Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ

Chương 5: Yêu thầm (1)

/27


Tịnh Ngôn tỉnh dậy từ rất sớm, thứ mà cô nhìn thấy đầu tiên không phải là ánh sáng mặt trời mà là chiếc áo da màu đen của Khổng Dịch Nhân dưới cuối giường. Thực ra, cả đêm hôm qua Tịnh Ngôn không ngủ được, mãi đến gần sáng cô mới chợp mắt được một lúc. Do chưa kịp đeo kính nên ngay cả áo da cô cũng nhìn không rõ.Tịnh Ngôn nhắm mắt lại và khẽ ngẩng đầu lên, cô thấy ngạt mũi và hơi rát họng, hai vai đau nhức, cổ mỏi khiến cô không sao nhấc nổi đầu dậy. Tiếng chuông báo thức quen thuộc vang lên, nhưng không hiểu sao hôm nay Tịnh Ngôn cảm thấy rất khó nghe, cô đưa tay tắt chuông rồi ngủ tiếp.Một lát sau, Tịnh Ngôn cố gắng ngồi dậy và đi vào phòng tắm, dùng hai tay vỗ nước vào mặt cho tỉnh táo. Cô tự nhủ, “Một đêm mất ngủ thì thấm vào đâu chứ, lần trước trong khi bàn kế hoạch về nước làm ăn với Phương Tòng Vân mình đã mất ngủ mấy đêm liền, lần này chỉ mất ngủ có một đêm thì thấm vào đâu”.Mặc dù nói vậy, nhưng phải một lúc lâu sau Tịnh Ngôn mới hoàn toàn tỉnh táo, cô đi ra phía ban công hít thở không khí trong lành, sau đó thay quần áo và đi làm.Do đi làm muộn nên bị tắc đường, phải mất hơn một tiếng Tịnh Ngôn mới đến được trung tâm, như thường lệ mỗi lần nhìn thấy Tịnh Ngôn, Lệ Sa đều niềm nở chào hỏi, “Chị Tịnh Ngôn, buổi tiệc tối qua vui chứ?”“Cũng vui nhưng tôi có việc bận nên phải về trước, Lệ Sa, cô nói nhỏ một chút có được không?” Tịnh Ngôn cảm thấy hơi đau đầu nên yêu cầu Lệ Sa nói nhỏ một chút.Lệ Sa thấy sắc mặt của Tịnh Ngôn không được khoẻ nên nói rất nhẹ nhàng, “Hôm nay ông chủ đến rất sớm, ông ấy nói khi nào chị đến thì lên gặp ông ấy”.“Vậy sao? Tôi lên ngay đây.” Tịnh Ngôn gật đầu và đi thẳng lên phòng Phương Tòng Vân.Lệ Sa gọi với theo, “Chị Tịnh Ngôn, sắc mặt của chị không được tốt, chị bị cảm phải không? Hôm nay trời lạnh hơn mọi khi, chị nên chú ý giữ gìn sức khoẻ”.Tịnh Ngôn quay lại nói, “Cảm ơn em, Lệ Sa”. Đúng vậy, sau khi tham dự bữa tiệc tối hôm qua, Tịnh Ngôn thấy trời bắt đầu lạnh hơn.Trong phòng làm việc, Phương Tòng Vân vừa nghe nhạc vừa cầm bút ký từng tờ văn bản, Tịnh Ngôn bước vào mỉm cười và nói, “Hiệu trưởng, nghe nhạc trong khi làm việc là nét văn hoá mới của trung tâm chúng ta sao?”.Phương Tòng Vân ngẩng đầu lên nhìn mặt Tịnh Ngôn giải thích, “Không phải như vậy, tôi phải ký một đống văn bản thế này, vừa nghe nhạc vừa ký sẽ thấy dễ chịu hơn”.“Do sếp đi Đan Mạch lâu quá, văn bản của Trung tâm chất thành đống chờ sếp về ký.” Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy đau đầu, cô vặn nhỏ âm thanh và nói tiếp, “Nếu sếp cảm thấy tinh thần không được sảng khoái tại sao lại nghe những bài hát buồn bã như vậy, nghe những bài hát vui vẻ có tốt hơn không?”.“Cô nhầm rồi.” Phương Tòng Vân lắc đầu, nói, “Những bài hát vui vẻ lúc này chỉ phản tác dụng, khi nghe những bài hát buồn sẽ nhắc nhở chúng ta rằng trên thế giới này vẫn còn người đau khổ hơn mình, khi đó tôi cảm thấy vui hơn. Tối hôm qua cô có sao không?”