Tôi tên là Viên Kim Cương. Chính xác là thế, bạn không nhìn nhầm đâu. Và có lẽ cái tên này sẽ làm bạn bật cười khi vừa nghe đến nó. Không chỉ người khác, cá nhân tôi cũng cảm thấy thế mà. Tôi cũng đã từng hỏi má tôi về vấn đề này, thì ra cái tên này xuất hiện trên đời là do ba tôi họ Viên. Vậy là khi anh tôi ra đời, ba đặt anh tôi tên là Viên Ngọc Trai, nghe cho có vẻ vừa cao quý và nam tính. Bốn năm sau, tới lượt tôi ra đời. Cứ tưởng sẽ thoát khỏi vòng vây đá quý, nhưng ai ngờ má tôi lại chọn Kim Cương làm tên cho đứa con gái yêu của mình với lý do thằng anh tên Ngọc Trai thì con em cũng phải tên Kim Cương nghe cho oách một chút.
Từ nhỏ đi học, đầu năm điểm danh là đã thấy trời đất ngả nghiêng. Hễ nghe đến tên tôi là hàng loạt cái đầu quay ngoắt về phía tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh hiếu kì. Lúc đó tự trong thâm tâm tôi gào lên, giùm ơn đi giùm ơn, để cho tôi hít thở dễ dàng một chút đi, cứ nhìn tôi theo kiểu như sinh vật lạ mới đáp xuống trái đất không bằng. Cái tên với con người tôi tỉ lệ nghịch với nhau, tôi không có điểm gì đặc biệt cả. Ngoại hình bình thường, chỉ được cái dong dỏng cao 1m69, làn da ngăm ngăm, mặt mũi cũng bình thường, nhưng tôi nghe Ngọc Thi bảo tôi có đôi mắt to tròn với hàng mi dài và hai lúm đồng tiền là nhìn coi được. Đó xem như là lời an ủi cho tôi đi.
Lại nói đến Ngọc Thi, nó tên đầy đủ là Nguyễn Thị Ngọc Thi. Nhà nó với nhà tôi tuy cách xa vời vợi, nhưng không hiểu tại sao từ hồi mẫu giáo cho đến hết cấp 2 vẫn học chung với nhau. Tôi và nó có lần được cô giáo chủ nhiệm xếp ngồi chung, thế thì thôi rồi! Tôi tên Cương, nó tên Thi, hai đứa gộp lại thành Cương Thi. Bọn bạn lại được một phen cười lộn ruột. Nhớ cái lúc cô tôi tuyên dương chúng tôi trực nhật lớp sạch và có tinh thần lao động, cô dõng dạc hô to trước lớp: “Một tràng pháo tay tuyên dương tinh thần lao động của hai bạn Cương Thi”. Tôi ngồi dưới kêu trời, sao không thêm chữ và vào giữa quách cho rồi đi cô ơi!
Về phần ngoại hình của Ngọc Thi thì nó có chiều cao hơi khiêm tốn một tí, tức là thấp hơn tôi một cái đầu. Dáng người tròn tròn nhỏ nhắn, tóc thì lúc nào cũng cột hai chùm, nhìn rất đáng yêu. Nó học rất giỏi, điểm toàn cao chót vót trong khi tôi lại lè tè dưới thấp, má tôi thường so sánh tôi với nó, mà mỗi khi so sánh thì luôn kèm vào một câu : “Con không bằng một góc của Ngọc Thi, nó vừa giỏi giang việc nhà vừa giỏi giang việc học, trong khi con lười biếng nhác thây, vậy mà học hành cũng không xong! Chẳng năm nào mang nổi tấm bằng học sinh giỏi về cho má nhờ!”.
Đấy, so sánh tôi thế đấy, vùi dập tôi thế đấy. Chắn chắc tôi là con được nhặt trong thùng rác rồi. Anh hai tôi mỗi lần nghe má rầy la tôi thì y như rằng lại lao từ trong phòng ra ngoài và tua lại câu nói kinh điển : “Kệ nó đi má ơi, con nhặt trong thùng rác chứ có phải má sinh ra đâu mà lại có gen thông minh như của má truyền cho con trai má được!”. Ôi gia đình của tôi, cuộc đời của tôi, chất xám của tôi, thật quá bất hạnh! Sống làm sao mà không bằng bạn bằng bè vậy hả trời?!!
