Từ Á Ngôn vật lộn từ nửa đêm hôm trước đến buổi trưa ngày hôm sau, Lạc Chu chạy đi chạy lại thay nước biết bao nhiêu lần, ngay cả đôi chân cũng như rã rời vậy mà đứa nhỏ bướng bỉnh mãi không chịu ra. Cao sư phụ cũng dần cuống cả lên liên tục lau mồ hôi trên trán.
"Vương phi, cố thêm một chút nữa, cố thêm một chút nữa!"
Hiện tại Từ Á Ngôn ngay cả sức kêu gào cũng không có, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả mái tóc, hơi thở yếu ớt như chỉ ngay một khắc nữa thôi sẽ buông xuôi. Lạc Chu nhìn bàn tay đỏ chót ướt đẫm máu, sắc mặt trắng bệch đột nhiên khóc ầm lên.
"Vương phi đừng có nhắm mắt, người có lên một chút nữa đi. Vương gia sắp đến rồi, người gắng gượng thêm một chút nữa thôi."
Nhắc đến Tần Thời khóe mắt của y cũng cay cả lên, giọt nước mắt mơ hồ chảy dọc xuống, cảm giác vừa bất lực vừa không can tâm.
Rõ ràng hai người còn bao nhiêu hứa hẹn, trước hôm rời đi Tần Thời còn nói với y, đợi con biết đi rồi một nhà ba người họ sẽ du ngoạn sơn thủy, vừa câu cá ở hồ Bạch Dương vừa ngắm hoa nở trên đỉnh núi Tuyết Sơn. Nếu là con trai hắn sẽ dạy cho con đọc sách luyện kiếm, là con gái Từ Á Ngôn sẽ trông chừng nó thêu thùa may vá.
Họ còn cùng nhau đặt tên cho đứa nhỏ, cùng nhau đi chọn biết bao bộ y phục mới, lúc hai người đứng ở trong cửa hàng Tần Thời còn sờ sờ bộ y phục nhỏ nhắn khẽ mỉm cười.
Hắn mong đợi đứa nhỏ này như vậy sao y có thể bỏ cuộc dễ dàng chứ.
Y còn hứa với hắn sẽ cùng nhau trở về nhà...
Từ Á Ngôn mím côi cố dùng hết sức lực dồn xuống bụng dưới.
Khi Tần Thời hớt hải chạy đến vừa đúng lúc nghe thấy tiếng khóc vang lên, khoảnh khắc đó tim hắn như ngừng đập.
Cố Minh Lăng canh giữ bên ngoài đã lâu, khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ nhỏ hắn cũng vui mừng đứng bật dậy nhưng nhìn thấy Tần Thời lại lặng lẽ lui về.
Tần Thời run run bước vào trong phòng, mỗi bước đi của hắn như nặng ngàn cân, người xung quanh nhìn thấy hắn đều cúi xuống gọi một tiếng vương gia nhưng hắn như không nghe thấy gì cả, ánh mắt chỉ tập trung vào đứa nhỏ vừa mới được quấn thêm một lớp tã trên tay Lạc Chu.
Tần Thời đưa tay ra muốn ôm lấy con nhưng nhận ra trên người mình toàn là máu, hắn vội vàng lau tay vào y phục nhưng chợt nhớ ra y phục trên người cũng bẩn không kém, vừa mới ra tay giết bao nhiêu mạng người xong, trên người sặc mùi tử khí đến gần trẻ nhỏ không tốt. Tần Thời cười mà sống mũi cay cay chỉ dám đứng nhìn từ xa run giọng nói:
"Người ta bẩn lắm đừng lại gần ta."
Đứa nhỏ vừa thoát khỏi vỏ bọc ấm áp cất tiếng khóc không ngớt, bàn tay nhỏ nhắn níu lấy lớp tã giãy giụa. Lạc Chu còn nhỏ, bên dưới cũng không có đệ đệ hay muội muội, nhìn thấy đứa nhỏ khóc không ngừng cũng cuống cả lên:
"Cao sư phụ..."