.“Tôi không sao, khi kết thúc bữa tiệc tôi cũng đã gọi điện cho anh đó thôi. Đúng lúc đó có một người bạn đi qua nên đã đưa tôi về nhà.” Tịnh Ngôn biết rất rõ Phương Tòng Vân đang quan tâm đến mình.“Vậy thì tốt.” Phương Tòng Vân ngồi xuống ghế, cầm lấy chiếc túi giấy lên và nói, “Áo khoác của cô đây”.“Cảm ơn.” Tịnh Ngôn nhận lấy chiếc túi giấy và nói. “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép về phòng làm việc”.“Cô chờ chút.” Phương Tòng Vân vội ngăn Tịnh Ngôn lại và hỏi, “Tịnh Ngôn, tiểu thư nhà họ Khổng hôm qua là...?”.“Sao cơ?” Tịnh Ngôn chau mày nhìn Phương Tòng Vân.“Trong buổi tiệc hôm qua có người nói chuyện với tôi về cô ấy, cô có biết bố cô ấy là ai không?”“Tôi biết.” Tịnh Ngôn gật đầu và nói, “Đó là Khổng Dịch Nhân, một thương gia rất nổi tiếng”.“Thôi không có chuyện gì nữa, cô có thể về phòng làm việc.” Phương Tòng Vân định hỏi về tấm ảnh trên tạp chí Bát quái nhưng thấy sắc mặt của Tịnh Ngôn không được khoẻ nên ông không nói gì nữa.Tịnh Ngôn ra khỏi phòng của Phương Tòng Vân, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên quay lại hỏi, “Hiệu trưởng, những người tham dự buổi tiệc của Thương hội đều là người quen của gia đình họ Khổng đúng không?”.“Giám đốc khách sạn trực tiếp gửi giấy mời cho Khổng Dịch Nhân nhưng ông ấy không tham dự mà cho con gái và con rể tham dự.”“Khách sạn? Khách sạn nào vậy?” Tịnh Ngôn hỏi.“Hình như là Khách sạn Bốn mùa, nhưng nghe nói hai ba hôm nữa họ mới về nước, có chuyện gì sao?”“Không có chuyện gì cả, tôi về phòng làm việc đây”. Nói xong Tịnh Ngôn quay người đi về phòng làm việc.Phương Tòng Vân gọi với theo, “Tịnh Ngôn, thế còn Chu Thừa Khải…?”.Tịnh Ngôn không quay đầu lại, giọng lạnh lùng, “Hiệu trưởng, lần sau đừng nhắc đến tên anh ta, hiện tại tôi và anh ta không còn liên quan gì với nhau nữa”.Sau một ngày làm việc bận rộn, lúc gần hết giờ làm, điện thoại của Tịnh Ngôn vang lên, cô nhấc điện thoại lên nghe, người ở đầu dây bên kia là Uy Liêm.“Tịnh Ngôn, tối nay cậu có rảnh không?”“Hiện tại thì chưa có kế hoạch gì, tôi muốn về nhà sớm để nghỉ ngơi, Uy Liêm, có chuyện gì thế?”Uy Liêm đáp, “Tôi có chút việc muốn nhờ cậu giúp nhưng không tiện nói qua điện thoại”.Uy Liêm là một người sống độc lập, tương đối thành công trong sự nghiệp, chưa bao giờ anh ấy cầu xin sự giúp đỡ của Tịnh Ngôn, không hiểu lần này có chuyện gì quan trọng mà tìm đến cô vậy. Tịnh Ngôn vừa suy nghĩ vừa cúi xuống đồng hồ rồi nói, “Tôi cần phải giải quyết một vài việc nữa, hãy nói cho tôi biết chúng ta hẹn gặp nhau ở đâu?”.*******Nhà hàng được xây dựng toàn bằng kính, khung cửa gỗ nên có thể nhìn thấy rõ những món ăn trên bàn, Uy Liêm mặc áo da, trên cổ quàng một chiếc khăn màu đỏ. Tịnh Ngôn đến nhà hàng rất đúng hẹn, mặc dù buổi sáng đã uống thuốc cảm nhưng vừa ngồi xuống bàn ăn vẫn cảm thấy hơi đau đầu, cô thả lỏng hai vai và xoa bóp nhẹ lên hai thái dương cho đỡ đau.