Xuân qua hạ tới, thu tàn đông sang, thời gian thấm thoát thoi đưa, tôi và nó cũng đã vào cấp 3. Vì thành tích học tập của nó quá siêu đẳng nên đã thi vào trường Chuyên và đậu thủ khoa với số điểm 40 cao ngất, trong khi tôi thi vào trường Mạc Đĩnh Chi thì chỉ vừa tròn 27 điểm. Nhưng nói gì thì nói từ nhỏ tôi đi học rất là ngoan ngoãn và nghe lời thầy cô, cho nên toàn được xếp vào lớp chọn. Lúc năm lớp 10 cũng vậy, điểm số thi như thế nhưng tôi vẫn được xếp vào lớp chọn A2 của trường. Má tôi nhận được tin này rất vui mừng, đi khoe với mấy bà bạn về tôi. Ngay từ lúc bước chân vào lớp 10A2 này, tôi đã chính thức bị vùi dập. Trong này toàn là thần đồng tái thế, tốc độ tiếp thu của bọn nó nhanh nhạy cực kỳ khiến tôi như tụt lại nữa thế kỉ. Dễ điên nhất là khi cái đứa ngồi cạnh tôi làm toán được 9,75 điểm mà ngồi bật khóc hu hu, trong khi tôi vừa ngót ngét đúng 5 điểm cho bài kiểm tra một tiết, nó trêu ngươi tôi là cái chắc. Tôi quay sang hỏi tại sao làm bài cao điểm mà khóc thì nó đập đập bàn và bảo: “Quên điền tên bị trừ 0,25 điểm, coi có tức không?”. Ồ ha , cho vừa tội mày, tôi nghĩ thầm trong bụng. Ngồi kế kho lúa mà tôi không đụt khoét được tí gì thì coi như miếng ăn tới miệng nhưng không thể tợp. Cái thứ nhất là cô giáo gác quá nghiêm, hó hé một tiếng là cô đày đi hoang đảo, tức là dời bàn ra cho ngồi một thân một mình. Còn không thì bị đánh dấu bài, trừ một lần hai điểm. Cái thứ hai là số tôi đen đủi, ngồi trúng cái đứa mắc bệnh ích kỷ hiểm nghèo, biết làm mà giấu sang chỗ khác. Thế đấy, một môi trường sống thật kinh khủng, tôi không thể trụ nổi nữa. Hơn ai hết là con nhỏ lớp trưởng, nó coi như là đại diện cho thầy tôi. Thầy Sang rất tin tưởng vào năng lực học tập cũng như năng lực quản lý lớp của nó, nên tuyên bố với lớp rằng: “ Có em Ngân ở đây như có thầy ở đây, em Ngân thay mặt thầy giữ lớp lúc thầy không có mặt, em nào có thái độ phản kháng thì đừng có trách!”.
Vâng, cuộc đời tôi như đống lửa bị tạt một xô nước làm tắt ngúm. Tôi chử.i rủa thầm trong lòng. Ngân lớp trưởng như bà cụ non, khó tính, kỹ tính, già tính thì thôi rồi, nó là số 2 thì không ai dám trèo lên số 1. Đồng phục xốc xếch, bị ghi tên. Quên mang đồ dùng học tập, bị ghi tên. Ăn uống trong lớp, bị ghi tên. Gây tiếng động ồn trong lớp, bị ghi tên. Ngáp vắn ngáp dài trong tiết học, bị ghi tên. Giỡn trên bục giáo viên, bị ghi tên. Chơi trò chơi bạo lực ngoài hành lang, bị ghi tên. Cái thứ gì trên đời cũng bị nó ghi tên. Còn hằng ha sa số nữa, tôi mà ngồi kể thì phải thành một cái sớ mất thôi. Lớp này phải công nhận toàn là những giáo sư tiến sĩ, đứa nào đứa nấy học hành cần mẫn, tranh giành điểm số với nhau, kiểm tra mạnh ai nấy làm không quan tâm gì đến đứa bên cạnh. Trong bảng xếp hạng thì tôi luôn là đứa đứng hạng bét, thật là nhục nhã! Tôi sai rồi, lẽ ra tôi không nên lọt vào đây!
