Người nằm ở trên giường, đúng là em trai Ôn Hướng Dương - Là người được Nghiêm Khắc đón đi Ôn Thiệu Kiệt. Ôn Hướng Dương còn không có từ nào có thể hình dung tình huống quỷ dị này, lúc cô đang muốn tập trung lấy lại tinh thần đã bị Mộ Lăng Khiêm ôm đi tới trước mặt Ôn Thiệu Kiệt, “Mộ Lăng Khiêm, bạn trai chị cậu.”
Ôn Thiệu Kiệt có chút phát ngốc nhìn Ôn Hướng Dương, lại nhìn Mộ Lăng Khiêm, hồi tưởng lúc cậu đi vào nơi này, cậu cười cười nói, “Chị của em thoạt nhìn cũng không có thích anh a.”
Đứng ở một bên Hoa Úc nghe được lời Ôn Thiệu Kiệt nói, cậu nhóc này không muốn sống sao, lại nhìn qua biểu tình của Mộ Lăng Khiêm, hắn vội vàng tiến lên hoà giải, nói tránh đi, “Cậu không phải muốn ăn cái gì sao? Tôi đem đồ cậu muốn ăn mua rồi nè.”
Ôn Thiệu Kiệt cũng không có để ý tới Hoa Úc, tầm mắt cậu từ đầu đến cuối đều dừng lại ở trên người Mộ Lăng Khiêm, cậu chỉ chỉ đầu mình, như là uy hiếp mở miệng nói, “Thân thể tôi là không tốt, nhưng là đầu óc thực sự tốt. Cho nên, đừng khi dễ chị của tôi, càng đừng lấy tôi tới uy hiếp chị của tôi.”
Ôn Hướng Dương thấy tính tình Ôn Thiệu Kiệt, cô ôm cánh tay Mộ Lăng Khiêm, liền nhìn Ôn Thiệu Kiệt cười nói, “Thiệu Kiệt, em nói bậy cái gì đấy? Đây chính là anh rễ tương lai của em.”
Hai đưa em trai này của cô, từ nhỏ liền che chở cô, một đứa dù thân thể không tốt nhưng chỉ số thông minh cao dọa người, một đứa đầu óc không tốt lắm nhưng lại là từ tiểu đi học các loại võ thuật phòng thân. Nếu là Thiệu Kiệt không có bị tra ra bệnh này, Thiệu Tuấn không có mất tích, cô căn bản là sẽ không bị kẻ nào khi dễ.
“Hy vọng như thế.” Ôn Thiệu Kiệt chỉ là nhàn nhạt mỉm cười nói.
Hai ngày trước, cậu nửa đường bị người của Nghiêm Khắc an bài đến bệnh viện, bắt cóc tới nơi đây. Thời điểm cậu tỉnh lại, liền lợi dụng mọi loại thủ đoạn tìm hiểu rõ ràng tình huống của mình, trong cùng một ngày, bắt được Hoa Úc uy hiếp, đem Hoa Úc trở thành tiểu nô lệ như sai sử. Nếu không phải thân thể cậu không cho phép cậu tiếp xúc với máy tính cùng đồ vật linh tinh, thì cậu tùy tùy tiện tiện là có thể phá được cơ sở dữ liệu của công ty khác, càng có thể lợi dụng đầu óc mình kiếm được mấy vạn tiền.
“Thiệu Kiệt, thân thể em tốt lên chút không? Gần đây có chỗ nào không thoải mái không?” So với Thiệu Tuấn, Ôn Hướng Dương càng sợ Thiệu Kiệt người trước mắt thoạt nhìn yếu đuối mong manh, nhưng chỉ số thông minh cao tới trình độ biến thái.
Cô không nghĩ cho Ôn Thiệu Kiệt biết cô bị bao dưỡng. Đặc biệt là, cô là bởi vì kiếm không đủ phí chữa bệnh cho cậu, mới bị bao dưỡng. Cô là người chị thật vô dụng, cô lại không thể làm em trai cô người vẫn luôn bệnh nặng trong người vì chuyện của cô mà nhọc lòng.
Ôn Hướng Dương ánh mắt lo lắng quan tâm dừng ở trong mắt Ôn Thiệu Kiệt, Ôn Thiệu Kiệt lộ ra mỉm cười, an ủi Ôn Hướng Dương nói, “Khá hơn nhiều. Chỉ là, chị à, em không phải thực thích cái bệnh viện này, em có thể chuyển viện không?”
Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, còn chưa trả lời. Tầm mắt Mộ Lăng Khiêm nhìn về phía Ôn Thiệu Kiệt đã có sự biến hóa, Ôn Thiệu Kiệt chỉ là mang theo mỉm cười nhìn Mộ Lăng Khiêm, không chút nào sợ hãi ánh mắt lạnh bang của Mộ Lăng Khiêm.
Đứng ở một bên Hoa Úc nghe được Ôn Thiệu Kiệt nói không thích nơi này, hắn có chút kích động nói, “Trong ngày mai, những chuyên gia trị liệu bệnh bạch cầu liền sẽ tụ tập ở đây. Cậu là điên rồi sao? Tôi giúp cậu chạy chữa miễn phí, lão đại nhà tôi còn thỉnh người tới trị liệu bệnh cho cậu, cậu cư nhiên còn nói cậu không thích bệnh viện nhà tôi?!”
