Dịch Nhân tỉnh dậy rất sớm, không cần nhìn đồng hồ, ánh sáng chiếu vào căn phòng qua rem cửa, Tịnh Ngôn nằm bên cạnh vẫn đang ngủ say, sắp đến ngày sinh nở nên cô ngủ nhiều hơn.Buổi sáng sớm giữa thu trời đổ mưa to, phòng ngủ được cách âm rất tốt nên khi ngủ trong phòng không nghe thấy tiếng mưa rơi. Không khí trong phòng ấm áp, khuôn mặt của Tịnh Ngôn khi ngủ rất hiền hậu dịu dàng, đôi môi hé mở, một tay Tịnh Ngôn đặt ở ngoài chăn, các ngón tay thả lỏng xòe ra, Dịch Nhân nắm chặt lấy đôi tay mềm mại và nhỏ nhắn của Tịnh Ngôn.Mấy ngày qua, Dịch Nhân thấy rõ sự thay đổi trong cơ thể của Tịnh Ngôn, bụng cô ngày càng to và nặng nề, đêm nằm trở mình nhiều hơn, ngón chân bắt đầu phù thũng, đôi khi Tịnh Ngôn cảm thấy hơi đau chân mỗi khi phải đi lại nhiều. Đến bây giờ, Dịch Nhân mới cảm nhận được hết nỗi vất vả khó nhọc của một người nhỏ nhắn phải mang bầu như Tịnh Ngôn.Tịnh Ngôn bỗng tỉnh giấc và gọi, “Dịch Nhân…”“Gì cơ?”Tịnh Ngôn mở mắt ra nhìn Dịch Nhân với ánh mắt ngạc nhiên, “Trời đang mưa phải không anh?”.“Trời đang mưa to, vẫn còn sớm mà, em ngủ tiếp đi.”“Vâng.”“Em cảm thấy trong người thế nào?”“Dịch Nhân, trời mưa to, anh phải cẩn thận khi lái xe.” Tịnh Ngôn nhẹ nhàng nhắc nhở Dịch Nhân, “Còn nữa, anh nên nhớ rằng em rất sợ bệnh viện”.Một phút sau, Tịnh Ngôn cảm thấy bụng đau quằn quại, Dịch Nhân vội vàng đỡ Tịnh Ngôn ngồi dậy, chiếc chăn trên người Tịnh Ngôn rơi xuống đất.Thuốc mê bắt đầu phát huy tác dụng, Tịnh Ngôn thả lỏng người và cố gắng mở mắt nhìn ánh đèn nhưng cô không cảm thấy chói mắt.“Em thấy trong người thế nào?” Dịch Nhân đứng bên cạnh hỏi.Bác sỹ gây mê đứng ngay sau bàn mổ và khẳng định, “Khổng tiên sinh, tôi đảm bảo sẽ không đau”. Có thể do thuốc chưa ngấm hết nên Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy rất đau.“Tịnh Ngôn?”Tịnh Ngôn nhìn thẳng vào mắt bác sỹ, nỗi sợ hãi của cô bỗng dưng biến mất. Cơn đau mỗi lúc một dữ dội, sau khi vào đến bệnh viện các bác sỹ mới phát hiện ra tư thế của thai nhi trong bụng bất thường cần phải mổ khẩn cấp. Các bác sỹ và y tá được triệu tập, cô được gây mê bởi một bác sỹ chuyên khoa rất giỏi, lúc này thuốc mê mới ngấm hết nên Tịnh Ngôn không còn thấy đau nữa. Dịch Nhân đứng bên cạnh với vẻ mặt lo lắng sợ hãi, như vậy thì Tịnh Ngôn sao có thể yên tâm khi mổ.“Không đau.”Các y tá đứng bên cạnh mỉm cười hỏi chuyện Tịnh Ngôn, ông bác sỹ lớn tuổi nhất là người có rất nhiều kinh nghiệm, ông vừa thao tác vùa động viên Dịch Nhân, “Khổng tiên sinh, sẽ nhanh thôi, xin hãy yên tâm”.Mặc dù Dịch Nhân cố gắng giữ bình tĩnh nhưng khuôn mặt của ông vẫn rất lo lắng, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, bác sỹ thấy Dịch Nhân có vẻ căng thẳng nên đã nói nhỏ với ông, “Khổng tiên sinh, ông ra ngoài phòng ngồi chờ có được không?”.Dịch Nhân không trả lời, ông đưa tay nắm chặt lấy tay Tịnh Ngôn, trán và bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.Dịch Nhân quay sang nói với vị bác sỹ già, “Bác sỹ, có thể cho Tịnh Ngôn ngồi dậy được không?”