sao anh lại không liên lạc với em?” Ôn Thuấn gian nan thốt lên, lúc này mới phát hiện giọng nói mình đã khàn khàn.
Hai năm dày vò kia, anh vẫn luôn cách một khoảng thời gian lại viết cho cô một lá thư, nói cho cô biết hết thảy mọi chuyện xảy ra với anh, chỉ là chưa bao giờ gửi đi mà thôi, cô cũng chẳng hề biết được.
Cận Thiếu Triết ôm chặt thắt lưng cô, ôn nhu nói: “Không phải em vẫn luôn hi vọng anh trở nên thật nổi bật hay sao? Anh sợ nếu nghe thấy giọng nói của em, nhìn thấy thư hồi âm của em lại nhịn không được mà trở về, cho nên không dám gửi đi…..”
Ôn Thuấn khẽ cắn môi, cổ họng nghẹn ngào: “Rốt cuộc anh còn làm bao nhiêu chuyện mà em không biết nữa? Có phải muốn người ta áy náy đến chết, cảm động đến chết mới chịu bỏ qua phải không?”
Năm đó anh đi du học không bao lâu, cô thất hồn lạc phách đến nông trường chọn hoa, chú Quý hỏi cô tại sao gần đây không nhìn thấy anh, sau khi biết anh đã xuất ngoại, về sau chú Quý mới nói cho cô biết, thì ra anh đã lén lút thuê một khoảnh đất nhỏ, trồng toàn bộ đều là huân y thảo, còn nói là chờ sau khi anh tốt nghiệp sẽ cho cô một bất ngờ, chỉ đáng tiếc là kế hoạch này lại bị cô hồ đồ phá hỏng.
Cận Thiếu Triết mỉm cười cọ cọ mặt cô, thấp giọng nỉ non bên tai: “Đứa ngốc, anh chỉ muốn cho em hạnh phúc.”
Phiên ngoại 2: Cận Tư Vũ vừa chuyển nhà mới, đương nhiên là cũng chuyển sang nhà trẻ mới.
Giờ tan học.
Cận Tư Vũ và bạn cùng học là Phương Nhạc Nhạc đang ngồi ở cửa phòng học chờ bố mẹ đến đón.
Người nhà của Phương Nhạc Nhạc đến đón trước.
Cô bé kéo tay cha lão khí hoành thu (làm bộ như người lớn, như bà cụ non) hỏi: “Cận Tư Vũ, không phải cậu nói ba của cậu rất tuấn tú hay sao, hơn nữa hôm nay sẽ tới đón cậu nữa? Không phải là nói dối chứ? Ba tớ mới thực là người đẹp trai nhất!” (Meott: chết mất !!!! *ôm bụng cười*)
Cận Tư Vũ tức giận, khuôn mặt đỏ hồng phản bác: “Mẹ nói là đứa nhỏ nói dối không phải là đứa nhỏ ngoan, tớ không thèm nói dối!” Đúng lúc này, cô bé nghe thấy có người ôn nhu gọi mình, liền giống như hỏa tiễn lao ra ngoài, nhào vào lòng Cận Thiếu Triết cọ cọ: “Ba!” Lại còn thị uy liếc Phương Nhạc Nhạc một cái như muốn nói, tớ không lừa cậu, đây là ba ba đẹp trai của tớ.
Phương Nhạc Nhạc liếc lại cô bé một cái, nắm chặt bàn tay cha mình.
Đúng thật là thế giới của trẻ con.
“Thiếu Triết?” Cha Phương Nhạc Nhạc là Phương Văn Hạo chợt giật mình gọi.
Cận Thiếu Triết đang ôm Cận Tư Vũ trong lòng cũng ngẩng đầu lên nhìn, khẽ cười đáp lại: “Học trưởng, đã lâu không gặp.”