Và tất nhiên, cuối năm lớp 10, tôi chính thức được đưa tiễn sang lớp khác với lực học trung bình. Tôi biết mà, lớp chúng nó đã đào thải tôi rồi, vậy càng mừng, khỏi sợ đối mặt với thế lực hắc ám trong kia nữa. Nhưng khoan, đừng vội hả hê, tôi còn phải về nhà đối mặt với cơn bão khủng khiếp – cơn bão mang tên má thân yêu của tôi. Ờ, nghe hay đấy. Trong một bầu không khí vô cùng đáng sợ, má tôi cầm sổ liên lạc trên tay còn tay kia là cầm chổi lông gà gõ gõ lên bàn, giận dữ bảo: “ Con ra đây cho má!”.
Bão tới, bão tới! Trong đầu tôi vang lên hồi chuông cảnh báo. Tôi làm ra dáng vẻ ủ rũ đáng thương, thất tha thất thiểu lê bước ra phòng khách. Khổ nhục kế này phải diễn cho đạt vào mới mong má tôi rũ lòng thương mà bỏ quá cho. Tự động nằm xấp xuống ghế salon, tôi trầm giọng bảo: “Má đánh con đi, con xin lỗi vì đã không theo kịp chúng bạn, con xin lỗi vì tài năng hèn kém của mình. Con xin lỗi vì đã làm má thất vọng và mất mặt với hội liên hiệp phụ nữ 4 thành viên của má! Con là đồ bất hiếu!”.
Nói đến đó tôi giả vờ sụt sùi, khịt mũi vài cái cho thêm phần xúc động. Cái này năm mươi năm mươi, cũng rất có khả năng má sẽ dần tôi một trận tơi tả vì những lỗi lầm tôi vừa liệt kê. Nhưng chắc má cũng nghe câu “đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại”, hi vọng má không tuyệt tình như thế. Dù sao tôi cũng là đứa con mà má rứt ruột sinh ra, nuôi nấng cho khôn lớn từng này nên không thể nào xuống tay đánh tôi được. Thấy má không có động tĩnh gì, tôi quay đầu sang nhìn má một cái rồi thê lương nói tiếp: “Từ nhỏ con đã không thông minh như người ta, học hành lẹt đẹt, uổng công má nuôi dạy, con xin lỗi má! Giá như con giỏi giang như anh hai, giá như con sáng dạ như anh hai…”. Tôi cảm thấy thật tồi tệ khi đề cao ông anh xấu xa lên và vùi dập mình xuống tận đáy, nhưng thôi, hi sinh vì nghệ thuật một chút cũng đâu có sao, chỉ lần này thôi! Nhất định chỉ lần này tôi bán linh hồn mình cho quỷ dữ thôi!
Má tôi nghe xong hai mắt đỏ hoe, cây chổi lông gà cũng đặt xuống bàn! Yeah, vậy là tôi biết mình đã thành công một nửa. Nửa còn lại là đợi chờ sự tha thứ xá tội cho con cừu non bé bỏng tên Kim Cương. Má vuốt tóc tôi, bảo tôi ngồi dậy đi, má không đánh tôi đâu, còn bảo đây không phải là tội lỗi gì hết, học hành là năng lực của từng người, không thể ép buộc ai được. Má còn gọi tôi là con gái ngoan nữa, đây là cái kết hoàn mỹ cho cả đôi bên. Bão đã tan, trời đã xanh trở lại rồi!!! Tôi vẫn còn sống sót sau thử thách đầy gian nan, thật tuyệt vời! Vui như mở cờ trong bụng, tôi chạy đến ôm má và thì thầm khe khẽ: “ Má ơi ăn cơm với con nha, con đói bụng quá rồi!”.
