Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 136 - Là Anh Trai Của Cháu Trai Của Vợ Của Em Cậu Của Anh Họ

/207


Không thể đi ra?

Ôn Hướng Dương lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô gái đáng đứng ngăn trước mắt cô.

Cô ta thấy Ôn Hướng Dương tới lúc này rồi còn có thể như thế vân đạm phong khinh, đáy mắt cô ta đều là nồng đậm tức giận muốn kiềm nén lại đều kiềm nén không được.

Cô ta chính là dùng bộ dạng vũ mị gợi cảm để đi quyến rũ bán rượu, nhưng là từ khi Ôn Hướng Dương tới về sau, những người có ý với cô ta đều bị Ôn Hướng Dương cấp đoạt đi hơn phân nửa.

Là!

Trong khoảng thời gian này, Ôn Hướng Dương đều không có tới.

Nhưng càng là như vậy, cô càng hận.

Cô là đã cực khổ lăn lộn đến hơn một năm để tích lũy khách hàng, cư nhiên bị cái người mới chỉ tới mấy ngày Ôn Hướng Dương cấp câu đi rồi.

Gần nhất Ôn Hướng Dương không có tới, những cái đó khách hàng của cô cư nhiên còn thường thường hướng cô dò hỏi tình hình của Ôn Hướng Dương, biết được Ôn Hướng Dương không ở, còn lộ ra biểu tình tiếc nuối không thôi.

Tất cả những chuyện đó đều là làm cô không thể chịu đựng được!

Cô tự nhiên biết giám đốc không phải cái thứ tốt, thậm chí vì leo lên vị trí bên trên, cô cũng cùng giám đốc ngủ quá.

Hôm nay nhìn đến Ôn Hướng Dương tới, thời điểm cô còn đang nghĩ như thế nào báo thù, vừa lúc gặp được giám đốc ra tới hỏi mới vừa ai đi qua phòng nghỉ, như vậy cái cơ hội tốt, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Ôn Hướng Dương nhìn thấy đáy mắt tràn đầy tức giận cùng hận ý của cô ta, cô không có gì muốn giải thích. Đại gia ở một cái quán bar bán rượu, khách hàng số lượng liền nhiều như vậy, khẳng định sẽ có xung đột trên những ích lợi. Cô không thể ngăn cản được người khác đi hận cô, trừ phi cô không cần kiếm tiền.

“Nếu Triệu tỷ không ở nơi này làm, tôi về sau cũng sẽ không lại đến, cô không cần thiết ngăn đón tôi.”

Ôn Hướng Dương phải đi?

Này xác thật thực rất tốt.

Nhưng là……

“Cô cho rằng cô nói cô phải đi, tôi liền sẽ thả cô đi?” Nữ nhân mắt mang âm độc nói, “Cô đối với tôi tạo thành tổn thất, không phải cô nói cô phải đi, liền có thể đền bù!”

“Thế giờ co muốn như thế nào?”

“Tôi muốn như thế nào?” Cô ta cười lạnh một tiếng, “Tự nhiên là mang cô đi gặp giám đốc.”

Ôn Hướng Dương liễm mắt nhìn cô gái trước mặt, chỉ nói một câu, “Cô nên biết cái quán bar này là sản nghiệp trên danh nghĩa của Mộ gia. Các ngươi làm như vậy, nghĩ tới Mộ thiếu biết về sau hậu quả sao?”

“Mộ thiếu?” Cô ta nghe nói như thế, nhịn không được cười to nói, “Mộ thiếu căn bản không có khả năng biết!”

“Cô có biết giám đốc của chúng ta có thân phận như thế nào sao? Giám đốc chính là anh trai của cháu trai của vợ của em cậu của anh họ của cận vệ thân nhất của Mộ thiếu! Bằng không cô cho rằng anh ấy sao lại được làm giám đốc? Cô đừng choáng váng, Mộ thiếu sao có thể có thời gian quản chuyện của nơi này?”

(Ed: Ôi cái quan hệ họ hàng, làm mình mệt gần chết. Cơ mà mình chỉ dịch na ná thôi chứ không biết có chính xác không đâu nhé!)

“Bảo tiêu kia tên gọi là gì?” Ôn Hướng Dương biết cận vệ bên cạnh Mộ Lăng Khiêm cũng chỉ có hai người, một người là Diệp Ảnh, một người là Hoa Phi.

Cô gái kia cũng là bị loại cảm giác ưu việt khi có thể áp chế được Ôn Hướng Dương làm cho cô ta không còn biết trời nam đất bắc, cô ta ngẩng đầu, vô cùng tự hào nói, “Tự nhiên là Diệp……”

“Diệp Ảnh?”

“Đúng.”Cô ta dùng dư quang quét Ôn Hướng Dương liếc mắt một cái, cười nhạo nói, “Như thế nào? Hiện tại biết sợ?”

“Đúng vậy, rất sợ.”

Ôn Hướng Dương đem tay lục tới túi tiền, đưa điện thoại di động đem ra, tìm được số di động Diệp Ảnh, gọi cho Diệp Ảnh một cuộ điện thoại.

Liền trong khoảng thời gian này vài lần ở chung, Ôn Hướng Dương không cảm thấy Diệp Ảnh là người không phân biệt thị phi, là người tiếp tay cho giặc.

Nếu như anh ta thật là lợi dụng quyền lợi nắm trong tay để cho bằng hữu thân thích của chính mình giành lợi ích, Mộ Lăng Khiêm sẽ không đem anh ta giữ lại bên người.

“Uy, là Diệp Ảnh sao?” Điện thoại thực mau liền chuyển được, Ôn Hướng Dương mở miệng dò hỏi, “Anh hiện tại có thời gian sao? Có thể đến chi nhánh của quán bar Mộ Sắc ở thành Nam một chuyến sao? Càng nhanh càng tốt.”

Di động kia đầu truyền đến thanh âm của Diệp Ảnh, Ôn Hướng Dương nghe xong Diệp Ảnh nói, trầm mặc một lát, bổ sung nói, “Anh nếu là tin được tôi, việc này, đừng nói cho Mộ thiếu.”

/207

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status