Hai người ngồi ăn ở chiếc bàn sát cửa sổ, Tịnh Ngôn không muốn ăn, một tay cầm đũa một tay chống xuống bàn lắng nghe Uy Liêm tâm sự.“Âu Dương đã đem lòng yêu cậu?” Sau khi nghe Uy Liêm giãi bày một thôi một hồi, Tịnh Ngôn liền ngắt lời và hỏi một câu như tổng kết.Uy Liêm nói tiếp, “Đúng ra tôi cũng phải có trách nhiệm, tôi không nên...”. Tịnh Ngôn bắt đầu hình dung khuôn mặt đầy cảnh giác của Âu Dương đã bị Uy Liêm đánh bại.Tịnh Ngôn tiếp lời anh ta, “Lẽ ra cậu không nên hôn cô ấy có đúng không?”, Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy hơi đau đầu, cô cầm ly nước lên uống và nói tiếp, “Cậu không có chút cảm tình gì với cô ấy sao?”.“Cậu là người hiểu tôi nhất, cần gì phải hỏi nữa chứ.” Uy Liêm nhìn Tịnh Ngôn và nói.“Tôi biết, người mà cậu không sao quên được vẫn đang ở Nhật Bản đúng không?” Tịnh Ngôn đặt đũa xuống bàn chau mày nhìn Uy Liêm và nói tiếp, “Đã vậy tại sao cậu còn đưa cô ấy về nhà làm gì?”“Hôm đó tôi và Âu Dương cùng ăn cơm với mấy người ở Thương hội, chỉ có một mình cô ấy là nữ nên mọi người đều mời cô ấy uống, như vậy làm sao tôi không đưa cô ấy về được?”Tịnh Ngôn bắt đầu cảm thấy hơi bực mình với Uy Liêm, “Cậu đưa cô ấy về nhà cũng được nhưng cậu hôn cô ấy làm gì?”“Cô ấy uống say, khi cười rất giống người yêu cũ của tôi...” Nói đến đây Uy Liêm tỏ vẻ rất hối hận.Tịnh Ngôn lớn tiếng, “Cậu đúng là dại dột, nhưng hai người đều đã lớn rồi, cậu chỉ cần giải thích cho cô ấy hiểu là được mà.”“Cậu bảo tôi phải giải thích như thế nào chứ? Lẽ nào tôi nói với cô ấy rằng, Trưởng khoa Âu Dương, xin lỗi, lần trước tôi đã nhầm cô với người yêu cũ của tôi nên đã hôn cô, chỉ là hiểu lầm thôi, cô đừng để bụng nhé...”“Trưởng khoa? Cô ấy năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Cậu đừng nói với tôi là năm nay cô ấy ngoài bốn mươi đấy nhé.”“Không, năm nay cô ấy mới hơn hai mươi tuổi, vừa mới được bổ nhiệm phó trưởng khoa.”“Tôi hiểu rồi, cậu không dám đắc tội với cán bộ nhà nước phải không? Uy Liêm, đến Trung Quốc chưa lâu mà sao cậu giỏi quan hệ thế?” Tịnh Ngôn mỉm cười và nói.“Sáng nay, cô ấy đến công ty chúng tôi để trao đổi một số việc.”“Trao đổi một số việc hay là đến tìm cậu? Con gái bây giờ quá mạnh dạn.” Tịnh Ngôn mỉm cười.Uy Liêm vò đầu bứt tai và nói, “Trước khi ra về cô ấy đã đến phòng làm việc của tôi và nói, tối mai cô ấy sẽ tổ chức sinh nhật ở nhà hàng và chính thức mời tôi. Tịnh Ngôn, hãy giúp tôi, cậu đi cùng tôi nhé!“Tôi ư?” Tịnh Ngôn chau mày nhìn Uy Liêm và nói, “Cậu đã nói gì với cô ấy?”“Tôi không nói gì cả.” Uy Liêm vội vàng giải thích.