Cao sư phụ quả nhiên có kinh nghiệm hơn vội vàng nói: "Mau đi xung quanh đây xem có ai đang nuôi con có sữa không xin cho tiểu quận chúa."
Đứa con đầu lòng của họ là một tiểu cô nương, sau này chắc hẳn sẽ rất xinh đẹp, vì hai phụ thân của nó đều hoàn hảo như vậy mà. Tần Thời vừa nghĩ vừa mỉm cười, trong lòng lâng lâng hạnh phúc không có từ ngữ nào có thể diễn tả.
Hắn run run tiến về phía giường, từ đầu đến giờ tầm mắt Từ Á Ngôn vẫn luôn dõi theo hắn, mặc dù y rất mệt chỉ muốn mặc kệ tất cả nhắm mắt lại nhưng dường như bản thân cũng cố chấp muốn chờ Tần Thời về.
Tần Thời khụy một gối xuống bên cạnh y, nắm chặt lấy tay y đặt xuống một nụ hôn khàn khàn nói: "Niệm nhi, vất vả cho ngươi rồi."
"Xin lỗi vì vào thời khắc ngươi cần ta nhất ta không thể ở bên cạnh." Đột nhiên Từ Á Ngôn cảm thấy bàn tay mình âm ấm, có thứ gì đó như giọt nước lăn trên tay, mà Tần Thời vẫn liên tục nức nở:
"Xin lỗi..."
Thời khắc này Từ Á Ngôn cảm thấy có đau đớn đến đâu cũng xứng đáng, y nói: "Chỉ cần ngươi bình an trở về là đủ rồi." Cho dù trước đó xảy ra chuyện gì đi chăng nữa tất cả đều đã qua, hắn bình an trở về, đây là món quà lớn nhất mà ông trời ban cho y rồi.
Tin tức Tần Thời thắng trận đã truyền đến kinh thành, Tần Sở hứng khởi lập tức ban lệnh xuống miễn thuế nửa năm, bao nhiêu của cải quý giá được lên danh sách tặng cho Tần Thời. Trong thư Tần Thời cũng không giấu chuyện Từ Á Ngôn vừa sinh hạ, vì con còn quá nhỏ nên chưa thể lập tức trở về.
Đọc thư xong Tần Sở kinh ngạc hết nửa ngày, sau khi cố gắng chấp nhận lại đùng đùng nổi cơn giận.
Đang mang thai còn dám lừa gã chạy ra chiến trường, Từ Á Ngôn này cũng giỏi quá rồi, nếu y xảy ra chuyện gì thì không phải cả đời này gã phải ân hận hay sao?!
Tức giận qua đi Tần Sở lại nghĩ đến chuyện tặng quà gì cho tiểu quận chúa, vàng bạc nhà họ đã nhiều rồi hay trực tiếp xây cho đứa nhỏ một phủ riêng, sau này làm của hồi môn cũng không tệ.
Tần Sở xoa xoa cằm cảm thấy có lý lập tức sai người đi chọn mảnh đất tốt.
Mà bên này sau khi nghỉ ngơi vài ngày Từ Á Ngôn cũng đã khỏe hơn, nhưng trong thời gian ở cữ vẫn cần tránh gió nên Tần Thời cấm cửa không cho y bước ra ngoài nửa bước, nước không động tay, cơm dâng tận miệng, Từ Á Ngôn cảm thấy bản thân cũng sắp bị hắn chiều cho hư luôn rồi.
Tiểu quận chúa được nhũ mẫu cho ăn no nê giờ đã ngủ say, hai người đã thống nhất đặt tên cho đứa nhỏ là Thanh Y, Tần Thanh Y.
