BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 35: Tôi không muốn giúp anh, anh có thể làm gì tôi?
/2416
|
Mặt Yến Tùng Nam vốn đã nhăn nhó thành một đường thì giờ lại giãn ra, hắn nhanh nhẹn chạy ra ngăn chiếc xe kia lại. Xe jeep dừng lại, Yến Tùng Nam nhanh chóng lấy bao thuốc lá ra, đang muốn tiến tới gõ cửa kính xe thì lại nhìn thấy chiếc biển số xe đang dính đầy bùn đất, biển số xe này khiến toàn thân hắn run rẩy, đây... chính là biển số xe quân đội. Người này là quân nhân sao?
Yến Tùng Nam không thể ngờ rằng mình tuỳ tiện chặn một chiếc xe trên đường, không ngờ lại có thể chặn lại được thật, đã vậy người trên xe lại có thân phận không hề bình thường. Đầu năm nay, những người có thể lái xe quân đội xa hoa như vậy chắc chắn không phải là người bình thường.
Yến Tùng Nam nhất thời cảm thấy vô cùng kích động, nói không chừng đây chính là cơ hội xoay người của hắn đây mà.
Du Dực ngồi trong xe, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Yến Tùng Nam. Anh có thể thấy rất rõ từng biến hoá trên gương mặt của hắn ta. Du Dực chỉ lạnh lùng nhìn, trên mặt cũng không biểu hiện gì, anh không biết gã đàn ông này có phải là chồng của người phụ nữ mà anh thích hay không, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn hắn ta một cái là lòng anh đã cảm thấy khó chịu, cảm giác vô cùng không thuận mắt, lại thêm cảm giác tay chân ngứa ngáy giống như muốn đến dần cho hắn ta một trận.
Yến Tùng Nam bước đến gần chiếc xe, gõ gõ cửa kính thuỷ tinh vài cái. Một lát sau, cửa kính mới hạ xuống, lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt tràn đầy mệt mỏi của Du Dực. Yến Tùng Nam ngẩn ra nhưng lại nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng lấy lòng, tươi cười nói: “Người anh em, cậu có đang vội không? Cậu thấy đó, xe của tôi bị mắc kẹt trong bùn rồi, cậu xem có thể giúp tôi kéo chiếc xe này ra không?”
Du Dực lạnh lùng đáp: “Không giúp.”
Yến Tùng Nam lúc ấy liền ngơ ngơ ngác ngác, người này trả lời nhanh như vậy? Trên đường gặp chuyện bất trắc, mọi người có thể cùng giúp đỡ, hợp sức – đây không phải là chuyện quá đỗi thông thường sao? Lại nói thêm nữa là con đường này nhỏ hẹp như vậy, nếu xe hắn không được kéo lên thì xe khác cũng không thể nào đi tiếp được.
Yến Tùng Nam cũng không dám ý kiến với Du Dực. Hắn cũng có thể được coi là kẻ có kiến thức rộng rãi, mặc dù không đến mức vừa nhìn người khác một cái là có thể đánh giá chuẩn luôn, nhưng cũng có thể xem như có thể đúng được 8, 9 phần 10. Người đàn ông trước mắt hắn bây giờ tuyệt đối là rồng trong loài người, xuất thân không hề đon giản, tuy rằng hơi thở độc ác trên người anh khá nặng nề nhưng vẫn không thể nào lấn át được quý khí trên người. Vậy nên, tuyệt đối không thể đắc tội người này!
Hắn ôn tồn nói: “Người anh em à, anh cũng thấy đó, nếu xe của tôi không thoát khỏi vũng bùn này được thì anh cũng không thể đi tiếp được rồi. Anh giúp tôi một chút, hai người chúng ta có thể kết giao bằng hữu rồi.”
Cánh tay Du Dực đặt trên cửa kính xe, vẻ mặt không hề thay đổi: “Kết giao bằng hữu? Với mày? Mày nghĩ mặt mũi mình đủ lớn sao?”
Yến Tùng Nam... Cho dù là người có tính tình ôn hoà thế nào đi chăng nữa, nghe được những lời này của Du Dực thì chắc chắn đã nổi giận rồi. Nhưng Yến Tùng Nam vốn là kẻ tiểu nhân, cho tới giờ hắn luôn luôn thức thời, hắn thầm cân nhắc, cảm thấy không thể đắc tội với Du Dực nên cho dù trong lòng có giận giữ thì hắn cũng sẽ không biểu hiện ra mặt.
Hắn ta vẫn tươi cười như cũ, cúi người nói: “Tiên sinh, thật có lỗi, là lỗi của tôi, nhưng mà anh xem, xe của tôi bị sa lầy như thế này, tôi không thoát được, anh cũng không thể đi được. Nếu xe của tôi làm chậm trễ công việc của anh thì tôi sẽ càng thêm áy náy. Vì vậy, cầu xin anh có thể giúp tôi một chút, được không?”
Yến Tùng Nam chính là người như thế, rất tiểu nhân! Hắn quả thực là một kẻ khéo léo, nếu không cũng không thể lừa gạt Diệp Linh Chi đi theo hắn. Một giây trước còn theo người ta gọi một tiếng anh em, một giây sau, vừa thấy người ta căn bản không phải là người mà hắn có thể bấu víu được thì ngay lập tức xoay người cung kính gọi một tiếng “tiên sinh”.
Du Dực vẫn không nói gì như cũ, chỉ lạnh lùng nhìn nhưng chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu là muốn ấn khuôn mặt của gã trước mắt này xuống bùn!