Ôn Hướng Dương tuy rằng cũng hy vọng cùng Mộ Lăng Khiêm phân chia giới hạn, chỉ là bên Mộ Lăng Khiêm tài nguyên thật sự so với Nghiêm Khắc bên kia tốt hơn, đối với Thiệu Kiệt bệnh tình cũng có lợi. Cô chỉ là muốn cho Thiệu Kiệt tiếp thu nơi trị liệu tốt nhất mà thôi.
Ôn Thiệu Kiệt có chút phát ngốc nhìn Ôn Hướng Dương, lại nhìn Mộ Lăng Khiêm, hồi tưởng lúc cậu đi vào nơi này, cậu cười cười nói, “Chị của em thoạt nhìn cũng không có thích anh a.”
Đứng ở một bên Hoa Úc nghe được lời Ôn Thiệu Kiệt nói, cậu nhóc này không muốn sống sao, lại nhìn qua biểu tình của Mộ Lăng Khiêm, hắn vội vàng tiến lên hoà giải, nói tránh đi, “Cậu không phải muốn ăn cái gì sao? Tôi đem đồ cậu muốn ăn mua rồi nè.”
Ôn Thiệu Kiệt cũng không có để ý tới Hoa Úc, tầm mắt cậu từ đầu đến cuối đều dừng lại ở trên người Mộ Lăng Khiêm, cậu chỉ chỉ đầu mình, như là uy hiếp mở miệng nói, “Thân thể tôi là không tốt, nhưng là đầu óc thực sự tốt. Cho nên, đừng khi dễ chị của tôi, càng đừng lấy tôi tới uy hiếp chị của tôi.”
Ôn Hướng Dương thấy tính tình Ôn Thiệu Kiệt, cô ôm cánh tay Mộ Lăng Khiêm, liền nhìn Ôn Thiệu Kiệt cười nói, “Thiệu Kiệt, em nói bậy cái gì đấy? Đây chính là anh rễ tương lai của em.”
Hai đưa em trai này của cô, từ nhỏ liền che chở cô, một đứa dù thân thể không tốt nhưng chỉ số thông minh cao dọa người, một đứa đầu óc không tốt lắm nhưng lại là từ tiểu đi học các loại võ thuật phòng thân. Nếu là Thiệu Kiệt không có bị tra ra bệnh này, Thiệu Tuấn không có mất tích, cô căn bản là sẽ không bị kẻ nào khi dễ.
“Hy vọng như thế.” Ôn Thiệu Kiệt chỉ là nhàn nhạt mỉm cười nói.
Hai ngày trước, cậu nửa đường bị người của Nghiêm Khắc an bài đến bệnh viện, bắt cóc tới nơi đây. Thời điểm cậu tỉnh lại, liền lợi dụng mọi loại thủ đoạn tìm hiểu rõ ràng tình huống của mình, trong cùng một ngày, bắt được Hoa Úc uy hiếp, đem Hoa Úc trở thành tiểu nô lệ như sai sử. Nếu không phải thân thể cậu không cho phép cậu tiếp xúc với máy tính cùng đồ vật linh tinh, thì cậu tùy tùy tiện tiện là có thể phá được cơ sở dữ liệu của công ty khác, càng có thể lợi dụng đầu óc mình kiếm được mấy vạn tiền.
“Thiệu Kiệt, thân thể em tốt lên chút không? Gần đây có chỗ nào không thoải mái không?” So với Thiệu Tuấn, Ôn Hướng Dương càng sợ Thiệu Kiệt người trước mắt thoạt nhìn yếu đuối mong manh, nhưng chỉ số thông minh cao tới trình độ biến thái.
Cô không nghĩ cho Ôn Thiệu Kiệt biết cô bị bao dưỡng. Đặc biệt là, cô là bởi vì kiếm không đủ phí chữa bệnh cho cậu, mới bị bao dưỡng. Cô là người chị thật vô dụng, cô lại không thể làm em trai cô người vẫn luôn bệnh nặng trong người vì chuyện của cô mà nhọc lòng.
Ôn Hướng Dương ánh mắt lo lắng quan tâm dừng ở trong mắt Ôn Thiệu Kiệt, Ôn Thiệu Kiệt lộ ra mỉm cười, an ủi Ôn Hướng Dương nói, “Khá hơn nhiều. Chỉ là, chị à, em không phải thực thích cái bệnh viện này, em có thể chuyển viện không?”
Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, còn chưa trả lời. Tầm mắt Mộ Lăng Khiêm nhìn về phía Ôn Thiệu Kiệt đã có sự biến hóa, Ôn Thiệu Kiệt chỉ là mang theo mỉm cười nhìn Mộ Lăng Khiêm, không chút nào sợ hãi ánh mắt lạnh bang của Mộ Lăng Khiêm.
Đứng ở một bên Hoa Úc nghe được Ôn Thiệu Kiệt nói không thích nơi này, hắn có chút kích động nói, “Trong ngày mai, những chuyên gia trị liệu bệnh bạch cầu liền sẽ tụ tập ở đây. Cậu là điên rồi sao? Tôi giúp cậu chạy chữa miễn phí, lão đại nhà tôi còn thỉnh người tới trị liệu bệnh cho cậu, cậu cư nhiên còn nói cậu không thích bệnh viện nhà tôi?!”
Ôn Hướng Dương tuy rằng cũng hy vọng cùng Mộ Lăng Khiêm phân chia giới hạn, chỉ là bên Mộ Lăng Khiêm tài nguyên thật sự so với Nghiêm Khắc bên kia tốt hơn, đối với Thiệu Kiệt bệnh tình cũng có lợi. Cô chỉ là muốn cho Thiệu Kiệt tiếp thu nơi trị liệu tốt nhất mà thôi.
/207
|