.Chiếc xe màu đen đỗ trước cửa bệnh viện, cửa xe mở ra, Lưu Bạch dắt Lợi Lợi bước ra khỏi xe.Lưu Bạch nói, “Để cho Lợi Lợi tự đi cũng được”.“Đang mưa mà.”Chiếc ô được bật ra, ông Viên đi trước che ô cho hai mẹ con Lưu Bạch.“Qua đây, không mưa ướt hết.” Một tay ông Viên bế Lợi Lợi, một tay ôm eo Lưu Bạch.Mưa mùa thu thường lạnh hơn mọi khi, mọi người vừa ra khỏi xe nên cảm thấy rất lạnh, Lưu Bạch đi sát vào người ông Viên, tiếng mưa rơi trên tán ô kêu lộp bộp.Khi Lưu Bạch vào đến phòng sản thì đã có một vài người đang ngồi chờ ở ngoài, mọi người đều ngạc nhiên khi thấy ông Viên và Lưu Bạch cũng đến.Ken và một số người khác lên tiếng chào, “Xin chào Viên tiên sinh”.Ông Viên chưa kịp trả lời thì đã thấy Phương Tòng Vân đang chạy từ đầu hành lang và xách theo một vài chai nước nóng, Phương Tòng Vân đưa chai cho vợ và hỏi mọi người, “Tịnh Ngôn sao rồi?”.Tiểu Long vừa bế con vừa nói, “Vội vàng gì chứ, sinh nở làm sao nhanh thế được”.Lợi Lợi rất thích cậu bé con của Phương Tòng Vân và Tiểu Long nên đã nhoài người xuống chạy đến nhìn cậu bé và mỉm cười. Tiểu Long vội cầm tay con trai mình giơ ra phía trước và nói, “Chị Lợi Lợi xinh quá, hai chị em bắt tay nhau đi.”“Là em trai mẹ ạ.” Lợi Lợi vẫy tay và nói với mẹ, Lưu Bạch đáp, “Mẹ thấy rồi, là một bé trai rất xinh.”Âu Dương và Uy Liêm ngồi bên cạnh mỉm cười rất tươi, đang định giải thích thì cửa phòng sản mở ra, một cô y tá chạy ra ngoài mỉm cười thông báo với mọi người, “Là con trai, rất khỏe mạnh”.Chiếc xe đẩy được đẩy ra ngoài, Tịnh Ngôn nằm trên chiếc xe mặt hơi nhợt nhạt, cô chỉ mỉm cười mà không nói gì, cậu bé mới sinh được đặt nằm bên cạnh mẹ, mắt vẫn nhắm, miệng khóc oe oe.Mọi người đang định chạy đến nhìn đứa bé và chúc mừng Tịnh Ngôn thì thấy Khổng Dịch Nhân đang đứng cạnh chiếc giường nên đều dừng lại.Trước mặt là gia đình Khổng Dịch Nhân gồm ba người, một người vừa mới được sinh ra, một nguời vừa mới mổ đẻ xong, không hiểu tại sao Khổng Dịch Nhân lại có bộ mặt lạnh lùng như vậy.Lưu Bạch đứng ở vòng ngoài cùng mỉm cười rất tươi, cô quay người lại đang định nói điều gì đó thì người đàn ông bên cạnh lên tiếng, “Sao rồi?”, giọng của ông ta có vẻ rất bình tĩnh nhưng không giấu nổi cảm xúc của mình.“Tôi thấy kỳ lạ là hình như anh không thích những chỗ đông người?”“Không phải như vậy, cậu bé vừa mới sinh là con trai của nhà họ Khổng, những ai không phận sự thì không được vào thăm.”“Vậy ư?”Thấy Lưu Bạch không có phản ứng gì, người đàn ông đó nói tiếp, “Đây là người con thứ ba của gia đình Khổng Dịch Nhân.”“Thế thì sao chứ? Rốt cuộc anh định nói gì tôi không hiểu.” Lưu Bạch vừa nói vừa nhìn về phía ông Viên.Ông Viên không kiềm chế được liền nói với Lưu Bạch, “Lưu Bạch, em nói rất đúng, ở đây có gì để cho chúng ta thăm chứ, chúng ta về thôi.”“Vẫn chưa chào mọi người mà.” Lưu Bạch vừa cười vừa nói.“Cười gì chứ? Ông Viên quay lại gọi Lợi Lợi và nói nhỏ vào tai Lưu Bạch,“Rốt cuộc anh muốn nói điều gì, khi về nhà em sẽ hiểu”.
/27
|