Chương 1416
ANH HẬN CÔ TA NHƯNG LẠI MUỐN BẢO VỆ CÔ TA?
Nên cô ta mới muốn biết người phụ nữ kia rốt cuộc là ai? “Nếu tôi biết cô ta là ai, biết vì sao Nhạc Thính Phong thích cô ta thì mới có cách điều chỉnh biện pháp.”
“Cô không cần biết người đó là ai, cô chỉ cần cướp cô ấy khỏi tay hắn ta là được rồi.”
Uông Tích Vũ cắn răng nói: “Tại sao? Rốt cuộc là anh nhận Nhạc Thính Phong hay hận cô ta?”
“Không vì sao cả, đây cũng không phải chuyện cô nên hỏi.”
Uông Tích Vũ đột nhiên nói: “Anh hận người phụ nữ đó, muốn giết cô ta, nhưng lại bảo vệ cô ta? Tôi không đoán sai chứ?”
“Uông Tích Vũ, cô nên đặt đầu óc của cô lên người Nhạc Thính Phong chứ không phải trên người tôi. Nếu cô không làm được việc thì tôi sẽ tìm người khác, cô không có nhiều cơ hội đâu.”
Uông Tích Vũ muốn nói chuyện nữa nhưng đối phương đã cúp máy rồi.
Cô ta oán hận ném điện thoại xuống mặt bàn một cái thật mạnh, cũng may điện thoại chưa bị hỏng, một lát sau nữa lại đổ chuông: “Alo…”
“Uông tổng, vừa có tin tức mới nhất, ngày kia thị trưởng Lý sẽ mở một tiệc rượu, lúc đó sẽ mời những doanh nhân nổi tiếng của Lạc Thành, Nhạc Thính Phong cũng được mời.”
Mắt Uông Tích Vũ sáng lên: “Tìm cách lấy được thiệp mời về cho tôi.”
…
Sáng hôm sau, Yến Thanh Ti thấy Nhạc phu nhân đã về từ bao giờ thì hoảng sợ, còn tưởng mình đang nằm mơ, đến tận khi Nhạc phu nhân kích động ôm lấy cô, cô mới phản ứng lại.
Yến Thanh Ti kinh ngạc nói: “Mẹ, mẹ về nhà khi nào thế?”
Nhạc phu nhân cười nói: “Mẹ về tối qua. Mẹ không an tâm giao con cho thằng ngốc kia được, việc chăm sóc con và cháu trưởng của mẹ phải để mẹ làm thì mẹ mới yên lòng.”
Yến Thanh Ti gỡ tay Nhạc phu nhân ra, nhìn bà cười: “Bác con cho mẹ về sao?”
Nhạc phu nhân hếch cằm, kiêu ngạo: “Ông ấy không cho thì mẹ cứ trở về đấy. Không ai quan trọng bằng con hết, con có thèm ăn gì không, thấy người thế nào?”
Tuy rằng trong lòng bà cũng nhớ Hạ An Lan nhưng… ai nha, vật may mắn và tiểu bảo bối của nhà bà vẫn là quan trọng số 1.
Chiều hôm sau, Nhạc Thính Phong về ăn tối với Yến Thanh Ti và Nhạc phu nhân xong, nhìn thời gian hẹn đã tới bèn nói: “Đêm nay con phải tới một bữa tiệc cho doanh nhân, con đi một chút rồi về.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Uống ít rượu thôi.”
Anh cúi đầu hôn lên mặt Yến Thanh Ti một cái: “Tuân lệnh bà xã.”
Nhạc Thính Phong đưa Khúc Kính và Giang Lai theo, anh vốn định đưa Yến Thanh Ti đi cùng, nhưng giờ cô đang mang thai, đi lại ở bên ngoài nhiều không tốt, trời thì lạnh, sao anh có thể bắt cô ra ngoài chịu tội với mình được?
Bước vào trong sảnh, gặp được rất nhiều gương mặt thân quen.
Rất nhiều người vội vàng tới chào hỏi anh: “Nhạc thiếu, sao lại không đưa bạn gái theo thế?”
Nhạc Thính Phong cười nhẹ, thái độ xa cách, đạm mạc: “Không cần lắm.”
“Nhạc thiếu, nghe nói Nhạc thị đã hợp tác với Thế Thông, không biết tin này có đúng không vậy?”
“Đúng thế.”
Nhạc Thính Phong ở trước mặt người khác sẽ không giống với Nhạc Thính Phong mà Yến Thanh Ti biết, chỉ có ở trước mặt cô anh mới sống là chính mình, nhõng nhẽo, hay lải nhải, dính người, mê vợ.
Đột nhiên bên cạnh lại có người nói: “A, đây chính là người đó sao, dáng người thật đẹp, chút nữa phải tới làm quen mới được.”
Nhạc Thính Phong đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Uông Tích Vũ mặc một chiếc váy dài đính trân châu tiến vào sảnh, càng nhìn càng thấy phong tình vạn chủng, đáng tiếc… còn thua xa vợ anh.
Nhạc Thính Phong chỉ thản nhiên liếc mắt một cái rồi không thèm chú ý nữa, anh gọi Giang Lai tới: “Chú ý Uông Tích Vũ cho tôi, nhìn chằm chằm cô ta không rời, đừng để cô ta động tay động chân gì ở đây.”
/1992
|