Phương Văn Hạo sau khi tốt nghiệp đã trở thành nhân phiên khảo nghiệm và điều phối nhà đất, anh cười nói: “Đúng vậy, sau khi uống rượu mừng của cậu cũng phải đến ba bốn năm rồi chưa gặp nhỉ? Gần đây tôi đã trở về, không nghĩ đến bọn nhỏ lại học cùng nhà trẻ, thật là có duyên. Tôi nghe Lăng Tuấn nói cậu gần đây rất khó gặp, đều đã thành nhân vật lớn rồi.”
“Nói quá rồi, cũng vẫn làm công cho người ta thôi mà.”
“Có thể làm công cho hoàng đế không phải ai cũng làm được đâu nha, khi nào tụ tập một chút đi?”
“Lúc nào cũng được, đây là danh thiếp của tôi, đến lúc đó có gì cứ liên hệ.”
“Mộtt lời đã định, tôi đi trước vậy. Nào, Nhạc Nhạc, chào chú đi nào.”
“Chào chú ạ.”
“Tạm biệt.”
Ôn Thuấn đứng đợi ở xe nhẹ nhàng hỏi: “Thiếu Triết, vị kia là?” Cô thuận tay đón lấy Cận Tư Vũ, để Thiếu Triết lái xe đi.
Cận Tư Vũ đã nhanh nhảu tranh công mà ồn ào: “Mẹ, đó là ba của Phương Nhạc Nhạc.”
Cận Thiếu Triết cười sờ sờ đầu con gái, giải thích cho Ôn Thuấn biết: “Là học trưởng thời đại học của anh, thi đấu bóng rổ lần đó em đã gặp qua rồi, quên rồi sao?”
“Vâng.” Anh vừa nói vậy cô cũng cảm thấy có chút ấn tượng.
Cận Tư Vũ bất mãn vì bị bố mẹ bỏ qua, liền làm nũng: “Mẹ, chúng ta hôm nay đi đâu vậy?”
Ôn Thuấn yêu thương hôn cái trán của con, cười nói: “Chúng ta cùng ông nội ăn cơm, con có thích không?”
“Thích!” Cận Tư Vũ mặt mày mừng rỡ, hớn hả, ông nội hiểu cô bé nhất, khẳng định là sẽ có thật nhiều đồ ăn ngon nha!
Lúc biết được là do Hứa Phong làm áp lực khiến Ôn Thuấn khuyên mình đi Anh du học, Cận Thiếu Triết thiếu chút nữa tức chết, quan hệ giữa hai người vốn đã không tốt nay lại đúng là họa vô đơn chí*. Có điều từ khi Cận Tư Vũ sinh ra, lại có Ôn Thuấn ở giữa dàn hòa, vài năm nay quan hệ giữa anh và Hứa Phong hòa hoãn không ít, ít nhất cũng không còn giương cung bạt kiếm nữa.
(*Họa vô đơn chí: Ý nói Tai họa thường xảy đến liên tiếp, dồn dập.
Thường nói: Họa vô đơn chí, Phước bất trùng lai.
Nghĩa là: Cái họa thì không đến một lần, còn cái phước thì không đến nhiều lần.
Cái họa thì luôn luôn nhiều hơn cái phước, bởi vì con người thường làm ác nhiều hơn làm thiện)
Không biết là vì mệt mỏi hay thế nào, Cận Tư Vũ vừa lên xe một lúc đã gục trong lòng Ôn Thuấn mà ngủ.
Ôn Thuấn nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ hỏi anh: “Thứ sáu này anh có rảnh không, Nhã Huệ sẽ đính hôn.”
“Thật sao?” Cận Thiếu Triết hơi nghĩ ngợi rồi lại nói tiếp: “Chắc là có thể, có điều hôm đó không phải là đại thọ sáu mươi của ba em sao?”
Ôn Thuấn cười nói: “Anh rảnh là được rồi, vẫn có thể kịp được.”
“Ừ.” Cận Thiếu Triết cầm tay cô.
Mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, vậy là quá đủ rồi.
/25
|