“Nhưng cô ấy làm ở phòng Công thương, tôi không muốn làm ảnh hưởng đến mối quan hệ với cô ấy. Hơn nữa, đó chỉ là buổi tiệc sinh nhật thôi mà, chỉ cần cậu đi cùng tôi đến đó là cô ấy tự hiểu ra thôi.”“Hóa ra cậu cầu cứu tôi là vì chuyện này.” Tịnh Ngôn mỉm cười, nói, “Uy Liêm, cậu có chắc là tôi đi cùng với cậu đến đó sẽ giải quyết được vấn đề không?”“Tịnh Ngôn!” Uy Liêm thở dài, “Nhìn thấy cậu, có tới 99% đàn ông cũng rút lui chứ nói gì là phụ nữ.”“Cậu đang nịnh tôi đấy à, cảm ơn.” Tịnh Ngôn phá lên cười.Bên ngoài cửa sổ ánh đèn đường rất sáng, trên phố người qua lại nhộn nhịp, hai người nói chuyện với nhau say sưa đến mức không để ý gì đến cảnh tượng ngoài phố. Bỗng nhiên, Tịnh Ngôn nhìn thấy phía bên kia đường có một đám người đang xách túi lớn túi nhỏ và hỏi, “Tiểu thư, cô có muốn đi dạo nữa không? Hay là gọi lái xe đến đưa cô về?”“Tôi không muốn đi dạo nữa, tôi muốn về khách sạn.” Khổng Hy Âm quay đầu lại mỉm cười và nói với đám người đi theo.Khi Khổng Hy Âm bước vào tiền sảnh của khách sạn, tất cả nhân viên của khách sạn đều cúi chào cung kính, “Khổng tiểu thư.”Khổng Hy Âm không đáp lại, cô đi thẳng vào thang máy lên tầng thượng, phòng của Khổng Hy Âm là phòng VIP chuyên dành cho các quan chức, đứng bên cửa sổ có thể nhìn ngắm toàn bộ cảnh đêm của thành phố, nhưng do đã quá quen thuộc với nơi này nên Khổng Hy Âm không để ý. Cô chạy sang phòng Khổng Dịch Nhân và gọi, “Bố ơi, bố!”Cánh cửa phòng mở, ánh sáng đèn màn hình vi tính hắt ra, một giọng nói trầm ấm cất lên, “Bố đang đọc tin tức trên mạng.”“Bố, con có cái này muốn cho bố xem.”“Gì thế?” Khổng Dịch Nhân gật đầu, đóng cửa lại và đi về phía con gái. Khi còn trẻ, Dịch Nhân quá bận rộn nên không có thời gian chăm sóc cô con gái lớn của mình. Thời gian hai cha con ở bên nhau là rất hiếm nên ông có chút chiều chuộng cô, mọi yêu cầu hợp lý đều được ông đáp ứng.Khổng Hy Âm mở máy ảnh ra chỉ từng bức ảnh cho Dịch Nhân xem, Dịch Nhân không thấy bất ngờ.“Đó là Hoa Tịnh Ngôn, hôm nay con nhìn thấy Tịnh Ngôn rất thân mật với bạn trai trong một nhà hàng. Bố, hôm qua con đã nói rằng cô ta là người lẳng lơ nhưng bố không tin, mỗi ngày cô ta thay một bạn trai mới, con người này thật đúng là...”“Hy Âm!”Hy Âm nói rất hưng phấn, cô hoàn toàn không để ý đến phản ứng của ông, Khổng Hy Âm nói tiếp, “Bố nhìn điệu bộ cô ta cười này, lát nữa con sẽ đưa cho Chu Thừa Khải xem, để xem anh ấy có còn coi cô ta như vàng nữa không?”“Hy Âm! Con biết là bố không thích con làm như vậy mà.” Giọng Dịch Nhân bỗng trở nên xa lạ, nhìn sắc mặt của ông, Hy Âm không nói được gì.