Thanh nhi có đôi mắt to tròn giống Từ Á Ngôn nhưng gương mặt lại có vài nét trông giống Tần Thời, vài ngày đầu hai đại nam nhân đều không biết trông trẻ nhỏ, khóc không biết dỗ, tay chân lúng túng nhìn đứa trẻ đỏ hỏn yếu ớt không dám động mạnh, hai người dứt khoát mời hai ba nhũ mẫu về trông chừng cuối cùng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Xác nhận lại một lần nữa Thanh nhi đã ngủ Tần Thời mới lui ra đóng cửa phòng lại trở về trèo lên giường ôm lấy Từ Á Ngôn. Từ Á Ngôn lùi vào trong một chút chừa chỗ cho hắn nằm, sợ bất cẩn một chút thôi động đến vết thương của hắn.
Trận đã đánh thắng nhưng vết thương thật sự không thể tránh khỏi, ban đầu Từ Á Ngôn không biết còn động phải làm hắn bị chảy bao nhiêu máu, nhìn miệng vết thương sâu hoắm chồng chất lên vết sẹo cũ, khi đó vành mắt Từ Á Ngôn cũng đỏ rực lên đau lòng nói:
"Tử Lan, sau này ngươi đừng đánh trận nữa, ta sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi ngươi."
Tần Thời chỉ cười còn gõ nhẹ vào đầu mắng y ngốc, có đánh hay không đâu phải là chuyện hắn quyết định là được.
Ở lại Thanh Giang năm tháng, vừa hay sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện quân vụ, sau khi A Phiệt bại trận, Minh Quốc bên kia cũng dâng thư xin hàng còn thành ý dâng tặng hai thành trì. Ổn định dân chúng xong Từ Á Ngôn đã trở lại như xưa, tiểu quận chúa cũng cứng cáp hơn nhiều thường rất hay nhìn hai phụ thân nở nụ cười tươi rói.
Vừa hay thời tiết ấm lên Tần Thời quyết định ngày trở về, ngày trước hắn bận rộn nên chưa có cơ hội nói rõ ràng với Lạc Chu, nay trở về kinh thành rồi cũng nên giải thích mọi chuyện để tránh vương phi của hắn nghĩ nhiều. Tần Thời còn chưa kịp mở lời Lạc Chu đã hất cằm lên nói: "Tiểu nữ đi theo vương phi chứ có đi theo vương gia đâu, người cứ yên tâm hiện tại tiểu nữ không còn một chút lòng dạ gì với người nữa rồi."
Tần Thời cảm thấy chẳng có gì thay đổi nhanh bằng lòng dạ nữ nhân, cầu mong sau này Thanh nhi của hắn không như vậy.
Ngày hai người họ trở về dân chúng đứng kín cả hai bên đường, Từ Á Ngôn nhớ lại thời điểm hơn bốn năm trước cũng tình trạng y như vậy hai người đã gặp nhau. Nhưng thời thế thay đổi, hiện tại vậy mà y lại đứng cạnh hắn.
Trên cổng thành rải đầy xuống những cánh hoa tươi, dòng người nô nấp chen lời nhau chúc mừng hắn thắng trận trở về, Từ Á Ngôn nghe loáng thoáng còn có người chúc phúc cho họ. Đến nơi, Tần Thời nhảy xuống ngựa cẩn thận đỡ cả y và con xuống, dù xung quanh có nhiều người đến đâu thì trong mắt Tần Thời như chỉ dừng trên người y. Hắn mỉm cười đan mười ngón tay vào nhau thật chặt thở phào nhẹ nhõm nói:
"Niệm nhi, chúng ta về nhà rồi."
Từ Á Ngôn cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng nhắc lại: "Đúng vậy, cuối cùng chúng ta cũng về nhà rồi."
Tiểu quận chúa hình như cũng cảm nhận được không khí náo nhiệt bên ngoài, không những không sợ còn liên tục quơ hai tay loạn xạ, cả hai nhìn nhau bật cười nắm tay bước vào cổng thành lớn.