Ờ, chuyện là thế đấy. Vậy là trang ký ức lớp 10 của tôi khép lại, mở đầu cho một hành trình mới. Hồi tưởng của tôi đã kết thúc. Nhớ tới những kỷ niệm kia tôi không thể không bật cười, vì ngày mai là ngày tôi chính thức bắt đầu học kỳ mới của lớp 11, và học ở ban B. Dù không biết cuộc sống sau này sẽ biến động như thế nào nhưng tôi tin rằng mình sẽ hòa nhập tốt ở môi trường hoàn toàn mới mẻ. Tôi lôi bộ đồng phục cũ ra, nhìn ngắm một hồi rồi nhanh tay tháo cái phù hiệu kia ra. Vứt nó vào sọt rác, tôi ngả ngớn nói:
- Tạm biệt A2!
Từ nhỏ đi học, đầu năm điểm danh là đã thấy trời đất ngả nghiêng. Hễ nghe đến tên tôi là hàng loạt cái đầu quay ngoắt về phía tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh hiếu kì. Lúc đó tự trong thâm tâm tôi gào lên, giùm ơn đi giùm ơn, để cho tôi hít thở dễ dàng một chút đi, cứ nhìn tôi theo kiểu như sinh vật lạ mới đáp xuống trái đất không bằng. Cái tên với con người tôi tỉ lệ nghịch với nhau, tôi không có điểm gì đặc biệt cả. Ngoại hình bình thường, chỉ được cái dong dỏng cao 1m69, làn da ngăm ngăm, mặt mũi cũng bình thường, nhưng tôi nghe Ngọc Thi bảo tôi có đôi mắt to tròn với hàng mi dài và hai lúm đồng tiền là nhìn coi được. Đó xem như là lời an ủi cho tôi đi.
Lại nói đến Ngọc Thi, nó tên đầy đủ là Nguyễn Thị Ngọc Thi. Nhà nó với nhà tôi tuy cách xa vời vợi, nhưng không hiểu tại sao từ hồi mẫu giáo cho đến hết cấp 2 vẫn học chung với nhau. Tôi và nó có lần được cô giáo chủ nhiệm xếp ngồi chung, thế thì thôi rồi! Tôi tên Cương, nó tên Thi, hai đứa gộp lại thành Cương Thi. Bọn bạn lại được một phen cười lộn ruột. Nhớ cái lúc cô tôi tuyên dương chúng tôi trực nhật lớp sạch và có tinh thần lao động, cô dõng dạc hô to trước lớp: “Một tràng pháo tay tuyên dương tinh thần lao động của hai bạn Cương Thi”. Tôi ngồi dưới kêu trời, sao không thêm chữ và vào giữa quách cho rồi đi cô ơi!
Về phần ngoại hình của Ngọc Thi thì nó có chiều cao hơi khiêm tốn một tí, tức là thấp hơn tôi một cái đầu. Dáng người tròn tròn nhỏ nhắn, tóc thì lúc nào cũng cột hai chùm, nhìn rất đáng yêu. Nó học rất giỏi, điểm toàn cao chót vót trong khi tôi lại lè tè dưới thấp, má tôi thường so sánh tôi với nó, mà mỗi khi so sánh thì luôn kèm vào một câu : “Con không bằng một góc của Ngọc Thi, nó vừa giỏi giang việc nhà vừa giỏi giang việc học, trong khi con lười biếng nhác thây, vậy mà học hành cũng không xong! Chẳng năm nào mang nổi tấm bằng học sinh giỏi về cho má nhờ!”.
Đấy, so sánh tôi thế đấy, vùi dập tôi thế đấy. Chắn chắc tôi là con được nhặt trong thùng rác rồi. Anh hai tôi mỗi lần nghe má rầy la tôi thì y như rằng lại lao từ trong phòng ra ngoài và tua lại câu nói kinh điển : “Kệ nó đi má ơi, con nhặt trong thùng rác chứ có phải má sinh ra đâu mà lại có gen thông minh như của má truyền cho con trai má được!”. Ôi gia đình của tôi, cuộc đời của tôi, chất xám của tôi, thật quá bất hạnh! Sống làm sao mà không bằng bạn bằng bè vậy hả trời?!!