Ánh mắt của Dịch Nhân rất nghiêm nghị, từ bé tới giờ Hy Âm chưa bao giờ nhìn thấy khiến cô lo lắng. Sao thê? Tại sao bố lại tức giận như vậy? Mặc dù ngay từ nhỏ hai cha con rất ít khi gặp nhau nhưng ông rất chiều chuộng và thương yêu cô, vậy mà chỉ vì một cô gái như Tịnh Ngôn, chỉ vì... Trời đất! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?*******Sau khi chia tay với Uy Liêm, Tịnh Ngôn lái xe về nhà. Như thường lệ, khi bước vào phòng, Tịnh Ngôn bỏ chìa khóa xe vào chiếc bình gốm trên tủ giầy và bật công tắc điện. Tiếng kêu của chiếc chìa khóa trong lọ gốm và ánh đèn bật sáng không làm xua tan đi sự trống vắng của căn phòng, mà ngược lại càng làm cho căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn.Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy hơi đau đầu, cô vội vàng vào phòng ngủ, căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng lờ mờ rọi vào qua ô cửa sổ. Chiếc áo khoác vẫn nằm nguyên dưới đất.Tịnh Ngôn bật đèn, mở tủ quần áo lấy chiếc túi giấy ra, sau đó quay sang nhặt chiếc áo da lên, chất liệu da rất mềm, Tịnh Ngôn nhìn kỹ đường kim mũi chỉ rất tinh tế, nhãn mác cũng rất nổi tiếng, một chiếc áo da được làm thủ công như thế này, người dân bình thường phải nhịn ăn nhịn mặc một đến hai năm mới mua được, giờ đây chiếc áo bỗng dưng nằm trong tay Tịnh Ngôn.Tịnh Ngôn nhắm mắt lại suy nghĩ rất lâu, có nên trả lại chiếc áo cho Dịch Nhân không? Không nói đến giá của chiếc áo, chỉ cần khi biết được thông tin đây là chiếc áo của Dịch Nhân thôi, hai năm sau chắc chắn chiếc áo này sẽ được bán với giá rất cao, mặc dù nó không đáng giá với Dịch Nhân nhưng đối với Tịnh Ngôn thì đây là một tài sản tương đối giá trị.Ý tưởng này chỉ lóe lên trong đầu Tịnh Ngôn trong phút chốc, sau đó cô đã suy nghĩ lại. Trong quan hệ xã giao, Tịnh Ngôn rất ít khi đắn đo nên kết bạn với ai, nhưng cô rất chú trọng đến việc không nên kết bạn với những người như thế nào. Chiếc áo khoác này mặc dù rất đắt tiền, nhưng tốt nhất nên trả lại cho chủ của nó.Sáng hôm sau Tịnh Ngôn tỉnh dậy rất sớm, cô cảm thấy đầu đau hơn, cô thấy hối hận vì tối hôm qua không uống thuốc trước khi ngủ, cô nằm trên giường một lúc lâu mà không sao dậy được, đành phải nhấc điện thoại gọi cho Phương Tòng Vân để xin nghỉ làm.“Hiệu trưởng, hôm nay tôi bị cảm nên xin nghỉ.” Tịnh Ngôn vẫn rất đau họng, sau khi ho sù sụ mới nói tiếp được hết câu.“Sao? Cô bị cảm à? Để tôi bảo Văn Thù đến đưa cô đi bệnh viện nhé?” Giọng Phương Tòng Vân có vẻ lo lắng. Tịnh Ngôn là con người của công việc, nếu như không bị ốm nặng thì không bao giờ cô gọi điện xin nghỉ.