Tiếng người náo nhiệt bé dần đi, phía trước kia là nơi hạnh phúc dành cho một nhà ba người họ.
- --Hoàn chính văn---
"Vương phi, cố thêm một chút nữa, cố thêm một chút nữa!"
Hiện tại Từ Á Ngôn ngay cả sức kêu gào cũng không có, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả mái tóc, hơi thở yếu ớt như chỉ ngay một khắc nữa thôi sẽ buông xuôi. Lạc Chu nhìn bàn tay đỏ chót ướt đẫm máu, sắc mặt trắng bệch đột nhiên khóc ầm lên.
"Vương phi đừng có nhắm mắt, người có lên một chút nữa đi. Vương gia sắp đến rồi, người gắng gượng thêm một chút nữa thôi."
Nhắc đến Tần Thời khóe mắt của y cũng cay cả lên, giọt nước mắt mơ hồ chảy dọc xuống, cảm giác vừa bất lực vừa không can tâm.
Rõ ràng hai người còn bao nhiêu hứa hẹn, trước hôm rời đi Tần Thời còn nói với y, đợi con biết đi rồi một nhà ba người họ sẽ du ngoạn sơn thủy, vừa câu cá ở hồ Bạch Dương vừa ngắm hoa nở trên đỉnh núi Tuyết Sơn. Nếu là con trai hắn sẽ dạy cho con đọc sách luyện kiếm, là con gái Từ Á Ngôn sẽ trông chừng nó thêu thùa may vá.
Họ còn cùng nhau đặt tên cho đứa nhỏ, cùng nhau đi chọn biết bao bộ y phục mới, lúc hai người đứng ở trong cửa hàng Tần Thời còn sờ sờ bộ y phục nhỏ nhắn khẽ mỉm cười.
Hắn mong đợi đứa nhỏ này như vậy sao y có thể bỏ cuộc dễ dàng chứ.
Y còn hứa với hắn sẽ cùng nhau trở về nhà...
Từ Á Ngôn mím côi cố dùng hết sức lực dồn xuống bụng dưới.
Khi Tần Thời hớt hải chạy đến vừa đúng lúc nghe thấy tiếng khóc vang lên, khoảnh khắc đó tim hắn như ngừng đập.
Cố Minh Lăng canh giữ bên ngoài đã lâu, khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ nhỏ hắn cũng vui mừng đứng bật dậy nhưng nhìn thấy Tần Thời lại lặng lẽ lui về.
Tần Thời run run bước vào trong phòng, mỗi bước đi của hắn như nặng ngàn cân, người xung quanh nhìn thấy hắn đều cúi xuống gọi một tiếng vương gia nhưng hắn như không nghe thấy gì cả, ánh mắt chỉ tập trung vào đứa nhỏ vừa mới được quấn thêm một lớp tã trên tay Lạc Chu.
Tần Thời đưa tay ra muốn ôm lấy con nhưng nhận ra trên người mình toàn là máu, hắn vội vàng lau tay vào y phục nhưng chợt nhớ ra y phục trên người cũng bẩn không kém, vừa mới ra tay giết bao nhiêu mạng người xong, trên người sặc mùi tử khí đến gần trẻ nhỏ không tốt. Tần Thời cười mà sống mũi cay cay chỉ dám đứng nhìn từ xa run giọng nói:
"Người ta bẩn lắm đừng lại gần ta."
Đứa nhỏ vừa thoát khỏi vỏ bọc ấm áp cất tiếng khóc không ngớt, bàn tay nhỏ nhắn níu lấy lớp tã giãy giụa. Lạc Chu còn nhỏ, bên dưới cũng không có đệ đệ hay muội muội, nhìn thấy đứa nhỏ khóc không ngừng cũng cuống cả lên:
"Cao sư phụ..."