Xuân qua hạ tới, thu tàn đông sang, thời gian thấm thoát thoi đưa, tôi và nó cũng đã vào cấp 3. Vì thành tích học tập của nó quá siêu đẳng nên đã thi vào trường Chuyên và đậu thủ khoa với số điểm 40 cao ngất, trong khi tôi thi vào trường Mạc Đĩnh Chi thì chỉ vừa tròn 27 điểm. Nhưng nói gì thì nói từ nhỏ tôi đi học rất là ngoan ngoãn và nghe lời thầy cô, cho nên toàn được xếp vào lớp chọn. Lúc năm lớp 10 cũng vậy, điểm số thi như thế nhưng tôi vẫn được xếp vào lớp chọn A2 của trường. Má tôi nhận được tin này rất vui mừng, đi khoe với mấy bà bạn về tôi. Ngay từ lúc bước chân vào lớp 10A2 này, tôi đã chính thức bị vùi dập. Trong này toàn là thần đồng tái thế, tốc độ tiếp thu của bọn nó nhanh nhạy cực kỳ khiến tôi như tụt lại nữa thế kỉ. Dễ điên nhất là khi cái đứa ngồi cạnh tôi làm toán được 9,75 điểm mà ngồi bật khóc hu hu, trong khi tôi vừa ngót ngét đúng 5 điểm cho bài kiểm tra một tiết, nó trêu ngươi tôi là cái chắc. Tôi quay sang hỏi tại sao làm bài cao điểm mà khóc thì nó đập đập bàn và bảo: “Quên điền tên bị trừ 0,25 điểm, coi có tức không?”. Ồ ha , cho vừa tội mày, tôi nghĩ thầm trong bụng. Ngồi kế kho lúa mà tôi không đụt khoét được tí gì thì coi như miếng ăn tới miệng nhưng không thể tợp. Cái thứ nhất là cô giáo gác quá nghiêm, hó hé một tiếng là cô đày đi hoang đảo, tức là dời bàn ra cho ngồi một thân một mình. Còn không thì bị đánh dấu bài, trừ một lần hai điểm. Cái thứ hai là số tôi đen đủi, ngồi trúng cái đứa mắc bệnh ích kỷ hiểm nghèo, biết làm mà giấu sang chỗ khác. Thế đấy, một môi trường sống thật kinh khủng, tôi không thể trụ nổi nữa. Hơn ai hết là con nhỏ lớp trưởng, nó coi như là đại diện cho thầy tôi. Thầy Sang rất tin tưởng vào năng lực học tập cũng như năng lực quản lý lớp của nó, nên tuyên bố với lớp rằng: “ Có em Ngân ở đây như có thầy ở đây, em Ngân thay mặt thầy giữ lớp lúc thầy không có mặt, em nào có thái độ phản kháng thì đừng có trách!”.
Vâng, cuộc đời tôi như đống lửa bị tạt một xô nước làm tắt ngúm. Tôi chử.i rủa thầm trong lòng. Ngân lớp trưởng như bà cụ non, khó tính, kỹ tính, già tính thì thôi rồi, nó là số 2 thì không ai dám trèo lên số 1. Đồng phục xốc xếch, bị ghi tên. Quên mang đồ dùng học tập, bị ghi tên. Ăn uống trong lớp, bị ghi tên. Gây tiếng động ồn trong lớp, bị ghi tên. Ngáp vắn ngáp dài trong tiết học, bị ghi tên. Giỡn trên bục giáo viên, bị ghi tên. Chơi trò chơi bạo lực ngoài hành lang, bị ghi tên. Cái thứ gì trên đời cũng bị nó ghi tên. Còn hằng ha sa số nữa, tôi mà ngồi kể thì phải thành một cái sớ mất thôi. Lớp này phải công nhận toàn là những giáo sư tiến sĩ, đứa nào đứa nấy học hành cần mẫn, tranh giành điểm số với nhau, kiểm tra mạnh ai nấy làm không quan tâm gì đến đứa bên cạnh. Trong bảng xếp hạng thì tôi luôn là đứa đứng hạng bét, thật là nhục nhã! Tôi sai rồi, lẽ ra tôi không nên lọt vào đây!