“Không sao đâu, hôm nay Văn Thù phải đi làm dự án, tôi đã uống thuốc rồi, ngủ một lát chắc sẽ đỡ thôi.” Tịnh Ngôn rất sợ đến bệnh viện, chỉ cần đi ngang qua bệnh viện là đã thấy khiếp rồi.“Cô chắc là không có chuyện gì chứ?”“Tôi khẳng định là không có chuyện gì cả.” Tịnh Ngôn khẳng định với Phương Tòng Vân và toan tắt điện thoại.“Cô đừng tắt máy.” Phương Tòng Vân dặn dò Tịnh Ngôn, “Nếu có chuyện gì thì cô phải gọi điện ngay cho tôi nhé.”“Vâng, thưa Hiệu trưởng...” Tịnh Ngôn nhẹ nhàng đáp.Uống thuốc xong, Tịnh Ngôn leo lên giường ngủ tiếp, một lúc sau cô mơ màng nghe thấy tiếng nhạc du dương. “Ai đấy?” Tịnh Ngôn nhắm mắt đưa tay quờ quạng, một lát sau mới sờ thấy chiếc điện thoại di động, Tịnh Ngôn nghe máy với giọng khó chịu, “A lô.”“Tịnh Ngôn, cậu đang ở đâu đấy? Sao mãi không bắt máy? Đừng nói với tôi là cậu đã quên lời hứa với tôi hôm qua đấy nhé.” Người ở đầu dâu bên kia là Uy Liêm.“Uy Liêm...” Tịnh Ngôn mở to mắt và ngồi bật dậy, “Tôi không quên, nhưng...”“Nhưng, Tịnh Ngôn, xảy ra chuyện gì vậy?”Do ngồi dậy quá đột ngột nên Tịnh Ngôn cảm thấy đầu hơi choáng váng, cô đưa tay sờ lên trán, trán vẫn mát không có dấu hiệu bị sốt, “Không có chuyện gì cả, tôi không ở công ty, tôi bị cảm nên xin nghỉ ở nhà.”“Cảm ư?” Uy Liêm bắt đầu thấy lo lắng, “Có sốt không? Hay là tôi...”“Không sao đâu.” Tịnh Ngông ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, trời đất cô đã ngủ đẫy một ngày rồi. “Bây giờ tôi thấy khỏe hơn rồi, tôi gặp cậu ở đâu đây?”“Tôi qua đón cậu.” Giọng của Uy Liêm rất cảm kích, “Cậu cứ ở nhà đợi tôi, chỉ cần cậu xuất hiện tại bữa tiệc một lát, sau đó tôi sẽ đưa cậu về nhà nghỉ ngơi.”Tịnh Ngôn nhìn chiếc túi để bên cạnh giường và nói, “Uy Liêm, tôi cũng có việc này muốn nhờ cậu, trước khi về nhà, phiền cậu đưa tôi qua khách sạn Bốn mùa nhé.”*******Địa điểm tổ chức sinh nhật là ở tầng bốn toà nhà Trung tâm thương mại. Đây là nhà hàng chuyên nấu các món ăn truyền thống của Trung Quốc và Thượng Hải. Âu Dương đã đặt phòng trước, khi bước vào cửa chỉ cần nói tên Âu Dương, nhân viên phục vụ sẽ dẫn đến tận phòng tiệc.Vừa bước vào nhà hàng, Tịnh Ngôn nói với Uy Liêm, “Âu Dương đúng là một cô gái rất coi trọng truyền thống”. Cô bắt đầu thấy hiếu kỳ bởi vì Âu Dương là một cô gái rất coi trọng truyền thống còn Uy Liêm là người thích phong cách phương Tây.Uy Liêm mỉm cười một cách đau khổ, chưa kịp trả lời Tịnh Ngôn thì chiếc thang máy dừng lại ở tầng bốn, mở cửa bước