Yến Tùng Nam bị anh nhìn đến lạnh sống lưng, hắn cũng không hiểu tại sao lại cảm thấy được thấy người đàn ông trước mắt hắn dường như mang theo một cỗ khí tức muốn giết người...
Yến Tùng Nam không thể ngờ rằng mình tuỳ tiện chặn một chiếc xe trên đường, không ngờ lại có thể chặn lại được thật, đã vậy người trên xe lại có thân phận không hề bình thường. Đầu năm nay, những người có thể lái xe quân đội xa hoa như vậy chắc chắn không phải là người bình thường.
Yến Tùng Nam nhất thời cảm thấy vô cùng kích động, nói không chừng đây chính là cơ hội xoay người của hắn đây mà.
Du Dực ngồi trong xe, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Yến Tùng Nam. Anh có thể thấy rất rõ từng biến hoá trên gương mặt của hắn ta. Du Dực chỉ lạnh lùng nhìn, trên mặt cũng không biểu hiện gì, anh không biết gã đàn ông này có phải là chồng của người phụ nữ mà anh thích hay không, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn hắn ta một cái là lòng anh đã cảm thấy khó chịu, cảm giác vô cùng không thuận mắt, lại thêm cảm giác tay chân ngứa ngáy giống như muốn đến dần cho hắn ta một trận.
Yến Tùng Nam bước đến gần chiếc xe, gõ gõ cửa kính thuỷ tinh vài cái. Một lát sau, cửa kính mới hạ xuống, lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt tràn đầy mệt mỏi của Du Dực. Yến Tùng Nam ngẩn ra nhưng lại nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng lấy lòng, tươi cười nói: “Người anh em, cậu có đang vội không? Cậu thấy đó, xe của tôi bị mắc kẹt trong bùn rồi, cậu xem có thể giúp tôi kéo chiếc xe này ra không?”
Du Dực lạnh lùng đáp: “Không giúp.”
Yến Tùng Nam lúc ấy liền ngơ ngơ ngác ngác, người này trả lời nhanh như vậy? Trên đường gặp chuyện bất trắc, mọi người có thể cùng giúp đỡ, hợp sức – đây không phải là chuyện quá đỗi thông thường sao? Lại nói thêm nữa là con đường này nhỏ hẹp như vậy, nếu xe hắn không được kéo lên thì xe khác cũng không thể nào đi tiếp được.
Yến Tùng Nam cũng không dám ý kiến với Du Dực. Hắn cũng có thể được coi là kẻ có kiến thức rộng rãi, mặc dù không đến mức vừa nhìn người khác một cái là có thể đánh giá chuẩn luôn, nhưng cũng có thể xem như có thể đúng được 8, 9 phần 10. Người đàn ông trước mắt hắn bây giờ tuyệt đối là rồng trong loài người, xuất thân không hề đon giản, tuy rằng hơi thở độc ác trên người anh khá nặng nề nhưng vẫn không thể nào lấn át được quý khí trên người. Vậy nên, tuyệt đối không thể đắc tội người này!
Hắn ôn tồn nói: “Người anh em à, anh cũng thấy đó, nếu xe của tôi không thoát khỏi vũng bùn này được thì anh cũng không thể đi tiếp được rồi. Anh giúp tôi một chút, hai người chúng ta có thể kết giao bằng hữu rồi.”
Cánh tay Du Dực đặt trên cửa kính xe, vẻ mặt không hề thay đổi: “Kết giao bằng hữu? Với mày? Mày nghĩ mặt mũi mình đủ lớn sao?”
Yến Tùng Nam... Cho dù là người có tính tình ôn hoà thế nào đi chăng nữa, nghe được những lời này của Du Dực thì chắc chắn đã nổi giận rồi. Nhưng Yến Tùng Nam vốn là kẻ tiểu nhân, cho tới giờ hắn luôn luôn thức thời, hắn thầm cân nhắc, cảm thấy không thể đắc tội với Du Dực nên cho dù trong lòng có giận giữ thì hắn cũng sẽ không biểu hiện ra mặt.
Hắn ta vẫn tươi cười như cũ, cúi người nói: “Tiên sinh, thật có lỗi, là lỗi của tôi, nhưng mà anh xem, xe của tôi bị sa lầy như thế này, tôi không thoát được, anh cũng không thể đi được. Nếu xe của tôi làm chậm trễ công việc của anh thì tôi sẽ càng thêm áy náy. Vì vậy, cầu xin anh có thể giúp tôi một chút, được không?”
Yến Tùng Nam chính là người như thế, rất tiểu nhân! Hắn quả thực là một kẻ khéo léo, nếu không cũng không thể lừa gạt Diệp Linh Chi đi theo hắn. Một giây trước còn theo người ta gọi một tiếng anh em, một giây sau, vừa thấy người ta căn bản không phải là người mà hắn có thể bấu víu được thì ngay lập tức xoay người cung kính gọi một tiếng “tiên sinh”.
Du Dực vẫn không nói gì như cũ, chỉ lạnh lùng nhìn nhưng chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu là muốn ấn khuôn mặt của gã trước mắt này xuống bùn!
Yến Tùng Nam bị anh nhìn đến lạnh sống lưng, hắn cũng không hiểu tại sao lại cảm thấy được thấy người đàn ông trước mắt hắn dường như mang theo một cỗ khí tức muốn giết người...
/2416
|