Và tất nhiên, cuối năm lớp 10, tôi chính thức được đưa tiễn sang lớp khác với lực học trung bình. Tôi biết mà, lớp chúng nó đã đào thải tôi rồi, vậy càng mừng, khỏi sợ đối mặt với thế lực hắc ám trong kia nữa. Nhưng khoan, đừng vội hả hê, tôi còn phải về nhà đối mặt với cơn bão khủng khiếp – cơn bão mang tên má thân yêu của tôi. Ờ, nghe hay đấy. Trong một bầu không khí vô cùng đáng sợ, má tôi cầm sổ liên lạc trên tay còn tay kia là cầm chổi lông gà gõ gõ lên bàn, giận dữ bảo: “ Con ra đây cho má!”.
Bão tới, bão tới! Trong đầu tôi vang lên hồi chuông cảnh báo. Tôi làm ra dáng vẻ ủ rũ đáng thương, thất tha thất thiểu lê bước ra phòng khách. Khổ nhục kế này phải diễn cho đạt vào mới mong má tôi rũ lòng thương mà bỏ quá cho. Tự động nằm xấp xuống ghế salon, tôi trầm giọng bảo: “Má đánh con đi, con xin lỗi vì đã không theo kịp chúng bạn, con xin lỗi vì tài năng hèn kém của mình. Con xin lỗi vì đã làm má thất vọng và mất mặt với hội liên hiệp phụ nữ 4 thành viên của má! Con là đồ bất hiếu!”.
Nói đến đó tôi giả vờ sụt sùi, khịt mũi vài cái cho thêm phần xúc động. Cái này năm mươi năm mươi, cũng rất có khả năng má sẽ dần tôi một trận tơi tả vì những lỗi lầm tôi vừa liệt kê. Nhưng chắc má cũng nghe câu “đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại”, hi vọng má không tuyệt tình như thế. Dù sao tôi cũng là đứa con mà má rứt ruột sinh ra, nuôi nấng cho khôn lớn từng này nên không thể nào xuống tay đánh tôi được. Thấy má không có động tĩnh gì, tôi quay đầu sang nhìn má một cái rồi thê lương nói tiếp: “Từ nhỏ con đã không thông minh như người ta, học hành lẹt đẹt, uổng công má nuôi dạy, con xin lỗi má! Giá như con giỏi giang như anh hai, giá như con sáng dạ như anh hai…”. Tôi cảm thấy thật tồi tệ khi đề cao ông anh xấu xa lên và vùi dập mình xuống tận đáy, nhưng thôi, hi sinh vì nghệ thuật một chút cũng đâu có sao, chỉ lần này thôi! Nhất định chỉ lần này tôi bán linh hồn mình cho quỷ dữ thôi!
Má tôi nghe xong hai mắt đỏ hoe, cây chổi lông gà cũng đặt xuống bàn! Yeah, vậy là tôi biết mình đã thành công một nửa. Nửa còn lại là đợi chờ sự tha thứ xá tội cho con cừu non bé bỏng tên Kim Cương. Má vuốt tóc tôi, bảo tôi ngồi dậy đi, má không đánh tôi đâu, còn bảo đây không phải là tội lỗi gì hết, học hành là năng lực của từng người, không thể ép buộc ai được. Má còn gọi tôi là con gái ngoan nữa, đây là cái kết hoàn mỹ cho cả đôi bên. Bão đã tan, trời đã xanh trở lại rồi!!! Tôi vẫn còn sống sót sau thử thách đầy gian nan, thật tuyệt vời! Vui như mở cờ trong bụng, tôi chạy đến ôm má và thì thầm khe khẽ: “ Má ơi ăn cơm với con nha, con đói bụng quá rồi!”.
Ờ, chuyện là thế đấy. Vậy là trang ký ức lớp 10 của tôi khép lại, mở đầu cho một hành trình mới. Hồi tưởng của tôi đã kết thúc. Nhớ tới những kỷ niệm kia tôi không thể không bật cười, vì ngày mai là ngày tôi chính thức bắt đầu học kỳ mới của lớp 11, và học ở ban B. Dù không biết cuộc sống sau này sẽ biến động như thế nào nhưng tôi tin rằng mình sẽ hòa nhập tốt ở môi trường hoàn toàn mới mẻ. Tôi lôi bộ đồng phục cũ ra, nhìn ngắm một hồi rồi nhanh tay tháo cái phù hiệu kia ra. Vứt nó vào sọt rác, tôi ngả ngớn nói:
- Tạm biệt A2!
/21
|