Cao sư phụ quả nhiên có kinh nghiệm hơn vội vàng nói: "Mau đi xung quanh đây xem có ai đang nuôi con có sữa không xin cho tiểu quận chúa."
Đứa con đầu lòng của họ là một tiểu cô nương, sau này chắc hẳn sẽ rất xinh đẹp, vì hai phụ thân của nó đều hoàn hảo như vậy mà. Tần Thời vừa nghĩ vừa mỉm cười, trong lòng lâng lâng hạnh phúc không có từ ngữ nào có thể diễn tả.
Hắn run run tiến về phía giường, từ đầu đến giờ tầm mắt Từ Á Ngôn vẫn luôn dõi theo hắn, mặc dù y rất mệt chỉ muốn mặc kệ tất cả nhắm mắt lại nhưng dường như bản thân cũng cố chấp muốn chờ Tần Thời về.
Tần Thời khụy một gối xuống bên cạnh y, nắm chặt lấy tay y đặt xuống một nụ hôn khàn khàn nói: "Niệm nhi, vất vả cho ngươi rồi."
"Xin lỗi vì vào thời khắc ngươi cần ta nhất ta không thể ở bên cạnh." Đột nhiên Từ Á Ngôn cảm thấy bàn tay mình âm ấm, có thứ gì đó như giọt nước lăn trên tay, mà Tần Thời vẫn liên tục nức nở:
"Xin lỗi..."
Thời khắc này Từ Á Ngôn cảm thấy có đau đớn đến đâu cũng xứng đáng, y nói: "Chỉ cần ngươi bình an trở về là đủ rồi." Cho dù trước đó xảy ra chuyện gì đi chăng nữa tất cả đều đã qua, hắn bình an trở về, đây là món quà lớn nhất mà ông trời ban cho y rồi.
Tin tức Tần Thời thắng trận đã truyền đến kinh thành, Tần Sở hứng khởi lập tức ban lệnh xuống miễn thuế nửa năm, bao nhiêu của cải quý giá được lên danh sách tặng cho Tần Thời. Trong thư Tần Thời cũng không giấu chuyện Từ Á Ngôn vừa sinh hạ, vì con còn quá nhỏ nên chưa thể lập tức trở về.
Đọc thư xong Tần Sở kinh ngạc hết nửa ngày, sau khi cố gắng chấp nhận lại đùng đùng nổi cơn giận.
Đang mang thai còn dám lừa gã chạy ra chiến trường, Từ Á Ngôn này cũng giỏi quá rồi, nếu y xảy ra chuyện gì thì không phải cả đời này gã phải ân hận hay sao?!
Tức giận qua đi Tần Sở lại nghĩ đến chuyện tặng quà gì cho tiểu quận chúa, vàng bạc nhà họ đã nhiều rồi hay trực tiếp xây cho đứa nhỏ một phủ riêng, sau này làm của hồi môn cũng không tệ.
Tần Sở xoa xoa cằm cảm thấy có lý lập tức sai người đi chọn mảnh đất tốt.
Mà bên này sau khi nghỉ ngơi vài ngày Từ Á Ngôn cũng đã khỏe hơn, nhưng trong thời gian ở cữ vẫn cần tránh gió nên Tần Thời cấm cửa không cho y bước ra ngoài nửa bước, nước không động tay, cơm dâng tận miệng, Từ Á Ngôn cảm thấy bản thân cũng sắp bị hắn chiều cho hư luôn rồi.
Tiểu quận chúa được nhũ mẫu cho ăn no nê giờ đã ngủ say, hai người đã thống nhất đặt tên cho đứa nhỏ là Thanh Y, Tần Thanh Y.