vào, Uy Liêm nhìn thấy trong phòng chỉ có một chiếc bàn tròn, trên bàn đã bày sẵn bát đĩa, một vài người đang nói chuyện vui vẻ, khi nhìn thấy Uy Liêm và Tịnh Ngôn bước vào mọi người đều rất ngạc nhiên.Uy Liêm cũng thấy rất ngạc nhiên, trước mắt Uy Liêm không phải là một bữa tiệc sinh nhật dành cho các bạn trẻ như anh tưởng tượng, những người đang ngồi xung quanh bàn đều đáng tuổi cô, dì của Âu Dương, Uy Liêm hiểu ngay đây không phải là tiệc sinh nhật mà là bữa cơm tụ họp gia đình.Năm nay Âu Dương hai mươi bảy tuổi, rất xinh xắn, dịu dàng. Cha mẹ cô ở nước ngoài, từ nhỏ cô đã sống với bà nội. Do sống xa bố mẹ nên mọi người trong gia đình cô dì chú bác đều rất yêu thương Âu Dương nên việc học hành và công việc của cô rất thuận lợi.Tục ngữ có câu “Được cái nọ mất cái kia”, do Âu Dương được mọi người yêu thương chiều chuộng quá mức nên đến bây giờ cô vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Sự xuất hiện của Uy Liêm dường như là ánh sáng của cuộc đời cô, Âu Dương luôn nghĩ rằng một người tài giỏi như Uy Liêm sẽ không bao giờ có cảm tình với cô, nhưng không ngờ tối hôm đó anh đã một mình đưa cô về nhà và hôn cô khi xuống xe, nằm mơ Âu Dương cũng không dám nghĩ đến điều đó, mỗi lần nghĩ lại, hai má cô lại ửng hồng.Âu Dương mất ngủ mấy đêm, khó khăn lắm cô mới tận dụng được cơ hội lấy hết dũng khí mời Uy Liêm dùng cơm, không ngờ Uy Liêm đã nhận lời. Có thể là do quá vui nên Âu Dương đã bị cô của mình phát hiện có biểu hiện bất thường nên đã gặng hỏi, sau nhiều lần quanh co, cuối cùng cô cũng đành phải khai thật. Lúc đầu chỉ muốn một mình mời cơm Uy Liêm, nhưng trước tình cảnh này, cô đành ngồi thẫn thờ giữa các cô, các dì đang háo hức muốn biết mặt bạn trai của mình. Khi nhìn thấy Uy Liêm bước vào, Âu Dương đang định đứng dậy xin phép giới thiệu với mọi người thì thấy Hoa Tịnh Ngôn đi theo sau, sắc mặt của Âu Dương bỗng trở nên tái mét.Tịnh Ngôn cũng rất bất ngờ, cô tự nhủ, “Uy Liêm, cậu hại tớ rồi, tại sao lại dẫn tớ đến tham dự bữa cơm tụ họp gia đình của nhà người ta?”. Tịnh Ngôn cảm thấy rất xấu hổ, đành liếc mắt nhìn Uy Liêm.Phản ứng gượng gạo của Uy Liêm và Tịnh Ngôn không qua được mắt các cô, dì của Âu Dương, hai người vẫn ngơ ngác nhìn nhau. Người sốt ruột nhất là cô của Âu Dương, không khí trong căn phòng bỗng nhiên trầm xuống, cô của Âu Dương lên tiếng, “Âu Dương, đây là Uy Liêm mà cháu đã nói với mọi người ư?”“Vâng, thưa cô”, khó khăn lắm Âu Dương mới lấy lại được tinh thần, cô đứng dậy và nói, “Uy Liêm, rất xin lỗi, đây là các cô, dì của em, họ…”.