Thanh nhi có đôi mắt to tròn giống Từ Á Ngôn nhưng gương mặt lại có vài nét trông giống Tần Thời, vài ngày đầu hai đại nam nhân đều không biết trông trẻ nhỏ, khóc không biết dỗ, tay chân lúng túng nhìn đứa trẻ đỏ hỏn yếu ớt không dám động mạnh, hai người dứt khoát mời hai ba nhũ mẫu về trông chừng cuối cùng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Xác nhận lại một lần nữa Thanh nhi đã ngủ Tần Thời mới lui ra đóng cửa phòng lại trở về trèo lên giường ôm lấy Từ Á Ngôn. Từ Á Ngôn lùi vào trong một chút chừa chỗ cho hắn nằm, sợ bất cẩn một chút thôi động đến vết thương của hắn.
Trận đã đánh thắng nhưng vết thương thật sự không thể tránh khỏi, ban đầu Từ Á Ngôn không biết còn động phải làm hắn bị chảy bao nhiêu máu, nhìn miệng vết thương sâu hoắm chồng chất lên vết sẹo cũ, khi đó vành mắt Từ Á Ngôn cũng đỏ rực lên đau lòng nói:
"Tử Lan, sau này ngươi đừng đánh trận nữa, ta sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi ngươi."
Tần Thời chỉ cười còn gõ nhẹ vào đầu mắng y ngốc, có đánh hay không đâu phải là chuyện hắn quyết định là được.
Ở lại Thanh Giang năm tháng, vừa hay sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện quân vụ, sau khi A Phiệt bại trận, Minh Quốc bên kia cũng dâng thư xin hàng còn thành ý dâng tặng hai thành trì. Ổn định dân chúng xong Từ Á Ngôn đã trở lại như xưa, tiểu quận chúa cũng cứng cáp hơn nhiều thường rất hay nhìn hai phụ thân nở nụ cười tươi rói.
Vừa hay thời tiết ấm lên Tần Thời quyết định ngày trở về, ngày trước hắn bận rộn nên chưa có cơ hội nói rõ ràng với Lạc Chu, nay trở về kinh thành rồi cũng nên giải thích mọi chuyện để tránh vương phi của hắn nghĩ nhiều. Tần Thời còn chưa kịp mở lời Lạc Chu đã hất cằm lên nói: "Tiểu nữ đi theo vương phi chứ có đi theo vương gia đâu, người cứ yên tâm hiện tại tiểu nữ không còn một chút lòng dạ gì với người nữa rồi."
Tần Thời cảm thấy chẳng có gì thay đổi nhanh bằng lòng dạ nữ nhân, cầu mong sau này Thanh nhi của hắn không như vậy.
Ngày hai người họ trở về dân chúng đứng kín cả hai bên đường, Từ Á Ngôn nhớ lại thời điểm hơn bốn năm trước cũng tình trạng y như vậy hai người đã gặp nhau. Nhưng thời thế thay đổi, hiện tại vậy mà y lại đứng cạnh hắn.
Trên cổng thành rải đầy xuống những cánh hoa tươi, dòng người nô nấp chen lời nhau chúc mừng hắn thắng trận trở về, Từ Á Ngôn nghe loáng thoáng còn có người chúc phúc cho họ. Đến nơi, Tần Thời nhảy xuống ngựa cẩn thận đỡ cả y và con xuống, dù xung quanh có nhiều người đến đâu thì trong mắt Tần Thời như chỉ dừng trên người y. Hắn mỉm cười đan mười ngón tay vào nhau thật chặt thở phào nhẹ nhõm nói:
"Niệm nhi, chúng ta về nhà rồi."
Từ Á Ngôn cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng nhắc lại: "Đúng vậy, cuối cùng chúng ta cũng về nhà rồi."
Tiểu quận chúa hình như cũng cảm nhận được không khí náo nhiệt bên ngoài, không những không sợ còn liên tục quơ hai tay loạn xạ, cả hai nhìn nhau bật cười nắm tay bước vào cổng thành lớn.
Tiếng người náo nhiệt bé dần đi, phía trước kia là nơi hạnh phúc dành cho một nhà ba người họ.
- --Hoàn chính văn---
/135
|