“Thưa Trưởng khoa Âu Dương, các cô, các dì, đây là Tịnh Ngôn, Hoa Tịnh Ngôn.” Từ trước tới giờ chưa gặp trường hợp này bao giờ nên Uy Liêm cảm thấy hơi lúng túng.Thấy sắc mặt của cháu mình tái nhợt, cô của Âu Dương xót quá liền hỏi, “Âu Dương, tại sao lại thế này?”.Tịnh Ngôn càng cảm thấy đau đầu. “Âu Dương tiểu thư, xin chào”, Tịnh Ngôn chào rất lịch sự. “Tối hôm qua Uy Liêm có nói với tôi hôm nay là sinh nhật của cô, chúng tôi cứ nghĩ là bữa tiệc sinh nhật này cô tổ chức dành cho bạn bè nên Uy Liêm mới rủ tôi đi cùng, nào ngờ đến đây mới biết là chúng tôi đã nhầm, hay là chúng tôi…”“Đã đến đây rồi thì xin mời hai người ở lại dùng cơm với chúng tôi đã.” Hiểu ý của Tịnh Ngôn, cô của Âu Dương đứng dậy đỡ lời.Uy Liêm với Tịnh Ngôn không muốn gây khó xử cho mọi người nên đành phải ngồi lại dùng cơm.“Hoa tiểu thư là bạn của Âu Dương phải không?” Tịnh Ngôn chưa kịp cầm đũa, cô của Âu Dương liền hỏi.Tịnh Ngôn cố gắng giữ bình tĩnh trả lời, “Xin lỗi, đây là lần đầu cháu gặp Âu Dương tiểu thư, cháu chỉ là bạn của Uy Liêm”.“Uy Liêm, Hoa tiểu thư đây là bạn cũ của cậu hay là sau khi quen Âu Dương nhà tôi rồi cậu mới quen Hoa tiểu thư?”“Tịnh Ngôn là bạn cũ của cháu, lâu lắm rồi chúng cháu không gặp nhau, lần này sang Thượng Hải cháu mới gặp lại cô ấy.” Uy Liêm lễ phép giải thích.Chỉ có Âu Dương cúi đầu không nói gì, tất cả ánh mắt còn lại đều đổ dồn về phía Uy Liêm, vậy thì cậu còn hôn cháu gái tôi làm gì chứ, khiến con bé xấu hổ không biết giải thích thế nào, phải công nhận cậu rất đẹp trai và đào hoa, nhưng cậu nghĩ gì mà lại mang bạn gái đến đây chứ, dường như cậu đã quá coi thường chúng tôi rồi đấy!“Âu Dương, tại sao cháu không nói gì?” Người cô ngồi bên cạnh vỗ nhẹ vào vai Âu Dương và hỏi.Âu Dương giật mình ngẩng đầu lên nói lắp bắp, “Cháu, cháu…”. Không khí bàn ăn trở nên nặng nề, Tịnh Ngôn liếc nhìn Uy Liêm ra hiệu, “Hay là chúng mình ra về?”.Uy Liêm hiểu ý Tịnh Ngôn, đang định nói thì cô của Âu Dương lại hỏi, “Hoa tiểu thư làm gì?”.“Dạ, cháu làm tư vấn đào tạo ạ.” Tịnh Ngôn lễ phép trả lời.Dì của Âu Dương nói, “Như vậy chắc chắn Hoa tiểu thư là một người rất giỏi. Nhưng Âu Dương nhà chúng tôi luôn là một học sinh xuất sắc, nấu ăn rất ngon, ngoài ra còn biết chơi Thái cực quyền, đã giành được rất nhiều giải thưởng cao! Đúng là mắt con trai có vấn đề nên đến bây giờ Âu Dương vẫn chưa có bạn trai”. Bà vừa nói vừa đưa mắt nhìn Uy Liêm.


/27

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status